Đôi môi anh ta rời khỏi môi tôi trong giây lát, hơi thở nóng bỏng vẫn phả trên gương mặt lãnh cảm của tôi…
- Muốn đối xử lạnh nhạt với ta như vậy sao? – Trong đôi mắt anh ta phảng phất sự không hài lòng, tuy nhiên ngay sau đó lại chuyển biến tinh vi, giọng nói cũng thêm phần ma mị đầy hàm ý – Cô gái, nàng muốn ta phải nồng nhiệt hơn với nàng sao?
Tôi im lặng, hàng mi cụp xuống, không thèm nhìn vào mắt anh ta, cố giữ thái độ thờ ơ dửng dưng đến cùng. Ngay cả việc tìm cách né tránh đôi môi anh ta đang một lần nữa chầm chậm phủ xuống tôi cũng không màng đến.
Anh ta ngưng lại ngay trước khi đôi môi kịp chạm vào môi tôi…
- Không đáp lại cũng không phản kháng, tỏ ra không thái độ sao? – Gương mặt anh ta ngay tức khắc trở nên u ám đáng sợ, giọng nói cũng thay đổi, âm điệu nghe vẫn dịu nhẹ nhưng lại ngầm chứa đựng ý tứ đe dọa thâm sâu – Nếu bây giờ không phải còn là trước hôn lễ, ta nhất định không để nàng có thể hờ hững như vậy… nghe đây, một khi ta đã làm cho nàng gần gũi với ta hơn như thế này… ta không tin lúc đó tâm trí nàng lại có thể tự do lơ đãng hay suy nghĩ đến chuyện khác …
Tôi gần như hiểu được ý tứ sâu xa của anh ta. Đôi mắt tôi bỗng chốc hỗn loạn sợ sệt, nhưng vẫn chỉ tự nắm chặt lấy trong tay một góc y phục đang xộc xệch, vẫn cố im lặng như trước.
- Biết vậy là được rồi! – Trên môi anh ta lại khẽ cười xoa dịu an ủi, bàn tay từ từ chỉnh lại y phục cho tôi – Ta đã chấp nhận nàng, không quan tâm nàng là thật hay giả, nàng cũng phải hiểu rằng ta không muốn cưới một hình nộm vô tri giác… ta không quan tâm trước giờ nàng có thích ta không, hay thậm chí nàng đã từng yêu thích ai rồi bị tổn thương dẫn đến tiêu cực như thế này, bây giờ… ta chỉ cần thời điểm bắt đầu mới này giữa hai chúng ta…
Nghe đến đây, cõi lòng lẽ ra đang thờ ơ của tôi lại không tránh khỏi kinh ngạc, nghi vấn lẫn lo âu. Tôi mới giật mình nghĩ đến… anh ta thực sự đã biết cuộc hôn nhân này là giả, biết tôi chỉ là thế thân của công chúa rồi sao? Rốt cuộc anh ta đã biết những gì và đang suy nghĩ những gì?
- Anh… ngay từ đầu đã đoán biết tôi là công chúa giả sao? Vậy tại sao anh lại chấp nhận? – Tôi lúc này mới lo âu ngước lên nhìn anh ta mà hỏi.
- Lần trước ta đã nói, khi gặp lại nàng, ta đã hoàn toàn lựa chọn quyết định này. Bây giờ ta sẽ nói cho nàng nghe một số điều, có thể khiến nàng kinh ngạc hay thậm chí dè chừng, căm ghét ta hơn, nhưng không sao, đối với ta, kể từ sau ngày hôm nay sẽ là một khởi đầu mới…
Dù trong lòng đã đầy nghi kị đề phòng anh ta, nhưng mỗi khi nghe anh ta giải thích đến một chuyện, tôi lại càng cảm thấy hãi hùng hơn về con người này…
Anh ta đã nói với tôi, trước giờ anh ta đã từng sắm vai một thương nhân hay lãng khách đi khắp các quốc gia lân cận thăm dò, trong đó mối quan tâm đặc biệt của anh ta chính là Âu Lạc.
Cái ngày tôi và anh ta tình cờ gặp nhau… lần đó là anh ta đã lặn xuống xem xét nghiên cứu hệ thống cung cấp, tháo thoát nước, đê điều thủy lợi của người Âu Lạc …
Anh ta cũng dễ dàng đoán được cô gái ngây thơ bồng bột như tôi không phải là thần nữ gì cả, đơn thuần chỉ là một biểu tượng…
Anh ta còn nói, anh ta đã gặp công chúa thật, nàng còn cả tin, mù quáng hơn cả tôi… chỉ một hồi quan sát, khéo léo trò chuyện và gợi hỏi, anh ta đã đoán ra thân phận chính xác của nàng…
Anh ta nghe tôi vô tình kể lại chuyện cầu thân với Nam Việt, anh ta sớm đoán ra tôi sẽ trở thành thế thân. Những chuyện anh ta kể cho tôi về “Trọng Thủy” lúc đó là để tôi từ bỏ ý định dẫn thân vào cuộc hôn nhân chính trị tàn khốc này…
Gửi cho tôi hài thêu chỉ vàng, cũng là một phần để gợi ý tôi cho nghĩ ra Trọng Thủy chính là anh ta… câu chuyện ném hài xuống nước giữa tôi và anh ta…
Anh ta cũng xuống phía nam để tìm công chúa thật, nhưng chưa tìm được nàng đã gặp tôi trước… thay vì cố quyến rũ công chúa thật để có một cuộc hôn nhân chính trị hoàn hảo, anh ta đã thay đổi ý định, quyết định chọn tôi…
Đó là tất cả những gì tôi chưa được biết…
Anh ta… thực sự là một nhân vật đáng khiếp đảm, tất cả những gì anh ta suy đoán và toan tính thực sự quá ghê gớm…
Tôi sợ con người này…
Anh ta quả nhiên là kẻ quỷ quyệt khôn cùng… kể cho tôi sự thật này, không biết trong lòng anh ta đang có ý đồ gì?
