Bờ vai của Thích Nguyên Hàm bị Diệp Thanh Hà cắn trọn.
Diệp Thanh Hà hôn nhẹ nhàng, chạm một cái, rồi lại chạm một cái, mỗi lần một cái là hơi thở của Thích Nguyên Hàm lại dồn dập theo.
Diệp Thanh Hà một đường hôn đến dây áo Thích Nguyên Hàm, khẽ dừng lại một chút, sau đó, ngón tay nàng nhẹ nhàng trượt dần xuống eo Thích Nguyên Hàm.
"Ưʍ..." Thích Nguyên Hàm không nhịn được rêи ɾỉ một tiếng.
"Sao thế?" Diệp Thanh Hà sáp tới, nghiêng người nhìn Thích Nguyên Hàm, ngón tay nàng đặt trên eo Thích Nguyên Hàm, giọng nói nhẹ như lông lồng, gãi ngứa vào lỗ tai Thích Nguyên Hàm.
Thích Nguyên Hàm không trả lời cô, tiếp tục giả vờ ngủ, chỉ hối hận sao lại để bản thân rơi vào bờ biên ngủ say này, tiến một bước là hố lửa, lùi một bước là vách núi.
Hai người dính gần quá, cơ thể cô dần dần nóng lên, thiêu đốt từ cánh tay trần trụi, cho đến cái bụng nhỏ, nóng bỏng khiến cô nhễ nhại mồ hôi, trên người nhớp nháp rất khó chịu.
Thích Nguyên Hàm nghĩ, nếu như ban đầu cô không giả ngủ thì tốt, bây giờ cô có thể hợp tình hợp lý mà đẩy Diệp Thanh Hà ra, sẽ không đến mức Diệp Thanh Hà dựa gần như vậy, cô không còn chỗ trốn tránh, lại không thể lùi ra xa Diệp Thanh Hà.
Đang suy nghĩ, Diệp Thanh Hà lại nói bên tai cô: "Chị lại gần em một chút đi, như thế này gần biên quá, nguy hiểm lắm."
Đúng vậy, chỉ cần khẽ xoay người, sẽ có khả năng ngã dập mông, nếu để ý kỹ hơn, sẽ phát hiện ra câu nói của Diệp Thanh Hà có hai nghĩa, cô và nàng có mối quan hệ gần đường biên ranh giới, nếu còn từ chối nữa thì sẽ rất nguy hiểm.
Diệp Thanh Hà đang dẫn lối cô rơi vào lòng nàng.
Qua một lúc, Diệp Thanh Hà cuối cùng cũng dịch người ra giữa giường một chút, không dính chặt lấy Thích Nguyên Hàm nữa, nhưng họ vẫn duy trì khoảng cách một milimet.
Thích Nguyên Hàm luôn muốn nằm quay lưng lại với nàng, lại sợ Diệp Thanh Hà sáp đến. Cô nhịn xuống, lựa chọn nằm thẳng người, không tự làm khó mình nữa.
Giống như bác sĩ phụ trách và Thẩm Dao Ngọc đã từng nói, đêm dài đằng đẵng, nếu như có một người bên cạnh có thể khiến mình ngủ ngon hơn, cho dù có chen chúc cùng một giường, thì cũng không sao cả.
Đêm này, Diệp Thanh Hà chỉ nhấm nháp bờ vai cô, cũng không quậy lắm, Thích Nguyên Hàm nhắm mắt chìm vào giấc ngủ yên bình, lúc thức dậy cả tinh thần lẫn thể chất đều sảng khoái.
Diệp thanh Hà ngủ bên cạnh cô vẫn chưa tỉnh.
Rõ ràng tối qua Diệp Thanh Hà kéo chăn của cô, bây giờ thì nằm dang tay dạng chân, váy kéo lên đến tận eo, lộ ra qυầи ɭóŧ màu hồng, Thích Nguyên Hàm kéo váy nàng xuống, đắp chăn mỏng cho nàng.
Thích Nguyên Hàm nhẹ tay nhẹ chân lấy quần áo đi tắm, Chu Vĩ Xuyên cũng dậy sớm, đứng ngoài ban công gọi điện thoại, hắn hạ thấp giọng , không biết là đang nói gì, nhìn thấy Thích Nguyên Hàm thì sững người, vội che loa điện thoại.
"Em, em dậy rồi hả."
Thích Nguyên Hàm ừm một tiếng, kéo lên dây áo đã trượt xuống khỏi vai, đi vào phòng tắm, Chu Vĩ Xuyên chạy nhanh lại nhìn chằm chằm vai cô, hỏi: "Sao vai em đỏ một đống thế kia?"
"Không sao, bị dị ứng thôi, mấy ngày không về nhà, giường không sạch sẽ, chắc bị dị ứng mạt ."
