Khi Chung Dịch một lần nữa chạy đến công viên Tần nguyệt thì thấy Giang Tử Khâm đứng tựa lan can ngọc bạch cầu Đồng Bản đang vẽ chân dung đôi tình nhân trẻ phía trước.
Mới chớm hè, Giang Tử Khâm mặc áo phông dài tay màu trắng ngà, vạt áo giắt lồng phồng trong chiếc váy lửng màu lam sáng, đi tất trắng đến đầu gối, giày bệt thắt dây, lộ đôi chân mảnh dẻ, thẳng tắp, toàn thân một vẻ tươi tắn, hoạt bát. Ánh mặt trời êm ả dát ánh vàng lên người cô, trông như các cô gái trên bìa tạp chí nào đó.
Lúc đưa Giang Tử Khâm đi vẽ thực tế, Chung Dịch nói đùa với cô: “Trông em ngày càng giống nghệ sĩ trẻ rồi đấy.”
Cặp mi đen dài chớp nhẹ, như cánh bướm, đôi mắt trong veo chăm chú nhìn anh, cô tinh nghịch, nói to: “Chẳng phải em vẫn luôn là nghệ sĩ trẻ sao?”
Chung Dịch bước đến, đứng bên cạnh Giang Tử Khâm, chào cặp tình nhân phía trước, rồi tiếp tục xem cô vẽ.
Một làn gió nhẹ lên từ mặt hồ thổi tới, làm rối mái tóc dài của Giang Tử Khâm, mấy sợi tóc mai của cô vờn qua má Chung Dịch. Anh đón lấy, quấn vào ngón tay, đưa lên hít nhẹ, vẫn thoảng mùi tóc gội đầu, rồi vừa vội vàng vừa lưu luyến giắt vào sau tai cho cô.
Giang Tử Khâm không mấy chú ý hoặc đã quá quen với những cử chỉ đó, cô giơ bút chì trước mặt, ước lượng tỉ lệ của nhân vật rồi cúi đầu vẽ tiếp.
Người đàn ông trẻ không yêu cầu vẽ cho mình, lúc này lơ đãng đứng tựa hàng lan can phía sau. Anh ta mặc bộ comle đen, thắt cà vạt ngay ngắn, trông lịch lãm và sang trọng. Ánh mắt lạnh chỉ lướt qua mặt Giang Tử Khâm rồi chuyển sang Chung Dịch bên cạnh, cũng hờ hững như thế, cuối cùng cúi đầu, rất chậm khẽ xoay chiếc nhẫn trên ngón áp út.
Một chiếc nhẫn tương tự đeo trên ngón tay cô gái đối diện.
Là vợ chồng, hoặc sắp kết hôn. Chung Dịch thầm nghĩ.
Cây bút trên tay Giang Tử Khâm lướt rất nhanh. Trán lấm tấm mồ hôi. Chung Dịch biết cô lại bắt đầu nôn nóng, anh khẽ đập vai cô: “cứ từ từ, không ai thúc giục em cả, nhìn chỗ này đi, rõ ràng nên...”
“Hứ!” Giang Tử Khâm ngắt lời anh, đôi mắt dài liếc nhanh, như một cái lườm vô tình, nửa giận nửa không, giọng hơi bực: “Khi vẽ, em ghét nhất bị người khác xen vào.”
Chung Dịch khẽ cười, nếu trước mặt không có người đang nhìn, anh đã véo mũi cô: “Không góp ý làm sao tiến bộ, em tưởng ai sinh ra cũng là Van Goth, Monet chắc?”
Lần này Giang Tử Khâm bực mình thật sự, mặt ửng hồng khẽ trách: “Ái chà, thầy Chung, thầy nhiều lời quá, em buốt hết cả tai rồi.”
Gần đây Chung Dịch rất dị ứng với từ “thầy”, nếu người khác nói ra còn được, nhưng lời từ miệng Giang Tử Khâm giống như mũi tên nhọn có lửa, đầu tiên cắm vào da thịt anh sau đó thiêu cháy cả người anh.
Nói thế có quá không? Không hề, ai ở vào địa vị của anh, cũng đều thấy ngại. Mặc dù phải tấn công một pháo đài, nhưng anh tin, trước sau cô bé này cũng là của anh. Mối tình thầy trò, đề tài này xem chừng hơi nhạy cảm. Cũng may, năm nay cô đã học năm thứ ba, chỉ một năm nữa là tốt nghiệp.
