Tình yêu là một khúc ca
Khúc ca có âm trầm
Khúc ca có âm bổng
Như tình của đôi ta
Là đắng cay ngọt bùi
Là nước mắt niềm đau
Là oán hận vô biên
Là ước ao bên nhau
Mãi mãi không lìa xa………….
Chỉ một câu nói đấy của cô thôi thì cậu cũng hiểu được rằng mình đã thua anh rồi, và cậu cũng hiểu được rằng tình cảm của cô dành cho anh hay anh dành cho cô không chỉ đơn giản là một tình cảm bồng bột tuổi trẻ bình thường nữa; mà đó là một tình yêu bất chấp tất cả kể cả thời gian hay gia đình cũng không thể nào ngăn cản tình yêu cả hai người nguyện trao cho nhau….. Và cậu cũng hiểu, cậu không bao giờ thắng được anh…….
Còn cô, dù cô không hiểu lắm những gì anh nói với cô, kế hoạch đó của anh là gì nhưng cô tin anh, tin vào lời nói đó của anh:“ Em hãy cứ làm theo những gì ông ta nói”. Nhưng thực sự cô vẫn không khỏi sợ và rùng mình khi nhớ lại cuộc nói chuyện giữa cô và ông ta - cha cô; đó là một cuộc nói chuyện…. không, chính xác là một sự bắt ép vì nó không có một chút tình cảm nào mà ở đó chỉ có sự sắp đặt và vâng mệnh mà thôi…….
*********
“Tối hôm đấy cô về nhà như bình thường, 11 giờ nhưng thay vì lẳng lặng đi vào căn phòng lạnh lẽo thì lại bị giọng nói lạnh như băng của cha mình làm cho giật mình:
_Nguyệt, lại đây……
Khẽ nhíu mày một chút, nhưng cũng không thể hét lên rằng “Tôi không muốn” như ngày xưa được. Cô lặng lẽ tới ngồi đối diện ông.
Ông lôi một tập hồ sơ ra đưa cho cô rồi ra lệnh:
_Hãy tiếp cận người này.
_Làm gì? _ Cô không động tới tập hồ sơ, một cái liếc nhìn cũng không có, chỉ khẽ nhíu mày hỏi ông vì cô có một dự cảm không lành.
_Cậu ta thích mày, cố mà biểu hiện cho tốt _ Ông lạnh lùng nói.
“RẦM….”
_KHÔNG BAO GIỜ……_ Cô không khách khí, tức giận đập tay cái “rầm” lên bàn mà hét lên.
_Hừ, mày có quyền chọn lựa sao? Có trách thì mày nên trách mình đã để lọt vào mắt của người ta thôi. Còn nữa, tốt nhất mày đừng mơ tưởng tới thằng người mẫu kia nếu không muốn nó vào tù tiếp; hãy noi gương thằng nhóc bốn năm trước đây _ Ông cười nhạt, từng lời nói của ông như hàng vạn mũi tên đâm thẳng vào tim cô, khơi dậy sự phẫn uất của bốn năm trước………….”
Cô đã từng nghĩ rằng ngày cô bước vào nhà thờ cũng là ngày cô nhuốm đỏ sắc trắng tinh khiết ở đấy, nhuốm đỏ cái nơi cô từng bước vào đấy để cầu mong một sự hạnh phúc của Chúa trời ban cho anh và cô……… Vì cô chỉ thuộc về anh mà thôi…… mãi mãi và vĩnh viễn…………
* * *
_Haizzz……
Đây không biết là lần thứ bao nhiêu cậu thấy cô thở dài trong ngày rồi. Rõ ràng tâm tình cô đã tốt lên dù cậu không biết cô và anh đã nói chuyện gì. Có thể tất cả những người khác vẫn thấy cô lặng lẽ như vậy nhưng với cậu, cậu rõ ràng cảm nhận được cô đã vui vẻ hơn vì cô giờ đây đâu có ngần ngại mà đã nở nụ cười với cậu ………
_Chị, có chuyện gì vậy???_ Cậu hỏi, không phải là do anh bắt cậu giả vờ không quen anh thì cậu đã hỏi huỵch toẹt tất cả mọi chuyện ra rồi…..
