-Anh….anh ơi!
Giọng nói trong trẻo như chuông ngân của Đào Đào đánh thức Tiểu Lạc. Khi mở mắt đã nhận thấy, bên cạnh còn có Nhiếp Ân.
-Anh….
Đào Đào đến cùng với mẹ. Diệp Tâm cũng vừa tâm sự với Nhiếp Ân xong.
-Bé con!
Tiểu Lạc cười khẽ, vuốt lên gò má non mịn. Bé con như thiên thần trong sáng, chỉ mong từ nay em luôn hạnh phúc, có một gia đình thực sự thuộc về em.
Còn anh….
Cửa phòng bệnh bật mở. Khang Kỳ Bách bước vào.
-Không có gì đáng ngại nữa. Chiều nay sẽ được xuất viện.
Mỗi người mỗi ngả. Tiểu Lạc nhắm mắt. 11 tuổi, tiếp tục nghề lừa đảo, có lẽ cũng là số phận của cậu rồi.
-Lúc nãy các bạn học của con vừa tới -Khang Kỳ Bách bỗng lên tiếng- Hoa và quà, ba để đằng kia.
“Ba”?
Đóng kịch….Chỉ là đóng kịch. Sau khi Đào Đào và mẹ rời khỏi, tất cả sẽ lại không còn.
-Anh ơi, anh nhớ ăn uống nhiều nha. Đào Đào về, mai Đào Đào sẽ ghé thăm anh nữa.
-Ừ.
Khi em quay trở lại, anh sẽ không còn ở đây đâu.
Em là một thiên sứ nhỏ, còn anh không có chỗ để về.
Không khí trong phòng sau khi mẹ con Đào Đào đi trở nên yên tĩnh. Nhiếp Ân cũng không biết nói gì.
-Tôi đã khôi phục lại thân phận cảnh sát, sẽ chuyển về làm việc ở khu Giác Đông.
-Chúc mừng anh…
Nhiếp Ân nhẹ giọng đáp lại. Cô như đang trong một giấc mộng. Thạch Tư Nhiên -Khang Kỳ Bách….Tiểu Lạc…Tạ Phúc Khanh đã thay Nghiêm Thành giải thích cho cô mọi chuyện. Để trả thù giùm Nhiếp Ân, để Thạch Tư Nhiên không thể quấy rầy cuộc sống của cô nữa, Tiểu Lạc đã chấp nhận liều một ván. Đứa nhóc ngốc nghếch. Em lừa người thì được, làm sao có thể lừa được chị. Trong lòng em, từ lâu đã xem chị là một chỗ nương tựa. Chỉ có chị ngốc nghếch, yếu đuối khiến em phải khổ sở thật nhiều rồi.
Chị sẽ không bao giờ bỏ rơi em nữa. Chúng ta nương tựa vào nhau….Như mấy năm nay, khi buồn khổ nhất chỉ có ta với nhau thôi.
-Lương tháng hiện tại của tôi là 32 ngàn, tôi có một căn hộ nhỏ. Ba mẹ tôi là viên chức về hưu, cũng không phải là người hẹp hòi gì. Tôi đã nói qua chuyện của em cho họ nghe, nói là em còn có một đứa con trai 11 tuổi. Chồng cũ của em không tốt. Ba mẹ tôi không để ý gì.
Nhiếp Ân kinh ngạc nhìn Khang Kỳ Bách. Tiểu Lạc nhíu mày….
-Thật ra chúng ta là một gia đình không tệ. Nhiếp Ân – Tiểu Lạc cũng cần có một người cha.
Cuộc sống của Khang Kỳ Bách rất đơn giản. Đi theo anh sẽ không phải lọc lừa, giả dối nữa. Cũng không hẳn là tình yêu ghi tâm khắc cốt nhưng khi Nhiếp Ân mất tích, Khang Kỳ Bách đã vô cùng lo sợ….Chuyện của cô và Thạch Tư Nhiên anh biết rất rõ. Họ tình sâu nghĩa nặng. Nếu Nhiếp Ân….yếu lòng trở lại…Anh cũng chẳng biết mình phải làm sao.
Giờ đây chỉ có thể nói thẳng. Điều duy nhất Khang Kỳ Bách hơn Thạch Tư Nhiên là anh có một gia đình tốt. Ba mẹ hiền hòa, hiểu chuyện. Họ thương con, thương cả những gì con chọn lựa. Chỉ cần Nhiếp Ân làm con mình hạnh phúc, dù cô từng có con riêng đi nữa, họ vẫn sẽ thương cô, chấp nhận cô.
