~Một Tuần Sau~
_Nguyễn Hoàng Tuyết Nhi, thật ra em đang ở đâu hả? - Hắn tức giận hất đổ tất cả đồ trên bàn
_Anh Kine... - Mấy tên đàn em ở phía sau thì lo lắng không thôi
_Anh Kine, có người nhờ em đưa cái này cho anh - Một tên đàn em hớt hơ hớt hải chạy vào nói
_Ai? - Hắn nhanh chóng hỏi
_Em cũng không biết, thấy cái này ở trước của bang, có ghi là chuyển cho Kine Anvil nhưng lại không để lại tên - Tên đàn em lo lắng noi
_Đưa đây - Hắn nhanh chóng với tay lấy tờ giấy
_Tại sao lại là một tờ giấy trắng? - Hắn tức giận hỏi lại
_Em...em thật sự không biết...Anh Kine tha mạng - Tên đàn em sợ hãi quỳ xuống đập đầu xin tha lỗi
_Cút đi - Hắn giọng có chút tức giận nói
_Mau...đi đi nhanh - Cả bọn đàn em thấy thế thì vui mừng nhanh chóng lui ra ngoài
_Thật ra...tờ giấy trắng này là thế nào? - Hắn nhìn kĩ, soi mói mãi
_Không có em, tôi vẫn cười, vẫn sống, tim vẫn đập, nhưng đó chỉ là miệng hé răng, tim vẫn tuần hoàn theo thời gian mà đập, mà sống, giờ đây, anh như robot vậy, biết cười, biết nói, tim biết đập, nhưng lại chẳng có cảm giác gì cả - Hắn nhìn vào bức hình chụp cùng nó ở công viên mà hắn càng mệt mỏi hơn, ông trời, sao lại ác thế, cứ thế, hắn gục xuống bàn mà ngủ, chỉ có ngủ mới khiến hắn có cảm giác, vì trong giấc mơ, hắn sẽ nhìn thấy nó, chỉ có thế mới khiến hắn có thể vui vẻ hơn nhiều như thế
_Nguyễn Hoàng Tuyết Nhi, em thích trốn khỏi tôi lắm sao? - Hắnđã chìm vào giấc ngủ nhưng miệng vẫn nhấp nháy nói
~~Tại một căn nhà lá ở ngoài thành ngoại ô~~
_Đang khóc? - Chàng Ma vừa hiện lên hỏi
_Anh mới đi đâu về à? - Nó khẽ lau nước mắt hỏi
_Công chuyện - Chàng Ma hơi cười rồi khẽ nói nhỏ: Tôi cho anh cơ hội để tranh đấu công bằng, nếu anh không biết nắm lấy, thì đó là do anh vậy
_Uhm, mà...Khải dạo này ốm quá, anh có cách nào khiến anh ấy đừng như thế nữa được không? - Nó khẽ nhìn chàng ma nói
_Từ từ sẽ hết thôi - Chàng Ma hơi cười nói
_Thật chứ?- Nó thật sự đang rất là lo lắng
_Không tin thì thôi - Chàng Ma cười phì
_Xem như tin anh - Nó khẽ cười buồn nói
_Haha - Chàng ma thật chẳng biết nên nói gì với cô gái này
_Sao? Chưa về phòng hả? - Nó hơi hỏi
_Tại sao em lại không thể không yêu anh ta? - Chàng Ma hơi thắc mắc hỏi
_Đừng hỏi mà - Nó hơi né tránh nói
_Nói đi mà - Chàng Ma nũng nịu hỏi
_Ais, không biết - Nó lắc đầu nói
_Thật là không biết sao? - Chàng Ma nhìn nó chằm chằm hỏi
_Thôi em đi ngủ - Nó vờ buồn ngủ rồi về phòng, để lại chàng ma bó tay phía sau
_Yêu anh ấy, chưa phải con đường duy nhất mà em có, nhưng lại chính là con đường duy nhất mà em chọn - Nó khẽ đóng nhẹ cửa lại, dựa vào cửa phòng rồi khẽ nói nhỏ
~|Dạo này chap hơi ngắn, dạo này tg đang bệnh nên up chap ngắn, mong các bạn thứ lỗi nhé|~
