Nhất tướng công thành vạn cốt khô.
(Nghĩa đen) Một ông tướng khi đã tấn công vào thành trì thì sẽ dẫn đến cả vạn bộ xương bị khô.
(Nghĩa bóng) Lời phê phán tai họa của chiến tranh, bên nào cũng mất bao người chết trận.
Hắn vừa quay đầu lại, một bầu rượu bay tới trước mặt, liền với tay bắt lấy, ngửa đầu uống một hớp, tức thì cảm thấy một luồng nhiệt cay xè trôi xuống, ức khí trong ngực giảm đi một chút:
- Hôm nay có diệu kế của Nhị công tử, bầu rượu này, Tiêu mỗ kính công tử.
Phong Dật Quân cũng không khách khí, hai người cùng đối ẩm, sóng vai đứng trên quan, nhìn mặt đất mênh mông đầy tang thương trước mắt, yên lặng một lúc lâu.
Tiêu Vô Cấu cúi nhìn hai bàn tay mình, thở dài:
- Hai tay ta sát nghiệp quá nặng, nhuộm máu quá nhiều, sợ rằng cả đời này không thể nào rửa sạch.
Đuôi lông mày Phong Dật Quân luôn giương cao lúc này ảm đạm cụp xuống, cười khổ:
- Từ Lịch cổ tới nay, chiến tranh đếu là kẻ mạnh thì sống, nhưng khổ nhất vẫn là bách tính thứ dân trong thiên hạ, chỉ một ý niệm không hiểu ra sao cả trong đầu quân vương bọn họ, tức thì ngàn vạn mạng người đều rơi vào trong dòng chảy của lịch sử, mà ngay cả một hạt bụi nước cũng không hề khơi động.
Chàng than khẽ một tiếng, bỗng chuyển câu chuyện, cười nói:
- Cho nên, cả đời này ta chỉ thích mỹ tửu và giai nhân, không màng công danh quyền quý.
Tiêu Vô Cấu nghe vậy lại nghĩ tới Thẩm Hi Vi, trong lòng lại mơ hồ đau đớn. Từ lúc hắn gặp Phong Dật Quân đã luôn khắc chế tình cảm của mình, nhưng hắn càng kìm nén, tình cảm càng cuộn trào mãnh liệt, lúc thì mong muốn Phong Dật Quân là một kẻ hoang đàng hư hỏng, như vậy mình có thể khẳng khái hùng hồn dẫn Thẩm Hi Vi đi, trong lòng không cần phải hổ thẹn; lúc thì lại mong muốn Phong Dật Quân chỉ là tạm thời trẻ tuổi thiếu kinh nghiệm, bản chất là một khối ngọc đẹp chưa được mài dũa, như vậy thì Thẩm Hi Vi theo hắn cũng không đến mức bị thiệt thòi gì…Ngàn vạn tâm sự suy nghĩ trằn trọc trong lòng bao lần, dù chỉ là thời gian ngắn hai mươi mấy canh giờ, nhưng hắn cảm giác như bị giày vò trong địa ngục, đau đớn không chịu nổi, còn dài dằng dặc và đau khổ hơn nửa cuộc đời trước của mình.
Giờ khắc này, nghe lời nói kia của Dật Quân thì hắn đã hiểu, còn hiểu hơn rất nhiều so với thế nhân đần độn. Tuy nói hắn ta hoang đàng lông bông mà khắp Toàn Hoa Thành đều biết, nhưng nhìn hành vi ngày hôm nay của hắn ta chính là một nam nhi cơ trí quang minh, ánh mắt tỏa sáng như ngọc, vóc người cao ngất thanh tú, kết hợp với Thẩm Hi Vi thật đúng là ông trời tác hợp, bất giác thấy miệng đắng ngắt, sự đa cảm trong lòng càng tăng thêm.