Anh ta nói anh ta đã chọn tôi? Nếu như anh ta chọn công chúa thật, thì thực sự công chúa ngây thơ mù quáng đó sẽ dễ dàng bị anh ta lợi dụng, lừa dối như trong lịch sử…
Đây rốt cuộc có phải là một điều may mắn với thời cuộc và vận mệnh đất nước không?
Tại sao tôi lại thay thế nàng… tôi có thể đối phó thế nào đây với con người ghê gớm này…
…
…
Dáng vẻ hỗn loạn, hoang mang, thân hình khẽ run rẩy của tôi in trong đôi mắt sâu thẳm khó lường của anh ta. Anh ta đã nói ra tất cả những điều đó một cách bình thản như thế ư? Anh ta bây giờ đã thể hiện ra con người thật của mình…
Im lặng một hồi, anh ta lại đưa tay mân mê thưởng thức những lọn tóc trước ngực tôi, đầy dịu dàng thành ý mà nói:
- Ta đã nói, ngày mai sẽ là khởi đầu khác. Ta cũng đang hi vọng… biết đâu mình cũng có thể sống thanh thản, không cần phải toan tính… nàng không phải công chúa thật cũng tốt, giữa chúng ta càng có ít ràng buộc hay những mối bận tâm… Ngày mai, ta có thể thử sống một ngày thoải mái, thử phó mặc tương lai cho ông trời…
Trong đôi mắt đang nhìn thẳng vào tôi, dường như thoáng qua một tia hi vọng mơ hồ, ánh mắt anh ta mỗi lúc một ấm áp, lại như đang chờ đợi.
Tôi nhất thời cũng bị ngỡ ngàng trước biểu cảm đó, nhưng ngay sau đó tự nhắc nhủ bản thân mình không thể dễ dàng bị mê hoặc…
- Không… tôi không thể nào tin anh được nữa… mỗi lần gặp anh thì lại có một sự thật phơi bày, ai biết anh là người đáng sợ đến mức nào? – Tôi nhìn anh ta đầy nghi kị, âm điệu lạnh nhạt, tự bác bỏ những lời nói có vẻ chân tình khó hiểu kia…
- Đã từng đáng sợ thế nào, không phải ta đã từng nói rồi sao? – Anh tự cười nhạt, thái độ thất vọng khi thấy phản ứng vô tình của tôi như vậy – Những gì đêm đó ta kể cho nàng đã đủ chứ? – Giọng điệu anh ta dần biến chuyển, lạnh lẽo ghê người …
Những gì anh ta đã kể cho tôi, những chuyện đó chính là về “bản thân” anh ta sao?… Một cô gái đã phản bội anh ta, gạt bỏ, xem thường tình cảm của anh ta, thậm chí khi cô ta đã trở thành mẹ kế của anh ta, vẫn bị anh ta hãm hiếp rồi nhẫn tâm xé xác thành nhiều mảnh… Một cô gái muốn lợi dụng anh ta, cũng bị làm nhục, phẫn uất mà tự tử, nhưng cả người yêu của cô gái ấy cũng không được buông tha…
Kẻ ác ma vô nhân tính đó… thực sự không phải là ai khác mà là người đang ngồi ngay trước mặt tôi đây sao? Anh ta thực sự đã làm những chuyện đáng ghê tởm như vậy sao?
Trong thâm tâm tôi không tránh khỏi việc dâng lên những cảm giác càng hãi hùng, thêm một chút ghê rợn đến phát ớn… thật đáng sợ…
Tại sao một con người có vẻ ngoài đẹp đẽ thoát tục đến vậy mà tâm địa lại ác độc khó lường… Bên ngoài là thần tiên, bên trong là ma quỷ…
- Ta không hi vọng nàng trở thành cô gái tiếp theo có kết cục như vậy… – Anh ta lại bình tĩnh nhìn tôi mà nói, thái độ dường như coi những việc đó không còn nghiêm trọng là mấy, hay gần như không còn liên quan – Nàng đã làm sống lại cảm giác trong lòng ta, có thể khiến ta chú ý, tác động đến ta… cho nên, ta đã nói tất cả với nàng, hi vọng nàng có thể hiểu…
Hai bàn tay anh ta áp lên má tôi, khẽ xoay đầu tôi lại, khiến tôi buộc phải nhìn thẳng vào anh ta. Lần này ánh mắt của anh ta lại xoáy rất sâu vào mắt tôi, đôi mắt đó ngập tràn nhiều loại hàm ý. Có hi vọng, có thiện cảm, có trân trọng ,… nhưng cũng có sự ngấm ngầm cảnh báo đe dọa… giống như giữa trời xanh nắng ấm áp, vẫn có mầm mống một cơn phong ba giống tố có thể kéo đến nuốt chửng tôi bất cứ lúc nào…
- Được rồi, nàng cũng mệt mỏi rồi, hãy nghỉ đi, tối nay ta sẽ đến đây trước rồi cùng nàng đến tham dự tiệc chiêu đãi của triều đình…
Lại giống như những lúc bình thường dịu dàng tử tế, anh ta khẽ đặt tôi nằm xuống giường, thậm chí còn cẩn thận kê gối, đắp chăn ngang ngực… một cách rất chu đáo, ân cần như chăm sóc một đứa trẻ. Tôi chỉ biết mở to đôi mắt còn đầy hỗn loạn nhìn anh ta dần dần bước đi.
Con người này, thực sự đem đến cho người ta một nỗi sợ hãi, một cảm giác bất an, e ngại từ thâm tâm…
Dù vẻ ngoài có hào nhoáng đến đâu, dù cử chỉ của anh ta có lịch thiệp đến đâu… Giờ phút này, khi đã biết được thân phận thật của anh ta và phần nào cảm nhận được sự tồn tại của một mặt trái bên trong anh ta, lòng tôi mơ hồ hiện ra cái linh cảm không tốt đẹp chút nào…
___
Buổi chiều tối.