Chu Vĩ Xuyên ồ một tiếng, Thích Nguyên Hàm tát tay hắn, nói: "Sao em họ của anh đêm qua lại chạy đến giường em rồi, em ấy đã giành chăn thì thôi, còn lao lên cắn người, em nể mặt anh mới nhẫn nhịn, không đạp người ta xuống."
Chu Vĩ Xuyên vò đầu, cười nói: "Trong nhà còn phòng đâu, chỉ còn cách bảo em ấy đến phòng em thôi, haizz, còn không phải do em, ai bảo em cứ không về nhà, trong nhà không có ai dọn dẹp..."
Còn đang nói, ngón tay hắn không giữ chặt, điện thoại đột nhiên phát ra tiếng thút thít, yếu ớt, nghe như cô gái đang khóc.
Chu Vĩ Xuyên vội tắt máy, nói rằng khách hàng gọi đến, sau đó chạy vào phòng sách.
Thích Nguyên Hàm không đi tìm hiểu kỹ, mà đi tắm.
Cô cởϊ qυầи áo, nhìn dấu vết trên vai, đêm qua Diệp Thanh Hà chỉ hôn một lúc, sao lại đỏ một vùng như vậy.
Nói như nào nhỉ, như thể chảy máu mao mạch.
Còn có một cách nói rất ám muội, gọi là, hickey,
Nước từ voi hoa sen rơi xuống bờ vai, Thích Nguyên Hàm nhẹ nhàng vuốt ve, ngón tay ấn lên trên, có thể cảm thấy hơi đau, cô thoa sữa tắm, đầu ngón tay xoa theo vòng ở đó.
Cô nhớ đến lời của Thẩm Dao Ngọc, cún thích cắn người.
Thẩm Dao Ngọc nói người giống như Diệp Thanh Hà, không thể nhịn lâu, không thì sau này em ấy sẽ thành một chú cún hoang nhỏ điên dại vì nhịn, không thu lại được răng nanh, sẽ cắn cho người ta cả người đầy dấu răng, thế nên phải sắm cho nàng vòng cổ và dây thừng từ sớm.
"Miêu tả như vậy, nghe giống như bệnh chó dại." Thích Nguyên Hàm không nhịn được cười ra tiếng.
Tắm xong, Thích Nguyên Hàm lau khô người, mặc bộ mới mua hôm trước, áo sơ mi trắng phối với quần yếm, thắt thêm cà vạt màu đen, cô soi gương, ngắm mãi lại thấy có chút xấu hổ.
Ngày nào cô cũng mặc quần áo chỉnh tề đi làm, nhưng nhìn tổng thể rất nghiêm trang, bộ đang mặc này trông có vẻ chỉnh tề, thực chất mang vẻ quyến rũ ẩn nhẫn.
Cô đang ở tuổi quá độ, phải từ một cô gái trẻ trung lột xác thành một người phụ nữ trưởng thành. Bây giờ đột nhiên quay ngược thời gian, trở nên tươi trẻ hơn, không khỏi có chút kích động.
Thích Nguyên Hàm lắc lư cổ, nhìn từ sau vai, mông được quần bó sát, vẽ ra vài nếp gấp, làm mông căng tròn đầy đặn, cô không nhịn được véo mình một cái, xúc cảm rắn chắc, mặt cô đỏ bừng lên, cô xoa mặt, một mình đứng ở bên trong làm dáng một lúc lâu.
Khi ra ngoài, Thích Nguyên Hàm khống chế lại cảm xúc, Diệp Thanh Hà đã dậy, đang uống nước, quay đầu nhìn về phía cô, sau đó, Diệp Thanh Hà cong môi cười, ánh nắng buổi sớm tràn vào từ ngoài cửa sổ, dung hòa với mặt nghiêng nàng.
Thích Nguyên Hàm nhìn lóa mắt, ngây người một lúc, cô không được tự nhiên mà hỏi: "Em không có quần áo để thay hả?"
Diệp Thanh Hà vẫn còn mặc váy ngủ, ừm một tiếng, "Lát nữa về nhà một chuyến cũng được, em không vội đến công ty."
Thích Nguyên Hàm về phòng, lấy một bộ quần áo đưa cho nàng, mấy ngày trước nàng giúp cô chọn quần áo, bản thân mặc thử cũng vừa ý, xem như quà đáp lễ vậy.
Diệp Thanh Hà nhận lấy quần áo vào phòng tắm.
Chu Vĩ Xuyên gọi điện thoại xong từ phòng sách đi ra, hắn nói với Thích Nguyên Hàm, "Vợ à, em đúng là miệng dao găm, tâm đậu phụ, thật ra em cũng không ghét Thanh Hà đến mức đó nhỉ, anh thấy em có thể tiếp nhận em ấy, làm bạn với em ấy."
