Thư ký của Quý Thanh Thời cũng đã thấy cái hot search này. Vốn dĩ không để ý, định đi ngủ sớm, ai ngờ mẹ chồng trong nhóm chat gia đình @cô, sếp của con lại lên hot search. Theo đuổi bạn gái thôi mà cũng khổ sở như vậy sao.
Thư ký đọc hết, cả người cảm thấy không khỏe.
Chồng cô huơ huơ tay trước mặt, "Váng rồi à? Đi ngủ sớm một chút." Đỡ cô nằm xuống xong rồi anh chồng bắt đầu xoa bóp bắp chân và mu bàn chân cho cô.
Thư ký thở dài: "Ngày mai em sẽ xin nghỉ phép."
Anh chồng không dám tin nhìn cô: "Người cuồng công việc lại xin phép nghỉ? Chẳng phải em nói dù có bầu cũng không làm chậm trễ công việc à?"
Thư ký đưa di động cho ông xã, "Anh tự xem đi."
Anh chồng xem hết, im lặng không lên tiếng. "Thôi em vẫn cứ xin nghỉ đi." Quý Thanh Thời hoàn toàn bị đánh xuống mười tám tầng địa ngục, vĩnh viễn không có thời gian xoay sở giải thích với Diệp Thu.
Ngày mai, ánh mắt của Quý Thanh Thời dám chừng có thể phóng ra băng.
Sau một lúc, anh chồng an ủi cô, "Có lẽ vì sếp của em không muốn nhai lại cỏ cũ nữa nên dứt khoát để Sở Sam làm sáng tỏ việc này."
Thư ký lắc đầu: "Không thể nào. Hồi nãy trước khi tan làm anh ấy còn hỏi em 12 giờ đăng weibo chúc phúc tốt hơn hay gửi tin nhắn riêng tốt hơn mà."
Cô nói Quý Thanh Thời nên gửi tin nhắn riêng.
Các cô gái luôn cảm thấy đàn ông gửi tin nhắn riêng chúc phúc cho mình vào lúc 12 giờ là của riêng mình.
Anh chồng: "Cái người tên Sở Sam này đúng là không phải dạng vừa."
Thư ký thở dài, trùm chăn lên mặt. Phiền thật đấy.
Quý Thanh Thời vẫn còn chưa thấy hot search. Thời gian đã trễ, hơn nữa thư ký cũng không nhắc anh. Anh lại còn đang vội vội vàng vàng chuẩn bị quà Noel cho Hề Gia nên đã để điện thoại sang một bên.
Hề Gia tham lam, gần đến giờ lành, cô kéo một chiếc tất Giáng sinh từ trên lầu đi xuống.
Quý Thanh Thời lớn chừng này rồi nhưng đây là lần đầu tiên anh thấy một chiếc tất siêu to khổng lồ đến như vậy.
Đường kính hai mét tám, dài năm mét sáu. Xanh đỏ đan xen.
Cô kéo chiếc tất xuống lầu muốn kiệt sức.
Lúc đó Quý Thanh Viễn cũng mộng mị, "Gia, em làm gì vậy? Em kiếm đâu ra chiếc tất to như vậy hả?"
Hề Gia cười: "Đặt trước nha." Cô nói năng đầy lý lẽ hùng hồn, "Nghe nói người tốt sẽ nhận được rất nhiều quà. Cửa phòng của em lại không đủ to để xe tuần lộc đi vào nên đành phải để tất ở phòng khách."
Quý Thanh Viễn: "Chiếc tất của em to như vậy, để bao nhiêu quà cho hết. Hay là để anh hai của em nằm vào?"
Hề Gia: "Em lấy bé bự này làm gì? Tra nam như anh hai em viết đến chán rồi."
Cô buông tất Giáng sinh, "Cũng đâu có bảo mấy anh bỏ quà vào. Em đang chờ ông già Noel mang ngạc nhiên đến cho mình nha. Ngủ ngon."
Anh và anh cả đã sớm đặt quà trước cho cô, nhanh chóng nhờ người bên trung tâm thương mại giao tới.
Chiếc tất Giáng sinh đó sau khi hiện nguyên hình thì nó không khác gì cái căn nhà. Anh và anh cả bày quà ở bên trong xong cũng tốn mấy tiếng.
Cái tất Giáng sinh này anh sẽ giữ lại để dành năm sau đưa cho Mạc Dư Thâm. Cũng phải làm cho Mạc Dư Thâm sụp đổ một chút.
Cuối cùng cũng làm xong. Một chiếc tất Giáng sinh chứa đầy quà nằm trong phòng khách như một tòa núi nhỏ.
Di động của Quý Thanh Thời vang lên, là Mạc Dư Thâm gọi tới.
"Anh có ý gì? Không tính ăn nữa hả?"
Điện thoại vừa thông là Mạc Dư Thâm đã sặc một câu như vậy.