_Không có gì _ Cô cười trừ.
_Nhưng….. _Cậu đang định nói gì đó thì có một người chạy vào cắt ngang, bộ dạng đầy hớt hải hỏi cô:
_Nguyệt, em biết đánh trống đúng không???
_Ơ, vâng ạ…… _Nguyệt khẽ gật đầu nhưng mặt vẫn đần ra không hiểu cô gái kia muốn làm gì.
_Tốt lắm, theo chị…… _ Nói rồi cô vội vàng kéo tay Nguyệt đi.
Vương chẳng hiểu gì cả nhưng tuyệt đối không muốn để Nguyệt theo người lạ mà cũng chạy theo….
Vào trong một studio lớn với đầy nhạc cụ cùng sân khấu nhỏ kia, đập ngay vào mắt cả hai là một chàng trai trẻ đang đứng cãi nhau với một người đàn ông trung niên gay gắt. Và cậu không khỏi nhíu mày khi nhận ra chàng trai kia và càng nhíu mày khó chịu hơn khi cô gái kia cứ phăm phăm đi dẫn cô tới chỗ đám hai người đang cãi nhau kia, hồ hởi nói:
_Có rồi….. có rồi đây…… _Cô ta vừa thở vừa nói, kéo tay Nguyệt lại.
_Hử? _Hai người kia đồng thời quay đầu lại nhìn Nguyệt.
_Là cô ta sao? _ Cậu con trai kia không khách khí chỉ thẳng tay vào mặt cô hỏi người con gái kia.
_Phải, cô ấy là Nhật Nguyệt. Còn Nguyệt, cậu ấy là Tuấn Minh - ca sĩ của công ty ta. Hôm nay ban nhạc thiếu mất tay trống để cho Minh luyện tập trước khi biểu diễn nên nhờ em giúp cho nhé _ Cô gái kia nhanh miệng giới thiệu hai người với nhau.
_Cô ta? Cô đang đùa tôi sao? _ Minh cười nhạt.
_Minh! Cho cô ấy thử đi, ta đang gấp mà _ Cô gái với tay kéo áo cậu thanh niên đang định bước đi kia năn nỉ.
_Vớ vẩn, đừng làm mất thời gian của tôi. Hôm nay là tại các người nên đừng có trách cứ tôi_ Cậu thanh niên lạnh lùng hất tay cô gái kia ra quay người bước đi.
Nhưng vừa bước đi có mấy bước thì cậu bị ngăn lại bởi giọng nói vô cùng lạnh lùng và không kém phần khinh khỉnh:
_Khinh thường người khác cũng chính là giết chết tài năng của chính bản thân mình đấy.
_Ý cô là gì???_ Cậu bị câu khích tướng liền dừng bước, quay lại nhíu mi nhìn cô.
_Không, có sao đâu, tự mình suy nghĩ đi _ Cô không kiêng nể mà nói thẳng; câu nói của cô khiến tất cả mọi người trong phòng từ già đến trẻ đều phải xanh mặt.
Còn cậu thanh niên kia dù không nói gì nhưng gương mặt anh tuấn cũng phải giật giật, ánh mắt tràn đầy tia lửa giận nhìn gương mặt xinh đẹp nhưng không chút biểu cảm hay chút run sợ kia…..
_Haha, muốn rõ tài năng sao? Vậy thử chơi là biết mà _ Vương chẳng biết tới từ bao giờ, cánh tay khoác lên vai Nguyệt nói, phá tan không khí im lặng đáng sợ kia.
_Vương….._ Cậu thanh niên khá ngạc nhiên khi nhìn thấy cậu.
_Hì, xin chào _ Cậu vui vẻ vẫy tay chào.
_Cậu với cô ta là gì của nhau?_ Minh nhìn cậu khó hiểu, hắn biết cậu cũng như hắn không thích giao tiếp nhiều với người không quen mà nhất là con gái ,vậy mà không hiểu sao cậu lại thân thiết với cô tới vậy….. nhìn cách cậu choàng tay qua vai cô cũng đủ biết quan hệ hai người rất thân thiết…..
