*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ban tổ chức sắp xếp lịch cực kỳ troll người, giữa trưa ngày thứ 2, sắp xếp cho các tuyển thủ quay chụp trước trận đấu vào sáng sớm.
Sáng sớm đúng 7 giờ, Kỳ Túy đổi qua đồng phục team, nằm nhoài ở trên ghế salon khách sạn lầu 1, con mắt nhắm tịt không mở ra nổi.
Kỳ Túy duỗi tay duỗi chân, lại vướng Chu Phong bên cạnh, mà Chu Phong mặt cũng buồn ngủ nhích lại gần.
Các thiếu niên lớn tuổi nghiện game quanh năm ngày tháng ngủ trễ thức muộn, 4 giờ sáng ngủ 11 giờ trưa dậy, lúc này bị người khác xùa ra khỏi giường, trạng thái tinh thần chẳng khác gì bị Tương Tây đại tiên xua đuổi thi thể.
Hoa Lạc không biết cái gì gọi là ăn sáng, lắc lư đi từ phòng ăn ra, ánh mắt đờ đẫn: “Đã nhiều năm rồi tôi không ăn sáng…”
Mắt Kỳ Túy mở ra một khe nhỏ, sinh vô khả luyến[1]: “Tôi cũng không nhớ rõ đã bao nhiêu năm không thấy ánh mặt trời buổi sáng…”
[1] Sinh vô khả luyến: còn sống nhưng không còn gì lưu luyến, cho dù là người hay vật. Sinh mệnh đã không còn ý nghĩa, tựa nhưa cái sáng không hồn.
Nếu không phải đau lòng Vu Dương, không muốn để cậu dậy sớm gánh cái tội này, thì tối qua Kỳ Túy đã muốn truyền lại cái vương miện đội trưởng mốc meo này cho Vu Dương.
Đội trưởng team FIRE cùng Lioness dắt tay đỡ nhau xuống lầu, bước chân phù phiếm, ánh mắt lờ đờ, thất thần nói: “Đây là…Bảy giờ sáng à…Hóa ra không khí lúc bảy giờ sáng là thế này…”
Đội trưởng team Wolves cũng xuống lầu, sắc mặt hắn tái nhợt, giống như tối qua bị người hành vậy, đi hai bước lắc hai lần, giọng nói phập phù: “Tôi dậy…Thật sự tôi đã dậy…”
Sáu đội trưởng rốt cục đã tập hợp đủ, Hạ Tiểu Húc nhìn hết nổi, cầm bình nước hoa phun lần lượt vào đám quỷ hút máu, đặc biệt là Kỳ Túy, phun từ trán đến cổ, đón đầu bị dính nhiều nhất.
Kỳ Túy đã hơi tỉnh táo hơn, tiếp nhận kính râm Hạ Tiểu Húc đưa qua, ngáp một cái, lẩm bẩm: “Tôi có thể tiêu mấy lời thô tục không? Dù sao các Smecta cũng không nghe hiểu…” [2]
[2] Smecta là một loại thuốc tiêu hóa trị tiêu chảy…, cũng là một thuật ngữ của Hàn đại biểu tôn kính ( theo baidu, còn search toàn ra thuốc thôi hahaha)…
Đội trưởng team FIRE Nghiệp Hỏa nghe vậy giống như tang thi, gian nan nghiêng đầu qua, từ từ giơ tay lên: “Tôi có một cách nói hay hơn, tôi có thể dùng ngôn ngữ Triều Sán[3] để mắng…Như thế thì người Trung Quốc cũng không nghe hiểu…”
[3] Triều Châu giáp Sán Đầu phía nam, Tiếng Triều Châu hiện nay là ngôn ngữ chính của vùng Triều Sán. Được sử dụng như tiếng mẹ đẻ ở Triều Nam…rõ hơn mời tra wiki.
Dẫn đoàn trong nước không thể nhịn nổi nữa, hận không thể tìm được một quyển báo xoắn lại gõ cho mấy người này mấy cái, hắn sợ phiên dịch bên cạnh nghe thấy, nhỏ giọng cả giận nói: “Tỉnh táo hết lên nào! Có chụp không? Mà các cậu đều là người có máu mặt có fan, phải biết giữ hình tượng!”
“Chụp chứ…” Từ nhỏ Kỳ Túy đã là một tên tham ngủ, video trước trận đấu cũng đã có trên giường phòng khách sạn, da mặt dày nên không có gì phải lo sợ, “Thích mấy cái app chụp…”
Hạ Tiểu Húc không còn cách nào, lấy cốc trà sữa ra, cắm ống hút rồi nhét vào miệng Kỳ Túy, miễn cưỡng chặn được miệng anh lại.
Mọi người bị lôi lên xe, các đội trưởng chợp mắt một lúc thì từ từ khôi phục hình người, đội trưởng team FIRE Nghiệp Hỏa nói chuyện đùa giỡn với Kỳ Túy, cười hì hì: “Nghe nói lần nầy team các cậu dẫn theo vợ nuôi từ bé?”
Kỳ Túy mang kính râm nhắm hai mắt giả bộ ngủ.
Hoa Lạc bật cười: “Ai vậy? Bốc Na Na?”
La Phong nhấc mí mắt lên, ngay thẳng nói: “Không, là người cậu quen hơn, Youth.”
Hoa Lạc: “…”
Nghiệp Hỏa vỗ đùi cười to.
Nghiệp Hỏa kinh ngạc: “Là giả đúng không? Giờ hai người họ lắm chuyện quá ha, nhiều quá thì chắc là giả.”
Hoa Lạc nhân cơ hội bán tà giáo: “Giả đó, thật ra Youth theo tôi cũng được, hai đứa tôi từng Duo qua đó.”
La Phong lần thứ hai nhấc mí mắt lên: “Youth cũng từng Duo với tôi.”
Kỳ Túy tháo kính râm, mặt không hề cảm xúc nhìn Hạ Tiểu Húc.
“Đừng suy nghĩ nhiều đừng suy nghĩ nhiều…” Hạ Tiểu Húc sợ Kỳ Túy bị mấy lời linh tinh làm ảnh hưởng, vội vàng giải thích, “Ý bọn họ nói chính là lần thi đấu giải trí lần trước.”
Kỳ Túy đeo kính râm lại.
“Đừng giả bộ ngủ.” Nghiệp Hỏa năm nay mới vừa 21 tuổi, trẻ hơn so với nhiều người trên xe, tinh lực dồi dào đáng sợ, “Kỳ thần, nói đi, thật sự là giả à? Em gái tôi rất thích Youth, cũng mới 18 tuổi, rất thích hợp với cậu ấy! Trời đất tạo nên! Chuyện này nếu như thành, HOG của anh cùng FIRE tôi từ đây chính là người một nhà! Người một nhà không giả B nhị B, anh với Youth…”
Kỳ Túy nói: “Là thật.”
