Nhưng chính lúc Bạc Nhan tưởng mình bị ảo giác mà quay người đi, Đường Duy lại quay mặt qua, ánh mắt âm trầm lạnh lùng nhìn chăm chăm bóng lưng hao gầy của Bạc Nhan, giống như một tấm lưới vô hình muốn che trời lấp bế mà đè ép xuống.
Tô Kỳ vốn đang nói chuyện với Bạc Dạ ở bên ngoài bất ngờ nhận được một cuộc điện thoại. “Là ông Tô phải không a? Chào ông, con trai của ông đang rửa ruột trong bệnh viện, phiền ông có thể đến được không?” Tô Kỳ cầm điện thoại mà thất kinh: “Có chuyện gì thế?
Thăng Nghiêu đang rửa ruột ư?”
“Vâng, tên bệnh nhân là Tô Nghiêu đúng không nhỉ? Hiện tại cậu ấy đang ở trong bệnh viện chờ người thân đến ký tên, mời ông đến bệnh viện ngay a.”
“Phiền anh gửi địa chỉ cho tôi!” Tô Kỳ biến sắc, cúp điện thoại xong mặt mày mày nhăn nhó nhìn Bạc Dạ: “Xin lỗi cậu nhé, lần gặp này của chúng ta đúng là không có duyên rồi, Tôi Nghiêu đang trong bệnh viện, tôi phải qua đó một chuyển
Bạc Dạ và Đường Thi kinh ngạc: “Có chuyện gì xảy ra vậy? Sao tự nhiên lại vào bệnh viện?”
“Có lẽ là lúc tối nó ăn phải cái không sạch sẽ nên giờ đang rửa ruột”
Tô Kỳ vội vã chạy ra ngoài: “Này Dạ, tôi đi trước xem tình hình Tô Nghiêu thế nào, cậu lo cho Nhan Nhan hộ tôi nhé.
Dù sao Bạc Dạ cũng là người mình, Bạc Nhan ở đây sẽ an toàn. Tô Kỳ không nghĩ ngợi gì nhiều đã đi luôn, để lại một mình Tô Nhân vẫn đang thất thần ngồi trong phòng khách nhà Đường Duy.
Lúc phản ứng lại thì chỉ còn một mình Bạc Nhan.
Lần này ra ngoài thật sự là có chút ảo diệu, bắt đầu từ Vinh Sở cho đến việc Tô Nghiêu vào viện rửa ruột, Tô Kỳ đến xem tình hình, kết quả vẫn là một mình mình qua đêm tại nhà họ Bac.
Cô hít sâu một hơi, nhìn Đường Thi nói: “Dì ơi, ba con với Nghiêu Nghiêu có việc rồi, hay là con cũng về thôi”
Đường Thi nhiệt tình giữ cô lại. “Lâu lắm rồi Nhan Nhân không về, hay là hôm nay con ở lại đây nhé được không?”
Ở nhà họ Bạc? Bạc Nhan bị câu nói này của Đường Thị dọa cho sợ khiếp, cô quan sát sắc mặt của Đường Duy, không có cảm xúc gì không đồng ý cũng chẳng phản đối. Đang định nói lời từ chối thì Bạc Dạ tiếp lời: Tốt quá, nửa đêm rồi con về không an toàn, không bằng ở lại đây, ngày mai chủ kêu người đưa con về.”
Đã vậy rồi thì Bạc Nhan không từ chối nữa, nếu cứ chối thì lại ra vẻ quá nên cô đồng ý. Đường Thi rất vui, lập tức giúp cô dọn một phòng trống, sau đó kéo Bạc Nhan qua: “Con vẫn thích căn phòng này chứ?”
Bạc Nhan chẳng còn tâm trạng nào chỉ đáp bừa một câu rồi cùng bọn họ xuống lầu chơi cờ. Cô thực sự không chịu nổi ánh mắt nhìn thấu tâm can người khác kia của Đường Duy nên quyết định lên lầu nghỉ ngơi sớm.
Chết sớm hay chết muộn thì cũng là chết, không bằng tự mình xông pha vào trong chăn đi còn hơn. Một giờ sáng, Bạc Nhan trấn trọc không ngủ được, lâu lắm không tiếp xúc với người nhà họ Bạc, bây giờ lại phải ngủ lại đây, với cả phòng của Đường Duy còn ở cách vách.
Cô thở dài, sau đó đếm cừu cổ để mình đi vào giấc ngủ, nhưng không ngờ đúng lúc này bên ngoài lại truyền đến tiếng bước chân.
Tiếng bước chân dần dần tiến đến cửa phòng khiến cô thất kinh, ngay giây sau liên có một người đẩy cửa phòng cô đi vào
Ảnh trăng sáng lạnh bên ngoài cửa sổ lướt trên khuôn mặt cất không còn giọt máu của cô, cô hoảng hồn nhìn chăm chăm người vừa lẻn vào phòng mình, giọng khàn khàn nói: “Sao lại là anh?”