Thích Nguyên Hàm lườm hắn một cái, Chu Vĩ Xuyên càng cười tươi hơn.
Vẻ bề ngoài Chu Vĩ Xuyên không tồi, xem như là trai đẹp trong đám đàn ông, thân hình một mét tám tám, dáng người cũng chuẩn, nhưng mà bên ngoài mạ vàng, bên trong tồi tàn thối nát, nói chuyện còn không thèm suy nghĩ.
Họ không ăn sáng ở nhà, lái xe đi ăn ở ngoài, nhưng lúc này nhà hàng bên ngoài chưa mở cửa, quán ăn ven đường thì, Chu Vĩ Xuyên chê bần hèn, không chịu đi.
Vì vậy đi lượn một vòng, ba người để bụng đói meo, hắn chở Thích Nguyên Hàm cùng Diệp Thanh Hà đến cửa công ty, Thích Nguyên Hàm và Diệp Thanh Hà xuống xe cùng lúc, hắn vẫn ngồi ở ghế lái.
Thích Nguyên Hàm hỏi hắn: "Anh không đi làm?"
Chu Vĩ Xuyên đáp: "Không đi, đợi thẳng đến sinh nhật ông thôi, hai người đi làm đi, anh về nhà nấu cơm cho."
Thích Nguyên Hàm nhìn hắn, nghĩ xem hắn là đang nói thật, hay là cố ý đùa cợt, sao hắn có thể nói ra câu kiểu này.
"Sao vậy?" Chu Vĩ Xuyên không hề giả tạo, hắn muốn về nhà nấu cơm, sau đó đưa cho vợ cùng tình nhân của mình ăn.
Thích Nguyên Hàm nói: "Không có gì, chỉ cảm thấy anh rất biết nghĩ cho người khác."
Chu Vĩ Xuyên cười haha, "Anh thỉnh thoảng cũng muốn lười, dù sao đến công ty cũng không có chuyện gì làm, còn bị một đám người bàn tán, haizz, cái miệng của đám người kia không nhả được câu nào tốt lành, anh sắp không chịu nổi rồi."
Thích Nguyên Hàm cười nói: "Anh cũng biết họ hàng nhà anh không ra gì nhỉ."
Chu Vĩ Xuyên than thở, "Nếu như là một gia đình thường, có khi còn hòa thuận vui vẻ, bây giờ trên mặt lợi ích, tình cảm gia đình tự nhiên sẽ giảm đi nhiều."
Thích Nguyên Hàm xoay người đi vào công ty.
Diệp Thanh Hà chậm rãi theo sau cô, lúc nàng không nói chuyện rất yên tĩnh, rất dễ quên nàng còn ở bên, nhưng tiếng giày cao gót giẫm lên trên nền đất rất rõ ràng, Thích Nguyên Hàm luôn nghe thấy.
Người đợi thang máy rất đông, Thích Nguyên Hàm quen thói đứng trong góc, như thế này cô luôn nhìn thấy gáy của Diệp Thanh Hà.
Người người chen chúc vào, qua một lúc đã không còn nhìn thấy Diệp Thanh Hà nữa.
Thang máy đến tầng hai mươi, Diệp Thanh Hà lại giống với mấy ngày trước, thang máy mở ra, nàng không do dự mà đi thẳng ra ngoài, còn trò chuyện cười nói với đồng nghiệp bên cạnh.
Thích Nguyên Hàm cau mày, đến bộ phận tính toán rủi ro, còn chưa bước vào cửa đã cảm giác được một tầng áp lực. Cô đang muốn mở cửa, Tiểu Chu đã từ bên trong kéo cửa ra, Tiểu Chu cầm ly cà phê vẻ mặt thê lương nói nhỏ: "Thích tổng, em sắp chịu không nổi rồi, phu nhân chủ tịch, thật sự... làm khổ người khác quá..."
Thích Nguyên Hàm vỗ vỗ vai cô ta, an ủi: "Nhịn thêm chút nữa, qua hai ngày nữa thôi, bà ấy muốn uống cà phê, thì em pha ba cốc, một cốc nóng, một cốc ấm, một cốc lạnh, chắc chắc sẽ có một cốc bà ta muốn uống."
Mắt Tiểu Chu sáng rực, "Em đi pha liền!"
Trong phòng làm việc, Khương Lâm Nguyệt ngồi vào vị trí của Thích Nguyên Hàm, người ngả ra sau, tư thế rất thoải mái, bà ta nhàn nhã xoay ghế, nhìn về phía Thích Nguyên Hàm, ánh mắt khinh khỉnh.
