Part 2: Em yêu anh…ÂM BINH đời em!!
“Alo?!”-nó nhấc cái điện thoại để bàn lên vì điện thoại của nó đã vỡ mất rồi.
“Chuyện em nhờ chị điều tra về vụ tai nạn của Phong đã có kết quả rồi. Chính là tên Hải-phó bang chủ của Bang Mắt Đỏ, đàn em của Lyes gây nên, hắn bảo làm vậy vì muốn trả thù cho đại ca của mình là Lyes. Chị đã cho Sam và Liz đi giải quyết hắn rồi, em yên tâm đi!”-là Cell. Buông cái ống nghe xuống, nó khóc, khóc nhiều lắm, tất cả là vì nó nên hắn mới như vậy.
Từ việc của Quân đến việc của Lyes tất cả đều vì sự có mặt của nó cả việc hắn bị tai nạn đều là tại nó, nó đã làm gì sai chứ, dù sao nó cũng chỉ mới là một nữ sinh lớp 11 thôi mà. Tại sao chứ?! Tình yêu?! Nó khiến con tim phải đau khổ và mệt mỏi nhưng tại sao phải yêu?! Nó ước mọi chuyện có thể quay về điểm xuất phát và giá như nó không bất cẩn đến xuống đường rồi “hôn” hắn và cũng giá như nó chọn Quân chứ không chọn hắn thì chắc mọi chuyện đã không như thế này, sẽ không có ai phải chết…ít nhất là vì nó và hắn!
Ngồi trong một góc tối, nó không muốn phải thấy cảnh hắn lại nằm im ở một góc giường với đôi mắt nhắm nghiền, đôi môi tái nhợt còn xung quanh là dây truyền máu, truyền chất dinh dưỡng và thậm chí là bình dưỡng khí. Nó sợ mình sẽ lại yếu lòng, sẽ lại ở bên hắn và sẽ lại đem đến đau khổ cho hắn, nó sợ lắm. Nó có nên đến bên hắn bây giờ hay không?! Nó xoa xoa lấy chiếc nhẫn mà hắn đã cầu hôn nó, chiếc nhẫn chứng minh cho tình yêu hắn dành cho nó mà tim như ai bóp nát, nó đã tự ép bản thân chỉ cần thấy hắn thôi, thấy rồi nó sẽ bỏ đi. Và chính điều đó đã khiến nó chạy vụt ra khỏi nhà với những giọt nước mắt nóng hổi còn vươn trên mặt.
*Lạnh không?!
Không!
Buốt không?!
Không!
Đau không?!
Không đau!
Vì sao?!
Vì quá đau!*
….
-hộc hộc…chị…chị cho em hỏi bệnh nhân Trần Lam Phong nằm ở phòng nào ạ?!-nó thở hồng hộc bên chỗ chị tiếp tân để hỏi phòng của hắn.
-Phòng 302, tầng 3 ạ!
Nó chạy thẳng lên tầng ba bằng cầu thang thoát hiểm vì thang máy không xuống kịp. Nó chạy hết sức, kia rồi, phòng 302 của hắn kia rồi, nó chạy đến, mở cửa bước vào, nó ngó nghiêng tìm kiếm bóng đang quen thuộc nhưng…chiếc giường trống trơn, nó hốt hoảng chạy đi tìm hắn khắp phòng và chợt khựng lại bởi vì…
- Tiểu Băng!-giọng nói trầm ấm quen thuộc mà nó luôn hằng mong nhớ. Quay lưng lại và…
-Ph… Phong!-nó ngạc nhiên.-chẳng phải anh…anh…anh bị tai nạn rất nguy kịch ư?!-đầu hắn quấn chiếc băng trắng thẫm đỏ một mảng, trên người chỉ mặc một bộ đồ của bệnh viện, hắn đang đứng ngoài ban công. Hắn nghĩ sao mà đêm lạnh như thế này mà lại không mặc thêm áo khoác chứ! Đúng thật hết nói cái con người kì lạ này!
-Đúng anh đã bị tai nạn và xém mất mạng nhưng..anh sẽ chẳng đi theo Thần Chết mà bỏ em đâu! Và anh cũng rất cảm ơn vì chính vụ tai nạn đó mà em đã “trở lại” trong trí nhớ của anh! Ngốc ạ!-hắn nở nụ cười. Nó bật khóc thành tiếng. Chẳng biết ngày hôm nay nó đã khóc bao nhiêu lần rồi nữa.
-Sao em lại khóc vậy.-hắn lo lắng lau nước mắt cho nó.
-Em..em không sao…-nó lắc nguầy nguậy. Chẳng phải lúc nãy đã tự dặn lòng là chỉ nhìn rồi đi thôi mà sao giờ lại yếu đuối như vậy chứ?! Chẳng phải chính vì nó mà hắn mới bị như vậy sao?! Sao nó ích kỉ quá vậy! Nghĩ vậy rồi nó chợt buông hắn ra, chân lùi lại khiến hắn khó hiểu.
-Em..Em sao vậy?!-hắn giọng có chút thất vọng.
“Không được mình phải mạnh mẽ lên! Anh ấy đã vì mình mà làm tất cả vậy thì tại sao mình lại không thể làm được chút việc cho anh ấy chứ?!”-nó tự đấu tranh tư tưởng rồi lau khô nước mắt, cố gắng tỏ vẻ lạnh lùng,
-Em xin lỗi. Nhưng…chúng ta…chia tay đi!-nó cố gắng lạnh lùng.
-Em nói gì vậy?!-Hắn…đau quá! Ai đó hãy nói với hắn rằng đây không phải là sự thật đi.-em đóng kịch không giỏi đâu Angle.
-Em không đóng kịch… Xin lỗi!-từng lời nói của nó như vết kim đâm sâu vào tim hắn.
-Em nghĩ xin lỗi là xong ư?!-hắn như muốn bóp nát tay nó.
-Bỏ ra đi! Em phải về!-nó cắn môi, dằn mạnh tay hắn, cánh tay đã được hắn buông thỏng cảm thấy đau nhức vô cùng. Nó quay lưng bỏ đi.
“Xin lỗi anh! Xin anh hãy tha lỗi cho em! Em hết cách rồi!”
Nó quay lưng chạy đi thật nhanh bỏ lại hắn đang dần khuỵu xuống trong đau đớn. Tại sao chứ?! Hắn có lỗi gì với nó ư?!
