Bốn năm trước anh mất em
Bốn năm trước anh thua trong trò chơi này
Bốn năm trước anh không còn là anh
…………
Bốn năm sau anh lật lại trò chơi, đánh cược thêm một lần nữa……. để đòi lại em…..
Nghỉ ngơi một chút, mọi người đã bắt đầu làm việc, dựng cảnh để bắt đầu chụp hình cho kịp giờ. Cô giúp cậu thay đồ, quần áo khá nhanh và khoa học. Những bộ đồ đắt tiền, thời thượng nhưng không kiểu cách mà đơn giản với chất liệu tốt, khi được khoác lên người cậu, nó tỏa ra một hào quang kì lạ và mang một sức quyến rũ khiến người ta mê người. Mái tóc màu bạch kim, ánh mắt màu xanh dương hút hồn tất cả mọi người của cậu khiến mỗi bộ đồ cậu khoác lên dù đơn giản thôi nhưng cũng có một mĩ lực kì lạ… Cậu khiến cho cánh đàn ông không khỏi ghen tị….
Bình thường cậu có thể làm đủ trò để gây chuyện, lèo nhèo như đàn bà nhưng khi bước vào chụp hình thì lại rất chuyên nghiệp, chú tâm. Mỗi bước đi, mỗi động tác của cậu từ thân hình đến ánh mắt đều thu hút người khác, làm tôn lên mọi vẻ đẹp của mình cũng như tạo cho bộ đồ sức hút tuyệt diệu…..
* * *
Cứ như thế, một tuần đã trôi qua nhưng cậu không thể có lí do gì để đuổi cô ra khỏi cuộc sống của mình, vì ngoài công việc cô nói thì cậu phải làm, đừng để cô nói câu thứ hai, nếu không xác định cậu đo sàn ra thì mọi thứ đều chẳng có gì khiến cậu phải chê trách cả. Cô dường như quá hiểu cậu, không chỉ về ăn uống, thói quen sống mà mọi thứ kể cả cậu muốn: tự do, nghỉ ngơi hay muốn vui chơi riêng cô đều sắp xếp ổn thỏa cả…… Cô không như những quản lý khác, cô không cấm cậu đi chơi, cũng không bao giờ tham công tiếc việc mà sắp cho cái lịch làm việc chật kín từng ngày và càng chẳng bao giờ quan tâm vào đời sống riêng tư của cậu, dù cậu có đi với ai thì cũng chỉ lặng lẽ đứng bên ngoài quan sát và dọn dẹp mấy bọn phóng viên, nhiếp ảnh mà thôi… Có lẽ đấy chính là lý do thay vì đuổi hay hắt hủi, phá cô như những người khác thì trong những ngày làm việc cùng nhau cậu rất quý và tôn trọng cô, và đặc biệt nghe những điều cô nói...
_Vương, ăn mau lên còn ra chụp nữa chứ. Không được bắt người ta đợi mình_ Cô tới, đặt một chai nước lạnh đã được mở nắp sẵn trước mặt cậu.
_Haizzz, xong rồi đây_ Cậu gặm nốt quả táo rồi ném phần còn lại vào thùng rác bên cạnh.
Uống hết chai nước mát chẳng mất mấy thời gian; dường như với cậu nước mát và táo là những thứ không thể thiếu được trong cuộc sống vậy, nó như để nạp năng lượng cho cậu. Rồi cậu cậy mình cao hơn cô, đưa tay lên xoa đầu cô đang nhăn mặt vì thái độ ung dung của cậu:
_Thật là…. Chị phải cười lên mới xinh chứ!!!
Cậu nói xong liền rảo bước đi, cái dáng người mẫu dong dỏng cao của cậu đi rất ngông nghênh như muốn gây sự đánh nhau với người ta vậy… Nhưng cũng làm cô khẽ cười, chẳng biết từ bao giờ mà cô cũng đã yêu quý cậu rồi…..
_Nguyệt thật tài. Vương, thằng nhóc này khó tính tới vậy mà cũng trị được. Trước tới giờ ngoài CEO ra thằng nhóc đấy chẳng nghe lời ai đâu_ Chị nhân viên hóa trang nhìn cô đầy hâm mộ.
