Edit: Mol
Beta: Ami
Kiều Kiều hồi hộp mà gõ gõ cửa văn phòng, sau khi nghe được người bên trong lên tiếng "Tiến vào", cô mới dám chậm rãi đẩy cửa ra một cái khe nhỏ, khó khăn lắm mới cố chen mình vào bên trong.
Cô luống cuống chân tay mà đứng ở giữa văn phòng, Tống Kỳ Ngôn bận bịu nhiều việc nên trên bàn có rất nhiều văn kiện, lúc nói cũng không ngẩng đầu lên: "Ngồi xuống đợi chút."
"Dạ..." Kiều Kiều chậm rì rì mà đi tới sofa dựa tường trong văn phòng rồi ngồi xuống, hai tay ngoan ngoãn đặt ở trên đầu gối, giống như học sinh ngồi chờ giáo viên gọi tên.
"Sợ lắm hả?" Tống Kỳ Ngôn liếc mắt nhìn cô một cái, vươn tay ném một phần văn kiện vào máy hủy, vù vù một trận, một xấp văn kiện thật dày biến thành mấy sợi giấy lẻ tẻ rớt hết vào sọt giấy, Kiều Kiều trơ mắt nhìn, không tự chủ được mà nuốt xuống một ngụm nước bọt.
Không biết vì cái gì, cô cảm thấy chút nữa nó sẽ là kết cục của mình...
"Muốn uống gì không?" Tống Kỳ Ngôn bấm điện thoại, tuy rằng là ngữ khí trưng cầu ý kiến, nhưng anh tựa hồ cũng không tính nghe Kiều Kiều trả lời, trực tiếp nói với điện thoại: "Mang một ly cà phê đen vào đây, không thêm đường."
Không lâu sau đó liền có một cô gái mặc trang phục công sở bưng khay tiến vào, nhìn thấy trong văn phòng có Kiều Kiều liền ngay lập tức hiểu ý, bước chân vừa chuyển bê ngay khay đưa tới trước mặt Kiều Kiều. Ở tổng bộ Kiều Kiều chưa được ai đối đãi khách khí như vậy, cô vội vàng đứng lên đưa tay nhận rồi rốt rít cảm ơn, thư ký hơi hơi mỉm cười xong rời đi không một tiếng động giống như lúc vào.
"Uống nhiều chút, đêm nay sẽ thức khuya."
"Là... Là AV có vấn đề sao?" Kiều Kiều lập tức ngồi thẳng lưng, khẩn trương hỏi.
"Việc tư." Tống Kỳ Ngôn ném một tờ giấy trong folder cuối cùng sang một bên rồi nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Em tưởng làm như vậy là xong hử?"
Tầm mắt anh lúc này mới chịu rơi xuống trên người Kiều Kiều, đó là một đôi mắt hẹp dài thâm thúy, trong nháy mắt làm Kiều Kiều cho rằng bản thâm dường như bị một con đại bàng hung mãnh theo dõi, nơi này là vùng trời riêng của Tống Kỳ Ngôn, khắp nơi đều tràn ngập hương vị của anh, hai cánh vươn ra che kín bầu trời, cô căn bản không có chỗ nào trốn chạy.
Khóe miệng Tống Kỳ Ngôn hơi hơi kéo ra một cái độ cung: "Nói lời xin lỗi liền xong rồi?"
"Thật sự rất xin lỗi!" Kiều Kiều lập tức đứng lên khom lưng 90 độ, có chút vội vàng mà nói: "Tôi thật sự không nghĩ tới bức ảnh kia sẽ mang đến cho đạo diễn Tống nhiều phiền toái như thế, tôi quên mất sự thật rằng anh đã ẩn lui, tự up ảnh anh lên mạng, ở bước đầu sự việc bắt đầu nổi lại không phát hiện kịp thời, thế nên mới có... Có hậu quả như hiện tại, đây đều là do tôi nhất thời hứng khởi mà làm ra, tôi là một người có trách nhiệm... Tôi... Tôi nguyện ý tiếp thu mọi xử phạt của công ty..."