Nó khóc, hắn cũng khóc, nó đau, hắn cũng đau. Cả hai con người dù không bên cạnh nhau nhưng lại có chung cảm xúc. Họ đều đau như nhau. Nhưng tại sao lai phải đau như thế…
Gió buổi đêm tê buốt, hắn gục đầu bên cạnh giường.
- Phong thiếu gia đến giờ… Ơ Phong thiếu gia sao người lại nằm đó?!-nữ y tá hốt hoảng khi thấy hắn ngủ bên cạnh giường.
-CÚT RA!-hắn gầm lên.
-Tôi…-cô y tá đó sợ hãi.
- Tôi nói cô BIẾN có nghe không?! HẢ?!-lần nữa hắn gầm lên khiến cô y tá giật mình đẩy chiếc xe thuốc đi. Căn phòng bây giờ chỉ còn mình hắn. Cô độc, lẻ loi (lại) một lần nữa tìm đến hắn! Phải chăng hắn đã sai khi tin rằng nó chính là định mệnh cuộc đời hắn?! Phải chăng hắn cũng đã sai khi yêu nó?! Phải chăng khi nó ra đi nên hắn mới đau như thế?!
Tất cả đều quấn lấy hắn. Đau… Nhói… Có lẽ chính là ẩm giác của hắn bây giờ!
….. Bảy giờ ba mươi phút tại sân bay….
-Cậu có chắc là muốn đi không?!-Vỹ nhìn nó tiếc nuối.
-Ukm! Mình đã quyết định rồi mình sẽ ra đi mà!
- Mày đi rồi còn Phong thì sao hả?!-nhỏ Mi như muốn khóc.
-Tao… Tao chỉ có thể làm như vậy để giúp anh ấy thôi… Tất cả là do tao…nếu tao không xuất hiện chắc anh ấy…sẽ sống tốt…anh ấy sẽ không vì tao mà chịu đau khổ nữa…-nó hướng ánh mắt nhìn về một nơi xa xăm “nào đó”. Đột nhiên…
- Ai bảo em ra đi thì tôi sẽ sống tốt!-hắn đột nhiên xuất hiện.
- Sao..sao anh lại…lại…-nó lắp ba lắp bắp. Sao hắn biết mà tới chứ.
- Tính bỏ tôi đi ư?! Em đang tự hỏi tại sao tôi lại có thể biết mà đến đúng không?!-hắn ra vẻ kì bí nhìn nó đang gật gật cái đầu.
-Bí mật!-hắn phán một câu mà nó muốn tát ấy cái.
…… Sáu giờ ba mươi tại bệnh viện….
-Cút ra cho tôi!-hắn điên cuồng hét lên.
-Cậu tính đuổi cả thằng bạn này à?!-Nhật ung dung bước vào.
-Tới đây làm gì?!-hắn hừ lạnh nhưng đáp lại chỉ là cái nhếch môi từ Nhật.
-Nguyễn Hoàng Trân An!-Nhật nhắc lại tên nó.
-Thế thì cút đi!
-Không! Tao đến nói ày biết là mày sẽ hối hận nếu mất An!-Nhật từ tốn nói.
- Tại sao?!
- An là vì mày mới phải nói chia tay, giờ cô ấy đang ở sân bay và cô ấy chỉ muốn mày sống tốt, không chịu thêm bất cứ tổn thương nào nữa vì cô ấy-Nhật nhếch mép.
…Im lặng..
-Vì tao?! Vậy thì sao lại chia tay?!-hắn thoáng chút đượm buồn.
-Muốn hiểu thì theo tao. Còn nếu mày không đi thì chịu mất An, tao hết cách rồi! -nói rồi Nhật quay đi.
-Chờ tí! Được rồi, đi thôi!-hắn từ ban công đi vào nhà vệ, bộ đồ bệnh nhân đã được thay thành áo phông và quần jeans, cuộn băng trên đầu hắn cũng biến mất.
-Đi thôi!-nói rồi Nhật cùng hắn đi lấy xe rồi “vi vu” đến sân bay. (Coi hai ông này đối thoại mà tui muốn rớt tim).
-Xin lỗi! Em… Tôi phải đi rồi!-nó cuối mặt, cố gắng không để hắn khuôn mặt đang rưng nước mắt của chính mình, nó len người đi qua hắn nhưng sao nó không đi được thế này.
-Nếu muốn đi thì trả…nhẫn cho tôi!-hắn khẽ nói.
Nó từ từ tháo nhẫn ra khỏi tay mình, thật ra nó có quyền gì mà giữ chiếc nhẫn này chứ, nó cắn môi, đưa chiếc nhẫn cho hắn nhưng nó chợt khựng lại…
-nếu trả nhẫn thì trả luôn trái tim cho tôi…nhóc ạ!-hắn vòng tay ôm nó từ phía sau, hơi ấm phả ra sau gáy khiến nó rùng mình.
-Nhưng em…em…
-Em nghĩ chính mình là nguyên nhân khiến tôi như thế này đúng không?!-nó gật gật cái đầu.
-Thật ra những điều đó nó đã xảy ra từ trước khi em xuất hiện.-hắn hơi ngừng rồi nói tiếp.-nếu không có em…có lẽ tôi sẽ cảm thấy cuộc sống thật tẻ nhạt… Và có lẽ tôi sẽ không sống được như bây giờ. Bởi vì đối với tôi cuộc sống thật mà con người ta muốn là tiền. Nhưng khi gặp em và yêu em…tôi mới thấy cuộc sống cũng còn cái rất đẹp. Nếu em đi thì tôi sẽ bắt em trả lại tất cả…và tất cả đó chính là cuộc đời em!-hắn từ tốn “đe dọa” nó.
-Em…em-nó ngượng chín mặt. Hắn khẽ xoay nó đối diện với mình rồi cuối xuống hôn phớt lên đôi môi anh đào của nó và thì thầm vào tai nó…
-Anh yêu em!
Khỏi phải nói, tụi Hân, Mi, Nhật, Vỹ đang đứng hình, không ngờ ở chốn đông người như thế này mà hắn cũng dám….đúng là….
Còn nó ư?! Hai con mắt banh to hết cỡ, ngượng chết được,kiểu này thì sao nó đam gặp mặt ai nữa chứ. Thật đúng là muốn tìm cái hố nào chui đại xuống.
-Ưm…Ưm…-nó “ưm” lên, thật ra nó sắp hết khí Oxi để thở mất rồi, nó muốn khóc quá đi.
-Sao hả?! Có còn bỏ tôi đi nữa không?!-hắn buông nó ra, cúi đầu ngang tai nó mà “thì thầm mùa xuân” với chất giọng hết sức “ngọt ngào”!