_Phải, cậu Vương này khó tính lắm, tính tình lại cực thẳng thắn luôn. Chẳng có quản lý nào chịu được cả, người không bị cậu ta chọc cho tới tức thì cũng là ôm mặt khóc bỏ đi. Trước đây, công ty ta cứ một tuần là lại phải thay quản lý mới cho cậu ta rồi_ Chị nhân viên phục trang nghe vậy cũng vào góp chuyện.
_Vương thực ra rất dễ, hiểu cậu ta thì sẽ ổn thôi _ Cô lắng nghe mọi người nói, khẽ cười.
Và rồi mọi người, ai đang rảnh rỗi đều cũng chen vào góp vui một chút, nói chuyện rôm rả. Cô thỉnh thoảng cũng góp chút nhưng chủ yếu vẫn là yên lặng lắng nghe mọi người kể nhiều hơn. Cũng chính vì buổi nói chuyện này mà cô mới biết Vương là do CEO mang tới và nâng lên. Còn CEO là vị tổng giám đốc rất trẻ của công ty, được mọi người ví bằng 6 chữ: tài năng, quyết đoán, lãnh khốc. CEO là người mang bá khí mà bất cứ ai đối diện không run sợ cũng phải kính nể, và Vương nhà ta cũng không phải là ngoại lệ……
Dù có vậy, mọi thứ có xoay chuyển tới đâu đi nữa thì với Nhật Nguyệt - cô đã là một cái xác không hồn, một con rô bốt trong tay cha mình không thể có được thứ tình cảm như họ được nữa… Đơn giản là cô không có cảm xúc. Cô chỉ có thể sống như vậy được thôi, vì người đã tạo ra cô cho cô sự sống cũng là người cướp đi của cô cái gọi là cảm xúc, hơi thở duy nhất nên cô chỉ có thể thoi thóp mà thở… Cũng vì lẽ đó, dù cô có quý mến những người xung quanh này tới đâu, quý mến Vương như thế nào đi chẳng nữa thì cô cũng không thể mang cảm xúc gì được……
TẠI BIỆT THỰ CỦA VƯƠNG:
Vương đang nằm ườn trên ghế salong mà gặm táo, tay liên tục chuyển kênh tivi với những chương trình nhàm chán. Ánh mắt cậu hết nhìn màn hình tivi nhấp nháy lại chuyển qua cái người ngồi đối diện mình đang chăm chú tẩy tẩy vẽ vẽ cái gì đấy. Vươn vai đứng dậy, cậu nhẹ nhàng bước tới chỗ cái người đang vẽ chăm chú tới mức chẳng biết gì kia, cho dù cậu đã đứng ngay sát phía sau cũng không hề nhận ra…. Nhìn vào bản thiết kế cô đang vẽ, cậu khẽ nhíu mày:
_Chị, tại sao chị cứ thiết kế đồ màu tối vậy, màu sáng hay gam màu nóng chẳng đẹp hơn sao?? Nhìn u uất quá _ Cậu cúi người, tựa vào salong phía sau cô.
Cô khẽ ngẩng đầu lên, quay người về phía sau cậu, nhưng cô không nói gì, chỉ lắc đầu một cái rồi cười nhẹ.
Cậu khẽ thở dài, dù hai người có thân nhau thật nhưng nhiều khi cậu cũng không thể hiểu được người con gái xinh đẹp bên mình này đang nghĩ gì nữa. Vì Nguyệt rất trầm lặng, rất ít nói mà chỉ thích nghe nhiều thôi. Nhiều khi cậu cảm thấy vẻ đẹp cá tính của cô chẳng hợp chút nào với sự trầm lặng kia….
_Chị, chị đã yêu bao giờ chưa?_ Cậu buột miệng hỏi.
