☆, khiêu khích Thanh Vi không thể được
Đông Gia Tuệ xuống xe theo dõi, Thịnh Thế ngầm đồng ý đi theo. Loại hành vi này...... Hắn cảm thấy mình rất ngớ ngẩn, nhưng lại không nhịn được. Vừa rồi nhìn thấy Thập Tam, thì hắn (T.Thế) rất ngoài ý muốn khi thấy hắn (T.Tam) anh tuấn như vậy. Nhưng hắn từng gặp nhiều soái ca, túi da tốt không phải quan trọng nhất, kỳ lạ là khí chất của Thập Tam.
Không hổ là quán quân trận đấu vật lộn tự do, khi anh (13) ở trạng thái hoàn toàn thả lỏng, thái độ nhu hòa với Thanh Vi cũng không che giấu được sắc bén bên trong, hơn nữa dựa vào bản năng của Thịnh Thế, còn mơ hồ cảm thấy ám trầm, đó là một loại cảm giác áp bách, làm nam nhân đề phòng theo bản năng. Đông Gia Tuệ không thành thục, dùng tâm tính đứa nhỏ, mê luyến anh không có gì đáng trách, nhưng với tính cách của Thanh Vi sao có thể thích người như vậy ?
Thanh Vi và Thập Tam đến phố ăn vặt gần đó đi một vòng, Thập Tam nói gì đó, Thanh Vi mỉm cười gật đầu, hai người vào một quán canh. Đông Gia Tuệ bĩu môi, quay đầu nhìn Thịnh Thế, lại phát hiện hắn có chút không thích hợp.
“Anh sao vậy ? Mệt hả ?” Mặc dù Đông Gia Tuệ có chút kiêu căng, nhưng vẫn là biết nhân tình, nhìn thấy sắc mặt Thịnh Thế không tốt, cho rằng hắn đi đường bôn ba lại không ngừng đi cùng cô, thân thể không chịu nổi.
“Không sao.” Thịnh Thế phủ nhận: “Chúng ta vẫn là đi về trước đi, như vậy không phải biện pháp, em nhìn xem, tình cảm của người ta tốt lắm, em chen vào không lọt đâu.”
“Em nhất định phải thử xem. Bây giờ đi chào cái đã.” Đông Gia Tuệ kiên trì. Thịnh Thế một phen giữ không chặt, cô đã đi vào quán canh.
Người lựa chọn ăn canh vào bữa cơm tối không nhiều lắm, khách nhân bên trong ngời nói cười, Đông Gia Tuệ liếc mắt một cái lập tức nhìn thấy Thập Tam ngồi bên trong, cùng Thanh Vi khe khẽ nói nhỏ. Cô nhất thời không biết tư vị: Có nhiều chuyện để nói như vậy sao ? Càng làm người ta tức giận là, khóe mắt đuôi lông mày của Doãn Ngự đều lộ ra ôn nhu, có thể hòa tan lòng người. Nếu anh dùng ánh mắt như vậy nhìn cô......
Nhưng Thập Tam căn bản không có để ý tới Đông Gia Tuệ đứng ở cửa, cô có chút quật cường mím môi. Không biết vì sao, cô cảm thấy Doãn Ngự đã phát hiện cô, chỉ là không nhìn cô. Loại nhận thức này khiến Đông tiểu thư càng ủy khuất. Cô đi đến bên người Thập Tam, giọng điệu mềm nhũn, đặc biệt thoải mái khoái trá nói: “Doãn Ngự, vừa khéo gặp anh.”
Từ khi hai người này theo dõi bọn họ, Thập Tam đã phát hiện. Anh xem như Đông Gia Tuệ tâm huyết dâng trào, căn bản không muốn để ý, chỉ là có chút bất mãn: Là ai lộ ra của địa chỉ của anh vậy ? Bây giờ người đi lên chào hỏi, anh lại càng không muốn để ý – sáng nay đã làm Thanh Vi mất hứng.
Tuy rằng tâm trạng phi thường không kiên nhẫn, thậm chí có chút chán ghét, nhưng sau khi trải qua rất nhiều chuyện, Thập Tam cũng hiểu được tình đời, ít nhất không đá văng người ra, cũng không dùng mắt đao nhìn cô.
Thập Tam gật đầu: “Thật vừa vặn.”
Đông Gia Tuệ thấy anh trả lời, thì vui vẻ cười: “Nơi này có cái gì ăn ngon chứ ? Có thể để em đề cử không?”
“Tôi cũng không rõ ràng, tùy tiện đi.” Thập Tam quay đầu, không muốn nói nữa.
Đông Gia Tuệ đã nhìn ra, sắc mặt có chút không vui. Cô tận lực không nhìn Thanh Vi, vừa nói chuyện vừa ra vẻ tự nhiên ngồi bên người Thập Tam: “Chỗ bán canh này không đủ sang trọng, nguyên liệu nấu ăn cũng không tốt. Em biết một chỗ hương vị rất ngon, chiêu bài canh tịnh hết lời để nói, chúng ta đi thử được không?”
Ánh mắt Thập Tam nhìn cô biến lạnh: Cô dám nói trước mặt Thanh Vi như vậy, còn ngồi ở bên người anh ! Ai cũng nhìn ra quan hệ tình lữ giữa anh và Thanh Vi, cô làm như vậy là rất không tôn trọng Thanh Vi, cô cho cô là loại người nào ?
Đông Gia Tuệ bị hắn nhìn có chút phát lạnh, vẫn cắn răng cười nói: “Chị gái này cũng cùng đi đi, Chung Thần Cư sinh ý tốt lắm, nếu muốn đi phải hẹn trước đó, em có thẻ vàng của khách quý không cần chờ.”
