“Này, ngươi đưa ta đi đâu?” Thiên Diệp Tuyết căm tức hỏi.
Lúc này hai tay nàng bị trói, sợi dây xấu xa thắt ở bên hông, rõ ràng muốn biến nàng như kẻ đầy tớ ── Xú nam nhân này, nàng không nắm được điểm yếu của hắn, nếu không nàng tuyệt đối sẽ trả lại hắn gấp trăm, gấp ngàn lần!
Nàng ngẩng cái cổ trắng nõn lên nhìn những chấm nhỏ sáng trên bầu trời. . . . . . Cũng đi từ ban ngày đến tối rồi, rốt cuộc hắn muốn đưa nàng đi đâu?
Nàng mệt quá! Nàng chưa từng đi đường dài như vậy, đầu ngón chân của nàng nhất định sẽ bị sưng phồng lên . . . . . .
Nhưng vào lúc này, đột nhiên truyền đến một tiếng thú gầm, nàng chưa từng đi xa nhà cho nên nàng bị dọa sợ đến mức chạy vọt tới phía sau hắn, đôi mắt to không ngừng quét quanh bốn phía, trong mắt tràn đầy bất an cùng lo sợ.
“Có quái thú sao?”
“Nàng cũng biết sợ sao?” Hỏa Vô Tình lạnh lùng nói.
Chậc! Nàng lại ở trước mặt hắn lộ vẻ sợ hãi, thật là không lý trí.
“Hừ.” Nàng hất cằm lên muốn ly khai, lại quên mình đang bị trói chặt, lực tác dụng ngược lại làm cho nàng bị kéo về bên cạnh hắn, còn ngã một trận.
“A! Đau quá. . . . . .”
“Cẩn thận. Ngay cả đường nàng cũng không đi được sao?”
“Nếu chê ta tay chân vụng về, vậy để ta lại đi! Chẳng lẽ ngươi không biết bắt cóc là phạm pháp sao? Mau thả ta ra, ta sẽ coi như không biết cái gì, nếu không ──”
“Muốn nghỉ ngơi một chút không?” Hắn nhàn nhạt nói, cắt đứt lời nàng nhắc đi nhắc lại.
“Này, rốt cục ngươi có đang nghe ta nói không?” Nàng tức giận đi lên trước.
Hắn vẫn không trả lời, chỉ tiếp tục kéo nàng đi về phía trước, cho đến bên hồ mới dừng lại.
Bởi vì đại ca hạn chế, Thiên Diệp Tuyết rất ít khi rời nhà, đương nhiên cũng chưa từng được nhìn cảnh đẹp trước mắt ── chỉ thấy một thác nước từ đỉnh núi cao đổ xuống, rung động mặt hồ tạo thành những bọt trắng xóa, sáng tỏ dưới ánh trăng, sóng trên mặt nước dồn dập, có những vòng tròn gợn lên.
“Thật là một thác nước tuyệt đẹp!” Nàng không nhịn được tán thưởng cảnh đẹp trước mắt.
“Mặt nàng bẩn rồi, mau đi tắm đi.”
“Cái gì?”
Nàng vội vàng sờ sờ mặt của mình, nhận tiện chạy tới bên bờ hồ, từ cái bóng trên mặt nước phát hiện mình biến thành một đứa con nít bị nhọ.
Giữ gìn bộ dạng gọn gàng sạch sẽ là một trong những chuyện trọng yếu nhất của nữ nhân, Thiên Diệp Tuyết đưa hai tay ra vôc nước lạnh giá vỗ lên gò má mình, rửa đi bụi bặm trên mặt, nàng mới cảm thấy thư thái chút.
Lúc nàng đứng dậy thì thấy hai chân trắng nõn của nàng cũng dính bùn đất, mà trên người cũng vì mồ hôi mà dinh dính, làm nàng hết sức khó chịu.
Đời này nàng chưa bao giờ như hôm nay cảm thấy khó chịu như vậy. . . . . . Nàng không nhịn được nhăn mũi.
Nàng nhớ tới sau mỗi lần tắm rửa, thân thể tuyết trắng mềm mại của nàng được thoa lên mùi hương dầu vừng dễ chịu, để toàn thân nàng tản mát ra mùi thơm mê người, sau đó sẽ dùng lược ngà thượng đẳng chải mái tóc đen, cho đến nó bóng mượt mới lên giường ngủ.
“Thế nào? Nhìn bộ dạng nàng có vẻ là muốn tắm. . . . . .”
“Ta nào có?”
Nam nhân đáng ghét kia khá lắm, một chút ý nghĩ như vậy cũng không thoát khỏi ánh mắt hắn. . . . . . Cho nên nàng không thích nam nhân quá mức thông minh ── thật ra thì cũng không hẳn như vậy, quá ngu ngốc nàng cũng không chịu nổi. . . . . .
“Xuống tắm một chút cũng không tồi. . . . . . Đúng rồi, nàng không phải đã nói là nàng cứu ta sao? Vậy khả năng bơi lội của nàng cũng không tệ?”
“Cứu ngươi là cứu ngươi, nhưng khả năng bơi của ta còn ── a!”
Nàng chưa kịp phản ứng thì bàn tay to của hắn đã bắt lấy hai vai nàng, không chút thương tiếc lôi nàng cùng nhảy xuống nước.
“Không muốn ──”
Nàng cảm giác được dòng nước lạnh như băng nhanh chóng vây lại nàng, mà mặc cho nàng giãy giụa như thế nào, cũng không thoát khỏi kìm hãm của hắn.
Hắn muốn giết người mà ! Nhất định là như vậy!
Bởi vì nàng trêu chọc hắn, khiến cho hắn mất mặt, cho nên hắn mới bắt cóc nàng đến nơi không có người, muốn giết chết nàng ──
“Không muốn. . . . . .” Nàng cố gắng trồi lên mặt nước, nhưng nam nhân bên cạnh lại giống như một con cá tự do, tựa hồ cho rằng nàng giãy giụa chỉ là đang đùa.