"Lại gần đây." Tống Kỳ Ngôn buông bút trong tay, lui ghế dựa về sau một chút, trầm giọng nói với Kiều Kiều.
Kiều Kiều cọ tới cọ lui rồi đi vài bước về phía trước, vẫn cứ thấp thấp mà rũ đầu.
"Gần một chút."
Kiều Kiều lại cọ vài bước về phía trước, vẫn cứ cách vị trí Tống Kỳ Ngôn 5 - 6m.
Tống Kỳ Ngôn đứng lên khỏi ghế, Kiều Kiều lại phản xạ có điều kiện mà lui về sau một bước, kết quả còn chưa kịp đứng vững, thì liền nghe thấy giọng điệu không có ý tốt của người đàn ông vang lên từ phía trước: "Em lui tiếp một bước thử xem?"
"Đạo diễn Tống, tôi... Tôi thật sự biết sai rồi, lúc trở về tôi sẽ xóa ngay bài post, không, bây giờ tôi liền xóa ngay." Kiều Kiều trơ mắt nhìn đôi giày da tinh tế chạm rỗng Oxford của người đàn ông từng bước từng bước tiến về phía mình, hết sức kinh hoảng vội vàng thất thố mà móc di động từ trong túi ra, không ngờ rằng khi cô còn chưa nắm chắc di động thì bàn tay to của người đàn ông đã duỗi lại đây, dễ như trở bàn tay mà cướp di động đi rồi thuận tay ném tới sô pha, sau đó ôm lấy eo Kiều Kiều xong trực tiếp khiêng người lên.
"Ngô..." Người đàn ông vẫn luôn làm quản lý còn có sức bật hơn so tưởng tượng của Kiều Kiều, bả vai rắn chắc chạm ngay bụng nhỏ mềm mại của cô, trên dưới điên đảo làm đại não Kiều Kiều bỗng nhiên sung huyết, cô cuống quít ôm lấy eo người đàn ông, cố gắng bảo trì cân bằng.
"Hiệu suất là nội dung quan trọng nhất của nghệ sĩ." Tống Kỳ Ngôn khiêng Kiều Kiều lên rồi tới ngồi về lại ghế xoay của mình: "Xem ra em còn phải học rất nhiều thứ."
"Sau khi trở về tôi nhất định sẽ đọc sổ tay hướng dẫn người mới một lần nữa." Kiều Kiều bị ôm ngồi xuống trên đùi người đàn ông, dù đã tới tình trạng này mà vẫn còn không quên liều chết giãy giụa một phen: "Không, tôi sẽ đọc cả đêm..."
"Quá lãng phí thời gian." Tống Kỳ Ngôn đè Kiều Kiều lên bàn làm việc rồi dùng răng nanh bên phải cắn mở nút thắt ở cổ áo Kiều Kiều, sau đó ung dung thong thả mà nói: "Tôi vẫn là nên tự mình chỉ đạo cho em đi."
"Từ từ!" Kiều Kiều khóc không ra nước mắt: "Nơi này là văn phòng a, cầu xin anh, tôi không muốn ở chỗ này..."
"Thế nào?" Tống Kỳ Ngôn đáp cho có lệ, anh vén áo Kiều Kiều lên trên: "Không muốn ở nơi nào?"
"Đi chỗ khác..." Kiều Kiều hết sức phí công mà giữ chặt lấy áo ngực của mình, nhưng lại bị người đàn ông thô bạo đè chặt hai tay lên đỉnh đầu ở trên bàn làm việc to rộng. Tống Kỳ Ngôn không hề nóng lòng lột bỏ vật che đậy cuối cùng ở thân trên Kiều Kiều mà ngược lại vùi đầu trước ngực Kiều Kiều và hít sâu một hơi, sau đó còn bất mãn nói: "Thật sự là quá nhỏ, đến cả khe rãnh ngực cũng không có."
