Mùi hương trầm nhàn nhạt lan tỏa, tràn ngập khắp trong không khí. Tử Huyền phe phẩy chiếc quạt lông tựa vào nhuyễn sạp. Ari và Jinna ở bên cạnh cũng vừa cắm những bó hoa thủy tiên được dân chúng tặng cắm vào bình hoa, đặt trên bàn. “Lời đồn về nữ hoàng Asisu xinh đẹp lan truyền khắp các nước láng giềng,” Ragashu cầm cốc rượu trong tay, nhưng lại chưa uống một ngụm, “Nàng còn đẹp hơn so với lời đồn, càng nhìn gần, càng thấy nàng giống như tiên nữ.” Ánh mắt hắn luôn tập trung trên người Tử Huyền, tiếp tục buông lời ngon tiếng ngọt, “Ta từ Babylon nhìn về phía trời xanh Ai Cập, khao khát được gặp nàng. Dù chưa hề gặp mặt, nhưng ta đã thầm thương trộm nhớ nàng từ rất lâu rồi.” “Ha ha ha, hoàng đế Ragashu, lời ngài nói thật dễ nghe.” Tử Huyền khéo léo nở nụ cười, giờ cô là người đại diện cho Ai Cập, là Asisu, không thể thất lễ… Cho dù rất ghê tởm mấy lời nói của gã này. Ragashu nghe vậy càng sán lại gần: ‘Không, nàng thật sự là nữ thần đẹp nhất Ai Cập.” Hắn không nhìn thấy nụ cười trên mặt Tử Huyền rất cứng nhắc. “Ta khao khát nhìn thấy nàng, nên mới từ ngàn dặm xa xôi tới Ai Cập.” “Ồ?” Tử Huyền vẫn mỉm cười, vuốt ve những sợi len trên chiếc quạt, “Nói như vậy, hoàng đế Ragashu là tới xem mỹ nữ ư, có rất nhiều những mỹ nhân nổi danh ở các quốc gia khác, hoàng đế không cần vất vả như vậy, bôn ba qua nhiều quốc gia như thế!” “Khụ..” Ragashu đột ngột bị sặc. “… Sao có thể chứ, so với nữ hoàng Asisu, những người khác đều là dong chi tục phấn[1], các nàng vĩnh viễn không thể so sánh với nữ hoàng cao quý và tao nhã, nữ hoàng chính là nữ thần duy nhất trong lòng ta.” “Ha ha, hoàng đế Ragashu thật am hiểu cách lấy lòng các cô gái.” Tử Huyền làm như vô tình, tiếp tục trêu chọc. “Tất cả những lời ta nói đều là sự thật! Mái tóc nàng đen tuyền mềm mại, đôi mắt đen láy mê người, bất kỳ người đàn ông nào trông thấy nàng cũng đều bị nàng cuốn hút! Ha ha, nàng vô cùng đẹp!” Vừa khen, vừa nhanh chóng đổi vị trí, Ragashu đưa ra một đồ vật sáng lấp lánh. “Đây là chuỗi đá quý ở Babylon ta,” đưa món đồ trên tay cho Tử Huyền, đó là một chuỗi vòng cổ bằng đá thạch anh tím, “Chỉ có nữ thần Asisu xinh đẹp mới có thể đeo nó!” Chiếc vòng cổ này khảm không ít thạch anh tím, sặc sỡ lóa mắt, khiến Ragashu càng tràn đầy tự tin. … Không có cô gái nào có thể thoát khỏi sức hấp dẫn của châu báu. “Ồ, chuỗi vòng thật đẹp.” Tử Huyền nhìn ánh sáng phản chiếu trên chuỗi vòng, mơ hồ lóe sáng tỏa ra mị lực thần bí. Lạnh nhạt mở miếng khiến Ragashu sững sờ: “Nếu là tấm lòng của hoàng đế Ragashu, ta đành nhận vậy.” Bình tĩnh dời tầm mắt, “Ari, đặt chuỗi vòng này vào hộp nữ trang cho ta.” “Vâng ạ.” Ari trả lời, đưa bó hoa thủy tiên dang dở cho Jinna, đi tới nhận lấy chuỗi vòng. Đi theo đội trưởng đã lâu, nhìn thấy vô số bảo vật, dù chiếc vòng cổ này có quý giá tới đâu cũng không có gì đặc biệt, đương nhiên không đủ hấp dẫn một người từng theo lữ đoàn đi khắp nơi không khác gì đám trộm cướp đào mộ. Làm như không nhìn thấy Ragashu ngẩn người, Tử Huyền cười tươi. “Cảm ơn hoàng đế đã tặng lễ vật.” “… Nữ hoàng khách sáo rồi.” Ragashu lại cười, “Có thể mang niềm vui tới cho nữ hoàng Asisu mới là điều quan trọng nhất!” ‘Ha ha.” Tử Huyền dùng quạt che miệng, cười tươi rực rỡ. Ragashu nhìn thấy nụ cười ấy, đột nhiên vươn tay giữ chặt Tử Huyền, “Nữ hoàng Asisu, cùng ta trở về Babylon đi.” “?!” … Tuy rằng biết hắn đến cầu hôn, nhưng cũng quá nhanh đi, nhanh chóng gặp mặt tán gẫu vài câu, cảm giác hài