“Bà đừng tưởng rẫng bà làm như vậy sẽ có thế thoát được sự phán quyết của người khác đâu!”
Một giây này, những lời Tô Nhan gào thét ra từ trong miệng, là máu và nước mất đầm đìa hơn hai mươi năm của cô, nhất, nhưng cũng là độc ác nhất! Hơn hai mươi năm tôi đều chuộc tội vì quá khứ của mình, nhưng chưa từng có một giây nào được người đời tha thứi Bà cho rằng dáng vẻ thê thảm đau đớn bây giờ của bà có thể được mọi người tán đồng sao, ít ở đó đác ý đi!”
ồi cho bà biết, người đời hay quên Tiếng nói gần như xé rách của cô mang theo một sự đau đớn thấu tìm gan, giống như đã bị đè nén lâu như vậy, vào lúc này, đối mặt với mẹ của Từ Dao tự.
xưng là chính nghĩa, những mặt nạ ráng chống đỡ của cô cuối cùng cũng không có cách nào tiếp tục ngụy trang được nữa.
Hai mắt cô đỏ rực, nếu không phải Đường Duy lập tức đưa tay kéo cô trở về, có lẽ mẹ của Từ Dao đã đấy cô ngã nhào xuống đất.
Một giây này, Tô Nhan đấm vào ngực mình, dường như làm vậy sẽ có thể để cho nhịp tìm của mình chậm hơn một chút, không đến mức kịch liệt như thế này, “Con người vĩnh viễn phải trả giá đát vì quá khứ của mình, đây chính là chuyện mà thế giới này đã dạy tôi! Cả đời Tô Nhan tôi đều bởi vì ‘có mẹ là An Mật mà không có cách nào lựa chọn khống chế được nhưng hết lần này tới lần khác đều phải chuộc tội vì tội nghiệt rơi vào đầu, tôi chưa bao giờ giải thích cho mình một chữ nào cả!”
Tất cả mọi người đều từng cho là cô có tội Vậy cô cũng gào lên giải thích với mỗi người là cô và An Mật khác nhau nữa Me của Từ Dao không nghĩ tới Tô Nhan sẽ phản kích, trước kia cô đều có đáng vẻ giận mà không dám nói gì, Đường Duy sau lưng cũng không nói chuyệ cũng không ngẩng đầu lên, một kẻ không có chút tôn nghiêm nào, dựa vào cái gì mà bây giờ lại lấy giọng điệu đó nói chuyện với bà ta”
Mẹ của Từ Dao vô cùng giận dữ, chỉ vào Tô Nhan nói, “Cô chính là con gái của An Mật, chính là đồ đê tiện kia! Có gì để giải thích nữa? Cô muốn phá hỏng gia đình của Đường Duy, đừng cho là tôi không biết! Trên đời này chỉ có con gái của tôi mới thật lòng với Đường Duy thôi, nhưng mà cô… nhưng mà cô! Cô lại hại chết con bé”
“Cô ta không chế, người chết chính là tôi!”
Đây là lần đầu tiên Đường Duy nhìn thấy sự thù hận rõ ràng đến thế ở trong mất Tô Nhan, giống như vào giờ phút này, nhân cách và linh hồn của cô đang thật sự bùng cháy mạnh mẽ, không giống với vẻ u ám nặng nề ngày thường, cô đang dùng hết sức lực để phản kích.
Phản kích những người có ý đồ san bằng quá khứ của cô, giảm lên vết thương của cô để leo lên vị trí “người bị hại”
“Nếu còn xảy ra một lần nữa, tôi vẫn có thể làm như vậy! Ngồi tù hoặc là gì đó cũng được, tôi đều chấp nhận hết! Tất cả kết quả tôi đều chấp nhận!” Không biết vì sao lúc Tô Nhan nói xong lời cuối cùng, thế mà cô lại bắt đầu run rấy, “Tôi xem thường bà, xem thường loại người như và! Đã làm rồi mà vẫn còn muốn trăm phương ngàn kế kiếm cớ cho hành vi của mình, để cho mình có vẻ đúng đản! Ít tẩy não cho mình thôi! Bà muốn báo thù, bà cho răng con gái mình vô tôi, vậy sao lại phải bố trí cho tôi nhiều chuyện như vậy để tôi làm nổi lên sự bi thảm vĩ đại của bàt”
Bị thẳng thản chọc thủng như thế này, sắc mặt của mẹ Từ Dao trằng bệch, miệng run tấy, “Đồ không biết hối cải này… Đồ đê tiện không biết hối cải này..”
“Có bản lĩnh đường đường chính chính làm thì hãy đường đường chính chính thừa nhận đi!” Tô Nhan lắc đầu, hai mắt đỏ rực, “Mọi chuyện đã đến nước này rồi mà vẫn còn muốn đánh tôi thêm một lần, không ngừng nhắc đi nhắc lại về An Mật, không phải là muốn kích thích cả nhà Đường Duy tức giận với tôi, đế đạt được mục đích của bà sao?”
Có lẽ mẹ của Từ Dao căn bản không nghĩ tới Tô Nhan sẽ nói ra lời như vậy, có vẻ như cô hiểu rất rõ tất cả mưu mô và chỉ tiết nhỏ của bà ta, thẳng thần vạch trần những suy nghĩ kia ra bên ngoài.
Bởi vì, Tô Nhan cũng đã trải qua như vậy.
‘Thế nhưng khác với mẹ của Từ Dao, cứ khư khư nảm lấy một cái cớ để làm mình có vẻ đúng đản, Tô Nhan không hề giải thích gì cho mình cả.
Cũng bởi vì việc này sẽ càng khiến mọi người xem thường những người rõ ràng đã từng làm chuyện bẩn thỉu nhưng vẫn còn muốn kiếm cớ cho mình Cô cản răng, không để cho mình tỏ ra yếu ớt, nhưng ai có thể đoán được vào lúc này, mẹ của Từ Dao đột nhiên tránh thoát khỏi sự khống chế của cảnh sát, xông lên đẩy Tô Nhan ngã nhào xuống đất, sau đó người phụ nữ trung niên giống như là bị điên, hung ác kéo tóc Tô Nhan, ngay cả Đường Duy cũng bị đẩy rai lồ phụ nữ đê tiện này! Đồ phụ nữ đê tiện này! Dựa vào cái gì mà cô được sống tốt lành, dựa vào cái gì mà người chết chính là con gái của tôi!” Mẹ của Từ Dao gào thét bén nhọn, giống như là thú dữ đã đến đường cùng, “Vì sao người chết không phải cô! Vì sao! Không phải là cô!”.
/1848
|