Chén cháo đậu xanh do Diệp Tâm nấu, hương vị rất ngon.
Năm năm trước, Nghiêm Thành đổ bệnh nhưng vẫn đến công ty làm việc. Diệp Tâm cũng như bao cô gái khác, thích làm đẹp. Dáng người cô hơi mũm mĩm nên nghe theo lời chia sẻ của ai đó, quyết tâm giảm cân.
Buổi trưa cô không ăn cơm trưa mà đem cháo từ nhà đến. Mẹ Diệp Tâm là một người phụ nữ truyền thống, lớn lên từ thôn quê, tài nấu ăn luôn được con gái và chồng đánh giá là số một. Bà dạy Diệp Tâm nấu khá nhiều món. Cháo đậu xanh cô nấu qua quá trình “rèn luyện” quả thật có một không hai.
Nghiêm Thành đi bàn công việc về, đến văn phòng đã hơn mười hai giờ, sắc mặt trắng bệch. Diệp Tâm thấy vậy nên chia phần cháo đậu xanh cho anh một ít, mục đích là giúp Nghiêm Thành có cái gì lót dạ mà uống thuốc. Cô không ngờ, chén cháo đó đã khơi dậy trong lòng Nghiêm Thành sự xao động, từ đó anh thường để ý đến cô hơn.
-Ba ơi, cháo ngon không ạ?
-Ngon lắm.- Nghiêm Thành xoa đầu Đào Đào- Rất ngon….
-Mẹ nấu ăn rất ngon. Mai mốt mẹ sẽ nấu thêm cho ba ăn.
Đó cũng là ước mơ của Nghiêm Thành. Nhưng mà….
-Đào Đào à, con chơi với anh Lạc Lạc cả buổi rồi, về phòng nghỉ đi con.
-Đào Đào không mệt ạ. Đào Đào chơi với ba thêm một chút.
-Đào Đào…
-Đào Đào ngoan- Nghiêm Thành vuốt mũi con, nhẹ nhàng- Con đi nghỉ một chút đi. Ba ăn cháo xong là khỏe rồi. Khi nào thức dậy thì sang chơi với ba.
-Dạ….
Đào Đào rời khỏi phòng trong lưu luyến. Diệp Tâm định đi theo con thì Nghiêm Thành bỗng lên tiếng gọi cô:
-Chúng ta nói chuyện một chút được không?
Bàn tay cô rịn đầy mồ hôi, lành lạnh. Nghiêm Thành rất nghiêm túc, nhìn thẳng vào mặt Diệp Tâm:
-Chúng ta….
-Tôi….- Cô vẫn còn e ngại, rụt tay lại khi thấy Nghiêm Thành định đụng vào mình- Tôi….tôi về phòng.
-Tôi vốn không muốn ép em -Nghiêm Thành từ tốn- Nhưng chúng ta đã có Đào Đào.
-Có Đào Đào thì sao chứ? Tôi và anh….
-Có nhiều trường hợp cha mẹ rời xa nhau vẫn chăm lo được cho con cái. Song trường hợp của em, tôi nghĩ em cũng hiểu rõ hoàn cảnh của mình….Trên danh nghĩa, Diệp Tâm đã chết. Em là Du Hân Hân.
-Tôi biết….Nhưng mà….
-Tôi có thể sắp xếp cho em khôi phục thân phận.- Nghiêm Thành nghiêm túc- Hoặc nếu em không muốn, cũng có thể để em sống đường hoàng dưới thân phận Du Hân Hân. Nhưng…
-Anh có điều kiện?
-Đương nhiên là vậy.- Nghiêm Thành bất ngờ nắm lấy tay cô- Tôi….tôi từng có cảm tình với em. Có lúc tôi đã nghĩ, phải chi mình bày tỏ tình cảm với em trước, có lẽ….
Diệp Tâm khựng lại. Cô hoàn toàn bất ngờ trước lời thổ lộ ấy. Anh ta có cảm tình với cô từ năm năm trước….Lẽ nào….
Diệp Tâm là một cô gái đơn giản. Khi mới vào công ty, cô cũng như vài cô gái khác, bị phong thái lạnh lùng, vẻ đẹp trai của Nghiêm Thành làm cho mê mẩn. Nhưng cô là loại người cũng rất thực tế. Diệp Tâm hiểu rõ chuyện Bạch mã hoàng tử và cô bé lọ lem vốn không tồn tại. Mà cô bé lọ lem cũng đâu phải hoàn toàn vô sản. Cô ấy vốn là con gái bá tước, với hoàng tử là xứng lứa vừa đôi.