_Nguyễn Hoàng Tuyết Nhi, thật ra em đang ở đâu hả? - Hắn tức giận hất đổ tất cả đồ trên bàn
_Anh Kine... - Mấy tên đàn em ở phía sau thì lo lắng không thôi
_Anh Kine, có người nhờ em đưa cái này cho anh - Một tên đàn em hớt hơ hớt hải chạy vào nói
_Ai? - Hắn nhanh chóng hỏi
_Em cũng không biết, thấy cái này ở trước của bang, có ghi là chuyển cho Kine Anvil nhưng lại không để lại tên - Tên đàn em lo lắng noi
_Đưa đây - Hắn nhanh chóng với tay lấy tờ giấy
_Tại sao lại là một tờ giấy trắng? - Hắn tức giận hỏi lại
_Em...em thật sự không biết...Anh Kine tha mạng - Tên đàn em sợ hãi quỳ xuống đập đầu xin tha lỗi
_Cút đi - Hắn giọng có chút tức giận nói
_Mau...đi đi nhanh - Cả bọn đàn em thấy thế thì vui mừng nhanh chóng lui ra ngoài
_Thật ra...tờ giấy trắng này là thế nào? - Hắn nhìn kĩ, soi mói mãi
_Không có em, tôi vẫn cười, vẫn sống, tim vẫn đập, nhưng đó chỉ là miệng hé răng, tim vẫn tuần hoàn theo thời gian mà đập, mà sống, giờ đây, anh như robot vậy, biết cười, biết nói, tim biết đập, nhưng lại chẳng có cảm giác gì cả - Hắn nhìn vào bức hình chụp cùng nó ở công viên mà hắn càng mệt mỏi hơn, ông trời, sao lại ác thế, cứ thế, hắn gục xuống bàn mà ngủ, chỉ có ngủ mới khiến hắn có cảm giác, vì trong giấc mơ, hắn sẽ nhìn thấy nó, chỉ có thế mới khiến hắn có thể vui vẻ hơn nhiều như thế
_Nguyễn Hoàng Tuyết Nhi, em thích trốn khỏi tôi lắm sao? - Hắnđã chìm vào giấc ngủ nhưng miệng vẫn nhấp nháy nói
~~Tại một căn nhà lá ở ngoài thành ngoại ô~~
_Đang khóc? - Chàng Ma vừa hiện lên hỏi
_Anh mới đi đâu về à? - Nó khẽ lau nước mắt hỏi
_Công chuyện - Chàng Ma hơi cười rồi khẽ nói nhỏ: Tôi cho anh cơ hội để tranh đấu công bằng, nếu anh không biết nắm lấy, thì đó là do anh vậy
_Uhm, mà...Khải dạo này ốm quá, anh có cách nào khiến anh ấy đừng như thế nữa được không? - Nó khẽ nhìn chàng ma nói
_Từ từ sẽ hết thôi - Chàng Ma hơi cười nói
_Thật chứ?- Nó thật sự đang rất là lo lắng
_Không tin thì thôi - Chàng Ma cười phì
_Xem như tin anh - Nó khẽ cười buồn nói
_Haha - Chàng ma thật chẳng biết nên nói gì với cô gái này
_Sao? Chưa về phòng hả? - Nó hơi hỏi
_Tại sao em lại không thể không yêu anh ta? - Chàng Ma hơi thắc mắc hỏi
_Đừng hỏi mà - Nó hơi né tránh nói
_Nói đi mà - Chàng Ma nũng nịu hỏi
_Ais, không biết - Nó lắc đầu nói
_Thật là không biết sao? - Chàng Ma nhìn nó chằm chằm hỏi
_Thôi em đi ngủ - Nó vờ buồn ngủ rồi về phòng, để lại chàng ma bó tay phía sau
_Yêu anh ấy, chưa phải con đường duy nhất mà em có, nhưng lại chính là con đường duy nhất mà em chọn - Nó khẽ đóng nhẹ cửa lại, dựa vào cửa phòng rồi khẽ nói nhỏ
~|Dạo này chap hơi ngắn, dạo này tg đang bệnh nên up chap ngắn, mong các bạn thứ lỗi nhé|~
/50
|