Quý Thanh Thời không hiểu lắm, "Ý gì là sao?" Anh bận cả một đêm đến nỗi nước bọt cũng không có thời gian nuốt.
Mạc Dư Thâm: "Anh vẫn chưa xem hot search?"
Quý Thanh Thời: "Chưa." Chưa đợi Mạc Dư Thâm nói tiếp thì anh đã trực tiếp tắt máy. Có một dự cảm không lành, trên hot search chắc chắn cũng không phải tin gì tốt, nếu không thì Mạc Dư Thâm cũng không nói như vậy.
Lúc này mới phát hiện có không ít người @anh trong nhóm chat, còn có tin nhắn riêng. Vừa rồi trong nhà bật bài hát Giáng sinh nên anh không nghe thấy.
Quý Thanh Thời xem hết hot search, bàn tay lạnh run. Diệp Thu thế mà còn trực tiếp đặt một dấu chấm hết, phủ nhận mọi quan hệ với anh.
Anh đi ra sân gọi điện thoại cho Diệp Thu, gọi không thông. Gửi tin nhắn cho cô thì không thể gửi được, lại bị kéo vào sổ đen.
Trước đó Diệp Thu vẫn còn giữ số của anh là vì thuận tiện hỏi thăm bệnh tình của Hề Gia. Bây giờ Hề Gia khỏe rồi thì không cần đến anh nữa.
Quý Thanh Thời xoay người vào phòng khách, lấy điện thoại của Quý Thanh Viễn, huơ huơ trước mặt của anh cả để mở khóa.
Quý Thanh Viễn: "Em lấy điện thoại anh làm gì!"
Quý Thanh Thời: "Gọi điện cho Diệp Thu." Điện thoại vừa thông thì anh lạp lập tức cúp máy. Nếu cái số này cũng bị lôi vào sổ đen nốt thì sau này anh cũng không còn cách nào để giải thích.
【Sau khi chia tay, anh và Sở Sam không có bất kỳ mối quan hệ nam nữ không rõ ràng nào. Về phần vì sao trên mạng lại tràn lan như vậy thì anh cũng vừa mới thấy. Vì sao căn phòng này lại giống với bên chung cư của em thì anh thật sự không biết và anh chưa đến đó bao giờ.】
Diệp Thu: 【Điều này không quan trọng. Quan trọng là bài đăng weibo tối nay chính là thái độ của tôi hiện tại. Quý Thanh Thời, lời nên nói tôi đã nói hết rồi. Còn nữa, đêm nay Hoắc Đằng tỏ tình với tôi, tôi cũng muốn bắt đầu một cuộc tình mới. Cũng chúc anh hạnh phúc mỹ mãn.】
Quý Thanh Thời đánh một đoạn chữ, còn chưa kịp gửi thì tin nhắn này của Diệp thu đã tới. Anh nhìn chằm chằm màn hình mấy phút.
Cuối cùng anh xóa đoạn chữ kia, cũng xóa luôn tin nhắn giữa anh và Diệp Thu.
Quý Thanh Thời gọi điện cho Sở Sam. Sở Sam vẫn luôn chờ, sợ anh không gọi tới.
Sở Sam không lên tiếng, chờ anh chất vấn.
Trong điện thoại cực kỳ yên tĩnh, Quý Thanh Thời không nói chuyện. Hai phút trôi qua, vẫn không có tiếng.
Trong lòng Sở Sam bắt đầu lo âu. Chỉ có khi cực kỳ tức giận Quý Thanh Thời mới im lặng như vậy.
Quý Thanh Thời không chất vấn, giọng nói bình tĩnh: "Trước đó tôi vẫn cho là dựa vào tuổi tác và kinh nghiệm của chúng ta, dù có chia tay thì cũng sẽ không cần vạch mặt mà càng không cần giẫm đạp lên đối phương như vậy."
Sở Sam lấy tay vòng quanh mình, dùng sức kéo áo ngủ không cẩn thận làm đau chính mình.
Cô nói: "Em không trả thù anh, cũng không có giẫm đạp anh."
"Quý Thanh Thời, anh đâu biết được bây giờ em đi trên con đường này có bao nhiêu gian khổ vất vả. Trước đó bởi vì được anh bao bọc quá tốt nên không xem trời cao đất rộng ra gì. Em nghĩ dựa vào khả năng của em thì em có thể làm được. Chia tay rồi em mới biết lòng người hiểm ác, tâm tính của em bị mất cân bằng, muốn quay về tìm anh nhưng lúc đó anh lại đang ở cùng với Diệp Thu. Em chờ, chờ có lẽ hai người sẽ chia tay, nhưng không ngờ hai người lại chia tay thật. Em muốn quay lại xin anh tái hợp, nhưng thấy anh đăng ảnh của Diệp Thu, em thừa nhận là mình rất ghen tị, ghen tị muốn chết. Em muốn thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn này nhưng lại không thể. Chẳng phải anh cũng mất mặt đi tìm Diệp Thu hợp lại sao? Vậy cũng tốt, để cho anh nhìn rõ chính mình. Để xem cuối cùng là anh tìm cô ấy quay về hay em và anh có thể có cơ hội cứu vãn."