Tự dưng cô dừng khựng lại, ngòi bút chì cô đang vẽ tự dưng gãy đôi in một vết hằn đen trên bản vẽ. Thái độ của cô không khỏi khiến cho cậu giật mình, càng nhìn cô, cậu lại càng muốn biết đáp án hơn. Mãi lúc sau giọng cô mới hơi run run nói:
_Ưm…. có….
Mặc dù rất tò mò nhưng vì không muốn động vào vấn đề khá nhạy cảm đấy của cô nên cậu mới đùa một câu để cô cảm thấy thoải mái hơn:
_Chị, tại sao ai cũng bị em hấp dẫn mà chị thì không vậy? Chẳng nhẽ thực sự em không hấp dẫn thật sao???
_Không phải, vì cậu không hấp dẫn bằng người đó thôi _ Cô lắc đầu nhẹ nhàng nói.
_Hả? Ai cơ? Có người hấp dẫn hơn cả em á? Anh ta là người như thế nào? Làm gì có ai hấp dẫn hơn siêu người mẫu Anh Vương này chứ? E không tin_ Cậu nổi đóa lên. Cậu không tin và càng không nghĩ có người nào đẹp hơn cậu mà cậu lại không biết….
Trầm ngâm một lúc, cô quyết định cất đồ vẽ đi, đứng dậy lấy cho cậu một cốc nước mát để hạ hỏa rồi từ từ nói; ánh mắt khẽ nhắm lại mường tượng lại gương mặt, thân hình của người con trai đó trong bốn năm qua mà cô vẫn khắc sâu trong tim:
_Người đó cao tầm 1m87, nước da ngăm đen, dáng người khá cao to, gương mặt góc cạnh nam tính. Nhưng thứ đẹp nhất của anh ấy không phải ở những thứ vẻ ngoài ấy mà là đôi mắt, anh ấy mang hai màu mắt: màu lục và màu xám. Nếu người ta, bình thường nhìn vào đôi mắt của anh ấy sẽ chỉ thấy nó sâu vô tận không thấy đáy như vực vậy; nhưng chỉ cần để ý một chút thì đôi mắt đó có thể nói lên cả con người của anh ấy……
Cô kể về người con trai đó bằng một chất giọng dịu dàng, ấp áp chứa chan tình yêu thương, khóe môi cũng vẽ nên một nụ cười rạng rỡ hơn thường ngày rất nhiều. Cậu có thể nhìn thấy một tình yêu vô bờ của cô đối với người con trai này và cũng cũng không khó để đoán ra rằng người đấy chính là người cô yêu…… yêu rất nhiều…….
_Là người mà chị yêu đúng không???_ Cậu buột miệng hỏi trong vô thức khi đang suy nghĩ, giọng nói khàn khàn chứ đựng cái gì đó không vui.
_Ừ, phải…… rất yêu_ Cô không hề né tránh vấn đề này mà thẳng thắn thừa nhận.
Rồi cả hai chìm vào im lặng, không ai nói câu nào cả vì mỗi người đều theo đuổi những suy nghĩ riêng, cảm xúc riêng. Mãi một lúc lâu sau cậu mới lên tiếng:
_Chị biết không, tôi là trẻ mồ côi đấy.
_Trẻ mồ côi? _ Cô không giấu được sự ngạc nhiên.
_Phải, tôi lúc đầu sống trong trại mồ côi. Nhưng vì không chịu được cái cuộc sống đấy, tôi bỏ đi và thành đứa trẻ lang thang không cha mẹ, không người thân thích. Chị biết CEO chứ? Anh ấy chính là người thân duy nhất của tôi, người đã nhặt tôi về_ Cậu cười, một nụ cười nhạt khi nhớ lại cái quá khứ khổ nhục khi người ta nhìn mình với ánh mắt thương hại kia….. cậu không hề muốn vậy...
_Ưm….. tôi có nghe nói, nhưng thật không ngờ……_Cô bỏ lửng câu nói, đúng là cô sơ suất quá. Tại sao cô không nhớ rằng trong bản lý lịch đầy đủ của cậu phần người thân hoàn toàn để trống chứ???