Thích Nguyên Hàm biết bà ta nghĩ gì, chỉ là muốn dằn vặt người của bộ phận này, nhân viên không làm gì được bà ta, nhưng thời gian trôi qua, bất bình phẫn nộ tích tụ lâu ngày, mọi người sẽ quay sang trách cứ Thích Nguyên Hàm, nói Thích Nguyên Hàm hại bọn họ cùng chịu trận.
Cô đứng một lúc, gõ cửa đi vào.
Khương Lâm Nguyệt không nhường chỗ, hỏi: "Hôm nay cô đến công ty cùng Diệp Thanh Hà?"
Từ ban công bên văn phòng làm việc, có thể nhìn thấy được cửa công ty, Chu Vĩ Xuyên không xuống xe, ắt hẳn bà ta không nhìn thấy, Thích Nguyên Hàm nói: "Vĩ Xuyên chở chúng tôi đến."
Khương Lâm Nguyệt nói: "Vĩ Xuyên ở đảo còn chưa về, cô nghĩ tôi dễ lừa thế hả? Nói dối mà cũng không biết."
Đôi môi Thích Nguyên Hàm động đậy, trong lòng nghi hoặc, nhưng không nói ra.
Không biết hai mẹ con nhà này đang làm gì, trực giác mách bảo Thích Nguyên Hàm, tạm thời không nói với Khương Lâm Nguyệt, Chu Vĩ Xuyên quay về có lợi cho cô, cô sẽ lựa chọn im lặng.
Khương Lâm Nguyệt nói: "Đừng tưởng ở công ty hai cô giả vờ như không quen biết, thì tôi sẽ không biết giữa hai cô có gian tình. Tôi nói cho cô biết, chỉ cần cô vụиɠ ŧяộʍ, phản bội Vĩ Xuyên, tôi sẽ lần ra dấu vết, tìm được bằng chứng."
Thích Nguyên Hàm còn có việc phải làm, không muốn đấu võ mồm với bà ta, cô lấy tài liệu ở trên bà, đem ra chiếc bàn nhỏ gần kệ sách để xử lý.
Khương Lâm Nguyệt rảnh rỗi, không có việc gì làm, mồm miệng nói liến thoắng, nghe rất phiền.
Chỉ được cái, tài liệu cô đều đã xem rồi, Thích Nguyên Hàm không cần mất công sức đọc hiểu, mà có thể trực tiếp đặt bút ký tên.
Sau đó, công ty mở cuộc họp, Thích Nguyên Hàm đi cùng Khương Lâm Nguyệt, Thích Nguyên Hàm thay mặt Chu Vĩ Xuyên tham gia, ngồi ở phía sau. Trong này đa phần là họ hàng thân thích của nhà họ Chu, không ai chú ý đến cô.
Cho đến khi Khương Lâm Nguyệt lên tiếng, "Ai bảo Vĩ Xuyên của chúng tôi sợ, hòn đảo có mất, nhưng lòng hiếu thảo của nó dành cho ông vẫn còn, tuy Vĩ Xuyên ở đảo không về được, nhưng nó có thể để Nguyên Hàm tham dự thay nó."
Nói đến đây Thích Nguyên Hàm liền có chút hoang mang, giọng điệu của Khương Lâm Nguyệt, hình như thật sự không biết là Chu Vĩ Xuyên đã về.
Thích Nguyên Hàm đứng lên gật đầu với mọi người, "Vĩ Xuyên đã nói với tôi là anh ấy rất nhớ ông, chuẩn bị cho ông một món quà lớn, bảo tôi đem đến cho ông anh ấy."
Mấy người kia nhìn thấy cô, không còn trách móc Chu Vĩ Xuyên nữa.
Khương Lâm Nguyệt hài lòng nhướng mày, vẻ đắc ý rõ rệt hiện ra trên mặt.
Thích Nguyên Hàm nghĩ ra một điểm, chẳng lẽ là Khương Lâm Nguyệt bảo Chu Vĩ Xuyên lén lút quay về, dặn dò hắn không được nói cho ai biết, nhưng tên ngu Chu Vĩ Xuyên này không nhịn được, lén lút nói với vợ cùng tình nhân? Sau đó bản thân chạy về trước?"
Cuộc họp kết thúc, điện thoại Thích Nguyên Hàm reo một tiếng, ra khỏi phòng họp cô mới mở ra xem, Chu Vĩ Xuyên gửi tin nhắn cho cô.
Chu Vĩ Xuyên: [Lát nữa có người đem đồ ăn đến công ty.]
Thích Nguyên Hàm trả lời: [Mẹ anh ở đây, chắc không ăn được.]