Cô dùng hết tất cả cao ngạo của đời mình để tìm anh cho nhau một cơ hội.
Im lặng mấy giây, Quý Thanh Thời: "Sở Sam, tự giải quyết cho tốt."
"Thật xin lỗi." Sở Sam nói.
Quý Thanh Thời không đáp lại, cúp điện thoại.
Anh gửi cho nhóm chat bạn anh: 【Sau này có tiệc tùng gì, gọi Sở Sam thì đừng gọi tôi. Ai làm bạn với Sở Sam đều là tự do của người đó, nhưng trước tiên hủy kết bạn với tôi đi đã.】
Mọi người trong nhóm đều thấy được nhưng bọ họ không biết nên nói gì. Bọn họ có thể cảm nhân được Quý Thanh Thời thật sự tức giận. Nếu không cũng sẽ không so đo với một người phụ nữ như vậy.
Vết chém này của Sở Sam cho Quý Thanh Thời, đủ hung ác. Ngay trước mặt Quý Thanh Thời cắt đứt hết đường lui của anh và Diệp Thu.
Sở Sam đoán chắc ba người đăng một ảnh chụp giống nhau lên thì Quý Thanh Thời sẽ không thể làm sáng tỏ cái gì nữa. Bởi vì càng tô càng đen, quần chúng ăn dưa cũng sẽ chê dưa lớn mà ngán. Diệp Thu sẽ bị xem như là kẻ thứ ba, hình tượng muốn rửa cũng không rửa sạch.
Có người trả lời tỏng nhóm: 【Giải thích rõ với Diệp Thu trước đã.】
"Anh hai, anh làm gì vậy?" Giọng nói của Hề Gia vọng từ tầng ba xuống.
Quý Thanh Thời ngẩng đầu, "Nửa đêm rồi còn sao còn chưa ngủ?"
Hề Gia ngủ không được, đang chờ tin nhắn.
Sắp tới đêm Giáng sinh rồi mà người đàn ông đã xem mắt là Mạc Dư Thâm kia vẫn không có một chút biểu hiện nào. Cả một ngày không gọi điện cũng không nhắn tin.
Nếu tâm sự với mấy người trên diễn đàn blog thì họ đã sớm khuyên cô rút lui.
Hề Gia đứng ở bên ngoài chờ hai phút, xác định điện thoại không có vấn đề mới quay về phòng.
Hôm nay cô chỉ lo cho chung thân đại sự của đời mình nên vẫn chưa có thời gian xem hot search của Diệp Thu và Quý Thanh Thời.
Về giường, Hề Gia bò lên chăn, đội nón ngựa, hai tay chống cằm nhìn điện thoại. Còn có hơn mười phút nữa là đến 0 giờ, Mạc Dư Thâm chắc sẽ không gọi điện cho cô.
Dựa vào tính cách của anh thì càng không có chuyện gửi tin nhắn chúc phúc lúc nửa đêm.
Lúc này, Mạc Dư Thâm đang ở biệt thư, tựa vào đầu giường đọc sách, thỉnh thoảng nhìn điện thoại. Hôm nay Hề Gia vẫn chưa gọi cho anh đi ký thỏa thuận ly hôn. Không biết có phải cô đổi ý rồi hay không.
Vốn dĩ còn muốn trông cậy vào Quý Thanh Thời giật dây, ai ngờ Quý Thanh Thời bán thảm còn đắt hơn anh.
Mạc Dư Thâm vốn muốn gửi tin nhắn chúc phúc cho Hề Gia lúc 0 giờ nhưng cuối cùng lại thôi.
Chủ động gửi tin nhắn sẽ không "nạnh nùng".
Không giờ không một phút.
Hề Gia vuốt đuôi ngựa, tắt đèn đi ngủ.
Người đàn ông này đúng là thiếu ngược.
Nếu trong kịch bản của cô có một người đàn ông như vậy thì cô nhất định sẽ ngược cho hắn đau hết cả tim, gan, phèo, phổi, dạ dày.
Tránh cho đêm dài lắm mộng, cô quyết định ngày mai sẽ đi nhờ luật sư Trình soạn thảo hợp đồng rồi ký mau ký lẹ. Như vậy thì tảng đá tỏng lòng mới buông xuống được.
Sau đó cùng anh đi lĩnh sổ đỏ*.
*giấy đăng ký kết hôn.
Hôm sau, cuối tuần.
Hề Gia rời giường như thường lệ, chưa đến sáu giờ đã tỉnh.