_Anh ấy là người cho tôi một cuộc sống mới, một danh phận mới chứ không phải là một cuộc sống nhục nhã như trước - một cuộc sống mà bao người hạnh phúc hơn tôi mơ ước. Chị biết không, lúc đầu gặp anh ấy tôi đã cảm nhận được một sức hút đặc biệt; anh ấy mang một mị lực đặc biệt khiến tôi cảm nhận rằng chắc chắn anh sẽ mang cho tôi một cuộc sống mới tốt đẹp hơn nhiều…… _Cậu khẽ cười khi nhớ lại những ngày tháng trước kia và người anh không cùng một cha mẹ sinh ra nhưng còn tốt hơn gấp ngàn vạn lần người cha mẹ mà cậu không biết mặt đã đang tâm vứt bỏ con mình...
Cậu nhớ, lúc đầu cậu theo anh cũng khổ cực lắm, vì lúc đấy anh cũng chỉ có hai bàn tay trắng mà thôi. Lúc đó anh em nuôi nhau cũng đủ ăn và cậu mới không còn biết tới những cơn đói dày vò cậu hàng đêm. Anh thương cậu, chăm cậu lắm, dạy cậu chữ, dạy cậu học hành đàng hoàng dù không được đi học đi nữa. Mãi hơn ba năm rưỡi trước, cả hai anh em gặp được một người mới đổi đời được như ngày hôm nay; nhờ tài chí và sự quyết đoán của anh và người đó mà cậu mới có một cuộc sống dư giả như vậy, và mới có một Anh Vương của ngày hôm này.
Cậu sống trong môi trường thiếu tình thương từ lúc lọt lòng nhưng không phải là một đứa mất dạy, vì trước khi cậu kịp trở thành người như thế, cậu đã may mắn được gặp anh. Anh dạy cậu cách sống làm một con người có thể ngẩng mặt lên nhìn đời….. Bây giờ cậu không gặp anh nhiều như trước nữa nhưng mỗi lần gặp anh - CEO của công ty thì cậu luôn bị cái bá khí ngút trời đó đàn áp. Và hơn ai hết cậu cũng hiểu rằng, cậu nợ anh một ân tình, một mạng sống………..
* * *
Cậu có anh - người cho cậu một cuộc sống mới tốt đẹp hơn và giờ cậu có thêm cô - người con gái cho cậu biết cảm giác quan tâm một ai đó là như thế nào…….
Cậu nhìn người con gái buộc tóc vổng cao với mái tóc dài đen nhánh tới hông, mặc áo phông rộng cùng quần jean và giầy cao gót vừa xinh xắn lại năng động nhưng gương mặt không một nét cười mà cậu khẽ nhíu mày. Cậu nhiều lúc không hiểu được rằng có phải chăng có cậu hiện tại quá may mắn hay không mà tại sao cả hai người cậu yêu quý và yêu thương, coi như người thân nhưng chưa bao giờ nhìn thấy ở cả hai một nụ cười thật sự cả… Có phải là do thế giới này quá nghiệt ngã không???
_Này…… này….._Cô hua hua tay trước mặt cậu.
_À ưm….. không có gì! Chị muốn đi đâu?_Cậu cười trừ, khoác vai cô.
_Đâu cũng được, hôm nay là ngày nghỉ của cậu mà, tùy cậu thôi _ Cô nhún vai.
_Được, vậy đi bar đi _Cậu cười toe toét khoe chiếc răng khểnh cực duyên đưa ra quyết định không cần suy nghĩ.
Ngước lên nhìn cậu, cô chớp chớp mắt mấy cái vẫn là gương mặt rạng ngời mong chờ của cậu nhìn mình. Khẽ thở dài, cô nói:
_Vào đấy cậu mang thân cậu ra bảo kê tôi an toàn thì vào.
_Xời, gì chứ việc đấy thì ok luôn _Cậu chỉ chờ có vậy, thiệt tình đưa cô tới quán bar lớn nhất đất Hà thành.
