Đường Duy và Tô Kỳ ăn lẩu tận hai tiếng đồng hồ, sau đó hai người nằm dài ra số pha tự sờ bụng của mình, ngẩn người nhìn vào nồi lẩu vẫn còn đang sôi ùng ục.
Đường Duy ợ một cái, hít một hơi sâu rồi lại thở ra: “No quá.”
“Chú cũng vậy.” Tô Kỳ ngồi phịch xuống như một ông già, hai chân duỗi thẳng dưới bàn: “Mấy năm rồi không ăn no căng như vậy, đợi lát nữa chúng ta đi dạo, chú đưa cháu về chỗ mẹ cháu.”
Đường Duy cười híp mắt: “Chú đã mua cho cháu rất nhiều đồ.”
“Có gì to tát đâu.” Tô Kỳ vung tay: “Mua cho cháu vài cái áo thôi mà, chẳng đáng là bao.”
Đường Duy chống cằm nhìn Tô Kỳ: “Có phải chú rất muốn theo đuổi mẹ cháu không?” Tô Kỳ không chút nghĩ ngợi trả lời: “Đúng vậy, rất muốn, ngày nào cũng muốn.”
“..” Đường Duy thở dài: “Bây giờ mẹ cháu mất trí nhớ rồi, đợi lúc mẹ cháu nhớ được chú thì chú có thể xem”
Kế hoạch ban đầu của chú là định tranh thủ lúc me cháu bật đèn xanh thi chú sễ theo đuổi.” Tô Kỳ cầm đũa chán nên chọc tới chọc lui “Tiếc là me cháu từ chối chú rồi.”
“Me cháu cũng từ chối Bạc Dạ rồi” Đường Duy nháy mắt “Trước mắt, mẹ cháu không có ý định yêu đương, mẹ của cháu thực ra là đang ám chỉ cho chú, không chừng sau này chú vẫn còn cơ hội á?”
Tô Kỳ cũng nháy mắt với Đường Duy: “Đợi mẹ cháu xuất viện đã đợt này chú nghe nói trạng thái tinh thần của mẹ cháu không ổn định lắm.”
“Đúng vậy”
Nói đến đây, đột nhiên Đường Duy trở nên hơi nghiêm túc: “Chú Tô, có một chuyện, cháu muốn nhờ chủ giúp.”
Tô Kỹ sững sờ.
Vẻ nghiêm nghị trong mắt Đường Duy khiến một người trưởng thành như anh ta nhìn thấy cũng có chút khó chống đỡ được.
Rốt cuộc trong lòng cậu bé này đang nghĩ cái gì vậy chứ?
“Cháu muốn nhờ chú giúp cháu điều tra cậu của cháu, chính là Đường Dịch ” Đường Duy nhìn thẳng vào mặt Tô Ki: “Rốt cuộc cậu ấy di đâu về.”
Sắc mặt Tô Kỳ thay đổi “Cháu..Cháu không biết.” Ánh mắt Đường Duy có chút lảng tránh: “Cụ thể là biết cái gì ?”
Cậu bé biết đã một thời gian dài rồi Đường Dịch, cậu của cậu không xuất hiện, cũng biết Tùng Sam không phải là cậu của cậu. Như vậy, rốt cuộc mấy người lớn đã giấu Đường Dịch ở đâu rồi?
Đường Duy hơi sốt ruột: “Cháu tìm khắp nơi nhưng vẫn không tìm được tin tức của cậu. Chú biết không?”
Rõ ràng biểu cảm của Tô Kỳ như biết gì đó.
Nhưng Tô Kỳ không nói ra được, anh ta biết Đường Thi không cho Đường Duy biết Đường Dịch đã xảy ra chuyện, dù sao thì chuyện tàn nhẫn như vậy mà để cậu bé này biết được, chắc chắn nó sẽ không chịu nổi.
Thấy biểu cảm ẩn nhẫn của Tô Kỳ, Đường Duy đã nghĩ đến kết quả tệ nhất.
Cậu thông minh như vậy, sau khi gạch bỏ tất cả những khả năng thì chỉ còn lại khả năng không thể xảy ra cuối cùng.
Cậu bé đã không còn cậu nữa rồi.
Mắt Đường Duy lập tức hoen đỏ, môi run rẩy, cảm xúc trong mắt cậu bé khiến người ta đau lòng, cậu bé hỏi: “Cậu của cháu…có phải đã xảy ra chuyện rồi không?”
Tô Kỳ thở dài, đứng lên, đi đến bên cạnh Đường Duy, vươn tay ra ôm lấy chàng trai nhỏ vào lòng: “Duy Duy, có một số chuyện, mẹ cháu giấu cháu, là vì sợ cháu sẽ bị thương” Cả người Đường Duy run rẩy trong lòng Tô Kỳ, cậu bé hỏi: “Là ai làm?”
Một đứa trẻ biết tin cậu của mình đã mất, phản ứng đầu tiên không phải là bất lực mà là ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Tô Kỳ với đôi mắt đầy hận thù, hỏi từng chữ: “Có phải là…Bạc Dạ không?”