_Đừng coi thường cô ấy nhé, sẽ phiền phức đấy. Cậu thử xem sao, để xem cô ấy không đủ tài hay giọng hát của cậu không thể bằng tiếng trống do cô ấy tạo ra…_ Vương nở một nụ cười đầy thích thú.
_Cậu coi thường tôi?_ Cậu thanh niên tỏ rõ sự khó chịu lẫn không chấp nhận nhìn Vương.
_Thử thì sẽ rõ, nào mau lên…… mọi người mau vào thử khớp nhạc đi _Cậu cười rõ tươi, giục mọi người.
Nghe thấy Vương nói vậy, mọi người e dè nhìn Minh chờ đợi. Ngay khi Minh không nói gì chỉ quay đi thì mọi người mới bắt đầu chuẩn bị vào vị trí của mình để khớp thử nhạc. Lúc ấy, cô sau một hồi im lặng để cậu tự biên tự diễn mới nhăn mặt huých tay Vương nói:
_Tôi đâu có ý định tham gia.
_Hì, thì giờ tham gia. Thư giãn một chút cũng tốt mà chị _ Cậu xoa đầu cô, cười hiền.
Cô cũng không muốn tranh cãi với cậu, chỉ hơi hơi bĩu môi một chút nhưng vẫn hướng về phía dàn trống đặt trên sân khấu nhỏ kia mà đi tới. Chăm chú nhìn dàn trống, cô gõ gõ mấy tiếng không nhịp điệu để tìm lại cảm giác rồi mới ngẩng đầu lên nói:
_Có thể bắt đầu được rồi…
Tiếng đàn dần dần vang lên, giọng ca của Minh cũng cất lên. Minh mang một chất giọng cao nhưng rất ấm áp đi vào lòng người sâu sắc. Và tới khi giọng ca của Minh cất cao cũng là lúc tiếng trống dồn dập vang lên hòa cùng tiếng ngân đó tạo thành một âm điệu tuyệt mỹ. Tiếng trống, tiếng ghita, ghita bass cùng mọi tiếng đàn khác cùng hòa chung trong tiếng hát của Minh tạo ra một thanh âm trong trẻo, ngân vang khiến cho người nghe cảm thụ được sâu sắc bài hát đó mà cảm động……
Cô đánh dừng nhịp trống một cách thành thục không mấy khó khăn như bàn tay có ma lực mà chuyển động vậy. Và từng nhịp trống đấy cũng đưa cô về với kí ức có anh từ lúc nhìn thấy anh chơi trống rất đẹp đến muốn học rồi lúc anh nghiêm khắc dạy cô học trò thích đùa bỡn này như thế nào. Cô đã lâu lắm rồi không có đánh trống, nhưng dường như để đánh lại cũng không khó với cô khi chỉ cần tiếng trống này còn mang hình bóng anh…. Chỉ được gặp anh có một lần ngày hôm đó, thèm muốn được anh ôm vào lòng khiến cô không khỏi thở dài nhưng giờ cô không cần nữa, vì cô biết trong cuộc sống của cô anh vẫn tự nhiên mà hiện hữu là được rồi. Cô hiểu giờ chưa phải là lúc cả hai gặp nhau, anh cũng đã nói vậy và cô tin anh vẫn sẽ dõi theo cô là được….. cô đặt niềm tin nơi anh……..
Mọi người như nín thở nghe từng lời hát của Minh, từng nhạc điệu ngân vang tới khi bài hát đã hết vẫn không ai động đậy nói được câu nào……
_Oa……. Hay quá, thật tuyệt nha_ Vương vỗ tay không ngớt, cậu là người đầu tiên lên tiếng.
Được vậy, mọi người cũng liên tiếp vỗ tay khen theo cùng những lời khen ngợi không ngớt….
_Chị chơi tuyệt lắm, em thật không ngờ chị giỏi như vậy đó _ Cậu ôm cô, lắc lắc vai cô khen không ngớt, thực sự giờ cậu đang rất phấn khích.