“Đệt…” Nghiệp Hỏa đang nói được một nửa thì tịt, khiếp sợ, “Thành phố lớn chỗ các anh đều chơi thế phải không? Giờ là niên đại nào? Anh muốn vợ nuôi từ bé làm gì?”
Kỳ Túy nhắm hai mắt, nghe vậy nở nụ cười: “Làm đó.”
Trong buồng xe yên tĩnh mấy giây, các đội trưởng đùa giỡn đến điên, tài xế sợ hết hồn, suýt chút nữa phanh lại.
Nhân viên bân tổ chức Hàn Quốc không rõ ló đầu sang nhìn, líu ra líu ríu hỏi dò tình hình.
“Không có chuyện gì.” Hạ Tiểu Húc nén giận, một tay nhét ống trà sữa vào miệng Kỳ Túy, rồi gắng gượng nặn ra một nụ cười tươi rói nói với mấy cái camera, “Xóa xóa, cái này không thể truyền ra… Cái này Smecta sẽ nghe không hiểu, phiên dịch hãy nói lại với anh ta.”
Kỳ Túy cắn ống hút, cười ngầm không ngớt.
Nghiệp Hỏa trợn mắt ngoác mồm, lắc đầu: “Vẫn là Kỳ thần lưu manh… Ai, cái này có thể đó nha! Đánh dấu từ nhỏ, tự mình bồi dưỡng, tính tình tính cách cũng dạy thành dáng vẻ mình thích nhất… Oa không được nghĩ nữa, càng nghĩ càng ‘hay’.”
Hạ Tiểu Húc trừng Nghiệp Hỏa, lý sự: “Thật sự phải nhắc nhở một câu, tính cách Youth khá tệ, trước đây lấy đánh nhau làm nghề phụ.”
Nghiệp Hỏa lại lấy làm kinh hãi, khiếp sợ với sự phức tạp trong HOG, không dám nói thêm lời nào.
Sau một tiếng, cuối cùng cũng lôi được mọi người đến Cảnh Điểm, mấy người lần lượt quay chụp, chờ chụp xong thì xem lại mấy lời vớ vẩn lúc trước.
“Chỉ một câu!” Miệng Kỳ Túy quá độc, hơn nữa còn biết vài tiếng nước ngoài, để người khác phiên dịch cũng vô dụng, mà những năm qua ở mặt đối ngoại Hạ Tiểu Húc chế tạo Kỳ Túy thành ánh sáng Thể thao điện tử cũng không dễ dàng, không cho anh xảy ra khuyết điểm, nhiều lần cảnh cáo, “Không được làm gì liên quan đến dân tộc tôn giáo quốc tịch giới tính vân vân… Không được nói mấy lời thô tục, mặt trào phúng cũng không được nhiều quá, và còn không được công kích nhược điểm người khác nữa!”
Nghiệp Hỏa ở một bên xoa xoa cổ, thở dài: “Nghề này của chúng ta giờ cũng sắp giống với thế giới giải trí rồi, quá thương mại hóa! Cái này cũng không cho, cái kia cũng không cho, nhớ lại đến các đại thần viễn cổ năm đó, chưa có so tài gì chính thức, cũng chưa có phòng cách âm, ngồi mặt đối mặt, vừa đánh vừa mắng đối diện là con gà, ôi, thế mới sung chứ!”
“Một tháng một ngàn đồng tiền tiền lương, mỗi ngày ăn ngủ ở quán Internet, có đủ sức không?” Quản lí team FIRE gõ đầu Nghiệp Hỏa, “Ước ao đại thần viễn cổ như thế, tôi có thể cung cấp đãi ngộ này cho cậu.”
Nghiệp Hỏa sợ hãi, cười làm lành: “Rồi rồi rồi, tôi sẽ không nói mấy lời đùa giỡn nữa.”
Hạ Tiểu Húc còn đang nhìn chăm chú Kỳ Túy, cả giận nói: “Nói chuyện với cậu đó, có nghe không? Chỉ có thể nói một câu! Không được nói người khác!”
Kỳ Túy nín cười gật đầu: “Không thành vấn đề.”
Quay chụp xong video trước trận đấu, mọi người về khách sạn, thoáng nghỉ ngơi xong rồi các team tập hợp đến sân thi đấu.
Trên đường đến sân thi đấu, Lại Hoa cẩn thận lưu ý sắc mặt Kỳ Túy, nhỏ giọng hỏi Kỳ Túy: “Thế nào? Có muốn để Tân Ba thay cậu không?”
Vu Dương an vị ở phía trước Kỳ Túy, nghe được động tĩnh, bất an nghiêng đầu.
Kỳ Túy nở nụ cười: “Các người đang không yên lòng cái gì?”
“Không phải không yên lòng, mà cậu cũng lâu rồi chưa luyện Solo?” Lại Hoa cau mày, mỗi ngày Kỳ Túy chỉ có thể đánh mấy tiếng, vì dạy bảo Vu Dương, vì rèn luyện đội ngũ mới, thời gian huấn luyện mấy ngày qua Kỳ Túy toàn tiêu vào Squad, Lại Hoa nhỏ giọng nói, “Hôm nay cậu còn dậy sớm, mà tinh thần...Solo không thể lâm thời thay thế dự bị, giữa chừng tay cậu mà đau không chịu được thì cũng xuống không được, cậu hiểu chứ?”
Kỳ Túy cười nhạo: “Năm trận mà thôi...”
“Cậu đánh đủ 4 trận cũng là tốt lắm rồi! Sao cậu không chịu hiểu hả? Nếu mà cậu... Nếu như...” Lại Hoa quýnh lên, con mắt đỏ hồng, “Nó sẽ như tôi...”
“Yên tâm.” Kỳ Túy đeo kính râm, chợp mắt ngủ bù, “Trong lòng tôi nắm chắc.”
Đến sân thi đấu, không bất ngờ gì khi xe team HOG lại bị vây.
Tính cách Kỳ Túy bữa nay tốt đến kỳ lạ, tháo mũ kính xuống, chào hỏi với người hâm mộ, rồi kí tên, Lại Hoa cùng Hạ Tiểu Húc lo lắng nhìn tay phải Kỳ Túy, tiến lên khuyên nửa ngày, khuyên can đủ đường mới dỗ được các fan đi.
Mặt Vu Dương không hề có ý cười, cậu liên tục nhìn chằm chằm vào cổ tay Kỳ Túy.
