Công việc của nha hoàn thật là mệt mỏi. . . . . .
Nguyệt Quang gánh hai thùng nước từ bờ sông nhỏ đi tới. Tiểu Mai này quả nhiên có ý xấu, bởi vì biết Thủy Tàn Tâm cùng nàng ở chung một chỗ cả đêm, liền giao cho nàng công việc gấp bội.
Nguyệt Quang cố hết sức gánh hai thùng nước đầy, mỗi một bước đều thật nặng nề. Vai của nàng cũng bị đòn gánh mài đau đớn, bàn tay giữ sợi dây cũng sưng rộp, chân của nàng đau nhức, lưng cũng tựa hồ muốn gãy.
Nhưng, nàng nhất định phải về trước lúc mặt trời lặn, đổ đầy bể nước trong phòng bếp.
Bất quá công việc mệt nhọc cũng có chỗ tốt, có thể để cho nàng không thể suy nghĩ lung tung, sẽ không còn nhớ đến gương mặt tà mị tuấn tú của Thủy Tàn Tâm cùng tất cả nhưng gì hắn làm với nàng.
Nàng biết thế này rất buồn cười.
Quen biết một người không lâu, lại chiếm cứ tất cả suy nghĩ của nàng, mà nàng ngay cả năng lực cự tuyệt cũng không có . . . . . .
Nàng đang chuẩn bị gánh một chuyến cuối cùng thì một bàn tay lớn thình lình giữ lấy thùng nước, hại nàng giật mình.
“Nàng đang làm gì? !” Thủy Tàn Tâm trực tiếp hỏi, lửa giận hừng hực.
Nguyệt Quang thấy hắn xuất hiện, kinh ngạc chớp đôi mắt to.
Nàng không hiểu người nào chọc hắn tức giận như vậy, nhưng vậy cũng không liên quan chuyện của nàng. “Nấu nước.”
“Đây không phải là chuyện nàng nên làm!” Thân thể nhỏ bé của nàng sao chịu được việc nặng như vậy
Hắn đem đòn gánh từ vai của nàng dời qua, lại bị nàng ngăn cản.
“Ngươi làm cái gì?”
“Đưa ta!” Hắn đoạt lấy đơn giản.
Nguyệt Quang không thể không thừa nhận, sau khi gánh nặng bả vai được giải trừ, đúng là thoải mái hơn.
“Ngươi thân là Tam đương gia Cuồng Phong trại, không cần làm loại việc nặng này.” Nàng giễu cợt nói.
“Ta không thể để cho nữ nhân của ta đi nấu nước.” Sắc mặt của hắn nhìn thật không tốt.
Nguyệt Quang khóe miệng khẽ nhếch, khiêu khích nói: “Khá lắm đại nam nhân! Chỉ tiếc ta không phải là nữ nhân của ngươi, ngươi cũng không phải là nam nhân của ta!”
Nàng nói vừa xong, hắn đã đưa tay cầm eo nhỏ của nàng, nàng ngẩng đầu lên, nghênh đón hắc mâu xinh đẹp của hắn.
Nguy rồi bây giờ, nàng cùng hắn đơn độc tại hậu sơn. . . . . . Đây là hành động hết sức không lý trí.
“Không!” Nàng muốn chạy trốn, hắn lại đem nàng ôm chặt hơn.
“Về sau không cho phép nàng làm tiếp loại việc nặng này.” Thanh âm của hắn nhu hảo truyền vào trong nàng, làm nàng vốn đã hoảng loạn trong lòng càng thêm bất an.
“Nếu như ta mệt chết, ngươi không phải là càng vui vẻ hơn? Trừng phạt trả thù ta, không phải là tính toán của ngươi sao?” Lời vừa ra khỏi miệng nàng liền hối hận, bởi vì giọng nói nàng phảng phất như tiểu tức phụ chịu ủy khuất.
Hắn đau lòng ôm lấy nàng, ở trên mặt nàng hôn, hoàn toàn không để ý tới nàng né tránh. “Ta tìm nàng nửa ngày, chính là muốn được ôm nàng, gần gũi nàng.”
“Im! Ngươi nói lời này không xấu hổ sao?” Nàng nũng nịu nói.
“Ta vì nàng nói nhiều hơn lời ngon tiếng ngọt.” Hắn giống như là cố ý trêu chọc nàng, ở bên tai nàng thổi khí, làm thân thể nàng không tự chủ được một hồi run rẩy.
“Nhưng ta không muốn nghe.” Nàng liều chết muốn tránh khỏi hắn, nhưng hắn cũng không để nàng như ý nguyện.
“Không muốn nghe? Được, vậy ta không nói.”
Lời của hắn làm nàng thở phào nhẹ nhõm, đồng thời trong lòng lại có loại cảm giác mất mát.
Tại sao?
Chẳng lẽ nàng cũng mong đợi hắn có thể nói thêm nữa chút lời ngon tiếng ngọt, được người quan tâm, thương yêu hạnh phúc?
Không, không thể tiếp tục như vậy, nếu không. . . . . .
“A!”
Nàng hét lên một tiếng, vội vàng vòng cổ hắn, kinh ngạc hắn đột nhiên ôm lấy nàng hướng bờ sông đi.
“Ngươi muốn làm gì? !”
“Chúng ta đi bơi.”
“Cái gì? !” Sắc mặt nàng một hồi trắng xanh, “Ta không biết bơi!”
“Không sao, ta dạy nàng.”
“Không muốn. . . . . .” Nàng thất sắc ôm chặt hắn.
Thủy Tàn Tâm cười nhìn nàng, “Nàng không nghịch nước sao?”
Nàng liền vội vàng lắc đầu.
Hắn ôm nàng đi tới sông nhỏ, nước sông không sâu, đến thắt lưng hai người. nước sông lành lạnh đánh thẳng vào thân thể nàng, làm nàng thở hốc vì kinh ngạc.
“Nước sâu đến eo nàng, nàng không cần lo chết chìm. Huống chi. . . . . .” Hắn ôn nhu vuốt gương mặt béo mập của nàng, “Có ta ở bên cạnh nàng đây, nàng không cần sợ gì cả.”
Trong nháy mắt, tim nàng bởi vì lời hắn nói mà ngừng đập. Nàng lẳng lặng nhìn vào khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, cảm giác được mình vừa lạc vào trong ánh mắt hắn. . . . . .
“Nguyệt Quang, ta không biết là gặp phải cái thần bì gì, càng nhìn nàng càng thích. . . . . .” Hắn cầm khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, phảng phất cả đời này nhìn thế nào cũng không ngán.
“Không phải ngươi nói ta không đẹp ──”
Lời nàng mới nói một nửa, đầu hắn liền cúi thấp, đôi môi ấm áp lần nữa thật sâu hôn nàng.
Nhịp tim cùng hô hấp của nàng phảng phất đều ngưng lại một khắc. . . . . .
“Ta sai rồi. Ở trong mắt của ta, nàng so bất kỳ nữ nhân nào cũng đẹp hơn.” Hắn thật lòng thành ý nói.
“Nguyệt Quang, ta nghĩ muốn. . . . . .” Hắn lầm bầm, nhẹ nhàng hôn mặt của nàng, lại khẽ cắn vành tai của nàng, giống như đại nam hài làm nũng.
Nguyệt Quang thất bại thở dài, cố gắng đẩy hắn ra, nhưng là hắn vững vàng khóa lại nàng, không ngừng hôn nàng, bàn tay cũng không an phận ở trên người của nàng dao động, làm nàng hô hấp hết sức dồn dập.
