Ta xin lỗi.. Shouji cúi gầm mặt, kể cả như vậy thì khuôn mặt nàng vẫn cứng đờ, không còn giọt máu, đôi môi không ngừng run lên
Nàng thực sự còn rất nhiều chuyện chưa làm được, thực sự chưa muốn từ bỏ một giây nào hết
Nhưng nếu nàng muốn, ta sẽ đồng lòng cho nàng ở lại, còn về người đàn ông mà nàng mong mỏi, mỗi năm, chỉ được gặp 1 lần, nếu không nàng sẽ nguy hiểm tính mạng Shouji nói, vô cùng nâng niu nàng
Không còn cách nào để giải độc sao?' nàng ngước lên nhìn hắn, hỏi, như cầu mong một tia hy vọng khác
Phụ thân ta mới biết được, nhưng hiện giờ người.. SHouji u buồn , mặt mày trở nên âm trầm
Ta sẽ giúp ngươi tìm phụ thân ngươi nàng quả quyết, nói
Được, nàng, đi theo ta một lát nhìn thấy vẻ mặt kiên cường của nàng , muốn dời khỏi đây, Shouji chỉ còn cách thở dài, đành âm thầm giúp nàng
Shouji kéo nàng tới một thư phòng vô cùng rộng lớn, lụng lọi một lúc, tìm ra được một bản đồ, đưa cho nàng , nói
Đây là bản đồ về sơ lược cánh rừng, từ chỗ này, có một đường bí mật, nàng theo đường đấy, sẽ tìm được thứ mình muốn, ta tin là vậy SHouji cười nhạt, nàng có thể thấy hắn đau lòng đến tím tái ruột gan
vậy, cảm ơn ngươi và Chamen đã chăm sóc ta trong thời gian qua, ta nợ ngươi, nhất định sẽ trả đủ ân tình nàng nói, cúi đầu cảm tạ
Chỉ cần nàng ở bên cạnh ta, ta đã mãn nguyện rồi Shouji đưa tiễn nàng đến một góc khuất, niệm chú một lúc, rồi một lỗ hổng xuất hiện, thấy quang cảnh bên ngoài, nàng thở phào, nhìn SHouji lần cuối
ta sẽ quay lại, sẽ đưa phụ thân ngươi trở về nàng bước ra, từ từ cánh cửa như biến mất, chỉ để lại một khoảng không cùng đầy cây cối, đã không còn thấy hình bóng cao lớn hung hãn ở bên kia
Cả đời này, người con gái ta yêu cũng chỉ có một, chính là nàng Shouji suy sụp quỳ xuống, ngồi đấy một lúc lâu, rồi dời đi, như chưa từng có chuyện gì xảy ra cũng như chưa từng gặp người con gái ấy, hình ảnh nụ cười hoa anh đào ấy sẽ vẫn mãi trong hắn
Nàng chạy thục mạng tìm kiếm họ, mọi người, chắc chắn đang rất lo cho nàng, nhưng lướt qua chỗ tối qua, chỉ thấy tàn lửa còn ấm, chứng tỏ họ mới vừa rời đi, theo như kế hoạch, thì đến bây giờ, có lẽ đã đi đến vườn cấm
Bỗng nghe thấy tiếng động lớn từ phía kia, tiếng súng vang lên nổ đôm đốm, nàng vặn hết sức mình, chạy thật lực, hiện giờ họ đang như thế nào, nàng đều mờ tịt
Một con báo dữ tợn, to như quái vật hồ Lockness, dơ năng dơ vuốt chuẩn bị tấn công họ, mà cả hạm đội liên tục bắn súng , nhưng dường như chả thấm thía gì, khuôn mặt ai cũng hết sức căng thẳng, riêng anh, vẫn mang một vẻ điễm tình và lạnh lùng, cùng với quầng mắt sâu, và đôi mắt không đáy
Neko, cậu có thể dừng chân tên to béo này được không? hắn lên tiếng chỉ huy, vô cùng tỉnh táo
