Izumin khó hiểu nhìn Nhược Thiên . Nàng ta đơn giản là muốn tiền thôi sao ? Hạ Ai cập cũng đâu nghèo . Nhược Thiên nhìn Izumin vẻ khó tin , thản nhiên nói :
- Là tự ngươi nhảy vô lưới ta . Lần này ta thả ngươi ,nhớ đưa tiền tới cho ta .
Nhược Thiên cho binh lính mở cửa , Ari và quân lính Ai cập ngạc nhiên . Nữ Hoàng cứ đơn giản như vậy thả hoàng tử Izumin đi ? Ari muốn lên tiếng nói thì nhận một cái liếc qua của Nhược Thiên liền nuốt chữ trở lại , quân lính Hitaito đỡ Izumin đứng dậy , mặt phòng bị nhìn Nàng , sợ nàng có ý định khác . Nhược Thiên quay lưng tiêu sái bước đi . Izumin đang định bước ra ngoài thì Nhược Thiên bỗng dừng lại , Nàng như nhớ ra gì đó , giọng chọc tức :
- a ! Ta không có ý định mời ngươi ăn tối đâu nên bước nhanh một chút !
Izumin mặt hắc tuyến , nữ nhân tham tiền này lại dám đuổi hắn . Ít ra hắn cũng là hoàng tử . Izumin tức giận bước ra khỏi nhà lao , Nhược Thiên thì khá vui vẻ , chọc giận người khác cũng thật thú vị .
Trên đường về tẩm cung , gió luôn mang theo hương hoa sen từ dòng sông nile , và chút bụi sa mạc từ nơi xa . Đây có lẽ là đặc trưng của Ai cập đi . Nhược Thiên cảm nhận ánh nắng dịu của buổi chiều chiếu lên mình .
Lúc này Ari cho lui cung nữ và thị vệ phía sau , rồi lên tiếng :
- Bệ hạ ! Vì sao người lại thả hoàng tử Izumin ?
Nhược Thiên nghe Ari nói vậy cũng không xoay người lại . Chỉ nhìn nơi xa xa , giọng chút lười biếng nói :
- Ari, ta không cần phải khơi chiến với Hitaito . Điều ta muốn là cho thần dân Ai cập sông hòa bình , êm ấm .
Với lại , điều hắn muốn không có ở Hạ Ai cập .
Ari hiểu điều nàng nói , chỉ mỉm cười nhìn nàng . Nữ Hoàng chăm lo cho đất nước Hạ Ai cập sẽ ngày thêm lớn mạnh . Thần dân Ai cập thật có phúc . Rồi Nhược Thiên giọng phân phó nói với Ari :
- 2 ngày sau trở về Thượng Ai cập đi . Hôn lễ có lẽ sắp diễn ra .
Nhược Thiên đứng một chút liền cảm thấy hơi mệt . Sức lực của nàng dạo này rất yếu , làm chút chuyện đã mệt , thức khuya một tý thì đã không chịu được . Chắc là do thói quen có sẵn của cơ thể này đi .
++++++++++++++++++++++++++
2 hôm sau nàng lên thuyền trở về Thượng Ai cập . Điều nàng ngạc nhiên là dân chúng Hạ Ai cập ra tiễn nàng . Vẻ mặt họ vui mừng , tung cho nàng những bông hoa sen mới nở , còn dính sương sớm .
Nhược Thiên rất vui đón nhận tình cảm của họ , họ khiến nàng yêu thêm vùng đất này .
Một bé gái tầm 5,6 tuổi nhìn lên nàng phía trên thuyền , giọng ngây thơ hỏi
- Nữ Hoàng Asisu , Người sẽ sớm trở về chứ ?
Nhược Thiên nhìn đến đứa bé đáng yêu , không nhịn được vui vẻ nở nụ cười rực rỡ , nói :
- ta rất nhanh sẽ trở về!
Ari sau lưng nàng có chút ngây ngẩn , ngạc nhiên . Từ bé tới giờ Nữ Hoàng rất ghét dân đen và nô lệ . Đứng nhìn họ nữ hoàng đã thấy chán ghét . Nhưng bây giờ nữ hoàng lại nở nụ cười và trả lời dân chúng . Nữ Hoàng thật sự rất khác , nhưng điều này khiến nàng vui mừng .
5 ngày lênh đênh trên biển khiến Nhược Thiên nằm bẹp trên giường . Nàng hình như bị say sóng , mệt lả người và buồn nôn . Vô cùng khó chịu .
Ari rất lo lắng , nữ hoàng vài ngày chẳng ăn được gì . Cứ ăn liền nôn ra .
Chẳng lẽ ... Ari lắc lắc đầu . Có lẽ nàng suy nghĩ quá nhiều rồi . Ari đành phải tự tay nấu cho Nhược Thiên chút cháo loãng .