Mười phút sau, Giang Tử Khâm hoàn thành bức họa, đang gỡ những chiếc đinh ghim ra, Chung Dịch vừa giúp cô vuốt phẳng những lỗ ghim, vừa trách:
“Tôi đã nhiều lần nhắc nhở em, không nên dùng đinh ghim, sẽ để lại những lỗ thủng, ảnh hưởng đến bức họa”. Giang Tử Khâm chẳng bận tâm đến lời Chung Dịch, lặng lẽ bỏ những chiếc đinh vào túi, thu dọn đồ nghề, lấy lại bức họa trong tay anh, chun mũi làm xấu với anh: “Thầy đúng là, người thì cao, nói thì dài, làm sao khá được?”
Cô giơ hai tay phác cử một cử chỉ mô tả “nói dài thế này”, “người cao thế này”, cố tình phác ra độ dài trước lớn hơn độ dài sau. Chung Dịch bất lực nhìn cô bật cười, lại nhắc câu đã nói bao lần: “Thôi được, Tử Khâm em đúng, em luôn đúng”.
Cô gái phía trước cảm thấy hơi ngạc nhiên, rõ ràng cô bạn kia gọi chàng trai là thầy, nhưng cư xử thân thiết như một cặp tình nhân. Cô kéo tay áo người đàn ông, chạm vào bàn tay ấm áp của anh, vội nắm lấy, rồi tỳ cằm lên vai anh thì thầm.
Anh ta lắng nghe. Môi hơi nhếch một nụ cười mơ hồ, ánh mắt đặc biệt dịu dàng, cô nói xong, anh âu yếm vuốt tóc cô, khẽ nhún vai, ý bảo “có gì lạ đâu”.
Giang Tử Khâm đưa bức tranh cho cô gái. Mười ngón tay cô ta mảnh dẻ, trằn muốt, hơi giống tay cô, chỉ khác trên ngón tay áp út có chiếc nhẫn kim cương xanh biếc, màu xanh huyền bí đó, dưới ánh mặt trời càng long lanh kỳ ảo.
Không biết cách đây bao lâu, Giang Tử Khâm đã nhìn thấy trên mạng loại kim cương màu xanh hy vọng đó, hùng hồn tuyên bố, mình cũng muốn có chiếc nhẫn như vậy. Người đàn ông trẻ ngồi sưởi nắng trên chiếc ghế mây, tay cầm bút máy liên tục ký vào tập tài liệu trên tay, nghe cô nói vậy, liền lật trái tài liệu trên tay, soàn soạt vẽ gì đó. Không đầy mười phút sau, thong thả bước đến, chìa tờ giấy trước mặt cô.
“Chiếc nhẫn thế này vừa ý chứ?” Anh vẽ ra chiếc nhẫn ý tưởng thiết kế đã có trong đầu, chỉ mấy nét phác thảo, một khuôn hình tuyệt vời tinh mĩ đã hiện ra trên giấy.
Anh vốn là một doanh nhân thông minh tuyệt đỉnh, hoàn toàn không giống một người biết hội họa. Vì vậy, nhìn chiếc nhẫn, Giang Tử Khâm thoáng sững sờ. Song lập tức trấn tĩnh, nhoẻn cười: “Nếu đính thêm viên kim cương xanh thì em sẽ vừa ý”.
Anh đặt tài liệu xuống, tay nâng mặt cô lên: “Tiểu Man, có biết kim cương xanh đắt thế nào không?” Miệng nói như vậy, nhưng trông anh không có vẻ tiếc nuối chút nào, anh có đủ tiền để mua một thứ đắt tiền như thế làm quà tặng - chỉ cần anh muốn.
Anh không nói, ai kết hôn, kết hôn với ai.
Cầm bức họa trong tay, Giang Tử Khâm đột nhiên ngơ ngẩn.
Cô gái rút bức vẽ trong tay cô, không rút được, khẽ gọi: “Bạn ơi, bức vẽ...”
Chung Dịch ở bên khẽ nhắc, Giang Tử Khâm mới sực tỉnh, đưa cho cô ta. “Hai mươi đồng, cảm ơn!” Tiền công, vãn lấy giá cũ, lúc này nhắc lại, dường như muốn chứng minh điều gì.