KHông thành vấn đề Neko cười lớn,
Nàng thực sự còn rất nhiều chuyện chưa làm được, thực sự chưa muốn từ bỏ một giây nào hết
Nhưng nếu nàng muốn, ta sẽ đồng lòng cho nàng ở lại, còn về người đàn ông mà nàng mong mỏi, mỗi năm, chỉ được gặp 1 lần, nếu không nàng sẽ nguy hiểm tính mạng Shouji nói, vô cùng nâng niu nàng
Không còn cách nào để giải độc sao?' nàng ngước lên nhìn hắn, hỏi, như cầu mong một tia hy vọng khác
Phụ thân ta mới biết được, nhưng hiện giờ người.. SHouji u buồn , mặt mày trở nên âm trầm
Ta sẽ giúp ngươi tìm phụ thân ngươi nàng quả quyết, nói
Được, nàng, đi theo ta một lát nhìn thấy vẻ mặt kiên cường của nàng , muốn dời khỏi đây, Shouji chỉ còn cách thở dài, đành âm thầm giúp nàng
Shouji kéo nàng tới một thư phòng vô cùng rộng lớn, lụng lọi một lúc, tìm ra được một bản đồ, đưa cho nàng , nói
Đây là bản đồ về sơ lược cánh rừng, từ chỗ này, có một đường bí mật, nàng theo đường đấy, sẽ tìm được thứ mình muốn, ta tin là vậy SHouji cười nhạt, nàng có thể thấy hắn đau lòng đến tím tái ruột gan
vậy, cảm ơn ngươi và Chamen đã chăm sóc ta trong thời gian qua, ta nợ ngươi, nhất định sẽ trả đủ ân tình nàng nói, cúi đầu cảm tạ
Chỉ cần nàng ở bên cạnh ta, ta đã mãn nguyện rồi Shouji đưa tiễn nàng đến một góc khuất, niệm chú một lúc, rồi một lỗ hổng xuất hiện, thấy quang cảnh bên ngoài, nàng thở phào, nhìn SHouji lần cuối
ta sẽ quay lại, sẽ đưa phụ thân ngươi trở về nàng bước ra, từ từ cánh cửa như biến mất, chỉ để lại một khoảng không cùng đầy cây cối, đã không còn thấy hình bóng cao lớn hung hãn ở bên kia
Cả đời này, người con gái ta yêu cũng chỉ có một, chính là nàng Shouji suy sụp quỳ xuống, ngồi đấy một lúc lâu, rồi dời đi, như chưa từng có chuyện gì xảy ra cũng như chưa từng gặp người con gái ấy, hình ảnh nụ cười hoa anh đào ấy sẽ vẫn mãi trong hắn
Nàng chạy thục mạng tìm kiếm họ, mọi người, chắc chắn đang rất lo cho nàng, nhưng lướt qua chỗ tối qua, chỉ thấy tàn lửa còn ấm, chứng tỏ họ mới vừa rời đi, theo như kế hoạch, thì đến bây giờ, có lẽ đã đi đến vườn cấm
Bỗng nghe thấy tiếng động lớn từ phía kia, tiếng súng vang lên nổ đôm đốm, nàng vặn hết sức mình, chạy thật lực, hiện giờ họ đang như thế nào, nàng đều mờ tịt
Một con báo dữ tợn, to như quái vật hồ Lockness, dơ năng dơ vuốt chuẩn bị tấn công họ, mà cả hạm đội liên tục bắn súng , nhưng dường như chả thấm thía gì, khuôn mặt ai cũng hết sức căng thẳng, riêng anh, vẫn mang một vẻ điễm tình và lạnh lùng, cùng với quầng mắt sâu, và đôi mắt không đáy
Neko, cậu có thể dừng chân tên to béo này được không? hắn lên tiếng chỉ huy, vô cùng tỉnh táo
KHông thành vấn đề Neko cười lớn,
/120
|