Nó gần như đứng khi nghe hắn “thì thầm”, lắc cái đầu nguầy nguậy.
*Póc*-hắn búng tay một cái lập tức Vỹ và Nhật đi đến lấy đi cái Vali thân yêu của nó. Mấy người này…nó khóc thầm trong bụng. Nhưng sao hạnh phúc quá, không đau như đêm qua, có chăng trái tim nó ấm vì có “ai đó” ở bên không nhỉ?! Ố là laaaaaaa….nó mỉm cười, nụ cười hạnh phúc. Bỗng nhiên hắn quỳ xuống ngồi lên một chân, cầm chiếc nhẫn lúc nãy mà nó đưa, hắn cầm tay nó và đeo vào ngón áp út của nó,
-Lấy anh nhé!-hắn mỉm cười nụ cười thiên thần ngàn năm có một khiến Hân, Mi muốn bay đến giành lấy nhẫn.
-Em…-nó ngập ngừng.-Em đồng ý!-nó mỉm cười. Bây giờ nó đã thật sự biết con đường hạnh phúc của mình chính là hắn…-Em yêu anh…ÂM BINH đời em!-nó ôm choàng lấy hắn.
- Âm binh cũng được!-hắn cũng choàng tay ôm nó.
-E hèm…đây là sân bay có gì thì về nhà mà tâm tình.-Mi biễu môi, lườm hai đứa nó.
….. 2 năm sau…..
*tèn ten ta ten….tèn tén tèn tennn*
-Cô dâu Hàn Thiên Thiên có chịu đồng ý lấy chú rể Ngô Hoàng Lâm Minh làm chồng không?! Dù có ốm đau, có bệnh tật. Dù giàu hay nghèo, dù già yếu con vẫn sẽ đồng ý ở bên và chăm sóc cho đến trọn đời không?!-vị cha sứ hiền hậu nhìn…chị nó! (Chắc nãy giờ có người hiểu lầm đám cưới tụi nó nè phớ hôn??? Kkkk)
-Con đồng ý!-Cell nhìn Lâm Minh mỉm cười dịu dàng. Bây giờ cô đã không còn là một bang chủ với cái tên Black Rose huyền bí nữa mà cô muốn là một người vợ hiền đảm đan, còn bang Black Rose cô đã giao lại cho Sam và Jess.
-Còn Ngô Hoàng Lâm Minh..con cũng sẽ vậy chứ?! Sẽ…
-Con đồng ý!-Lâm Minh vội cắt ngang lời cha sứ khiến ông bật cười lắc đầu.
-Hai con có thể trao nhẫn và hôn nhau!
“Hú hú hôn đeiiiiii!” “Hôn đeiiiii”
Nhìn những người phía dưới hò hét “động viên” Minh hôn Cell khiến cô đỏ mặt, nhắm tịt mắt. Hôn lễ tổ chức đơn giản mà lãng mạn…
-Bây giờ là phần ném bông!-Mi lanh lảnh nói.-Một…Hai…Ba….
Và người nhận được bông chính là…nó! Nhỏ Mi thì hậm hực nhìn Vỹ, Hân thì giận không thèm nhìn mặt Nhật. Hai chàng đang khóc thầm trong bụng. Vốn dĩ Nhật và Vỹ muốn bắt cho được bông để Hân,Mi nhận lời làm bạn gái vậy mà người bắt được bông lại là hắn. Và dĩ nhiên người hắn tặng không ai khác là nó!
-Vậy là chuẩn bị đám cưới đi nha!-Cell giọng trêu đùa.
-Chị này em còn chưa tốt nghiệp lấy gì cưới chứ.-nó ngượng ngùng quay mặt.
-Thì chờ 3 năm nữa là cưới được rồi.-Minh hùa Cell chọc nó.
-Còn tìm việc làm nữa. Nhiều việc lắm, em không cưới sớm đâu.-nó lườm Minh.
-Em có thể ở nhà làm nội trợ còn công việc thì có Phong rồi. Sau này thế nào mà Phong không làm chủ tịch của tập đoàn Đá Quý The Diamond chứ, em khỏi lo.-Cell nham hiểm.
-Chị…!!-nó cứng họng nhìn hắn đang che miệng cười mà ấm ức trong lòng.
…….3 năm sau….
Lễ tốt nghiệp ra trường chính thức diễn ra vào hôm nay,
- Vậy là hết bốn năm đại học rồi, nhanh quá đi! Tao không muốn!-nó nhăn mặt.
- Ừ nhanh thật, nói thật là tao cũng không muốn nhưng mà phải chấp nhận thôi.-Nhỏ Mi thở dài. Bây giờ nhỏ và nhỏ Hân đã chính thức trở thành bạn gái của Vỹ và Nhật.
-Haizzz…còn một tuần nữa là tao, mày với nó phải len xe bông rồi! Hu…hu tao không muốn đi vào nấm mồ của tình yêu…đời còn đẹp mà!-nhỏ Hân vờ khóc.
-Không thì ê sắc ế cho dài à!- Mi lườm Hân.
-Ơ con này sao lại nói thế, đừng nói là mày muốn chồng rồi nhé!-Nó nham hiểm nhìn Mi.
-Ơ đâu có!-Mi chột dạ.
-Khai mau có không!-nó với Hân chạy đến cù lét Mi. Đúng là nhanh thật, mới ngày nào nó còn không biết đường kiếm lớp vậy mà giờ lại sắp tốt nghiệp đến nơi rồi. Từ sau hôm đám cưới chị nó thì cũng đã được ba năm rồi, chị nó bây giờ thì đang mang bầu cũng được năm tháng rồi, nhìn chị nó chẳng khác nào con heo béo nục nịch vì được Minh cưng chiều chăm sóc kỹ lưỡng. Nhiều khi nửa đêm thèm ăn Minh cũng rán chạy đi mua về cho được. Haizz chị nó đúng sướng thật, có chồng cưng chiều muốn gì được nấy, không biết chừng lấy hắn nó sẽ ra sao. Thật là không dám nghĩ tiếp mà.
……1 tuần sau….
-Hân…Hân…Hân ơi…ta…tao…tao hồi…hồi…hộp…hộp quá mày ơi!-nó lắp ba lắp bắp nói, tay chảy đầy mồ hôi lạnh, vì…hôm nay là ngày nó chính thức bước vào…”nấm mồ” của tình yêu cùng Hân và Mi.
-Mày ngồi im…đi…tao…tao cũng vậy mà!-nhỏ Hân nhìn như sắp khóc.