Lúc này tôi lại ngồi trước gương để mấy người cung nữ trang điểm lại cho mình. Một lát nữa thôi, là bữa tiệc thân mật An Dương Vương và triều đình tổ chức để đón tiếp sứ giả đồng thời tiễn đưa công chúa xuất giá. Vì để tránh lỡ ngày đẹp, cộng với một lý do sâu sa là tôi chỉ là công chúa giả, các thủ tục ở nước ta được An Dương Vương cố gắng sắp xếp nhanh gọn và tránh khoa trương.
Mái tóc tôi được buông ra phía đắng sau để họ chải. Một chồng xiêm y đủ màu sắc được đặt trước mặt để tôi ngắm nghía, chọn lựa. Tôi lúc này lại không cảm thấy có cảm xúc gì với chúng. Từ lúc sắm vai công chúa này, quần áo đẹp ngày nào cũng nhìn thấy rồi, thành ra thấy nó cũng chỉ là cái vỏ bọc mà thôi, có thể làm bản thân mình đẹp đẽ hơn, nhưng mặc vào trong lòng cũng chẳng thực sự vui lên được…
- Công chúa, hôm nay người thích kiểu tóc gì? – Cung nữ phía sau tôi vừa cẩn thận chải, vừa hỏi ý của tôi.
- Kiểu gì cũng được, các chị cứ làm đi… – Tôi hờ hững đáp.
Vừa lúc đó có tiếng người truyền vào, báo tin thế tử Trọng Thủy đến.
Anh ta ung dung bước vào, từ dáng vẻ đến phong thái vẫn hào hoa lịch thiệp, thoát tục phi phàm… Thêm một nụ cười nhẹ trên môi, anh ta quả nhiên thừa khả năng khiến người khác mới nhìn vào phải bị cuốn hút và nảy sinh lòng ngưỡng mộ. Những cung nữ đang chải đầu cho tôi cũng nhìn anh ta không chớp mắt…
- Nàng vẫn chưa chuẩn bị xong ư? – Anh ta bước đến, dịu dàng hỏi han.
Một cung nữ vội mang ghế mời anh ta ngồi đợi, thế nhưng anh ta lại khẽ lắc đầu.
- Các ngươi cứ ra ngoài trước đi! Việc còn lại để ta là được…
Các cung nữ lúng túng nhìn nhau. Anh ta bước qua phía sau lưng tôi, nhẹ nhàng cầm lọn tóc của tôi lên, tay kia cầm lấy chiếc lược, điềm nhiêm giải thích:
- Ta có thể chải tóc cho nàng, ta muốn tự tay làm việc nhỏ này cho người vợ của mình…
Câu nói của anh ta khiến mấy người bọn họ đều ngỡ ngàng, sau vài giây, gương mặt càng tràn ngập ngưỡng mộ. Thậm chí khi lui ra ngoài rồi, họ vẫn còn xuýt xoa…
Trong phòng lại chỉ còn tôi và anh ta. Tôi cố làm ra vẻ tĩnh lặng, đôi mắt đăm đăm nhìn vào trong gương, trong lòng không tránh khỏi cảm giác dè chừng anh ta, nhưng lại tự nhủ bản thân nên tỏ ra điềm tĩnh thờ ơ…
Anh ta vẫn im lặng, ánh mắt có vẻ trầm mặc… Bàn tay anh ta vẫn tỏ ra dịu dàng nâng niu từng lọn tóc của tôi, khéo léo chải từng đường, vừa chải vừa vuốt, giống như đang tự thưởng thức…
- Trước đây, ta từng ngày nào cũng chải tóc cho một người… – Đột nhiên anh ta lên tiếng, giọng điệu tưởng chừng như đang hoài niệm xa xăm – Ta rất thích việc đó, thậm chí muốn học cách tết tóc phụ nữ để tự tay tết tóc cho nàng…
Một chút nghi hoặc dâng lên trong tôi. Người con gái đó, có phải là cô gái anh ta từng yêu.
Biểu hiện của anh ta lạ lùng đến như vậy… cô gái đó, nhất định có vị trí vô cùng quan trọng với anh ta… người con gái mà khiến cho anh ta muốn tự tay chải tóc cho mỗi ngày sao?
Anh ta ngưng chải tóc, lại thả cho những lọn tóc đã được chải mượt buông xuống vai tôi. Bàn tay từ từ vòng qua gáy, những ngón tay cùng với mu bàn tay vuốt ve gò má tôi… Tôi cảm thấy khó chịu, khẽ đưa tay gạt tay anh ta…
- Cô gái đó… anh đừng nói là trong câu chuyện anh từng kể… cô gái đã từng chăm sóc cho anh, là cô gái đầu tiên anh yêu nhưng lại phản bội anh đấy chứ? – Tôi tỏ ra bình tĩnh mà lên tiếng.
- Đúng vậy! – Anh ta bình thản thừa nhận, đôi môi không quên nở một nụ cười chua chát.
Giây lát sau, đôi mắt lại phảng phất những tia nhìn tàn nhẫn âm u…
- Khi nàng ta phản bội ta, tìm cách trở thành mẹ kế của ta, nàng ấy cũng chỉ bằng tuổi nàng bây giờ… ta lúc đó như một đứa thiếu niên chỉ biết ôm nỗi oán giận… – Ngón cái của anh ta mân mê trên cằm tôi, miệng vẫn từ từ kể lại – Lúc đầu nhìn thấy nàng, quả thật có những điểm tương đồng với nàng ấy… vóc dáng, kiểu gương mặt…
- Cho nên anh mới tiếp cận tôi sao? – Tôi cười nhạt – Hay anh quả thật muốn tìm một thế thân cho cô gái anh không có được tình cảm đích thực đó?