Diệp Tâm chỉ mong một cuộc sống yên ổn. Thẩm Thanh Dương tuy là em họ của anh nhưng lại hòa đồng, thân thiện, nghe nói ngày xưa mẹ anh ta kết hôn với nhà bình dân nên gia cảnh cũng thuộc hàng trung lưu, thanh bạch. Ba của Thẩm Thanh Dương là giáo viên trung học, con người giản dị, mực thước, với ba cô là quân nhân cũng xem là bằng vai phải lứa, môn đăng hộ đối, có thể thông cảm cho nhau.
Vì nghĩ vậy nên mộng tưởng với Nghiêm Thành trong lòng Diệp Tâm đã tan biến nhanh chóng. Cô còn có phần sợ anh là khác. Đâu nghĩ đến, con người đó lại có cảm tình với mình.
-Vì Đào Đào cũng được. Cho tôi cơ hội cũng được. Tôi sẽ đối xử tốt với hai mẹ con em. Nhưng chỉ với tư cách là con gái và vợ. Chúng ta là một gia đình.
Nghiêm Thành thình lình kéo Diệp Tâm vào lòng. Theo phản ứng tự nhiên, cô hơi né người. Bờ môi lạnh giá của Nghiêm Thành đặt xuống trán Diệp Tâm một nụ hôn.
-Khi tôi khỏe, chúng ta cùng đi siêu thị, dẫn con đi công viên nhé? Em muốn thân phận gì, tôi sẽ cho người lo liệu chu toàn cho em. Chỉ cần….
Nghiêm Thành xưa nay là người ít nói. Anh cũng không thích dùng lời nói biểu đạt tình cảm. Chỉ biết con đường trước mặt, sau quyết định này sẽ có thêm vài đồi dốc cần phải vượt qua. Người đồng hành lại không phải là kẻ toàn tâm toàn ý, chỉ mong rằng thời gian sắp đến, Nghiêm Thành dùng chân thành đối đãi, cô cũng sẽ đáp lại anh bằng tấm chân tình…..
*Chương 34: Hé lộ nguyên nhân Lâm Tụng Ân trở thành Nhiếp Ân.
Thân phận của Khang Kỳ Bách.
Sự xuất hiện trở lại của vài nam nữ phụ khác. Com nha.
Năm năm trước, Nghiêm Thành đổ bệnh nhưng vẫn đến công ty làm việc. Diệp Tâm cũng như bao cô gái khác, thích làm đẹp. Dáng người cô hơi mũm mĩm nên nghe theo lời chia sẻ của ai đó, quyết tâm giảm cân.
Buổi trưa cô không ăn cơm trưa mà đem cháo từ nhà đến. Mẹ Diệp Tâm là một người phụ nữ truyền thống, lớn lên từ thôn quê, tài nấu ăn luôn được con gái và chồng đánh giá là số một. Bà dạy Diệp Tâm nấu khá nhiều món. Cháo đậu xanh cô nấu qua quá trình “rèn luyện” quả thật có một không hai.
Nghiêm Thành đi bàn công việc về, đến văn phòng đã hơn mười hai giờ, sắc mặt trắng bệch. Diệp Tâm thấy vậy nên chia phần cháo đậu xanh cho anh một ít, mục đích là giúp Nghiêm Thành có cái gì lót dạ mà uống thuốc. Cô không ngờ, chén cháo đó đã khơi dậy trong lòng Nghiêm Thành sự xao động, từ đó anh thường để ý đến cô hơn.
-Ba ơi, cháo ngon không ạ?
-Ngon lắm.- Nghiêm Thành xoa đầu Đào Đào- Rất ngon….
-Mẹ nấu ăn rất ngon. Mai mốt mẹ sẽ nấu thêm cho ba ăn.
Đó cũng là ước mơ của Nghiêm Thành. Nhưng mà….
-Đào Đào à, con chơi với anh Lạc Lạc cả buổi rồi, về phòng nghỉ đi con.
-Đào Đào không mệt ạ. Đào Đào chơi với ba thêm một chút.
-Đào Đào…
-Đào Đào ngoan- Nghiêm Thành vuốt mũi con, nhẹ nhàng- Con đi nghỉ một chút đi. Ba ăn cháo xong là khỏe rồi. Khi nào thức dậy thì sang chơi với ba.
-Dạ….
Đào Đào rời khỏi phòng trong lưu luyến. Diệp Tâm định đi theo con thì Nghiêm Thành bỗng lên tiếng gọi cô:
-Chúng ta nói chuyện một chút được không?
