☆ 114, đừng nghĩ gạt chúng ta lần thứ hai
Nhóm thân thích nghe nói Thanh Vi về, vô giúp vui xem quán quân võ thuật, em trai chân chó gọi “anh rể” để mọi người trêu ghẹo một phen, cuối cùng Thập Tam vẫn ký tên cho cậu, một xấp thật nhiều ký đến mỏi tay. Giữa trưa khi ăn cơm xong thân thích đều đi khỏi, Thanh Vi thừa dịp Thập Tam thu thập trong phòng bếp, nói với cha mẹ chuyện kết hôn.
“Nhanh như vậy ? Không phải muốn trang hoàng phòng ở sao, làm sao kịp?” Mẹ Yến là người thứ nhất phản đối.
“Đúng vậy, rất vội vàng, làm loạn sẽ bị chê cười.” Ba Yến cũng không đồng ý.
Thanh Vi biết bọn họ sẽ phản ứng như vậy, bày ra hai lý do đã nghĩ xong từ trước. Đầu tiên là đã hỏi qua đơn vị, nếu tháng này không nghỉ kết hôn, sau này sẽ rất khó sắp xếp, rất có khả năng sẽ kéo rất lâu; Hai là Đông Gia Tuệ đeo bám Thập Tam mãi, gia thế của cô rất tốt, sau khi bị cự tuyệt nếu nháo ra chuyện gì thì rất tệ.
Nói xong, nhưng ba Yến vẫn lắc đầu:“Đây đều là lý do khách quan, cũng không thể vì vậy mà lập tức kết hôn. Phòng ở không trang hoàng, hôn lễ giản lược, cũng quá ủy khuất con gái của ta.”
Mẹ Yến cũng đồng ý: “Đại sự cả đời chỉ có một lần, sao có thể qua loa như vậy.” Bà đột nhiên trừng mắt nhìn Thanh Vi:“Có phải A Ngự có ý tưởng gì hay không? Nói tiếc tiền? Vi Vi, chúng ta có thể ra tiền cho con làm hôn lễ. Nếu nam nhân ngay chuyện này cũng so đo, cũng tiếc, vậy rất không đáng tin !”
Vừa nói như vậy, ba Yến cũng nghiêm túc lên: “Đúng, con nói thật đi, có phải là ý của nó hay không? Cô dâu không thể không muốn thuận lợi vui vẻ xuất giá, chắc chắn là ý của nó. Tôi muốn hỏi nó.”
Nhị lão ánh mắt nhấp nháy, giống đèn pha xem xét phân tích biểu cảm trên mặt Thanh Vi. Rốt cuộc là nữ nhi mình thương yêu nhất, vốn đã rất thích Thập Tam, một khi cảm thấy anh rất có lỗi với khuê nữ nhà mình, lập tức tăng vọt địch ý, chiến kỳ bay bay.
Thanh Vi dở khóc dở cười: “Hai người nói cái gì vậy, A Ngự không phải loại người như vậy. Tiền của anh ấy đều giao cho con bảo quản, đây hoàn toàn là ý của con.”
“......” Nhị lão liên tục hoài nghi.
“Con nói thật hai người đừng giận. Thực ra, là, cái kia......” Thanh Vi ấp a ấp úng.
Mẹ Yến bắt đầu bốc hỏa :“Ai nha con nói mau, rốt cuộc vì sao !”
“Là con mang thai. Nếu kết hôn lúc này, còn có thể nói lấp liếm.” Thanh Vi cắn răng một cái, dùng dũng khí lên pháp trường nói.
Ba Yến dại ra, mở miệng muốn nói gì đó, lại nhắm lại ; bị kích thích biểu cảm của mẹ Yến thực phấn khích.
Thanh Vi bằng bất cứ giá nào, nói: “Nếu mấy tháng sau mới làm hôn lễ, phòng ở là tốt, chuẩn bị cũng đầy đủ, nhưng con có thể mặc áo cưới lên sao? Nói lại, vừa kết hôn mấy ngày lập tức đến bệnh viện sinh đứa nhỏ, đó mới để người ta cười đúng không.”
Mấy câu nói liên tiếp rất có tính rung động, là Thanh Vi nghĩ là vũ khí đả động cha mẹ tốt nhất, quả nhiên có lực công kích cao, mẹ Yến nghe xong lập tức nhảy dựng lên :“Nha đầu chết tiệt kia, con làm việc không lâu đầu óc, con hiểu cái gì là tự mình bảo hộ hay không......”
Dưới cơn giận dữ bà giơ tay tính đánh nữ nhi, lại nghĩ tới cô đang mang thai, đánh một hơi không thuận, cuối cùng cốc đầu Thanh Vi. Thanh Vi che đầu kêu:“Đau, đánh choáng váng luôn rồi.”
Ba Yến tức giận mà nói: “Con vốn đã ngốc. Việc này còn không ngốc sao ?”