Vu Dương hiểu rõ hơn so với bất kỳ ai, tình trạng tay phải Kỳ Túy hiện giờ có bao nhiêu gay go.
Hiện tại Kỳ Túy đang đeo găng tay, bên trong găng tay, là từng lớp dán cơ chồng lên nhau.
Loại băng dán đó không có bất kỳ dược hiệu gì, chỉ có thể giúp cho bắp thịt tay phải Kỳ Túy hơi thoải mái hơn một chút mà thôi, cho nên hiệu quả rất ít.
Kỳ Túy từ chối làm phong bế, không uống thuốc giảm đau, Vu Dương khó có thể tưởng tượng Kỳ Túy chơi năm trận sắp tới thì cổ tay anh sẽ đau cỡ nào.
Dưới tình trạng này, làm sao có khả năng thắng?
Lại Hoa lo lắng, Vu Dương cũng không có cách nào cảm động lây, nhưng cậu càng quan tâm Kỳ Túy hơn rất nhiều so với Lại Hoa.
Không ai mâu thuẫn nhiều như Vu Dương.
Cậu là người muốn thắng Kỳ Túy nhất, cũng là người muốn cho Kỳ Túy thắng nhất.
Trong lòng Vu Dương nắm chắc về các cường thủ Solo trong nước cũng như Hàn Quốc, trong đầu cậu từng xẹt qua nhiều ý nghĩ không nên có, nhưng còn chưa thành hình, thì bị Kỳ Túy đã nhận ra được mấy phần cắt đứt.
Kỳ Túy vẫn chưa nói rõ, chỉ hời hợt nhắc nhở Vu Dương một câu, nếu ở trước mặt anh đánh trận giả thì sẽ có kết cục như Du Thiển Hề trước đó…
Sẽ bị Kỳ Túy đuổi ra khỏi HOG.
Trận Solo sẽ được bắt đầu sau nửa giờ nữa, các tuyển thủ muốn lên sân làm nóng người, toàn bộ hành trình Vu Dương không hề biểu lộ ra điều gì, sắc mặt kém đến đáng sợ.
Bốc Na Na không biết nội tình, lo lắng không thôi, và cả ở cách đó không xa Hoa Lạc đang túm lấy nhân viên công tác để hỏi, có phải Vu Dương bị bệnh không, hay là không hợp khí hậu nên thân thể không thoải mái.
Phiên dịch viên nhỏ giọng hỏi thăm bên tai Vu Dương, Vu Dương lắc đầu một cái, không nói một lời.
Vu Dương muốn nói cho tất cả mọi người biết.
Người không thoải mái không phải là cậu.
Thân thể xảy ra vấn đề không phải là cậu.
Trạng thái không được tốt nhất cũng không phải là cậu.
Kỳ Túy an vị bên trái máy Vu Dương, thân là ngôi sao tuyển thủ chuyên nghiệp, camera quay liên tục về phía anh, Kỳ Túy vừa kiểm tra thiết bị vừa ngẩng đầu nhìn màn ảnh chào hỏi, nghe thấy MC nhắc tới mình, còn chưa đeo tai nghe, ấn mạch mỉm cười dùng tiếng Anh đáp lại vài câu, dẫn tới các fan tại hiện trường rít gào liên hồi.
Còn 3 phút nữa là trận đấu bắt đầu, ở giữa sân thi đấu màn LED cỡ lớn phát lại các lời nói linh tinh của các đội trưởng các team được quay lại lúc trước, đang phát chính là đoạn của Kỳ Túy.
Lần này Kỳ Túy làm như yêu cầu của Hạ Tiểu Húc, không trào phúng bất luận người nào, mà cũng chỉ nói ra một câu.
Trên màn hình cỡ lớn, Kỳ Túy quay về màn ảnh mỉm cười: “Lần này tôi sẽ giữ màn ảnh, mọi người cẩn thận.”
Sân thi đấu yên tĩnh mấy giây rồi ngay sau đó các fan Kỳ Túy bắt đầu điên cuồng rít gào, đạo diễn hình ảnh vội vàng quay camera đến chỗ Kỳ Túy, trên sàn thi đấu, Kỳ Túy đã đeo tai nghe cách âm, nên không hề nghe thấy âm thanh ngoài sân, anh xoa xoa cái cổ, rồi tháo găng tay ra.
Băng vải được quấn đến bàn tay lộ ra.
Toàn sân thi đấu ồ lên.
Kỳ Túy hoạt động ngón tay phải, nắm lấy chuột.
Trận thi đấu đầu tiên bắt đầu.
Tuyến bay P cảng S núi.
Drunk nhảy P thành, Youth bay cao đến sân bay.
Hai người chọn điểm đáp đều rất lớn mật.
Phòng chờ hậu trường, Hạ Tiểu Húc lo lắng: “Youth tới sân bay làm cái gì vậy trời? Mới trận đầu, cậu ấy không thể bớt to gan à?”
“Cậu ấy thích đối súng, có thể đến sân bay là đến.” Lại Hoa cũng căng thẳng, “Cũng may cũng may, Na Na đến khu mỏ, Lão Khải đến nhà giam, phân tán các chỗ, ít ra lúc đầu sẽ không nội đấu.”
Hạ Tiểu Húc đem hết hi vọng tiền thưởng Solo đặt trên người Vu Dương, lo lắng: “Đạo diễn hình ảnh sao còn chưa phát tiếp… Sân bay tới mấy người?”
Lại Hoa không lên tiếng, hắn còn đang tìm Kỳ Túy.
So với Vu Dương, điểm Kỳ Túy chọn càng chết người hơn, nếu như Lại Hoa không nhìn lầm, có ít nhất năm người nhảy P thành.
Lại Hoa giữ chặt trái tim, chỉ lo Kỳ Túy rơi xuống đất xong chết luôn.
Trong Solo không tồn tại tình huống ngã xuống đất rồi được kéo dậy, chết là chết luôn, sau khi rơi xuống đất thì mọi người không có cách nào để biết đối phương có phải là người cùng team mình hay không, đã gặp là phải đối súng, khu thông báo kích sát không ngừng hiện lên, lúc đạo diễn hình ảnh không chiếu đến bốn người team HOG thì Lại Hoa cùng Hạ Tiểu Húc chỉ có thể nhìn khu thông báo, chỉ lo sẽ thấy team mình giảm quân số.
“HOG-Drunk sử dụng M416 giết chết SES-Right”
“Tốt!”
Trong nháy mắt đạo diễn chuyển góc nhìn đến Kỳ Túy, Kỳ Túy từ sân thường nhảy lên đầu cửa, rồi nhảy lên nóc nhà, Hạ Tiểu Húc lo sợ bất an: “Kỳ Túy làm cái gì đấy?” ( mãi mà tui chưa luyện được cái nhảy cửa lên nóc nhà này =,=).