Nhược Thiên nằm trên giường , được đệm một lớp bông dày và loại vải satanh mềm mại . Nàng mong cho chuyến đi sớm kết thúc , cả người nàng chỉ nằm trên giường , không động đậy gì được , vô lực .
+++++++++++++++++++++++++++
Khi nhận được tin Asisu tới Thượng Ai cập .
Menfuisu nhíu mi , nếu không phải chị ta là đại tư tế Ai cập . Hắn liền chẳng muốn nhìn thấy chị ta . Menfuisu lại nhìn Carol nũng nịu trong ngực mình mà tâm ngứa , áp môi hắn lên môi Carol . Carol "ưm" nhẹ một tiếng . Carol sau vài lần kháng cự cũng đã trở thành vợ hắn . Nhất là sau khi từ Hitaito trở về , biết ngoan ngoãn hơn .
Khi Nhược Thiên tới bến thuyền Ai cập , nàng sắc mặt có chút trắng . Cả người toát ra hơi thở yếu ớt , mỏng manh . Lại kết hợp với chiếc váy lụa trắng mỏng . Khiến cho người ta cảm giác chỉ cần mạnh tay một chút sẽ khiến nàng biến mất .
Khi Menfuisu và carol đứng ở bến thuyền đón nàng , cả hai người đều vô cùng ngạc nhiên . Sao Asisu lại như thế , chị ta bệnh sao ? Hay chị ta diễn kịch ?
Nhược Thiên ức chế cơn buồn nôn , nàng mệt mỏi rã rời . Chẳng hơi sức đâu mà để ý tới Menfuisu và carol .
Trong lúc Menfuisu suy nghĩ rằng Asisu sẽ tới chỗ hắn , tìm sự ấm áp của hắn . Chẳng phải nàng ta yếu ớt như vậy để nam nhân thương tiếc sao ?
Nhưng Nhược Thiên đi thẳng qua hắn , không thèm liếc mắt . Được thị nữ dìu về tẩm cung ở Thượng Ai cập .
Cái gì ? Nàng ta không để ý tới hắn ? Trong tâm Menfuisu có chút ... tức giận ???
Menfuisu khó chịu rời đi , Carol có chút suy nghĩ gì đó .
Nhược Thiên nằm trên giường , mơ mơ màng màng ngủ . Nàng trên đất liền đã khá hơn nhiều rồi . Ari lấy khăn lạnh lau trán cho nàng . Thở dài .
- Là tự ngươi nhảy vô lưới ta . Lần này ta thả ngươi ,nhớ đưa tiền tới cho ta .
Nhược Thiên cho binh lính mở cửa , Ari và quân lính Ai cập ngạc nhiên . Nữ Hoàng cứ đơn giản như vậy thả hoàng tử Izumin đi ? Ari muốn lên tiếng nói thì nhận một cái liếc qua của Nhược Thiên liền nuốt chữ trở lại , quân lính Hitaito đỡ Izumin đứng dậy , mặt phòng bị nhìn Nàng , sợ nàng có ý định khác . Nhược Thiên quay lưng tiêu sái bước đi . Izumin đang định bước ra ngoài thì Nhược Thiên bỗng dừng lại , Nàng như nhớ ra gì đó , giọng chọc tức :
- a ! Ta không có ý định mời ngươi ăn tối đâu nên bước nhanh một chút !
Izumin mặt hắc tuyến , nữ nhân tham tiền này lại dám đuổi hắn . Ít ra hắn cũng là hoàng tử . Izumin tức giận bước ra khỏi nhà lao , Nhược Thiên thì khá vui vẻ , chọc giận người khác cũng thật thú vị .
Trên đường về tẩm cung , gió luôn mang theo hương hoa sen từ dòng sông nile , và chút bụi sa mạc từ nơi xa . Đây có lẽ là đặc trưng của Ai cập đi . Nhược Thiên cảm nhận ánh nắng dịu của buổi chiều chiếu lên mình .
Lúc này Ari cho lui cung nữ và thị vệ phía sau , rồi lên tiếng :
- Bệ hạ ! Vì sao người lại thả hoàng tử Izumin ?
Nhược Thiên nghe Ari nói vậy cũng không xoay người lại . Chỉ nhìn nơi xa xa , giọng chút lười biếng nói :
- Ari, ta không cần phải khơi chiến với Hitaito . Điều ta muốn là cho thần dân Ai cập sông hòa bình , êm ấm .
Với lại , điều hắn muốn không có ở Hạ Ai cập .
