-Ủa Nhi, nhóc Phong đâu rồi?- Long đi lên vỗ vai Nhi hỏi.
-Tớ cũng ko biết nữa. Đi ra lâu lắm rồi mà- Nhi chán nản trả lời.
-Hay là nó ốm đau thế nào. Nhi mang đồ về cho nó tiện thể sang thăm luôn- Lâm an ủi Nhi cho cô bé đỡ sốt ruột rồi đi ra ngoài.
- - - - -
Ra khỏi trường, ngay lập tức Nhi đến nhà Phong để tìm cậu. Trong lòng bỗng có cảm giác bất an.
-Tiểu thư- 1 cô hầu chạy ra cúi đầu chào Nhi.
-Chị ơi, cho em hỏi có Phong ở nhà ko ạ?- mặc dù là cương vị ở trên nhưng Nhi vẫn lễ phép hỏi.
-Dạ có. Mời tiểu thư vào để tôi gọi thiếu gia.
Vừa nhâm nhi ly nước ép trái cây, Nhi phóng tầm mất nhìn bao quát xung quanh. Khu vườn ngoài của Hàn gia mang gì đó khang khác với Bạch gia. Nhà của Nhi toàn là cây cối cho qủa, những thứ cây cỏ quen thuộc của Việt Nam. Đó là ý của Nhi, làm như vậy cô mới có đúng cảm giác là ng Việt. Còn Hàn gia toàn là cây cảnh khó nuôi khó trồng nhập từ châu Âu về nên mang hơi hướng gì đó khác lạ làm Nhi ko thân thuộc lắm.
Chờ ở ngoài vườn chán, Nhi đứng dậy, tay mang theo ly nước đi vào nhà. Rốt cuộc thì Phong làm gì mà bắt cô chờ lâu vậy?
-Ta đi mua đồ nhé!
Nhi lắng tai nghe. Là giọng nữ trẻ. Ba mẹ Phong mới bay sang Đài Loan rồi mà, nhà làm gì còn con gái. Giúp việc thì ko thể rồi. Ai vậy nhỉ?
Ko phải chờ lâu. Nhi đã có câu trả lời. Và, cô bé chết sững!
Phong, đang tay trong tay với Kiều Linh Ly! Và cậu ko phản đối!
-A! Phong. Nhà chúng ta có khách kìa!
Ly cười đầy giả tạo, cố nhấn mạnh 2 từ "chúng ta". Cô muốn thấy vẻ mặt đau khổ, thất bại của Nhi. Cô muốn là ng thắng Nhi.
Nhưng Nhi đâu phải là con ngốc. Cô là Bạch Nguyệt Nhi cơ mà. Thấy đc nỗi đau của cô? Ít ng lắm!
-Tôi tìm Hàn lão gia và Hàn phu nhân- Nhi lên tiếng, cố kìm nén chất giọng run run và cảm xúc đang vỡ oà trong lòng mình.
-Ba mẹ tôi ko có ở nhà. Tiễn khách- Phong lạnh lùng nói. Đôi mắt hổ phách chỉ liếc nhìn qua Nhi.
Cậu sợ, nhìn Nhi rồi cậu sẽ phải chứng kiến giây phút yếu mềm của cô bé. Khi đó, cậu sẽ chạy đến ôm cô vào lòng mất. Dằn lòng, cậu lạnh nhạt quay đi.
Nhi cũng quay lưng lại với Phong và đi ra khỏi Hàn gia, nước mắt trực trào.
2 con ng, quay lưng lại với nhau.
Để khoảng trống ở giữa là 1 nụ cười hình bán nguyệt...
- - - -
Mây từ đâu kéo tới, phủ kín bầu trời. Những đám mây xám, nặng trịch hơi nước ùn ùn tới báo hiệu trời sắp mưa to.
Nhi cúi mặt, tay buông thõng đi-những bước đi vô hướng trên đường. Tại sao Ly lạ ở cùng Phong? Tại sao Phong ko phản đối, ko nói cho cô biết? Tại sao Ly lại nói là "nhà chúng ta"?
"Rào...rào"- những hạt mưa đầu hạ rơi xuống. Mưa như trút nước.
Nhi vẫn cứ đi trong mưa. Nước mắt chan hòa cùng nước mưa. Sao hạnh phúc của cô ngắn vậy? Sao ông trời nỡ reo vào cuộc đời cô nhiều sóng gió thế? Đau, đau lắm. Ng mà Nhi yêu, ng mà Nhi nhớ tới- ngay cả lúc mất trí nhớ- đã quay lưng đi ko chút vướng bận.
Cô sai sao? Cô có lỗi sao? Rốt cuộc cô làm gì mà ông Trời lại báo ứng cô? Nói đi...