- Trái tim chân thành của ta đã từng chết… thậm chí khi ta có cảm giác với người con gái thứ hai, nhưng lại là người muốn lợi dụng ta… cảm giác đó cũng không còn tồn tại được lâu… cho đến sau này, ta đã không còn cảm giác đặc biệt nào với phụ nữ… nàng có lẽ là sự xuất hiện hoàn hảo… ấn tượng sau khi tiếp xúc với nàng còn mạnh mẽ hơn những gì tương đồng với người đó, tính cách của nàng, cách mà nàng đối xử với ta thay đổi sau mỗi lần gặp mặt … thực sự khiến ta có cảm giác rất lạ… giống như…
Bàn tay anh ta lướt xuống dưới, ngay phía trước khuy cài áo, gẩy ngón tay khẽ bung nó ra. Tôi trong khoảnh khắc giật mình kinh hãi.
- Ta muốn có nàng, muốn khám phá tất cả về nàng…! – Giọng anh ta đầy mê mị bên tai.
Ngay sau đó anh ta với tay phía chồng y phục, lấy ra một bộ xiêm y màu đỏ, ướm nó lên người tôi, trên môi nở nụ cười nhẹ hài lòng:
- Màu này đi, ta thích…nó rất hợp với nàng…
- Đến việc tôi mặc gì anh cũng muốn quyết định sao? – Tôi lạnh lùng đáp lại, đồng thời đứng dậy, cài lại khuya áo, nghiêm túc nhìn anh ta – Có lẽ bây giờ tôi nên thẳng thắn nói lại với anh: Đừng tùy ý chạm vào tôi như vậy! Đừng nghĩ tôi không chống cự là tôi không cảm thấy khó chịu!
Phải, trong lúc tôi cảm thấy mệt mỏi về cả thể xác hay tinh thần, anh ta dường như vẫn muốn nhân cơ hội tiếp xúc tôi quá mức. Đến bây giờ tôi lại cảm thấy khó chịu, dường như mọi thứ anh ta muốn đã đi quá xa…
Tôi mệt mỏi, tôi muốn buông xuôi… Thế nhưng mỗi lần anh ta chạm vào tôi như vừa rồi, cảm giác bất ổn, sợ hãi lẫn dè chừng không ngừng kéo đến… Có cái gì đó không ổn…
Từ đáy lòng tôi, vẫn có cái gì đó không ổn… Không hiểu tại sao…
- Tôi nghĩ mình nên đường hoàng nói cho anh biết quan điểm của tôi… – Tôi bình tĩnh dõng dạc – Tôi không thích anh, lúc trước chỉ cần nghe đến cái tên “Trọng Thủy” tôi đã cảm thấy căm ghét sẵn rồi, tôi không muốn hi vọng gì vào chuyện này… Phải, đây đơn thuần là một cuộc hôn nhân chính trị, không phải hai bên đều biết rõ sao? Vì vậy, tôi nghĩ chúng ta chỉ nên duy trì danh nghĩa vợ chồng sau này !
Đúng là từ khi biết được câu chuyện này, tôi đã ghét nhân vật Trọng Thủy, những quan điểm phân tích nhân vật của tôi từng thế hiện rõ điều đó. Và bây giờ, khi đã đối mặt với anh ta, cảm giác đó vẫn không sai lạc đi, chỉ có thể thêm phần dè chừng nghi kị hơn mà thôi…
Dù trước đây tôi đã từng coi anh ta là bạn, từng ngưỡng mộ anh ta… nhưng chua chát thay, đó cũng chỉ là một cái vỏ bọc giả tạo của anh ta mà thôi… Rơi vào tình cảnh này, mọi thứ đều đã thay đổi…
Không gian xung quanh tôi và anh ta đột nhiên yên lặng đáng sợ một hồi. Tôi nhìn anh ta chằm chằm dò xét, dường như có sự bất an mỗi lúc một dâng lên trong lòng…
Gương mặt anh ta lạnh tanh, đôi mắt đẹp đẽ khẽ nheo lại. Anh ta cứ đứng đó một hồi lâu. Đôi mắt như đang ẩn chứa hàm ý suy tư sâu xa kia khẽ dần di chuyển ánh nhìn, thu bóng dáng tôi vào tầm mắt.
Trong khoảnh khắc ánh mắt anh ta chạm vào ánh mắt tôi, tôi như bị một tia băng giá cùng cực âm u xuyên qua, cảm giác ớn lạnh từ trong thâm tâm đến cơ thể.
Anh ta trông cực kì âm u… Cái u ám này, chẳng biết rõ là bản thân anh ta đang bi đát hay anh ta đang muốn dùng cái sự sắc lạnh đáng sợ đó để ngầm đe dọa người…
- Thú vị lắm ! – Đột nhiên anh ta bật cười, giương mặt tuấn tú hào hoa lại đột biến xuất hiện cảm xúc rạng rỡ, thần thái lại ung dung ngời ngời như bình thường . – Tính cách của nàng luôn như vậy…
Anh ta xoay người vừa bước đi vừa nói :
- Thấy nàng có vẻ chưa quyết định được, ta định tự tay kết tóc cho nàng, cũng định tư vấn cho nàng trang phục, nhưng xem ra lại khiến nàng khó chịu với ta hơn rồi… ta sẽ đợi ở ngoài vậy! - Bước chân đi đến cửa, anh ta lại ngoảnh đầu lại lần nữa mà nói thêm, giọng điệu có vẻ đầy hàm ý chân thành – Minh Hà, ta… những gì ta đã nói cho nàng, mục đích lớn nhất để nàng có thể hiểu ta nhiều hơn, kể cả nàng có thấy nghi kị dè chừng ta… con người thật của ta, dù không thể tốt đẹp như Tiểu Thần Long lần đầu nàng gặp, nhưng mà…
Ngưng lại một chút, ánh mắt anh ta lại lướt qua tôi thêm một giây nữa, lời nói trên môi cuối cùng cũng buông hết ý:
- Ta đang mơ hồ hi vọng, mỗi ngày tiếp sau đối với nàng, ta lại càng gần hơn với hình tượng đó…
- Muốn đối xử lạnh nhạt với ta như vậy sao? – Trong đôi mắt anh ta phảng phất sự không hài lòng, tuy nhiên ngay sau đó lại chuyển biến tinh vi, giọng nói cũng thêm phần ma mị đầy hàm ý – Cô gái, nàng muốn ta phải nồng nhiệt hơn với nàng sao?