Đường Duy không nói gì, nhẹ nhàng đóng cánh cửa phía sau lưng mình lại.
Tô Kỳ vốn đang nói chuyện với Bạc Dạ ở bên ngoài bất ngờ nhận được một cuộc điện thoại. “Là ông Tô phải không a? Chào ông, con trai của ông đang rửa ruột trong bệnh viện, phiền ông có thể đến được không?” Tô Kỳ cầm điện thoại mà thất kinh: “Có chuyện gì thế?
Thăng Nghiêu đang rửa ruột ư?”
“Vâng, tên bệnh nhân là Tô Nghiêu đúng không nhỉ? Hiện tại cậu ấy đang ở trong bệnh viện chờ người thân đến ký tên, mời ông đến bệnh viện ngay a.”
“Phiền anh gửi địa chỉ cho tôi!” Tô Kỳ biến sắc, cúp điện thoại xong mặt mày mày nhăn nhó nhìn Bạc Dạ: “Xin lỗi cậu nhé, lần gặp này của chúng ta đúng là không có duyên rồi, Tôi Nghiêu đang trong bệnh viện, tôi phải qua đó một chuyển
Bạc Dạ và Đường Thi kinh ngạc: “Có chuyện gì xảy ra vậy? Sao tự nhiên lại vào bệnh viện?”
“Có lẽ là lúc tối nó ăn phải cái không sạch sẽ nên giờ đang rửa ruột”
Tô Kỳ vội vã chạy ra ngoài: “Này Dạ, tôi đi trước xem tình hình Tô Nghiêu thế nào, cậu lo cho Nhan Nhan hộ tôi nhé.
Dù sao Bạc Dạ cũng là người mình, Bạc Nhan ở đây sẽ an toàn. Tô Kỳ không nghĩ ngợi gì nhiều đã đi luôn, để lại một mình Tô Nhân vẫn đang thất thần ngồi trong phòng khách nhà Đường Duy.
Lúc phản ứng lại thì chỉ còn một mình Bạc Nhan.
Lần này ra ngoài thật sự là có chút ảo diệu, bắt đầu từ Vinh Sở cho đến việc Tô Nghiêu vào viện rửa ruột, Tô Kỳ đến xem tình hình, kết quả vẫn là một mình mình qua đêm tại nhà họ Bac.
Cô hít sâu một hơi, nhìn Đường Thi nói: “Dì ơi, ba con với Nghiêu Nghiêu có việc rồi, hay là con cũng về thôi”
Đường Thi nhiệt tình giữ cô lại. “Lâu lắm rồi Nhan Nhân không về, hay là hôm nay con ở lại đây nhé được không?”
Ở nhà họ Bạc? Bạc Nhan bị câu nói này của Đường Thị dọa cho sợ khiếp, cô quan sát sắc mặt của Đường Duy, không có cảm xúc gì không đồng ý cũng chẳng phản đối. Đang định nói lời từ chối thì Bạc Dạ tiếp lời: Tốt quá, nửa đêm rồi con về không an toàn, không bằng ở lại đây, ngày mai chủ kêu người đưa con về.”
Đã vậy rồi thì Bạc Nhan không từ chối nữa, nếu cứ chối thì lại ra vẻ quá nên cô đồng ý. Đường Thi rất vui, lập tức giúp cô dọn một phòng trống, sau đó kéo Bạc Nhan qua: “Con vẫn thích căn phòng này chứ?”
Bạc Nhan chẳng còn tâm trạng nào chỉ đáp bừa một câu rồi cùng bọn họ xuống lầu chơi cờ. Cô thực sự không chịu nổi ánh mắt nhìn thấu tâm can người khác kia của Đường Duy nên quyết định lên lầu nghỉ ngơi sớm.
Chết sớm hay chết muộn thì cũng là chết, không bằng tự mình xông pha vào trong chăn đi còn hơn. Một giờ sáng, Bạc Nhan trấn trọc không ngủ được, lâu lắm không tiếp xúc với người nhà họ Bạc, bây giờ lại phải ngủ lại đây, với cả phòng của Đường Duy còn ở cách vách.
Cô thở dài, sau đó đếm cừu cổ để mình đi vào giấc ngủ, nhưng không ngờ đúng lúc này bên ngoài lại truyền đến tiếng bước chân.
Tiếng bước chân dần dần tiến đến cửa phòng khiến cô thất kinh, ngay giây sau liên có một người đẩy cửa phòng cô đi vào
Ảnh trăng sáng lạnh bên ngoài cửa sổ lướt trên khuôn mặt cất không còn giọt máu của cô, cô hoảng hồn nhìn chăm chăm người vừa lẻn vào phòng mình, giọng khàn khàn nói: “Sao lại là anh?”
Đường Duy không nói gì, nhẹ nhàng đóng cánh cửa phía sau lưng mình lại.
/1848
|