Vào khoảng mười một giờ tối Bạc Dạ đến nhà cũ của nhà họ Phó, đúng lúc gặp mẹ của Phó Mộ Chung,Trịnh Thu Thủy đang ở dưới nhà, thấy Bạc Dạ đi đến, mẹ anh ta cười gọi một tiếng:
“Bạc Dạ đó à, sao hôm nay con lại đến đây?”
“Làm phiền bác gái quá, tối nay con đến tìm phó Mộ Chung có chuyện cần bàn ạ.”
Bạc Dạ mang khuôn mặt xán lạn tươi cười nhìn mẹ Phó Mộ Chung: “Cậu ta đang ở trên lầu sao ạ?”
“Ừ ừ đang ở trên đấy, thế tối nay con có về nhà không? Nếu không có chuyện gì gấp thì ở lại đây đi, bác gọi cho mẹ con báo một tiếng là được rồi.”
Trịnh Thu Thủy dường như đang nhớ lại chuyện xưa: “Cũng lâu rồi con
không qua nhà tìm Mộ Chung của chúng ta nữa.” Bạc Dạ tiến đến đem quá cáp đang cầm trong tay đưa cho Trịnh Thu Thủy: “Một phần tâm ý nhỏ của con ạ, lần sau con sẽ tới thăm bác nhiều hơn, mẹ con có bảo khi nào rảnh sẽ tìm bác chơi mạt chược.”
“Ôi, ha ha ha ha.”
Trịnh Thu Thủy che miệng cười, tay kia thì vỗ vỗ vai Bạc Dạ: “Con lên đi, hai đứa trò chuyện vui vẻ nhé.”
Bạc Dạ gật đầu một cái rồi thằng hướng lên lầu mà đi, không ngờ rằng vừa mới mở cửa phòng ra, một mùi hương rượu nồng xộc thẳng vào mặt.
Bạc Dạ nhíu mày, vào phòng rồi nhanh chóng đóng lại cửa: “Cậu muốn chết hả? Không sợ mẹ cậu mở cửa thấy hay sao?” Mắt Phó Mộ Chung đỏ ửng: “Vậy cậu chốt cửa lại đi, lúc nãy tôi quên béng mất.”
Bạc Dạ thở dài, nhấc chân đá lăn chai rượu bên thân Phó Mộ Chung: “Bị sao thế? Gần đây gặp chuyện gì không vui à? Cổ phiếu mất mấy triệu hay là thích đứa con gái nào nhưng cô ta chạy theo người khác?”
Phó Mộ Chung không nói chuyện, chỉ đem chai rượu đưa qua cho Bạc Dạ.
Bạc Dạ ngồi xuống tấm tatami với Phó Mộ Chung, nhận lấy chai rượu anh ta đưa, kề lên miệng hớp một ngụm, rít một tiếng: “Muốn chết à, cậu uống rượu đế?!”
Cả người Phó Mộ Chung bây giờ như mất đi linh hồn vậy, cứ đờ ra đó, nhìn chăm chăm mặt Bạc Dạ một hồi lâu, anh ta đột nhiên bật cười:
“Bạc Dạ này, tôi cảm thấy dạo này tôi mắc bệnh rồi.”
Bạc Dạ nhìn mặt anh ta, trái tim đột ngột co rút một chút.
“Tôi nói cậu hay, hiện tại tôi hận không thể tự tay giết chết Đường Thi, nhưng rồi lại không nỡ làm!”
Phó Mộ Chung hung hăng ném chai rượu ra đất, tiếc là đang ngồi trên tấm thảm, chai rượu không bị vỡ, chỉ có lộc cộc một đường lăn ra xa.
Vậy là có liên quan đến Đường Thi? Không lẽ Phó Mộ Chung thật sự… có ý với Đường Thi à?
Anh vẫn luôn nghĩ đến anh ta chỉ là nhất thời có ý xấu với Đường Thi, qua thời gian cũng sẽ phai nhạt dần, nhưng không hề nghĩ đến kẻ khiến cho giờ đây bộ dáng Phó Mộ Chung suy sút đến thế này, lại là Đường Thi.
Ánh mắt Bạc Dạ thoáng chốc thay đổi, cũng không đề ra ý tưởng của mình mà chỉ thay đổi cách thức, hỏi một chút: “Cậu… với cô ấy xảy ra chuyện gì à?”