Cô rất ít khi xin nghỉ, ngày lễ cũng đi huấn luyện như bình thường. Nửa đêm qua cô gửi tin nhắn cho Võ Dương xin nghỉ nửa ngày để đi ký hợp đồng hôn nhân.
Hề Gia chải chuốt tỉ mỉ một phen, sáu giờ rưỡi xuống lầu. Đúng lúc Quý Thanh Thời từ phòng bước ra.
"Chào buổi sáng Quý nhị."
"Ừm."
Hề Gia thấy sắc mặt Quý Thanh Thời thật khó coi, lạnh như băng: "Sao vậy?"
Quý Thanh Thời chỉ chỉ tòa núi nhỏ ở phòng khách, "Mệt."
Hồi nãy Hề Gia cúi đầu nhìn điện thoại nên không chú ý đến phòng khách. Lúc này thấy chiếc tất Giáng sinh siêu to khổng lồ này mới trợn mắt há mồm. Là ai đã nghĩ ra chủ ý chiếc tất lớn như vậy chứ.
Quá hợp ý cô rồi.
Lễ Giáng sinh hai năm trước, Quý Thanh Viễn và Quý Thanh Thời không có thời gian đón Giáng sinh cùng cô. Chiếc tất là chủ ý của cô nhưng qua một đêm đã quên sạch.
Hề Gia ôm Quý Thanh Thời một cái, "Cảm ơn anh hai."
Cô chạy bước nhỏ đến xem quà, có điều nhiều quá nên cô không có thời gian mở. Tất cả tâm tư sáng nay của cô đều đặt lên trên hợp đồng hôn nhân.
Một đêm trôi qua, những hot search liên quan đến Quý Thanh Thời, Diệp Thu và Sở Sam đã không còn tung tích nên Hề Gia không thấy được.
Hề Gia ăn sáng đơn giản xong rồi cầm một quả bình an được đóng gói nhanh chóng ra xe tiến thẳng đến văn phòng luật của Trình Duy Mặc.
Hai ngày nay trời nhiều mây, bảy giờ rồi mà mặt trời mới bắt đầu ló djang.
Bảy giờ rưỡi Hề Gia đã đến văn phòng luật, kiên nhẫn chờ Trình Duy Mặc tới. Trong lúc đó cô cũng gửi tin nhắn cho Mạc Dư Thâm: 【Mạc tổng, Hôm nay có thời gian không? Chúng ta ký thỏa thuận ly hôn?】
Mạc Dư Thâm: 【Sáng nay có rảnh, ở đâu?】
Hề Gia gửi định vị sang cho anh, Mạc Dư Thâm nhìn cái địa chỉ kia nửa ngày, là văn phòng luật của Trình Duy Mặc.
Lần ký thỏa thuận trước cũng là ở văn phòng luật của Trình Duy Mặc, nhưng là anh tìm Trình Duy Mặc.
Lần này là cô.
Những thứ khác đều không thay đổi, bao gồm cả tin nhắn vừa rồi, không hơn không kém bao nhiêu chữ.
Mạc Dư Thâm trả lời Hề Gia: 【Tám giờ tôi tới.】
Hôm nay là cuối tuần nên Trình Duy Mặc đến trễ hơn một tiếng so với thường ngày.
Lúc Mạc Dư Thâm đến dưới văn phòng luật, Trình Duy Mặc còn chưa tới.
Hề Gia nhìn thấy xe của Mạc Dư Thâm, chộp lấy quả bình an tho xuống xe.
"Chào buổi sáng." Hề Gia chào hỏi.
Mạc Dư Thâm gật đầu, mắt nhìn hộp quà trên tay Hề Gia. Tinh xảo đáng yêu, bên trong chắc là quả bình an, còn tưởng là sẽ tặng cho anh.
Nhưng mà đã năm phút trôi qua, cô vẫn chưa có ý định đưa cho anh.
Vậy chắc là đưa cho Trình Duy Mặc rồi.
Mạc Dư Thâm thu hồi tầm mắt, không thèm nhìn trái táo đó nữa.
Hai người sóng vai đi vào cao ốc.
Hề Gia bưng hộp, tai tay đã đỏ lên. Cô chuẩn bị quả bình an cho Mạc Dư Thâm nhưng lại nghĩ không thể quá chủ động nên đành giả đò.
"Hôm nay lạnh thât. Mạc tổng, anh cầm giúp tôi một chút, tôi mang bao tay."
Mạc Dư Thâm không muốn một chút nào, chần chờ mấy giây mới đưa tay cầm lấy.
Hề Gia mở túi, kiếm đi kiếm lại nhiều lần, "Tôi quên cho bao tay vào túi rồi."
Nói, cô xoa xoa đôi bàn tay sưởi ấm.
"Sáng nay anh đã ăn quả bình an chưa?"
Mạc Dư Thâm: "Chưa."