Tôi im lặng, hàng mi cụp xuống, không thèm nhìn vào mắt anh ta, cố giữ thái độ thờ ơ dửng dưng đến cùng. Ngay cả việc tìm cách né tránh đôi môi anh ta đang một lần nữa chầm chậm phủ xuống tôi cũng không màng đến.
Anh ta ngưng lại ngay trước khi đôi môi kịp chạm vào môi tôi…
- Không đáp lại cũng không phản kháng, tỏ ra không thái độ sao? – Gương mặt anh ta ngay tức khắc trở nên u ám đáng sợ, giọng nói cũng thay đổi, âm điệu nghe vẫn dịu nhẹ nhưng lại ngầm chứa đựng ý tứ đe dọa thâm sâu – Nếu bây giờ không phải còn là trước hôn lễ, ta nhất định không để nàng có thể hờ hững như vậy… nghe đây, một khi ta đã làm cho nàng gần gũi với ta hơn như thế này… ta không tin lúc đó tâm trí nàng lại có thể tự do lơ đãng hay suy nghĩ đến chuyện khác …
Tôi gần như hiểu được ý tứ sâu xa của anh ta. Đôi mắt tôi bỗng chốc hỗn loạn sợ sệt, nhưng vẫn chỉ tự nắm chặt lấy trong tay một góc y phục đang xộc xệch, vẫn cố im lặng như trước.
- Biết vậy là được rồi! – Trên môi anh ta lại khẽ cười xoa dịu an ủi, bàn tay từ từ chỉnh lại y phục cho tôi – Ta đã chấp nhận nàng, không quan tâm nàng là thật hay giả, nàng cũng phải hiểu rằng ta không muốn cưới một hình nộm vô tri giác… ta không quan tâm trước giờ nàng có thích ta không, hay thậm chí nàng đã từng yêu thích ai rồi bị tổn thương dẫn đến tiêu cực như thế này, bây giờ… ta chỉ cần thời điểm bắt đầu mới này giữa hai chúng ta…
Nghe đến đây, cõi lòng lẽ ra đang thờ ơ của tôi lại không tránh khỏi kinh ngạc, nghi vấn lẫn lo âu. Tôi mới giật mình nghĩ đến… anh ta thực sự đã biết cuộc hôn nhân này là giả, biết tôi chỉ là thế thân của công chúa rồi sao? Rốt cuộc anh ta đã biết những gì và đang suy nghĩ những gì?
- Anh… ngay từ đầu đã đoán biết tôi là công chúa giả sao? Vậy tại sao anh lại chấp nhận? – Tôi lúc này mới lo âu ngước lên nhìn anh ta mà hỏi.
- Lần trước ta đã nói, khi gặp lại nàng, ta đã hoàn toàn lựa chọn quyết định này. Bây giờ ta sẽ nói cho nàng nghe một số điều, có thể khiến nàng kinh ngạc hay thậm chí dè chừng, căm ghét ta hơn, nhưng không sao, đối với ta, kể từ sau ngày hôm nay sẽ là một khởi đầu mới…
Dù trong lòng đã đầy nghi kị đề phòng anh ta, nhưng mỗi khi nghe anh ta giải thích đến một chuyện, tôi lại càng cảm thấy hãi hùng hơn về con người này…
Anh ta đã nói với tôi, trước giờ anh ta đã từng sắm vai một thương nhân hay lãng khách đi khắp các quốc gia lân cận thăm dò, trong đó mối quan tâm đặc biệt của anh ta chính là Âu Lạc.
Cái ngày tôi và anh ta tình cờ gặp nhau… lần đó là anh ta đã lặn xuống xem xét nghiên cứu hệ thống cung cấp, tháo thoát nước, đê điều thủy lợi của người Âu Lạc …
Anh ta cũng dễ dàng đoán được cô gái ngây thơ bồng bột như tôi không phải là thần nữ gì cả, đơn thuần chỉ là một biểu tượng…
Anh ta còn nói, anh ta đã gặp công chúa thật, nàng còn cả tin, mù quáng hơn cả tôi… chỉ một hồi quan sát, khéo léo trò chuyện và gợi hỏi, anh ta đã đoán ra thân phận chính xác của nàng…
Anh ta nghe tôi vô tình kể lại chuyện cầu thân với Nam Việt, anh ta sớm đoán ra tôi sẽ trở thành thế thân. Những chuyện anh ta kể cho tôi về “Trọng Thủy” lúc đó là để tôi từ bỏ ý định dẫn thân vào cuộc hôn nhân chính trị tàn khốc này…
Gửi cho tôi hài thêu chỉ vàng, cũng là một phần để gợi ý tôi cho nghĩ ra Trọng Thủy chính là anh ta… câu chuyện ném hài xuống nước giữa tôi và anh ta…
Anh ta cũng xuống phía nam để tìm công chúa thật, nhưng chưa tìm được nàng đã gặp tôi trước… thay vì cố quyến rũ công chúa thật để có một cuộc hôn nhân chính trị hoàn hảo, anh ta đã thay đổi ý định, quyết định chọn tôi…
Đó là tất cả những gì tôi chưa được biết…
Anh ta… thực sự là một nhân vật đáng khiếp đảm, tất cả những gì anh ta suy đoán và toan tính thực sự quá ghê gớm…
Tôi sợ con người này…
Anh ta quả nhiên là kẻ quỷ quyệt khôn cùng… kể cho tôi sự thật này, không biết trong lòng anh ta đang có ý đồ gì?