“Ha ha ha.”
Phó Mộ Chung lắc lắc đầu cười vài tiếng, sau đó xiêu xiêu vẹo vẹo đứng lên, đi đến trước bàn từ đó rút ra một xấp ảnh chụp, hung hăng quăng đến trước mặt Bạc Dạ. “Cậu con mẹ nó xem thử coi đứa con gái này có bao nhiêu phần lẳng lơ!”
Vào khoảnh khắc ánh mắt Bạc Dạ dừng ở trên những tấm ảnh chụp, dường như bị ai đó đâm rồi lại mạnh mẽ rút ra vậy:
“Đây là cái gì?”
“Lúc trước mẹ tôi đưa tôi xem.”
Phó Mộ Chung chỉ vào đống ảnh chụp, thanh âm đến là run rẩy, lại như có phần ngoan độc, bàn tay chỉ vào xấp ảnh cũng run hết lên:
Là ảnh chụp Đường Thi cùng một thằng đàn ông khác! Mà còn chắc chắn không phải là ảnh photoshop!”
Cả người Bạc Dạ như bị sét đánh trúng vậy, khoảnh khắc đó, anh lại không dám vươn tay ra cầm lên đống ảnh chụp kia.
Anh sợ, sợ khi nhìn thấy nội dung đống ảnh đó sẽ mất đi lý trí, anh vậy mà lại sợ!
Sắc mặt Bạc Dạ cũng dần dần trắng bệch: “Đường Thi… với người khác?” Không thể nào đâu, cô ấy tuy rằng thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng anh hiểu được Đường Thi rất kiêu ngạo, em ấy không thể nào xằng bậy với người khác ngoài thế được! Dù sao anh có nhục nhã em ấy ra sao đi nữa, em ấy cũng sẽ không làm ra loại chuyện như thế này được!
Nhưng Phó Mộ Chung cứ chỉ vào tấm ảnh chụp, cười đến ác độc, dùng hết sức gắn từng tiếng:
“Xấp này là mẹ đưa cho tôi, nếu không ngay cả tôi cũng không biết được cô ấy lại làm ra được loại chuyện này, tôi thấy mình như con lừa bị xỏ mũi dắt đi vậy, nhưng mà con me nó, ông đây lại thích cô ấy!”
“Bạc Dạ đó à, sao hôm nay con lại đến đây?”
“Làm phiền bác gái quá, tối nay con đến tìm phó Mộ Chung có chuyện cần bàn ạ.”
Bạc Dạ mang khuôn mặt xán lạn tươi cười nhìn mẹ Phó Mộ Chung: “Cậu ta đang ở trên lầu sao ạ?”
“Ừ ừ đang ở trên đấy, thế tối nay con có về nhà không? Nếu không có chuyện gì gấp thì ở lại đây đi, bác gọi cho mẹ con báo một tiếng là được rồi.”
Trịnh Thu Thủy dường như đang nhớ lại chuyện xưa: “Cũng lâu rồi con
không qua nhà tìm Mộ Chung của chúng ta nữa.” Bạc Dạ tiến đến đem quá cáp đang cầm trong tay đưa cho Trịnh Thu Thủy: “Một phần tâm ý nhỏ của con ạ, lần sau con sẽ tới thăm bác nhiều hơn, mẹ con có bảo khi nào rảnh sẽ tìm bác chơi mạt chược.”
“Ôi, ha ha ha ha.”
Trịnh Thu Thủy che miệng cười, tay kia thì vỗ vỗ vai Bạc Dạ: “Con lên đi, hai đứa trò chuyện vui vẻ nhé.”
Bạc Dạ gật đầu một cái rồi thằng hướng lên lầu mà đi, không ngờ rằng vừa mới mở cửa phòng ra, một mùi hương rượu nồng xộc thẳng vào mặt.
Bạc Dạ nhíu mày, vào phòng rồi nhanh chóng đóng lại cửa: “Cậu muốn chết hả? Không sợ mẹ cậu mở cửa thấy hay sao?” Mắt Phó Mộ Chung đỏ ửng: “Vậy cậu chốt cửa lại đi, lúc nãy tôi quên béng mất.”