Cứu mạng . . . . . .
Thiên Diệp Tuyết cảm thấy sinh mạng tốt đẹp của nàng đang từ từ biến mất, nàng không cách nào hít thở!
Không muốn! Nàng không muốn chết!
Nàng còn rất nhiều chuyện chưa làm, nàng không cam lòng. . . . . .
“Cứu. . . . . .” Nàng muốn bám lấy xú nam nhân bên cạnh, nhưng hắn vẫn cho là nàng đang giả bộ.
“Đừng giả bộ! Nếu nàng đã cứu ta, khả năng bơi lội của nàng nhất định rất tốt, cho nên ta sẽ không tin nàng, chớ giả vờ.”
Ai nói cứu người nhất định phải biết bơi? Khi đó là nhất thời tình thế cấp bách, cũng không nghĩ nhiều như vậy, nếu không kết quả sao nàng lại là người được cứu lên?
Xú nam nhân này. . . . . . Nếu nàng bị hắn hại chết, cùng lắm thì biến thành ác quỷ tới kéo bắp chân hắn, nhưng nếu như nàng có thể sống sót, nàng nhất định sẽ làm cho hắn hối hận vì đã đối xử với nàng như vậy!
A a a, không được! Nàng đã uống đầy một bụng nước. . . . . .
Bóng tối, đau đớn dần dần lấn chiếm lý trí nàng, giãy giụa của nàng cũng từ từ trở nên suy yếu.
Lúc khóe mắt nàng rơi xuống nước mắt tuyệt vọng, chuẩn bị vĩnh biệt thế giới xinh đẹp này thì bỗng nhiên hắn kéo nàng ra khỏi mặt nước, ôm thật chặc nàng đã thoi thóp đi tới bên bờ.
Thiên Diệp Tuyết không ngừng ho khan, hít thở không khí, toàn thân suy yếu không còn khí lực, chỉ có thể mặc cho mình dựa vào ngực hắn.
Hắn cẩn thận để nàng xuống, mà nàng như búp bê mất đi sinh mạng nằm ở trên cỏ, thoạt nhìn vô cùng thảm hại.
“Ngươi cố ý. . . . . .” Rốt cục, nàng cũng có sức mắng mỏ.
“Ta làm sao biết nàng không biết bơi?” Hắn muốn giúp nàng hô hấp, nhưng hai tay nàng chống ở ngực hắn, không để cho hắn đến gần.
“Ta. . . . . . Khụ khụ. . . . . .” Nàng ho dồn dập, Hỏa Vô Tình vội vàng vỗ vỗ lưng nàng.
“Nàng có sao không? Nàng như vậy bảo ta làm sao tin được nàng đã cứu ta?” Khẩu khí của hắn mang theo trách cứ.
Thiên Diệp Tuyết lập tức kháng nghị, “Khi đó ta chỉ nghĩ tới cứu ngươi, sao chú ý được nhiều như vậy! Hơn nữa cuối cùng cũng là ngươi đưa ta lên bờ, thiếu chút nữa ngay cả cái mạng nhỏ cũng bị mất. . . . . .”
Giọng nói của nàng tràn đầy ai oán, tựa như tiểu tức phụ bị ủy khuất . . . . . . Trong lòng hắn chấn động mạnh.
“Nàng nói là sự thật?”
“Lừa ngươi ngươi sẽ chết!” Nàng chu miệng lên tức giận nói.
Lời của nàng làm hắn vừa bực mình vừa buồn cười.
Thế nào suy nghĩ bộ dạng của tiểu nữ nhân này làm hắn cảm thấy vô cùng bị. . . . . . Hấp dẫn?
“Nói như vậy, nàng bởi vì tâm địa thiện lương, không thể thấy chết mà không cứu, còn suýt chút nữa mất mạng nhỏ quý báu?”
Nói thật, hắn bị cảm động.
Bị đơn thuần cùng thiện lương của nàng làm cảm động.
Hơn nữa, ánh mắt của hắn cũng bị thân thể xinh đẹp của nàng hấp dẫn.
Y phục ướt đẫm đem những đường cong dịu dàng không chút nào cất giữ hiển hiện ra, bộ ngực nhô lên theo nàng thở hổn hển khẽ phập phồng, hai mắt to bởi vì khóc lớn mà hơn làm rung động lòng người.
Lần đầu tiên, hắn thật muốn hôn một nữ nhân.
“Tiểu Tuyết. . . . . .”
Hắn đưa tay khẽ chạm gương mặt xinh đẹp của nàng, thân thể nàng run rẩy giống như mùa thu khô cạn, muốn né tránh, lại không làm được gì.
“Ai cho phép ngươi gọi ta như vậy?” Nàng sao lại xui xẻo như vậy, gặp phải xú nam nhân không biết đội ơn báo đáp này, chẳng những bị hắn trói đến nơi hoang vu này, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, còn xém chút nữa hại nàng chết lềnh bềnh. . . . . . Nàng nghĩ đi nghĩ lại, nước mắt ủy khuất lăn xuống.
Đối mặt nước mắt nàng, làm tâm hắn vốn lạnh băng giờ như bị tan chảy. . . . . . Hắn vội đem ý nghĩ này loại khỏi đầu.
“Lại khóc, ta liền hôn nàng!” Lời vừa nói ra, hắn cũng rất kinh ngạc, nhưng hắn phát hiện mình thật muốn làm như vậy.
“Ngươi nói cái gì? Ta không nghe rõ ──”
Đột nhiên đôi môi nóng bỏng ngăn lại lời nàng nói, nàng cố gắng mím chặt môi không để cho hắn xâm nhập, nhưng bàn tay to của hắn đang đặt lên bộ ngực sữa mềm mại của nàng ──
Bàn tay thô ráp dùng sức xoa nắn ngực nàng, cảm giác giật điện làm nàng không nhịn được kêu thành tiếng, mà lưỡi của hắn cũng nhân cơ hội tiến vào.