“Cậu ấy nhiễu người trong phòng, trong phòng có người!” Lại Hoa căng thẳng đổ mồ hôi, không nhịn được oán giận, “Cậu ấy không thể yên ổn được à?! Sao không đi tìm đủ đồ đi đã! Tránh chiến trước không được sao?”
Kỳ Túy phán đoán vị trí người đang đứng trong nhà, nhảy vào nhà, ném một lựu đạn rồi sau đó vào nhà đối mặt đấu súng với người bên trong, sau mấy giây giải quyết được người trong phòng.
Khóe miệng Kỳ Túy hơi cong, lầm bầm lầu bầu: “Tránh chiến lúc đầu… Là người khác nên tránh tôi…”
“HOG-Drunk sử dụng M416 giết chết Knight-909”
“HOG-Drunk sử dụng mini14 giết chết Ares-Apollo”
Năm phút đồng hồ, Kỳ Túy thanh lý P thành không còn một mống.
Hạ Tiểu Húc nhìn màn hình trực tiếp, trợn mắt ngoác mồm.
“Không phải cậu nói...” Hạ Tiểu Húc nuốt nước miếng, “Đã rất lâu cậu ấy không luyện solo đó sao?”
Lại Hoa nói lắp: “Đúng, đúng mà...”
“HOG-Drunk sử dụng M416 giết chết TGC-Zhou”
“HOG-Drunk sử dụng 98K giết chết TGC-Tsunami”
“HOG-Drunk sử dụng 98k giết chết TYR-663”
...
Ở vòng bo thứ 3, Kỳ Túy đã giết được 7 mạng người.
Bốc Na Na cùng Lão Khải đã bị loại bỏ, một người hạng 43, một người hạng 32.
[4]一个四十三名, 一个三十二名.Cái số này tự dưng nhảy ra mà không đủ dữ liệu để hiểu và edit, theo mình thì chính là tính số người số bo, edit sai thì cũng chịu =.=.
Bo lại rút, Kỳ Túy cùng Vu Dương vẫn còn.
Ở vòng bo thứ 5, Vu Dương vào bo thất bại, bị team Hàn Quốc thu mạng.
Kỳ Túy nhìn lướt qua ID tên người Hàn Quốc, yên lặng ném thuốc xổ.
“Kỳ Túy vẫn còn!” Hạ Tiểu Húc không nhịn được đập Lại Hoa, “Cậu ấy vẫn còn!!!”
Mười lăm người, Kỳ Túy vẫn còn.
Mười ba người, Kỳ Túy vẫn còn.
Ba người, Kỳ Túy vẫn còn.
Hai người!
“Tôi fuck cmn!” Lại Hoa đứng ở trước màn hình, hận không thể chui vào, “Bo troll người à!”
Hạ Tiểu Húc không hiểu lắm, nhưng cũng nhìn ra, còn một người núp ở đầu bo an toàn.[5]
Đã sắp đối mặt, nhưng Kỳ Túy vẫn chưa định chạy bo, bo rút ở phía trước, nếu còn chưa giết chết đối phương, thì chính là bị bo độc chết.
Đạo diễn hình ảnh không ngừng chuyển tiếp góc nhìn giữa hai người, các bình luận viên cũng gia tăng tốc độ nói, bình luận qua lại…
“HOG-Drunk sử dụng 98k giết chết Ares-Hero”
Kỳ Túy thả chuột ra.
Drunk, thứ tự số một, giết 14, tổng 640 điểm.
Hậu trường, Lại Hoa nước mắt tràn mi.
Bốc Na Na nhìn chiếu lại, lẩm bẩm: “Đánh Squad với cậu ấy rất nhiều, tôi cũng quên mất... Chúng ta đánh Squad liên lụy cậu ấy cỡ nào...”
Trái tim Vu Dương đập mạnh, cậu chưa từng Solo với Kỳ Túy, nên không tưởng tượng nổi, làm sao dưới tình trạng cổ tay như thế mà Kỳ Túy lại chơi đến được mang tính áp đảo dành top 1.
Kỳ Túy nhẹ nhàng xoa xoa tay, nở nụ cười.
Trận thứ hai, Kỳ Túy bảo vệ vương miện top 1, tổng điểm cao nhất.
Trận thứ ba, Kỳ Túy đứng thứ 6, tổng điểm cao nhất.
Trận thứ tư, Kỳ Túy đứng thứ 9, tổng điểm vẫn cao nhất.
Trận thứ 5, Kỳ Túy đứng top 1, không thể nghi ngờ tổng điểm vẫn cao nhất.
Rõ ràng trong 5 trận, thứ tự của Kỳ Túy vẫn ổn định ở top 1, không hề nhúc nhích, cách xa tuyển thủ người hàn Quốc đứng thứ 2 đến 695 điểm, rất là dọa người.
Tổng điểm xếp hạng: Kỳ Túy thứ 1, tuyển thủ Hàn Quốc thứ 2, Chu Phong thứ 3, Vu Dương thứ 4.
Trận thứ 5 kết thúc, Vu Dương nằm nhoài lên máy tính, nghẹn ngào run cả người.
Nhân viên gần đó tưởng là do cậu bỏ mất 3 vị trí đầu mà khó chịu, tiến tới an ủi, Vu Dương lắc đầu, nước mắt giàn giụa.
Kỳ Túy nhấc áo đồng phục phủ lên đầu Vu Dương, đi qua chỗ phỏng vấn dưới sự vây quanh của các nhân viên công tác, lúc đi qua hành lang dưới lầu, nhìn thấy Lại Hoa cùng Hạ Tiểu Húc ngay ở chỗ rẽ đang kích động không thôi, Kỳ Túy cười với Lại Hoa: “Huấn luyện viên, nghe nói anh muốn thay dự bị cho tôi?”
Lại Hoa đập nhẹ vai Kỳ Túy một cái, nước mắt uốn lượn.
Drunk mà nói ra, là làm được.
Anh đứng vững, cũng sẽ vững đến khi rời khỏi.
=.= Thật sự luôn, nhiều khi edit mà chả hiểu mấy từ ngôn ngữ trong ngành, edit cứ cảm thấy sai sai, nên mọi người cố gắng bỏ qua cho nhau nha, mình cũng cố gắng edit sao cho dễ hiểu và đúng ý nhất rồi.
[5] Mép bo an toàn, có nghĩa là đường bo trắng ngay sát đường bo xanh, như vậy thì không cần chạy bo, mà người nằm trong khoảng bo xanh thì phải chạy.
Nói chung là nằm trong bo mà ở bo cuối là có lợi nhất.