Phong Dật Quân thấy thần sắc hắn buồn bã, ánh mắt thống khổ, không kìm được vỗ vỗ bờ vai hắn, thoải mái nói:
-Đừng nghĩ nhiều nữa!
Tiêu Vô Cấu hít sâu một hơi:
- Phong công tử, có một việc, ừm, có liên quan đến ta và quận chúa Hi Vi…
Hắn bỗng nhiên lắp bắp, sắc mặt đỏ lên, không nói được câu hoàn chỉnh.
Một đại tướng quân chỉ huy mười vạn tinh binh luôn bình ổn tự nhiên lúc này đột nhiên lại nhút nhát.
Phong Dật Quân hiểu biết từng trải trong tình cảm, sóng mắt biến đổi:
- Tiêu tướng quân, đêm qua tại dưới thành, tình ý giữa ngươi và quận chúa, ta đều nghe hết. Về chuyện hôn ước giữa ta và quận chúa Hi Vi, nói vậy tướng quân cũng đã biết.
Sắc mặt Tiêu Vô Cấu càng đỏ, định giải thích, Phong Dật Quân đã đưa tay ngăn cản hắn, nghiêm nét mặt nói:
- Tiêu tướng quân, con người của ta thiên tính phóng đãng tùy ý, không thích ràng buộc, thân phận quận chúa Hi Vi tôn qúy, đi theo ta chỉ sợ làm nàng thiệt thòi. Nhưng với tướng quân, tính cách ngươi rộng rãi hào sảng, là một đôi giai ngẫu với quận chúa, ta chân thành chúc phúc các ngươi.
Lời nói này cực kỳ thân thiết chân thành. Tiêu Vô Cấu nghe mà như bị sấm đánh chớp giật, hắn nghĩ ngàn vạn lần, cũng không bao giờ ngờ được Phong Dật Quân lại nói những lời này, giây phút này cũng không biết là vui hay buồn, nhưng vẫn ngây người, sững sờ một lát mới hỏi:
- Vì sao?
Phong Dật Quân cười nói:
- Mặc dù tiểu đệ và quận chúa có hôn ước từ nhỏ, nhưng lại không có tình cảm. Hôm nay cô ấy và Tiêu huynh đều đã có lòng với nhau, làm quân tử nên tác thành cho người khác, ta cũng rất vui làm quân tử một lần.
- Ta còn không hiểu…
- Tiêu tướng quân còn chưa hiểu ta!
Phong Dật Quân nhướng mày, nét mặt mang vẻ tà mị, cười vang nói:
- Có thể khiến Phong Dật Quân ta buông bỏ một cô gái, đương nhiên là bởi vì còn có nhiều cô gái khác.
Đúng lúc này, chợt có thủ binh chạy lên đầu thành, lớn tiếng nói:
- Khởi bẩm Tiêu tướng quân, Kim đại nhân mời ngài đến soái trướng, có chuyện quan trọng cần thương lượng!
Tiêu Vô Cấu khẽ nhíu mày, Phong Dật Quân lại cười nói:
- Xin Tiêu tướng quân cứ tự nhiên!
Tiêu Vô Cấu biết là chuyện quan trọng, lập tức gật đầu với chàng, vội vàng đi.
Dưới ánh trăng mờ ảo, vẻ tươi cười đầy hào hiệp vừa rồi của Phong Dật Quân đã không còn nữa, chỉ còn lại sự ngẩn ngơ và thê lương. Chàng xoay người, nhìn những thi thể không rõ máu thịt đầy trong cốc, trầm mặc thật lâu.
Đối với Thẩm Hi Vi, quả thật ngoài miệng chàng nói dễ dàng như vậy, không để trong lòng thật sao? Hay là dù sao đối với phụ nữ, chàng trước giờ đều đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, một chút tổn thất này đương nhiên không đáng là gì. Nhưng vì sao trong mắt chàng như có ngấn lệ?