“Không tại sao. . . . . . Ta không thể để cho ngươi đối với ta muốn làm gì thì làm. . . . . .” Nàng nói với, dường như cũng tự nhủ với mình.
Hắn nhẹ gặm cái cổ tuyết non của nàng, đôi mắt đen sâu thẳm lóe ra tia dục vọng, “Nàng đã đáp ứng ta, nàng quên sao?”
“Ta. . . . . .”
“Hay là nàng đổi ý rồi? Vậy ta cũng có thể không cần tuân thủ ước định, đoạt lấy nàng, thưởng thức tư vị nàng ──”
Sắc mặt nàng thay đổi, thử giãy khỏi hắn, “Buông ta ra!”
Hắn kéo lấy cổ tay nàng, đem nàng kéo hướng mình, hơi thở nóng phun trên mặt của nàng, từng chữ từng chữ nói: “Nàng sẽ ngoan ngoãn nghe lời, đúng không?”
Nàng có thể nói không sao?
Nàng động khuôn mặt nhỏ nhắn, cự tuyệt hưởng ứng.
Đột nhiên, hắn kéo nàng xuống, nàng không đứng vững, cả người ngã nhào xuống sông, nước sông nhanh chóng che mất toàn thân của nàng.
“A. . . . . . Cứu mạng a! Ta không biết bơi. . . . . .” Tay nàng chân khua khoắng, hô to, sợ tới cực điểm.
“Đại tiểu thư của ta, nước mới đến eo nàng, nàng đứng lên là được mà.” Hắn vừa bực mình vừa buồn cười nói, tựa hồ cũng không tính xuất thủ cứu giúp.
Nguyệt Quang có nghe được lời của hắn, nhưng hai chân nàng như nhũn ra, muốn đứng lên lại không thể!
Nam nhân này thấy chết mà không cứu, nàng thành quỷ cũng phải quanh quẩn bên hắn. . . . . . Nghĩ tới đây, miệng nàng hé ra, lại uống vài miếng nước.
Thủy Tàn Tâm vốn cho là nàng đang hù dọa hắn, cho nên chẳng qua là đứng nhìn nàng đùa giỡn. Nhưng là nàng tựa hồ càng ngày càng có cái gì không đúng. . . . . .
“Nguyệt Quang!” Hắn kêu to, đưa tay muốn bắt lấy nàng, nhưng tay của hắn chỉ kéo đến vạt áo của nàng, nước sông chảy xiết liền đem nàng đẩy đi phía trước.
“Nguyệt Quang!”
Hắn liều chết đuổi theo, nhưng y phục ướt đẫm làm hành động hắn trở nên chậm lại ──
Rốt cục, hắn bổ nhào thân kéo nàng, đem nàng từ trong nước ôm lấy, đi về phía bên bờ.
Nguyệt Quang không ngừng ho khan, nước mắt cũng không nhịn được chảy xuống, hai tay nắm chặt không khách khí đấm hắn, “Ngươi muốn hại chết ta phải không?” Xú nam nhân đáng ghét! Nếu như không phải là hắn nói muốn bơi, nàng cũng sẽ không gặp phải nguy cơ chết chìm!
“Ta nào có? ! Ta chỉ là ──”
“Ngươi cố ý! Khụ khụ khụ. . . . . .” Nàng quá mức kích động. Lại ho lên, còn vừa đánh hắn, muốn đem tất cả kinh sợ vừa rồi phát tiết trên người hắn.
Thủy Tàn Tâm cũng sợ hãi. Hắn ôm chặt lấy nàng, trong lòng âm thầm trách mắng mình lỗ mãng sơ sót. “Thật xin lỗi. . . . . .”
Ba!
Một thanh âm bạt tai vang lên làm hết thảy ngưng tụ!
“Nàng dám đánh ta? !” Thủy Tàn Tâm quả thực không thể tin được.
Nguyệt Quang bị tức giận trên mặt hắn dọa sợ, không chút nghĩ ngợi đẩy ra hắn đứng dậy bỏ chạy, nhưng mới chạy mấy bước, ngay sau đó bị hắn đuổi theo.
“A!” Nàng bị hắn đụng ngã ở trên cỏ.
“Không. . . . . .” Nàng liều mạng giãy giụa, tuy nhiên nó không ngăn cản được hắn. Hắn ôm lấy nàng. Đi về một gian phòng nhỏ gần bờ sông.
Bình thường luyện công xong, hắn sẽ ở trong phòng nhỏ nghỉ ngơi một chút, hiện tại vừa đúng lúc có công dụng.
Hắn đẩy cửa căn phòng nhỏ ra, ném nàng lên chiếc giường duy nhất.
Nàng không kịp đứng dậy, hắn đã tựa như ác ngoan lao về phía nàng.
“Không được. . . . . .”
“Chưa bao giờ có nữ nhân dám đánh ta. . . . . . Chỉ có nàng!” Hắn bắt được hai tay của nàng, đặt trên đầu nàng.
Đau quá! Nguyệt Quang cảm giác mình tay bị hắn bẻ gảy. “Ngươi làm đau ta. . . . . .”
“Ta muốn nàng đau! Để cho nàng nếm thử mùi vị bị người tổn thương!”
“Là ngươi không đúng ──”
“Tại sao nàng không chịu giống như những nữ nhân khác, ngoan ngoãn nghe lời?”
Những nữ nhân khác? !
Nguyệt Quang tức giận trong lòng bởi vì đố kỵ mà càng thêm bùng cháy. “Bởi vì ta không phải là người để cho ngươi tiết dục! Ngươi chính là một tên hạ lưu vô lại, vậy ngươi hẳn là nên đi tìm nữ nhân xứng đôi với ngươi, thí dụ như kỹ nữ!”
Hắn đột nhiên vươn tay dễ dàng nắm được cẳm của nàng, bị lời nói của nàng làm kích động e rằng không khống chế được mình.
“Ta nói rồi, ta sẽ chinh phục nàng, đoạt lấy nàng. . . . . . Nàng đừng mơ tưởng phản kháng ta!”
“Ngươi dựa vào cái gì?” Nàng nghiến răng nói, thân thể bởi vì tức giận mà run rẩy.
“Chỉ bằng cái này!”
Hắn cúi đầu hung hăng hôn nàng, mạnh mẽ xâm nhập trong miệng nàng, tràn đầy tham muốn chiếm giữ cùng trừng phạt cùng nàng dây dưa, cướp lấy ngọt ngào trong miệng nàng.
“Dừng tay. . . . . .” Nàng không khuất phục! Nếu không hậu quả thật không tưởng tượng nổi. . . . . .
“Ta sẽ không nghe bất kì một câu nào của nàng nữa!” Hắn dùng lực kéo y phục của nàng.
“Không được! Dừng tay. . . . . .” Khuất nhục, nước mắt tựa như những hạt trân châu lăn xuống gương mặt của nàng.
“Mới vừa rồi không phải nàng còn rất hung dữ sao?” Hắn châm chọc.
Nguyệt Quang không cách nào nhịn được, đưa tay lại muốn đánh hắn một cái tát, lại bị hắn trước một bước bắt được tay của nàng.
“Muốn bạo ngược sao? Được, ta giúp nàng!”
Hắn rốt cuộc muốn làm cái gì?
Nguyệt Quang nhìn chăm chú vào hắn, chỉ thấy hắn vẻ mặt lạnh lẽo, như ác ma từ địa ngục, trong lòng nàng rất sợ hãi.
“Ngươi đừng làm loạn! Nếu không ta sẽ kêu to!”
“Kêu đi! Nàng càng kêu ta càng hưng phấn!”