Chu Vĩ Xuyên nói: [Thế em với Thanh Hà lén trốn mà ăn, đừng để mẹ phát hiện ra, hai người lên sân thượng công ty, ở đó không có người.]
Hắn rất khéo léo trong phương diện vụиɠ ŧяộʍ này, nên truyền dạy kiến thức cho Thích Nguyên Hàm, nói: [Hai người đừng đi cùng lúc, nhân lúc không đông người, em ấy lên trước, xác định là an toàn rồi, em hãy lên.]
Thích Nguyên Hàm nhìn thấy tin nhắn này của hắn liền cười.
Thú vị.
Mẹ anh trông chừng tôi, sợ tôi nɠɵạı ŧìиɦ.
Anh lại mua đồ ăn, xúi giục tôi đi ăn sáng cùng tình nhân anh.
Anh đúng là con trai tốt của mẹ.
Lúc này vẫn chưa đến giờ ăn, Chu Vĩ Xuyên không dám khoa trương đem đến, liền gọi Diệp Thanh Hà ra ngoài công ty lấy.
Thích Nguyên Hàm kí xong mấy tài liệu, đặt bút xuống khẽ chỉnh lại quần áo, giả vờ đi đưa tài liệu, quay người vào thẳng thang máy lên sân thượng.
Cô ở công ty lâu như vậy, chưa bao giờ lên sân thượng, chỉ nghe mấy người Tiểu Chu thường nói, cái gì mà trong tiểu thuyết với phim truyền hình, nam nữ chính toàn gặp nhau trên sân thượng, sau đó viết nên một câu chuyện tình tươi đẹp, bọn họ phải lên đó đợi tình yêu tìm đến.
Vì vậy, ngày nào bọn họ cũng dành một chút xíu thời gian lên sân thượng, ngắm nhìn những tòa nhà cao tầng xung quanh, tận hưởng tương lai tươi đẹp của cuộc sống định cư nơi thành phố.
Thật không thể không khen Chu Vĩ Xuyên, thế mà có thể tìm được danh lam thắng cảnh như này, để cô lên đây dùng bữa cùng Diệp Thanh Hà.
Lúc Thích Nguyên Hàm lên, Diệp Thanh Hà đã ở đó đợi cô, sân thượng không có ghế, Diệp Thanh Hà tựa vào lan can, một tay cầm hộp thức ăn.
Nàng cười hỏi: "Hình như ăn hơi muộn, đói rồi phải không."
"Cũng bình thường."
Bình thường Thích Nguyên Hàm mà ngủ dậy muộn, toàn bỏ ăn sáng mà đến công ty, đợi đến trưa mới lại nhà ăn công ty ăn cho qua bữa.
Lúc này đã hơn mười giờ, mùa hè mặt trời mọc sớm, Diệp Thanh Hà cầm hộp cơm, đi ra sau, nói: "Ở đằng kia không nắng, lại đó đi."
Thích Nguyên Hàm đi theo, giây sau liền sửng sốt, dưới đất trải một tấm thảm màu tím, có lẽ là do sợ gió thổi bay, bên trên còn đặt hai ly trà trái cây đè lên.
Diệp Thanh Hà mặc váy, chỉ có thể ngồi chéo chân, đôi chân dài cong lên, nàng mở hộp cơm ra, lấy thức ăn ra, sau đó... bày ra.
Thích Nguyên Hàm thi thoảng cũng xem phim hoạt hình và cuốn sách ảnh, luôn cảm thấy Diệp Thanh Hà cực kỳ giống với cô hầu gái quyến rũ, kỳ công bày biện món ăn, sau đó cười nói: "Chủ nhân, mời dùng bữa."
Nếu như đeo thêm tai cún thì càng giống.
Thích Nguyên Hàm bừng tỉnh, đang tự hỏi không biết có nên ngừng nói chuyện với Thẩm Dao Ngọc hay không, nhất định là do Thẩm Dao Ngọc đầu độc cô, nên cô mới có suy nghĩ như vậy.
"Thích tổng?" Diệp Thanh Hà nhỏ giọng gọi cô.
"Ừm."
Thích Nguyên Hàm ngồi sang một bên, trời hơi nắng nóng, cô cầm ly trà lên trước, nói: "Mấy thứ này chắc là anh ta đi mua, tay nghề anh ta không tốt như vậy."
Diệp Thanh Hà liền nói: "Đồ ăn là anh ta mua, đồ uống là em mua."
Nàng còn chỉ rõ ra, phân biệt rõ rệt, ai không biết còn tưởng nàng đang đòi tiền Thích Nguyên Hàm.
Trà hoa quả chua chua, có thêm đá viên, uống một ngụm cũng ngon, nhưng câu cảm ơn Thích Nguyên Hàm còn chưa kịp nói, Diệp Thanh Hà đẩy điện thoại sang, bên trên là mã QR chuyển khoản.