"Đúng vậy ~" Cõi lòng Kiều Kiều đầy hy vọng mà phụ họa theo, nhưng lại bị động tác tiếp theo của người đàn ông sinh sôi đánh gãy. Tống Kỳ Ngôn dùng một tay đẩy áo ngực cô lên trên, hai bầu ngực sữa nhảy ra rung rẩy nhẹ một cái, người đàn ông ngay lập tức túm lấy một bên nhũ thịt rồi ngậm vào miệng, sau đó hung tợn nhẹ cắn: "Nhưng sao ăn mãi mà vẫn cảm thấy không đủ?"
Hai hàm răng trắng...
Kiều Kiều kinh hoàng mà muốn lui về phía sau, răng nanh người đàn ông có chút nhọn, cọ qua cái điểm nhỏ yếu ớt kia làm người không tự chủ được mà run rẩy, cô thậm chí có thể cảm giác rõ ràng hơi lạnh từ hàm răng cọ qua quầng vú, dường như có cảm giác mình sẽ bị nuốt xuống một cách hung ác, xương cốt cũng không còn.
Văn kiện trên bàn làm việc đã bị Tống Kỳ Ngôn quét đi xuống hơn phân nửa, mấy trang giấy mà trước đó vài phút anh còn ký tên, viết ý kiến phúc đáp xuống bây giờ đã giống như tuyết rơi lả tả mà phủ kín hơn phân nửa cái sàn, dòng điện từ đầu v* vẫn luôn xỏ xuyên qua toàn thân, hạ thân cũng bắt đầu trở nên lầy lội, khoái cảm sướng đến mức ngay cả sợi tóc cũng dựng hết lên.
Trời ạ, chỉ là... Chỉ là ngậm ngực có chút xíu mà thôi.
"Cần nuôi lớn." Tống Kỳ Ngôn rốt cuộc nâng đầu lên khỏi ngực Kiều Kiều, ánh mắt anh quét từ trên xuống dưới rồi hơi hơi băn khoăn, Kiều Kiều gắt gao nhắm mắt lại, xấu hổ tới mức đỏ bừng đầy mặt, phần da xung quanh cũng bắt đầu phiếm hồng lên, đỏ như con tôm bị luộc.
"Đi nơi khác..."
"Không được." Tống Kỳ Ngôn cười tà ác: "Trừ phi em muốn tôi vừa làm em vừa đứng đợi thang máy."
Anh lưu lại mấy dấu hôn ở xương quai xanh cùng ngực Kiều Kiều, một cái tay khác khó nhịn mà bắt đầu xốc váy Kiều Kiều lên, Kiều Kiều lại sợ có người xông vào văn phòng lúc này, cô còn nhớ rõ thư ký lúc rời đi chưa khóa cửa văn phòng lại, bởi vậy cô chỉ có thể vừa nhỏ giọng xin tha rồi lại vừa tránh né, nhưng hiển nhiên Tống Kỳ Ngôn không tính toán cho cô thời gian do dự, anh dứt khoát trực tiếp vén váy Kiều Kiều lên xong lột luôn quần lót cô, Kiều Kiều hét lên một tiếng, tiếp theo lại lập tức bưng kín miệng mình.
"Đúng vậy, chính là như vậy." Tống Kỳ Ngôn vươn tay tháo nịt quần của mình ra, nịt quần làm bằng da trâu bị anh tùy tiện vứt trên sàn phòng, thậm chí khóa kim loại va chạm với mặt đất còn phát ra một tiếng giòn vang, anh tiếp tục dùng giọng điệu như tên bắt cóc dụ dỗ trẻ nhỏ: "Em dùng miệng làm tôi bắn ra, tôi sẽ tha cho em hôm nay."
Kiều Kiều vội gật đầu không ngừng, dường như sợ Tống Kỳ Ngôn đổi ý.