Dưới vẻ phong lưu không che giấu của chàng là một trái tim kiêu ngạo. Trái tim này quá kiêu ngạo, cho nên chàng không bao giờ cho phép mình bộc lộ chút yếu đuối nào, khi còn chút sức lực để rút lui thì thành toàn cho bọn họ, cũng là buông bỏ chính mình.
***
Tiêu Vô Cấu đi nhanh vào trong lều vải, thấy Kim Sùng Huân đang ngồi trước án, lòng bàn tay là một con chim nhỏ rất đẹp, hai cánh đỏ đậm, đầu mào thuần trắng. Hắn từng nghe Bộ Lưu Tiên nói, loại chim này cực kỳ quý hiếm, lông dài chân ngắn, bay cực nhanh, không một chim bồ câu đưa tin nào có thể sánh bằng.
Kim Sung Huân thả cho chim bay đi, bước nhanh đưa tới một phong mật hàm. Hắn nhận thư, đọc thoáng qua rồi nắm chặt lại, lặng lẽ không nói gì. Kim Sùng Huân cúi đầu xuống nhưng cặp mắt lại liếc xéo nhìn hắn, tựa như muốn tìm đầu mối trên gương mặt ngăm đen kia.
Tiêu Vô Cấu đột nhiên hỏi:
- Kim đại nhân, lần trước chuyện ta bị thương ở cánh tay, ngươi còn nhớ không?
Câu này không đầu không đuôi khiến người đàn ông khôi ngô hơn bốn mươi tuổi bị hỏi sửng sốt:
- Nhớ!
- Chuyện này, ta không hề trình báo về, làm sao người trong triều lại biết?
Sắc mặt Kim Sùng Huân biến đổi:
- A, là thuộc hạ viết tấu chương, tiện tay thì viết vào, quên bẩm báo tướng quân rồi, xin tướng quân thứ tội.
Tiêu Vô Cấu cười cười:
- Vậy thì, sáng sớm hôm nay người hủy lá thư kia là….
- Cũng là thuộc hạ!
Giữa trán biến đổi.
Tiêu Vô Cấu không tỏ thái độ gì gật đầu:
- Kim đại nhân tìm ta tới đây, không biết có chuyện quan trọng gì thương lượng?
Kim Sùng Huân chỉ vào mật hàm trong tay hắn, ngạc nhiên hỏi:
- Chẳng phải là ngài đã xem phong mật hàm đó rồi sao?
Tiêu Vô Cấu hỏi lại:
- Phong mật hàm này là gửi cho ta, sao có vẻ như Kim đại nhân đã biết trước nội dung bên trong đó thì phải?:
Kim Sùng Huân bỗng cười:
- Bộ tướng quân từng phân phó, nếu thấy loại chim này bay đến, tức là có chuyện lớn sắp xảy ra, cho nên thuộc hạ mới mời tướng quân đến thương lượng.
Lòng Tiêu Vô Cấu trầm xuống, lời nói của Phong Dật Quân lại xẹt qua đầu hắn, hắn dùng giọng điệu hời hợt hỏi:
- Vậy thì Kim đại nhân cũng biết chuyện này?
Ý cười của Kim Sùng Huân càng đậm:
- Điều này đương nhiên, tại hạ được Bộ tướng quân chiếu cố nhiều năm, hôm nay có cơ hội tận lực vì Bộ tướng quân, thật sự cảm thấy vinh hạnh. Xin hỏi, Tiêu tướng quân định bao giờ khởi hành?
Tiêu Vô Cấu nghe vậy lặng im, bỗng nhiên ý niệm chán nản, thầm than: “Xem ra lời Phong Dật Quân nói không sai, không biết bọn họ đã mưu tính chuyện này bao lâu rồi? Lưu Tiên luôn hành sự thâm trầm, thì ra từ lâu đã âm thầm mua chuộc tướng trấn thủ biên quan rồi? Không ngờ hắn tuổi trẻ mà lại tâm cơ như vậy? Nhưng rốt cuộc vì sao sư phụ lại làm vậy?”