“Không. . . . . .”
Không còn kịp rồi, y phục của nàng đã bị hắn thô bạo xé ra, bàn tay to của hắn sờ lên bộ ngực mềm mại trắng noãn của nàng.
“A. . . . . .” Cảm giác chạm điện làm nàng không nhịn được kêu thành tiếng. Nàng cắn môi dưới, không muốn ở trước mặt hắn phát ra bất kỳ thanh âm gì, làm hắn đắc ý.
“Nàng cùng ta đã không phải quan hệ bình thường, hiện tại ta chỉ để cho quan hệ này càng thêm xác định!”
Nói xong, hắn cúi đầu hôn xuống da thịt tuyết non như mưa. Nhũ phong tuyết trắng cao vút cùng hai điểm nhỏ khẽ run, nhìn hết sức mê người. . . . . .
Lần này hắn nhất định phải đoạt lấy nàng, không cho nàng kháng cự hắn nữa!
“Không. . . . . .”
“Nàng suy nghĩ về Văn lão gia một chút đi!”
Nàng cứng đờ, “Ngươi muốn nói gì?”
“Nàng ban đầu đến Cuồng Phong trại, chính là để cho cha nàng được bình an. Chẳng lẽ nàng ngây thơ cho là, một tiểu mỹ nhân như nàng rơi vào hang sơn tặc, còn có thể toàn thân trở về sao?” Ngón tay của hắn càng thêm tà tứ nhẹ xoa xoa nhũ hoa nhạy cảm.
“Không. . . . . .”
“Nàng chỉ cần một nam nhân là ta, hay là muốn ta đem nàng thưởng cho huynh đệ trong trại?” Hắn chẳng qua là dọa nàng một chút. Thật ra thì trong lòng hắn mới không làm được như vậy.
“Hạ lưu!” Nàng lại cho hắn một bạt tai.
“Nàng lại đánh ta? !” Ánh mắt của hắn cuồng mãnh mà hung bạo.
“Ngươi có thể đánh lại!” Nàng cãi lại.
“Ta không muốn trên da thịt trắng như tuyết lưu lại bất kì dấu vết xấu xí nào.” Hắn tà tà cười.
“Hạ lưu!” Nàng xấu hỗ dùng hết khí lực toàn thân muốn kháng cự hắn, không nghĩ tới nàng càng phản kháng, hắn lại càng hưng phấn.
“Phản kháng cũng vô dụng, hôm nay ta nhất định muốn nàng!”
“Ngươi. . . . . . A!” Nàng không nhịn được kêu nhỏ, bởi vì hắn cúi đầu vào một bên nhũ hoa, thỏa mãn vừa ấm áp vừa tràn đầy mùi thơm thiếu nữ
“Dừng tay. . . . . .” Nguyệt Quang lầm bầm ngăn cản.
Nội tâm ở nơi xó xỉnh nào, nàng biết mình nên tránh ra, nhưng là, nàng vô lực kháng cự.
Khuỷu tay của hắn tựa như sắt cứng, ngực của hắn bá đạo như thế, cuồng vọng khơi dậy ham muốn ẩn sâu trong cơ thể nàng.
“Nàng bây giờ nói không muốn, nhưng ta bảo đảm với nàng, sau đó nàng sẽ kêu ta đừng có ngừng.”
Nàng còn chưa kịp hiểu tới đây hắn muốn làm cái gì, bàn tay to của hắn đã không khách khí trượt đến giữa hai chân nàng. . . . . .
“Ngươi. . . . . . Đừng!” Nàng vội vàng kẹp chặt chân của mình, cả khuôn mặt đỏ bừng đáng yêu.
“Đừng?” Hắn cười tà, “Có lẽ nàng vẫn chưa rõ, bây giờ nơi này là ta ở làm chủ.” Hắn dùng lực ngăn chân ngọc của nàng, dùng đầu gối của mình ngăn lại nàng, để cho hai chân nàng không cách nào kẹp chặt, tiếp ngón tay của hắn thăm dò thật sâu vào giữa hai chân nàng.
“Nàng đã ướt rồi. . . . . .” Tay hắn chạm tới cánh hoa đã ướt át của nàng, ngón giữa nhẹ ấn tiểu hạch mẫn cảm, nhẹ nhàng ma sát.
Nguyệt Quang không nhịn được loại khoái cảm mãnh liệt đó, thở hốc vì kinh ngạc, lực cường đại cơ hồ làm nàng chống đỡ không được.
“Buông ta ra. . . . . .” Vừa xấu hổ vừa mắc cở nước mắt tự chảy ra, nhưng nàng lại không có sức lực, chỉ có thể mặc cho ngón tay hắn thăm dò ào nơi chặt chẽ của nàng.
Nàng không kìm hãm được mà nín thở, không hiểu là mình đang sợ, hay là có một chút hưng phấn.
Không! Không thể nào! Tại sao nàng có thể có loại cảm xúc này? !
Ngón tay của hắn bắt đầu từ từ co rút, đùa bỡn tiểu huyệt mê người của nàng, từng trận khoái cảm do tay hắn ruyền tới làm cho nàng không nhịn được giãy dụa thân thể.
“A. . . . . .” Ngón tay của hắn ở trong cơ thể nàng mãnh liệt chạy nước rút, Nguyệt Quang rất nhanh liền bị lạc trong khoái cảm.
Đống thời hắn cũng mút lấy nhũ hoa vươn cao của nàng, dẫn nàng tới vong tình cùng phát ra nhiều tiếng thở gấp, thân thể mềm mại đỏ bừng mê người.
Mái tóc đen quấn lên cánh tay của hắn, bộ dạng nàng càng thêm quyến rũ hơn. Vào giờ phút này, hắn chỉ muốn hung hăng đoạt lấy nàng, cái gì cũng không thể suy nghĩ thêm.
“Ta muốn nàng!” Hắn không để ý tới nàng hét lên kháng nghị, đem cự đại của mình phóng thích ra.
“Không! Không được. . . . . .”
Không còn kịp rồi.
Hắn như thanh củi nóng mạnh mẽ đâm vào trong cơ thể nàng, cướp đi trong sạch của nàng.
“A ──” Một trận đau đớn tê tâm liệt phế làm khuôn mặt xinh đẹp của nàng nhăn nhó, nước mắt nhanh chóng từ khóe mắt lăn xuống.
“Đau quá. . . . . .” Hai tay nàng muốn đánh hắn, nhưng vừa mới động đậy nàng liền đau đến không chịu được, chỉ có thể bất lực bắt hai cánh tay của hắn, hi vọng hắn có thể lui ra ngoài, không cần để cho nàng đau đớn thêm nữa.
“Ta biết nàng rất đau, mà ta cũng không dễ chịu.” Hắn bị nàng bao bọc thật chặt, nếu như không tự chủ mạnh mẽ, chỉ sợ hắn sẽ phải mất thể diện.
Nguyệt Quang vẫn khóc đến thương tâm, đột nhiên hắn hôn nàng.
Lòng nàng đột nhiên chấn động, đôi mắt ngập nước đáng thương nhìn hắn chằm chằm. Nụ hôn của hắn vẫn đầy thô bạo, nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được sự ấm áp của hắn.
Nụ hôn kỳ tích của hắn dường như xóa đi cảm giác xé rách lúc hắn xâm nhập mang đến cho nàng, không để cho nàng phải chịu đựng như vậy nữa.
Nàng không nên hưởng ứng hắn, nhưng hắn đã bắt đầu di động ở trên người của nàng.
“A. . . . . .” Nàng ngâm khẽ càng thêm kích thích dã thú trong cơ thể hắn.
