Nếu sau một đêm say rượu, bạn tỉnh lại và phát hiện bản thân mình trần truồng nằm trên giường lớn thoải mái xa lạ -- Bạn sẽ phản ứng như thế nào?
A! Kiều Kiều chật vật mà lấy chăn che ngực mình lại, vừa co ro đến góc tường vừa chỉ vào người Chu Viễn Xuyên rồi lắp bắp mà nói: Anh anh anh...... Tôi tôi tôi......
Cô tỉnh rồi? Chu Viễn Xuyên nửa người trên lỏa lồ đang dựa vào đầu giường làm việc dừng bút lại, anh tháo khung mắt kính nằm trên mũi xuống, cười đến rất hiền lành chính trực: Buổi sáng tốt lành.
Phối hợp với câu buổi sáng tốt lành chính là một nụ hôn ôn nhu của đối phương khắc ở bên khóe miệng Kiều Kiều.
Vì sao tôi lại không mặc đồ... Khuôn mặt Kiều Kiều đỏ lên, câu phía sau bị nghẹn lại, sau đó cô lại tiếp tục đặt câu hỏi: Tối hôm qua chúng ta đã --
Ân. Chu Viễn Xuyên gật gật đầu: Chúng ta đã làm, tuy rằng tôi kiên trì làm xong năm lần, nhưng đại khái là cô chỉ chống được đến lần thứ tư, tôi cũng không xác định... Lúc sau, cô hình như có tỉnh trong chốc lát.
Năm, năm lần.... Trước mắt Kiều Kiều tối sầm, lượng tin tức quá lớn lập tức làm cô không biết nên làm ra phản ứng gì.
À đúng rồi, cô có đói bụng không? Tôi sẽ gọi lễ tân cho người đem bữa trưa lên. Chu Viễn Xuyên nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc rối của Kiều Kiều, sau đó thì xốc chăn lên rồi xuống giường. Dường như anh đã rời giường rất lâu rồi, nửa người dưới đã mặc quần, dáng người Chu Viễn Xuyên tuy rằng cũng không cường tráng nhưng so với người bình thường thì vẫn rắn chắc hơn rất nhiều, cơ bắp cân xứng mà dán ở trên cốt cách, làn da anh thuộc loại trắng nõn trong suốt, thậm chí ẩn ẩn ở bên dưới có thể thấy được mạch máu màu xanh lá.
Anh tùy ý nhặt một chiếc áo ba lỗ từ dưới mặt đất lên rồi tròng vào người, bởi vì anh đưa lưng về phía Kiều Kiều thế cho nên Kiều Kiều mới có thể tinh tường nhìn thấy dấu vết đỏ tươi trên lưng anh, vết cào dữ tợn đáng sợ.
Kiều Kiều lập tức hiểu được rất có thể dấu vết kia là xuất phát từ bút tích của bản thân.
Anh bị thương kìa...
Ân? Cái gì? Chu Viễn Xuyên giống như hồn nhiên không biết, anh đứng ở trước gương nghiêng người nhìn nhìn, ngay sau đó cười: Không sao cả, chỉ là vết cào mà thôi, tôi là loại người có thể chất khi bị thương một chút thì sẽ biểu hiện ra là bị nặng gấp 5 lần, cho nên tuy rằng thoạt nhìn rất nghiêm trọng, nhưng kỳ thật tôi không có cảm giác gì.
Anh đi đến mép giường rồi lại cúi người hôn một cái lên trên mặt Kiều Kiều: Cám ơn đã quan tâm.
Môi anh hơi lạnh khắc ở bên má, mang theo một cổ hơi thở tử bạc hà diệp, khi ngồi gần thì cô có thể thấy rõ thêm ngũ quan tinh xảo của Chu Viễn Xuyên, thanh tuấn xinh đẹp, cho dù anh có làm cô tức giận nhưng trong khoảng thời gian ngắn cũng bị làm tiêu tan hoàn toàn.
Người đẹp thật đúng là đã tự có chữ tha thứ + đáng thương trên mặt, Kiều Kiều vốn đang rất tức giận và bất bình vì bản thân đêm qua phải chịu khổ, bị dụ dỗ gian dâm , kết quả là khi nhìn thấy phần lưng của Chu Viễn Xuyên tràn đầy vết cào màu hồng sọc thì cô đã mềm lòng. Hơn nữa còn được Chu Viễn Xuyên hôn một cái như vậy, Kiều Kiều lập tức lại cảm thấy dù sao anh lớn lên cũng khá đẹp trai, cứ coi như bản thân hưởng thụ là được ......