“Không. . . . . .”
Khá lắm nam nhân vô lễ, lại dám như vậy với nàng! Tại sao hắn cho là mình có thể hôn nàng khi chưa được sự đồng ý của nàng?
“Dừng lại. . . . . .”
Nàng muốn trốn tránh cái lưỡi nóng rực của hắn, nhưng hắn vẫn ngang ngược muốn nàng cùng hắn dây dưa một chỗ, làm lý trí nàng theo nụ hôn mà dần dần rời khỏi thân thể. . . . . .
“Không được như vậy ──”
Tay của nàng chống trước ngực muốn kháng cự hắn lại gần, lại bị hắn dùng hai tay bắt được, giữ chặt trên đầu nàng, làm nàng không thể động đậy.
“Lần đầu có nữ nhân khiến ta hưng phấn như thế. . . . . .”
Nàng xấu hổ nhắm mắt lại, lại càng cảm nhận được môi của hắn liên tục rơi xuống trên da thịt của nàng, làm nàng e lệ.
Đôi môi không ngừng hôn trên mặt nàng, còn tà tứ dùng lưỡi ướt át liếm nhẹ cổ nàng cùng lỗ tai, cuối cùng rơi xuống vành tai của nàng, há miệng ngậm vành tai khả ái kia.
“Ngươi đừng như vậy. . . . . .” Nàng yếu ớt kêu, muốn giãy giụa, lại bị thân thể nặng nề của hắn ngăn chặn, làm nàng căn bản không thể động đậy.
Mà tay hắn vừa kéo y phục ướt sũng trên người nàng, vừa ở bên tai nàng nhỏ giọng nói: “Y phục ướt phải cởi ra, nếu không sẽ cảm lạnh.”
“Ngươi không phải là có bệnh chứ? Nơi này hoang vu, ngươi ──”
“Lúc này nàng không cần nói nhiều. . . . . .”
“Cái gì? A ──”
Không kịp rồi, áo ướt trên người nàng đã bị tay hắn dùng sức kéo ra, hai bên ngực trắng noãn lập tức hiện ra trước mắt hắn, lộ ra độ cong mê người.
“Ngươi. . . . . . Ngươi muốn làm gì?”
Đầu lưỡi của hắn rời khỏi miệng nàng, tìm đến bên ngực tuyết trắng, không ngừng dùng đầu lưỡi chuyển động trên nhũ hoa nàng, mũi ngửi được mùi hương trầm nhàn nhạt, đồng thời hai tay của hắn vuốt ve trên thân thể mềm mại.
Nàng không nhịn được yêu kiều kêu lên, đối mặt với thế công mãnh liệt của hắn, tim nàng đập mạnh.
“Không nghĩ rằng nàng nhỏ bé như thế mà ngực lại đầy đặn như vậy.”
“Câm mồm ──”
Nàng vừa xấu hổ vừa cuống, thân thể lại theo đầu lưỡi hắn tùy ý trêu đùa liếm láp mà run rẩy bất lực.
Hồng anh đào nho nhỏ bị mút, làm nàng phát ra những tiếng rên rỉ vui sướng.
“A. . . . . .”
“Thế nào? Cảm thấy rất thoải mái?”
Thanh âm hắn trầm thấp mang theo khát vọng vô hạn, tay kia cũng không bỏ qua cho nàng, đặt trên ngực nàng không ngừng nhào nặn, đầu ngón tay cũng đùa bỡn điểm nhỏ của nàng.
“Ưm ưm. . . . . .”
Một cảm giác tê dại truyền đến khiến nàng không nói ra lời, chỉ cảm thấy từng trận khoái cảm trước nay chưa có len lỏi toàn thân.
Mặc dù loại cảm giác này vô cùng thoải mái, nhưng nàng vẫn còn thẹn thùng kháng cự.
Ai ngờ thân thể mềm mại xinh đẹp của nàng không ngừng ngọ nguậy ở phía dưới hắn, càng tăng thêm ham muốn của hắn.
Mà một khi động đến dục hỏa của hắn, nhất định phải thỏa mãn mới được!
Hỏa Vô Tình nằm ở trên người nàng, dùng môi, đầu lưỡi, hàm răng tiếp tục kích thích điểm nhỏ của thiếu nữ nổi lên, một tay từ từ trượt xuống phần bụng của nàng
“Không muốn. . . . . .”
“Thật không muốn sao? Cảm giác này rất thoải mái, không phải sao?”
Hắn chậm rãi vuốt ve từng tấc da thịt non mịn toàn thân nàng, thanh âm trầm thấp khêu gợi ở bên tai nàng vang lên.
Trong đầu nàng có tiếng nói không ngừng nói cho nàng biết, không được khuất phục dưới dâm uy của nam nhân ở nơi này, nếu không danh tiết của nàng tuyệt đối khó giữ được.
Nhưng ──
Thiên Diệp Tuyết mở cặp mắt tràn đầy tình dục, lại đón nhận đôi mắt đen mê người.
Không! Không thể! Mặc dù hắn tuấn mỹ không thể khiến người ta coi thường, nhưng cũng không thể giống như hoa si quỳ gối dưới chân hắn!
“Buông ta ra. . . . . . Ngươi không có quyền chạm vào ta! Thân thể của ta chỉ có tướng công tương lai của ta có thể chạm. . . . . .”
Ánh mắt hắn dừng ở đôi mắt nàng, làm trái tim nàng xung động, mặc cho mình xụi lơ trong cánh tay cường tráng của hắn.
Thật đáng giận! Nàng hận chính mình vậy mà không thể giữ gìn được. . . . . .
“Nàng có hôn ước rồi?”
