Rõ ràng là đang ở trong quán bar, không khí giống như là là đột nhiên cứng lại hai ba giây vậy.
Hàn Khinh Yên phát ra một tiếng hét không nhỏ: “Nhẹ một chút! Em còn muốn mặt!”
“Muốn mặt mà còn dám trốn anh lén đi đến quán bar?!”
Trên khuôn mặt trắng nõn của người đàn ông lộ ra một nụ cười lạnh lùng: “Lá gan lớn rồi sao?”
*Úy Tân anh làm cái gì vậy hả, em cũng có phải là sẽ không về nhà đâu…
Úy Tân? Trong đầu Tô Nhan bắt đầu tìm kiếm cái tên này, gia tộc lớn họ Úy không có nhiều lắm, thoạt nhìn thì cậu trai này được sinh ra rất tốt, chẳng lẽ là… Đứa con trai độc nhất Úy Tân của người bạn tốt Úy Doanh của chú Bạc Dạ?!
“Ba anh bảo anh chăm sóc cho em thật tốt.” Cái người đàn ông được gọi là Úy Tân bày ra dáng vẻ ngoài cười nhưng trong không cười, nhếch nhếch khóe miệng, phun ra một câu: “Ba mẹ em cũng đã giúp em mua xong xe lăn rồi, đến đây, nói, muốn dùng phương pháp gãy xương như thế nào, dập nát có tính là đủ hay không?”
Khuôn mặt nhỏ nhản của Hàn Khinh Yên trở nên trắng bệch: “Úy Tân anh còn là người hay không vậy! Em là nghe nói tối hôm nay sẽ có chuyện lớn nên mới lén đến đây xem mà thôi!”
Chuyện lớn?
Tô Nhan nghe thế cũng thấy có chút ngoài ý muốn, chẳng lẽ là tối hôm nay… Bên trong quán bar này, sẽ xuất hiện tin giật gân gì hay sao?
Đúng như dự đoán, Hàn Khinh Yên vừa mới nói dứt lời xong, từ phía xa bắt đầu có chút xôn xao, giống như là có một nhân vật vô cùng ghê gớm xuất hiện ở bên trong đám người kia vậy, theo sau đó, đám người cách đó không xa vội vàng tản ra, từ nơi đó có một người đàn ông đi ra, trên người mặc bộ tây trang màu đen không phù hợp với chỗ này, anh ta từng bước từng bước đi tới, động tác cao quý ưu nhã, Hàn Khinh Yên nhìn thấy anh ta thì như bị mê hoặc, giống như anh ta đang đi về phía cô dâu là cô bé vậy.
Nhưng mà lúc người đàn ông đó đi đến gần trước mặt bọn họ thì lại trực tiếp đi vòng qua, đi tới ghế dài bên cạnh, sau đó quỳ một chân lên trên mặt đất —— Hô hấp của Hàn Khinh Yên đột nhiên như ngừng lại.
Nhìn người nam nhân kia móc ra một chiếc nhẫn từ trong túi, hướng về phía cô gái ngồi ở trên ghế dài ở chỗ trung tâm nói: “Mạn Mạn, em có đồng ý gả cho anh hay không?”
Bên cạnh đột nhiên vang lên đủ loại tiếng hoan hô và tiếng thét chói tai!
“Gả cho anh ấy! Gả cho anh ấy!”
Một giây kia, Tô Nhan dường như là thấy được ánh sáng ở trong mắt của Hàn Khinh Yên trong phút chốc chia năm xẻ bảy ra.
Hàn Khinh Yên vẫn giữ nguyên tư thế núp ở phía sau lưng cô ấy như cũ, mà Úy Tân ở bên cạnh sau khi nhìn thấy tất cả mọi chuyện thì biểu cảm trên mặt không có bất kì sự thay đổi nào.
Thì ra chuyện lớn, là nói cái này sao…
Là nói…
“Cố Hà muốn… Đính hôn cùng với Phó Thư Mạn…” Khuôn mặt nhỏ nhần tái nhợt của Hàn Khinh Yên nhìn về phía Úy Tân: “Anh đã sớm biết trước rồi?”
Úy Tân nhếch nhếch khóe miệng: “Cho nên anh bảo em đừng tới đây, em không nên tới đây, bây giờ nhìn thấy hết rồi, hài lòng chưa?”
Sắc mặt của Hàn Khinh Yên có vẻ càng thêm khó coi, giống như là ngay sau đó sẽ lập tức ngất đi vậy.
Tô Nhan nhíu mày đoán được chút gì đó, chỉ có thể nhìn về phía Úy: “Anh có thể dẫn Yên Yên đi về trước được hay không?”
Rốt cuộc thì cũng là con gái của dì Khương Thích và chú Hàn Nhượng, khi cô ấy còn bé cũng là được bọn họ chăm sóc, bây giờ cũng nên thay bọn họ quan tâm đến Hàn Khinh Yên một chút.
Úy Tân không có phản bác lại, chỉ là gật đầu một cái: ‘Tôi tới đây chính là để bắt em ấy về, xin hỏi cô Cô gái xinh đẹp quyến rũ ở trước mặt này nhìn có chút quen mắt?
Nhưng Úy Tân cũng không nhớ ra được cô ấy là người nào.
“Tôi tên là Tô Nhan.”.
/1848
|