Hề Gia: "Nghe nói ăn quả bình an vào Giáng sinh sẽ khỏe mạnh. Vậy cái này cho anh, lát nữa tôi lại đem lên cho luật sư Trình cái khác."
*
#04062020
Thư ký đọc hết, cả người cảm thấy không khỏe.
Chồng cô huơ huơ tay trước mặt, "Váng rồi à? Đi ngủ sớm một chút." Đỡ cô nằm xuống xong rồi anh chồng bắt đầu xoa bóp bắp chân và mu bàn chân cho cô.
Thư ký thở dài: "Ngày mai em sẽ xin nghỉ phép."
Anh chồng không dám tin nhìn cô: "Người cuồng công việc lại xin phép nghỉ? Chẳng phải em nói dù có bầu cũng không làm chậm trễ công việc à?"
Thư ký đưa di động cho ông xã, "Anh tự xem đi."
Anh chồng xem hết, im lặng không lên tiếng. "Thôi em vẫn cứ xin nghỉ đi." Quý Thanh Thời hoàn toàn bị đánh xuống mười tám tầng địa ngục, vĩnh viễn không có thời gian xoay sở giải thích với Diệp Thu.
Ngày mai, ánh mắt của Quý Thanh Thời dám chừng có thể phóng ra băng.
Sau một lúc, anh chồng an ủi cô, "Có lẽ vì sếp của em không muốn nhai lại cỏ cũ nữa nên dứt khoát để Sở Sam làm sáng tỏ việc này."
Thư ký lắc đầu: "Không thể nào. Hồi nãy trước khi tan làm anh ấy còn hỏi em 12 giờ đăng weibo chúc phúc tốt hơn hay gửi tin nhắn riêng tốt hơn mà."
Cô nói Quý Thanh Thời nên gửi tin nhắn riêng.
Các cô gái luôn cảm thấy đàn ông gửi tin nhắn riêng chúc phúc cho mình vào lúc 12 giờ là của riêng mình.
Anh chồng: "Cái người tên Sở Sam này đúng là không phải dạng vừa."
Thư ký thở dài, trùm chăn lên mặt. Phiền thật đấy.
Quý Thanh Thời vẫn còn chưa thấy hot search. Thời gian đã trễ, hơn nữa thư ký cũng không nhắc anh. Anh lại còn đang vội vội vàng vàng chuẩn bị quà Noel cho Hề Gia nên đã để điện thoại sang một bên.
Hề Gia tham lam, gần đến giờ lành, cô kéo một chiếc tất Giáng sinh từ trên lầu đi xuống.
Quý Thanh Thời lớn chừng này rồi nhưng đây là lần đầu tiên anh thấy một chiếc tất siêu to khổng lồ đến như vậy.
Đường kính hai mét tám, dài năm mét sáu. Xanh đỏ đan xen.
Cô kéo chiếc tất xuống lầu muốn kiệt sức.
Lúc đó Quý Thanh Viễn cũng mộng mị, "Gia, em làm gì vậy? Em kiếm đâu ra chiếc tất to như vậy hả?"
Hề Gia cười: "Đặt trước nha." Cô nói năng đầy lý lẽ hùng hồn, "Nghe nói người tốt sẽ nhận được rất nhiều quà. Cửa phòng của em lại không đủ to để xe tuần lộc đi vào nên đành phải để tất ở phòng khách."
Quý Thanh Viễn: "Chiếc tất của em to như vậy, để bao nhiêu quà cho hết. Hay là để anh hai của em nằm vào?"
Hề Gia: "Em lấy bé bự này làm gì? Tra nam như anh hai em viết đến chán rồi."
Cô buông tất Giáng sinh, "Cũng đâu có bảo mấy anh bỏ quà vào. Em đang chờ ông già Noel mang ngạc nhiên đến cho mình nha. Ngủ ngon."
Anh và anh cả đã sớm đặt quà trước cho cô, nhanh chóng nhờ người bên trung tâm thương mại giao tới.
Chiếc tất Giáng sinh đó sau khi hiện nguyên hình thì nó không khác gì cái căn nhà. Anh và anh cả bày quà ở bên trong xong cũng tốn mấy tiếng.
Cái tất Giáng sinh này anh sẽ giữ lại để dành năm sau đưa cho Mạc Dư Thâm. Cũng phải làm cho Mạc Dư Thâm sụp đổ một chút.
Cuối cùng cũng làm xong. Một chiếc tất Giáng sinh chứa đầy quà nằm trong phòng khách như một tòa núi nhỏ.
Di động của Quý Thanh Thời vang lên, là Mạc Dư Thâm gọi tới.
"Anh có ý gì? Không tính ăn nữa hả?"
Điện thoại vừa thông là Mạc Dư Thâm đã sặc một câu như vậy.
Quý Thanh Thời không hiểu lắm, "Ý gì là sao?" Anh bận cả một đêm đến nỗi nước bọt cũng không có thời gian nuốt.
