Minh Thứ còn ngỡ rằng anh không biết động tác nhỏ của mình, nhận lấy phần cơm xong thì bắt đầu ăn.
Hôm nay đánh một trận, tiêu hao quá nhiều sức lực, hai cái bánh bao trong túi chỉ đủ ăn để trấn bụng thôi, vẫn là ăn cơm có thịt có đồ dầu mới sảng khoái.
Tiêu Ngộ An nhìn cái cục ngốn nga ngốn nghiến như hổ đói trước mặt, trong bụng thầm nảy ra một ý nghĩ -- Cục cưng người gặp người thương cuối cùng cũng đến cái tuổi tới chó cũng không thèm rồi, đời sau của Tiêu Cẩm Trình đã có người kế thừa.
Lúc trước Minh Thứ vừa gọi cậu anh ơi năm ấy mới có năm tuổi, ngoan ngoãn, mềm mềm, tính tình cũng tốt, chỉ có thói xấu là hay kêu ứ ứ hưm hưm, cậu cũng uốn nắn lại rồi.
Bây giờ vừa chuyển mắt, thoáng cái người ta đã lớp 5, ở trường học nghịch ngượm quá chừng, còn làm chức phong hào anh Minh gì đó, cứ cách ba đến năm hôm là lại kiếm chuyện cho cậu làm.
Mới đầu cả nhà đều chê Tiêu Cẩm Trình phiền phức, còn khen Minh Thứ ngoan, sau khi Tiêu Cẩm Trình lên cấp hai thì chẳng rõ là có gánh nặng về thần tượng hay làm sao, mà cả ngày chỉ biết đỏm dáng, trước khi ra ngoài còn lấy nước tạo kiểu tóc, làm đẹp, còn Minh Thứ thì ngược lại lại biến thành tên nhóc nghịch ngợm.
Nếu không phải đợt trước Minh Thứ lỡ miệng nói cho cậu biết, cậu còn chẳng hay hồi Tiêu Cẩm Trình tốt nghiệp đã đem danh hiệu ong chúa lớp lớn truyền cho Minh Thứ, hai tên nhóc còn trèo lên dụng cụ tập thể thao ngoài trời trong sân trường tiểu học làm nghi thức kế thừa.
Nhóc tì mà cậu nhặt về này, đúng là bị Tiêu Cẩm Trình dẫn dắt tới hư luôn rồi.
Như lấy chuyện ăn cơm này ra nói đi, nhà họ Minh giáo dục nghiêm khắc, lúc ăn cơm không được nói chuyện, lúc trước Minh Thứ hồi đầu cùng bọn họ ăn cơm, múc từng muỗng ăn không hé một tiếng, từng ngụm từng ngụm nhai kĩ nuốt chậm, nếu không phải cậu gấp đồ ăn nhiều cho Minh Thứ, thì mấy món ngon đều bị nhóc Tiêu Cẩm Trình cướp hết.
Nào giống bây giờ, ăn ngốn nga ngốn nghiến như vậy.
Mà người ta còn có lý do đó, bảo rằng cơ thể đang phát triển, cơ thể đang kêu gọi cơm, cho dù cái lý luận đó lươn lẹo muốn chết.
Minh Thứ ăn tới nổi sặc, Tiêu Ngộ An lúc này mới ngừng mạch suy nghĩ, "Thêm phần canh?"
Minh Thứ một mực lắc đầu, tay lần mò vào túi một hồi, lấy ra một bình Coca.
"Nhắc em mấy lần rồi, uống thứ này ít lại." Tiêu Ngộ An nói.
Minh Thứ uống một đợt mấy ngụm, cổ họng cuối cùng cũng thoải mái, "Anh, anh không uống hả?"
Lúc nói nó liếc nhìn xuống hai chai nước trên bàn, tuy rằng không phải là Coca, nhưng cũng là loại nước ngọt một chai 6 ngàn đồng, trúng phốc luôn.