-Mi còn mày…mày…mày có…có hôi…hồi hôp…hộp không?!-Hân nhìn Mi.
-Mày…mày nghĩ sao?!-nhỏ Mi túa mồ hôi không kém.
- Nè tới giờ lên lễ đường rồi đó mấy cô!-Cell “ôm” bụng đi vào mỉm cười toe toét. Vậy là chúng nó sắp chính thức trở thành vợ của người mà tụi nó yêu. Bước lên lễ đài trong sự hồi hộp đầy hạnh phúc…
-Hàn Nguyệt Băng(tên thật của nó), Nguyễn Thu Thảo Mi, Ngô Hàn Hân, các con có đồng ý lấy Trần Lam Phong, Lương Gia Vỹ, Vương Minh Nhật làm chồng không?! Dù có đau ốm, có bệnh tật, dù có nghèo nàn hay giàu sang, dù có già yếu, các con vẫn đồng ý bên cạnh và chăm sóc đến hết cuộc đời chứ?!-tiếng vị cha sứ vang lên.
-Chúng con đồng ý!-ba đứa nó nói rồi mỉm cười.
-Còn Trần Lam Phong, Vương Minh Nhật, Lương Gia Vỹ, các con có đồng ý lấy Hàn Nguyệt Băng, Ngô Hàn Hân và Nguyễn Thu Thảo Mi không?! Dù có ốm đau bệnh tật,dù có nghèo nàn hay giàu sang, dù có già yếu, các con vẫn đồng ý bên cạnh và chăm sóc đến hết cuộc đời chứ?! Dù mỗi ngày phải nấu ba bữa, phải giặt đồ, chăm con, làm tất cả công việc và không được than phiền các con đồng ý chứ?!-tất nhiên sau khi vị cha sứ dứt lời thì mặt của ba chàng biến dạng từ cười hớn hở thành nhăn hơn cả khỉ ăn ớt! Cái gì mà nấu một ngày ba bữa, cái gì làm không được cãi?!
-Chưa hết nếu các con không đồng ý thì lễ cưới sẽ bị hủy!-vị cha sứ vừa dứt câu liền…
-Ơ CHÚNG CON ĐỒNG Ý Ạ!!!-ba chàng cứ như là con nít bị lấy mất quà.
-Bây giờ các con có thể trao nhẫn và..ơ…ơ-vị cha sứ đáng kính đang bị đứng họng khi thấy trước mắt cả ba cặp đều…đang hôn nhau khi ông đang tuyến bố. Đúng là “kẻ hậu sinh khả uý” (người sinh sau đáng sợ) mà.
Lễ cưới diễn ra trọn vẹn và đầu lãng mạn,
-Con gái của ta, bây giờ con đã lấy chồng rồi, lại mất một đứa con gái nữa rồi nhưng vì hạnh phúc của con, có mất cũng không sao haha.-ba nó mỉm cười.
-Ba này!
-Nguyệt Băng này, con bây giờ đã làm con dâu ta rồi, haizzz thời gian đúng nhanh thật.-ba hắn, bây giờ ông không còn như trước nữa, ông đã giao lại tập đoàn cho hắn và bây giờ mỗi ngày ông đều đến thăm mẹ hắn, ông phát hiện bà mẹ kế của hắn đã lấy cắp hợp đồng cho bồ nhí của bà ta, ong đã bắn chết người đàn bàn đó và bong thực sự biết mình đã sai khi phản bội mẹ hắn để theo người khác, bây giờ có hối hận cũng muộn nên ông chỉ biết làm thế này mà chuộc lỗi cho bà ấy.
-Ba đừng như vậy, thời gian nhanh nhưng con người ta chỉ cần chậm lại là được rồi.-nó mỉm cười nhìn ông.
-nè cậu mà ăn hiếp em tôi là biết tay tôi.-Cell giơ nắm đấm lên “đe dọa” hắn.
-Vâng vâng thưa chị haiiiiiiii. Em đây tuân mệnh.-hắn nghiêm mặt khiến ai nấy đều phì cười.
…. Lễ cưới đã diễn ra trọn vẹn và đầy hạnh phúc….
- Cuối cùng chúng ta đã có thể bên nhau rồi.-nó hạnh phúc nhìn hắn. Chúng nó đã trải qua bao nhiêu sóng gió mới có thể đến được với nhau.
-Ukm!-hắn khẽ cúi xuống hôn nó.
-Anh đang tính làm gì thế?!-nó nghi hoặc nhìn hắn.
-Làm những chuyện đêm tân hôn nên làm!-hắn buông một câu khiến nó đỏ mặt chui tọt vào trong chăn.
-Giỡn đấy anh đang hu như cối này cần đi tắm, em cũng đi tắm đi.-nói rồi hắn cởi áo ra.
-Aaaaa. Anh chờ em tắm xong rồi tắm được không.-nó ngượng chết mất.
-Ờ cũng được em đi đi!
….. Sau n phút để tắm….
-Anh…lấy…lấy giúp em cái khăn tắm được không?! Em quên mang vô rồi.-nó xấu hổ nhờ hắn.
-Của em đây.-hắn đưa khăn tắm cho nó.
Nó cuộn nhanh cái khăn rồi bước ra, trông nó thật sệt si,
-ngồi xuống anh sấy tóc cho này.-hắn cắm sẵn máy sấy. Nó ngoan ngoãn đi lại mà không hay “nguy hiểm” đang cận kề.
-Tóc em thơm quá đi! Anh bỗng dưng muốn được “tuyên truyền giáo dục” quá đi.-hắn nguy hiểm nói. Chưa kịp để nó đồng ý hắn đã đè nó xuống và bắt đầu cái “giáo dục” mà hắn vừa nói.
-Lần…đầu..lần đầu của em…anh nhẹ thôi nha!-nó (lại) xấu hổ.
-Anh biết rồi!
…… Chuyện nhà người ta đến đây được rồi đừng xem nữa…..
*người yêu ơi
xin anh đừng đi quá vội
chờ em nhé anh
rồi ta sẽ cùg sánh đôi
người yêu dấu hỡi, anh mãi là mặt trời
gạt đi bóng tối, sáng soi trog cuộc đời em
người yêu dấu hỡi dẫu uôn ngàn sau em mãi đợi
vì em biết rằng, con đườg hạnh phúc là anh!*-con đường hạnh phúc (Thuỳ Chi).
Vậy là cái kết trọn vẹn giữa công chúa và hoàng tử được kết thúc bằng hai chữ… HẠNH PHÚC!