Chiếc Saleen S7 màu trắng bóng loáng lướt nhanh trên đường, luồn lách qua những chiếc xe khác đầy điệu nghệ tiến về phía bar OZON………………
Bốn năm trước anh thua trong trò chơi này
Bốn năm trước anh không còn là anh
…………
Bốn năm sau anh lật lại trò chơi, đánh cược thêm một lần nữa……. để đòi lại em…..
Nghỉ ngơi một chút, mọi người đã bắt đầu làm việc, dựng cảnh để bắt đầu chụp hình cho kịp giờ. Cô giúp cậu thay đồ, quần áo khá nhanh và khoa học. Những bộ đồ đắt tiền, thời thượng nhưng không kiểu cách mà đơn giản với chất liệu tốt, khi được khoác lên người cậu, nó tỏa ra một hào quang kì lạ và mang một sức quyến rũ khiến người ta mê người. Mái tóc màu bạch kim, ánh mắt màu xanh dương hút hồn tất cả mọi người của cậu khiến mỗi bộ đồ cậu khoác lên dù đơn giản thôi nhưng cũng có một mĩ lực kì lạ… Cậu khiến cho cánh đàn ông không khỏi ghen tị….
Bình thường cậu có thể làm đủ trò để gây chuyện, lèo nhèo như đàn bà nhưng khi bước vào chụp hình thì lại rất chuyên nghiệp, chú tâm. Mỗi bước đi, mỗi động tác của cậu từ thân hình đến ánh mắt đều thu hút người khác, làm tôn lên mọi vẻ đẹp của mình cũng như tạo cho bộ đồ sức hút tuyệt diệu…..
* * *
Cứ như thế, một tuần đã trôi qua nhưng cậu không thể có lí do gì để đuổi cô ra khỏi cuộc sống của mình, vì ngoài công việc cô nói thì cậu phải làm, đừng để cô nói câu thứ hai, nếu không xác định cậu đo sàn ra thì mọi thứ đều chẳng có gì khiến cậu phải chê trách cả. Cô dường như quá hiểu cậu, không chỉ về ăn uống, thói quen sống mà mọi thứ kể cả cậu muốn: tự do, nghỉ ngơi hay muốn vui chơi riêng cô đều sắp xếp ổn thỏa cả…… Cô không như những quản lý khác, cô không cấm cậu đi chơi, cũng không bao giờ tham công tiếc việc mà sắp cho cái lịch làm việc chật kín từng ngày và càng chẳng bao giờ quan tâm vào đời sống riêng tư của cậu, dù cậu có đi với ai thì cũng chỉ lặng lẽ đứng bên ngoài quan sát và dọn dẹp mấy bọn phóng viên, nhiếp ảnh mà thôi… Có lẽ đấy chính là lý do thay vì đuổi hay hắt hủi, phá cô như những người khác thì trong những ngày làm việc cùng nhau cậu rất quý và tôn trọng cô, và đặc biệt nghe những điều cô nói...
_Vương, ăn mau lên còn ra chụp nữa chứ. Không được bắt người ta đợi mình_ Cô tới, đặt một chai nước lạnh đã được mở nắp sẵn trước mặt cậu.
_Haizzz, xong rồi đây_ Cậu gặm nốt quả táo rồi ném phần còn lại vào thùng rác bên cạnh.
Uống hết chai nước mát chẳng mất mấy thời gian; dường như với cậu nước mát và táo là những thứ không thể thiếu được trong cuộc sống vậy, nó như để nạp năng lượng cho cậu. Rồi cậu cậy mình cao hơn cô, đưa tay lên xoa đầu cô đang nhăn mặt vì thái độ ung dung của cậu:
_Thật là…. Chị phải cười lên mới xinh chứ!!!
Cậu nói xong liền rảo bước đi, cái dáng người mẫu dong dỏng cao của cậu đi rất ngông nghênh như muốn gây sự đánh nhau với người ta vậy… Nhưng cũng làm cô khẽ cười, chẳng biết từ bao giờ mà cô cũng đã yêu quý cậu rồi…..
_Nguyệt thật tài. Vương, thằng nhóc này khó tính tới vậy mà cũng trị được. Trước tới giờ ngoài CEO ra thằng nhóc đấy chẳng nghe lời ai đâu_ Chị nhân viên hóa trang nhìn cô đầy hâm mộ.