Hắn một lần lại một lần đi vào lại rút ra, đem nàng một lần lại một lần đẩy dục vọng lên cao, nàng chỉ có thể vịn chặt hắn, cảm giác mình hoàn toàn hòa tan trong vòng tay hắn.
Động tác của hắn từ từ tăng nhanh, mỗi một lần chạy nước rút đều làm thân thể nhỏ bé của nàng chấn động, trải qua chuyện này nàng căn bản không cách nào chịu đựng cuống vọng của hắn.
Nàng cho rằng mình sẽ bị hắn giết chết mất, nhưng cũng không phát hiện đau đớn trong tiểu huyệt đã có chút giảm bớt, cái miệng nhỏ cũng của nàng cũng không nhịn được phát ra tiếng kêu thống khổ hòa lẫn vui sướng.
“A. . . . . . Cảm giác thật kỳ lạ. . . . . .” Nàng phun ra một chuỗi lời ý loạn tình mê, chắp tay lên thân thể nghênh hợp hắn, cả người dường như bay lên trời, bay bổng nhẹ nhàng.
“Nguyệt Quang!” Hắn khàn khàn gọi.
Nàng mở ra cặp mắt sương mù, bắt gặp cặp mắt cuồng nhiệt của hắn, bị khát vọng thân tình kia mê hoặc.
“Nguyệt Quang, nàng thật ngọt. . . . . .” Bàn tay tham lam của hắn vuốt ve toàn thân nàng, mỗi một tấc da thịt trắng noãn, hưởng thụ xúc cảm tinh tế kia.
Hắn không phải là không có nữ nhân, nhưng thỏa mãn khi cùng nàng ở chung một chỗ, là kinh nghiệm trước kia so sánh với nhau.
“A. . . . . .” Móng tay của nàng cắm thật sâu vào lưng của hắn, nhưng nàng không có phát giác, hắn cũng không còn chú ý.
Đến khi đạt tới cao trào, hắn ôm lấy thân thể xinh đẹp của nàng, nhanh chóng kéo ra đưa vào, tiếp theo thân thể hắn đột nhiên run lên, cuối cùng đem hạt giống bắn vào nơi ấm áp của nàng, hai người đắm chìm trong cuồng nhiệt kích tình. . . . . .
Kích tình đi qua, hai người cũng không có động đậy, bên trong nhà chỉ có tiếng thở dốc hai người, trong không khí tràn ngập mùi ái muội.
Cái này là thần bí giữa nam và nữ sao?
Thì ra là hẳn cuồng dã như thế, làm người ta ham muốn. . . . . . Nàng chưa bao giờ nghĩ tới, cũng chưa bao giờ đạt tới cảnh giới.
Mùi của hắn, cơ thể của hắn, chiếm giữ của hắn đã khắc sâu vào trong cơ thể nàng, linh hồn nàng. . . . . .
Nàng biết mình đã không còn là Nguyệt Quang trước kia.
Mà tất cả đều là nam nhân ích kỷ, đáng hận này ban tặng!
Nguyệt Quang chưa từng oán hận một nam nhân như thế, bất quá nàng cũng hiểu được, nàng hận người nhưng nàng càng hận nàng hơn.
Hắn có thể đoạt lấy thân thể của nàng, nhưng hắn đừng vọng tưởng lấy được lòng của nàng! Một khi lão gia bình an vô sự, nàng tuyệt đối sẽ chạy trốn thật xa!
“Nguyệt Quang. . . . . .” Thủy Tàn Tâm khẽ gọi.
Nguyệt Quang lật người, không để ý tới nam nhân bên cạnh.
“Nguyệt Quang, ta. . . . . .” Hắn biết mình mới vừa rồi bị kích động. Hắn muốn nàng, nhưng cũng ngờ rằng mình như một dã thú. . . . . .
“Ta không muốn nói chuyện với ngươi, ta cái gì cũng không muốn nghe!” Nguyệt Quang tức giận kêu.
Thủy Tàn Tâm đưa tay kéo nàng quay về phía mình, “Nàng định dùng cách trẻ con này để trả thù ta sao?”
“Ta làm sao dám đây? Tam đương gia.” Nàng lạnh nhạt châm biếm.
“Nàng phải biết đây đều là nàng ép ta! Dù sao tất cả của nàng đều là của ta, bất quá ta chỉ là cầm đồ thuộc về ta ──”
Lời hắn vừa mới dứt, chỉ thấy một vật đập về phía hắn. Hắn nhanh như chớp tránh được, nếu không trên đầu nhất định sẽ bị đập mạnh.
“Tốt nhất nàng đừng cố tình gây sự nữa, nếu không hậu quả tự mình phụ trách!” Hắn cũng nổi giận.
“Tự mình phụ trách?” Nguyệt Quang đã mất đi lý trí, bắt đầu tìm bất kỳ đồ có thế ném, “Được, ta đánh chết ngươi trước, sau đó sẽ tự mình phụ trách!”
“Nàng ──”
“Ta không muốn gặp lại được ngươi! Ngươi cút đi!” Nàng đem đồ có thể ném ném về phía hắn.
Hắn nhạnh nhẹn tránh được hết, bắt được tay của nàng. “Nàng bình tĩnh một chút! Bất quá chỉ là một cuộc hoan ái nam nữ mà thôi. . . . . . Nàng vừa rồi không phải là cũng rất hưởng thụ?”
Nguyệt Quang bị lời của hắn đâm thẳng, nàng dùng ánh mắt tràn đầy oán hận nhìn hắn, hít một hơi thật sâu, “Được, giờ ngươi cũng đã được hưởng thụ, chỉ cần ngươi thả cha ta, ta liền quên cơn ác mộng này.”
Thủy Tàn Tâm nhíu mày, nàng đem tất cả của hai người nói như vậy sao? !
“Muốn ta thả cha nàng có thể, nàng nhất định phải cho ta hài lòng!” Hắn cũng không tin không trị được nàng!
“Ngươi!”
“Nếu như làm không được, nàng đời này cũng đừng mơ tưởng gặp lại được hắn!”
Lời nói vô tình của hắn làm tâm nàng chấn động, sắc mặt trắng bệch.
“Ngươi không thể. . . . . .”
“Ta có cái gì không thể? Dù sao nàng hận ta, ta cũng không ngại để cho nàng càng hận ta hơn! Tóm lại nàng đừng nghĩ thoát khỏi ta, đời này chúng ta là dây dưa không rõ!”
Nguyệt Quang phảng phất thấy án tử hình, cả người vô lực ngồi liệt trên giường, không hề có bất kỳ giãy giụa nữa, chỉ yên lặng chảy nước mắt.
Nước mắt của nàng làm hắn vô cùng khổ sở, bất quá hắn cũng nhất định để cho nàng biết rõ, hắn mới là chủ nhân của nàng.
Hắn nâng đầu nàng lên, cặp mắt đen lẳng lặng nhìn nước mắt chảy trên khuôn mặt nàng, hai tay ôn nhu vì nàng lau đi lệ, thanh âm khàn khàn nói: “Vừa nãy là ta quá kích động, nhưng, ta sẽ không hối hận.”
Nói xong, hắn ôm lấy thân thể nhỏ bé của nàng, trở về nhà, mà Nguyệt Quang nhu thuận dựa vào lồng ngực ấm áp của hắn.
Nàng mệt mỏi.
Cho dù muốn chạy trốn khỏi hắn, cũng đợi ngày mai hãy nói. Hiện tại, nàng cần nghỉ ngơi thật nhiều.
Tất cả đợi ngày mai hãy nói. . . . . .