VD:
Ban tổ chức sắp xếp lịch cực kỳ troll người, giữa trưa ngày thứ 2, sắp xếp cho các tuyển thủ quay chụp trước trận đấu vào sáng sớm.
Sáng sớm đúng 7 giờ, Kỳ Túy đổi qua đồng phục team, nằm nhoài ở trên ghế salon khách sạn lầu 1, con mắt nhắm tịt không mở ra nổi.
Kỳ Túy duỗi tay duỗi chân, lại vướng Chu Phong bên cạnh, mà Chu Phong mặt cũng buồn ngủ nhích lại gần.
Các thiếu niên lớn tuổi nghiện game quanh năm ngày tháng ngủ trễ thức muộn, 4 giờ sáng ngủ 11 giờ trưa dậy, lúc này bị người khác xùa ra khỏi giường, trạng thái tinh thần chẳng khác gì bị Tương Tây đại tiên xua đuổi thi thể.
Hoa Lạc không biết cái gì gọi là ăn sáng, lắc lư đi từ phòng ăn ra, ánh mắt đờ đẫn: “Đã nhiều năm rồi tôi không ăn sáng…”
Mắt Kỳ Túy mở ra một khe nhỏ, sinh vô khả luyến[1]: “Tôi cũng không nhớ rõ đã bao nhiêu năm không thấy ánh mặt trời buổi sáng…”
[1] Sinh vô khả luyến: còn sống nhưng không còn gì lưu luyến, cho dù là người hay vật. Sinh mệnh đã không còn ý nghĩa, tựa nhưa cái sáng không hồn.
Nếu không phải đau lòng Vu Dương, không muốn để cậu dậy sớm gánh cái tội này, thì tối qua Kỳ Túy đã muốn truyền lại cái vương miện đội trưởng mốc meo này cho Vu Dương.
Đội trưởng team FIRE cùng Lioness dắt tay đỡ nhau xuống lầu, bước chân phù phiếm, ánh mắt lờ đờ, thất thần nói: “Đây là…Bảy giờ sáng à…Hóa ra không khí lúc bảy giờ sáng là thế này…”
Đội trưởng team Wolves cũng xuống lầu, sắc mặt hắn tái nhợt, giống như tối qua bị người hành vậy, đi hai bước lắc hai lần, giọng nói phập phù: “Tôi dậy…Thật sự tôi đã dậy…”
Sáu đội trưởng rốt cục đã tập hợp đủ, Hạ Tiểu Húc nhìn hết nổi, cầm bình nước hoa phun lần lượt vào đám quỷ hút máu, đặc biệt là Kỳ Túy, phun từ trán đến cổ, đón đầu bị dính nhiều nhất.
Kỳ Túy đã hơi tỉnh táo hơn, tiếp nhận kính râm Hạ Tiểu Húc đưa qua, ngáp một cái, lẩm bẩm: “Tôi có thể tiêu mấy lời thô tục không? Dù sao các Smecta cũng không nghe hiểu…” [2]
[2] Smecta là một loại thuốc tiêu hóa trị tiêu chảy…, cũng là một thuật ngữ của Hàn đại biểu tôn kính ( theo baidu, còn search toàn ra thuốc thôi hahaha)…
Đội trưởng team FIRE Nghiệp Hỏa nghe vậy giống như tang thi, gian nan nghiêng đầu qua, từ từ giơ tay lên: “Tôi có một cách nói hay hơn, tôi có thể dùng ngôn ngữ Triều Sán[3] để mắng…Như thế thì người Trung Quốc cũng không nghe hiểu…”
[3] Triều Châu giáp Sán Đầu phía nam, Tiếng Triều Châu hiện nay là ngôn ngữ chính của vùng Triều Sán. Được sử dụng như tiếng mẹ đẻ ở Triều Nam…rõ hơn mời tra wiki.
Dẫn đoàn trong nước không thể nhịn nổi nữa, hận không thể tìm được một quyển báo xoắn lại gõ cho mấy người này mấy cái, hắn sợ phiên dịch bên cạnh nghe thấy, nhỏ giọng cả giận nói: “Tỉnh táo hết lên nào! Có chụp không? Mà các cậu đều là người có máu mặt có fan, phải biết giữ hình tượng!”
“Chụp chứ…” Từ nhỏ Kỳ Túy đã là một tên tham ngủ, video trước trận đấu cũng đã có trên giường phòng khách sạn, da mặt dày nên không có gì phải lo sợ, “Thích mấy cái app chụp…”
Hạ Tiểu Húc không còn cách nào, lấy cốc trà sữa ra, cắm ống hút rồi nhét vào miệng Kỳ Túy, miễn cưỡng chặn được miệng anh lại.
Mọi người bị lôi lên xe, các đội trưởng chợp mắt một lúc thì từ từ khôi phục hình người, đội trưởng team FIRE Nghiệp Hỏa nói chuyện đùa giỡn với Kỳ Túy, cười hì hì: “Nghe nói lần nầy team các cậu dẫn theo vợ nuôi từ bé?”
Kỳ Túy mang kính râm nhắm hai mắt giả bộ ngủ.
Hoa Lạc bật cười: “Ai vậy? Bốc Na Na?”
La Phong nhấc mí mắt lên, ngay thẳng nói: “Không, là người cậu quen hơn, Youth.”
Hoa Lạc: “…”
Nghiệp Hỏa vỗ đùi cười to.
Nghiệp Hỏa kinh ngạc: “Là giả đúng không? Giờ hai người họ lắm chuyện quá ha, nhiều quá thì chắc là giả.”
Hoa Lạc nhân cơ hội bán tà giáo: “Giả đó, thật ra Youth theo tôi cũng được, hai đứa tôi từng Duo qua đó.”
La Phong lần thứ hai nhấc mí mắt lên: “Youth cũng từng Duo với tôi.”
Kỳ Túy tháo kính râm, mặt không hề cảm xúc nhìn Hạ Tiểu Húc.
“Đừng suy nghĩ nhiều đừng suy nghĩ nhiều…” Hạ Tiểu Húc sợ Kỳ Túy bị mấy lời linh tinh làm ảnh hưởng, vội vàng giải thích, “Ý bọn họ nói chính là lần thi đấu giải trí lần trước.”
Kỳ Túy đeo kính râm lại.
“Đừng giả bộ ngủ.” Nghiệp Hỏa năm nay mới vừa 21 tuổi, trẻ hơn so với nhiều người trên xe, tinh lực dồi dào đáng sợ, “Kỳ thần, nói đi, thật sự là giả à? Em gái tôi rất thích Youth, cũng mới 18 tuổi, rất thích hợp với cậu ấy! Trời đất tạo nên! Chuyện này nếu như thành, HOG của anh cùng FIRE tôi từ đây chính là người một nhà! Người một nhà không giả B nhị B, anh với Youth…”
Kỳ Túy nói: “Là thật.”