_Phải, cậu Vương này khó tính lắm, tính tình lại cực thẳng thắn luôn. Chẳng có quản lý nào chịu được cả, người không bị cậu ta chọc cho tới tức thì cũng là ôm mặt khóc bỏ đi. Trước đây, công ty ta cứ một tuần là lại phải thay quản lý mới cho cậu ta rồi_ Chị nhân viên phục trang nghe vậy cũng vào góp chuyện.
_Vương thực ra rất dễ, hiểu cậu ta thì sẽ ổn thôi _ Cô lắng nghe mọi người nói, khẽ cười.
Và rồi mọi người, ai đang rảnh rỗi đều cũng chen vào góp vui một chút, nói chuyện rôm rả. Cô thỉnh thoảng cũng góp chút nhưng chủ yếu vẫn là yên lặng lắng nghe mọi người kể nhiều hơn. Cũng chính vì buổi nói chuyện này mà cô mới biết Vương là do CEO mang tới và nâng lên. Còn CEO là vị tổng giám đốc rất trẻ của công ty, được mọi người ví bằng 6 chữ: tài năng, quyết đoán, lãnh khốc. CEO là người mang bá khí mà bất cứ ai đối diện không run sợ cũng phải kính nể, và Vương nhà ta cũng không phải là ngoại lệ……
Dù có vậy, mọi thứ có xoay chuyển tới đâu đi nữa thì với Nhật Nguyệt - cô đã là một cái xác không hồn, một con rô bốt trong tay cha mình không thể có được thứ tình cảm như họ được nữa… Đơn giản là cô không có cảm xúc. Cô chỉ có thể sống như vậy được thôi, vì người đã tạo ra cô cho cô sự sống cũng là người cướp đi của cô cái gọi là cảm xúc, hơi thở duy nhất nên cô chỉ có thể thoi thóp mà thở… Cũng vì lẽ đó, dù cô có quý mến những người xung quanh này tới đâu, quý mến Vương như thế nào đi chẳng nữa thì cô cũng không thể mang cảm xúc gì được……
TẠI BIỆT THỰ CỦA VƯƠNG:
Vương đang nằm ườn trên ghế salong mà gặm táo, tay liên tục chuyển kênh tivi với những chương trình nhàm chán. Ánh mắt cậu hết nhìn màn hình tivi nhấp nháy lại chuyển qua cái người ngồi đối diện mình đang chăm chú tẩy tẩy vẽ vẽ cái gì đấy. Vươn vai đứng dậy, cậu nhẹ nhàng bước tới chỗ cái người đang vẽ chăm chú tới mức chẳng biết gì kia, cho dù cậu đã đứng ngay sát phía sau cũng không hề nhận ra…. Nhìn vào bản thiết kế cô đang vẽ, cậu khẽ nhíu mày:
_Chị, tại sao chị cứ thiết kế đồ màu tối vậy, màu sáng hay gam màu nóng chẳng đẹp hơn sao?? Nhìn u uất quá _ Cậu cúi người, tựa vào salong phía sau cô.
Cô khẽ ngẩng đầu lên, quay người về phía sau cậu, nhưng cô không nói gì, chỉ lắc đầu một cái rồi cười nhẹ.
Cậu khẽ thở dài, dù hai người có thân nhau thật nhưng nhiều khi cậu cũng không thể hiểu được người con gái xinh đẹp bên mình này đang nghĩ gì nữa. Vì Nguyệt rất trầm lặng, rất ít nói mà chỉ thích nghe nhiều thôi. Nhiều khi cậu cảm thấy vẻ đẹp cá tính của cô chẳng hợp chút nào với sự trầm lặng kia….
_Chị, chị đã yêu bao giờ chưa?_ Cậu buột miệng hỏi.
Tự dưng cô dừng khựng lại, ngòi bút chì cô đang vẽ tự dưng gãy đôi in một vết hằn đen trên bản vẽ. Thái độ của cô không khỏi khiến cho cậu giật mình, càng nhìn cô, cậu lại càng muốn biết đáp án hơn. Mãi lúc sau giọng cô mới hơi run run nói:
_Ưm…. có….