—————————– The End——————————–
“Alo?!”-nó nhấc cái điện thoại để bàn lên vì điện thoại của nó đã vỡ mất rồi.
“Chuyện em nhờ chị điều tra về vụ tai nạn của Phong đã có kết quả rồi. Chính là tên Hải-phó bang chủ của Bang Mắt Đỏ, đàn em của Lyes gây nên, hắn bảo làm vậy vì muốn trả thù cho đại ca của mình là Lyes. Chị đã cho Sam và Liz đi giải quyết hắn rồi, em yên tâm đi!”-là Cell. Buông cái ống nghe xuống, nó khóc, khóc nhiều lắm, tất cả là vì nó nên hắn mới như vậy.
Từ việc của Quân đến việc của Lyes tất cả đều vì sự có mặt của nó cả việc hắn bị tai nạn đều là tại nó, nó đã làm gì sai chứ, dù sao nó cũng chỉ mới là một nữ sinh lớp 11 thôi mà. Tại sao chứ?! Tình yêu?! Nó khiến con tim phải đau khổ và mệt mỏi nhưng tại sao phải yêu?! Nó ước mọi chuyện có thể quay về điểm xuất phát và giá như nó không bất cẩn đến xuống đường rồi “hôn” hắn và cũng giá như nó chọn Quân chứ không chọn hắn thì chắc mọi chuyện đã không như thế này, sẽ không có ai phải chết…ít nhất là vì nó và hắn!
Ngồi trong một góc tối, nó không muốn phải thấy cảnh hắn lại nằm im ở một góc giường với đôi mắt nhắm nghiền, đôi môi tái nhợt còn xung quanh là dây truyền máu, truyền chất dinh dưỡng và thậm chí là bình dưỡng khí. Nó sợ mình sẽ lại yếu lòng, sẽ lại ở bên hắn và sẽ lại đem đến đau khổ cho hắn, nó sợ lắm. Nó có nên đến bên hắn bây giờ hay không?! Nó xoa xoa lấy chiếc nhẫn mà hắn đã cầu hôn nó, chiếc nhẫn chứng minh cho tình yêu hắn dành cho nó mà tim như ai bóp nát, nó đã tự ép bản thân chỉ cần thấy hắn thôi, thấy rồi nó sẽ bỏ đi. Và chính điều đó đã khiến nó chạy vụt ra khỏi nhà với những giọt nước mắt nóng hổi còn vươn trên mặt.
*Lạnh không?!
Không!
Buốt không?!
Không!
Đau không?!
Không đau!
Vì sao?!
Vì quá đau!*
….
-hộc hộc…chị…chị cho em hỏi bệnh nhân Trần Lam Phong nằm ở phòng nào ạ?!-nó thở hồng hộc bên chỗ chị tiếp tân để hỏi phòng của hắn.
-Phòng 302, tầng 3 ạ!
Nó chạy thẳng lên tầng ba bằng cầu thang thoát hiểm vì thang máy không xuống kịp. Nó chạy hết sức, kia rồi, phòng 302 của hắn kia rồi, nó chạy đến, mở cửa bước vào, nó ngó nghiêng tìm kiếm bóng đang quen thuộc nhưng…chiếc giường trống trơn, nó hốt hoảng chạy đi tìm hắn khắp phòng và chợt khựng lại bởi vì…
- Tiểu Băng!-giọng nói trầm ấm quen thuộc mà nó luôn hằng mong nhớ. Quay lưng lại và…
-Ph… Phong!-nó ngạc nhiên.-chẳng phải anh…anh…anh bị tai nạn rất nguy kịch ư?!-đầu hắn quấn chiếc băng trắng thẫm đỏ một mảng, trên người chỉ mặc một bộ đồ của bệnh viện, hắn đang đứng ngoài ban công. Hắn nghĩ sao mà đêm lạnh như thế này mà lại không mặc thêm áo khoác chứ! Đúng thật hết nói cái con người kì lạ này!
-Đúng anh đã bị tai nạn và xém mất mạng nhưng..anh sẽ chẳng đi theo Thần Chết mà bỏ em đâu! Và anh cũng rất cảm ơn vì chính vụ tai nạn đó mà em đã “trở lại” trong trí nhớ của anh! Ngốc ạ!-hắn nở nụ cười. Nó bật khóc thành tiếng. Chẳng biết ngày hôm nay nó đã khóc bao nhiêu lần rồi nữa.
-Sao em lại khóc vậy.-hắn lo lắng lau nước mắt cho nó.
-Em..em không sao…-nó lắc nguầy nguậy. Chẳng phải lúc nãy đã tự dặn lòng là chỉ nhìn rồi đi thôi mà sao giờ lại yếu đuối như vậy chứ?! Chẳng phải chính vì nó mà hắn mới bị như vậy sao?! Sao nó ích kỉ quá vậy! Nghĩ vậy rồi nó chợt buông hắn ra, chân lùi lại khiến hắn khó hiểu.
-Em..Em sao vậy?!-hắn giọng có chút thất vọng.
“Không được mình phải mạnh mẽ lên! Anh ấy đã vì mình mà làm tất cả vậy thì tại sao mình lại không thể làm được chút việc cho anh ấy chứ?!”-nó tự đấu tranh tư tưởng rồi lau khô nước mắt, cố gắng tỏ vẻ lạnh lùng,
-Em xin lỗi. Nhưng…chúng ta…chia tay đi!-nó cố gắng lạnh lùng.
-Em nói gì vậy?!-Hắn…đau quá! Ai đó hãy nói với hắn rằng đây không phải là sự thật đi.-em đóng kịch không giỏi đâu Angle.
-Em không đóng kịch… Xin lỗi!-từng lời nói của nó như vết kim đâm sâu vào tim hắn.
-Em nghĩ xin lỗi là xong ư?!-hắn như muốn bóp nát tay nó.
-Bỏ ra đi! Em phải về!-nó cắn môi, dằn mạnh tay hắn, cánh tay đã được hắn buông thỏng cảm thấy đau nhức vô cùng. Nó quay lưng bỏ đi.
“Xin lỗi anh! Xin anh hãy tha lỗi cho em! Em hết cách rồi!”
Nó quay lưng chạy đi thật nhanh bỏ lại hắn đang dần khuỵu xuống trong đau đớn. Tại sao chứ?! Hắn có lỗi gì với nó ư?!
Nó khóc, hắn cũng khóc, nó đau, hắn cũng đau. Cả hai con người dù không bên cạnh nhau nhưng lại có chung cảm xúc. Họ đều đau như nhau. Nhưng tại sao lai phải đau như thế…
Gió buổi đêm tê buốt, hắn gục đầu bên cạnh giường.