Ngay sau đó lại vì bản thân hưởng thụ nên không cần đổ thừa là hưởng thụ mà đắc chí, trời ạ...
Đã 11 giờ, hay là chúng ta trực tiếp xuống ăn cơm trưa đi? Chu Viễn Xuyên thu thập một chút mấy tờ giấy tràn ngập ký hiệu trên bàn, nghiêng đầu hỏi Kiều Kiều còn đang sững sờ ở trên giường.
11 giờ......
Cả người Kiều Kiều run lên, giật mình một cái tỉnh táo lại.
11 giờ?! Kiều Kiều đột nhiên vén chăn lên: Không xong rồi! 10 giờ tôi còn phải đi đóng phim! Xong đời rồi!
Cô cũng bất chấp thân mình còn đang loả lồ, ba bước cũng đi thành hai bước vọt tới chỗ quần áo của mình, vừa mở điện thoại lên thì gương mặt tức khắc suy sụp xuống.
Bởi vì ngày hôm qua ăn cơm cô đã tiện tay cài đặt chế độ tắt âm nên khiến cho bản thân không nghe ba cái đồng hồ báo thức, càng quan trọng là Tống Kỳ Ngôn đã gọi hơn 20 cuộc gọi nhỡ mà một cuộc cô cũng không nghe......
Nên làm thế nào bây giờ a... Kiều Kiều gãi đầu, điện thoại trong tay lại vang lên lần nữa, Kiều Kiều sợ tới mức lập tức ném nó lên trên giường, hiện tại, loại tình huống này đối với cô mà nói, nghe điện thoại so với tiếp tục giả vờ thì yêu cầu dũng khí lớn hơn rất nhiều.
Bây giờ tôi lái xe đưa cô qua chỗ đó đi. Chu Viễn Xuyên mặc thêm một chiếc áo khoác, biểu tình rất là tự trách: Thực xin lỗi, tôi không biết hôm nay cô còn có công việc.
Không a, Tống đạo diễn ghét nhất người khác đến muộn.... Kiều Kiều sầu đến dậm chân tại chỗ: Hay là tôi dứt khoát xin nghỉ nửa ngày đi! Anh Chu, có thể nhờ anh giúp đỡ được không? Anh giả làm bác sĩ một chút được không? Anh nói tối hôm qua tôi phát sốt nên hiện tại đang ở bệnh viện, buổi chiều mới có thể về.
Đương nhiên có thể. Chu Viễn Xuyên cầm lấy di động trên giường, một giây sau liền nghe: Chào anh.
Nhìn từ góc độ của Kiều Kiều, cô không nghe được Tống Kỳ Ngôn ở đầu bên kia điện thoại nói cái gì, vì thế chỉ có thể thấp thỏm thông qua biểu tình biến hóa của Chu Viễn Xuyên mà phỏng đoán câu trả lời của Tống Kỳ Ngôn, cô nhìn thấy Chu Viễn Xuyên nói Chào anh xong thì dừng vào giây, sau đó cười nói Là tôi , tiếp theo lại Ân hai tiếng liền tắt điện thoại.
Tình hình thế nào? Kiều Kiều ôm gối đầu thò lại gần: Anh ấy có tin không?
Tống Kỳ Ngôn nghe ra giọng của tôi. Chu Viễn Xuyên đưa điện thoại cho Kiều Kiều: Anh ấy cũng đoán được tối hôm qua chúng ta ở cùng nhau, anh ấy nói cô có thể đến vào buổi chiều, còn nói nếu lại có loại chuyện này xảy ra lần nữa thì anh ấy hy vọng cô sẽ tự mình gọi cho anh ấy.
Vậy... vậy giọng điệu của anh ấy có tốt không? Đầy cõi lòng Kiều Kiều đều là hy vọng hỏi.
Ân, rất bình thường. Chu Viễn Xuyên cười nhặt quần áo từ dưới mặt đất lên đưa cho Kiều Kiều: Muốn ăn nhanh cái gì không?
Cám ơn, chỉ có điều vẫn là thôi đi... Đại sự trong lòng giải quyết xong, Kiều Kiều lại bắt đầu bởi vì mặt đối mặt với Chu Viễn Xuyên mà cảm thấy xấu hổ, cô qua loa mặc quần áo: Tôi phải đi về, tối hôm qua... Chuyện tối hôm qua chúng ta đều quên đi, không cần nhắc lại.