Hiện tại đang là thời gian làm việc, văn phòng Tống Kỳ Ngôn tùy thời đều có khả năng sẽ có người gõ cửa, nếu bị bắt gặp, thật không dám tưởng tượng hậu quả.
Tống Kỳ Ngôn hít sâu một hơi, lại lần nữa ngồi trở về ghế, Kiều Kiều nước mắt lưng tròng mà trượt từ trên bàn làm việc xuống dưới, quỳ gối giữa hai chân người đàn ông, vừa muốn duỗi tay đụng tới phéc-mơ-tuya trên quần tây anh, không ngờ rằng Tống ác ma ở trên đỉnh đầu cô còn sâu kín bỏ thêm một câu: "Dùng miệng."
Nói xong còn ác ý mà đỉnh đỉnh về phía trước, Kiều Kiều giận mà không dám nói gì, đành phải cúi đầu, dùng tư thế sứt sẹo cố sức ngậm cái khóa kéo sao cho nó mở ra, nhưng khổ nỗi là khóa trên quần tây làm quá phức tạp, cô nỗ lực rất nhiều lần cũng không thành công, vụng về y hệt con thỏ nhỏ mãi mà không gặm được cà rốt bự, da mặt trắng cũng chuyển sang đỏ bừng, Tống Kỳ Ngôn xem một hồi có chút động tình, nhịn không được duỗi tay kéo Kiều Kiều lên và lại hung hăng hôn một trận.
"Dẹp, anh đổi ý."
- -----
Ami: Lịch up AV là thứ 4 và Chủ Nhật nha mn. Tiện đây pr truyện trong lúc chờ ta AV cho mọi người đọc nè. Nếu thích nữ9 tâm cơ thì hãy đến với bộ Trở Về của team. Team hiện đã up hơn 110c rồi nè. Đọc nhé vote và cmt ủng hộ tạo động lực cho team nha, mãi iuuu ><
Link truyện: https://www.wattpad.com/story/220299237-tr%E1%BB%9F-v%E1%BB%81-si%C3%AAu-s%E1%BA%AFc-hot-21%2B
Beta: Ami
Kiều Kiều hồi hộp mà gõ gõ cửa văn phòng, sau khi nghe được người bên trong lên tiếng "Tiến vào", cô mới dám chậm rãi đẩy cửa ra một cái khe nhỏ, khó khăn lắm mới cố chen mình vào bên trong.
Cô luống cuống chân tay mà đứng ở giữa văn phòng, Tống Kỳ Ngôn bận bịu nhiều việc nên trên bàn có rất nhiều văn kiện, lúc nói cũng không ngẩng đầu lên: "Ngồi xuống đợi chút."
"Dạ..." Kiều Kiều chậm rì rì mà đi tới sofa dựa tường trong văn phòng rồi ngồi xuống, hai tay ngoan ngoãn đặt ở trên đầu gối, giống như học sinh ngồi chờ giáo viên gọi tên.
"Sợ lắm hả?" Tống Kỳ Ngôn liếc mắt nhìn cô một cái, vươn tay ném một phần văn kiện vào máy hủy, vù vù một trận, một xấp văn kiện thật dày biến thành mấy sợi giấy lẻ tẻ rớt hết vào sọt giấy, Kiều Kiều trơ mắt nhìn, không tự chủ được mà nuốt xuống một ngụm nước bọt.
Không biết vì cái gì, cô cảm thấy chút nữa nó sẽ là kết cục của mình...
"Muốn uống gì không?" Tống Kỳ Ngôn bấm điện thoại, tuy rằng là ngữ khí trưng cầu ý kiến, nhưng anh tựa hồ cũng không tính nghe Kiều Kiều trả lời, trực tiếp nói với điện thoại: "Mang một ly cà phê đen vào đây, không thêm đường."