Đường Duy ợ một cái, hít một hơi sâu rồi lại thở ra: “No quá.”
“Chú cũng vậy.” Tô Kỳ ngồi phịch xuống như một ông già, hai chân duỗi thẳng dưới bàn: “Mấy năm rồi không ăn no căng như vậy, đợi lát nữa chúng ta đi dạo, chú đưa cháu về chỗ mẹ cháu.”
Đường Duy cười híp mắt: “Chú đã mua cho cháu rất nhiều đồ.”
“Có gì to tát đâu.” Tô Kỳ vung tay: “Mua cho cháu vài cái áo thôi mà, chẳng đáng là bao.”
Đường Duy chống cằm nhìn Tô Kỳ: “Có phải chú rất muốn theo đuổi mẹ cháu không?” Tô Kỳ không chút nghĩ ngợi trả lời: “Đúng vậy, rất muốn, ngày nào cũng muốn.”
“..” Đường Duy thở dài: “Bây giờ mẹ cháu mất trí nhớ rồi, đợi lúc mẹ cháu nhớ được chú thì chú có thể xem”
Kế hoạch ban đầu của chú là định tranh thủ lúc me cháu bật đèn xanh thi chú sễ theo đuổi.” Tô Kỳ cầm đũa chán nên chọc tới chọc lui “Tiếc là me cháu từ chối chú rồi.”
“Me cháu cũng từ chối Bạc Dạ rồi” Đường Duy nháy mắt “Trước mắt, mẹ cháu không có ý định yêu đương, mẹ của cháu thực ra là đang ám chỉ cho chú, không chừng sau này chú vẫn còn cơ hội á?”
Tô Kỳ cũng nháy mắt với Đường Duy: “Đợi mẹ cháu xuất viện đã đợt này chú nghe nói trạng thái tinh thần của mẹ cháu không ổn định lắm.”
“Đúng vậy”
Nói đến đây, đột nhiên Đường Duy trở nên hơi nghiêm túc: “Chú Tô, có một chuyện, cháu muốn nhờ chủ giúp.”
Tô Kỹ sững sờ.
Vẻ nghiêm nghị trong mắt Đường Duy khiến một người trưởng thành như anh ta nhìn thấy cũng có chút khó chống đỡ được.
Rốt cuộc trong lòng cậu bé này đang nghĩ cái gì vậy chứ?
“Cháu muốn nhờ chú giúp cháu điều tra cậu của cháu, chính là Đường Dịch ” Đường Duy nhìn thẳng vào mặt Tô Ki: “Rốt cuộc cậu ấy di đâu về.”
Sắc mặt Tô Kỳ thay đổi “Cháu..Cháu không biết.” Ánh mắt Đường Duy có chút lảng tránh: “Cụ thể là biết cái gì ?”
Cậu bé biết đã một thời gian dài rồi Đường Dịch, cậu của cậu không xuất hiện, cũng biết Tùng Sam không phải là cậu của cậu. Như vậy, rốt cuộc mấy người lớn đã giấu Đường Dịch ở đâu rồi?
Đường Duy hơi sốt ruột: “Cháu tìm khắp nơi nhưng vẫn không tìm được tin tức của cậu. Chú biết không?”
Rõ ràng biểu cảm của Tô Kỳ như biết gì đó.
Nhưng Tô Kỳ không nói ra được, anh ta biết Đường Thi không cho Đường Duy biết Đường Dịch đã xảy ra chuyện, dù sao thì chuyện tàn nhẫn như vậy mà để cậu bé này biết được, chắc chắn nó sẽ không chịu nổi.
Thấy biểu cảm ẩn nhẫn của Tô Kỳ, Đường Duy đã nghĩ đến kết quả tệ nhất.
Cậu thông minh như vậy, sau khi gạch bỏ tất cả những khả năng thì chỉ còn lại khả năng không thể xảy ra cuối cùng.
Cậu bé đã không còn cậu nữa rồi.
Mắt Đường Duy lập tức hoen đỏ, môi run rẩy, cảm xúc trong mắt cậu bé khiến người ta đau lòng, cậu bé hỏi: “Cậu của cháu…có phải đã xảy ra chuyện rồi không?”
Tô Kỳ thở dài, đứng lên, đi đến bên cạnh Đường Duy, vươn tay ra ôm lấy chàng trai nhỏ vào lòng: “Duy Duy, có một số chuyện, mẹ cháu giấu cháu, là vì sợ cháu sẽ bị thương” Cả người Đường Duy run rẩy trong lòng Tô Kỳ, cậu bé hỏi: “Là ai làm?”
Một đứa trẻ biết tin cậu của mình đã mất, phản ứng đầu tiên không phải là bất lực mà là ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Tô Kỳ với đôi mắt đầy hận thù, hỏi từng chữ: “Có phải là…Bạc Dạ không?”
/1848
|