Bạc Dạ thở dài, nhấc chân đá lăn chai rượu bên thân Phó Mộ Chung: “Bị sao thế? Gần đây gặp chuyện gì không vui à? Cổ phiếu mất mấy triệu hay là thích đứa con gái nào nhưng cô ta chạy theo người khác?”
Phó Mộ Chung không nói chuyện, chỉ đem chai rượu đưa qua cho Bạc Dạ.
Bạc Dạ ngồi xuống tấm tatami với Phó Mộ Chung, nhận lấy chai rượu anh ta đưa, kề lên miệng hớp một ngụm, rít một tiếng: “Muốn chết à, cậu uống rượu đế?!”
Cả người Phó Mộ Chung bây giờ như mất đi linh hồn vậy, cứ đờ ra đó, nhìn chăm chăm mặt Bạc Dạ một hồi lâu, anh ta đột nhiên bật cười:
“Bạc Dạ này, tôi cảm thấy dạo này tôi mắc bệnh rồi.”
Bạc Dạ nhìn mặt anh ta, trái tim đột ngột co rút một chút.
“Tôi nói cậu hay, hiện tại tôi hận không thể tự tay giết chết Đường Thi, nhưng rồi lại không nỡ làm!”
Phó Mộ Chung hung hăng ném chai rượu ra đất, tiếc là đang ngồi trên tấm thảm, chai rượu không bị vỡ, chỉ có lộc cộc một đường lăn ra xa.
Vậy là có liên quan đến Đường Thi? Không lẽ Phó Mộ Chung thật sự… có ý với Đường Thi à?
Anh vẫn luôn nghĩ đến anh ta chỉ là nhất thời có ý xấu với Đường Thi, qua thời gian cũng sẽ phai nhạt dần, nhưng không hề nghĩ đến kẻ khiến cho giờ đây bộ dáng Phó Mộ Chung suy sút đến thế này, lại là Đường Thi.
Ánh mắt Bạc Dạ thoáng chốc thay đổi, cũng không đề ra ý tưởng của mình mà chỉ thay đổi cách thức, hỏi một chút: “Cậu… với cô ấy xảy ra chuyện gì à?”
“Ha ha ha.”
Phó Mộ Chung lắc lắc đầu cười vài tiếng, sau đó xiêu xiêu vẹo vẹo đứng lên, đi đến trước bàn từ đó rút ra một xấp ảnh chụp, hung hăng quăng đến trước mặt Bạc Dạ. “Cậu con mẹ nó xem thử coi đứa con gái này có bao nhiêu phần lẳng lơ!”
Vào khoảnh khắc ánh mắt Bạc Dạ dừng ở trên những tấm ảnh chụp, dường như bị ai đó đâm rồi lại mạnh mẽ rút ra vậy:
“Đây là cái gì?”
“Lúc trước mẹ tôi đưa tôi xem.”
Phó Mộ Chung chỉ vào đống ảnh chụp, thanh âm đến là run rẩy, lại như có phần ngoan độc, bàn tay chỉ vào xấp ảnh cũng run hết lên:
Là ảnh chụp Đường Thi cùng một thằng đàn ông khác! Mà còn chắc chắn không phải là ảnh photoshop!”
Cả người Bạc Dạ như bị sét đánh trúng vậy, khoảnh khắc đó, anh lại không dám vươn tay ra cầm lên đống ảnh chụp kia.
Anh sợ, sợ khi nhìn thấy nội dung đống ảnh đó sẽ mất đi lý trí, anh vậy mà lại sợ!
Sắc mặt Bạc Dạ cũng dần dần trắng bệch: “Đường Thi… với người khác?” Không thể nào đâu, cô ấy tuy rằng thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng anh hiểu được Đường Thi rất kiêu ngạo, em ấy không thể nào xằng bậy với người khác ngoài thế được! Dù sao anh có nhục nhã em ấy ra sao đi nữa, em ấy cũng sẽ không làm ra loại chuyện như thế này được!
Nhưng Phó Mộ Chung cứ chỉ vào tấm ảnh chụp, cười đến ác độc, dùng hết sức gắn từng tiếng:
“Xấp này là mẹ đưa cho tôi, nếu không ngay cả tôi cũng không biết được cô ấy lại làm ra được loại chuyện này, tôi thấy mình như con lừa bị xỏ mũi dắt đi vậy, nhưng mà con me nó, ông đây lại thích cô ấy!”
/1848
|