(Nghĩa đen) Một ông tướng khi đã tấn công vào thành trì thì sẽ dẫn đến cả vạn bộ xương bị khô.
(Nghĩa bóng) Lời phê phán tai họa của chiến tranh, bên nào cũng mất bao người chết trận.
Hắn vừa quay đầu lại, một bầu rượu bay tới trước mặt, liền với tay bắt lấy, ngửa đầu uống một hớp, tức thì cảm thấy một luồng nhiệt cay xè trôi xuống, ức khí trong ngực giảm đi một chút:
- Hôm nay có diệu kế của Nhị công tử, bầu rượu này, Tiêu mỗ kính công tử.
Phong Dật Quân cũng không khách khí, hai người cùng đối ẩm, sóng vai đứng trên quan, nhìn mặt đất mênh mông đầy tang thương trước mắt, yên lặng một lúc lâu.
Tiêu Vô Cấu cúi nhìn hai bàn tay mình, thở dài:
- Hai tay ta sát nghiệp quá nặng, nhuộm máu quá nhiều, sợ rằng cả đời này không thể nào rửa sạch.
Đuôi lông mày Phong Dật Quân luôn giương cao lúc này ảm đạm cụp xuống, cười khổ:
- Từ Lịch cổ tới nay, chiến tranh đếu là kẻ mạnh thì sống, nhưng khổ nhất vẫn là bách tính thứ dân trong thiên hạ, chỉ một ý niệm không hiểu ra sao cả trong đầu quân vương bọn họ, tức thì ngàn vạn mạng người đều rơi vào trong dòng chảy của lịch sử, mà ngay cả một hạt bụi nước cũng không hề khơi động.
Chàng than khẽ một tiếng, bỗng chuyển câu chuyện, cười nói:
- Cho nên, cả đời này ta chỉ thích mỹ tửu và giai nhân, không màng công danh quyền quý.
Tiêu Vô Cấu nghe vậy lại nghĩ tới Thẩm Hi Vi, trong lòng lại mơ hồ đau đớn. Từ lúc hắn gặp Phong Dật Quân đã luôn khắc chế tình cảm của mình, nhưng hắn càng kìm nén, tình cảm càng cuộn trào mãnh liệt, lúc thì mong muốn Phong Dật Quân là một kẻ hoang đàng hư hỏng, như vậy mình có thể khẳng khái hùng hồn dẫn Thẩm Hi Vi đi, trong lòng không cần phải hổ thẹn; lúc thì lại mong muốn Phong Dật Quân chỉ là tạm thời trẻ tuổi thiếu kinh nghiệm, bản chất là một khối ngọc đẹp chưa được mài dũa, như vậy thì Thẩm Hi Vi theo hắn cũng không đến mức bị thiệt thòi gì…Ngàn vạn tâm sự suy nghĩ trằn trọc trong lòng bao lần, dù chỉ là thời gian ngắn hai mươi mấy canh giờ, nhưng hắn cảm giác như bị giày vò trong địa ngục, đau đớn không chịu nổi, còn dài dằng dặc và đau khổ hơn nửa cuộc đời trước của mình.
Giờ khắc này, nghe lời nói kia của Dật Quân thì hắn đã hiểu, còn hiểu hơn rất nhiều so với thế nhân đần độn. Tuy nói hắn ta hoang đàng lông bông mà khắp Toàn Hoa Thành đều biết, nhưng nhìn hành vi ngày hôm nay của hắn ta chính là một nam nhi cơ trí quang minh, ánh mắt tỏa sáng như ngọc, vóc người cao ngất thanh tú, kết hợp với Thẩm Hi Vi thật đúng là ông trời tác hợp, bất giác thấy miệng đắng ngắt, sự đa cảm trong lòng càng tăng thêm.
Phong Dật Quân thấy thần sắc hắn buồn bã, ánh mắt thống khổ, không kìm được vỗ vỗ bờ vai hắn, thoải mái nói:
-Đừng nghĩ nhiều nữa!