Cô gái trẻ ngắm mình trong bức họa, mỉm cười, “Ngạn Tịch, anh xem này giống quá, đẹp thật, rất sống động”.
Chung Dịch phấn khởi vì lời khen, quàng tay ôm bờ eo mảnh dẻ của Giang Tử Khâm, rồi nắm lấy tay cô.
Người đàn ông được gọi là Ngạn Tịch có vẻ hờ hững, ánh mắt như lơ đãng dừng lại trên bàn tay nắm chặt của cô họa sĩ và người đàn ông trẻ bên cạnh. Anh ta rút trong ví ra tờ giấy bạc một trăm ngàn màu hồng tươi, nhét vào trong tay Giang Tử Khâm, nói rất nhỏ: “Không cần trả lại”. Nhưng cô không chịu, rút ví tiền ình con thỏ tai dài rất đáng yêu - món quà quý do một người tặng để dỗ cô lúc cô tức giận. Đồng thời lặng lẽ rút tay khỏi tay Chung Dịch.
Trong một thoáng, dường như nhớ tới điều gì, cảm thấy chiếc ví trong tay vốn chất liệu cốt tông mềm mại bỗng trở nên cứng như đá. Vội vàng trấn tĩnh, như sợ bị người khác nhìn thấy, hấp tấp tìm tiền trả lại.
Người đàn ông có vẻ bối rối, hình như không biết nên tỏ thái độ thế nào, cuối cùng vẫn nhận lại tiền thừa. Lúc này, Giang Tử Khâm vẫn cúi đầu, sắp xếp đồ dùng trong ba lô, không bận tâm đến anh ta.
Còn cô gái, cuộn xong bức vẽ, vui vẻ hỏi Giang Tử Khâm: “Cô vẫn tiếp tục học vẽ ư? Không ngờ có thể vẽ đẹp như thế.” Giang Tử Khâm đang định xua tay từ chối lời khen, thì Chung Dịch đã trả lời thay: “Học được một năm rưỡi rồi, nhưng thời gian nghiêm túc học thực sự chỉ mới tám tháng, cô ấy là học trò xuất sắc của tôi đấy.”
Tám tháng, đúng bằng thời gian cô rời xa anh.
Cô gái vỗ tay tán thưởng: “Vậy thì quá siêu. Hồi nhỏ bố mẹ tôi mời không ít giáo viên đến dạy hội họa cho tôi, nhưng đều thất bại, đến giờ tôi vẫn vẽ như học sinh lớp một.”
Chung Dịch gật đầu: “Chuyện vẽ vời cũng đòi hỏi chút năng khiếu, họa sĩ trên đời nhiều vô kể nhưng có mấy người thành danh”.
“Vậy cô bạn này quả thực có năng khiếu.”
“Có thì có...” Chung Dịch lại quàng tay kéo Giang Tử Khâm vào người, sau khi âu yếm xoa đầu, còn thân thiết hôn nhẹ vào trán cô, nói tiếp: “...nhưng không chịu cố gắng. Cô thấy đấy, tôi vừa góp ý một chút đã xù lông nhím rồi.”
Giang Tử Khâm cười bẽn lẽn, dùng khuỷu tay huých anh, cố ý nghiêm mặt nói: “Phát ngôn thận trọng chút đi.”
Chung Dịch cười khoái trá, tạm biệt đôi tình nhân, khoác vai cô quay đi, nhưng lời thầm thì còn vẳng lại: “Bây giờ chúng mình đi xe đạp đôi đồng ý không? Bữa trưa sẽ ăn thịt nướng, tuần trước em đã thèm dỏ dãi rồi...”
Cô gái trẻ nhìn theo bọn họ, lòng thầm ngưỡng mộ, tình yêu tuổi đó sao mà ngây thơ, chất phác. Chỉ cần đối tốt một chút với các cô bé, hứa một lời vu vơ, cũng khiến các cô mê mệt, sống chết chạy theo.
Cô khoác tay người đàn ông, cơ thể mềm mại dựa vào anh, giọng thoáng buồn: “Ngạn Tịch, chúng mình về thôi.”