"Anh còn uống đồ người khác cho nữa." Trong lòng Minh Thứ không vui. Nó không thích người khác tặng nước cho anh nó, lúc nãy không tiện nói, nhưng bây giờ vừa dịp mượn cớ này phát huy, ngón trỏ và ngón giữa giơ thành chữ "v", hơi giống đang như đang khởi binh vấn tội, "Tận hai chai cơ!"
Tiêu Ngộ An nói: "Em vặn thử nắp chai đi, xem anh đã mở chưa?"
Minh Thứ dẫu môi, nhỏ tiếng lầm bầm: "Dù chưa uống cũng là đồ người khác cho mà."
Nhóc con lớn rồi nghịch ngợm khỏi nói, đã vậy còn khó chiều nữa. Tiêu Ngộ An còn không rành Minh Thứ à? Cầm hai chai nước hất cằm, "Vậy em cầm đi."
Minh Thứ mới không thèm, nói xong đem Coca đặt lên miệng.
Lúc trước Tiêu Ngộ An không phát hiện ra, bây giờ mới chú ý đến trên cổ Minh Thứ có một đường dấu hồng hồng.
Minh Thứ uống xong Coca, đầu còn chưa cúi xuống, thì đã cúi không được nữa, anh nó giữ lấy cầm nó, không cho nó động đậy.
Nó giật mình, "Anh, anh làm gì á?"
"Chỗ này sao vậy? Thật ra không cần hỏi Tiêu Ngộ An cũng biết, còn sao nữa, đánh nhau nên thành vậy chứ gì.
Hồi Minh Thứ lớp một, cậu đã dạy Minh Thứ đánh nhau, Tiêu Mục Đình và Tiêu Cẩm Trình cũng dạy, lúc đó là lúc Minh Thứ vừa bị bắt nạt, dáng người nho nhỏ, tay chân còn mảnh khảnh, đã vậy còn trông xinh xắn, đúng là cần nên học xíu vài chiêu đánh đấm, ít nhất không để bị bắt nạt nữa.
Nhưng Minh Thứ giỏi quá, ba người bọn cậu cũng dạy quá giỏi, không cẩn thận cái thôi, đã dạy Minh Thứ thành anh Minh mất tiêu.
Minh Thứ trong trường đánh nhau cũng không phải một hai lần, may là đó giờ chưa từng ăn hiếp mấy người nhỏ yếu, toàn làm mấy chuyện anh hùng nghĩa hiệp, cũng chưa từng chịu uất ức gì, đôi khi có bị thương, thì cũng bình thường.
Minh Thứ à một tiếng. Nó còn không biết cổ mình bị thương, bây giờ mới cảm thấy đau rát.
"Tự ăn đi." Tiêu Ngộ An nói xong muốn đi, "Chút nữa thành thật mà báo lần này lại cùng ai đánh nhau."
"Anh à!" Minh Thứ nhanh chóng giữ chặt cổ tay của Tiêu Ngộ An, không cho cậu đi.
Mấy nam sinh cấp ba khác hay thích đeo vòng tay, cái lại mà mềm mềm, màu cam màu trắng màu vàng gì đó, trong mắt mấy học sinh tiểu học thì coi đó là ngầu. Nhưng anh nó chưa từng đeo vòng, trên tay bên thì đeo đồng hồ, bên thì không đeo gì, lúc nắm lấy có thể sờ được xương cổ tay vừa rõ ràng vừa cứng cáp.
Mỗi lần Minh Thứ nắm lấy luôn cảm thấy an tâm.
"Anh đi đâu vậy? Đợi em với, em ăn xong ngay thôi!"
Tiêu Ngộ An không vùng vẫy, cũng giống như chuyện Minh Thứ quen thuộc với cổ tay của cậu, cậu cũng rất rõ bàn tay của Minh Thứ vậy. Minh Thứ từ nhỏ đã bám người, túm chặt cậu mới thấy thoải mái. Chỉ là lúc bé bàn tay này vừa ngắn vừa mềm, còn nhiều thịt, dù sao bây giờ cũng đã lớn tí rồi nên thành một bản thiếu niên thu nhỏ.