Anh ta nói anh ta đã chọn tôi? Nếu như anh ta chọn công chúa thật, thì thực sự công chúa ngây thơ mù quáng đó sẽ dễ dàng bị anh ta lợi dụng, lừa dối như trong lịch sử…
Đây rốt cuộc có phải là một điều may mắn với thời cuộc và vận mệnh đất nước không?
Tại sao tôi lại thay thế nàng… tôi có thể đối phó thế nào đây với con người ghê gớm này…
…
…
Dáng vẻ hỗn loạn, hoang mang, thân hình khẽ run rẩy của tôi in trong đôi mắt sâu thẳm khó lường của anh ta. Anh ta đã nói ra tất cả những điều đó một cách bình thản như thế ư? Anh ta bây giờ đã thể hiện ra con người thật của mình…
Im lặng một hồi, anh ta lại đưa tay mân mê thưởng thức những lọn tóc trước ngực tôi, đầy dịu dàng thành ý mà nói:
- Ta đã nói, ngày mai sẽ là khởi đầu khác. Ta cũng đang hi vọng… biết đâu mình cũng có thể sống thanh thản, không cần phải toan tính… nàng không phải công chúa thật cũng tốt, giữa chúng ta càng có ít ràng buộc hay những mối bận tâm… Ngày mai, ta có thể thử sống một ngày thoải mái, thử phó mặc tương lai cho ông trời…
Trong đôi mắt đang nhìn thẳng vào tôi, dường như thoáng qua một tia hi vọng mơ hồ, ánh mắt anh ta mỗi lúc một ấm áp, lại như đang chờ đợi.
Tôi nhất thời cũng bị ngỡ ngàng trước biểu cảm đó, nhưng ngay sau đó tự nhắc nhủ bản thân mình không thể dễ dàng bị mê hoặc…
- Không… tôi không thể nào tin anh được nữa… mỗi lần gặp anh thì lại có một sự thật phơi bày, ai biết anh là người đáng sợ đến mức nào? – Tôi nhìn anh ta đầy nghi kị, âm điệu lạnh nhạt, tự bác bỏ những lời nói có vẻ chân tình khó hiểu kia…
- Đã từng đáng sợ thế nào, không phải ta đã từng nói rồi sao? – Anh tự cười nhạt, thái độ thất vọng khi thấy phản ứng vô tình của tôi như vậy – Những gì đêm đó ta kể cho nàng đã đủ chứ? – Giọng điệu anh ta dần biến chuyển, lạnh lẽo ghê người …
Những gì anh ta đã kể cho tôi, những chuyện đó chính là về “bản thân” anh ta sao?… Một cô gái đã phản bội anh ta, gạt bỏ, xem thường tình cảm của anh ta, thậm chí khi cô ta đã trở thành mẹ kế của anh ta, vẫn bị anh ta hãm hiếp rồi nhẫn tâm xé xác thành nhiều mảnh… Một cô gái muốn lợi dụng anh ta, cũng bị làm nhục, phẫn uất mà tự tử, nhưng cả người yêu của cô gái ấy cũng không được buông tha…
Kẻ ác ma vô nhân tính đó… thực sự không phải là ai khác mà là người đang ngồi ngay trước mặt tôi đây sao? Anh ta thực sự đã làm những chuyện đáng ghê tởm như vậy sao?
Trong thâm tâm tôi không tránh khỏi việc dâng lên những cảm giác càng hãi hùng, thêm một chút ghê rợn đến phát ớn… thật đáng sợ…
Tại sao một con người có vẻ ngoài đẹp đẽ thoát tục đến vậy mà tâm địa lại ác độc khó lường… Bên ngoài là thần tiên, bên trong là ma quỷ…
- Ta không hi vọng nàng trở thành cô gái tiếp theo có kết cục như vậy… – Anh ta lại bình tĩnh nhìn tôi mà nói, thái độ dường như coi những việc đó không còn nghiêm trọng là mấy, hay gần như không còn liên quan – Nàng đã làm sống lại cảm giác trong lòng ta, có thể khiến ta chú ý, tác động đến ta… cho nên, ta đã nói tất cả với nàng, hi vọng nàng có thể hiểu…
Hai bàn tay anh ta áp lên má tôi, khẽ xoay đầu tôi lại, khiến tôi buộc phải nhìn thẳng vào anh ta. Lần này ánh mắt của anh ta lại xoáy rất sâu vào mắt tôi, đôi mắt đó ngập tràn nhiều loại hàm ý. Có hi vọng, có thiện cảm, có trân trọng ,… nhưng cũng có sự ngấm ngầm cảnh báo đe dọa… giống như giữa trời xanh nắng ấm áp, vẫn có mầm mống một cơn phong ba giống tố có thể kéo đến nuốt chửng tôi bất cứ lúc nào…
- Được rồi, nàng cũng mệt mỏi rồi, hãy nghỉ đi, tối nay ta sẽ đến đây trước rồi cùng nàng đến tham dự tiệc chiêu đãi của triều đình…
Lại giống như những lúc bình thường dịu dàng tử tế, anh ta khẽ đặt tôi nằm xuống giường, thậm chí còn cẩn thận kê gối, đắp chăn ngang ngực… một cách rất chu đáo, ân cần như chăm sóc một đứa trẻ. Tôi chỉ biết mở to đôi mắt còn đầy hỗn loạn nhìn anh ta dần dần bước đi.
Con người này, thực sự đem đến cho người ta một nỗi sợ hãi, một cảm giác bất an, e ngại từ thâm tâm…
Dù vẻ ngoài có hào nhoáng đến đâu, dù cử chỉ của anh ta có lịch thiệp đến đâu… Giờ phút này, khi đã biết được thân phận thật của anh ta và phần nào cảm nhận được sự tồn tại của một mặt trái bên trong anh ta, lòng tôi mơ hồ hiện ra cái linh cảm không tốt đẹp chút nào…
___
Buổi chiều tối.