Tâm trí người đàn ông đang ở tận đâu đâu, lúc này mới như sực tỉnh, mới vội bước theo: “Ừ, về thôi.”
Giang Tử Khâm và Chung Dịch có một ngày vui chơi xả láng, đầu tiên là đạp xe mấy vòng quanh công viên Tần Nguyệt, sau đó bận rộn với món thịt nướng tự chọn, mấy lần bị dầu bắn vào người, Giang Tử Khâm hoảng hốt hét toáng lên.
“Có anh, có anh”. Chung Dịch đi đến, đứng che cho cô, bỏ thịt lên vỉ nướng: “Làm bỏng đôi tay chơi dương cầm này thì đắc tội lớn”.
Giang Tử Khâm bỗng trở nên trầm lặng, không nói nhiều, chỉ lặng lẽ nhin Chung Dịch trổ tài nướng thịt, trái tim cô tựa miếng bọt biển hút đầy chất bẩn, đang từ từ thải ra, làm ô nhiễm cả lồng ngực.
Lại nhìn đôi tay mình, những ngón tay thon dài, mảnh dẻ, sinh ra như để chơi dương cầm. Anh từng nói rất thích bàn tay cô,, từng nâng niu bấm, sửa từng chiếc móng. Cô thường gục lên đùi anh, có ánh mặt trời hắt qua cửa sổ, ấm áp chiếu rọi các ngóc ngách trong phòng.
Khi đưa Giang Tử Khâm về đến kí túc xá, Chung Dịch chưa muốn đi, nấn ná mãi: “Kiss goodbye, được không?”
Mặt Giang Tử Khâm thoáng cứng lại, nói vui: “Thôi khỏi,có phải chia ly giã biệt gì đâu. Vả lại ở đây đông người, lỡ bị nhìn thấy lại tổn thương thuần phong mĩ tục”.
Chung Dịch bật cười, nhưng anh cảm thấy tâm trạng Giang Tử Khâm không vui như lời nói của cô, liền bước lên cầu thang, định xoa đầu cô, không ngờ cô né sang một bên, lẩn tránh.
“Em lên phòng đây.” Giang Tử Khâm vẫy tay tạm biệt, có vẻ hơi sốt ruột.
Chung Dịch không nói thêm nửa câu, vội bước theo, một tay kéo cánh tay,một tay lùa vào mái tóc dài sau gáy, giữ đầu cô, áp môi xuống.
“Nếu em cứ như sáng nay thì tốt” Chung Dịch hôn nhẹ môi cô. Nhớ lại cảnh vẽ tranh ban sáng, sự thân mật như thế, trước đây giữa họ tuyệt nhiên chưa có. Giang Tử Khâm vội đẩy anh ra, quay người chạy vụt lên tầng, để lại Chung Dịch đứng ngẩn, ngơ ngác.
Trong ánh mắt của những người xung quanh, cô giống như một cô gái hư, da đầu tê bì xấu hổ, chỉ muốn chạy trốn.
Đi đến hành lang tầng hai, vô tình nhìn ra ngoài, thấy một chiếc Maybach mới cứng đang chạy trên con đường nhựa phía dưới. Cô đi, nó cũng đi, cô dừng nó cũng dừng.
Tuy anh đã đổi xe nhưng sao cô không nhận ra?
Điện thoại trong túi sắc bắt đấu reo, nhạc chuông là một bản dương cầm đơn giản. Chính là bản nhạc anh đã chơi mẫu cho cô, bị cô bí mật ghi âm.
Tuy nhiên, khi Giang Tử Khâm lấy hết can đảm rút điện thoại ra thì bị chiếc đinh ghim trong túi đâm vào tay đau điếng, một giọt máu nhỏ tròn vo diện ra giữa đầu ngón tay, cuối cùng cũng sờ thấy chiếc điện thoại di động lạnh ngắt.
Nhưng cô không dám lên tiếng, luôn cảm thấy là một cuộc đua, ai nói trước người ấy thua. Khoảng cách giữa họ xa như vậy, vốn tưởng chỉ cần cả hai bước tới, nhất định có ngày đến đích. Nhưng không ngờ, cứ như có một bàn tay vô tình đẩy họ đi ngược nhau, liên tục đùa bỡn họ.