Hắn vẻ mặt lạnh lẽo, không khách khí đưa tay giữ lấy cằm nàng, dùng lực mạnh làm nàng đau kêu thành tiếng.
“Đau quá! Buông ta ra!” Nàng nắm tay lại thành quyền đánh hắn nhưng vô ích.
Hắn nghiêng người về phía trước, khuôn mặt nghiêm nghị lạnh như băng cơ hồ muốn dán lên mặt của nàng, hơi thở nóng rực của nam nhân này làm tim nàng đập loạn.
“Nàng có hôn ước rồi?” Hắn ép hỏi lần nữa.
Thiên Diệp Tuyết kinh ngạc nhìn nam nhân lãnh khốc trước mắt, trực giác nói cho nàng biết, hắn là một nam nhân chẳng cần phải nói to nói lớn với người khác.
Bởi vì hắn chỉ cần lẳng lặng nhìn đối phương, toàn thân hắn tản ra băng giá tàn khốc có thể dọa người sợ đến hồn phi phách tán (mất hồn mất vía), ngay cả nói cũng nói không ra, chứ đừng nói đến phản kháng hắn!
Hừ, nếu hắn rất để ý nàng có nam nhân khác, vậy nàng không ngại để cho hắn để ý hơn!
“Đúng vậy! Ta cho ngươi biết, ta đã có ý trung nhân, lòng của ta, người của ta đều thuộc về hắn, ta không muốn ngươi! Văn gia tiểu thư không phải là thích ngươi sao? Ngươi có thể đi tìm nàng! Nàng chẳng những là đại mỹ nhân, hơn nữa còn rất có tiền, ngươi có nàng, nửa đời sau đều không cần lo lắng. . . . . .”
Nàng liên tục nói, mà vẻ mặt Hỏa Vô Tình cũng càng ngày càng lạnh.
Thiên Diệp Tuyết mặc dù sợ, bất quá người luôn luôn được bảo vệ như nàng không hề biết những lời này đã đem mình đẩy vào địa ngục.
“Nàng đúng là một thiên kim tiểu thư không biết trời cao đất rộng, bị đưa đến đây rồi, còn không biết cầu xin ta tha nàng. . . . . . Xem ra nếu như ta không trừng phạt nàng cho tốt, nàng căn bản không thể là tân nương nhu thuận dịu dàng.” Hắn lẳng lặng nói, xong lại bổ sung một câu, “Dĩ nhiên, là tân nương của ta.”
“Ta không thèm làm tân nương của ngươi ── a! Buông ta ra. . . . . .”
Nàng thét lên, bởi vì trong nháy mắt hắn đem thắt lưng của nàng kéo xuống.
“Ngươi muốn làm gì? !”
“Chưa từng có nữ nhân nào dám mở miệng ngăn cản như nàng. . . . . . Ta hôm nay không trừng phạt nàng, nàng chắc chắn sẽ leo lên đầu ta giương oai!” Hắn tuyệt không để ý tới cảnh cáo cùng tiếng thét chói tai của nàng, đem nàng đẩy ngã trên mặt đất.
Thiên Diệp Tuyết thất sắc không ngừng phản kháng, nhưng không thể chống lại được cơn tức giận của hắn, hai tay bị vải trói chặt, như một con cừu non đợi làm thịt.
Nửa người hắn ngăn chặn nàng, làm nàng không thể động đậy.
Nàng đỏ mặt nhìn chằm chằm hắn, trong lòng vừa tức giận vừa sợ hãi.
Hắn rốt cuộc muốn làm gì nàng? Đánh nàng? Hay là giống như vừa rồi muốn giết chết nàng?
Mặc dù nàng không hiểu nhiều về hắn, bất quá nàng tin rằng hắn là người chuyện gì cũng làm ra được!
“Buông ta ra! Nếu như ngươi muốn bắt cóc ta để vơ vét tài sản của đại ca ta…, vậy ngươi chưa kịp thành công chắc chắn sẽ bị bắt lại, đến lúc đó đừng nghĩ rằng ta sẽ thay ngươi cầu tình!” Giọng nói của nàng đã không che giấu được kinh hoảng.
“Đúng rồi, nàng luôn miệng nói ta lấy đồ quý báu của nàng, còn ép đại ca nàng truy vẫn tội của ta, nhưng . . . . . .” Tay của hắn nhẹ nhàng vuốt ve trên môi nàng, chọc cho nàng thở dốc vì kinh ngạc. “Ta tin nếu như ta lấy đồ quý báu của nàng, ta hẳn là phải rất khó quên.”
Lời hắn mập mờ không rõ làm người khác đỏ mặt.
“Ta đã nói với ngươi, ngọc sai kia di vật duy nhất mẫu thân ta để lại khi mất đi, ta vì cứu ngươi mà không thấy nó đâu, ngươi nói xem, đây còn không phải là ngươi lấy đi đồ quý báu nhất của ta?”
“Nguyên lai là ngọc sai. . . . . .” Hắn chậm rãi đem mặt để sát vào nàng.
Hắn nhất định là cố ý! Thiên Diệp Tuyết trong lòng thầm nghĩ. Cố ý dùng khuôn mặt tuấn tú kia mê hoặc nàng, dụ dỗ nàng.
Hừ, đừng mơ tưởng nàng sẽ trúng kế!
“Nàng biết con người của ta có tật xấu không?”
Nàng lắc đầu một cái.
“Chính là ta không thích phải chịu oan ức. Vô cùng không thích.” Hắn bình tĩnh tự thuật, bàn tay từ từ đi tới cổ nàng, móng tay nhẹ nhàng gãi da thịt mịn màng của nàng, làm nàng lập tức sởn gai ốc.
“Chuyện đã nói ra, đừng ──”
“Cho nên ta quyết định.” Hắn nhanh chóng cắt đứt nàng, “Nếu như muốn chịu oan, sẽ phải là tự nguyện.”