Lúc này tôi lại ngồi trước gương để mấy người cung nữ trang điểm lại cho mình. Một lát nữa thôi, là bữa tiệc thân mật An Dương Vương và triều đình tổ chức để đón tiếp sứ giả đồng thời tiễn đưa công chúa xuất giá. Vì để tránh lỡ ngày đẹp, cộng với một lý do sâu sa là tôi chỉ là công chúa giả, các thủ tục ở nước ta được An Dương Vương cố gắng sắp xếp nhanh gọn và tránh khoa trương.
Mái tóc tôi được buông ra phía đắng sau để họ chải. Một chồng xiêm y đủ màu sắc được đặt trước mặt để tôi ngắm nghía, chọn lựa. Tôi lúc này lại không cảm thấy có cảm xúc gì với chúng. Từ lúc sắm vai công chúa này, quần áo đẹp ngày nào cũng nhìn thấy rồi, thành ra thấy nó cũng chỉ là cái vỏ bọc mà thôi, có thể làm bản thân mình đẹp đẽ hơn, nhưng mặc vào trong lòng cũng chẳng thực sự vui lên được…
- Công chúa, hôm nay người thích kiểu tóc gì? – Cung nữ phía sau tôi vừa cẩn thận chải, vừa hỏi ý của tôi.
- Kiểu gì cũng được, các chị cứ làm đi… – Tôi hờ hững đáp.
Vừa lúc đó có tiếng người truyền vào, báo tin thế tử Trọng Thủy đến.
Anh ta ung dung bước vào, từ dáng vẻ đến phong thái vẫn hào hoa lịch thiệp, thoát tục phi phàm… Thêm một nụ cười nhẹ trên môi, anh ta quả nhiên thừa khả năng khiến người khác mới nhìn vào phải bị cuốn hút và nảy sinh lòng ngưỡng mộ. Những cung nữ đang chải đầu cho tôi cũng nhìn anh ta không chớp mắt…
- Nàng vẫn chưa chuẩn bị xong ư? – Anh ta bước đến, dịu dàng hỏi han.
Một cung nữ vội mang ghế mời anh ta ngồi đợi, thế nhưng anh ta lại khẽ lắc đầu.
- Các ngươi cứ ra ngoài trước đi! Việc còn lại để ta là được…
Các cung nữ lúng túng nhìn nhau. Anh ta bước qua phía sau lưng tôi, nhẹ nhàng cầm lọn tóc của tôi lên, tay kia cầm lấy chiếc lược, điềm nhiêm giải thích:
- Ta có thể chải tóc cho nàng, ta muốn tự tay làm việc nhỏ này cho người vợ của mình…
Câu nói của anh ta khiến mấy người bọn họ đều ngỡ ngàng, sau vài giây, gương mặt càng tràn ngập ngưỡng mộ. Thậm chí khi lui ra ngoài rồi, họ vẫn còn xuýt xoa…
Trong phòng lại chỉ còn tôi và anh ta. Tôi cố làm ra vẻ tĩnh lặng, đôi mắt đăm đăm nhìn vào trong gương, trong lòng không tránh khỏi cảm giác dè chừng anh ta, nhưng lại tự nhủ bản thân nên tỏ ra điềm tĩnh thờ ơ…
Anh ta vẫn im lặng, ánh mắt có vẻ trầm mặc… Bàn tay anh ta vẫn tỏ ra dịu dàng nâng niu từng lọn tóc của tôi, khéo léo chải từng đường, vừa chải vừa vuốt, giống như đang tự thưởng thức…
- Trước đây, ta từng ngày nào cũng chải tóc cho một người… – Đột nhiên anh ta lên tiếng, giọng điệu tưởng chừng như đang hoài niệm xa xăm – Ta rất thích việc đó, thậm chí muốn học cách tết tóc phụ nữ để tự tay tết tóc cho nàng…
Một chút nghi hoặc dâng lên trong tôi. Người con gái đó, có phải là cô gái anh ta từng yêu.
Biểu hiện của anh ta lạ lùng đến như vậy… cô gái đó, nhất định có vị trí vô cùng quan trọng với anh ta… người con gái mà khiến cho anh ta muốn tự tay chải tóc cho mỗi ngày sao?
Anh ta ngưng chải tóc, lại thả cho những lọn tóc đã được chải mượt buông xuống vai tôi. Bàn tay từ từ vòng qua gáy, những ngón tay cùng với mu bàn tay vuốt ve gò má tôi… Tôi cảm thấy khó chịu, khẽ đưa tay gạt tay anh ta…
- Cô gái đó… anh đừng nói là trong câu chuyện anh từng kể… cô gái đã từng chăm sóc cho anh, là cô gái đầu tiên anh yêu nhưng lại phản bội anh đấy chứ? – Tôi tỏ ra bình tĩnh mà lên tiếng.
- Đúng vậy! – Anh ta bình thản thừa nhận, đôi môi không quên nở một nụ cười chua chát.
Giây lát sau, đôi mắt lại phảng phất những tia nhìn tàn nhẫn âm u…
- Khi nàng ta phản bội ta, tìm cách trở thành mẹ kế của ta, nàng ấy cũng chỉ bằng tuổi nàng bây giờ… ta lúc đó như một đứa thiếu niên chỉ biết ôm nỗi oán giận… – Ngón cái của anh ta mân mê trên cằm tôi, miệng vẫn từ từ kể lại – Lúc đầu nhìn thấy nàng, quả thật có những điểm tương đồng với nàng ấy… vóc dáng, kiểu gương mặt…
- Cho nên anh mới tiếp cận tôi sao? – Tôi cười nhạt – Hay anh quả thật muốn tìm một thế thân cho cô gái anh không có được tình cảm đích thực đó?