Mạc Dư Thâm: "Anh vẫn chưa xem hot search?"
Quý Thanh Thời: "Chưa." Chưa đợi Mạc Dư Thâm nói tiếp thì anh đã trực tiếp tắt máy. Có một dự cảm không lành, trên hot search chắc chắn cũng không phải tin gì tốt, nếu không thì Mạc Dư Thâm cũng không nói như vậy.
Lúc này mới phát hiện có không ít người @anh trong nhóm chat, còn có tin nhắn riêng. Vừa rồi trong nhà bật bài hát Giáng sinh nên anh không nghe thấy.
Quý Thanh Thời xem hết hot search, bàn tay lạnh run. Diệp Thu thế mà còn trực tiếp đặt một dấu chấm hết, phủ nhận mọi quan hệ với anh.
Anh đi ra sân gọi điện thoại cho Diệp Thu, gọi không thông. Gửi tin nhắn cho cô thì không thể gửi được, lại bị kéo vào sổ đen.
Trước đó Diệp Thu vẫn còn giữ số của anh là vì thuận tiện hỏi thăm bệnh tình của Hề Gia. Bây giờ Hề Gia khỏe rồi thì không cần đến anh nữa.
Quý Thanh Thời xoay người vào phòng khách, lấy điện thoại của Quý Thanh Viễn, huơ huơ trước mặt của anh cả để mở khóa.
Quý Thanh Viễn: "Em lấy điện thoại anh làm gì!"
Quý Thanh Thời: "Gọi điện cho Diệp Thu." Điện thoại vừa thông thì anh lạp lập tức cúp máy. Nếu cái số này cũng bị lôi vào sổ đen nốt thì sau này anh cũng không còn cách nào để giải thích.
【Sau khi chia tay, anh và Sở Sam không có bất kỳ mối quan hệ nam nữ không rõ ràng nào. Về phần vì sao trên mạng lại tràn lan như vậy thì anh cũng vừa mới thấy. Vì sao căn phòng này lại giống với bên chung cư của em thì anh thật sự không biết và anh chưa đến đó bao giờ.】
Diệp Thu: 【Điều này không quan trọng. Quan trọng là bài đăng weibo tối nay chính là thái độ của tôi hiện tại. Quý Thanh Thời, lời nên nói tôi đã nói hết rồi. Còn nữa, đêm nay Hoắc Đằng tỏ tình với tôi, tôi cũng muốn bắt đầu một cuộc tình mới. Cũng chúc anh hạnh phúc mỹ mãn.】
Quý Thanh Thời đánh một đoạn chữ, còn chưa kịp gửi thì tin nhắn này của Diệp thu đã tới. Anh nhìn chằm chằm màn hình mấy phút.
Cuối cùng anh xóa đoạn chữ kia, cũng xóa luôn tin nhắn giữa anh và Diệp Thu.
Quý Thanh Thời gọi điện cho Sở Sam. Sở Sam vẫn luôn chờ, sợ anh không gọi tới.
Sở Sam không lên tiếng, chờ anh chất vấn.
Trong điện thoại cực kỳ yên tĩnh, Quý Thanh Thời không nói chuyện. Hai phút trôi qua, vẫn không có tiếng.
Trong lòng Sở Sam bắt đầu lo âu. Chỉ có khi cực kỳ tức giận Quý Thanh Thời mới im lặng như vậy.
Quý Thanh Thời không chất vấn, giọng nói bình tĩnh: "Trước đó tôi vẫn cho là dựa vào tuổi tác và kinh nghiệm của chúng ta, dù có chia tay thì cũng sẽ không cần vạch mặt mà càng không cần giẫm đạp lên đối phương như vậy."
Sở Sam lấy tay vòng quanh mình, dùng sức kéo áo ngủ không cẩn thận làm đau chính mình.
Cô nói: "Em không trả thù anh, cũng không có giẫm đạp anh."
"Quý Thanh Thời, anh đâu biết được bây giờ em đi trên con đường này có bao nhiêu gian khổ vất vả. Trước đó bởi vì được anh bao bọc quá tốt nên không xem trời cao đất rộng ra gì. Em nghĩ dựa vào khả năng của em thì em có thể làm được. Chia tay rồi em mới biết lòng người hiểm ác, tâm tính của em bị mất cân bằng, muốn quay về tìm anh nhưng lúc đó anh lại đang ở cùng với Diệp Thu. Em chờ, chờ có lẽ hai người sẽ chia tay, nhưng không ngờ hai người lại chia tay thật. Em muốn quay lại xin anh tái hợp, nhưng thấy anh đăng ảnh của Diệp Thu, em thừa nhận là mình rất ghen tị, ghen tị muốn chết. Em muốn thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn này nhưng lại không thể. Chẳng phải anh cũng mất mặt đi tìm Diệp Thu hợp lại sao? Vậy cũng tốt, để cho anh nhìn rõ chính mình. Để xem cuối cùng là anh tìm cô ấy quay về hay em và anh có thể có cơ hội cứu vãn."