Thanh Vi nở nụ cười, không nói gì. Chung Thần Cư quả thực nổi tiếng, tọa lạc tại đường lớn, chẳng những đồ ăn giá sang quý, hơn nữa đi ăn cơm cần đặt chỗ, người đến chỗ đó ăn cơm phi phú tức quý, ít nhất cũng là có chút thân gia.
Thanh Vi biết, đây là Đông Gia Tuệ ám chỉ cho cô ưu việt gia thế của cô ta, một tiếng “Chị” kia, cũng nhắc nhở tuổi của cô.
Thập Tam rốt cuộc không nhịn được, anh rất hối hận mình không kịp thời ngăn cản Đông Gia Tuệ bắt chuyện, để Thanh Vi phải nhìn sắc mặt của người, nhất thời lạnh mặt, tinh tường nói với Đông Gia Tuệ :“Tôi đối với canh cô nói không có hứng thú, đối với cô càng không có hứng thú.”
“Cái gì ? Anh nói cái gì ? Sao anh có thể......” Đông Gia Tuệ không nghĩ tới sẽ bị trực tiếp, ác ý cự tuyệt như thế, quả thực giống như bị tát một cái lên mặt. Gương mặt xinh đẹp của cô kinh ngạc dị thường, trong mắt nổi lên hơi nước, thoạt nhìn điềm đạm đáng yêu, khiến người ta không đành lòng.
Dù sao chỉ là vài câu ám chỉ, cô cũng không quá phận, đổi cái nam nhân nào cũng sẽ xúc động thậm chí áy náy, đáng tiếc Thập Tam không biết thương hương tiếc ngọc, cũng không có khái niệm không đành lòng với nữ nhân. Giọng nói bình tĩnh của anh truyền vào tai Đông Gia Tuệ: “Tôi nói rất rõ ràng, đừng trêu chọc tôi, cô như vậy rất không tự trọng.”
Đông Gia Tuệ nghe xong một hơi thở không lên, ngực khó chịu hai mắt biến thành màu đen. Cô sinh ra đã ngậm thìa vàng, từ trước tới nay đều được người khác nâng niu che chở, không được việc cũng có mặt mũi, cho tới bây giờ chưa từng bị người ta chế giễu qua, càng không bị nam nhân ghét bỏ như thế bao giờ.
Vừa nhục nhã vừa phẫn nộ, môi cô bắt đầu run run, muốn nói vô số lời phản bác anh, chỉ trích anh, nhất thời lại đứng không dậy, càng thêm nín thở: “Anh rất quá đáng! Anh......” Thập Tam đánh gãy cô: “Xin tha thứ tôi nói chuyện không xuôi tai, nhưng đây là suy nghĩ chân thật của tôi.”
Sắc mặt Đông Gia Tuệ như lửa đốt, hận không thể đánh anh một bạt tai cho hả giận. Cô giơ lên cánh tay, nhưng nhìn gương góc cạnh rõ ràng của Thập Tam, mắt phượng lạnh lùng, căn bản đánh không xuống, cũng biết nếu thực sự xuống tay sợ là ngay cả góc áo của Thập Tam cũng không chạm được. Góc bàn bắn tung tóe một giọt nước, cô cúi đầu nhìn mới phát hiện mình rơi lệ.
Thanh Vi thở dài. Bởi vì có nắm chắc với tình cảm của Thập Tam, cho nên cô có chút đồng tình với cô gái nhiệt tình lỗ mãng này. Huống hồ gia thế của cô ta không tầm thường, nếu đắc tội, là họa không phải phúc. Nhìn thấy cô khóc, Thanh Vi đưa tờ khăn giấy qua.
Đông Gia Tuệ không nhận. Cô rưng rưng căm tức nhìn Thập Tam, là buồn bực ? Là thống hận ? Hay là bi thương ? Đông Gia Tuệ không biết, nhưng cô không đứng tiếp được nữa, xoay người chạy ra ngoài, thầm nghĩ mau rời khỏi nơi khiến cô mất mặt xấu hổ này.
Khi đến cửa, nhân viên phục vụ đang canh vào. Đông Gia Tuệ chạy nhanh, thiếu chút đụng phải, đó là nước canh nóng bỏng đấy, giữa tiếng kêu sợ hãi của nhân viên phục vụ, Đông Gia Tuệ hiểm hiểm tránh thoát, khi ra khỏi cửa lớn thiếu chút bị vấp ngã.
Thịnh Thế luôn luôn đứng bên ngoài, đến khi Đông Gia Tuệ chạy tới, mới đỡ lấy cô. Thân thể Đông Gia Tuệ nhất thời lảo đảo, cho rằng phải ngã trên mặt đất xấu hổ hơn nữa, đã được Thịnh Thế đỡ. Ủy khuất và phẫn nộ nhất thời khiến cô rơi lệ không ngừng.
Thịnh Thế đỡ cô vào trong xe, lấy khăn giấy lau mặt cho cô. Đông Gia Tuệ khóc một trận nói: “Sao anh ta có thể đối với em như vậy! Anh ta dựa vào cái gì mà kiêu ngạo?” Đợi đến khi khóc xong rồi, Đông Gia Tuệ dùng sức nắm chặt hộp khăn giấy, cơ hồ bóp nát, nảy sinh ác độc nói: “Anh ta dám vũ nhục tôi, phải trả giá đại giới!”
Thịnh Thế cười khổ. Thiên chi kiêu nữ, sao hiểu được khó khan của nhân gian, một chút chuyện không hài lòng còn lớn hơn trời, mạo phạm cô một chút sẽ bị trả thù gấp bội về. Hắn khuyên cô đừng đi vào, cô tự chủ trương, bị người ta không nể mặt cự tuyệt lại không chịu nổi.
/133
|