Nguyệt Quang gánh hai thùng nước từ bờ sông nhỏ đi tới. Tiểu Mai này quả nhiên có ý xấu, bởi vì biết Thủy Tàn Tâm cùng nàng ở chung một chỗ cả đêm, liền giao cho nàng công việc gấp bội.
Nguyệt Quang cố hết sức gánh hai thùng nước đầy, mỗi một bước đều thật nặng nề. Vai của nàng cũng bị đòn gánh mài đau đớn, bàn tay giữ sợi dây cũng sưng rộp, chân của nàng đau nhức, lưng cũng tựa hồ muốn gãy.
Nhưng, nàng nhất định phải về trước lúc mặt trời lặn, đổ đầy bể nước trong phòng bếp.
Bất quá công việc mệt nhọc cũng có chỗ tốt, có thể để cho nàng không thể suy nghĩ lung tung, sẽ không còn nhớ đến gương mặt tà mị tuấn tú của Thủy Tàn Tâm cùng tất cả nhưng gì hắn làm với nàng.
Nàng biết thế này rất buồn cười.
Quen biết một người không lâu, lại chiếm cứ tất cả suy nghĩ của nàng, mà nàng ngay cả năng lực cự tuyệt cũng không có . . . . . .
Nàng đang chuẩn bị gánh một chuyến cuối cùng thì một bàn tay lớn thình lình giữ lấy thùng nước, hại nàng giật mình.
“Nàng đang làm gì? !” Thủy Tàn Tâm trực tiếp hỏi, lửa giận hừng hực.
Nguyệt Quang thấy hắn xuất hiện, kinh ngạc chớp đôi mắt to.
Nàng không hiểu người nào chọc hắn tức giận như vậy, nhưng vậy cũng không liên quan chuyện của nàng. “Nấu nước.”
“Đây không phải là chuyện nàng nên làm!” Thân thể nhỏ bé của nàng sao chịu được việc nặng như vậy
Hắn đem đòn gánh từ vai của nàng dời qua, lại bị nàng ngăn cản.
“Ngươi làm cái gì?”
“Đưa ta!” Hắn đoạt lấy đơn giản.
Nguyệt Quang không thể không thừa nhận, sau khi gánh nặng bả vai được giải trừ, đúng là thoải mái hơn.
“Ngươi thân là Tam đương gia Cuồng Phong trại, không cần làm loại việc nặng này.” Nàng giễu cợt nói.
“Ta không thể để cho nữ nhân của ta đi nấu nước.” Sắc mặt của hắn nhìn thật không tốt.
Nguyệt Quang khóe miệng khẽ nhếch, khiêu khích nói: “Khá lắm đại nam nhân! Chỉ tiếc ta không phải là nữ nhân của ngươi, ngươi cũng không phải là nam nhân của ta!”
Nàng nói vừa xong, hắn đã đưa tay cầm eo nhỏ của nàng, nàng ngẩng đầu lên, nghênh đón hắc mâu xinh đẹp của hắn.
Nguy rồi bây giờ, nàng cùng hắn đơn độc tại hậu sơn. . . . . . Đây là hành động hết sức không lý trí.
“Không!” Nàng muốn chạy trốn, hắn lại đem nàng ôm chặt hơn.
“Về sau không cho phép nàng làm tiếp loại việc nặng này.” Thanh âm của hắn nhu hảo truyền vào trong nàng, làm nàng vốn đã hoảng loạn trong lòng càng thêm bất an.
“Nếu như ta mệt chết, ngươi không phải là càng vui vẻ hơn? Trừng phạt trả thù ta, không phải là tính toán của ngươi sao?” Lời vừa ra khỏi miệng nàng liền hối hận, bởi vì giọng nói nàng phảng phất như tiểu tức phụ chịu ủy khuất.
Hắn đau lòng ôm lấy nàng, ở trên mặt nàng hôn, hoàn toàn không để ý tới nàng né tránh. “Ta tìm nàng nửa ngày, chính là muốn được ôm nàng, gần gũi nàng.”
“Im! Ngươi nói lời này không xấu hổ sao?” Nàng nũng nịu nói.
“Ta vì nàng nói nhiều hơn lời ngon tiếng ngọt.” Hắn giống như là cố ý trêu chọc nàng, ở bên tai nàng thổi khí, làm thân thể nàng không tự chủ được một hồi run rẩy.
“Nhưng ta không muốn nghe.” Nàng liều chết muốn tránh khỏi hắn, nhưng hắn cũng không để nàng như ý nguyện.
“Không muốn nghe? Được, vậy ta không nói.”
Lời của hắn làm nàng thở phào nhẹ nhõm, đồng thời trong lòng lại có loại cảm giác mất mát.
Tại sao?
Chẳng lẽ nàng cũng mong đợi hắn có thể nói thêm nữa chút lời ngon tiếng ngọt, được người quan tâm, thương yêu hạnh phúc?
Không, không thể tiếp tục như vậy, nếu không. . . . . .
“A!”
Nàng hét lên một tiếng, vội vàng vòng cổ hắn, kinh ngạc hắn đột nhiên ôm lấy nàng hướng bờ sông đi.
“Ngươi muốn làm gì? !”
“Chúng ta đi bơi.”
“Cái gì? !” Sắc mặt nàng một hồi trắng xanh, “Ta không biết bơi!”
“Không sao, ta dạy nàng.”
“Không muốn. . . . . .” Nàng thất sắc ôm chặt hắn.
Thủy Tàn Tâm cười nhìn nàng, “Nàng không nghịch nước sao?”
Nàng liền vội vàng lắc đầu.
Hắn ôm nàng đi tới sông nhỏ, nước sông không sâu, đến thắt lưng hai người. nước sông lành lạnh đánh thẳng vào thân thể nàng, làm nàng thở hốc vì kinh ngạc.
“Nước sâu đến eo nàng, nàng không cần lo chết chìm. Huống chi. . . . . .” Hắn ôn nhu vuốt gương mặt béo mập của nàng, “Có ta ở bên cạnh nàng đây, nàng không cần sợ gì cả.”
Trong nháy mắt, tim nàng bởi vì lời hắn nói mà ngừng đập. Nàng lẳng lặng nhìn vào khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, cảm giác được mình vừa lạc vào trong ánh mắt hắn. . . . . .
“Nguyệt Quang, ta không biết là gặp phải cái thần bì gì, càng nhìn nàng càng thích. . . . . .” Hắn cầm khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, phảng phất cả đời này nhìn thế nào cũng không ngán.
“Không phải ngươi nói ta không đẹp ──”
Lời nàng mới nói một nửa, đầu hắn liền cúi thấp, đôi môi ấm áp lần nữa thật sâu hôn nàng.
Nhịp tim cùng hô hấp của nàng phảng phất đều ngưng lại một khắc. . . . . .
“Ta sai rồi. Ở trong mắt của ta, nàng so bất kỳ nữ nhân nào cũng đẹp hơn.” Hắn thật lòng thành ý nói.
“Nguyệt Quang, ta nghĩ muốn. . . . . .” Hắn lầm bầm, nhẹ nhàng hôn mặt của nàng, lại khẽ cắn vành tai của nàng, giống như đại nam hài làm nũng.
Nguyệt Quang thất bại thở dài, cố gắng đẩy hắn ra, nhưng là hắn vững vàng khóa lại nàng, không ngừng hôn nàng, bàn tay cũng không an phận ở trên người của nàng dao động, làm nàng hô hấp hết sức dồn dập.