Bàn tay cô rịn đầy mồ hôi, lành lạnh. Nghiêm Thành rất nghiêm túc, nhìn thẳng vào mặt Diệp Tâm:
-Chúng ta….
-Tôi….- Cô vẫn còn e ngại, rụt tay lại khi thấy Nghiêm Thành định đụng vào mình- Tôi….tôi về phòng.
-Tôi vốn không muốn ép em -Nghiêm Thành từ tốn- Nhưng chúng ta đã có Đào Đào.
-Có Đào Đào thì sao chứ? Tôi và anh….
-Có nhiều trường hợp cha mẹ rời xa nhau vẫn chăm lo được cho con cái. Song trường hợp của em, tôi nghĩ em cũng hiểu rõ hoàn cảnh của mình….Trên danh nghĩa, Diệp Tâm đã chết. Em là Du Hân Hân.
-Tôi biết….Nhưng mà….
-Tôi có thể sắp xếp cho em khôi phục thân phận.- Nghiêm Thành nghiêm túc- Hoặc nếu em không muốn, cũng có thể để em sống đường hoàng dưới thân phận Du Hân Hân. Nhưng…
-Anh có điều kiện?
-Đương nhiên là vậy.- Nghiêm Thành bất ngờ nắm lấy tay cô- Tôi….tôi từng có cảm tình với em. Có lúc tôi đã nghĩ, phải chi mình bày tỏ tình cảm với em trước, có lẽ….
Diệp Tâm khựng lại. Cô hoàn toàn bất ngờ trước lời thổ lộ ấy. Anh ta có cảm tình với cô từ năm năm trước….Lẽ nào….
Diệp Tâm là một cô gái đơn giản. Khi mới vào công ty, cô cũng như vài cô gái khác, bị phong thái lạnh lùng, vẻ đẹp trai của Nghiêm Thành làm cho mê mẩn. Nhưng cô là loại người cũng rất thực tế. Diệp Tâm hiểu rõ chuyện Bạch mã hoàng tử và cô bé lọ lem vốn không tồn tại. Mà cô bé lọ lem cũng đâu phải hoàn toàn vô sản. Cô ấy vốn là con gái bá tước, với hoàng tử là xứng lứa vừa đôi.
Diệp Tâm chỉ mong một cuộc sống yên ổn. Thẩm Thanh Dương tuy là em họ của anh nhưng lại hòa đồng, thân thiện, nghe nói ngày xưa mẹ anh ta kết hôn với nhà bình dân nên gia cảnh cũng thuộc hàng trung lưu, thanh bạch. Ba của Thẩm Thanh Dương là giáo viên trung học, con người giản dị, mực thước, với ba cô là quân nhân cũng xem là bằng vai phải lứa, môn đăng hộ đối, có thể thông cảm cho nhau.
Vì nghĩ vậy nên mộng tưởng với Nghiêm Thành trong lòng Diệp Tâm đã tan biến nhanh chóng. Cô còn có phần sợ anh là khác. Đâu nghĩ đến, con người đó lại có cảm tình với mình.
-Vì Đào Đào cũng được. Cho tôi cơ hội cũng được. Tôi sẽ đối xử tốt với hai mẹ con em. Nhưng chỉ với tư cách là con gái và vợ. Chúng ta là một gia đình.
Nghiêm Thành thình lình kéo Diệp Tâm vào lòng. Theo phản ứng tự nhiên, cô hơi né người. Bờ môi lạnh giá của Nghiêm Thành đặt xuống trán Diệp Tâm một nụ hôn.
-Khi tôi khỏe, chúng ta cùng đi siêu thị, dẫn con đi công viên nhé? Em muốn thân phận gì, tôi sẽ cho người lo liệu chu toàn cho em. Chỉ cần….
Nghiêm Thành xưa nay là người ít nói. Anh cũng không thích dùng lời nói biểu đạt tình cảm. Chỉ biết con đường trước mặt, sau quyết định này sẽ có thêm vài đồi dốc cần phải vượt qua. Người đồng hành lại không phải là kẻ toàn tâm toàn ý, chỉ mong rằng thời gian sắp đến, Nghiêm Thành dùng chân thành đối đãi, cô cũng sẽ đáp lại anh bằng tấm chân tình…..
*Chương 34: Hé lộ nguyên nhân Lâm Tụng Ân trở thành Nhiếp Ân.
Thân phận của Khang Kỳ Bách.
Sự xuất hiện trở lại của vài nam nữ phụ khác. Com nha.
/54
|