Không phải chứ, sao mà thật sự đòi tiền cô rồi.
Thích Nguyên Hàm ngượng ngùng, nhưng mà nghĩ lại, một ly trà hoa quả mà thôi, Diệp Thanh Hà đòi tiền cô, Diệp Thanh Hà còn không ngại cô ngại cái gì.
Thích Nguyên Hàm quét mã, hỏi nàng: "Bao nhiêu tiền."
Diệp Thanh Hà nói: "520 Thích tổng."
(*520: phát âm gần giống 我爱你: em yêu chị.)
Ngón tay Thích Nguyên Hàm khựng lại, nhìn Diệp Thanh Hà, Diệp Thanh Hà mím môi, đôi mắt sáng long lanh nhìn cô, không giống với nói đùa, Thích Nguyên Hàm cúi đầu nhập số tiền: "Chặt chém giá."
"Đích thực là cái giá này mà, quán này hôm nay có sự kiện lễ tình nhân."
Thích Nguyên Hàm nói: "Họ biết hôm nay là ngày lễ của em, nên đặc biệt tăng giá cho em hả?"
"Chắc vậy."
Lừa tiền thì lừa, còn ngụy biện.
Thích Nguyên Hàm chuyển tiền cho nàng, nói chuyện được lúc thì bụng bắt đầu kêu, cô lấy đồ ăn ăn.
Chu Vĩ Xuyên như thể sợ hai người họ ăn không no, chuẩn bị hai tầng thức ăn, tầng thứ nhất là sushi và bánh kem, tầng thứ hai là đồ ăn vặt linh tinh.
Ăn được lúc, nhìn ra xa, thật sự có thể get được cái lãng mạn mà mấy người Tiểu Chu nói, ở thành phố sa hoa này, những lúc rảnh rang sau chuỗi ngày bận tối mắt tối mũi, yên lặng ngồi ăn một bữa cơm, tìm kiếm sự yên bình trong giây lát, thật thảnh thơi thoải mái.
Ăn gần xong, nhiệt độ dần dần tăng lên, ánh nắng đã tràn qua đây, hắt lên người họ, Thích Nguyên Hàm hỏi Diệp Thanh Hà, "Em ăn xong chưa?"
Diệp Thanh Hà lấy hai chai nước súc miệng trong hộp ra, đưa cho Thích Nguyên Hàm một chai, Thích Nguyên Hàm nhận lấy, thuận miệng đùa, "Cái này bao nhiêu tiền?"
Đùa xong Thích Nguyên Hàm lại hối hận, Diệp Thanh Hà không khách sáo nói: "Cái này hơi đắt, Thích tổng, 1314 nhé."
(*1314: phát âm gần giống 一生一世:trọn đời trọn kiếp.)
Thích Nguyên Hàm trả được, nhưng không quen Diệp Thanh Hà cứ mấy phút lại bật ra mấy lời yêu đương thắm thiết như thế, người khác nói ra, cô sẽ cảm thấy sến súa, nhưng Diệp Thanh Hà nói, thì những lời ngon tiếng ngọt đó lại trở thành sự tán tỉnh mập mờ.
Nói như thế nào nhỉ.
Vẫn là do nhan sắc Diệp Thanh Hà đủ tiêu chuẩn, nói gì cũng không thấy sến, điểm cộng cho nhan sắc vậy.
Thích Nguyên Hàm dùng nước súc miệng xong, nhặt rác gom lại, lấy khăn ướt của Diệp Thanh Hà lau tay, cô liếc về phía Diệp Thanh Hà, sau đó nhìn thấy có một bóng người đằng sau tường.
Chỉ nhìn lướt qua, Thích Nguyên Hàm liền biết là ai.
Chẳng trách lúc cô ra ngoài, Khương Lâm Nguyệt không ngăn cô lại, chắc là âm mưu thả con săn sắt bắt con cá rô, đoán được cô sẽ đi gặp Diệp Thanh Hà, giả vờ buông lỏng cảnh giác, sau đó đến bắt quả tang họ.
Nắng như thế này, cũng không thấy nóng.
Thích Nguyên Hàm lười để ý đến bà ta, thích xem thì cho xem.
Dù sao cũng là Chu Vĩ Xuyên bảo cô lên đây.
Diệp Thanh Hà lại đưa bánh kem cho cô, nói: "Chị, cái này ngon, bánh sữa chua, ngập kem, ăn thêm cái này đi."
Thích Nguyên Hàm nói được, nhận lấy bánh sữa chua, trong lòng lại cảm thấy lạ, sao lúc này em ấy lại gọi chị rồi, gọi nhầm sao?