- Phong thiếu gia đến giờ… Ơ Phong thiếu gia sao người lại nằm đó?!-nữ y tá hốt hoảng khi thấy hắn ngủ bên cạnh giường.
-CÚT RA!-hắn gầm lên.
-Tôi…-cô y tá đó sợ hãi.
- Tôi nói cô BIẾN có nghe không?! HẢ?!-lần nữa hắn gầm lên khiến cô y tá giật mình đẩy chiếc xe thuốc đi. Căn phòng bây giờ chỉ còn mình hắn. Cô độc, lẻ loi (lại) một lần nữa tìm đến hắn! Phải chăng hắn đã sai khi tin rằng nó chính là định mệnh cuộc đời hắn?! Phải chăng hắn cũng đã sai khi yêu nó?! Phải chăng khi nó ra đi nên hắn mới đau như thế?!
Tất cả đều quấn lấy hắn. Đau… Nhói… Có lẽ chính là ẩm giác của hắn bây giờ!
….. Bảy giờ ba mươi phút tại sân bay….
-Cậu có chắc là muốn đi không?!-Vỹ nhìn nó tiếc nuối.
-Ukm! Mình đã quyết định rồi mình sẽ ra đi mà!
- Mày đi rồi còn Phong thì sao hả?!-nhỏ Mi như muốn khóc.
-Tao… Tao chỉ có thể làm như vậy để giúp anh ấy thôi… Tất cả là do tao…nếu tao không xuất hiện chắc anh ấy…sẽ sống tốt…anh ấy sẽ không vì tao mà chịu đau khổ nữa…-nó hướng ánh mắt nhìn về một nơi xa xăm “nào đó”. Đột nhiên…
- Ai bảo em ra đi thì tôi sẽ sống tốt!-hắn đột nhiên xuất hiện.
- Sao..sao anh lại…lại…-nó lắp ba lắp bắp. Sao hắn biết mà tới chứ.
- Tính bỏ tôi đi ư?! Em đang tự hỏi tại sao tôi lại có thể biết mà đến đúng không?!-hắn ra vẻ kì bí nhìn nó đang gật gật cái đầu.
-Bí mật!-hắn phán một câu mà nó muốn tát ấy cái.
…… Sáu giờ ba mươi tại bệnh viện….
-Cút ra cho tôi!-hắn điên cuồng hét lên.
-Cậu tính đuổi cả thằng bạn này à?!-Nhật ung dung bước vào.
-Tới đây làm gì?!-hắn hừ lạnh nhưng đáp lại chỉ là cái nhếch môi từ Nhật.
-Nguyễn Hoàng Trân An!-Nhật nhắc lại tên nó.
-Thế thì cút đi!
-Không! Tao đến nói ày biết là mày sẽ hối hận nếu mất An!-Nhật từ tốn nói.
- Tại sao?!
- An là vì mày mới phải nói chia tay, giờ cô ấy đang ở sân bay và cô ấy chỉ muốn mày sống tốt, không chịu thêm bất cứ tổn thương nào nữa vì cô ấy-Nhật nhếch mép.
…Im lặng..
-Vì tao?! Vậy thì sao lại chia tay?!-hắn thoáng chút đượm buồn.
-Muốn hiểu thì theo tao. Còn nếu mày không đi thì chịu mất An, tao hết cách rồi! -nói rồi Nhật quay đi.
-Chờ tí! Được rồi, đi thôi!-hắn từ ban công đi vào nhà vệ, bộ đồ bệnh nhân đã được thay thành áo phông và quần jeans, cuộn băng trên đầu hắn cũng biến mất.
-Đi thôi!-nói rồi Nhật cùng hắn đi lấy xe rồi “vi vu” đến sân bay. (Coi hai ông này đối thoại mà tui muốn rớt tim).
-Xin lỗi! Em… Tôi phải đi rồi!-nó cuối mặt, cố gắng không để hắn khuôn mặt đang rưng nước mắt của chính mình, nó len người đi qua hắn nhưng sao nó không đi được thế này.
-Nếu muốn đi thì trả…nhẫn cho tôi!-hắn khẽ nói.
Nó từ từ tháo nhẫn ra khỏi tay mình, thật ra nó có quyền gì mà giữ chiếc nhẫn này chứ, nó cắn môi, đưa chiếc nhẫn cho hắn nhưng nó chợt khựng lại…
-nếu trả nhẫn thì trả luôn trái tim cho tôi…nhóc ạ!-hắn vòng tay ôm nó từ phía sau, hơi ấm phả ra sau gáy khiến nó rùng mình.
-Nhưng em…em…
-Em nghĩ chính mình là nguyên nhân khiến tôi như thế này đúng không?!-nó gật gật cái đầu.
-Thật ra những điều đó nó đã xảy ra từ trước khi em xuất hiện.-hắn hơi ngừng rồi nói tiếp.-nếu không có em…có lẽ tôi sẽ cảm thấy cuộc sống thật tẻ nhạt… Và có lẽ tôi sẽ không sống được như bây giờ. Bởi vì đối với tôi cuộc sống thật mà con người ta muốn là tiền. Nhưng khi gặp em và yêu em…tôi mới thấy cuộc sống cũng còn cái rất đẹp. Nếu em đi thì tôi sẽ bắt em trả lại tất cả…và tất cả đó chính là cuộc đời em!-hắn từ tốn “đe dọa” nó.
-Em…em-nó ngượng chín mặt. Hắn khẽ xoay nó đối diện với mình rồi cuối xuống hôn phớt lên đôi môi anh đào của nó và thì thầm vào tai nó…
-Anh yêu em!
Khỏi phải nói, tụi Hân, Mi, Nhật, Vỹ đang đứng hình, không ngờ ở chốn đông người như thế này mà hắn cũng dám….đúng là….
Còn nó ư?! Hai con mắt banh to hết cỡ, ngượng chết được,kiểu này thì sao nó đam gặp mặt ai nữa chứ. Thật đúng là muốn tìm cái hố nào chui đại xuống.
-Ưm…Ưm…-nó “ưm” lên, thật ra nó sắp hết khí Oxi để thở mất rồi, nó muốn khóc quá đi.
-Sao hả?! Có còn bỏ tôi đi nữa không?!-hắn buông nó ra, cúi đầu ngang tai nó mà “thì thầm mùa xuân” với chất giọng hết sức “ngọt ngào”!