Tiêu Vô Cấu hít sâu một hơi:
- Phong công tử, có một việc, ừm, có liên quan đến ta và quận chúa Hi Vi…
Hắn bỗng nhiên lắp bắp, sắc mặt đỏ lên, không nói được câu hoàn chỉnh.
Một đại tướng quân chỉ huy mười vạn tinh binh luôn bình ổn tự nhiên lúc này đột nhiên lại nhút nhát.
Phong Dật Quân hiểu biết từng trải trong tình cảm, sóng mắt biến đổi:
- Tiêu tướng quân, đêm qua tại dưới thành, tình ý giữa ngươi và quận chúa, ta đều nghe hết. Về chuyện hôn ước giữa ta và quận chúa Hi Vi, nói vậy tướng quân cũng đã biết.
Sắc mặt Tiêu Vô Cấu càng đỏ, định giải thích, Phong Dật Quân đã đưa tay ngăn cản hắn, nghiêm nét mặt nói:
- Tiêu tướng quân, con người của ta thiên tính phóng đãng tùy ý, không thích ràng buộc, thân phận quận chúa Hi Vi tôn qúy, đi theo ta chỉ sợ làm nàng thiệt thòi. Nhưng với tướng quân, tính cách ngươi rộng rãi hào sảng, là một đôi giai ngẫu với quận chúa, ta chân thành chúc phúc các ngươi.
Lời nói này cực kỳ thân thiết chân thành. Tiêu Vô Cấu nghe mà như bị sấm đánh chớp giật, hắn nghĩ ngàn vạn lần, cũng không bao giờ ngờ được Phong Dật Quân lại nói những lời này, giây phút này cũng không biết là vui hay buồn, nhưng vẫn ngây người, sững sờ một lát mới hỏi:
- Vì sao?
Phong Dật Quân cười nói:
- Mặc dù tiểu đệ và quận chúa có hôn ước từ nhỏ, nhưng lại không có tình cảm. Hôm nay cô ấy và Tiêu huynh đều đã có lòng với nhau, làm quân tử nên tác thành cho người khác, ta cũng rất vui làm quân tử một lần.
- Ta còn không hiểu…
- Tiêu tướng quân còn chưa hiểu ta!
Phong Dật Quân nhướng mày, nét mặt mang vẻ tà mị, cười vang nói:
- Có thể khiến Phong Dật Quân ta buông bỏ một cô gái, đương nhiên là bởi vì còn có nhiều cô gái khác.
Đúng lúc này, chợt có thủ binh chạy lên đầu thành, lớn tiếng nói:
- Khởi bẩm Tiêu tướng quân, Kim đại nhân mời ngài đến soái trướng, có chuyện quan trọng cần thương lượng!
Tiêu Vô Cấu khẽ nhíu mày, Phong Dật Quân lại cười nói:
- Xin Tiêu tướng quân cứ tự nhiên!
Tiêu Vô Cấu biết là chuyện quan trọng, lập tức gật đầu với chàng, vội vàng đi.
Dưới ánh trăng mờ ảo, vẻ tươi cười đầy hào hiệp vừa rồi của Phong Dật Quân đã không còn nữa, chỉ còn lại sự ngẩn ngơ và thê lương. Chàng xoay người, nhìn những thi thể không rõ máu thịt đầy trong cốc, trầm mặc thật lâu.
Đối với Thẩm Hi Vi, quả thật ngoài miệng chàng nói dễ dàng như vậy, không để trong lòng thật sao? Hay là dù sao đối với phụ nữ, chàng trước giờ đều đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, một chút tổn thất này đương nhiên không đáng là gì. Nhưng vì sao trong mắt chàng như có ngấn lệ?