"Em ăn của em đi, anh đi tiệm tạp hóa mua rượu thoa cho em."
Minh Thứ không chịu, "Chúng ta cùng đi, anh à, anh đợi em chút thôi."
Dù sao cũng không phải chuyện lớn gì, Tiêu Ngộ An ngồi trở về, nhưng cậu vẫn phải nhắc Minh Thứ, "Đã lớp năm rồi, còn bám người tới vậy?"
Minh Thứ sợ rằng anh nó sẽ đi thật, nhanh chóng lùa cơm vào miệng, trong bụng lươn lẹo: Em không có bám người.
Anh nó luôn nói rằng nó bám người, nói rằng con trai lớn rồi không được như vậy. Nhưng mà nó chưa từng gặp ai cũng bám mà, nó chỉ thích theo anh thôi. Này thì có làm sao?
Anh của nó, dựa vào đâu mà không được bám.
Đợi Minh Thứ ăn cơm xong, Tiêu Ngộ An nhìn thời gian, rồi mua rượu, ở bên ngoài bậc thềm của căn tin thoa khử trùng cho Minh Thứ.
Lúc nãy Minh Thứ còn mặt mày hớn hở kể rằng mình đã dạy dỗ một tên ngang ngược ăn hiếp người yếu đuối, vậy mà lúc này đã đau tới hai mắt đều ướt nhèm.
"Lần sau phải chú ý, chỗ này không được để người khác làm bị thương." Tiêu Ngộ An đóng bình nước rượu, bỏ vào túi của Minh Thứ, xong lại từ trong túi của Minh Thứ lấy ra một chai nước suối, đập hai cái lên vai của Minh Thứ, "Về đi."
Minh Thứ nghe ra này là muốn đuổi nó đi, không được đâu, hôm nay nó tới để xem anh nó thi đấu mà!
"Trở về học đi." Tiêu Ngộ An đuổi thật, "Mới lớp năm đã đòi cúp học?"
Minh Thứ đứng đấy không động đậy, "Anh nãy mới nói em đã lớp năm rồi!"
Từ "đã" nhả ra nhấn mạnh vô cùng.
Tiêu Ngộ An: "..."
Minh Thứ bám lên trên, "Anh ơi, hôm nay buổi chiều là tiếc hoạt động ngoài giờ mà, anh để em đi xem đi!"
Tiêu Ngộ An suy nghĩ, chiều thứ năm đúng là tiết ngoài giờ, nhưng vì xem thi đấu mà cúp học, cái kiểu tiền lệ này không thể thả, bèn nghiêm mặt, bắt Minh Thứ phải trở về.
Minh Thứ ôm lấy túi, lưu luyến không nỡ mà nhích về bên cạnh. Nó mua cho anh rất nhiều nước còn có socola, anh nó chỉ lấy chai nước suối, còn để nước của người khác bỏ vào nữa.
Tiêu Ngộ An nhìn bộ dạng ủ rũ đó của nó muốn cười lắm, nhưng nhóc con này bị nhà bọn họ chiều thành thói rồi, nên ít nhất chuyện cúp học này không thể chiều thêm nữa, thế là hung dữ nói: "Trở về!"
Minh Thứ hết cách, rầu não dạ một tiếng, đi một bước quay đầu ba lần nhích tới cổng trường.
Giờ đang gấp, nên Tiêu Ngộ An không có thời gian áp giải Minh Thứ trở về, la một câu nhanh lên, thấy động tác kiến bò của Minh Thứ cuối cùng cũng thành rùa bò, thở dài, chạy về hướng sân bóng.
Tới cũng tới rồi, Minh Thứ đâu chịu về được. Mắt thấy anh nó không canh nó nữa, lập tức quẹo sang đường khác, tranh thủ trước lúc diễn ra trận đấu chạy vọt tới sân bóng rổ.
Sợ bị phát hiện, nó không dám đi tới trước quá gần, nên núp từ phía sau xem.