Đầu dây bên kia, một giọng đàn ông đặc biệt trầm, vẫn bình thản nhưng đầy uy lực, đưa mệnh lệnh không thể kháng cự: “Xuống đây!”
Mới chớm hè, Giang Tử Khâm mặc áo phông dài tay màu trắng ngà, vạt áo giắt lồng phồng trong chiếc váy lửng màu lam sáng, đi tất trắng đến đầu gối, giày bệt thắt dây, lộ đôi chân mảnh dẻ, thẳng tắp, toàn thân một vẻ tươi tắn, hoạt bát. Ánh mặt trời êm ả dát ánh vàng lên người cô, trông như các cô gái trên bìa tạp chí nào đó.
Lúc đưa Giang Tử Khâm đi vẽ thực tế, Chung Dịch nói đùa với cô: “Trông em ngày càng giống nghệ sĩ trẻ rồi đấy.”
Cặp mi đen dài chớp nhẹ, như cánh bướm, đôi mắt trong veo chăm chú nhìn anh, cô tinh nghịch, nói to: “Chẳng phải em vẫn luôn là nghệ sĩ trẻ sao?”
Chung Dịch bước đến, đứng bên cạnh Giang Tử Khâm, chào cặp tình nhân phía trước, rồi tiếp tục xem cô vẽ.
Một làn gió nhẹ lên từ mặt hồ thổi tới, làm rối mái tóc dài của Giang Tử Khâm, mấy sợi tóc mai của cô vờn qua má Chung Dịch. Anh đón lấy, quấn vào ngón tay, đưa lên hít nhẹ, vẫn thoảng mùi tóc gội đầu, rồi vừa vội vàng vừa lưu luyến giắt vào sau tai cho cô.
Giang Tử Khâm không mấy chú ý hoặc đã quá quen với những cử chỉ đó, cô giơ bút chì trước mặt, ước lượng tỉ lệ của nhân vật rồi cúi đầu vẽ tiếp.
Người đàn ông trẻ không yêu cầu vẽ cho mình, lúc này lơ đãng đứng tựa hàng lan can phía sau. Anh ta mặc bộ comle đen, thắt cà vạt ngay ngắn, trông lịch lãm và sang trọng. Ánh mắt lạnh chỉ lướt qua mặt Giang Tử Khâm rồi chuyển sang Chung Dịch bên cạnh, cũng hờ hững như thế, cuối cùng cúi đầu, rất chậm khẽ xoay chiếc nhẫn trên ngón áp út.
Một chiếc nhẫn tương tự đeo trên ngón tay cô gái đối diện.
Là vợ chồng, hoặc sắp kết hôn. Chung Dịch thầm nghĩ.
Cây bút trên tay Giang Tử Khâm lướt rất nhanh. Trán lấm tấm mồ hôi. Chung Dịch biết cô lại bắt đầu nôn nóng, anh khẽ đập vai cô: “cứ từ từ, không ai thúc giục em cả, nhìn chỗ này đi, rõ ràng nên...”
“Hứ!” Giang Tử Khâm ngắt lời anh, đôi mắt dài liếc nhanh, như một cái lườm vô tình, nửa giận nửa không, giọng hơi bực: “Khi vẽ, em ghét nhất bị người khác xen vào.”
Chung Dịch khẽ cười, nếu trước mặt không có người đang nhìn, anh đã véo mũi cô: “Không góp ý làm sao tiến bộ, em tưởng ai sinh ra cũng là Van Goth, Monet chắc?”
Lần này Giang Tử Khâm bực mình thật sự, mặt ửng hồng khẽ trách: “Ái chà, thầy Chung, thầy nhiều lời quá, em buốt hết cả tai rồi.”
Gần đây Chung Dịch rất dị ứng với từ “thầy”, nếu người khác nói ra còn được, nhưng lời từ miệng Giang Tử Khâm giống như mũi tên nhọn có lửa, đầu tiên cắm vào da thịt anh sau đó thiêu cháy cả người anh.
Nói thế có quá không? Không hề, ai ở vào địa vị của anh, cũng đều thấy ngại. Mặc dù phải tấn công một pháo đài, nhưng anh tin, trước sau cô bé này cũng là của anh. Mối tình thầy trò, đề tài này xem chừng hơi nhạy cảm. Cũng may, năm nay cô đã học năm thứ ba, chỉ một năm nữa là tốt nghiệp.