Không lâu sau đó liền có một cô gái mặc trang phục công sở bưng khay tiến vào, nhìn thấy trong văn phòng có Kiều Kiều liền ngay lập tức hiểu ý, bước chân vừa chuyển bê ngay khay đưa tới trước mặt Kiều Kiều. Ở tổng bộ Kiều Kiều chưa được ai đối đãi khách khí như vậy, cô vội vàng đứng lên đưa tay nhận rồi rốt rít cảm ơn, thư ký hơi hơi mỉm cười xong rời đi không một tiếng động giống như lúc vào.
"Uống nhiều chút, đêm nay sẽ thức khuya."
"Là... Là AV có vấn đề sao?" Kiều Kiều lập tức ngồi thẳng lưng, khẩn trương hỏi.
"Việc tư." Tống Kỳ Ngôn ném một tờ giấy trong folder cuối cùng sang một bên rồi nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Em tưởng làm như vậy là xong hử?"
Tầm mắt anh lúc này mới chịu rơi xuống trên người Kiều Kiều, đó là một đôi mắt hẹp dài thâm thúy, trong nháy mắt làm Kiều Kiều cho rằng bản thâm dường như bị một con đại bàng hung mãnh theo dõi, nơi này là vùng trời riêng của Tống Kỳ Ngôn, khắp nơi đều tràn ngập hương vị của anh, hai cánh vươn ra che kín bầu trời, cô căn bản không có chỗ nào trốn chạy.
Khóe miệng Tống Kỳ Ngôn hơi hơi kéo ra một cái độ cung: "Nói lời xin lỗi liền xong rồi?"
"Thật sự rất xin lỗi!" Kiều Kiều lập tức đứng lên khom lưng 90 độ, có chút vội vàng mà nói: "Tôi thật sự không nghĩ tới bức ảnh kia sẽ mang đến cho đạo diễn Tống nhiều phiền toái như thế, tôi quên mất sự thật rằng anh đã ẩn lui, tự up ảnh anh lên mạng, ở bước đầu sự việc bắt đầu nổi lại không phát hiện kịp thời, thế nên mới có... Có hậu quả như hiện tại, đây đều là do tôi nhất thời hứng khởi mà làm ra, tôi là một người có trách nhiệm... Tôi... Tôi nguyện ý tiếp thu mọi xử phạt của công ty..."
"Lại gần đây." Tống Kỳ Ngôn buông bút trong tay, lui ghế dựa về sau một chút, trầm giọng nói với Kiều Kiều.
Kiều Kiều cọ tới cọ lui rồi đi vài bước về phía trước, vẫn cứ thấp thấp mà rũ đầu.
"Gần một chút."
Kiều Kiều lại cọ vài bước về phía trước, vẫn cứ cách vị trí Tống Kỳ Ngôn 5 - 6m.
Tống Kỳ Ngôn đứng lên khỏi ghế, Kiều Kiều lại phản xạ có điều kiện mà lui về sau một bước, kết quả còn chưa kịp đứng vững, thì liền nghe thấy giọng điệu không có ý tốt của người đàn ông vang lên từ phía trước: "Em lui tiếp một bước thử xem?"
"Đạo diễn Tống, tôi... Tôi thật sự biết sai rồi, lúc trở về tôi sẽ xóa ngay bài post, không, bây giờ tôi liền xóa ngay." Kiều Kiều trơ mắt nhìn đôi giày da tinh tế chạm rỗng Oxford của người đàn ông từng bước từng bước tiến về phía mình, hết sức kinh hoảng vội vàng thất thố mà móc di động từ trong túi ra, không ngờ rằng khi cô còn chưa nắm chắc di động thì bàn tay to của người đàn ông đã duỗi lại đây, dễ như trở bàn tay mà cướp di động đi rồi thuận tay ném tới sô pha, sau đó ôm lấy eo Kiều Kiều xong trực tiếp khiêng người lên.
"Ngô..." Người đàn ông vẫn luôn làm quản lý còn có sức bật hơn so tưởng tượng của Kiều Kiều, bả vai rắn chắc chạm ngay bụng nhỏ mềm mại của cô, trên dưới điên đảo làm đại não Kiều Kiều bỗng nhiên sung huyết, cô cuống quít ôm lấy eo người đàn ông, cố gắng bảo trì cân bằng.