“Không tại sao. . . . . . Ta không thể để cho ngươi đối với ta muốn làm gì thì làm. . . . . .” Nàng nói với, dường như cũng tự nhủ với mình.
Hắn nhẹ gặm cái cổ tuyết non của nàng, đôi mắt đen sâu thẳm lóe ra tia dục vọng, “Nàng đã đáp ứng ta, nàng quên sao?”
“Ta. . . . . .”
“Hay là nàng đổi ý rồi? Vậy ta cũng có thể không cần tuân thủ ước định, đoạt lấy nàng, thưởng thức tư vị nàng ──”
Sắc mặt nàng thay đổi, thử giãy khỏi hắn, “Buông ta ra!”
Hắn kéo lấy cổ tay nàng, đem nàng kéo hướng mình, hơi thở nóng phun trên mặt của nàng, từng chữ từng chữ nói: “Nàng sẽ ngoan ngoãn nghe lời, đúng không?”
Nàng có thể nói không sao?
Nàng động khuôn mặt nhỏ nhắn, cự tuyệt hưởng ứng.
Đột nhiên, hắn kéo nàng xuống, nàng không đứng vững, cả người ngã nhào xuống sông, nước sông nhanh chóng che mất toàn thân của nàng.
“A. . . . . . Cứu mạng a! Ta không biết bơi. . . . . .” Tay nàng chân khua khoắng, hô to, sợ tới cực điểm.
“Đại tiểu thư của ta, nước mới đến eo nàng, nàng đứng lên là được mà.” Hắn vừa bực mình vừa buồn cười nói, tựa hồ cũng không tính xuất thủ cứu giúp.
Nguyệt Quang có nghe được lời của hắn, nhưng hai chân nàng như nhũn ra, muốn đứng lên lại không thể!
Nam nhân này thấy chết mà không cứu, nàng thành quỷ cũng phải quanh quẩn bên hắn. . . . . . Nghĩ tới đây, miệng nàng hé ra, lại uống vài miếng nước.
Thủy Tàn Tâm vốn cho là nàng đang hù dọa hắn, cho nên chẳng qua là đứng nhìn nàng đùa giỡn. Nhưng là nàng tựa hồ càng ngày càng có cái gì không đúng. . . . . .
“Nguyệt Quang!” Hắn kêu to, đưa tay muốn bắt lấy nàng, nhưng tay của hắn chỉ kéo đến vạt áo của nàng, nước sông chảy xiết liền đem nàng đẩy đi phía trước.
“Nguyệt Quang!”
Hắn liều chết đuổi theo, nhưng y phục ướt đẫm làm hành động hắn trở nên chậm lại ──
Rốt cục, hắn bổ nhào thân kéo nàng, đem nàng từ trong nước ôm lấy, đi về phía bên bờ.
Nguyệt Quang không ngừng ho khan, nước mắt cũng không nhịn được chảy xuống, hai tay nắm chặt không khách khí đấm hắn, “Ngươi muốn hại chết ta phải không?” Xú nam nhân đáng ghét! Nếu như không phải là hắn nói muốn bơi, nàng cũng sẽ không gặp phải nguy cơ chết chìm!
“Ta nào có? ! Ta chỉ là ──”
“Ngươi cố ý! Khụ khụ khụ. . . . . .” Nàng quá mức kích động. Lại ho lên, còn vừa đánh hắn, muốn đem tất cả kinh sợ vừa rồi phát tiết trên người hắn.
Thủy Tàn Tâm cũng sợ hãi. Hắn ôm chặt lấy nàng, trong lòng âm thầm trách mắng mình lỗ mãng sơ sót. “Thật xin lỗi. . . . . .”
Ba!
Một thanh âm bạt tai vang lên làm hết thảy ngưng tụ!
“Nàng dám đánh ta? !” Thủy Tàn Tâm quả thực không thể tin được.
Nguyệt Quang bị tức giận trên mặt hắn dọa sợ, không chút nghĩ ngợi đẩy ra hắn đứng dậy bỏ chạy, nhưng mới chạy mấy bước, ngay sau đó bị hắn đuổi theo.
“A!” Nàng bị hắn đụng ngã ở trên cỏ.
“Không. . . . . .” Nàng liều mạng giãy giụa, tuy nhiên nó không ngăn cản được hắn. Hắn ôm lấy nàng. Đi về một gian phòng nhỏ gần bờ sông.
Bình thường luyện công xong, hắn sẽ ở trong phòng nhỏ nghỉ ngơi một chút, hiện tại vừa đúng lúc có công dụng.
Hắn đẩy cửa căn phòng nhỏ ra, ném nàng lên chiếc giường duy nhất.
Nàng không kịp đứng dậy, hắn đã tựa như ác ngoan lao về phía nàng.
“Không được. . . . . .”
“Chưa bao giờ có nữ nhân dám đánh ta. . . . . . Chỉ có nàng!” Hắn bắt được hai tay của nàng, đặt trên đầu nàng.
Đau quá! Nguyệt Quang cảm giác mình tay bị hắn bẻ gảy. “Ngươi làm đau ta. . . . . .”
“Ta muốn nàng đau! Để cho nàng nếm thử mùi vị bị người tổn thương!”
“Là ngươi không đúng ──”
“Tại sao nàng không chịu giống như những nữ nhân khác, ngoan ngoãn nghe lời?”
Những nữ nhân khác? !
Nguyệt Quang tức giận trong lòng bởi vì đố kỵ mà càng thêm bùng cháy. “Bởi vì ta không phải là người để cho ngươi tiết dục! Ngươi chính là một tên hạ lưu vô lại, vậy ngươi hẳn là nên đi tìm nữ nhân xứng đôi với ngươi, thí dụ như kỹ nữ!”
Hắn đột nhiên vươn tay dễ dàng nắm được cẳm của nàng, bị lời nói của nàng làm kích động e rằng không khống chế được mình.
“Ta nói rồi, ta sẽ chinh phục nàng, đoạt lấy nàng. . . . . . Nàng đừng mơ tưởng phản kháng ta!”
“Ngươi dựa vào cái gì?” Nàng nghiến răng nói, thân thể bởi vì tức giận mà run rẩy.
“Chỉ bằng cái này!”
Hắn cúi đầu hung hăng hôn nàng, mạnh mẽ xâm nhập trong miệng nàng, tràn đầy tham muốn chiếm giữ cùng trừng phạt cùng nàng dây dưa, cướp lấy ngọt ngào trong miệng nàng.
“Dừng tay. . . . . .” Nàng không khuất phục! Nếu không hậu quả thật không tưởng tượng nổi. . . . . .
“Ta sẽ không nghe bất kì một câu nào của nàng nữa!” Hắn dùng lực kéo y phục của nàng.
“Không được! Dừng tay. . . . . .” Khuất nhục, nước mắt tựa như những hạt trân châu lăn xuống gương mặt của nàng.
“Mới vừa rồi không phải nàng còn rất hung dữ sao?” Hắn châm chọc.
Nguyệt Quang không cách nào nhịn được, đưa tay lại muốn đánh hắn một cái tát, lại bị hắn trước một bước bắt được tay của nàng.
“Muốn bạo ngược sao? Được, ta giúp nàng!”
Hắn rốt cuộc muốn làm cái gì?
Nguyệt Quang nhìn chăm chú vào hắn, chỉ thấy hắn vẻ mặt lạnh lẽo, như ác ma từ địa ngục, trong lòng nàng rất sợ hãi.
“Ngươi đừng làm loạn! Nếu không ta sẽ kêu to!”
“Kêu đi! Nàng càng kêu ta càng hưng phấn!”
“Không. . . . . .”