Tiểu Lạc cũng sẽ có một nơi nương tựa. Thằng bé cũng chỉ mới có 11 tuổi, thiên tài lừa gạt thì sao chứ? Gạt được người song có gạt được mình không?
-Anh suy nghĩ kĩ rồi sao?
Tiểu Lạc chợt hỏi. Khang Kỳ Bách là cảnh sát…Hai người lại là kẻ lừa đảo, vậy thì…
-Giấy tờ hiện nay của em cũng là mang họ của tôi mà. Tôi có vài người bạn làm việc bên hộ tịch. Kết hôn xong là nhập khẩu ngay.
Tay Nhiếp Ân run rẩy. Cô cũng chưa quyết định được. Thạch Tư Nhiên là quá khứ. Khang Kỳ Bách là hiện tại. Với quá khứ, niềm đau có cả tình yêu sâu nặng. Nhưng cô hiểu hơn ai hết, mình đã không thể quay trở lại. Mẹ của Thạch Tư Nhiên, ba của cô, đứa con chưa ra đời của họ vĩnh viễn là bức tường cao ngăn cách hai người.
Đến với Khang Kỳ Bách thì….
-Tôi và Tiểu Lạc không cần…
-Hai người thời gian qua đều sống bằng nghề lừa đảo. Không có tôi bên cạnh, có thể quay về nghề cũ. Đi theo tôi đi…
Đây là lần đầu trong đời Khang Kỳ Bách mặt dày như vậy. Anh nắm lấy tay Nhiếp Ân, giọng cũng nhẹ đi:
-Tôi xin em đấy. Ân Ân…Hai người đi mất, từ nay tôi biết sống thế nào đây?
….Cuộc đoàn tụ của hai cậu cháu Tạ Phúc Khanh lại chẳng có mấy điểm cảm động. Tạ Phúc Khanh không muốn Mạnh Quan phải như mình năm xưa, sống trong thù hận nữa. Dù sao nhà nội cũng nuôi dưỡng thằng bé, Nghiêm lão phu nhân yêu thương nó. Ân tình đó không phải nói chấm dứt là sẽ chấm dứt ngay.
-Con đến ở với cậu nhé?
Mạnh Quan khựng lại. Rời khỏi Nghiêm gia, không phải cũng từng mong như vậy sao?
-Con cứ nghĩ cho kỹ. Cậu chỉ sống có một mình.
Nghiêm lão phu nhân sau sự kiện ở công ty tái phát bệnh tim, hiện đang nằm trong phòng hồi sức. Mạnh Quan cũng không nỡ rời khỏi bà. Hơn nữa….Không có Mạnh Bằng, cũng có chút không quen.
-Con ở lại đây -Cậu bé ngẩng mặt lên- Bà nội đang bị bệnh.
Có thể nội sẽ không tỉnh lại, có thể nội sẽ liệt nằm một chỗ. Người trong nhà, không thể bỏ rơi nhau – chính là trong lúc này.
Trong bệnh viện, Nghiêm Thành và vợ con cũng vào thăm Nghiêm lão phu nhân. Đón chờ họ là sự lạnh nhạt từ những người ruột thịt. Nhưng Nghiêm Thành không hối hận….Ngay cả khi đối diện cùng ba ruột, nhận từ ông ánh mắt lạnh nhạt, trách móc, anh chỉ yên lặng, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Đào Đào.
-Ba ba ơi!
Con gái nhỏ sẽ không bao giờ phải đau lòng như anh trước sự lạnh nhạt của người cha ruột. Anh không thể sẽ mãi nâng con trong lòng bàn tay được song sẽ là chỗ dựa, là nơi bình yên nhất trong đời con gái, khi con nhỏ bé cũng như khi đã trưởng thành.
Diệp Tâm nhìn hai cha con đang dừng lại chờ mình với nụ cười rất nhẹ. Con gái đang hạnh phúc….Sinh mạng nhỏ trong bụng vừa mới hình thành của cô cũng sẽ vui lắm vì từ khi còn là một mầm non trong bụng mẹ, con đã có một người cha sẵn sàng thương yêu, nắm tay con đến hết quãng đường này.
Hạnh phúc vô cùng đơn giản. Những đứa con hạnh phúc -chỉ là khi đi cùng cha mẹ, được hai người nắm tay dẫn qua những con đường luôn tấp nập người đi….