_Ưm, lâu rồi cũng không động đến, may là vẫn đánh được _Cô cười nhưng nụ cười lại vương một chút buồn khó tả.
_Cô tập từ bao giờ?_ Giọng Minh lạnh lùng vang lên phía sau cô.
_Không tập, chỉ chơi vui thôi _ Cô nhún vai bình thản nói.
_Ai là người dạy cô vậy?_ Minh hỏi.
Cô khẽ cười, không nói chỉ lắc lắc đầu bước đi. Cô làm người ta không hiểu hàm ý trong cái lắc đầu đó, là không muốn nói hay là không có ai dạy cô cả???..... Nhưng cái dáng cô bước đi kia khiến cho hai người con trai đang dõi theo cảm thấy không thể chen được vào dòng cảm xúc đang tuôn chảy trong con người cô………
“CẨN THẬN…….”
Một tiếng hét vang lên, khi mọi người con chưa hiểu gì thì một bóng người đã vụt qua ôm lấy cô ngã từ trên sân khấu nhỏ kia xuống phía dưới đất………
“RẦM………….RẦM……….”
Hai tiếng rơi khiến người ta giật mình khiếp sợ. Và tất cả mọi người tái mặt đi khi thấy ngay chỗ cô đang đứng kia chiếc đèn sân khấu rơi xuống vỡ tan tành tạo thành một lỗ lớn; người ta cũng dễ dàng đoán ra được tiếng “rầm” đó một là của tiếng đèn và một của tiếng người ngã xuống không hề nhẹ nhàng chút nào…… Mọi người như bất động trước diễn biến bất ngờ này. Một lúc sau cậu mới hét lên chạy như điên về phía cô……
_CHỊ………..
Nguyệt ngồi dậy, đầu hơi choáng vì chuyện vừa xảy ra nhưng dường như tay chân người ngợm cô không hề có xây xát chút nào. Nhưng vừa ngồi dậy thì hiện ra ngay trước mặt cô là gương mặt đã làm tấm nệm cho cô ngã vào….. nó khiến cô tái mặt đi……..
Khúc ca có âm trầm
Khúc ca có âm bổng
Như tình của đôi ta
Là đắng cay ngọt bùi
Là nước mắt niềm đau
Là oán hận vô biên
Là ước ao bên nhau
Mãi mãi không lìa xa………….
Chỉ một câu nói đấy của cô thôi thì cậu cũng hiểu được rằng mình đã thua anh rồi, và cậu cũng hiểu được rằng tình cảm của cô dành cho anh hay anh dành cho cô không chỉ đơn giản là một tình cảm bồng bột tuổi trẻ bình thường nữa; mà đó là một tình yêu bất chấp tất cả kể cả thời gian hay gia đình cũng không thể nào ngăn cản tình yêu cả hai người nguyện trao cho nhau….. Và cậu cũng hiểu, cậu không bao giờ thắng được anh…….
Còn cô, dù cô không hiểu lắm những gì anh nói với cô, kế hoạch đó của anh là gì nhưng cô tin anh, tin vào lời nói đó của anh:“ Em hãy cứ làm theo những gì ông ta nói”. Nhưng thực sự cô vẫn không khỏi sợ và rùng mình khi nhớ lại cuộc nói chuyện giữa cô và ông ta - cha cô; đó là một cuộc nói chuyện…. không, chính xác là một sự bắt ép vì nó không có một chút tình cảm nào mà ở đó chỉ có sự sắp đặt và vâng mệnh mà thôi…….
*********
“Tối hôm đấy cô về nhà như bình thường, 11 giờ nhưng thay vì lẳng lặng đi vào căn phòng lạnh lẽo thì lại bị giọng nói lạnh như băng của cha mình làm cho giật mình:
_Nguyệt, lại đây……
Khẽ nhíu mày một chút, nhưng cũng không thể hét lên rằng “Tôi không muốn” như ngày xưa được. Cô lặng lẽ tới ngồi đối diện ông.
Ông lôi một tập hồ sơ ra đưa cho cô rồi ra lệnh:
_Hãy tiếp cận người này.