Mười phút sau, Giang Tử Khâm hoàn thành bức họa, đang gỡ những chiếc đinh ghim ra, Chung Dịch vừa giúp cô vuốt phẳng những lỗ ghim, vừa trách:
“Tôi đã nhiều lần nhắc nhở em, không nên dùng đinh ghim, sẽ để lại những lỗ thủng, ảnh hưởng đến bức họa”. Giang Tử Khâm chẳng bận tâm đến lời Chung Dịch, lặng lẽ bỏ những chiếc đinh vào túi, thu dọn đồ nghề, lấy lại bức họa trong tay anh, chun mũi làm xấu với anh: “Thầy đúng là, người thì cao, nói thì dài, làm sao khá được?”
Cô giơ hai tay phác cử một cử chỉ mô tả “nói dài thế này”, “người cao thế này”, cố tình phác ra độ dài trước lớn hơn độ dài sau. Chung Dịch bất lực nhìn cô bật cười, lại nhắc câu đã nói bao lần: “Thôi được, Tử Khâm em đúng, em luôn đúng”.
Cô gái phía trước cảm thấy hơi ngạc nhiên, rõ ràng cô bạn kia gọi chàng trai là thầy, nhưng cư xử thân thiết như một cặp tình nhân. Cô kéo tay áo người đàn ông, chạm vào bàn tay ấm áp của anh, vội nắm lấy, rồi tỳ cằm lên vai anh thì thầm.
Anh ta lắng nghe. Môi hơi nhếch một nụ cười mơ hồ, ánh mắt đặc biệt dịu dàng, cô nói xong, anh âu yếm vuốt tóc cô, khẽ nhún vai, ý bảo “có gì lạ đâu”.
Giang Tử Khâm đưa bức tranh cho cô gái. Mười ngón tay cô ta mảnh dẻ, trằn muốt, hơi giống tay cô, chỉ khác trên ngón tay áp út có chiếc nhẫn kim cương xanh biếc, màu xanh huyền bí đó, dưới ánh mặt trời càng long lanh kỳ ảo.
Không biết cách đây bao lâu, Giang Tử Khâm đã nhìn thấy trên mạng loại kim cương màu xanh hy vọng đó, hùng hồn tuyên bố, mình cũng muốn có chiếc nhẫn như vậy. Người đàn ông trẻ ngồi sưởi nắng trên chiếc ghế mây, tay cầm bút máy liên tục ký vào tập tài liệu trên tay, nghe cô nói vậy, liền lật trái tài liệu trên tay, soàn soạt vẽ gì đó. Không đầy mười phút sau, thong thả bước đến, chìa tờ giấy trước mặt cô.
“Chiếc nhẫn thế này vừa ý chứ?” Anh vẽ ra chiếc nhẫn ý tưởng thiết kế đã có trong đầu, chỉ mấy nét phác thảo, một khuôn hình tuyệt vời tinh mĩ đã hiện ra trên giấy.
Anh vốn là một doanh nhân thông minh tuyệt đỉnh, hoàn toàn không giống một người biết hội họa. Vì vậy, nhìn chiếc nhẫn, Giang Tử Khâm thoáng sững sờ. Song lập tức trấn tĩnh, nhoẻn cười: “Nếu đính thêm viên kim cương xanh thì em sẽ vừa ý”.
Anh đặt tài liệu xuống, tay nâng mặt cô lên: “Tiểu Man, có biết kim cương xanh đắt thế nào không?” Miệng nói như vậy, nhưng trông anh không có vẻ tiếc nuối chút nào, anh có đủ tiền để mua một thứ đắt tiền như thế làm quà tặng - chỉ cần anh muốn.
Anh không nói, ai kết hôn, kết hôn với ai.
Cầm bức họa trong tay, Giang Tử Khâm đột nhiên ngơ ngẩn.
Cô gái rút bức vẽ trong tay cô, không rút được, khẽ gọi: “Bạn ơi, bức vẽ...”
Chung Dịch ở bên khẽ nhắc, Giang Tử Khâm mới sực tỉnh, đưa cho cô ta. “Hai mươi đồng, cảm ơn!” Tiền công, vãn lấy giá cũ, lúc này nhắc lại, dường như muốn chứng minh điều gì.