Chu Viễn Xuyên yên lặng nhìn Kiều Kiều trong chốc lát, than nhỏ nói: Tối hôm qua tôi cũng không có cưỡng bách cô.
Ân...... Kiều Kiều miễn cưỡng cười một chút, Tôi cũng đoán là vậy, bằng không trên người của anh khẳng định là không ngừng ở vết cào trên lưng.
Thực xin lỗi, tôi đây đưa cô về, nơi này tuy rằng cách trung tâm thành phố không xa nhưng cũng tương đối khó bắt xe.
Kiều Kiều cởi bỏ đai an toàn, duỗi tay muốn mở cửa xe.
Từ từ. Chu Viễn Xuyên ra tiếng ngăn cô lại, Kiều Kiều nghi hoặc mà quay đầu lại, anh cúi người lại, lần này hôn khắc chế mà mềm nhẹ, dừng ở trên trán, nụ hôn như là đến từ anh trai, hòa ái mà quan tâm vô hại.
Kiều Kiều...... Đối phương trầm thấp nỉ non một câu: Tôi có thể đến tìm cô nữa không?
Kiều Kiều vốn dĩ do dự một chút, nhưng khi nhìn thấy biểu tình trong ánh mắt hơi có chút khẩn cầu trong mắt đối phương thì thật sự không cứng tâm nỗi mà mở miệng nói không, huống hồ Chu Viễn Xuyên thoạt nhìn thật sự là thâm tình chân thành, cô đành phải hàm hồ gật gật đầu, lời chào tạm biệt cũng đã quên nói liền vội vàng đẩy cửa xe ra rời đi.
Chu Viễn Xuyên duy trì động tác cúi người một hồi lâu mới chậm rãi trở lại chỗ ngồi của chính mình. Anh ấn mở ngăn kéo bên trong xe, từ bên trong rút ra một điếu thuốc lá thon dài, ngọn lửa màu cam tràn ra từ giữa tay anh, sau đó sương khói tuyết trắng bốc lên lượn lờ.
Hết tháng này sẽ cưới. Anh dựa lưng trên ghế tự mình lẩm bẩm: Không, tốt nhất là nhanh hơn một chút.
A! Kiều Kiều chật vật mà lấy chăn che ngực mình lại, vừa co ro đến góc tường vừa chỉ vào người Chu Viễn Xuyên rồi lắp bắp mà nói: Anh anh anh...... Tôi tôi tôi......
Cô tỉnh rồi? Chu Viễn Xuyên nửa người trên lỏa lồ đang dựa vào đầu giường làm việc dừng bút lại, anh tháo khung mắt kính nằm trên mũi xuống, cười đến rất hiền lành chính trực: Buổi sáng tốt lành.
Phối hợp với câu buổi sáng tốt lành chính là một nụ hôn ôn nhu của đối phương khắc ở bên khóe miệng Kiều Kiều.
Vì sao tôi lại không mặc đồ... Khuôn mặt Kiều Kiều đỏ lên, câu phía sau bị nghẹn lại, sau đó cô lại tiếp tục đặt câu hỏi: Tối hôm qua chúng ta đã --
Ân. Chu Viễn Xuyên gật gật đầu: Chúng ta đã làm, tuy rằng tôi kiên trì làm xong năm lần, nhưng đại khái là cô chỉ chống được đến lần thứ tư, tôi cũng không xác định... Lúc sau, cô hình như có tỉnh trong chốc lát.
Năm, năm lần.... Trước mắt Kiều Kiều tối sầm, lượng tin tức quá lớn lập tức làm cô không biết nên làm ra phản ứng gì.
À đúng rồi, cô có đói bụng không? Tôi sẽ gọi lễ tân cho người đem bữa trưa lên. Chu Viễn Xuyên nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc rối của Kiều Kiều, sau đó thì xốc chăn lên rồi xuống giường. Dường như anh đã rời giường rất lâu rồi, nửa người dưới đã mặc quần, dáng người Chu Viễn Xuyên tuy rằng cũng không cường tráng nhưng so với người bình thường thì vẫn rắn chắc hơn rất nhiều, cơ bắp cân xứng mà dán ở trên cốt cách, làn da anh thuộc loại trắng nõn trong suốt, thậm chí ẩn ẩn ở bên dưới có thể thấy được mạch máu màu xanh lá.