Nó gần như đứng khi nghe hắn “thì thầm”, lắc cái đầu nguầy nguậy.
*Póc*-hắn búng tay một cái lập tức Vỹ và Nhật đi đến lấy đi cái Vali thân yêu của nó. Mấy người này…nó khóc thầm trong bụng. Nhưng sao hạnh phúc quá, không đau như đêm qua, có chăng trái tim nó ấm vì có “ai đó” ở bên không nhỉ?! Ố là laaaaaaa….nó mỉm cười, nụ cười hạnh phúc. Bỗng nhiên hắn quỳ xuống ngồi lên một chân, cầm chiếc nhẫn lúc nãy mà nó đưa, hắn cầm tay nó và đeo vào ngón áp út của nó,
-Lấy anh nhé!-hắn mỉm cười nụ cười thiên thần ngàn năm có một khiến Hân, Mi muốn bay đến giành lấy nhẫn.
-Em…-nó ngập ngừng.-Em đồng ý!-nó mỉm cười. Bây giờ nó đã thật sự biết con đường hạnh phúc của mình chính là hắn…-Em yêu anh…ÂM BINH đời em!-nó ôm choàng lấy hắn.
- Âm binh cũng được!-hắn cũng choàng tay ôm nó.
-E hèm…đây là sân bay có gì thì về nhà mà tâm tình.-Mi biễu môi, lườm hai đứa nó.
….. 2 năm sau…..
*tèn ten ta ten….tèn tén tèn tennn*
-Cô dâu Hàn Thiên Thiên có chịu đồng ý lấy chú rể Ngô Hoàng Lâm Minh làm chồng không?! Dù có ốm đau, có bệnh tật. Dù giàu hay nghèo, dù già yếu con vẫn sẽ đồng ý ở bên và chăm sóc cho đến trọn đời không?!-vị cha sứ hiền hậu nhìn…chị nó! (Chắc nãy giờ có người hiểu lầm đám cưới tụi nó nè phớ hôn??? Kkkk)
-Con đồng ý!-Cell nhìn Lâm Minh mỉm cười dịu dàng. Bây giờ cô đã không còn là một bang chủ với cái tên Black Rose huyền bí nữa mà cô muốn là một người vợ hiền đảm đan, còn bang Black Rose cô đã giao lại cho Sam và Jess.
-Còn Ngô Hoàng Lâm Minh..con cũng sẽ vậy chứ?! Sẽ…
-Con đồng ý!-Lâm Minh vội cắt ngang lời cha sứ khiến ông bật cười lắc đầu.
-Hai con có thể trao nhẫn và hôn nhau!
“Hú hú hôn đeiiiiii!” “Hôn đeiiiii”
Nhìn những người phía dưới hò hét “động viên” Minh hôn Cell khiến cô đỏ mặt, nhắm tịt mắt. Hôn lễ tổ chức đơn giản mà lãng mạn…
-Bây giờ là phần ném bông!-Mi lanh lảnh nói.-Một…Hai…Ba….
Và người nhận được bông chính là…nó! Nhỏ Mi thì hậm hực nhìn Vỹ, Hân thì giận không thèm nhìn mặt Nhật. Hai chàng đang khóc thầm trong bụng. Vốn dĩ Nhật và Vỹ muốn bắt cho được bông để Hân,Mi nhận lời làm bạn gái vậy mà người bắt được bông lại là hắn. Và dĩ nhiên người hắn tặng không ai khác là nó!
-Vậy là chuẩn bị đám cưới đi nha!-Cell giọng trêu đùa.
-Chị này em còn chưa tốt nghiệp lấy gì cưới chứ.-nó ngượng ngùng quay mặt.
-Thì chờ 3 năm nữa là cưới được rồi.-Minh hùa Cell chọc nó.
-Còn tìm việc làm nữa. Nhiều việc lắm, em không cưới sớm đâu.-nó lườm Minh.
-Em có thể ở nhà làm nội trợ còn công việc thì có Phong rồi. Sau này thế nào mà Phong không làm chủ tịch của tập đoàn Đá Quý The Diamond chứ, em khỏi lo.-Cell nham hiểm.
-Chị…!!-nó cứng họng nhìn hắn đang che miệng cười mà ấm ức trong lòng.
…….3 năm sau….
Lễ tốt nghiệp ra trường chính thức diễn ra vào hôm nay,
- Vậy là hết bốn năm đại học rồi, nhanh quá đi! Tao không muốn!-nó nhăn mặt.
- Ừ nhanh thật, nói thật là tao cũng không muốn nhưng mà phải chấp nhận thôi.-Nhỏ Mi thở dài. Bây giờ nhỏ và nhỏ Hân đã chính thức trở thành bạn gái của Vỹ và Nhật.
-Haizzz…còn một tuần nữa là tao, mày với nó phải len xe bông rồi! Hu…hu tao không muốn đi vào nấm mồ của tình yêu…đời còn đẹp mà!-nhỏ Hân vờ khóc.
-Không thì ê sắc ế cho dài à!- Mi lườm Hân.
-Ơ con này sao lại nói thế, đừng nói là mày muốn chồng rồi nhé!-Nó nham hiểm nhìn Mi.
-Ơ đâu có!-Mi chột dạ.
-Khai mau có không!-nó với Hân chạy đến cù lét Mi. Đúng là nhanh thật, mới ngày nào nó còn không biết đường kiếm lớp vậy mà giờ lại sắp tốt nghiệp đến nơi rồi. Từ sau hôm đám cưới chị nó thì cũng đã được ba năm rồi, chị nó bây giờ thì đang mang bầu cũng được năm tháng rồi, nhìn chị nó chẳng khác nào con heo béo nục nịch vì được Minh cưng chiều chăm sóc kỹ lưỡng. Nhiều khi nửa đêm thèm ăn Minh cũng rán chạy đi mua về cho được. Haizz chị nó đúng sướng thật, có chồng cưng chiều muốn gì được nấy, không biết chừng lấy hắn nó sẽ ra sao. Thật là không dám nghĩ tiếp mà.
……1 tuần sau….
-Hân…Hân…Hân ơi…ta…tao…tao hồi…hồi…hộp…hộp quá mày ơi!-nó lắp ba lắp bắp nói, tay chảy đầy mồ hôi lạnh, vì…hôm nay là ngày nó chính thức bước vào…”nấm mồ” của tình yêu cùng Hân và Mi.
-Mày ngồi im…đi…tao…tao cũng vậy mà!-nhỏ Hân nhìn như sắp khóc.