Nói xong đột nhiên nhớ tới gì đó, không tức giận, như có chuyện gì đăm chiêu nhìn Thanh Vi; “Lần trước con dùng chiêu này gạt chúng ta, lần này còn dung sao.”
Mẹ Yến ngộ đạo, vô cùng bội phục sự anh minh bạn già: “Lão nhân, ông nói đúng! Vi Vi, lúc này ba sẽ không bị lừa.”
Thanh Vi trợn tròn mắt.
Lần trước khi ngả bài với cha mẹ, Thanh Vi vì hệ tiêu hóa không khoẻ mà nôn khan, để nhị lão cho rằng cô đang mang thai mà qua cửa, sau này làm rõ hiểu lầm, hai người ngoài miệng không nói, trong lòng còn có chút giận. Cho dù sau này tán thành Thập Tam, rốt cuộc cũng không thống khoái.
Trừ bỏ người mang thai nhân là người khác, cô nói đều là thực, nhưng cha mẹ không tin, vậy phải làm sao bây giờ đây ? Cũng không thể kéo Thập Tam ra nói, anh là thật, không tin đi siêu âm ?
Sợ cái gì đến cái đó, mẹ Yến vân đạm phong khinh, chậm rãi nói:“Chúng ta cũng không phải không tin con của mình, nhưng, vẫn phải rõ ràng thỏa đáng.”
“Tôi không biết các người tính thế nào, các ngươi muốn gì cũng không xen vào. Nhưng con dùng cớ này qua loa tắc trách với ba ba, cũng quá kém cỏi.” Ba Yến đen mặt. Ông là một người ba, nghe mấy tin tức này ăn không tiêu được.
Thanh Vi dùng mặt mướp đắng : “Lần này là thật, con phải kết hôn.”
Mẹ Yến hòa ái nói: “Vi Vi, cho dù con làm việc này không thỏa đáng, dù sao lập tức phải kết hôn, mẹ cũng không trách con. Nhưng chứng cớ thứ nhất, bây giờ mẹ cùng con đi bệnh viện.”
Thanh Vi ngã xuống đất. Cô hiểu mẹ chắc chắn cô không dám đi bệnh viện kiểm tra. Bi kịch nhất là của cô quả thực không dám, tra kiểu gì cũng không có - người có cũng không thể kiểm tra ! Chẳng lẽ bảo cô nói: “ Hai người đừng náo loạn, là A Ngự mang thai, qua mười tháng nữa cháu ngoại của hai người sẽ bò ra từ bụng anh......” Cô khẳng định nhị lão nghe xong hoặc là cho rằng cô tinh thần bất thường, hoặc là thác loạn hỗn độn.
“Mẹ, việc này con biết rõ, không cần đi bệnh viện.” Mặt Thanh Vi nhăn thành một đoàn:“Ba, con không gạt hai người mà.”
Mẹ Yến đứng lên:“Được rồi, con không muốn đi bệnh viện cũng được.”
Thanh Vi cảm động sắp khóc:“Mẹ, mẹ thật tốt......”
“Đừng kết luận nóng vội. Bây giờ mẹ đi mua giấy thử thai về, con làm thí nghiệm ngay trong nhà, dung sự thật chứng minh.” Mẹ Yến nói xong thì đi ra ngoài.
:!” Trong lòng Thanh Vi quay cuồng: Lão mẹ ngài có thể đừng ác như vậy hay không, trước mặt lão ba giấy thử cái gì cái gì, còn dùng sự thật nói chuyện, quả nhiên là xem nhiều tiết mục tivi......
Thanh Vi chưa từng có thai, cho nên cũng không biết mấy thứ thần kỳ này, cô cho rằng tung ra quả bom này có thể nổ cha mẹ choáng váng cách mạng thành công, kết quả bom làm nổ cô. Bây giờ làm sao bây giờ? Mắt thấy Thập Tam đã dọn dẹp xong, đến phòng ngủ đi thanh lý máy tính cho mẹ, cô thương lượng cùng anh thế nào?
Cho dù thương lượng cũng vô dụng. Cô chỉ có thể cầu nguyện giấy thử kia là đồ dỏm, tốt nhất đồ có melamine, tẩm qua Sudan hồng, làm điên đảo kết quả thí nghiệm.
Tiệm thuốc rất gần, không đến vài phút sau mẹ Yến trở lại. Bà bao nhỏ plastic cho Thanh Vi: “Này, đi làm thí nghiệm đi.”
Thanh Vi ủy khuất :“Mẹ sao mẹ có thể như vậy, ở trước mặt ba con......”
Ba Yến nghe vậy quả nhiên có chút không thoải mái, dù là nữ nhi, cũng đã trưởng thành, ông nghe đàm luận này cũng kỳ quái.
Nhưng câu nói đầu tiên của mẹ Yến đánh bay bầu không khí cô khổ tâm xây dựng: “Được rồi, được rồi, có cái gì lớn lao, hồi nhỏ ba con còn tẩy mông cho con đó.”
Thanh Vi nghẹn: Lão mẹ ngài mới là bưu hãn nhất.
/133
|