“Đệt…” Nghiệp Hỏa đang nói được một nửa thì tịt, khiếp sợ, “Thành phố lớn chỗ các anh đều chơi thế phải không? Giờ là niên đại nào? Anh muốn vợ nuôi từ bé làm gì?”
Kỳ Túy nhắm hai mắt, nghe vậy nở nụ cười: “Làm đó.”
Trong buồng xe yên tĩnh mấy giây, các đội trưởng đùa giỡn đến điên, tài xế sợ hết hồn, suýt chút nữa phanh lại.
Nhân viên bân tổ chức Hàn Quốc không rõ ló đầu sang nhìn, líu ra líu ríu hỏi dò tình hình.
“Không có chuyện gì.” Hạ Tiểu Húc nén giận, một tay nhét ống trà sữa vào miệng Kỳ Túy, rồi gắng gượng nặn ra một nụ cười tươi rói nói với mấy cái camera, “Xóa xóa, cái này không thể truyền ra… Cái này Smecta sẽ nghe không hiểu, phiên dịch hãy nói lại với anh ta.”
Kỳ Túy cắn ống hút, cười ngầm không ngớt.
Nghiệp Hỏa trợn mắt ngoác mồm, lắc đầu: “Vẫn là Kỳ thần lưu manh… Ai, cái này có thể đó nha! Đánh dấu từ nhỏ, tự mình bồi dưỡng, tính tình tính cách cũng dạy thành dáng vẻ mình thích nhất… Oa không được nghĩ nữa, càng nghĩ càng ‘hay’.”
Hạ Tiểu Húc trừng Nghiệp Hỏa, lý sự: “Thật sự phải nhắc nhở một câu, tính cách Youth khá tệ, trước đây lấy đánh nhau làm nghề phụ.”
Nghiệp Hỏa lại lấy làm kinh hãi, khiếp sợ với sự phức tạp trong HOG, không dám nói thêm lời nào.
Sau một tiếng, cuối cùng cũng lôi được mọi người đến Cảnh Điểm, mấy người lần lượt quay chụp, chờ chụp xong thì xem lại mấy lời vớ vẩn lúc trước.
“Chỉ một câu!” Miệng Kỳ Túy quá độc, hơn nữa còn biết vài tiếng nước ngoài, để người khác phiên dịch cũng vô dụng, mà những năm qua ở mặt đối ngoại Hạ Tiểu Húc chế tạo Kỳ Túy thành ánh sáng Thể thao điện tử cũng không dễ dàng, không cho anh xảy ra khuyết điểm, nhiều lần cảnh cáo, “Không được làm gì liên quan đến dân tộc tôn giáo quốc tịch giới tính vân vân… Không được nói mấy lời thô tục, mặt trào phúng cũng không được nhiều quá, và còn không được công kích nhược điểm người khác nữa!”
Nghiệp Hỏa ở một bên xoa xoa cổ, thở dài: “Nghề này của chúng ta giờ cũng sắp giống với thế giới giải trí rồi, quá thương mại hóa! Cái này cũng không cho, cái kia cũng không cho, nhớ lại đến các đại thần viễn cổ năm đó, chưa có so tài gì chính thức, cũng chưa có phòng cách âm, ngồi mặt đối mặt, vừa đánh vừa mắng đối diện là con gà, ôi, thế mới sung chứ!”
“Một tháng một ngàn đồng tiền tiền lương, mỗi ngày ăn ngủ ở quán Internet, có đủ sức không?” Quản lí team FIRE gõ đầu Nghiệp Hỏa, “Ước ao đại thần viễn cổ như thế, tôi có thể cung cấp đãi ngộ này cho cậu.”
Nghiệp Hỏa sợ hãi, cười làm lành: “Rồi rồi rồi, tôi sẽ không nói mấy lời đùa giỡn nữa.”
Hạ Tiểu Húc còn đang nhìn chăm chú Kỳ Túy, cả giận nói: “Nói chuyện với cậu đó, có nghe không? Chỉ có thể nói một câu! Không được nói người khác!”
Kỳ Túy nín cười gật đầu: “Không thành vấn đề.”
Quay chụp xong video trước trận đấu, mọi người về khách sạn, thoáng nghỉ ngơi xong rồi các team tập hợp đến sân thi đấu.
Trên đường đến sân thi đấu, Lại Hoa cẩn thận lưu ý sắc mặt Kỳ Túy, nhỏ giọng hỏi Kỳ Túy: “Thế nào? Có muốn để Tân Ba thay cậu không?”
Vu Dương an vị ở phía trước Kỳ Túy, nghe được động tĩnh, bất an nghiêng đầu.
Kỳ Túy nở nụ cười: “Các người đang không yên lòng cái gì?”
“Không phải không yên lòng, mà cậu cũng lâu rồi chưa luyện Solo?” Lại Hoa cau mày, mỗi ngày Kỳ Túy chỉ có thể đánh mấy tiếng, vì dạy bảo Vu Dương, vì rèn luyện đội ngũ mới, thời gian huấn luyện mấy ngày qua Kỳ Túy toàn tiêu vào Squad, Lại Hoa nhỏ giọng nói, “Hôm nay cậu còn dậy sớm, mà tinh thần...Solo không thể lâm thời thay thế dự bị, giữa chừng tay cậu mà đau không chịu được thì cũng xuống không được, cậu hiểu chứ?”
Kỳ Túy cười nhạo: “Năm trận mà thôi...”
“Cậu đánh đủ 4 trận cũng là tốt lắm rồi! Sao cậu không chịu hiểu hả? Nếu mà cậu... Nếu như...” Lại Hoa quýnh lên, con mắt đỏ hồng, “Nó sẽ như tôi...”
“Yên tâm.” Kỳ Túy đeo kính râm, chợp mắt ngủ bù, “Trong lòng tôi nắm chắc.”
Đến sân thi đấu, không bất ngờ gì khi xe team HOG lại bị vây.
Tính cách Kỳ Túy bữa nay tốt đến kỳ lạ, tháo mũ kính xuống, chào hỏi với người hâm mộ, rồi kí tên, Lại Hoa cùng Hạ Tiểu Húc lo lắng nhìn tay phải Kỳ Túy, tiến lên khuyên nửa ngày, khuyên can đủ đường mới dỗ được các fan đi.
Mặt Vu Dương không hề có ý cười, cậu liên tục nhìn chằm chằm vào cổ tay Kỳ Túy.