_Làm gì? _ Cô không động tới tập hồ sơ, một cái liếc nhìn cũng không có, chỉ khẽ nhíu mày hỏi ông vì cô có một dự cảm không lành.
_Cậu ta thích mày, cố mà biểu hiện cho tốt _ Ông lạnh lùng nói.
“RẦM….”
_KHÔNG BAO GIỜ……_ Cô không khách khí, tức giận đập tay cái “rầm” lên bàn mà hét lên.
_Hừ, mày có quyền chọn lựa sao? Có trách thì mày nên trách mình đã để lọt vào mắt của người ta thôi. Còn nữa, tốt nhất mày đừng mơ tưởng tới thằng người mẫu kia nếu không muốn nó vào tù tiếp; hãy noi gương thằng nhóc bốn năm trước đây _ Ông cười nhạt, từng lời nói của ông như hàng vạn mũi tên đâm thẳng vào tim cô, khơi dậy sự phẫn uất của bốn năm trước………….”
Cô đã từng nghĩ rằng ngày cô bước vào nhà thờ cũng là ngày cô nhuốm đỏ sắc trắng tinh khiết ở đấy, nhuốm đỏ cái nơi cô từng bước vào đấy để cầu mong một sự hạnh phúc của Chúa trời ban cho anh và cô……… Vì cô chỉ thuộc về anh mà thôi…… mãi mãi và vĩnh viễn…………
* * *
_Haizzz……
Đây không biết là lần thứ bao nhiêu cậu thấy cô thở dài trong ngày rồi. Rõ ràng tâm tình cô đã tốt lên dù cậu không biết cô và anh đã nói chuyện gì. Có thể tất cả những người khác vẫn thấy cô lặng lẽ như vậy nhưng với cậu, cậu rõ ràng cảm nhận được cô đã vui vẻ hơn vì cô giờ đây đâu có ngần ngại mà đã nở nụ cười với cậu ………
_Chị, có chuyện gì vậy???_ Cậu hỏi, không phải là do anh bắt cậu giả vờ không quen anh thì cậu đã hỏi huỵch toẹt tất cả mọi chuyện ra rồi…..
_Không có gì _ Cô cười trừ.
_Nhưng….. _Cậu đang định nói gì đó thì có một người chạy vào cắt ngang, bộ dạng đầy hớt hải hỏi cô:
_Nguyệt, em biết đánh trống đúng không???
_Ơ, vâng ạ…… _Nguyệt khẽ gật đầu nhưng mặt vẫn đần ra không hiểu cô gái kia muốn làm gì.
_Tốt lắm, theo chị…… _ Nói rồi cô vội vàng kéo tay Nguyệt đi.
Vương chẳng hiểu gì cả nhưng tuyệt đối không muốn để Nguyệt theo người lạ mà cũng chạy theo….
Vào trong một studio lớn với đầy nhạc cụ cùng sân khấu nhỏ kia, đập ngay vào mắt cả hai là một chàng trai trẻ đang đứng cãi nhau với một người đàn ông trung niên gay gắt. Và cậu không khỏi nhíu mày khi nhận ra chàng trai kia và càng nhíu mày khó chịu hơn khi cô gái kia cứ phăm phăm đi dẫn cô tới chỗ đám hai người đang cãi nhau kia, hồ hởi nói:
_Có rồi….. có rồi đây…… _Cô ta vừa thở vừa nói, kéo tay Nguyệt lại.
_Hử? _Hai người kia đồng thời quay đầu lại nhìn Nguyệt.
_Là cô ta sao? _ Cậu con trai kia không khách khí chỉ thẳng tay vào mặt cô hỏi người con gái kia.
_Phải, cô ấy là Nhật Nguyệt. Còn Nguyệt, cậu ấy là Tuấn Minh - ca sĩ của công ty ta. Hôm nay ban nhạc thiếu mất tay trống để cho Minh luyện tập trước khi biểu diễn nên nhờ em giúp cho nhé _ Cô gái kia nhanh miệng giới thiệu hai người với nhau.
_Cô ta? Cô đang đùa tôi sao? _ Minh cười nhạt.