Cô gái trẻ ngắm mình trong bức họa, mỉm cười, “Ngạn Tịch, anh xem này giống quá, đẹp thật, rất sống động”.
Chung Dịch phấn khởi vì lời khen, quàng tay ôm bờ eo mảnh dẻ của Giang Tử Khâm, rồi nắm lấy tay cô.
Người đàn ông được gọi là Ngạn Tịch có vẻ hờ hững, ánh mắt như lơ đãng dừng lại trên bàn tay nắm chặt của cô họa sĩ và người đàn ông trẻ bên cạnh. Anh ta rút trong ví ra tờ giấy bạc một trăm ngàn màu hồng tươi, nhét vào trong tay Giang Tử Khâm, nói rất nhỏ: “Không cần trả lại”. Nhưng cô không chịu, rút ví tiền ình con thỏ tai dài rất đáng yêu - món quà quý do một người tặng để dỗ cô lúc cô tức giận. Đồng thời lặng lẽ rút tay khỏi tay Chung Dịch.
Trong một thoáng, dường như nhớ tới điều gì, cảm thấy chiếc ví trong tay vốn chất liệu cốt tông mềm mại bỗng trở nên cứng như đá. Vội vàng trấn tĩnh, như sợ bị người khác nhìn thấy, hấp tấp tìm tiền trả lại.
Người đàn ông có vẻ bối rối, hình như không biết nên tỏ thái độ thế nào, cuối cùng vẫn nhận lại tiền thừa. Lúc này, Giang Tử Khâm vẫn cúi đầu, sắp xếp đồ dùng trong ba lô, không bận tâm đến anh ta.
Còn cô gái, cuộn xong bức vẽ, vui vẻ hỏi Giang Tử Khâm: “Cô vẫn tiếp tục học vẽ ư? Không ngờ có thể vẽ đẹp như thế.” Giang Tử Khâm đang định xua tay từ chối lời khen, thì Chung Dịch đã trả lời thay: “Học được một năm rưỡi rồi, nhưng thời gian nghiêm túc học thực sự chỉ mới tám tháng, cô ấy là học trò xuất sắc của tôi đấy.”
Tám tháng, đúng bằng thời gian cô rời xa anh.
Cô gái vỗ tay tán thưởng: “Vậy thì quá siêu. Hồi nhỏ bố mẹ tôi mời không ít giáo viên đến dạy hội họa cho tôi, nhưng đều thất bại, đến giờ tôi vẫn vẽ như học sinh lớp một.”
Chung Dịch gật đầu: “Chuyện vẽ vời cũng đòi hỏi chút năng khiếu, họa sĩ trên đời nhiều vô kể nhưng có mấy người thành danh”.
“Vậy cô bạn này quả thực có năng khiếu.”
“Có thì có...” Chung Dịch lại quàng tay kéo Giang Tử Khâm vào người, sau khi âu yếm xoa đầu, còn thân thiết hôn nhẹ vào trán cô, nói tiếp: “...nhưng không chịu cố gắng. Cô thấy đấy, tôi vừa góp ý một chút đã xù lông nhím rồi.”
Giang Tử Khâm cười bẽn lẽn, dùng khuỷu tay huých anh, cố ý nghiêm mặt nói: “Phát ngôn thận trọng chút đi.”
Chung Dịch cười khoái trá, tạm biệt đôi tình nhân, khoác vai cô quay đi, nhưng lời thầm thì còn vẳng lại: “Bây giờ chúng mình đi xe đạp đôi đồng ý không? Bữa trưa sẽ ăn thịt nướng, tuần trước em đã thèm dỏ dãi rồi...”
Cô gái trẻ nhìn theo bọn họ, lòng thầm ngưỡng mộ, tình yêu tuổi đó sao mà ngây thơ, chất phác. Chỉ cần đối tốt một chút với các cô bé, hứa một lời vu vơ, cũng khiến các cô mê mệt, sống chết chạy theo.
Cô khoác tay người đàn ông, cơ thể mềm mại dựa vào anh, giọng thoáng buồn: “Ngạn Tịch, chúng mình về thôi.”
Tâm trí người đàn ông đang ở tận đâu đâu, lúc này mới như sực tỉnh, mới vội bước theo: “Ừ, về thôi.”