Trận đấu hay lắm đó, tiếng hét xung quanh như sấp bên tai vậy, nó cũng muốn hét, nhưng nó mà hét thì toi mất, anh nó sẽ tẩn nó.
Vốn ra nó chỉ chú tâm xem thi đấu, tấm nhìn đều đặt lên người anh nó, nhưng bỗng dưng liếc thấy Đồng Vũ, suy nghĩ ngay lập tức bị gián đoạn.
Đồng Vũ lúc trưa tìm anh nó, nó cũng đoán ra là có chuyện gì.
Gần đây Tiêu Cẩm Trình đơn phương yêu sớm, thích bạn tóc xăn đuôi ngựa cùng bàn, nên bị mời phụ huynh. Tiêu Cẩm Trình mới lớp 8, anh nó đã lớp 11 rồi, chắc cũng là đang yêu sớm.
Nó không vui đâu. Nó thấy chuyện này là không đúng. Anh còn dạy nó không được cúp học, vậy sao tới anh lại yêu sớm chứ?
Cúp học đáng bị phê bình, thế yêu sớm không đáng bị phê bình sao?
Tiêu Ngộ An dẫn đầu lớp một đoạt được quán quân, chủ nhiệm dạy vật lý vui tới nổi mắt kính muốn rớt xuống.
Bóng rổ ở Nhất Trung luôn rất mạnh, nhưng ban thực nghiệm thì không ổn lắm, ban thực nghiệm đều là mấy học sinh vùi đầu trong sách, vào được vòng gửi xe đã tốt lắm rồi. Lần này còn là lần đầu tiên lớp thực nghiệm đoạt được quán quân.
Bản thân Tiêu Ngộ An cũng thấy vui mừng, cầm nước lấy từ chỗ Minh Thứ ra uống hết. Trình Việt nói rằng tối nay đi ăn mừng, cậu cũng đồng ý, thế nhưng lại nhận được cuộc gọi từ chủ nhiệm lớp Minh Thứ.
"Em trai em đánh nhau tập thể, còn rủ bạn học cúp tiết có tổ chức, người làm anh trai như em nên tới quản đi thôi."
Hôm nay đánh một trận, tiêu hao quá nhiều sức lực, hai cái bánh bao trong túi chỉ đủ ăn để trấn bụng thôi, vẫn là ăn cơm có thịt có đồ dầu mới sảng khoái.
Tiêu Ngộ An nhìn cái cục ngốn nga ngốn nghiến như hổ đói trước mặt, trong bụng thầm nảy ra một ý nghĩ -- Cục cưng người gặp người thương cuối cùng cũng đến cái tuổi tới chó cũng không thèm rồi, đời sau của Tiêu Cẩm Trình đã có người kế thừa.
Lúc trước Minh Thứ vừa gọi cậu anh ơi năm ấy mới có năm tuổi, ngoan ngoãn, mềm mềm, tính tình cũng tốt, chỉ có thói xấu là hay kêu ứ ứ hưm hưm, cậu cũng uốn nắn lại rồi.
Bây giờ vừa chuyển mắt, thoáng cái người ta đã lớp 5, ở trường học nghịch ngượm quá chừng, còn làm chức phong hào anh Minh gì đó, cứ cách ba đến năm hôm là lại kiếm chuyện cho cậu làm.
Mới đầu cả nhà đều chê Tiêu Cẩm Trình phiền phức, còn khen Minh Thứ ngoan, sau khi Tiêu Cẩm Trình lên cấp hai thì chẳng rõ là có gánh nặng về thần tượng hay làm sao, mà cả ngày chỉ biết đỏm dáng, trước khi ra ngoài còn lấy nước tạo kiểu tóc, làm đẹp, còn Minh Thứ thì ngược lại lại biến thành tên nhóc nghịch ngợm.
Nếu không phải đợt trước Minh Thứ lỡ miệng nói cho cậu biết, cậu còn chẳng hay hồi Tiêu Cẩm Trình tốt nghiệp đã đem danh hiệu ong chúa lớp lớn truyền cho Minh Thứ, hai tên nhóc còn trèo lên dụng cụ tập thể thao ngoài trời trong sân trường tiểu học làm nghi thức kế thừa.