_Minh! Cho cô ấy thử đi, ta đang gấp mà _ Cô gái với tay kéo áo cậu thanh niên đang định bước đi kia năn nỉ.
_Vớ vẩn, đừng làm mất thời gian của tôi. Hôm nay là tại các người nên đừng có trách cứ tôi_ Cậu thanh niên lạnh lùng hất tay cô gái kia ra quay người bước đi.
Nhưng vừa bước đi có mấy bước thì cậu bị ngăn lại bởi giọng nói vô cùng lạnh lùng và không kém phần khinh khỉnh:
_Khinh thường người khác cũng chính là giết chết tài năng của chính bản thân mình đấy.
_Ý cô là gì???_ Cậu bị câu khích tướng liền dừng bước, quay lại nhíu mi nhìn cô.
_Không, có sao đâu, tự mình suy nghĩ đi _ Cô không kiêng nể mà nói thẳng; câu nói của cô khiến tất cả mọi người trong phòng từ già đến trẻ đều phải xanh mặt.
Còn cậu thanh niên kia dù không nói gì nhưng gương mặt anh tuấn cũng phải giật giật, ánh mắt tràn đầy tia lửa giận nhìn gương mặt xinh đẹp nhưng không chút biểu cảm hay chút run sợ kia…..
_Haha, muốn rõ tài năng sao? Vậy thử chơi là biết mà _ Vương chẳng biết tới từ bao giờ, cánh tay khoác lên vai Nguyệt nói, phá tan không khí im lặng đáng sợ kia.
_Vương….._ Cậu thanh niên khá ngạc nhiên khi nhìn thấy cậu.
_Hì, xin chào _ Cậu vui vẻ vẫy tay chào.
_Cậu với cô ta là gì của nhau?_ Minh nhìn cậu khó hiểu, hắn biết cậu cũng như hắn không thích giao tiếp nhiều với người không quen mà nhất là con gái ,vậy mà không hiểu sao cậu lại thân thiết với cô tới vậy….. nhìn cách cậu choàng tay qua vai cô cũng đủ biết quan hệ hai người rất thân thiết…..
_Đừng coi thường cô ấy nhé, sẽ phiền phức đấy. Cậu thử xem sao, để xem cô ấy không đủ tài hay giọng hát của cậu không thể bằng tiếng trống do cô ấy tạo ra…_ Vương nở một nụ cười đầy thích thú.
_Cậu coi thường tôi?_ Cậu thanh niên tỏ rõ sự khó chịu lẫn không chấp nhận nhìn Vương.
_Thử thì sẽ rõ, nào mau lên…… mọi người mau vào thử khớp nhạc đi _Cậu cười rõ tươi, giục mọi người.
Nghe thấy Vương nói vậy, mọi người e dè nhìn Minh chờ đợi. Ngay khi Minh không nói gì chỉ quay đi thì mọi người mới bắt đầu chuẩn bị vào vị trí của mình để khớp thử nhạc. Lúc ấy, cô sau một hồi im lặng để cậu tự biên tự diễn mới nhăn mặt huých tay Vương nói:
_Tôi đâu có ý định tham gia.
_Hì, thì giờ tham gia. Thư giãn một chút cũng tốt mà chị _ Cậu xoa đầu cô, cười hiền.