"Hiệu suất là nội dung quan trọng nhất của nghệ sĩ." Tống Kỳ Ngôn khiêng Kiều Kiều lên rồi tới ngồi về lại ghế xoay của mình: "Xem ra em còn phải học rất nhiều thứ."
"Sau khi trở về tôi nhất định sẽ đọc sổ tay hướng dẫn người mới một lần nữa." Kiều Kiều bị ôm ngồi xuống trên đùi người đàn ông, dù đã tới tình trạng này mà vẫn còn không quên liều chết giãy giụa một phen: "Không, tôi sẽ đọc cả đêm..."
"Quá lãng phí thời gian." Tống Kỳ Ngôn đè Kiều Kiều lên bàn làm việc rồi dùng răng nanh bên phải cắn mở nút thắt ở cổ áo Kiều Kiều, sau đó ung dung thong thả mà nói: "Tôi vẫn là nên tự mình chỉ đạo cho em đi."
"Từ từ!" Kiều Kiều khóc không ra nước mắt: "Nơi này là văn phòng a, cầu xin anh, tôi không muốn ở chỗ này..."
"Thế nào?" Tống Kỳ Ngôn đáp cho có lệ, anh vén áo Kiều Kiều lên trên: "Không muốn ở nơi nào?"
"Đi chỗ khác..." Kiều Kiều hết sức phí công mà giữ chặt lấy áo ngực của mình, nhưng lại bị người đàn ông thô bạo đè chặt hai tay lên đỉnh đầu ở trên bàn làm việc to rộng. Tống Kỳ Ngôn không hề nóng lòng lột bỏ vật che đậy cuối cùng ở thân trên Kiều Kiều mà ngược lại vùi đầu trước ngực Kiều Kiều và hít sâu một hơi, sau đó còn bất mãn nói: "Thật sự là quá nhỏ, đến cả khe rãnh ngực cũng không có."
"Đúng vậy ~" Cõi lòng Kiều Kiều đầy hy vọng mà phụ họa theo, nhưng lại bị động tác tiếp theo của người đàn ông sinh sôi đánh gãy. Tống Kỳ Ngôn dùng một tay đẩy áo ngực cô lên trên, hai bầu ngực sữa nhảy ra rung rẩy nhẹ một cái, người đàn ông ngay lập tức túm lấy một bên nhũ thịt rồi ngậm vào miệng, sau đó hung tợn nhẹ cắn: "Nhưng sao ăn mãi mà vẫn cảm thấy không đủ?"
Hai hàm răng trắng...
Kiều Kiều kinh hoàng mà muốn lui về phía sau, răng nanh người đàn ông có chút nhọn, cọ qua cái điểm nhỏ yếu ớt kia làm người không tự chủ được mà run rẩy, cô thậm chí có thể cảm giác rõ ràng hơi lạnh từ hàm răng cọ qua quầng vú, dường như có cảm giác mình sẽ bị nuốt xuống một cách hung ác, xương cốt cũng không còn.
Văn kiện trên bàn làm việc đã bị Tống Kỳ Ngôn quét đi xuống hơn phân nửa, mấy trang giấy mà trước đó vài phút anh còn ký tên, viết ý kiến phúc đáp xuống bây giờ đã giống như tuyết rơi lả tả mà phủ kín hơn phân nửa cái sàn, dòng điện từ đầu v* vẫn luôn xỏ xuyên qua toàn thân, hạ thân cũng bắt đầu trở nên lầy lội, khoái cảm sướng đến mức ngay cả sợi tóc cũng dựng hết lên.
Trời ạ, chỉ là... Chỉ là ngậm ngực có chút xíu mà thôi.