Nhóc tì mà cậu nhặt về này, đúng là bị Tiêu Cẩm Trình dẫn dắt tới hư luôn rồi.
Như lấy chuyện ăn cơm này ra nói đi, nhà họ Minh giáo dục nghiêm khắc, lúc ăn cơm không được nói chuyện, lúc trước Minh Thứ hồi đầu cùng bọn họ ăn cơm, múc từng muỗng ăn không hé một tiếng, từng ngụm từng ngụm nhai kĩ nuốt chậm, nếu không phải cậu gấp đồ ăn nhiều cho Minh Thứ, thì mấy món ngon đều bị nhóc Tiêu Cẩm Trình cướp hết.
Nào giống bây giờ, ăn ngốn nga ngốn nghiến như vậy.
Mà người ta còn có lý do đó, bảo rằng cơ thể đang phát triển, cơ thể đang kêu gọi cơm, cho dù cái lý luận đó lươn lẹo muốn chết.
Minh Thứ ăn tới nổi sặc, Tiêu Ngộ An lúc này mới ngừng mạch suy nghĩ, "Thêm phần canh?"
Minh Thứ một mực lắc đầu, tay lần mò vào túi một hồi, lấy ra một bình Coca.
"Nhắc em mấy lần rồi, uống thứ này ít lại." Tiêu Ngộ An nói.
Minh Thứ uống một đợt mấy ngụm, cổ họng cuối cùng cũng thoải mái, "Anh, anh không uống hả?"
Lúc nói nó liếc nhìn xuống hai chai nước trên bàn, tuy rằng không phải là Coca, nhưng cũng là loại nước ngọt một chai 6 ngàn đồng, trúng phốc luôn.
"Anh còn uống đồ người khác cho nữa." Trong lòng Minh Thứ không vui. Nó không thích người khác tặng nước cho anh nó, lúc nãy không tiện nói, nhưng bây giờ vừa dịp mượn cớ này phát huy, ngón trỏ và ngón giữa giơ thành chữ "v", hơi giống đang như đang khởi binh vấn tội, "Tận hai chai cơ!"
Tiêu Ngộ An nói: "Em vặn thử nắp chai đi, xem anh đã mở chưa?"
Minh Thứ dẫu môi, nhỏ tiếng lầm bầm: "Dù chưa uống cũng là đồ người khác cho mà."
Nhóc con lớn rồi nghịch ngợm khỏi nói, đã vậy còn khó chiều nữa. Tiêu Ngộ An còn không rành Minh Thứ à? Cầm hai chai nước hất cằm, "Vậy em cầm đi."
Minh Thứ mới không thèm, nói xong đem Coca đặt lên miệng.
Lúc trước Tiêu Ngộ An không phát hiện ra, bây giờ mới chú ý đến trên cổ Minh Thứ có một đường dấu hồng hồng.
Minh Thứ uống xong Coca, đầu còn chưa cúi xuống, thì đã cúi không được nữa, anh nó giữ lấy cầm nó, không cho nó động đậy.
Nó giật mình, "Anh, anh làm gì á?"
"Chỗ này sao vậy? Thật ra không cần hỏi Tiêu Ngộ An cũng biết, còn sao nữa, đánh nhau nên thành vậy chứ gì.
Hồi Minh Thứ lớp một, cậu đã dạy Minh Thứ đánh nhau, Tiêu Mục Đình và Tiêu Cẩm Trình cũng dạy, lúc đó là lúc Minh Thứ vừa bị bắt nạt, dáng người nho nhỏ, tay chân còn mảnh khảnh, đã vậy còn trông xinh xắn, đúng là cần nên học xíu vài chiêu đánh đấm, ít nhất không để bị bắt nạt nữa.
Nhưng Minh Thứ giỏi quá, ba người bọn cậu cũng dạy quá giỏi, không cẩn thận cái thôi, đã dạy Minh Thứ thành anh Minh mất tiêu.