- Trái tim chân thành của ta đã từng chết… thậm chí khi ta có cảm giác với người con gái thứ hai, nhưng lại là người muốn lợi dụng ta… cảm giác đó cũng không còn tồn tại được lâu… cho đến sau này, ta đã không còn cảm giác đặc biệt nào với phụ nữ… nàng có lẽ là sự xuất hiện hoàn hảo… ấn tượng sau khi tiếp xúc với nàng còn mạnh mẽ hơn những gì tương đồng với người đó, tính cách của nàng, cách mà nàng đối xử với ta thay đổi sau mỗi lần gặp mặt … thực sự khiến ta có cảm giác rất lạ… giống như…
Bàn tay anh ta lướt xuống dưới, ngay phía trước khuy cài áo, gẩy ngón tay khẽ bung nó ra. Tôi trong khoảnh khắc giật mình kinh hãi.
- Ta muốn có nàng, muốn khám phá tất cả về nàng…! – Giọng anh ta đầy mê mị bên tai.
Ngay sau đó anh ta với tay phía chồng y phục, lấy ra một bộ xiêm y màu đỏ, ướm nó lên người tôi, trên môi nở nụ cười nhẹ hài lòng:
- Màu này đi, ta thích…nó rất hợp với nàng…
- Đến việc tôi mặc gì anh cũng muốn quyết định sao? – Tôi lạnh lùng đáp lại, đồng thời đứng dậy, cài lại khuya áo, nghiêm túc nhìn anh ta – Có lẽ bây giờ tôi nên thẳng thắn nói lại với anh: Đừng tùy ý chạm vào tôi như vậy! Đừng nghĩ tôi không chống cự là tôi không cảm thấy khó chịu!
Phải, trong lúc tôi cảm thấy mệt mỏi về cả thể xác hay tinh thần, anh ta dường như vẫn muốn nhân cơ hội tiếp xúc tôi quá mức. Đến bây giờ tôi lại cảm thấy khó chịu, dường như mọi thứ anh ta muốn đã đi quá xa…
Tôi mệt mỏi, tôi muốn buông xuôi… Thế nhưng mỗi lần anh ta chạm vào tôi như vừa rồi, cảm giác bất ổn, sợ hãi lẫn dè chừng không ngừng kéo đến… Có cái gì đó không ổn…
Từ đáy lòng tôi, vẫn có cái gì đó không ổn… Không hiểu tại sao…
- Tôi nghĩ mình nên đường hoàng nói cho anh biết quan điểm của tôi… – Tôi bình tĩnh dõng dạc – Tôi không thích anh, lúc trước chỉ cần nghe đến cái tên “Trọng Thủy” tôi đã cảm thấy căm ghét sẵn rồi, tôi không muốn hi vọng gì vào chuyện này… Phải, đây đơn thuần là một cuộc hôn nhân chính trị, không phải hai bên đều biết rõ sao? Vì vậy, tôi nghĩ chúng ta chỉ nên duy trì danh nghĩa vợ chồng sau này !
Đúng là từ khi biết được câu chuyện này, tôi đã ghét nhân vật Trọng Thủy, những quan điểm phân tích nhân vật của tôi từng thế hiện rõ điều đó. Và bây giờ, khi đã đối mặt với anh ta, cảm giác đó vẫn không sai lạc đi, chỉ có thể thêm phần dè chừng nghi kị hơn mà thôi…
Dù trước đây tôi đã từng coi anh ta là bạn, từng ngưỡng mộ anh ta… nhưng chua chát thay, đó cũng chỉ là một cái vỏ bọc giả tạo của anh ta mà thôi… Rơi vào tình cảnh này, mọi thứ đều đã thay đổi…
Không gian xung quanh tôi và anh ta đột nhiên yên lặng đáng sợ một hồi. Tôi nhìn anh ta chằm chằm dò xét, dường như có sự bất an mỗi lúc một dâng lên trong lòng…
Gương mặt anh ta lạnh tanh, đôi mắt đẹp đẽ khẽ nheo lại. Anh ta cứ đứng đó một hồi lâu. Đôi mắt như đang ẩn chứa hàm ý suy tư sâu xa kia khẽ dần di chuyển ánh nhìn, thu bóng dáng tôi vào tầm mắt.
Trong khoảnh khắc ánh mắt anh ta chạm vào ánh mắt tôi, tôi như bị một tia băng giá cùng cực âm u xuyên qua, cảm giác ớn lạnh từ trong thâm tâm đến cơ thể.
Anh ta trông cực kì âm u… Cái u ám này, chẳng biết rõ là bản thân anh ta đang bi đát hay anh ta đang muốn dùng cái sự sắc lạnh đáng sợ đó để ngầm đe dọa người…
- Thú vị lắm ! – Đột nhiên anh ta bật cười, giương mặt tuấn tú hào hoa lại đột biến xuất hiện cảm xúc rạng rỡ, thần thái lại ung dung ngời ngời như bình thường . – Tính cách của nàng luôn như vậy…
Anh ta xoay người vừa bước đi vừa nói :
- Thấy nàng có vẻ chưa quyết định được, ta định tự tay kết tóc cho nàng, cũng định tư vấn cho nàng trang phục, nhưng xem ra lại khiến nàng khó chịu với ta hơn rồi… ta sẽ đợi ở ngoài vậy! - Bước chân đi đến cửa, anh ta lại ngoảnh đầu lại lần nữa mà nói thêm, giọng điệu có vẻ đầy hàm ý chân thành – Minh Hà, ta… những gì ta đã nói cho nàng, mục đích lớn nhất để nàng có thể hiểu ta nhiều hơn, kể cả nàng có thấy nghi kị dè chừng ta… con người thật của ta, dù không thể tốt đẹp như Tiểu Thần Long lần đầu nàng gặp, nhưng mà…
Ngưng lại một chút, ánh mắt anh ta lại lướt qua tôi thêm một giây nữa, lời nói trên môi cuối cùng cũng buông hết ý:
- Ta đang mơ hồ hi vọng, mỗi ngày tiếp sau đối với nàng, ta lại càng gần hơn với hình tượng đó…
/61
|