Lúc này hai tay nàng bị trói, sợi dây xấu xa thắt ở bên hông, rõ ràng muốn biến nàng như kẻ đầy tớ ── Xú nam nhân này, nàng không nắm được điểm yếu của hắn, nếu không nàng tuyệt đối sẽ trả lại hắn gấp trăm, gấp ngàn lần!
Nàng ngẩng cái cổ trắng nõn lên nhìn những chấm nhỏ sáng trên bầu trời. . . . . . Cũng đi từ ban ngày đến tối rồi, rốt cuộc hắn muốn đưa nàng đi đâu?
Nàng mệt quá! Nàng chưa từng đi đường dài như vậy, đầu ngón chân của nàng nhất định sẽ bị sưng phồng lên . . . . . .
Nhưng vào lúc này, đột nhiên truyền đến một tiếng thú gầm, nàng chưa từng đi xa nhà cho nên nàng bị dọa sợ đến mức chạy vọt tới phía sau hắn, đôi mắt to không ngừng quét quanh bốn phía, trong mắt tràn đầy bất an cùng lo sợ.
“Có quái thú sao?”
“Nàng cũng biết sợ sao?” Hỏa Vô Tình lạnh lùng nói.
Chậc! Nàng lại ở trước mặt hắn lộ vẻ sợ hãi, thật là không lý trí.
“Hừ.” Nàng hất cằm lên muốn ly khai, lại quên mình đang bị trói chặt, lực tác dụng ngược lại làm cho nàng bị kéo về bên cạnh hắn, còn ngã một trận.
“A! Đau quá. . . . . .”
“Cẩn thận. Ngay cả đường nàng cũng không đi được sao?”
“Nếu chê ta tay chân vụng về, vậy để ta lại đi! Chẳng lẽ ngươi không biết bắt cóc là phạm pháp sao? Mau thả ta ra, ta sẽ coi như không biết cái gì, nếu không ──”
“Muốn nghỉ ngơi một chút không?” Hắn nhàn nhạt nói, cắt đứt lời nàng nhắc đi nhắc lại.
“Này, rốt cục ngươi có đang nghe ta nói không?” Nàng tức giận đi lên trước.
Hắn vẫn không trả lời, chỉ tiếp tục kéo nàng đi về phía trước, cho đến bên hồ mới dừng lại.
Bởi vì đại ca hạn chế, Thiên Diệp Tuyết rất ít khi rời nhà, đương nhiên cũng chưa từng được nhìn cảnh đẹp trước mắt ── chỉ thấy một thác nước từ đỉnh núi cao đổ xuống, rung động mặt hồ tạo thành những bọt trắng xóa, sáng tỏ dưới ánh trăng, sóng trên mặt nước dồn dập, có những vòng tròn gợn lên.
“Thật là một thác nước tuyệt đẹp!” Nàng không nhịn được tán thưởng cảnh đẹp trước mắt.
“Mặt nàng bẩn rồi, mau đi tắm đi.”
“Cái gì?”
Nàng vội vàng sờ sờ mặt của mình, nhận tiện chạy tới bên bờ hồ, từ cái bóng trên mặt nước phát hiện mình biến thành một đứa con nít bị nhọ.
Giữ gìn bộ dạng gọn gàng sạch sẽ là một trong những chuyện trọng yếu nhất của nữ nhân, Thiên Diệp Tuyết đưa hai tay ra vôc nước lạnh giá vỗ lên gò má mình, rửa đi bụi bặm trên mặt, nàng mới cảm thấy thư thái chút.
Lúc nàng đứng dậy thì thấy hai chân trắng nõn của nàng cũng dính bùn đất, mà trên người cũng vì mồ hôi mà dinh dính, làm nàng hết sức khó chịu.
Đời này nàng chưa bao giờ như hôm nay cảm thấy khó chịu như vậy. . . . . . Nàng không nhịn được nhăn mũi.
Nàng nhớ tới sau mỗi lần tắm rửa, thân thể tuyết trắng mềm mại của nàng được thoa lên mùi hương dầu vừng dễ chịu, để toàn thân nàng tản mát ra mùi thơm mê người, sau đó sẽ dùng lược ngà thượng đẳng chải mái tóc đen, cho đến nó bóng mượt mới lên giường ngủ.
“Thế nào? Nhìn bộ dạng nàng có vẻ là muốn tắm. . . . . .”
“Ta nào có?”
Nam nhân đáng ghét kia khá lắm, một chút ý nghĩ như vậy cũng không thoát khỏi ánh mắt hắn. . . . . . Cho nên nàng không thích nam nhân quá mức thông minh ── thật ra thì cũng không hẳn như vậy, quá ngu ngốc nàng cũng không chịu nổi. . . . . .
“Xuống tắm một chút cũng không tồi. . . . . . Đúng rồi, nàng không phải đã nói là nàng cứu ta sao? Vậy khả năng bơi lội của nàng cũng không tệ?”
“Cứu ngươi là cứu ngươi, nhưng khả năng bơi của ta còn ── a!”
Nàng chưa kịp phản ứng thì bàn tay to của hắn đã bắt lấy hai vai nàng, không chút thương tiếc lôi nàng cùng nhảy xuống nước.
“Không muốn ──”
Nàng cảm giác được dòng nước lạnh như băng nhanh chóng vây lại nàng, mà mặc cho nàng giãy giụa như thế nào, cũng không thoát khỏi kìm hãm của hắn.
Hắn muốn giết người mà ! Nhất định là như vậy!
Bởi vì nàng trêu chọc hắn, khiến cho hắn mất mặt, cho nên hắn mới bắt cóc nàng đến nơi không có người, muốn giết chết nàng ──
“Không muốn. . . . . .” Nàng cố gắng trồi lên mặt nước, nhưng nam nhân bên cạnh lại giống như một con cá tự do, tựa hồ cho rằng nàng giãy giụa chỉ là đang đùa.