Minh Thứ trong trường đánh nhau cũng không phải một hai lần, may là đó giờ chưa từng ăn hiếp mấy người nhỏ yếu, toàn làm mấy chuyện anh hùng nghĩa hiệp, cũng chưa từng chịu uất ức gì, đôi khi có bị thương, thì cũng bình thường.
Minh Thứ à một tiếng. Nó còn không biết cổ mình bị thương, bây giờ mới cảm thấy đau rát.
"Tự ăn đi." Tiêu Ngộ An nói xong muốn đi, "Chút nữa thành thật mà báo lần này lại cùng ai đánh nhau."
"Anh à!" Minh Thứ nhanh chóng giữ chặt cổ tay của Tiêu Ngộ An, không cho cậu đi.
Mấy nam sinh cấp ba khác hay thích đeo vòng tay, cái lại mà mềm mềm, màu cam màu trắng màu vàng gì đó, trong mắt mấy học sinh tiểu học thì coi đó là ngầu. Nhưng anh nó chưa từng đeo vòng, trên tay bên thì đeo đồng hồ, bên thì không đeo gì, lúc nắm lấy có thể sờ được xương cổ tay vừa rõ ràng vừa cứng cáp.
Mỗi lần Minh Thứ nắm lấy luôn cảm thấy an tâm.
"Anh đi đâu vậy? Đợi em với, em ăn xong ngay thôi!"
Tiêu Ngộ An không vùng vẫy, cũng giống như chuyện Minh Thứ quen thuộc với cổ tay của cậu, cậu cũng rất rõ bàn tay của Minh Thứ vậy. Minh Thứ từ nhỏ đã bám người, túm chặt cậu mới thấy thoải mái. Chỉ là lúc bé bàn tay này vừa ngắn vừa mềm, còn nhiều thịt, dù sao bây giờ cũng đã lớn tí rồi nên thành một bản thiếu niên thu nhỏ.
"Em ăn của em đi, anh đi tiệm tạp hóa mua rượu thoa cho em."
Minh Thứ không chịu, "Chúng ta cùng đi, anh à, anh đợi em chút thôi."
Dù sao cũng không phải chuyện lớn gì, Tiêu Ngộ An ngồi trở về, nhưng cậu vẫn phải nhắc Minh Thứ, "Đã lớp năm rồi, còn bám người tới vậy?"
Minh Thứ sợ rằng anh nó sẽ đi thật, nhanh chóng lùa cơm vào miệng, trong bụng lươn lẹo: Em không có bám người.
Anh nó luôn nói rằng nó bám người, nói rằng con trai lớn rồi không được như vậy. Nhưng mà nó chưa từng gặp ai cũng bám mà, nó chỉ thích theo anh thôi. Này thì có làm sao?
Anh của nó, dựa vào đâu mà không được bám.
Đợi Minh Thứ ăn cơm xong, Tiêu Ngộ An nhìn thời gian, rồi mua rượu, ở bên ngoài bậc thềm của căn tin thoa khử trùng cho Minh Thứ.
Lúc nãy Minh Thứ còn mặt mày hớn hở kể rằng mình đã dạy dỗ một tên ngang ngược ăn hiếp người yếu đuối, vậy mà lúc này đã đau tới hai mắt đều ướt nhèm.
"Lần sau phải chú ý, chỗ này không được để người khác làm bị thương." Tiêu Ngộ An đóng bình nước rượu, bỏ vào túi của Minh Thứ, xong lại từ trong túi của Minh Thứ lấy ra một chai nước suối, đập hai cái lên vai của Minh Thứ, "Về đi."
Minh Thứ nghe ra này là muốn đuổi nó đi, không được đâu, hôm nay nó tới để xem anh nó thi đấu mà!
"Trở về học đi." Tiêu Ngộ An đuổi thật, "Mới lớp năm đã đòi cúp học?"
Minh Thứ đứng đấy không động đậy, "Anh nãy mới nói em đã lớp năm rồi!"