Anh tùy ý nhặt một chiếc áo ba lỗ từ dưới mặt đất lên rồi tròng vào người, bởi vì anh đưa lưng về phía Kiều Kiều thế cho nên Kiều Kiều mới có thể tinh tường nhìn thấy dấu vết đỏ tươi trên lưng anh, vết cào dữ tợn đáng sợ.
Kiều Kiều lập tức hiểu được rất có thể dấu vết kia là xuất phát từ bút tích của bản thân.
Anh bị thương kìa...
Ân? Cái gì? Chu Viễn Xuyên giống như hồn nhiên không biết, anh đứng ở trước gương nghiêng người nhìn nhìn, ngay sau đó cười: Không sao cả, chỉ là vết cào mà thôi, tôi là loại người có thể chất khi bị thương một chút thì sẽ biểu hiện ra là bị nặng gấp 5 lần, cho nên tuy rằng thoạt nhìn rất nghiêm trọng, nhưng kỳ thật tôi không có cảm giác gì.
Anh đi đến mép giường rồi lại cúi người hôn một cái lên trên mặt Kiều Kiều: Cám ơn đã quan tâm.
Môi anh hơi lạnh khắc ở bên má, mang theo một cổ hơi thở tử bạc hà diệp, khi ngồi gần thì cô có thể thấy rõ thêm ngũ quan tinh xảo của Chu Viễn Xuyên, thanh tuấn xinh đẹp, cho dù anh có làm cô tức giận nhưng trong khoảng thời gian ngắn cũng bị làm tiêu tan hoàn toàn.
Người đẹp thật đúng là đã tự có chữ tha thứ + đáng thương trên mặt, Kiều Kiều vốn đang rất tức giận và bất bình vì bản thân đêm qua phải chịu khổ, bị dụ dỗ gian dâm , kết quả là khi nhìn thấy phần lưng của Chu Viễn Xuyên tràn đầy vết cào màu hồng sọc thì cô đã mềm lòng. Hơn nữa còn được Chu Viễn Xuyên hôn một cái như vậy, Kiều Kiều lập tức lại cảm thấy dù sao anh lớn lên cũng khá đẹp trai, cứ coi như bản thân hưởng thụ là được ......
Ngay sau đó lại vì bản thân hưởng thụ nên không cần đổ thừa là hưởng thụ mà đắc chí, trời ạ...
Đã 11 giờ, hay là chúng ta trực tiếp xuống ăn cơm trưa đi? Chu Viễn Xuyên thu thập một chút mấy tờ giấy tràn ngập ký hiệu trên bàn, nghiêng đầu hỏi Kiều Kiều còn đang sững sờ ở trên giường.
11 giờ......
Cả người Kiều Kiều run lên, giật mình một cái tỉnh táo lại.
11 giờ?! Kiều Kiều đột nhiên vén chăn lên: Không xong rồi! 10 giờ tôi còn phải đi đóng phim! Xong đời rồi!
Cô cũng bất chấp thân mình còn đang loả lồ, ba bước cũng đi thành hai bước vọt tới chỗ quần áo của mình, vừa mở điện thoại lên thì gương mặt tức khắc suy sụp xuống.
Bởi vì ngày hôm qua ăn cơm cô đã tiện tay cài đặt chế độ tắt âm nên khiến cho bản thân không nghe ba cái đồng hồ báo thức, càng quan trọng là Tống Kỳ Ngôn đã gọi hơn 20 cuộc gọi nhỡ mà một cuộc cô cũng không nghe......
Nên làm thế nào bây giờ a... Kiều Kiều gãi đầu, điện thoại trong tay lại vang lên lần nữa, Kiều Kiều sợ tới mức lập tức ném nó lên trên giường, hiện tại, loại tình huống này đối với cô mà nói, nghe điện thoại so với tiếp tục giả vờ thì yêu cầu dũng khí lớn hơn rất nhiều.
Bây giờ tôi lái xe đưa cô qua chỗ đó đi. Chu Viễn Xuyên mặc thêm một chiếc áo khoác, biểu tình rất là tự trách: Thực xin lỗi, tôi không biết hôm nay cô còn có công việc.