Cứu mạng . . . . . .
Thiên Diệp Tuyết cảm thấy sinh mạng tốt đẹp của nàng đang từ từ biến mất, nàng không cách nào hít thở!
Không muốn! Nàng không muốn chết!
Nàng còn rất nhiều chuyện chưa làm, nàng không cam lòng. . . . . .
“Cứu. . . . . .” Nàng muốn bám lấy xú nam nhân bên cạnh, nhưng hắn vẫn cho là nàng đang giả bộ.
“Đừng giả bộ! Nếu nàng đã cứu ta, khả năng bơi lội của nàng nhất định rất tốt, cho nên ta sẽ không tin nàng, chớ giả vờ.”
Ai nói cứu người nhất định phải biết bơi? Khi đó là nhất thời tình thế cấp bách, cũng không nghĩ nhiều như vậy, nếu không kết quả sao nàng lại là người được cứu lên?
Xú nam nhân này. . . . . . Nếu nàng bị hắn hại chết, cùng lắm thì biến thành ác quỷ tới kéo bắp chân hắn, nhưng nếu như nàng có thể sống sót, nàng nhất định sẽ làm cho hắn hối hận vì đã đối xử với nàng như vậy!
A a a, không được! Nàng đã uống đầy một bụng nước. . . . . .
Bóng tối, đau đớn dần dần lấn chiếm lý trí nàng, giãy giụa của nàng cũng từ từ trở nên suy yếu.
Lúc khóe mắt nàng rơi xuống nước mắt tuyệt vọng, chuẩn bị vĩnh biệt thế giới xinh đẹp này thì bỗng nhiên hắn kéo nàng ra khỏi mặt nước, ôm thật chặc nàng đã thoi thóp đi tới bên bờ.
Thiên Diệp Tuyết không ngừng ho khan, hít thở không khí, toàn thân suy yếu không còn khí lực, chỉ có thể mặc cho mình dựa vào ngực hắn.
Hắn cẩn thận để nàng xuống, mà nàng như búp bê mất đi sinh mạng nằm ở trên cỏ, thoạt nhìn vô cùng thảm hại.
“Ngươi cố ý. . . . . .” Rốt cục, nàng cũng có sức mắng mỏ.
“Ta làm sao biết nàng không biết bơi?” Hắn muốn giúp nàng hô hấp, nhưng hai tay nàng chống ở ngực hắn, không để cho hắn đến gần.
“Ta. . . . . . Khụ khụ. . . . . .” Nàng ho dồn dập, Hỏa Vô Tình vội vàng vỗ vỗ lưng nàng.
“Nàng có sao không? Nàng như vậy bảo ta làm sao tin được nàng đã cứu ta?” Khẩu khí của hắn mang theo trách cứ.
Thiên Diệp Tuyết lập tức kháng nghị, “Khi đó ta chỉ nghĩ tới cứu ngươi, sao chú ý được nhiều như vậy! Hơn nữa cuối cùng cũng là ngươi đưa ta lên bờ, thiếu chút nữa ngay cả cái mạng nhỏ cũng bị mất. . . . . .”
Giọng nói của nàng tràn đầy ai oán, tựa như tiểu tức phụ bị ủy khuất . . . . . . Trong lòng hắn chấn động mạnh.
“Nàng nói là sự thật?”
“Lừa ngươi ngươi sẽ chết!” Nàng chu miệng lên tức giận nói.
Lời của nàng làm hắn vừa bực mình vừa buồn cười.
Thế nào suy nghĩ bộ dạng của tiểu nữ nhân này làm hắn cảm thấy vô cùng bị. . . . . . Hấp dẫn?
“Nói như vậy, nàng bởi vì tâm địa thiện lương, không thể thấy chết mà không cứu, còn suýt chút nữa mất mạng nhỏ quý báu?”
Nói thật, hắn bị cảm động.
Bị đơn thuần cùng thiện lương của nàng làm cảm động.
Hơn nữa, ánh mắt của hắn cũng bị thân thể xinh đẹp của nàng hấp dẫn.
Y phục ướt đẫm đem những đường cong dịu dàng không chút nào cất giữ hiển hiện ra, bộ ngực nhô lên theo nàng thở hổn hển khẽ phập phồng, hai mắt to bởi vì khóc lớn mà hơn làm rung động lòng người.
Lần đầu tiên, hắn thật muốn hôn một nữ nhân.
“Tiểu Tuyết. . . . . .”
Hắn đưa tay khẽ chạm gương mặt xinh đẹp của nàng, thân thể nàng run rẩy giống như mùa thu khô cạn, muốn né tránh, lại không làm được gì.
“Ai cho phép ngươi gọi ta như vậy?” Nàng sao lại xui xẻo như vậy, gặp phải xú nam nhân không biết đội ơn báo đáp này, chẳng những bị hắn trói đến nơi hoang vu này, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, còn xém chút nữa hại nàng chết lềnh bềnh. . . . . . Nàng nghĩ đi nghĩ lại, nước mắt ủy khuất lăn xuống.
Đối mặt nước mắt nàng, làm tâm hắn vốn lạnh băng giờ như bị tan chảy. . . . . . Hắn vội đem ý nghĩ này loại khỏi đầu.
“Lại khóc, ta liền hôn nàng!” Lời vừa nói ra, hắn cũng rất kinh ngạc, nhưng hắn phát hiện mình thật muốn làm như vậy.
“Ngươi nói cái gì? Ta không nghe rõ ──”
Đột nhiên đôi môi nóng bỏng ngăn lại lời nàng nói, nàng cố gắng mím chặt môi không để cho hắn xâm nhập, nhưng bàn tay to của hắn đang đặt lên bộ ngực sữa mềm mại của nàng ──
Bàn tay thô ráp dùng sức xoa nắn ngực nàng, cảm giác giật điện làm nàng không nhịn được kêu thành tiếng, mà lưỡi của hắn cũng nhân cơ hội tiến vào.
