Một phút sau, đỉnh một tiếng, cửa thang máy mở ra trên tâng 30, Sakahara Kurosawa đi theo Đường Duy đến cửa phòng, người anh ta cứng ngắc không động đậy được, đưa tay lên gõ cửa, bên trong truyền đến giọng nói sắc bén của Lạc Du Du: “Ai vậy?”
Sakahara Kurosawa cảm giác cổ họng anh ta đang bốc cháy, một lát sau đã nghe thấy tiếng bước chân ra mở cửa.
Cửa mở ra, xuất hiện là khuôn mặt của Cố Mang Trong nháy mắt, trong lòng anh ta đau đớn vô cùng, Sakahara Kurosawa nín thở, từ trong miệng nói ra ba chữ: “Cô ấy đâu?”
Đừng… Đừng giống như những gì anh ta nghĩ… Ngàn vạn lần không nên như vậy…
Kết quả là cảnh khiến cho Sakahara Kurosawa thất vọng, Lạc Du Du mặc áo choàng tắm xuất hiện phía sau Cố Mang, con thỏ nhỏ dựa vào người Cố Mang, sau đó khi nhìn thấy Sakahara Kurosawa ở cửa, ánh mắt cô ta lập tức tối xuống.
Cô ta trở về phòng sau đó lẩm bẩm: Vì sao hết lần này tới lần khác lại là.
Trái tim Sakahara Kurosawa sắp bị người ta bóp lấy, anh ta run rẩy: “Tối qua hai người ở chỗ này cùng nhau… Qua đêm à?”
Điều này thể hiện cho cái gì, còn cần… anh ta nói không?
Lạc Du Du không trả lời được, chỉ có thể cần răng nói: “Không có quan hệ với anh, anh tới đây làm gì?”
“Cô và Cố Mang… Hít sâu một hơi, anh ta muốn đè cơn đau trên ngực xuống, nhưng mà, làm thế nào thì cũng vô ích.
“Sao anh lại đến đây?”
Anh ta muốn đi lên kéo Lạc Du Du lại, nhưng bị một tay của Cố Mang trực tiếp ngăn lại, ánh mát Cố Mang lạnh đến thấu xương, không giống bình thường cười cười, Vậy chắc chản… Đã là…
Giọng nói Sakahara Kurosawa khàn khàn: “Tối hôm qua nếu như: cậu chạm vào cô ấy thì lập tức bây giờ cậu chờ chết đi!”
Câu ta lớn tiếng quát: “Làm cái gì vậy?”
Thế nhưng ai ngờ được Cố Mang nghe thấy chỉ nhẹ nhàng cười: “À? Chờ chết sao? Ý anh nói câu này là gì?”
Lạc Du Du nhìn thấy bộ dáng xúc động như vậu của Sakahara Kurosawa, cô ta định đi lên ngăn cản trước mặt Cố Mang: “Sakahara Kurosawa, anh làm cái gì vậy! Đột nhiên rống to như thế…
Bây giờ Sakahara Kurosawa hận không thể đưa Lạc Du Du đi, nhưng bộ dáng mặc áo choàng tắm này của cô ấy khiến anh ta không biết làm sao! Anh ta còn có thể nghĩ được chuyện gì nữa!
“Rốt cuộc bây giờ cô và Cố Mang có quan hệ gì?”
Sakahara Kurosawa thở hổn hển, hốc mắt đỏ bừng: “Ở trong mắt cô, tôi chính là một trò đùa sao? Lạc Du Du, rốt cuộc cô có tâm hay không…”
“Lời này có lẽ nên hỏi ngược lại anh chứ?”
Lần đầu tiên, Lạc Du Du chống đối với Sakahara Kurosawa: “Chuyện của tôi và Cố Mang thì có quan hệ gì với anh, cứ như vậy anh lại tự tiện gõ cửa khi không rõ đầu đuôi thế nào, còn dám nổi giận trước mặt tôi, nơi này là nhà anh sao?”
“Tốt xấu gì tôi cũng là vợ chưa cưới của anh!”.
/1848
|