Cô cũng không muốn tranh cãi với cậu, chỉ hơi hơi bĩu môi một chút nhưng vẫn hướng về phía dàn trống đặt trên sân khấu nhỏ kia mà đi tới. Chăm chú nhìn dàn trống, cô gõ gõ mấy tiếng không nhịp điệu để tìm lại cảm giác rồi mới ngẩng đầu lên nói:
_Có thể bắt đầu được rồi…
Tiếng đàn dần dần vang lên, giọng ca của Minh cũng cất lên. Minh mang một chất giọng cao nhưng rất ấm áp đi vào lòng người sâu sắc. Và tới khi giọng ca của Minh cất cao cũng là lúc tiếng trống dồn dập vang lên hòa cùng tiếng ngân đó tạo thành một âm điệu tuyệt mỹ. Tiếng trống, tiếng ghita, ghita bass cùng mọi tiếng đàn khác cùng hòa chung trong tiếng hát của Minh tạo ra một thanh âm trong trẻo, ngân vang khiến cho người nghe cảm thụ được sâu sắc bài hát đó mà cảm động……
Cô đánh dừng nhịp trống một cách thành thục không mấy khó khăn như bàn tay có ma lực mà chuyển động vậy. Và từng nhịp trống đấy cũng đưa cô về với kí ức có anh từ lúc nhìn thấy anh chơi trống rất đẹp đến muốn học rồi lúc anh nghiêm khắc dạy cô học trò thích đùa bỡn này như thế nào. Cô đã lâu lắm rồi không có đánh trống, nhưng dường như để đánh lại cũng không khó với cô khi chỉ cần tiếng trống này còn mang hình bóng anh…. Chỉ được gặp anh có một lần ngày hôm đó, thèm muốn được anh ôm vào lòng khiến cô không khỏi thở dài nhưng giờ cô không cần nữa, vì cô biết trong cuộc sống của cô anh vẫn tự nhiên mà hiện hữu là được rồi. Cô hiểu giờ chưa phải là lúc cả hai gặp nhau, anh cũng đã nói vậy và cô tin anh vẫn sẽ dõi theo cô là được….. cô đặt niềm tin nơi anh……..
Mọi người như nín thở nghe từng lời hát của Minh, từng nhạc điệu ngân vang tới khi bài hát đã hết vẫn không ai động đậy nói được câu nào……
_Oa……. Hay quá, thật tuyệt nha_ Vương vỗ tay không ngớt, cậu là người đầu tiên lên tiếng.
Được vậy, mọi người cũng liên tiếp vỗ tay khen theo cùng những lời khen ngợi không ngớt….
_Chị chơi tuyệt lắm, em thật không ngờ chị giỏi như vậy đó _ Cậu ôm cô, lắc lắc vai cô khen không ngớt, thực sự giờ cậu đang rất phấn khích.
_Ưm, lâu rồi cũng không động đến, may là vẫn đánh được _Cô cười nhưng nụ cười lại vương một chút buồn khó tả.
_Cô tập từ bao giờ?_ Giọng Minh lạnh lùng vang lên phía sau cô.
_Không tập, chỉ chơi vui thôi _ Cô nhún vai bình thản nói.
_Ai là người dạy cô vậy?_ Minh hỏi.
Cô khẽ cười, không nói chỉ lắc lắc đầu bước đi. Cô làm người ta không hiểu hàm ý trong cái lắc đầu đó, là không muốn nói hay là không có ai dạy cô cả???..... Nhưng cái dáng cô bước đi kia khiến cho hai người con trai đang dõi theo cảm thấy không thể chen được vào dòng cảm xúc đang tuôn chảy trong con người cô………
“CẨN THẬN…….”
Một tiếng hét vang lên, khi mọi người con chưa hiểu gì thì một bóng người đã vụt qua ôm lấy cô ngã từ trên sân khấu nhỏ kia xuống phía dưới đất………
“RẦM………….RẦM……….”
Hai tiếng rơi khiến người ta giật mình khiếp sợ. Và tất cả mọi người tái mặt đi khi thấy ngay chỗ cô đang đứng kia chiếc đèn sân khấu rơi xuống vỡ tan tành tạo thành một lỗ lớn; người ta cũng dễ dàng đoán ra được tiếng “rầm” đó một là của tiếng đèn và một của tiếng người ngã xuống không hề nhẹ nhàng chút nào…… Mọi người như bất động trước diễn biến bất ngờ này. Một lúc sau cậu mới hét lên chạy như điên về phía cô……
_CHỊ………..
Nguyệt ngồi dậy, đầu hơi choáng vì chuyện vừa xảy ra nhưng dường như tay chân người ngợm cô không hề có xây xát chút nào. Nhưng vừa ngồi dậy thì hiện ra ngay trước mặt cô là gương mặt đã làm tấm nệm cho cô ngã vào….. nó khiến cô tái mặt đi……..
/9
|