“Không. . . . . .”
Khá lắm nam nhân vô lễ, lại dám như vậy với nàng! Tại sao hắn cho là mình có thể hôn nàng khi chưa được sự đồng ý của nàng?
“Dừng lại. . . . . .”
Nàng muốn trốn tránh cái lưỡi nóng rực của hắn, nhưng hắn vẫn ngang ngược muốn nàng cùng hắn dây dưa một chỗ, làm lý trí nàng theo nụ hôn mà dần dần rời khỏi thân thể. . . . . .
“Không được như vậy ──”
Tay của nàng chống trước ngực muốn kháng cự hắn lại gần, lại bị hắn dùng hai tay bắt được, giữ chặt trên đầu nàng, làm nàng không thể động đậy.
“Lần đầu có nữ nhân khiến ta hưng phấn như thế. . . . . .”
Nàng xấu hổ nhắm mắt lại, lại càng cảm nhận được môi của hắn liên tục rơi xuống trên da thịt của nàng, làm nàng e lệ.
Đôi môi không ngừng hôn trên mặt nàng, còn tà tứ dùng lưỡi ướt át liếm nhẹ cổ nàng cùng lỗ tai, cuối cùng rơi xuống vành tai của nàng, há miệng ngậm vành tai khả ái kia.
“Ngươi đừng như vậy. . . . . .” Nàng yếu ớt kêu, muốn giãy giụa, lại bị thân thể nặng nề của hắn ngăn chặn, làm nàng căn bản không thể động đậy.
Mà tay hắn vừa kéo y phục ướt sũng trên người nàng, vừa ở bên tai nàng nhỏ giọng nói: “Y phục ướt phải cởi ra, nếu không sẽ cảm lạnh.”
“Ngươi không phải là có bệnh chứ? Nơi này hoang vu, ngươi ──”
“Lúc này nàng không cần nói nhiều. . . . . .”
“Cái gì? A ──”
Không kịp rồi, áo ướt trên người nàng đã bị tay hắn dùng sức kéo ra, hai bên ngực trắng noãn lập tức hiện ra trước mắt hắn, lộ ra độ cong mê người.
“Ngươi. . . . . . Ngươi muốn làm gì?”
Đầu lưỡi của hắn rời khỏi miệng nàng, tìm đến bên ngực tuyết trắng, không ngừng dùng đầu lưỡi chuyển động trên nhũ hoa nàng, mũi ngửi được mùi hương trầm nhàn nhạt, đồng thời hai tay của hắn vuốt ve trên thân thể mềm mại.
Nàng không nhịn được yêu kiều kêu lên, đối mặt với thế công mãnh liệt của hắn, tim nàng đập mạnh.
“Không nghĩ rằng nàng nhỏ bé như thế mà ngực lại đầy đặn như vậy.”
“Câm mồm ──”
Nàng vừa xấu hổ vừa cuống, thân thể lại theo đầu lưỡi hắn tùy ý trêu đùa liếm láp mà run rẩy bất lực.
Hồng anh đào nho nhỏ bị mút, làm nàng phát ra những tiếng rên rỉ vui sướng.
“A. . . . . .”
“Thế nào? Cảm thấy rất thoải mái?”
Thanh âm hắn trầm thấp mang theo khát vọng vô hạn, tay kia cũng không bỏ qua cho nàng, đặt trên ngực nàng không ngừng nhào nặn, đầu ngón tay cũng đùa bỡn điểm nhỏ của nàng.
“Ưm ưm. . . . . .”
Một cảm giác tê dại truyền đến khiến nàng không nói ra lời, chỉ cảm thấy từng trận khoái cảm trước nay chưa có len lỏi toàn thân.
Mặc dù loại cảm giác này vô cùng thoải mái, nhưng nàng vẫn còn thẹn thùng kháng cự.
Ai ngờ thân thể mềm mại xinh đẹp của nàng không ngừng ngọ nguậy ở phía dưới hắn, càng tăng thêm ham muốn của hắn.
Mà một khi động đến dục hỏa của hắn, nhất định phải thỏa mãn mới được!
Hỏa Vô Tình nằm ở trên người nàng, dùng môi, đầu lưỡi, hàm răng tiếp tục kích thích điểm nhỏ của thiếu nữ nổi lên, một tay từ từ trượt xuống phần bụng của nàng
“Không muốn. . . . . .”
“Thật không muốn sao? Cảm giác này rất thoải mái, không phải sao?”
Hắn chậm rãi vuốt ve từng tấc da thịt non mịn toàn thân nàng, thanh âm trầm thấp khêu gợi ở bên tai nàng vang lên.
Trong đầu nàng có tiếng nói không ngừng nói cho nàng biết, không được khuất phục dưới dâm uy của nam nhân ở nơi này, nếu không danh tiết của nàng tuyệt đối khó giữ được.
Nhưng ──
Thiên Diệp Tuyết mở cặp mắt tràn đầy tình dục, lại đón nhận đôi mắt đen mê người.
Không! Không thể! Mặc dù hắn tuấn mỹ không thể khiến người ta coi thường, nhưng cũng không thể giống như hoa si quỳ gối dưới chân hắn!
“Buông ta ra. . . . . . Ngươi không có quyền chạm vào ta! Thân thể của ta chỉ có tướng công tương lai của ta có thể chạm. . . . . .”
Ánh mắt hắn dừng ở đôi mắt nàng, làm trái tim nàng xung động, mặc cho mình xụi lơ trong cánh tay cường tráng của hắn.
Thật đáng giận! Nàng hận chính mình vậy mà không thể giữ gìn được. . . . . .
“Nàng có hôn ước rồi?”