Cô vừa mới cho sữa chua vào miệng, ngón tay của Diệp Thanh Hà lần mò theo, nắm lấy lọn tóc rơi bên mặt cô, đầu ngón tay xoa vòng tròn.
Thích Nguyên Hàm quay mặt, tránh đi động tác ám muội này.
Ngón tay của Diệp Thanh Hà khựng lại, sau đó luồn tay vào mái tóc cô, ngón tay dán lên mặt cô, nhẹ nhàng vuốt ve.
Ngón tay của Diệp Thanh Hà, lành lạnh, mang theo chút ẩm ướt.
Đây là đang làm gì vậy.
Mẹ của Chu Vĩ Xuyên còn như con chuột nhìn chăm chăm họ đấy.
Thích Nguyên Hàm muốn đẩy tay nàng ra, đầu ngón tay của Diệp Thanh Hà lại trượt xuống dưới, chạm đến cằm Thích Nguyên Hàm, tính toán nâng lên.
Mỗi lần Diệp Thanh Hà có động tác này, đa phần là muốn hôn cô.
Thích Nguyên Hàm trừng nàng, "Bỏ ra."
Diệp Thanh Hà không những không bỏ ra, mà còn ngồi dậy, quỳ trước mặt cô, thành thật hỏi cô: "Chị, em có thể hôn chị không?"
Thích Nguyên Hàm kinh ngạc, đè giọng hỏi nàng, "Em đang nói linh tinh cái gì thế? Em cho rằng lúc này có thể sao?"
Diệp Thanh Hà gật đầu, nói: "Em thấy có thể."
Thích Nguyên Hàm nghĩ nàng không biết Khương Lâm Nguyệt ở đằng sau, nhắc nhở cô, "Mẹ của Chu Vĩ Xuyên đang nhìn trộm, bà ấy luôn theo dõi chúng ta, em đừng quậy, mau bỏ ra."
Diệp Thanh Hà nói: "Vậy thì vụиɠ ŧяộʍ cho bà đó xem đi."
Nàng nói rất nhẹ nhàng, không chút quan tâm, Thích Nguyên Hàm lại sững người, vô tình bóp chặt cái bánh sữa chua trong tay.
Đầu ngón tay Diệp Thanh Hà vuốt ve mặt cô, nói: "Bà ấy chăm chăm nhìn chị như vậy, cho rằng chị nɠɵạı ŧìиɦ, cho rằng chị vụиɠ ŧяộʍ, vậy thì vụиɠ ŧяộʍ cho bà ấy xem, xem bà ấy có tức chết không."
Những ngày này, biểu hiện của Diệp Thanh Hà ở công ty rất tốt, bỗng nhiên cường thế muốn hôn cô bằng được, Thích Nguyên Hàm rất khó hiểu.
Diệp Thanh Hà là không giả tạo nổi nữa, dứt khoát phá bỏ hoàn toàn, hay là nàng đang có kế hoạch gì?
Thích Nguyên Hàm còn chưa nghĩ xong, Diệp Thanh Hà đã hôn lên, đôi môi mỏng áp lên môi cô, đầu óc cô vẫn mê mang, kem bơ đặc sánh chảy ra lòng bàn tay, muốn đẩy Diệp Thanh Hà ra nhưng không còn tay nào.
Lưỡi Diệp Thanh Hà cạy môi cô, muốn chui vào miệng cô.
Bàn tay nhớp nháp của Thích Nguyên Hàm đặt lên vai Diệp Thanh Hà, đẩy hai cái, không đẩy được người ra, cho đến khi Diệp Thanh Hà chủ động lùi về phía sau một chút, môi nàng ánh lên một đường trong suốt, nàng đưa tay vuốt sợi tóc rơi trước trán của Thích Nguyên Hàm ra sau tai, nói: "Chị, hôn lại em."
Động tĩnh hôn nhau rất lớn, người đứng ở đằng kia nghe thấy âm thanh, lại không biết họ đang làm gì, nên to gan nhìn về phía họ.
Thích Nguyên Hàm có thể cảm nhận được ánh mắt phẫn nộ đang nhìn họ của Khương Lâm Nguyệt, lăng trì hai người họ, áp lực bức bách trên người Khương Lâm Nguyệt, phóng thẳng ra, dường như đang muốn lao lại đây bắt gian họ.
Con tim đập dữ dội, Thích Nguyên Hàm và Diệp Thanh Hà dây dưa đã lâu, lần đầu tiên bị người ta thẳng thừng vạch trần như vậy, cô dường như quên cả suy nghĩ, cũng không biết nên nghĩ kiểu gì.
Diệp Thanh Hà khích lệ cắn vào môi cô.