Không a, Tống đạo diễn ghét nhất người khác đến muộn.... Kiều Kiều sầu đến dậm chân tại chỗ: Hay là tôi dứt khoát xin nghỉ nửa ngày đi! Anh Chu, có thể nhờ anh giúp đỡ được không? Anh giả làm bác sĩ một chút được không? Anh nói tối hôm qua tôi phát sốt nên hiện tại đang ở bệnh viện, buổi chiều mới có thể về.
Đương nhiên có thể. Chu Viễn Xuyên cầm lấy di động trên giường, một giây sau liền nghe: Chào anh.
Nhìn từ góc độ của Kiều Kiều, cô không nghe được Tống Kỳ Ngôn ở đầu bên kia điện thoại nói cái gì, vì thế chỉ có thể thấp thỏm thông qua biểu tình biến hóa của Chu Viễn Xuyên mà phỏng đoán câu trả lời của Tống Kỳ Ngôn, cô nhìn thấy Chu Viễn Xuyên nói Chào anh xong thì dừng vào giây, sau đó cười nói Là tôi , tiếp theo lại Ân hai tiếng liền tắt điện thoại.
Tình hình thế nào? Kiều Kiều ôm gối đầu thò lại gần: Anh ấy có tin không?
Tống Kỳ Ngôn nghe ra giọng của tôi. Chu Viễn Xuyên đưa điện thoại cho Kiều Kiều: Anh ấy cũng đoán được tối hôm qua chúng ta ở cùng nhau, anh ấy nói cô có thể đến vào buổi chiều, còn nói nếu lại có loại chuyện này xảy ra lần nữa thì anh ấy hy vọng cô sẽ tự mình gọi cho anh ấy.
Vậy... vậy giọng điệu của anh ấy có tốt không? Đầy cõi lòng Kiều Kiều đều là hy vọng hỏi.
Ân, rất bình thường. Chu Viễn Xuyên cười nhặt quần áo từ dưới mặt đất lên đưa cho Kiều Kiều: Muốn ăn nhanh cái gì không?
Cám ơn, chỉ có điều vẫn là thôi đi... Đại sự trong lòng giải quyết xong, Kiều Kiều lại bắt đầu bởi vì mặt đối mặt với Chu Viễn Xuyên mà cảm thấy xấu hổ, cô qua loa mặc quần áo: Tôi phải đi về, tối hôm qua... Chuyện tối hôm qua chúng ta đều quên đi, không cần nhắc lại.
Chu Viễn Xuyên yên lặng nhìn Kiều Kiều trong chốc lát, than nhỏ nói: Tối hôm qua tôi cũng không có cưỡng bách cô.
Ân...... Kiều Kiều miễn cưỡng cười một chút, Tôi cũng đoán là vậy, bằng không trên người của anh khẳng định là không ngừng ở vết cào trên lưng.
Thực xin lỗi, tôi đây đưa cô về, nơi này tuy rằng cách trung tâm thành phố không xa nhưng cũng tương đối khó bắt xe.
Kiều Kiều cởi bỏ đai an toàn, duỗi tay muốn mở cửa xe.
Từ từ. Chu Viễn Xuyên ra tiếng ngăn cô lại, Kiều Kiều nghi hoặc mà quay đầu lại, anh cúi người lại, lần này hôn khắc chế mà mềm nhẹ, dừng ở trên trán, nụ hôn như là đến từ anh trai, hòa ái mà quan tâm vô hại.
Kiều Kiều...... Đối phương trầm thấp nỉ non một câu: Tôi có thể đến tìm cô nữa không?
Kiều Kiều vốn dĩ do dự một chút, nhưng khi nhìn thấy biểu tình trong ánh mắt hơi có chút khẩn cầu trong mắt đối phương thì thật sự không cứng tâm nỗi mà mở miệng nói không, huống hồ Chu Viễn Xuyên thoạt nhìn thật sự là thâm tình chân thành, cô đành phải hàm hồ gật gật đầu, lời chào tạm biệt cũng đã quên nói liền vội vàng đẩy cửa xe ra rời đi.
Chu Viễn Xuyên duy trì động tác cúi người một hồi lâu mới chậm rãi trở lại chỗ ngồi của chính mình. Anh ấn mở ngăn kéo bên trong xe, từ bên trong rút ra một điếu thuốc lá thon dài, ngọn lửa màu cam tràn ra từ giữa tay anh, sau đó sương khói tuyết trắng bốc lên lượn lờ.
Hết tháng này sẽ cưới. Anh dựa lưng trên ghế tự mình lẩm bẩm: Không, tốt nhất là nhanh hơn một chút.
/82
|