Vu Dương hiểu rõ hơn so với bất kỳ ai, tình trạng tay phải Kỳ Túy hiện giờ có bao nhiêu gay go.
Hiện tại Kỳ Túy đang đeo găng tay, bên trong găng tay, là từng lớp dán cơ chồng lên nhau.
Loại băng dán đó không có bất kỳ dược hiệu gì, chỉ có thể giúp cho bắp thịt tay phải Kỳ Túy hơi thoải mái hơn một chút mà thôi, cho nên hiệu quả rất ít.
Kỳ Túy từ chối làm phong bế, không uống thuốc giảm đau, Vu Dương khó có thể tưởng tượng Kỳ Túy chơi năm trận sắp tới thì cổ tay anh sẽ đau cỡ nào.
Dưới tình trạng này, làm sao có khả năng thắng?
Lại Hoa lo lắng, Vu Dương cũng không có cách nào cảm động lây, nhưng cậu càng quan tâm Kỳ Túy hơn rất nhiều so với Lại Hoa.
Không ai mâu thuẫn nhiều như Vu Dương.
Cậu là người muốn thắng Kỳ Túy nhất, cũng là người muốn cho Kỳ Túy thắng nhất.
Trong lòng Vu Dương nắm chắc về các cường thủ Solo trong nước cũng như Hàn Quốc, trong đầu cậu từng xẹt qua nhiều ý nghĩ không nên có, nhưng còn chưa thành hình, thì bị Kỳ Túy đã nhận ra được mấy phần cắt đứt.
Kỳ Túy vẫn chưa nói rõ, chỉ hời hợt nhắc nhở Vu Dương một câu, nếu ở trước mặt anh đánh trận giả thì sẽ có kết cục như Du Thiển Hề trước đó…
Sẽ bị Kỳ Túy đuổi ra khỏi HOG.
Trận Solo sẽ được bắt đầu sau nửa giờ nữa, các tuyển thủ muốn lên sân làm nóng người, toàn bộ hành trình Vu Dương không hề biểu lộ ra điều gì, sắc mặt kém đến đáng sợ.
Bốc Na Na không biết nội tình, lo lắng không thôi, và cả ở cách đó không xa Hoa Lạc đang túm lấy nhân viên công tác để hỏi, có phải Vu Dương bị bệnh không, hay là không hợp khí hậu nên thân thể không thoải mái.
Phiên dịch viên nhỏ giọng hỏi thăm bên tai Vu Dương, Vu Dương lắc đầu một cái, không nói một lời.
Vu Dương muốn nói cho tất cả mọi người biết.
Người không thoải mái không phải là cậu.
Thân thể xảy ra vấn đề không phải là cậu.
Trạng thái không được tốt nhất cũng không phải là cậu.
Kỳ Túy an vị bên trái máy Vu Dương, thân là ngôi sao tuyển thủ chuyên nghiệp, camera quay liên tục về phía anh, Kỳ Túy vừa kiểm tra thiết bị vừa ngẩng đầu nhìn màn ảnh chào hỏi, nghe thấy MC nhắc tới mình, còn chưa đeo tai nghe, ấn mạch mỉm cười dùng tiếng Anh đáp lại vài câu, dẫn tới các fan tại hiện trường rít gào liên hồi.
Còn 3 phút nữa là trận đấu bắt đầu, ở giữa sân thi đấu màn LED cỡ lớn phát lại các lời nói linh tinh của các đội trưởng các team được quay lại lúc trước, đang phát chính là đoạn của Kỳ Túy.
Lần này Kỳ Túy làm như yêu cầu của Hạ Tiểu Húc, không trào phúng bất luận người nào, mà cũng chỉ nói ra một câu.
Trên màn hình cỡ lớn, Kỳ Túy quay về màn ảnh mỉm cười: “Lần này tôi sẽ giữ màn ảnh, mọi người cẩn thận.”
Sân thi đấu yên tĩnh mấy giây rồi ngay sau đó các fan Kỳ Túy bắt đầu điên cuồng rít gào, đạo diễn hình ảnh vội vàng quay camera đến chỗ Kỳ Túy, trên sàn thi đấu, Kỳ Túy đã đeo tai nghe cách âm, nên không hề nghe thấy âm thanh ngoài sân, anh xoa xoa cái cổ, rồi tháo găng tay ra.
Băng vải được quấn đến bàn tay lộ ra.
Toàn sân thi đấu ồ lên.
Kỳ Túy hoạt động ngón tay phải, nắm lấy chuột.
Trận thi đấu đầu tiên bắt đầu.
Tuyến bay P cảng S núi.
Drunk nhảy P thành, Youth bay cao đến sân bay.
Hai người chọn điểm đáp đều rất lớn mật.
Phòng chờ hậu trường, Hạ Tiểu Húc lo lắng: “Youth tới sân bay làm cái gì vậy trời? Mới trận đầu, cậu ấy không thể bớt to gan à?”
“Cậu ấy thích đối súng, có thể đến sân bay là đến.” Lại Hoa cũng căng thẳng, “Cũng may cũng may, Na Na đến khu mỏ, Lão Khải đến nhà giam, phân tán các chỗ, ít ra lúc đầu sẽ không nội đấu.”
Hạ Tiểu Húc đem hết hi vọng tiền thưởng Solo đặt trên người Vu Dương, lo lắng: “Đạo diễn hình ảnh sao còn chưa phát tiếp… Sân bay tới mấy người?”
Lại Hoa không lên tiếng, hắn còn đang tìm Kỳ Túy.
So với Vu Dương, điểm Kỳ Túy chọn càng chết người hơn, nếu như Lại Hoa không nhìn lầm, có ít nhất năm người nhảy P thành.
Lại Hoa giữ chặt trái tim, chỉ lo Kỳ Túy rơi xuống đất xong chết luôn.
Trong Solo không tồn tại tình huống ngã xuống đất rồi được kéo dậy, chết là chết luôn, sau khi rơi xuống đất thì mọi người không có cách nào để biết đối phương có phải là người cùng team mình hay không, đã gặp là phải đối súng, khu thông báo kích sát không ngừng hiện lên, lúc đạo diễn hình ảnh không chiếu đến bốn người team HOG thì Lại Hoa cùng Hạ Tiểu Húc chỉ có thể nhìn khu thông báo, chỉ lo sẽ thấy team mình giảm quân số.
“HOG-Drunk sử dụng M416 giết chết SES-Right”
“Tốt!”
Trong nháy mắt đạo diễn chuyển góc nhìn đến Kỳ Túy, Kỳ Túy từ sân thường nhảy lên đầu cửa, rồi nhảy lên nóc nhà, Hạ Tiểu Húc lo sợ bất an: “Kỳ Túy làm cái gì đấy?” ( mãi mà tui chưa luyện được cái nhảy cửa lên nóc nhà này =,=).