Dưới vẻ phong lưu không che giấu của chàng là một trái tim kiêu ngạo. Trái tim này quá kiêu ngạo, cho nên chàng không bao giờ cho phép mình bộc lộ chút yếu đuối nào, khi còn chút sức lực để rút lui thì thành toàn cho bọn họ, cũng là buông bỏ chính mình.
***
Tiêu Vô Cấu đi nhanh vào trong lều vải, thấy Kim Sùng Huân đang ngồi trước án, lòng bàn tay là một con chim nhỏ rất đẹp, hai cánh đỏ đậm, đầu mào thuần trắng. Hắn từng nghe Bộ Lưu Tiên nói, loại chim này cực kỳ quý hiếm, lông dài chân ngắn, bay cực nhanh, không một chim bồ câu đưa tin nào có thể sánh bằng.
Kim Sung Huân thả cho chim bay đi, bước nhanh đưa tới một phong mật hàm. Hắn nhận thư, đọc thoáng qua rồi nắm chặt lại, lặng lẽ không nói gì. Kim Sùng Huân cúi đầu xuống nhưng cặp mắt lại liếc xéo nhìn hắn, tựa như muốn tìm đầu mối trên gương mặt ngăm đen kia.
Tiêu Vô Cấu đột nhiên hỏi:
- Kim đại nhân, lần trước chuyện ta bị thương ở cánh tay, ngươi còn nhớ không?
Câu này không đầu không đuôi khiến người đàn ông khôi ngô hơn bốn mươi tuổi bị hỏi sửng sốt:
- Nhớ!
- Chuyện này, ta không hề trình báo về, làm sao người trong triều lại biết?
Sắc mặt Kim Sùng Huân biến đổi:
- A, là thuộc hạ viết tấu chương, tiện tay thì viết vào, quên bẩm báo tướng quân rồi, xin tướng quân thứ tội.
Tiêu Vô Cấu cười cười:
- Vậy thì, sáng sớm hôm nay người hủy lá thư kia là….
- Cũng là thuộc hạ!
Giữa trán biến đổi.
Tiêu Vô Cấu không tỏ thái độ gì gật đầu:
- Kim đại nhân tìm ta tới đây, không biết có chuyện quan trọng gì thương lượng?
Kim Sùng Huân chỉ vào mật hàm trong tay hắn, ngạc nhiên hỏi:
- Chẳng phải là ngài đã xem phong mật hàm đó rồi sao?
Tiêu Vô Cấu hỏi lại:
- Phong mật hàm này là gửi cho ta, sao có vẻ như Kim đại nhân đã biết trước nội dung bên trong đó thì phải?:
Kim Sùng Huân bỗng cười:
- Bộ tướng quân từng phân phó, nếu thấy loại chim này bay đến, tức là có chuyện lớn sắp xảy ra, cho nên thuộc hạ mới mời tướng quân đến thương lượng.
Lòng Tiêu Vô Cấu trầm xuống, lời nói của Phong Dật Quân lại xẹt qua đầu hắn, hắn dùng giọng điệu hời hợt hỏi:
- Vậy thì Kim đại nhân cũng biết chuyện này?
Ý cười của Kim Sùng Huân càng đậm:
- Điều này đương nhiên, tại hạ được Bộ tướng quân chiếu cố nhiều năm, hôm nay có cơ hội tận lực vì Bộ tướng quân, thật sự cảm thấy vinh hạnh. Xin hỏi, Tiêu tướng quân định bao giờ khởi hành?
Tiêu Vô Cấu nghe vậy lặng im, bỗng nhiên ý niệm chán nản, thầm than: “Xem ra lời Phong Dật Quân nói không sai, không biết bọn họ đã mưu tính chuyện này bao lâu rồi? Lưu Tiên luôn hành sự thâm trầm, thì ra từ lâu đã âm thầm mua chuộc tướng trấn thủ biên quan rồi? Không ngờ hắn tuổi trẻ mà lại tâm cơ như vậy? Nhưng rốt cuộc vì sao sư phụ lại làm vậy?”
/43
|