-Mi còn mày…mày…mày có…có hôi…hồi hôp…hộp không?!-Hân nhìn Mi.
-Mày…mày nghĩ sao?!-nhỏ Mi túa mồ hôi không kém.
- Nè tới giờ lên lễ đường rồi đó mấy cô!-Cell “ôm” bụng đi vào mỉm cười toe toét. Vậy là chúng nó sắp chính thức trở thành vợ của người mà tụi nó yêu. Bước lên lễ đài trong sự hồi hộp đầy hạnh phúc…
-Hàn Nguyệt Băng(tên thật của nó), Nguyễn Thu Thảo Mi, Ngô Hàn Hân, các con có đồng ý lấy Trần Lam Phong, Lương Gia Vỹ, Vương Minh Nhật làm chồng không?! Dù có đau ốm, có bệnh tật, dù có nghèo nàn hay giàu sang, dù có già yếu, các con vẫn đồng ý bên cạnh và chăm sóc đến hết cuộc đời chứ?!-tiếng vị cha sứ vang lên.
-Chúng con đồng ý!-ba đứa nó nói rồi mỉm cười.
-Còn Trần Lam Phong, Vương Minh Nhật, Lương Gia Vỹ, các con có đồng ý lấy Hàn Nguyệt Băng, Ngô Hàn Hân và Nguyễn Thu Thảo Mi không?! Dù có ốm đau bệnh tật,dù có nghèo nàn hay giàu sang, dù có già yếu, các con vẫn đồng ý bên cạnh và chăm sóc đến hết cuộc đời chứ?! Dù mỗi ngày phải nấu ba bữa, phải giặt đồ, chăm con, làm tất cả công việc và không được than phiền các con đồng ý chứ?!-tất nhiên sau khi vị cha sứ dứt lời thì mặt của ba chàng biến dạng từ cười hớn hở thành nhăn hơn cả khỉ ăn ớt! Cái gì mà nấu một ngày ba bữa, cái gì làm không được cãi?!
-Chưa hết nếu các con không đồng ý thì lễ cưới sẽ bị hủy!-vị cha sứ vừa dứt câu liền…
-Ơ CHÚNG CON ĐỒNG Ý Ạ!!!-ba chàng cứ như là con nít bị lấy mất quà.
-Bây giờ các con có thể trao nhẫn và..ơ…ơ-vị cha sứ đáng kính đang bị đứng họng khi thấy trước mắt cả ba cặp đều…đang hôn nhau khi ông đang tuyến bố. Đúng là “kẻ hậu sinh khả uý” (người sinh sau đáng sợ) mà.
Lễ cưới diễn ra trọn vẹn và đầu lãng mạn,
-Con gái của ta, bây giờ con đã lấy chồng rồi, lại mất một đứa con gái nữa rồi nhưng vì hạnh phúc của con, có mất cũng không sao haha.-ba nó mỉm cười.
-Ba này!
-Nguyệt Băng này, con bây giờ đã làm con dâu ta rồi, haizzz thời gian đúng nhanh thật.-ba hắn, bây giờ ông không còn như trước nữa, ông đã giao lại tập đoàn cho hắn và bây giờ mỗi ngày ông đều đến thăm mẹ hắn, ông phát hiện bà mẹ kế của hắn đã lấy cắp hợp đồng cho bồ nhí của bà ta, ong đã bắn chết người đàn bàn đó và bong thực sự biết mình đã sai khi phản bội mẹ hắn để theo người khác, bây giờ có hối hận cũng muộn nên ông chỉ biết làm thế này mà chuộc lỗi cho bà ấy.
-Ba đừng như vậy, thời gian nhanh nhưng con người ta chỉ cần chậm lại là được rồi.-nó mỉm cười nhìn ông.
-nè cậu mà ăn hiếp em tôi là biết tay tôi.-Cell giơ nắm đấm lên “đe dọa” hắn.
-Vâng vâng thưa chị haiiiiiiii. Em đây tuân mệnh.-hắn nghiêm mặt khiến ai nấy đều phì cười.
…. Lễ cưới đã diễn ra trọn vẹn và đầy hạnh phúc….
- Cuối cùng chúng ta đã có thể bên nhau rồi.-nó hạnh phúc nhìn hắn. Chúng nó đã trải qua bao nhiêu sóng gió mới có thể đến được với nhau.
-Ukm!-hắn khẽ cúi xuống hôn nó.
-Anh đang tính làm gì thế?!-nó nghi hoặc nhìn hắn.
-Làm những chuyện đêm tân hôn nên làm!-hắn buông một câu khiến nó đỏ mặt chui tọt vào trong chăn.
-Giỡn đấy anh đang hu như cối này cần đi tắm, em cũng đi tắm đi.-nói rồi hắn cởi áo ra.
-Aaaaa. Anh chờ em tắm xong rồi tắm được không.-nó ngượng chết mất.
-Ờ cũng được em đi đi!
….. Sau n phút để tắm….
-Anh…lấy…lấy giúp em cái khăn tắm được không?! Em quên mang vô rồi.-nó xấu hổ nhờ hắn.
-Của em đây.-hắn đưa khăn tắm cho nó.
Nó cuộn nhanh cái khăn rồi bước ra, trông nó thật sệt si,
-ngồi xuống anh sấy tóc cho này.-hắn cắm sẵn máy sấy. Nó ngoan ngoãn đi lại mà không hay “nguy hiểm” đang cận kề.
-Tóc em thơm quá đi! Anh bỗng dưng muốn được “tuyên truyền giáo dục” quá đi.-hắn nguy hiểm nói. Chưa kịp để nó đồng ý hắn đã đè nó xuống và bắt đầu cái “giáo dục” mà hắn vừa nói.
-Lần…đầu..lần đầu của em…anh nhẹ thôi nha!-nó (lại) xấu hổ.
-Anh biết rồi!
…… Chuyện nhà người ta đến đây được rồi đừng xem nữa…..
*người yêu ơi
xin anh đừng đi quá vội
chờ em nhé anh
rồi ta sẽ cùg sánh đôi
người yêu dấu hỡi, anh mãi là mặt trời
gạt đi bóng tối, sáng soi trog cuộc đời em
người yêu dấu hỡi dẫu uôn ngàn sau em mãi đợi
vì em biết rằng, con đườg hạnh phúc là anh!*-con đường hạnh phúc (Thuỳ Chi).
Vậy là cái kết trọn vẹn giữa công chúa và hoàng tử được kết thúc bằng hai chữ… HẠNH PHÚC!
—————————– The End——————————–
/35
|