lòng là kéo luôn về nhà ư? Ragashu thấy Tử Huyền không trả lời, nói thẳng, “Nữ hoàng Asisu, ta cầu hôn với nàng.” “… Ha, hoàng đế Ragashu ” Tử Huyền cười khẽ, “Sao lại đột ngột như vậy? Vừa nhìn đã yêu ư? Thật không đáng tin, sau này ngài lại có vài lần vừa nhìn đã yêu như thế này, ta biết phải làm sao bây giờ!” “Không, sẽ không !” Ragashu cúi đầu hôn lên tay Tử Huyền, “Nữ hoàng Asisu, ta thật lòng yêu nàng, ngoài nàng ra, ta sẽ không bao giờ yêu ai khác.” Tử Huyền mỉm cười rút tay lại, “Hoàng đế Ragashu, cảm ơn tấm thịnh tình của ngài, nhưng hôn nhân là chuyện quan trọng cả đời, không thể nhất thời xúc động. Thứ lỗi cho ta không thể nhận.” Ragashu không quan tâm tới lời từ chối của Tử Huyền, hắn thản nhiên đứng dậy, “Nữ hoàng Asisu, đây không phải là nhất thời xúc động, xin hãy để ta dùng thời gian chứng minh cho nàng thấy. Đúng rồi, đi tới Ai Cập đã vội vã tới ra mắt nữ hoàng, ta còn chưa đi vấn an hoàng đế Menfuisu, ta đi trước, xin nữ hoàng xinh đẹp cứ suy nghĩ thật kỹ.” “… Hoàng đế Ragashu cứ đi thong thả.” Ragashu quay đầu nhìn vào mắt Tử Huyền thật lâu, rồi mới mỉm cười bước ra khỏi cung điện. Bên ngoài, có một thị vệ Babylon đứng chờ. “Hoàng thượng.” “Chuyện gì?” Thị vệ lấy từ trong ngực ra một tờ giấy dâng lên, “Đây là tin tức truyền tới từ đế quốc Assyria.” Ragashu cầm lấy, cúi đầu đọc qua. Lúc bọn họ xuất phát tới Ai Cập, chỉ biết hoàng đế Ai Cập ở Assyria, vừa rồi hoàng đế và nữ hoàng đều từ Assyria trở về. Đã xảy ra chuyện gì ở Assyria… “Cái gì?!” Thị vệ bị Ragashu làm giật mình, “Có chuyện gì thế thưa bệ hạ?” Chỉ thấy Ragashu xiết chặt tờ giấy, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, “…Tin báo về nói, Asisu đã phá hủy đế quốc Assyria.” … … Ragashu đã đi từ lâu, Tử Huyền vặn thắt lưng, không giữ hình tượng nằm dài trên nhuyễn sạp. “A! Mệt chết được!” Thân phận nữ hoàng khốn kiếp, lại còn phải giữ gìn mặt mũi cho Asisu. Ari nhìn Tử Huyền tùy tiện như vậy, chỉ mỉm cười, quỳ dưới đất dọn dẹp các thứ. “Nữ hoàng, hoàng đế Ragashu đến cầu hôn với người mà. Nếu người đã không còn có tình cảm với hoàng thượng nữa, sao lại không chấp nhận ngài ấy? “… Ari!” Xoay người trở mình, Tử Huyền tiện tay cầm một chùm nhỏ, bàn tay nhỏ bé lắc lắc chùm nho. “Gã Ragashu này có mưu đồ đen tối, hắn không yêu ta, hắn yêu địa vị của ta, là Ai Cập.” Ari biến sắc. “Nữ hoàng, ý ngài nói là, hoàng đế Ragashu có ý đồ xấu với Ai Cập ư?” “Ha ha, Ai Cập là miếng thịt béo trong mắt mọi người, sao các quốc gia khác lại không mơ ước chứ? Ragashu cũng không ngoại lệ.” Tử Huyền cúi đầu nhìn Ari, “Ngươi cảm thấy Ragashu yêu ta thật sao? Hắn muốn mượn địa vị của ta để có được Ai Cập!” “Hắn… Nữ hoàng…” Ari căng thẳng, đi tới vài bước rồi quỳ xuống, cầm tay Tử Huyền, “Chúng ta mau nói cho hoàng thượng biết mới được.” “Ha ha, không vội, ” Tử Huyền nhanh chóng lột vỏ nho, “Ari, hiện giờ chúng ta vẫn chưa có bằng chứng, có thể còn bị cắn ngược lại, nói chúng ta có ý đồ phá hoại quan hệ giữa Babylon và Ai Cập… Hơn nữa, để hắn biết khó mà lui thì tốt hơn… Huống hồ… có lẽ lúc này hắn đã đề nghị hôn sự trước mặt Menfuisu rồi…” “… Vậy nữ hoàng định sẽ làm thế nào ạ?” Ánh mắt Tử Huyền lóe sáng, nhìn về phía Jinna bên cạnh, “Jinna đáng yêu của ta…” “…” Jinna nghe xong, rùng mình một cái, cười cứng nhắc quay đầu đi tới, “… Bệ hạ, định làm thế nào ạ?” “À~” Tử Huyền cười xấu xa, “Jinna, lên đường đi.” [1] Dong chi tục phấn: ý chỉ các cô gái bôi son trát phấn tầm thường
/78
|