Cố Mang không thèm để ý, nhẹ nhàng nói: “Chỉ là chúng tôi đều độc thân, nam chưa lập gia đình, nữ chưa gả chồng, như vậy có cái gì không ổn sao?”
Một giây sau, trước mặt anh ta chính là nắm đấm của Sakahara Kurosawa, thậm chí thiếu chút nữa không kịp né tránh, Cố Mang khó chịu quay sang bên cạnh, một quyền kia cuồng loạn đấm vào tấm cửa đập mạnh vào tường, cửa phòng khách sạn phát ra một tiếng kêu âm ầm, cùng với tiếng hét lớn của Lạc Du Du.
“Sakahara Kurosawa, anh điên rồi!”
Cố Mang chưa từng được luyện tập võ thuật, nhưng Sakahara Kurosawa là kiếm đạo từ nhỏ luyện đến lớn! Lạc Du Du điên cuồng túm lấy tay Sakahara Kurosawa: “Sao anh có thể ra tay như vậy! Sao anh lại có thể làm điều đó!”
“Bây giờ ở trước tôi cô còn che chở Cố Mang?”
Trái tim Sakahara Kurosawa như sắp chết, lúc tay thu hồi lại đầu run rẩy: “Lạc Du Du,cô có biết bản thân đang làm cái gì không? Cô cùng Cố Mang nhất định phải chán ghét tôi như vậy sao?”
“Tôi không hề chán ghét anh!”
Lạc Du Du cũng kêu to: “Tôi và Cố Mang có thế nào cũng không liên quan gì đến anh! Đó là do anh! Không hiểu sao hôm nay lại tìm tới cửa, còn có ý đồ xuống tay đánh anh ta! Sakahara Kurosawa, anh nghĩ anh là ail”
Anh nghĩ anh là ai?
Tôi là ai?
Sakahara Kurosawa bị câu này hỏi khiến trong lòng anh ta run rẩy, bả vai anh ta cũng vì thế mà run nhẹ, cổ họng giật giật từ trên xuống dưới, từ trong cố họng tràn ra chính là lời nói sắp chống đỡ không nổi “Tôi không phải cô… Không phải cô…”
Cô đã thích anh ta nhiều năm như vậy, nhiều năm như vậy sao.
“Vì sao…
Khi anh ta quay đầu lại định tìm cô, nhưng cô lại cho anh ta đả kích mạnh như vậy….
“Vì sao lại đối xử với tôi như vậy…”
Sakahara Kurosawa giống như đang phàn nàn: “Cùng Cố Mang ở một chỗ lại vui vẻ như vậy sao? So với lúc trước… Là vị vợ sắp cưới của tôi có hạnh phúc không?
Trả lời anh ta chính là một chữ Lạc Du Du dứt khoát nói ra: “Đúng!”
Chỉ riêng một chữ này đã có thể đánh xuyên qua trái tim của Sakahara Kurosawa, anh ta lắc đầu, bỗng nhiên sụp đố đến điên cuồng cười to: “Cô muốn tôi làm như thế nào? Cô có muốn hạnh phúc như vậy không? Tôi biết năm đó tôi đã không đối xử tốt với cô, cho nên cô lựa chọn rời đi, những hậu quả tôi đã phải chịu đựng một mình, cô và anh ta, hãy nhìn lại đi!”
Xem bây giờ tôi trông chật vật và đáng thương như thế nào!
Sakahara Kurosawa chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày nào đó anh ta sẽ hèn mọn như vậy… Đỏ hai mắt nói chuyện với Lạc Du Du.
Dù sao trước kia, đoạn tình cảm này, cho dù có hèn mọn cho tới bây giờ cũng chỉ có Lạc Du Du.
Đường Duy không nói gì, cúi đầu yên lặng đi tới phía bên kia hành lang, nhìn bộ dáng Sakahara Kurosawa bị Lạc Du Du ngăn cản, trong lúc này cũng cảm thấy có chút xấu hổ..
/1848
|