Từ "đã" nhả ra nhấn mạnh vô cùng.
Tiêu Ngộ An: "..."
Minh Thứ bám lên trên, "Anh ơi, hôm nay buổi chiều là tiếc hoạt động ngoài giờ mà, anh để em đi xem đi!"
Tiêu Ngộ An suy nghĩ, chiều thứ năm đúng là tiết ngoài giờ, nhưng vì xem thi đấu mà cúp học, cái kiểu tiền lệ này không thể thả, bèn nghiêm mặt, bắt Minh Thứ phải trở về.
Minh Thứ ôm lấy túi, lưu luyến không nỡ mà nhích về bên cạnh. Nó mua cho anh rất nhiều nước còn có socola, anh nó chỉ lấy chai nước suối, còn để nước của người khác bỏ vào nữa.
Tiêu Ngộ An nhìn bộ dạng ủ rũ đó của nó muốn cười lắm, nhưng nhóc con này bị nhà bọn họ chiều thành thói rồi, nên ít nhất chuyện cúp học này không thể chiều thêm nữa, thế là hung dữ nói: "Trở về!"
Minh Thứ hết cách, rầu não dạ một tiếng, đi một bước quay đầu ba lần nhích tới cổng trường.
Giờ đang gấp, nên Tiêu Ngộ An không có thời gian áp giải Minh Thứ trở về, la một câu nhanh lên, thấy động tác kiến bò của Minh Thứ cuối cùng cũng thành rùa bò, thở dài, chạy về hướng sân bóng.
Tới cũng tới rồi, Minh Thứ đâu chịu về được. Mắt thấy anh nó không canh nó nữa, lập tức quẹo sang đường khác, tranh thủ trước lúc diễn ra trận đấu chạy vọt tới sân bóng rổ.
Sợ bị phát hiện, nó không dám đi tới trước quá gần, nên núp từ phía sau xem.
Trận đấu hay lắm đó, tiếng hét xung quanh như sấp bên tai vậy, nó cũng muốn hét, nhưng nó mà hét thì toi mất, anh nó sẽ tẩn nó.
Vốn ra nó chỉ chú tâm xem thi đấu, tấm nhìn đều đặt lên người anh nó, nhưng bỗng dưng liếc thấy Đồng Vũ, suy nghĩ ngay lập tức bị gián đoạn.
Đồng Vũ lúc trưa tìm anh nó, nó cũng đoán ra là có chuyện gì.
Gần đây Tiêu Cẩm Trình đơn phương yêu sớm, thích bạn tóc xăn đuôi ngựa cùng bàn, nên bị mời phụ huynh. Tiêu Cẩm Trình mới lớp 8, anh nó đã lớp 11 rồi, chắc cũng là đang yêu sớm.
Nó không vui đâu. Nó thấy chuyện này là không đúng. Anh còn dạy nó không được cúp học, vậy sao tới anh lại yêu sớm chứ?
Cúp học đáng bị phê bình, thế yêu sớm không đáng bị phê bình sao?
Tiêu Ngộ An dẫn đầu lớp một đoạt được quán quân, chủ nhiệm dạy vật lý vui tới nổi mắt kính muốn rớt xuống.
Bóng rổ ở Nhất Trung luôn rất mạnh, nhưng ban thực nghiệm thì không ổn lắm, ban thực nghiệm đều là mấy học sinh vùi đầu trong sách, vào được vòng gửi xe đã tốt lắm rồi. Lần này còn là lần đầu tiên lớp thực nghiệm đoạt được quán quân.
Bản thân Tiêu Ngộ An cũng thấy vui mừng, cầm nước lấy từ chỗ Minh Thứ ra uống hết. Trình Việt nói rằng tối nay đi ăn mừng, cậu cũng đồng ý, thế nhưng lại nhận được cuộc gọi từ chủ nhiệm lớp Minh Thứ.
"Em trai em đánh nhau tập thể, còn rủ bạn học cúp tiết có tổ chức, người làm anh trai như em nên tới quản đi thôi."
/82
|