Giang Tử Khâm và Chung Dịch có một ngày vui chơi xả láng, đầu tiên là đạp xe mấy vòng quanh công viên Tần Nguyệt, sau đó bận rộn với món thịt nướng tự chọn, mấy lần bị dầu bắn vào người, Giang Tử Khâm hoảng hốt hét toáng lên.
“Có anh, có anh”. Chung Dịch đi đến, đứng che cho cô, bỏ thịt lên vỉ nướng: “Làm bỏng đôi tay chơi dương cầm này thì đắc tội lớn”.
Giang Tử Khâm bỗng trở nên trầm lặng, không nói nhiều, chỉ lặng lẽ nhin Chung Dịch trổ tài nướng thịt, trái tim cô tựa miếng bọt biển hút đầy chất bẩn, đang từ từ thải ra, làm ô nhiễm cả lồng ngực.
Lại nhìn đôi tay mình, những ngón tay thon dài, mảnh dẻ, sinh ra như để chơi dương cầm. Anh từng nói rất thích bàn tay cô,, từng nâng niu bấm, sửa từng chiếc móng. Cô thường gục lên đùi anh, có ánh mặt trời hắt qua cửa sổ, ấm áp chiếu rọi các ngóc ngách trong phòng.
Khi đưa Giang Tử Khâm về đến kí túc xá, Chung Dịch chưa muốn đi, nấn ná mãi: “Kiss goodbye, được không?”
Mặt Giang Tử Khâm thoáng cứng lại, nói vui: “Thôi khỏi,có phải chia ly giã biệt gì đâu. Vả lại ở đây đông người, lỡ bị nhìn thấy lại tổn thương thuần phong mĩ tục”.
Chung Dịch bật cười, nhưng anh cảm thấy tâm trạng Giang Tử Khâm không vui như lời nói của cô, liền bước lên cầu thang, định xoa đầu cô, không ngờ cô né sang một bên, lẩn tránh.
“Em lên phòng đây.” Giang Tử Khâm vẫy tay tạm biệt, có vẻ hơi sốt ruột.
Chung Dịch không nói thêm nửa câu, vội bước theo, một tay kéo cánh tay,một tay lùa vào mái tóc dài sau gáy, giữ đầu cô, áp môi xuống.
“Nếu em cứ như sáng nay thì tốt” Chung Dịch hôn nhẹ môi cô. Nhớ lại cảnh vẽ tranh ban sáng, sự thân mật như thế, trước đây giữa họ tuyệt nhiên chưa có. Giang Tử Khâm vội đẩy anh ra, quay người chạy vụt lên tầng, để lại Chung Dịch đứng ngẩn, ngơ ngác.
Trong ánh mắt của những người xung quanh, cô giống như một cô gái hư, da đầu tê bì xấu hổ, chỉ muốn chạy trốn.
Đi đến hành lang tầng hai, vô tình nhìn ra ngoài, thấy một chiếc Maybach mới cứng đang chạy trên con đường nhựa phía dưới. Cô đi, nó cũng đi, cô dừng nó cũng dừng.
Tuy anh đã đổi xe nhưng sao cô không nhận ra?
Điện thoại trong túi sắc bắt đấu reo, nhạc chuông là một bản dương cầm đơn giản. Chính là bản nhạc anh đã chơi mẫu cho cô, bị cô bí mật ghi âm.
Tuy nhiên, khi Giang Tử Khâm lấy hết can đảm rút điện thoại ra thì bị chiếc đinh ghim trong túi đâm vào tay đau điếng, một giọt máu nhỏ tròn vo diện ra giữa đầu ngón tay, cuối cùng cũng sờ thấy chiếc điện thoại di động lạnh ngắt.
Nhưng cô không dám lên tiếng, luôn cảm thấy là một cuộc đua, ai nói trước người ấy thua. Khoảng cách giữa họ xa như vậy, vốn tưởng chỉ cần cả hai bước tới, nhất định có ngày đến đích. Nhưng không ngờ, cứ như có một bàn tay vô tình đẩy họ đi ngược nhau, liên tục đùa bỡn họ.
Đầu dây bên kia, một giọng đàn ông đặc biệt trầm, vẫn bình thản nhưng đầy uy lực, đưa mệnh lệnh không thể kháng cự: “Xuống đây!”
/31
|