Giọng nói trong trẻo như chuông ngân của Đào Đào đánh thức Tiểu Lạc. Khi mở mắt đã nhận thấy, bên cạnh còn có Nhiếp Ân.
-Anh….
Đào Đào đến cùng với mẹ. Diệp Tâm cũng vừa tâm sự với Nhiếp Ân xong.
-Bé con!
Tiểu Lạc cười khẽ, vuốt lên gò má non mịn. Bé con như thiên thần trong sáng, chỉ mong từ nay em luôn hạnh phúc, có một gia đình thực sự thuộc về em.
Còn anh….
Cửa phòng bệnh bật mở. Khang Kỳ Bách bước vào.
-Không có gì đáng ngại nữa. Chiều nay sẽ được xuất viện.
Mỗi người mỗi ngả. Tiểu Lạc nhắm mắt. 11 tuổi, tiếp tục nghề lừa đảo, có lẽ cũng là số phận của cậu rồi.
-Lúc nãy các bạn học của con vừa tới -Khang Kỳ Bách bỗng lên tiếng- Hoa và quà, ba để đằng kia.
“Ba”?
Đóng kịch….Chỉ là đóng kịch. Sau khi Đào Đào và mẹ rời khỏi, tất cả sẽ lại không còn.
-Anh ơi, anh nhớ ăn uống nhiều nha. Đào Đào về, mai Đào Đào sẽ ghé thăm anh nữa.
-Ừ.
Khi em quay trở lại, anh sẽ không còn ở đây đâu.
Em là một thiên sứ nhỏ, còn anh không có chỗ để về.
Không khí trong phòng sau khi mẹ con Đào Đào đi trở nên yên tĩnh. Nhiếp Ân cũng không biết nói gì.
-Tôi đã khôi phục lại thân phận cảnh sát, sẽ chuyển về làm việc ở khu Giác Đông.
-Chúc mừng anh…
Nhiếp Ân nhẹ giọng đáp lại. Cô như đang trong một giấc mộng. Thạch Tư Nhiên -Khang Kỳ Bách….Tiểu Lạc…Tạ Phúc Khanh đã thay Nghiêm Thành giải thích cho cô mọi chuyện. Để trả thù giùm Nhiếp Ân, để Thạch Tư Nhiên không thể quấy rầy cuộc sống của cô nữa, Tiểu Lạc đã chấp nhận liều một ván. Đứa nhóc ngốc nghếch. Em lừa người thì được, làm sao có thể lừa được chị. Trong lòng em, từ lâu đã xem chị là một chỗ nương tựa. Chỉ có chị ngốc nghếch, yếu đuối khiến em phải khổ sở thật nhiều rồi.
Chị sẽ không bao giờ bỏ rơi em nữa. Chúng ta nương tựa vào nhau….Như mấy năm nay, khi buồn khổ nhất chỉ có ta với nhau thôi.
-Lương tháng hiện tại của tôi là 32 ngàn, tôi có một căn hộ nhỏ. Ba mẹ tôi là viên chức về hưu, cũng không phải là người hẹp hòi gì. Tôi đã nói qua chuyện của em cho họ nghe, nói là em còn có một đứa con trai 11 tuổi. Chồng cũ của em không tốt. Ba mẹ tôi không để ý gì.
Nhiếp Ân kinh ngạc nhìn Khang Kỳ Bách. Tiểu Lạc nhíu mày….
-Thật ra chúng ta là một gia đình không tệ. Nhiếp Ân – Tiểu Lạc cũng cần có một người cha.
Cuộc sống của Khang Kỳ Bách rất đơn giản. Đi theo anh sẽ không phải lọc lừa, giả dối nữa. Cũng không hẳn là tình yêu ghi tâm khắc cốt nhưng khi Nhiếp Ân mất tích, Khang Kỳ Bách đã vô cùng lo sợ….Chuyện của cô và Thạch Tư Nhiên anh biết rất rõ. Họ tình sâu nghĩa nặng. Nếu Nhiếp Ân….yếu lòng trở lại…Anh cũng chẳng biết mình phải làm sao.
Giờ đây chỉ có thể nói thẳng. Điều duy nhất Khang Kỳ Bách hơn Thạch Tư Nhiên là anh có một gia đình tốt. Ba mẹ hiền hòa, hiểu chuyện. Họ thương con, thương cả những gì con chọn lựa. Chỉ cần Nhiếp Ân làm con mình hạnh phúc, dù cô từng có con riêng đi nữa, họ vẫn sẽ thương cô, chấp nhận cô.