Ari hiểu điều nàng nói , chỉ mỉm cười nhìn nàng . Nữ Hoàng chăm lo cho đất nước Hạ Ai cập sẽ ngày thêm lớn mạnh . Thần dân Ai cập thật có phúc . Rồi Nhược Thiên giọng phân phó nói với Ari :
- 2 ngày sau trở về Thượng Ai cập đi . Hôn lễ có lẽ sắp diễn ra .
Nhược Thiên đứng một chút liền cảm thấy hơi mệt . Sức lực của nàng dạo này rất yếu , làm chút chuyện đã mệt , thức khuya một tý thì đã không chịu được . Chắc là do thói quen có sẵn của cơ thể này đi .
++++++++++++++++++++++++++
2 hôm sau nàng lên thuyền trở về Thượng Ai cập . Điều nàng ngạc nhiên là dân chúng Hạ Ai cập ra tiễn nàng . Vẻ mặt họ vui mừng , tung cho nàng những bông hoa sen mới nở , còn dính sương sớm .
Nhược Thiên rất vui đón nhận tình cảm của họ , họ khiến nàng yêu thêm vùng đất này .
Một bé gái tầm 5,6 tuổi nhìn lên nàng phía trên thuyền , giọng ngây thơ hỏi
- Nữ Hoàng Asisu , Người sẽ sớm trở về chứ ?
Nhược Thiên nhìn đến đứa bé đáng yêu , không nhịn được vui vẻ nở nụ cười rực rỡ , nói :
- ta rất nhanh sẽ trở về!
Ari sau lưng nàng có chút ngây ngẩn , ngạc nhiên . Từ bé tới giờ Nữ Hoàng rất ghét dân đen và nô lệ . Đứng nhìn họ nữ hoàng đã thấy chán ghét . Nhưng bây giờ nữ hoàng lại nở nụ cười và trả lời dân chúng . Nữ Hoàng thật sự rất khác , nhưng điều này khiến nàng vui mừng .
5 ngày lênh đênh trên biển khiến Nhược Thiên nằm bẹp trên giường . Nàng hình như bị say sóng , mệt lả người và buồn nôn . Vô cùng khó chịu .
Ari rất lo lắng , nữ hoàng vài ngày chẳng ăn được gì . Cứ ăn liền nôn ra .
Chẳng lẽ ... Ari lắc lắc đầu . Có lẽ nàng suy nghĩ quá nhiều rồi . Ari đành phải tự tay nấu cho Nhược Thiên chút cháo loãng .
Nhược Thiên nằm trên giường , được đệm một lớp bông dày và loại vải satanh mềm mại . Nàng mong cho chuyến đi sớm kết thúc , cả người nàng chỉ nằm trên giường , không động đậy gì được , vô lực .
+++++++++++++++++++++++++++
Khi nhận được tin Asisu tới Thượng Ai cập .
Menfuisu nhíu mi , nếu không phải chị ta là đại tư tế Ai cập . Hắn liền chẳng muốn nhìn thấy chị ta . Menfuisu lại nhìn Carol nũng nịu trong ngực mình mà tâm ngứa , áp môi hắn lên môi Carol . Carol "ưm" nhẹ một tiếng . Carol sau vài lần kháng cự cũng đã trở thành vợ hắn . Nhất là sau khi từ Hitaito trở về , biết ngoan ngoãn hơn .
Khi Nhược Thiên tới bến thuyền Ai cập , nàng sắc mặt có chút trắng . Cả người toát ra hơi thở yếu ớt , mỏng manh . Lại kết hợp với chiếc váy lụa trắng mỏng . Khiến cho người ta cảm giác chỉ cần mạnh tay một chút sẽ khiến nàng biến mất .
Khi Menfuisu và carol đứng ở bến thuyền đón nàng , cả hai người đều vô cùng ngạc nhiên . Sao Asisu lại như thế , chị ta bệnh sao ? Hay chị ta diễn kịch ?
Nhược Thiên ức chế cơn buồn nôn , nàng mệt mỏi rã rời . Chẳng hơi sức đâu mà để ý tới Menfuisu và carol .
Trong lúc Menfuisu suy nghĩ rằng Asisu sẽ tới chỗ hắn , tìm sự ấm áp của hắn . Chẳng phải nàng ta yếu ớt như vậy để nam nhân thương tiếc sao ?
Nhưng Nhược Thiên đi thẳng qua hắn , không thèm liếc mắt . Được thị nữ dìu về tẩm cung ở Thượng Ai cập .
Cái gì ? Nàng ta không để ý tới hắn ? Trong tâm Menfuisu có chút ... tức giận ???
Menfuisu khó chịu rời đi , Carol có chút suy nghĩ gì đó .
Nhược Thiên nằm trên giường , mơ mơ màng màng ngủ . Nàng trên đất liền đã khá hơn nhiều rồi . Ari lấy khăn lạnh lau trán cho nàng . Thở dài .
/53
|