“Cậu ấy nhiễu người trong phòng, trong phòng có người!” Lại Hoa căng thẳng đổ mồ hôi, không nhịn được oán giận, “Cậu ấy không thể yên ổn được à?! Sao không đi tìm đủ đồ đi đã! Tránh chiến trước không được sao?”
Kỳ Túy phán đoán vị trí người đang đứng trong nhà, nhảy vào nhà, ném một lựu đạn rồi sau đó vào nhà đối mặt đấu súng với người bên trong, sau mấy giây giải quyết được người trong phòng.
Khóe miệng Kỳ Túy hơi cong, lầm bầm lầu bầu: “Tránh chiến lúc đầu… Là người khác nên tránh tôi…”
“HOG-Drunk sử dụng M416 giết chết Knight-909”
“HOG-Drunk sử dụng mini14 giết chết Ares-Apollo”
Năm phút đồng hồ, Kỳ Túy thanh lý P thành không còn một mống.
Hạ Tiểu Húc nhìn màn hình trực tiếp, trợn mắt ngoác mồm.
“Không phải cậu nói...” Hạ Tiểu Húc nuốt nước miếng, “Đã rất lâu cậu ấy không luyện solo đó sao?”
Lại Hoa nói lắp: “Đúng, đúng mà...”
“HOG-Drunk sử dụng M416 giết chết TGC-Zhou”
“HOG-Drunk sử dụng 98K giết chết TGC-Tsunami”
“HOG-Drunk sử dụng 98k giết chết TYR-663”
...
Ở vòng bo thứ 3, Kỳ Túy đã giết được 7 mạng người.
Bốc Na Na cùng Lão Khải đã bị loại bỏ, một người hạng 43, một người hạng 32.
[4]一个四十三名, 一个三十二名.Cái số này tự dưng nhảy ra mà không đủ dữ liệu để hiểu và edit, theo mình thì chính là tính số người số bo, edit sai thì cũng chịu =.=.
Bo lại rút, Kỳ Túy cùng Vu Dương vẫn còn.
Ở vòng bo thứ 5, Vu Dương vào bo thất bại, bị team Hàn Quốc thu mạng.
Kỳ Túy nhìn lướt qua ID tên người Hàn Quốc, yên lặng ném thuốc xổ.
“Kỳ Túy vẫn còn!” Hạ Tiểu Húc không nhịn được đập Lại Hoa, “Cậu ấy vẫn còn!!!”
Mười lăm người, Kỳ Túy vẫn còn.
Mười ba người, Kỳ Túy vẫn còn.
Ba người, Kỳ Túy vẫn còn.
Hai người!
“Tôi fuck cmn!” Lại Hoa đứng ở trước màn hình, hận không thể chui vào, “Bo troll người à!”
Hạ Tiểu Húc không hiểu lắm, nhưng cũng nhìn ra, còn một người núp ở đầu bo an toàn.[5]
Đã sắp đối mặt, nhưng Kỳ Túy vẫn chưa định chạy bo, bo rút ở phía trước, nếu còn chưa giết chết đối phương, thì chính là bị bo độc chết.
Đạo diễn hình ảnh không ngừng chuyển tiếp góc nhìn giữa hai người, các bình luận viên cũng gia tăng tốc độ nói, bình luận qua lại…
“HOG-Drunk sử dụng 98k giết chết Ares-Hero”
Kỳ Túy thả chuột ra.
Drunk, thứ tự số một, giết 14, tổng 640 điểm.
Hậu trường, Lại Hoa nước mắt tràn mi.
Bốc Na Na nhìn chiếu lại, lẩm bẩm: “Đánh Squad với cậu ấy rất nhiều, tôi cũng quên mất... Chúng ta đánh Squad liên lụy cậu ấy cỡ nào...”
Trái tim Vu Dương đập mạnh, cậu chưa từng Solo với Kỳ Túy, nên không tưởng tượng nổi, làm sao dưới tình trạng cổ tay như thế mà Kỳ Túy lại chơi đến được mang tính áp đảo dành top 1.
Kỳ Túy nhẹ nhàng xoa xoa tay, nở nụ cười.
Trận thứ hai, Kỳ Túy bảo vệ vương miện top 1, tổng điểm cao nhất.
Trận thứ ba, Kỳ Túy đứng thứ 6, tổng điểm cao nhất.
Trận thứ tư, Kỳ Túy đứng thứ 9, tổng điểm vẫn cao nhất.
Trận thứ 5, Kỳ Túy đứng top 1, không thể nghi ngờ tổng điểm vẫn cao nhất.
Rõ ràng trong 5 trận, thứ tự của Kỳ Túy vẫn ổn định ở top 1, không hề nhúc nhích, cách xa tuyển thủ người hàn Quốc đứng thứ 2 đến 695 điểm, rất là dọa người.
Tổng điểm xếp hạng: Kỳ Túy thứ 1, tuyển thủ Hàn Quốc thứ 2, Chu Phong thứ 3, Vu Dương thứ 4.
Trận thứ 5 kết thúc, Vu Dương nằm nhoài lên máy tính, nghẹn ngào run cả người.
Nhân viên gần đó tưởng là do cậu bỏ mất 3 vị trí đầu mà khó chịu, tiến tới an ủi, Vu Dương lắc đầu, nước mắt giàn giụa.
Kỳ Túy nhấc áo đồng phục phủ lên đầu Vu Dương, đi qua chỗ phỏng vấn dưới sự vây quanh của các nhân viên công tác, lúc đi qua hành lang dưới lầu, nhìn thấy Lại Hoa cùng Hạ Tiểu Húc ngay ở chỗ rẽ đang kích động không thôi, Kỳ Túy cười với Lại Hoa: “Huấn luyện viên, nghe nói anh muốn thay dự bị cho tôi?”
Lại Hoa đập nhẹ vai Kỳ Túy một cái, nước mắt uốn lượn.
Drunk mà nói ra, là làm được.
Anh đứng vững, cũng sẽ vững đến khi rời khỏi.
=.= Thật sự luôn, nhiều khi edit mà chả hiểu mấy từ ngôn ngữ trong ngành, edit cứ cảm thấy sai sai, nên mọi người cố gắng bỏ qua cho nhau nha, mình cũng cố gắng edit sao cho dễ hiểu và đúng ý nhất rồi.
[5] Mép bo an toàn, có nghĩa là đường bo trắng ngay sát đường bo xanh, như vậy thì không cần chạy bo, mà người nằm trong khoảng bo xanh thì phải chạy.
Nói chung là nằm trong bo mà ở bo cuối là có lợi nhất.
VD:
/90
|