Không còn kịp rồi, y phục của nàng đã bị hắn thô bạo xé ra, bàn tay to của hắn sờ lên bộ ngực mềm mại trắng noãn của nàng.
“A. . . . . .” Cảm giác chạm điện làm nàng không nhịn được kêu thành tiếng. Nàng cắn môi dưới, không muốn ở trước mặt hắn phát ra bất kỳ thanh âm gì, làm hắn đắc ý.
“Nàng cùng ta đã không phải quan hệ bình thường, hiện tại ta chỉ để cho quan hệ này càng thêm xác định!”
Nói xong, hắn cúi đầu hôn xuống da thịt tuyết non như mưa. Nhũ phong tuyết trắng cao vút cùng hai điểm nhỏ khẽ run, nhìn hết sức mê người. . . . . .
Lần này hắn nhất định phải đoạt lấy nàng, không cho nàng kháng cự hắn nữa!
“Không. . . . . .”
“Nàng suy nghĩ về Văn lão gia một chút đi!”
Nàng cứng đờ, “Ngươi muốn nói gì?”
“Nàng ban đầu đến Cuồng Phong trại, chính là để cho cha nàng được bình an. Chẳng lẽ nàng ngây thơ cho là, một tiểu mỹ nhân như nàng rơi vào hang sơn tặc, còn có thể toàn thân trở về sao?” Ngón tay của hắn càng thêm tà tứ nhẹ xoa xoa nhũ hoa nhạy cảm.
“Không. . . . . .”
“Nàng chỉ cần một nam nhân là ta, hay là muốn ta đem nàng thưởng cho huynh đệ trong trại?” Hắn chẳng qua là dọa nàng một chút. Thật ra thì trong lòng hắn mới không làm được như vậy.
“Hạ lưu!” Nàng lại cho hắn một bạt tai.
“Nàng lại đánh ta? !” Ánh mắt của hắn cuồng mãnh mà hung bạo.
“Ngươi có thể đánh lại!” Nàng cãi lại.
“Ta không muốn trên da thịt trắng như tuyết lưu lại bất kì dấu vết xấu xí nào.” Hắn tà tà cười.
“Hạ lưu!” Nàng xấu hỗ dùng hết khí lực toàn thân muốn kháng cự hắn, không nghĩ tới nàng càng phản kháng, hắn lại càng hưng phấn.
“Phản kháng cũng vô dụng, hôm nay ta nhất định muốn nàng!”
“Ngươi. . . . . . A!” Nàng không nhịn được kêu nhỏ, bởi vì hắn cúi đầu vào một bên nhũ hoa, thỏa mãn vừa ấm áp vừa tràn đầy mùi thơm thiếu nữ
“Dừng tay. . . . . .” Nguyệt Quang lầm bầm ngăn cản.
Nội tâm ở nơi xó xỉnh nào, nàng biết mình nên tránh ra, nhưng là, nàng vô lực kháng cự.
Khuỷu tay của hắn tựa như sắt cứng, ngực của hắn bá đạo như thế, cuồng vọng khơi dậy ham muốn ẩn sâu trong cơ thể nàng.
“Nàng bây giờ nói không muốn, nhưng ta bảo đảm với nàng, sau đó nàng sẽ kêu ta đừng có ngừng.”
Nàng còn chưa kịp hiểu tới đây hắn muốn làm cái gì, bàn tay to của hắn đã không khách khí trượt đến giữa hai chân nàng. . . . . .
“Ngươi. . . . . . Đừng!” Nàng vội vàng kẹp chặt chân của mình, cả khuôn mặt đỏ bừng đáng yêu.
“Đừng?” Hắn cười tà, “Có lẽ nàng vẫn chưa rõ, bây giờ nơi này là ta ở làm chủ.” Hắn dùng lực ngăn chân ngọc của nàng, dùng đầu gối của mình ngăn lại nàng, để cho hai chân nàng không cách nào kẹp chặt, tiếp ngón tay của hắn thăm dò thật sâu vào giữa hai chân nàng.
“Nàng đã ướt rồi. . . . . .” Tay hắn chạm tới cánh hoa đã ướt át của nàng, ngón giữa nhẹ ấn tiểu hạch mẫn cảm, nhẹ nhàng ma sát.
Nguyệt Quang không nhịn được loại khoái cảm mãnh liệt đó, thở hốc vì kinh ngạc, lực cường đại cơ hồ làm nàng chống đỡ không được.
“Buông ta ra. . . . . .” Vừa xấu hổ vừa mắc cở nước mắt tự chảy ra, nhưng nàng lại không có sức lực, chỉ có thể mặc cho ngón tay hắn thăm dò ào nơi chặt chẽ của nàng.
Nàng không kìm hãm được mà nín thở, không hiểu là mình đang sợ, hay là có một chút hưng phấn.
Không! Không thể nào! Tại sao nàng có thể có loại cảm xúc này? !
Ngón tay của hắn bắt đầu từ từ co rút, đùa bỡn tiểu huyệt mê người của nàng, từng trận khoái cảm do tay hắn ruyền tới làm cho nàng không nhịn được giãy dụa thân thể.
“A. . . . . .” Ngón tay của hắn ở trong cơ thể nàng mãnh liệt chạy nước rút, Nguyệt Quang rất nhanh liền bị lạc trong khoái cảm.
Đống thời hắn cũng mút lấy nhũ hoa vươn cao của nàng, dẫn nàng tới vong tình cùng phát ra nhiều tiếng thở gấp, thân thể mềm mại đỏ bừng mê người.
Mái tóc đen quấn lên cánh tay của hắn, bộ dạng nàng càng thêm quyến rũ hơn. Vào giờ phút này, hắn chỉ muốn hung hăng đoạt lấy nàng, cái gì cũng không thể suy nghĩ thêm.
“Ta muốn nàng!” Hắn không để ý tới nàng hét lên kháng nghị, đem cự đại của mình phóng thích ra.
“Không! Không được. . . . . .”
Không còn kịp rồi.
Hắn như thanh củi nóng mạnh mẽ đâm vào trong cơ thể nàng, cướp đi trong sạch của nàng.
“A ──” Một trận đau đớn tê tâm liệt phế làm khuôn mặt xinh đẹp của nàng nhăn nhó, nước mắt nhanh chóng từ khóe mắt lăn xuống.
“Đau quá. . . . . .” Hai tay nàng muốn đánh hắn, nhưng vừa mới động đậy nàng liền đau đến không chịu được, chỉ có thể bất lực bắt hai cánh tay của hắn, hi vọng hắn có thể lui ra ngoài, không cần để cho nàng đau đớn thêm nữa.
“Ta biết nàng rất đau, mà ta cũng không dễ chịu.” Hắn bị nàng bao bọc thật chặt, nếu như không tự chủ mạnh mẽ, chỉ sợ hắn sẽ phải mất thể diện.
Nguyệt Quang vẫn khóc đến thương tâm, đột nhiên hắn hôn nàng.
Lòng nàng đột nhiên chấn động, đôi mắt ngập nước đáng thương nhìn hắn chằm chằm. Nụ hôn của hắn vẫn đầy thô bạo, nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được sự ấm áp của hắn.
Nụ hôn kỳ tích của hắn dường như xóa đi cảm giác xé rách lúc hắn xâm nhập mang đến cho nàng, không để cho nàng phải chịu đựng như vậy nữa.
Nàng không nên hưởng ứng hắn, nhưng hắn đã bắt đầu di động ở trên người của nàng.
“A. . . . . .” Nàng ngâm khẽ càng thêm kích thích dã thú trong cơ thể hắn.