Mặc dù rất tò mò nhưng vì không muốn động vào vấn đề khá nhạy cảm đấy của cô nên cậu mới đùa một câu để cô cảm thấy thoải mái hơn:
_Chị, tại sao ai cũng bị em hấp dẫn mà chị thì không vậy? Chẳng nhẽ thực sự em không hấp dẫn thật sao???
_Không phải, vì cậu không hấp dẫn bằng người đó thôi _ Cô lắc đầu nhẹ nhàng nói.
_Hả? Ai cơ? Có người hấp dẫn hơn cả em á? Anh ta là người như thế nào? Làm gì có ai hấp dẫn hơn siêu người mẫu Anh Vương này chứ? E không tin_ Cậu nổi đóa lên. Cậu không tin và càng không nghĩ có người nào đẹp hơn cậu mà cậu lại không biết….
Trầm ngâm một lúc, cô quyết định cất đồ vẽ đi, đứng dậy lấy cho cậu một cốc nước mát để hạ hỏa rồi từ từ nói; ánh mắt khẽ nhắm lại mường tượng lại gương mặt, thân hình của người con trai đó trong bốn năm qua mà cô vẫn khắc sâu trong tim:
_Người đó cao tầm 1m87, nước da ngăm đen, dáng người khá cao to, gương mặt góc cạnh nam tính. Nhưng thứ đẹp nhất của anh ấy không phải ở những thứ vẻ ngoài ấy mà là đôi mắt, anh ấy mang hai màu mắt: màu lục và màu xám. Nếu người ta, bình thường nhìn vào đôi mắt của anh ấy sẽ chỉ thấy nó sâu vô tận không thấy đáy như vực vậy; nhưng chỉ cần để ý một chút thì đôi mắt đó có thể nói lên cả con người của anh ấy……
Cô kể về người con trai đó bằng một chất giọng dịu dàng, ấp áp chứa chan tình yêu thương, khóe môi cũng vẽ nên một nụ cười rạng rỡ hơn thường ngày rất nhiều. Cậu có thể nhìn thấy một tình yêu vô bờ của cô đối với người con trai này và cũng cũng không khó để đoán ra rằng người đấy chính là người cô yêu…… yêu rất nhiều…….
_Là người mà chị yêu đúng không???_ Cậu buột miệng hỏi trong vô thức khi đang suy nghĩ, giọng nói khàn khàn chứ đựng cái gì đó không vui.
_Ừ, phải…… rất yêu_ Cô không hề né tránh vấn đề này mà thẳng thắn thừa nhận.
Rồi cả hai chìm vào im lặng, không ai nói câu nào cả vì mỗi người đều theo đuổi những suy nghĩ riêng, cảm xúc riêng. Mãi một lúc lâu sau cậu mới lên tiếng:
_Chị biết không, tôi là trẻ mồ côi đấy.
_Trẻ mồ côi? _ Cô không giấu được sự ngạc nhiên.
_Phải, tôi lúc đầu sống trong trại mồ côi. Nhưng vì không chịu được cái cuộc sống đấy, tôi bỏ đi và thành đứa trẻ lang thang không cha mẹ, không người thân thích. Chị biết CEO chứ? Anh ấy chính là người thân duy nhất của tôi, người đã nhặt tôi về_ Cậu cười, một nụ cười nhạt khi nhớ lại cái quá khứ khổ nhục khi người ta nhìn mình với ánh mắt thương hại kia….. cậu không hề muốn vậy...
_Ưm….. tôi có nghe nói, nhưng thật không ngờ……_Cô bỏ lửng câu nói, đúng là cô sơ suất quá. Tại sao cô không nhớ rằng trong bản lý lịch đầy đủ của cậu phần người thân hoàn toàn để trống chứ???