Hắn vẻ mặt lạnh lẽo, không khách khí đưa tay giữ lấy cằm nàng, dùng lực mạnh làm nàng đau kêu thành tiếng.
“Đau quá! Buông ta ra!” Nàng nắm tay lại thành quyền đánh hắn nhưng vô ích.
Hắn nghiêng người về phía trước, khuôn mặt nghiêm nghị lạnh như băng cơ hồ muốn dán lên mặt của nàng, hơi thở nóng rực của nam nhân này làm tim nàng đập loạn.
“Nàng có hôn ước rồi?” Hắn ép hỏi lần nữa.
Thiên Diệp Tuyết kinh ngạc nhìn nam nhân lãnh khốc trước mắt, trực giác nói cho nàng biết, hắn là một nam nhân chẳng cần phải nói to nói lớn với người khác.
Bởi vì hắn chỉ cần lẳng lặng nhìn đối phương, toàn thân hắn tản ra băng giá tàn khốc có thể dọa người sợ đến hồn phi phách tán (mất hồn mất vía), ngay cả nói cũng nói không ra, chứ đừng nói đến phản kháng hắn!
Hừ, nếu hắn rất để ý nàng có nam nhân khác, vậy nàng không ngại để cho hắn để ý hơn!
“Đúng vậy! Ta cho ngươi biết, ta đã có ý trung nhân, lòng của ta, người của ta đều thuộc về hắn, ta không muốn ngươi! Văn gia tiểu thư không phải là thích ngươi sao? Ngươi có thể đi tìm nàng! Nàng chẳng những là đại mỹ nhân, hơn nữa còn rất có tiền, ngươi có nàng, nửa đời sau đều không cần lo lắng. . . . . .”
Nàng liên tục nói, mà vẻ mặt Hỏa Vô Tình cũng càng ngày càng lạnh.
Thiên Diệp Tuyết mặc dù sợ, bất quá người luôn luôn được bảo vệ như nàng không hề biết những lời này đã đem mình đẩy vào địa ngục.
“Nàng đúng là một thiên kim tiểu thư không biết trời cao đất rộng, bị đưa đến đây rồi, còn không biết cầu xin ta tha nàng. . . . . . Xem ra nếu như ta không trừng phạt nàng cho tốt, nàng căn bản không thể là tân nương nhu thuận dịu dàng.” Hắn lẳng lặng nói, xong lại bổ sung một câu, “Dĩ nhiên, là tân nương của ta.”
“Ta không thèm làm tân nương của ngươi ── a! Buông ta ra. . . . . .”
Nàng thét lên, bởi vì trong nháy mắt hắn đem thắt lưng của nàng kéo xuống.
“Ngươi muốn làm gì? !”
“Chưa từng có nữ nhân nào dám mở miệng ngăn cản như nàng. . . . . . Ta hôm nay không trừng phạt nàng, nàng chắc chắn sẽ leo lên đầu ta giương oai!” Hắn tuyệt không để ý tới cảnh cáo cùng tiếng thét chói tai của nàng, đem nàng đẩy ngã trên mặt đất.
Thiên Diệp Tuyết thất sắc không ngừng phản kháng, nhưng không thể chống lại được cơn tức giận của hắn, hai tay bị vải trói chặt, như một con cừu non đợi làm thịt.
Nửa người hắn ngăn chặn nàng, làm nàng không thể động đậy.
Nàng đỏ mặt nhìn chằm chằm hắn, trong lòng vừa tức giận vừa sợ hãi.
Hắn rốt cuộc muốn làm gì nàng? Đánh nàng? Hay là giống như vừa rồi muốn giết chết nàng?
Mặc dù nàng không hiểu nhiều về hắn, bất quá nàng tin rằng hắn là người chuyện gì cũng làm ra được!
“Buông ta ra! Nếu như ngươi muốn bắt cóc ta để vơ vét tài sản của đại ca ta…, vậy ngươi chưa kịp thành công chắc chắn sẽ bị bắt lại, đến lúc đó đừng nghĩ rằng ta sẽ thay ngươi cầu tình!” Giọng nói của nàng đã không che giấu được kinh hoảng.
“Đúng rồi, nàng luôn miệng nói ta lấy đồ quý báu của nàng, còn ép đại ca nàng truy vẫn tội của ta, nhưng . . . . . .” Tay của hắn nhẹ nhàng vuốt ve trên môi nàng, chọc cho nàng thở dốc vì kinh ngạc. “Ta tin nếu như ta lấy đồ quý báu của nàng, ta hẳn là phải rất khó quên.”
Lời hắn mập mờ không rõ làm người khác đỏ mặt.
“Ta đã nói với ngươi, ngọc sai kia di vật duy nhất mẫu thân ta để lại khi mất đi, ta vì cứu ngươi mà không thấy nó đâu, ngươi nói xem, đây còn không phải là ngươi lấy đi đồ quý báu nhất của ta?”
“Nguyên lai là ngọc sai. . . . . .” Hắn chậm rãi đem mặt để sát vào nàng.
Hắn nhất định là cố ý! Thiên Diệp Tuyết trong lòng thầm nghĩ. Cố ý dùng khuôn mặt tuấn tú kia mê hoặc nàng, dụ dỗ nàng.
Hừ, đừng mơ tưởng nàng sẽ trúng kế!
“Nàng biết con người của ta có tật xấu không?”
Nàng lắc đầu một cái.
“Chính là ta không thích phải chịu oan ức. Vô cùng không thích.” Hắn bình tĩnh tự thuật, bàn tay từ từ đi tới cổ nàng, móng tay nhẹ nhàng gãi da thịt mịn màng của nàng, làm nàng lập tức sởn gai ốc.
“Chuyện đã nói ra, đừng ──”
“Cho nên ta quyết định.” Hắn nhanh chóng cắt đứt nàng, “Nếu như muốn chịu oan, sẽ phải là tự nguyện.”
/10
|