Tiểu Lạc cũng sẽ có một nơi nương tựa. Thằng bé cũng chỉ mới có 11 tuổi, thiên tài lừa gạt thì sao chứ? Gạt được người song có gạt được mình không?
-Anh suy nghĩ kĩ rồi sao?
Tiểu Lạc chợt hỏi. Khang Kỳ Bách là cảnh sát…Hai người lại là kẻ lừa đảo, vậy thì…
-Giấy tờ hiện nay của em cũng là mang họ của tôi mà. Tôi có vài người bạn làm việc bên hộ tịch. Kết hôn xong là nhập khẩu ngay.
Tay Nhiếp Ân run rẩy. Cô cũng chưa quyết định được. Thạch Tư Nhiên là quá khứ. Khang Kỳ Bách là hiện tại. Với quá khứ, niềm đau có cả tình yêu sâu nặng. Nhưng cô hiểu hơn ai hết, mình đã không thể quay trở lại. Mẹ của Thạch Tư Nhiên, ba của cô, đứa con chưa ra đời của họ vĩnh viễn là bức tường cao ngăn cách hai người.
Đến với Khang Kỳ Bách thì….
-Tôi và Tiểu Lạc không cần…
-Hai người thời gian qua đều sống bằng nghề lừa đảo. Không có tôi bên cạnh, có thể quay về nghề cũ. Đi theo tôi đi…
Đây là lần đầu trong đời Khang Kỳ Bách mặt dày như vậy. Anh nắm lấy tay Nhiếp Ân, giọng cũng nhẹ đi:
-Tôi xin em đấy. Ân Ân…Hai người đi mất, từ nay tôi biết sống thế nào đây?
….Cuộc đoàn tụ của hai cậu cháu Tạ Phúc Khanh lại chẳng có mấy điểm cảm động. Tạ Phúc Khanh không muốn Mạnh Quan phải như mình năm xưa, sống trong thù hận nữa. Dù sao nhà nội cũng nuôi dưỡng thằng bé, Nghiêm lão phu nhân yêu thương nó. Ân tình đó không phải nói chấm dứt là sẽ chấm dứt ngay.
-Con đến ở với cậu nhé?
Mạnh Quan khựng lại. Rời khỏi Nghiêm gia, không phải cũng từng mong như vậy sao?
-Con cứ nghĩ cho kỹ. Cậu chỉ sống có một mình.
Nghiêm lão phu nhân sau sự kiện ở công ty tái phát bệnh tim, hiện đang nằm trong phòng hồi sức. Mạnh Quan cũng không nỡ rời khỏi bà. Hơn nữa….Không có Mạnh Bằng, cũng có chút không quen.
-Con ở lại đây -Cậu bé ngẩng mặt lên- Bà nội đang bị bệnh.
Có thể nội sẽ không tỉnh lại, có thể nội sẽ liệt nằm một chỗ. Người trong nhà, không thể bỏ rơi nhau – chính là trong lúc này.
Trong bệnh viện, Nghiêm Thành và vợ con cũng vào thăm Nghiêm lão phu nhân. Đón chờ họ là sự lạnh nhạt từ những người ruột thịt. Nhưng Nghiêm Thành không hối hận….Ngay cả khi đối diện cùng ba ruột, nhận từ ông ánh mắt lạnh nhạt, trách móc, anh chỉ yên lặng, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Đào Đào.
-Ba ba ơi!
Con gái nhỏ sẽ không bao giờ phải đau lòng như anh trước sự lạnh nhạt của người cha ruột. Anh không thể sẽ mãi nâng con trong lòng bàn tay được song sẽ là chỗ dựa, là nơi bình yên nhất trong đời con gái, khi con nhỏ bé cũng như khi đã trưởng thành.
Diệp Tâm nhìn hai cha con đang dừng lại chờ mình với nụ cười rất nhẹ. Con gái đang hạnh phúc….Sinh mạng nhỏ trong bụng vừa mới hình thành của cô cũng sẽ vui lắm vì từ khi còn là một mầm non trong bụng mẹ, con đã có một người cha sẵn sàng thương yêu, nắm tay con đến hết quãng đường này.
Hạnh phúc vô cùng đơn giản. Những đứa con hạnh phúc -chỉ là khi đi cùng cha mẹ, được hai người nắm tay dẫn qua những con đường luôn tấp nập người đi….
/54
|