Hắn một lần lại một lần đi vào lại rút ra, đem nàng một lần lại một lần đẩy dục vọng lên cao, nàng chỉ có thể vịn chặt hắn, cảm giác mình hoàn toàn hòa tan trong vòng tay hắn.
Động tác của hắn từ từ tăng nhanh, mỗi một lần chạy nước rút đều làm thân thể nhỏ bé của nàng chấn động, trải qua chuyện này nàng căn bản không cách nào chịu đựng cuống vọng của hắn.
Nàng cho rằng mình sẽ bị hắn giết chết mất, nhưng cũng không phát hiện đau đớn trong tiểu huyệt đã có chút giảm bớt, cái miệng nhỏ cũng của nàng cũng không nhịn được phát ra tiếng kêu thống khổ hòa lẫn vui sướng.
“A. . . . . . Cảm giác thật kỳ lạ. . . . . .” Nàng phun ra một chuỗi lời ý loạn tình mê, chắp tay lên thân thể nghênh hợp hắn, cả người dường như bay lên trời, bay bổng nhẹ nhàng.
“Nguyệt Quang!” Hắn khàn khàn gọi.
Nàng mở ra cặp mắt sương mù, bắt gặp cặp mắt cuồng nhiệt của hắn, bị khát vọng thân tình kia mê hoặc.
“Nguyệt Quang, nàng thật ngọt. . . . . .” Bàn tay tham lam của hắn vuốt ve toàn thân nàng, mỗi một tấc da thịt trắng noãn, hưởng thụ xúc cảm tinh tế kia.
Hắn không phải là không có nữ nhân, nhưng thỏa mãn khi cùng nàng ở chung một chỗ, là kinh nghiệm trước kia so sánh với nhau.
“A. . . . . .” Móng tay của nàng cắm thật sâu vào lưng của hắn, nhưng nàng không có phát giác, hắn cũng không còn chú ý.
Đến khi đạt tới cao trào, hắn ôm lấy thân thể xinh đẹp của nàng, nhanh chóng kéo ra đưa vào, tiếp theo thân thể hắn đột nhiên run lên, cuối cùng đem hạt giống bắn vào nơi ấm áp của nàng, hai người đắm chìm trong cuồng nhiệt kích tình. . . . . .
Kích tình đi qua, hai người cũng không có động đậy, bên trong nhà chỉ có tiếng thở dốc hai người, trong không khí tràn ngập mùi ái muội.
Cái này là thần bí giữa nam và nữ sao?
Thì ra là hẳn cuồng dã như thế, làm người ta ham muốn. . . . . . Nàng chưa bao giờ nghĩ tới, cũng chưa bao giờ đạt tới cảnh giới.
Mùi của hắn, cơ thể của hắn, chiếm giữ của hắn đã khắc sâu vào trong cơ thể nàng, linh hồn nàng. . . . . .
Nàng biết mình đã không còn là Nguyệt Quang trước kia.
Mà tất cả đều là nam nhân ích kỷ, đáng hận này ban tặng!
Nguyệt Quang chưa từng oán hận một nam nhân như thế, bất quá nàng cũng hiểu được, nàng hận người nhưng nàng càng hận nàng hơn.
Hắn có thể đoạt lấy thân thể của nàng, nhưng hắn đừng vọng tưởng lấy được lòng của nàng! Một khi lão gia bình an vô sự, nàng tuyệt đối sẽ chạy trốn thật xa!
“Nguyệt Quang. . . . . .” Thủy Tàn Tâm khẽ gọi.
Nguyệt Quang lật người, không để ý tới nam nhân bên cạnh.
“Nguyệt Quang, ta. . . . . .” Hắn biết mình mới vừa rồi bị kích động. Hắn muốn nàng, nhưng cũng ngờ rằng mình như một dã thú. . . . . .
“Ta không muốn nói chuyện với ngươi, ta cái gì cũng không muốn nghe!” Nguyệt Quang tức giận kêu.
Thủy Tàn Tâm đưa tay kéo nàng quay về phía mình, “Nàng định dùng cách trẻ con này để trả thù ta sao?”
“Ta làm sao dám đây? Tam đương gia.” Nàng lạnh nhạt châm biếm.
“Nàng phải biết đây đều là nàng ép ta! Dù sao tất cả của nàng đều là của ta, bất quá ta chỉ là cầm đồ thuộc về ta ──”
Lời hắn vừa mới dứt, chỉ thấy một vật đập về phía hắn. Hắn nhanh như chớp tránh được, nếu không trên đầu nhất định sẽ bị đập mạnh.
“Tốt nhất nàng đừng cố tình gây sự nữa, nếu không hậu quả tự mình phụ trách!” Hắn cũng nổi giận.
“Tự mình phụ trách?” Nguyệt Quang đã mất đi lý trí, bắt đầu tìm bất kỳ đồ có thế ném, “Được, ta đánh chết ngươi trước, sau đó sẽ tự mình phụ trách!”
“Nàng ──”
“Ta không muốn gặp lại được ngươi! Ngươi cút đi!” Nàng đem đồ có thể ném ném về phía hắn.
Hắn nhạnh nhẹn tránh được hết, bắt được tay của nàng. “Nàng bình tĩnh một chút! Bất quá chỉ là một cuộc hoan ái nam nữ mà thôi. . . . . . Nàng vừa rồi không phải là cũng rất hưởng thụ?”
Nguyệt Quang bị lời của hắn đâm thẳng, nàng dùng ánh mắt tràn đầy oán hận nhìn hắn, hít một hơi thật sâu, “Được, giờ ngươi cũng đã được hưởng thụ, chỉ cần ngươi thả cha ta, ta liền quên cơn ác mộng này.”
Thủy Tàn Tâm nhíu mày, nàng đem tất cả của hai người nói như vậy sao? !
“Muốn ta thả cha nàng có thể, nàng nhất định phải cho ta hài lòng!” Hắn cũng không tin không trị được nàng!
“Ngươi!”
“Nếu như làm không được, nàng đời này cũng đừng mơ tưởng gặp lại được hắn!”
Lời nói vô tình của hắn làm tâm nàng chấn động, sắc mặt trắng bệch.
“Ngươi không thể. . . . . .”
“Ta có cái gì không thể? Dù sao nàng hận ta, ta cũng không ngại để cho nàng càng hận ta hơn! Tóm lại nàng đừng nghĩ thoát khỏi ta, đời này chúng ta là dây dưa không rõ!”
Nguyệt Quang phảng phất thấy án tử hình, cả người vô lực ngồi liệt trên giường, không hề có bất kỳ giãy giụa nữa, chỉ yên lặng chảy nước mắt.
Nước mắt của nàng làm hắn vô cùng khổ sở, bất quá hắn cũng nhất định để cho nàng biết rõ, hắn mới là chủ nhân của nàng.
Hắn nâng đầu nàng lên, cặp mắt đen lẳng lặng nhìn nước mắt chảy trên khuôn mặt nàng, hai tay ôn nhu vì nàng lau đi lệ, thanh âm khàn khàn nói: “Vừa nãy là ta quá kích động, nhưng, ta sẽ không hối hận.”
Nói xong, hắn ôm lấy thân thể nhỏ bé của nàng, trở về nhà, mà Nguyệt Quang nhu thuận dựa vào lồng ngực ấm áp của hắn.
Nàng mệt mỏi.
Cho dù muốn chạy trốn khỏi hắn, cũng đợi ngày mai hãy nói. Hiện tại, nàng cần nghỉ ngơi thật nhiều.
Tất cả đợi ngày mai hãy nói. . . . . .
/10
|