_Anh ấy là người cho tôi một cuộc sống mới, một danh phận mới chứ không phải là một cuộc sống nhục nhã như trước - một cuộc sống mà bao người hạnh phúc hơn tôi mơ ước. Chị biết không, lúc đầu gặp anh ấy tôi đã cảm nhận được một sức hút đặc biệt; anh ấy mang một mị lực đặc biệt khiến tôi cảm nhận rằng chắc chắn anh sẽ mang cho tôi một cuộc sống mới tốt đẹp hơn nhiều…… _Cậu khẽ cười khi nhớ lại những ngày tháng trước kia và người anh không cùng một cha mẹ sinh ra nhưng còn tốt hơn gấp ngàn vạn lần người cha mẹ mà cậu không biết mặt đã đang tâm vứt bỏ con mình...
Cậu nhớ, lúc đầu cậu theo anh cũng khổ cực lắm, vì lúc đấy anh cũng chỉ có hai bàn tay trắng mà thôi. Lúc đó anh em nuôi nhau cũng đủ ăn và cậu mới không còn biết tới những cơn đói dày vò cậu hàng đêm. Anh thương cậu, chăm cậu lắm, dạy cậu chữ, dạy cậu học hành đàng hoàng dù không được đi học đi nữa. Mãi hơn ba năm rưỡi trước, cả hai anh em gặp được một người mới đổi đời được như ngày hôm nay; nhờ tài chí và sự quyết đoán của anh và người đó mà cậu mới có một cuộc sống dư giả như vậy, và mới có một Anh Vương của ngày hôm này.
Cậu sống trong môi trường thiếu tình thương từ lúc lọt lòng nhưng không phải là một đứa mất dạy, vì trước khi cậu kịp trở thành người như thế, cậu đã may mắn được gặp anh. Anh dạy cậu cách sống làm một con người có thể ngẩng mặt lên nhìn đời….. Bây giờ cậu không gặp anh nhiều như trước nữa nhưng mỗi lần gặp anh - CEO của công ty thì cậu luôn bị cái bá khí ngút trời đó đàn áp. Và hơn ai hết cậu cũng hiểu rằng, cậu nợ anh một ân tình, một mạng sống………..
* * *
Cậu có anh - người cho cậu một cuộc sống mới tốt đẹp hơn và giờ cậu có thêm cô - người con gái cho cậu biết cảm giác quan tâm một ai đó là như thế nào…….
Cậu nhìn người con gái buộc tóc vổng cao với mái tóc dài đen nhánh tới hông, mặc áo phông rộng cùng quần jean và giầy cao gót vừa xinh xắn lại năng động nhưng gương mặt không một nét cười mà cậu khẽ nhíu mày. Cậu nhiều lúc không hiểu được rằng có phải chăng có cậu hiện tại quá may mắn hay không mà tại sao cả hai người cậu yêu quý và yêu thương, coi như người thân nhưng chưa bao giờ nhìn thấy ở cả hai một nụ cười thật sự cả… Có phải là do thế giới này quá nghiệt ngã không???
_Này…… này….._Cô hua hua tay trước mặt cậu.
_À ưm….. không có gì! Chị muốn đi đâu?_Cậu cười trừ, khoác vai cô.
_Đâu cũng được, hôm nay là ngày nghỉ của cậu mà, tùy cậu thôi _ Cô nhún vai.
_Được, vậy đi bar đi _Cậu cười toe toét khoe chiếc răng khểnh cực duyên đưa ra quyết định không cần suy nghĩ.
Ngước lên nhìn cậu, cô chớp chớp mắt mấy cái vẫn là gương mặt rạng ngời mong chờ của cậu nhìn mình. Khẽ thở dài, cô nói:
_Vào đấy cậu mang thân cậu ra bảo kê tôi an toàn thì vào.
_Xời, gì chứ việc đấy thì ok luôn _Cậu chỉ chờ có vậy, thiệt tình đưa cô tới quán bar lớn nhất đất Hà thành.
Chiếc Saleen S7 màu trắng bóng loáng lướt nhanh trên đường, luồn lách qua những chiếc xe khác đầy điệu nghệ tiến về phía bar OZON………………
/9
|