-Tớ cũng ko biết nữa. Đi ra lâu lắm rồi mà- Nhi chán nản trả lời.
-Hay là nó ốm đau thế nào. Nhi mang đồ về cho nó tiện thể sang thăm luôn- Lâm an ủi Nhi cho cô bé đỡ sốt ruột rồi đi ra ngoài.
- - - - -
Ra khỏi trường, ngay lập tức Nhi đến nhà Phong để tìm cậu. Trong lòng bỗng có cảm giác bất an.
-Tiểu thư- 1 cô hầu chạy ra cúi đầu chào Nhi.
-Chị ơi, cho em hỏi có Phong ở nhà ko ạ?- mặc dù là cương vị ở trên nhưng Nhi vẫn lễ phép hỏi.
-Dạ có. Mời tiểu thư vào để tôi gọi thiếu gia.
Vừa nhâm nhi ly nước ép trái cây, Nhi phóng tầm mất nhìn bao quát xung quanh. Khu vườn ngoài của Hàn gia mang gì đó khang khác với Bạch gia. Nhà của Nhi toàn là cây cối cho qủa, những thứ cây cỏ quen thuộc của Việt Nam. Đó là ý của Nhi, làm như vậy cô mới có đúng cảm giác là ng Việt. Còn Hàn gia toàn là cây cảnh khó nuôi khó trồng nhập từ châu Âu về nên mang hơi hướng gì đó khác lạ làm Nhi ko thân thuộc lắm.
Chờ ở ngoài vườn chán, Nhi đứng dậy, tay mang theo ly nước đi vào nhà. Rốt cuộc thì Phong làm gì mà bắt cô chờ lâu vậy?
-Ta đi mua đồ nhé!
Nhi lắng tai nghe. Là giọng nữ trẻ. Ba mẹ Phong mới bay sang Đài Loan rồi mà, nhà làm gì còn con gái. Giúp việc thì ko thể rồi. Ai vậy nhỉ?
Ko phải chờ lâu. Nhi đã có câu trả lời. Và, cô bé chết sững!
Phong, đang tay trong tay với Kiều Linh Ly! Và cậu ko phản đối!
-A! Phong. Nhà chúng ta có khách kìa!
Ly cười đầy giả tạo, cố nhấn mạnh 2 từ "chúng ta". Cô muốn thấy vẻ mặt đau khổ, thất bại của Nhi. Cô muốn là ng thắng Nhi.
Nhưng Nhi đâu phải là con ngốc. Cô là Bạch Nguyệt Nhi cơ mà. Thấy đc nỗi đau của cô? Ít ng lắm!
-Tôi tìm Hàn lão gia và Hàn phu nhân- Nhi lên tiếng, cố kìm nén chất giọng run run và cảm xúc đang vỡ oà trong lòng mình.
-Ba mẹ tôi ko có ở nhà. Tiễn khách- Phong lạnh lùng nói. Đôi mắt hổ phách chỉ liếc nhìn qua Nhi.
Cậu sợ, nhìn Nhi rồi cậu sẽ phải chứng kiến giây phút yếu mềm của cô bé. Khi đó, cậu sẽ chạy đến ôm cô vào lòng mất. Dằn lòng, cậu lạnh nhạt quay đi.
Nhi cũng quay lưng lại với Phong và đi ra khỏi Hàn gia, nước mắt trực trào.
2 con ng, quay lưng lại với nhau.
Để khoảng trống ở giữa là 1 nụ cười hình bán nguyệt...
- - - -
Mây từ đâu kéo tới, phủ kín bầu trời. Những đám mây xám, nặng trịch hơi nước ùn ùn tới báo hiệu trời sắp mưa to.
Nhi cúi mặt, tay buông thõng đi-những bước đi vô hướng trên đường. Tại sao Ly lạ ở cùng Phong? Tại sao Phong ko phản đối, ko nói cho cô biết? Tại sao Ly lại nói là "nhà chúng ta"?
"Rào...rào"- những hạt mưa đầu hạ rơi xuống. Mưa như trút nước.
Nhi vẫn cứ đi trong mưa. Nước mắt chan hòa cùng nước mưa. Sao hạnh phúc của cô ngắn vậy? Sao ông trời nỡ reo vào cuộc đời cô nhiều sóng gió thế? Đau, đau lắm. Ng mà Nhi yêu, ng mà Nhi nhớ tới- ngay cả lúc mất trí nhớ- đã quay lưng đi ko chút vướng bận.
Cô sai sao? Cô có lỗi sao? Rốt cuộc cô làm gì mà ông Trời lại báo ứng cô? Nói đi...
/215
|