"Cần nuôi lớn." Tống Kỳ Ngôn rốt cuộc nâng đầu lên khỏi ngực Kiều Kiều, ánh mắt anh quét từ trên xuống dưới rồi hơi hơi băn khoăn, Kiều Kiều gắt gao nhắm mắt lại, xấu hổ tới mức đỏ bừng đầy mặt, phần da xung quanh cũng bắt đầu phiếm hồng lên, đỏ như con tôm bị luộc.
"Đi nơi khác..."
"Không được." Tống Kỳ Ngôn cười tà ác: "Trừ phi em muốn tôi vừa làm em vừa đứng đợi thang máy."
Anh lưu lại mấy dấu hôn ở xương quai xanh cùng ngực Kiều Kiều, một cái tay khác khó nhịn mà bắt đầu xốc váy Kiều Kiều lên, Kiều Kiều lại sợ có người xông vào văn phòng lúc này, cô còn nhớ rõ thư ký lúc rời đi chưa khóa cửa văn phòng lại, bởi vậy cô chỉ có thể vừa nhỏ giọng xin tha rồi lại vừa tránh né, nhưng hiển nhiên Tống Kỳ Ngôn không tính toán cho cô thời gian do dự, anh dứt khoát trực tiếp vén váy Kiều Kiều lên xong lột luôn quần lót cô, Kiều Kiều hét lên một tiếng, tiếp theo lại lập tức bưng kín miệng mình.
"Đúng vậy, chính là như vậy." Tống Kỳ Ngôn vươn tay tháo nịt quần của mình ra, nịt quần làm bằng da trâu bị anh tùy tiện vứt trên sàn phòng, thậm chí khóa kim loại va chạm với mặt đất còn phát ra một tiếng giòn vang, anh tiếp tục dùng giọng điệu như tên bắt cóc dụ dỗ trẻ nhỏ: "Em dùng miệng làm tôi bắn ra, tôi sẽ tha cho em hôm nay."
Kiều Kiều vội gật đầu không ngừng, dường như sợ Tống Kỳ Ngôn đổi ý.
Hiện tại đang là thời gian làm việc, văn phòng Tống Kỳ Ngôn tùy thời đều có khả năng sẽ có người gõ cửa, nếu bị bắt gặp, thật không dám tưởng tượng hậu quả.
Tống Kỳ Ngôn hít sâu một hơi, lại lần nữa ngồi trở về ghế, Kiều Kiều nước mắt lưng tròng mà trượt từ trên bàn làm việc xuống dưới, quỳ gối giữa hai chân người đàn ông, vừa muốn duỗi tay đụng tới phéc-mơ-tuya trên quần tây anh, không ngờ rằng Tống ác ma ở trên đỉnh đầu cô còn sâu kín bỏ thêm một câu: "Dùng miệng."
Nói xong còn ác ý mà đỉnh đỉnh về phía trước, Kiều Kiều giận mà không dám nói gì, đành phải cúi đầu, dùng tư thế sứt sẹo cố sức ngậm cái khóa kéo sao cho nó mở ra, nhưng khổ nỗi là khóa trên quần tây làm quá phức tạp, cô nỗ lực rất nhiều lần cũng không thành công, vụng về y hệt con thỏ nhỏ mãi mà không gặm được cà rốt bự, da mặt trắng cũng chuyển sang đỏ bừng, Tống Kỳ Ngôn xem một hồi có chút động tình, nhịn không được duỗi tay kéo Kiều Kiều lên và lại hung hăng hôn một trận.
"Dẹp, anh đổi ý."
- -----
Ami: Lịch up AV là thứ 4 và Chủ Nhật nha mn. Tiện đây pr truyện trong lúc chờ ta AV cho mọi người đọc nè. Nếu thích nữ9 tâm cơ thì hãy đến với bộ Trở Về của team. Team hiện đã up hơn 110c rồi nè. Đọc nhé vote và cmt ủng hộ tạo động lực cho team nha, mãi iuuu ><
Link truyện: https://www.wattpad.com/story/220299237-tr%E1%BB%9F-v%E1%BB%81-si%C3%AAu-s%E1%BA%AFc-hot-21%2B
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/82
|