Cô dùng hết tất cả cao ngạo của đời mình để tìm anh cho nhau một cơ hội.
Im lặng mấy giây, Quý Thanh Thời: "Sở Sam, tự giải quyết cho tốt."
"Thật xin lỗi." Sở Sam nói.
Quý Thanh Thời không đáp lại, cúp điện thoại.
Anh gửi cho nhóm chat bạn anh: 【Sau này có tiệc tùng gì, gọi Sở Sam thì đừng gọi tôi. Ai làm bạn với Sở Sam đều là tự do của người đó, nhưng trước tiên hủy kết bạn với tôi đi đã.】
Mọi người trong nhóm đều thấy được nhưng bọ họ không biết nên nói gì. Bọn họ có thể cảm nhân được Quý Thanh Thời thật sự tức giận. Nếu không cũng sẽ không so đo với một người phụ nữ như vậy.
Vết chém này của Sở Sam cho Quý Thanh Thời, đủ hung ác. Ngay trước mặt Quý Thanh Thời cắt đứt hết đường lui của anh và Diệp Thu.
Sở Sam đoán chắc ba người đăng một ảnh chụp giống nhau lên thì Quý Thanh Thời sẽ không thể làm sáng tỏ cái gì nữa. Bởi vì càng tô càng đen, quần chúng ăn dưa cũng sẽ chê dưa lớn mà ngán. Diệp Thu sẽ bị xem như là kẻ thứ ba, hình tượng muốn rửa cũng không rửa sạch.
Có người trả lời tỏng nhóm: 【Giải thích rõ với Diệp Thu trước đã.】
"Anh hai, anh làm gì vậy?" Giọng nói của Hề Gia vọng từ tầng ba xuống.
Quý Thanh Thời ngẩng đầu, "Nửa đêm rồi còn sao còn chưa ngủ?"
Hề Gia ngủ không được, đang chờ tin nhắn.
Sắp tới đêm Giáng sinh rồi mà người đàn ông đã xem mắt là Mạc Dư Thâm kia vẫn không có một chút biểu hiện nào. Cả một ngày không gọi điện cũng không nhắn tin.
Nếu tâm sự với mấy người trên diễn đàn blog thì họ đã sớm khuyên cô rút lui.
Hề Gia đứng ở bên ngoài chờ hai phút, xác định điện thoại không có vấn đề mới quay về phòng.
Hôm nay cô chỉ lo cho chung thân đại sự của đời mình nên vẫn chưa có thời gian xem hot search của Diệp Thu và Quý Thanh Thời.
Về giường, Hề Gia bò lên chăn, đội nón ngựa, hai tay chống cằm nhìn điện thoại. Còn có hơn mười phút nữa là đến 0 giờ, Mạc Dư Thâm chắc sẽ không gọi điện cho cô.
Dựa vào tính cách của anh thì càng không có chuyện gửi tin nhắn chúc phúc lúc nửa đêm.
Lúc này, Mạc Dư Thâm đang ở biệt thư, tựa vào đầu giường đọc sách, thỉnh thoảng nhìn điện thoại. Hôm nay Hề Gia vẫn chưa gọi cho anh đi ký thỏa thuận ly hôn. Không biết có phải cô đổi ý rồi hay không.
Vốn dĩ còn muốn trông cậy vào Quý Thanh Thời giật dây, ai ngờ Quý Thanh Thời bán thảm còn đắt hơn anh.
Mạc Dư Thâm vốn muốn gửi tin nhắn chúc phúc cho Hề Gia lúc 0 giờ nhưng cuối cùng lại thôi.
Chủ động gửi tin nhắn sẽ không "nạnh nùng".
Không giờ không một phút.
Hề Gia vuốt đuôi ngựa, tắt đèn đi ngủ.
Người đàn ông này đúng là thiếu ngược.
Nếu trong kịch bản của cô có một người đàn ông như vậy thì cô nhất định sẽ ngược cho hắn đau hết cả tim, gan, phèo, phổi, dạ dày.
Tránh cho đêm dài lắm mộng, cô quyết định ngày mai sẽ đi nhờ luật sư Trình soạn thảo hợp đồng rồi ký mau ký lẹ. Như vậy thì tảng đá tỏng lòng mới buông xuống được.
Sau đó cùng anh đi lĩnh sổ đỏ*.
*giấy đăng ký kết hôn.
Hôm sau, cuối tuần.
Hề Gia rời giường như thường lệ, chưa đến sáu giờ đã tỉnh.
Cô rất ít khi xin nghỉ, ngày lễ cũng đi huấn luyện như bình thường. Nửa đêm qua cô gửi tin nhắn cho Võ Dương xin nghỉ nửa ngày để đi ký hợp đồng hôn nhân.
Hề Gia chải chuốt tỉ mỉ một phen, sáu giờ rưỡi xuống lầu. Đúng lúc Quý Thanh Thời từ phòng bước ra.
"Chào buổi sáng Quý nhị."
"Ừm."
Hề Gia thấy sắc mặt Quý Thanh Thời thật khó coi, lạnh như băng: "Sao vậy?"
Quý Thanh Thời chỉ chỉ tòa núi nhỏ ở phòng khách, "Mệt."
Hồi nãy Hề Gia cúi đầu nhìn điện thoại nên không chú ý đến phòng khách. Lúc này thấy chiếc tất Giáng sinh siêu to khổng lồ này mới trợn mắt há mồm. Là ai đã nghĩ ra chủ ý chiếc tất lớn như vậy chứ.
Quá hợp ý cô rồi.
Lễ Giáng sinh hai năm trước, Quý Thanh Viễn và Quý Thanh Thời không có thời gian đón Giáng sinh cùng cô. Chiếc tất là chủ ý của cô nhưng qua một đêm đã quên sạch.
Hề Gia ôm Quý Thanh Thời một cái, "Cảm ơn anh hai."
Cô chạy bước nhỏ đến xem quà, có điều nhiều quá nên cô không có thời gian mở. Tất cả tâm tư sáng nay của cô đều đặt lên trên hợp đồng hôn nhân.
Một đêm trôi qua, những hot search liên quan đến Quý Thanh Thời, Diệp Thu và Sở Sam đã không còn tung tích nên Hề Gia không thấy được.
Hề Gia ăn sáng đơn giản xong rồi cầm một quả bình an được đóng gói nhanh chóng ra xe tiến thẳng đến văn phòng luật của Trình Duy Mặc.
Hai ngày nay trời nhiều mây, bảy giờ rồi mà mặt trời mới bắt đầu ló djang.
Bảy giờ rưỡi Hề Gia đã đến văn phòng luật, kiên nhẫn chờ Trình Duy Mặc tới. Trong lúc đó cô cũng gửi tin nhắn cho Mạc Dư Thâm: 【Mạc tổng, Hôm nay có thời gian không? Chúng ta ký thỏa thuận ly hôn?】
Mạc Dư Thâm: 【Sáng nay có rảnh, ở đâu?】
Hề Gia gửi định vị sang cho anh, Mạc Dư Thâm nhìn cái địa chỉ kia nửa ngày, là văn phòng luật của Trình Duy Mặc.
Lần ký thỏa thuận trước cũng là ở văn phòng luật của Trình Duy Mặc, nhưng là anh tìm Trình Duy Mặc.
Lần này là cô.
Những thứ khác đều không thay đổi, bao gồm cả tin nhắn vừa rồi, không hơn không kém bao nhiêu chữ.
Mạc Dư Thâm trả lời Hề Gia: 【Tám giờ tôi tới.】
Hôm nay là cuối tuần nên Trình Duy Mặc đến trễ hơn một tiếng so với thường ngày.
Lúc Mạc Dư Thâm đến dưới văn phòng luật, Trình Duy Mặc còn chưa tới.
Hề Gia nhìn thấy xe của Mạc Dư Thâm, chộp lấy quả bình an tho xuống xe.
"Chào buổi sáng." Hề Gia chào hỏi.
Mạc Dư Thâm gật đầu, mắt nhìn hộp quà trên tay Hề Gia. Tinh xảo đáng yêu, bên trong chắc là quả bình an, còn tưởng là sẽ tặng cho anh.
Nhưng mà đã năm phút trôi qua, cô vẫn chưa có ý định đưa cho anh.
Vậy chắc là đưa cho Trình Duy Mặc rồi.
Mạc Dư Thâm thu hồi tầm mắt, không thèm nhìn trái táo đó nữa.
Hai người sóng vai đi vào cao ốc.
Hề Gia bưng hộp, tai tay đã đỏ lên. Cô chuẩn bị quả bình an cho Mạc Dư Thâm nhưng lại nghĩ không thể quá chủ động nên đành giả đò.
"Hôm nay lạnh thât. Mạc tổng, anh cầm giúp tôi một chút, tôi mang bao tay."
Mạc Dư Thâm không muốn một chút nào, chần chờ mấy giây mới đưa tay cầm lấy.
Hề Gia mở túi, kiếm đi kiếm lại nhiều lần, "Tôi quên cho bao tay vào túi rồi."
Nói, cô xoa xoa đôi bàn tay sưởi ấm.
"Sáng nay anh đã ăn quả bình an chưa?"
Mạc Dư Thâm: "Chưa."
Hề Gia: "Nghe nói ăn quả bình an vào Giáng sinh sẽ khỏe mạnh. Vậy cái này cho anh, lát nữa tôi lại đem lên cho luật sư Trình cái khác."
*
#04062020
/118
|