Thích Nguyên Hàm chỉ theo bản năng không chế cơ thể, mang theo lòng báo thù mà rũ mi, ánh mắt cô rơi theo sườn mũi của Diệp Thanh Hà, nhìn đôi môi đang hé mở kia nhẹ nhàng liếm qua.
Giây phút đó, đại não cô tê liệt, chỉ còn vang vọng một chữ.
Sướng.
Diệp Thanh Hà hôn nhẹ nhàng, chạm một cái, rồi lại chạm một cái, mỗi lần một cái là hơi thở của Thích Nguyên Hàm lại dồn dập theo.
Diệp Thanh Hà một đường hôn đến dây áo Thích Nguyên Hàm, khẽ dừng lại một chút, sau đó, ngón tay nàng nhẹ nhàng trượt dần xuống eo Thích Nguyên Hàm.
"Ưʍ..." Thích Nguyên Hàm không nhịn được rêи ɾỉ một tiếng.
"Sao thế?" Diệp Thanh Hà sáp tới, nghiêng người nhìn Thích Nguyên Hàm, ngón tay nàng đặt trên eo Thích Nguyên Hàm, giọng nói nhẹ như lông lồng, gãi ngứa vào lỗ tai Thích Nguyên Hàm.
Thích Nguyên Hàm không trả lời cô, tiếp tục giả vờ ngủ, chỉ hối hận sao lại để bản thân rơi vào bờ biên ngủ say này, tiến một bước là hố lửa, lùi một bước là vách núi.
Hai người dính gần quá, cơ thể cô dần dần nóng lên, thiêu đốt từ cánh tay trần trụi, cho đến cái bụng nhỏ, nóng bỏng khiến cô nhễ nhại mồ hôi, trên người nhớp nháp rất khó chịu.
Thích Nguyên Hàm nghĩ, nếu như ban đầu cô không giả ngủ thì tốt, bây giờ cô có thể hợp tình hợp lý mà đẩy Diệp Thanh Hà ra, sẽ không đến mức Diệp Thanh Hà dựa gần như vậy, cô không còn chỗ trốn tránh, lại không thể lùi ra xa Diệp Thanh Hà.
Đang suy nghĩ, Diệp Thanh Hà lại nói bên tai cô: "Chị lại gần em một chút đi, như thế này gần biên quá, nguy hiểm lắm."
Đúng vậy, chỉ cần khẽ xoay người, sẽ có khả năng ngã dập mông, nếu để ý kỹ hơn, sẽ phát hiện ra câu nói của Diệp Thanh Hà có hai nghĩa, cô và nàng có mối quan hệ gần đường biên ranh giới, nếu còn từ chối nữa thì sẽ rất nguy hiểm.
Diệp Thanh Hà đang dẫn lối cô rơi vào lòng nàng.
Qua một lúc, Diệp Thanh Hà cuối cùng cũng dịch người ra giữa giường một chút, không dính chặt lấy Thích Nguyên Hàm nữa, nhưng họ vẫn duy trì khoảng cách một milimet.
Thích Nguyên Hàm luôn muốn nằm quay lưng lại với nàng, lại sợ Diệp Thanh Hà sáp đến. Cô nhịn xuống, lựa chọn nằm thẳng người, không tự làm khó mình nữa.
Giống như bác sĩ phụ trách và Thẩm Dao Ngọc đã từng nói, đêm dài đằng đẵng, nếu như có một người bên cạnh có thể khiến mình ngủ ngon hơn, cho dù có chen chúc cùng một giường, thì cũng không sao cả.
Đêm này, Diệp Thanh Hà chỉ nhấm nháp bờ vai cô, cũng không quậy lắm, Thích Nguyên Hàm nhắm mắt chìm vào giấc ngủ yên bình, lúc thức dậy cả tinh thần lẫn thể chất đều sảng khoái.
Diệp thanh Hà ngủ bên cạnh cô vẫn chưa tỉnh.
Rõ ràng tối qua Diệp Thanh Hà kéo chăn của cô, bây giờ thì nằm dang tay dạng chân, váy kéo lên đến tận eo, lộ ra qυầи ɭóŧ màu hồng, Thích Nguyên Hàm kéo váy nàng xuống, đắp chăn mỏng cho nàng.
Thích Nguyên Hàm nhẹ tay nhẹ chân lấy quần áo đi tắm, Chu Vĩ Xuyên cũng dậy sớm, đứng ngoài ban công gọi điện thoại, hắn hạ thấp giọng , không biết là đang nói gì, nhìn thấy Thích Nguyên Hàm thì sững người, vội che loa điện thoại.
"Em, em dậy rồi hả."
Thích Nguyên Hàm ừm một tiếng, kéo lên dây áo đã trượt xuống khỏi vai, đi vào phòng tắm, Chu Vĩ Xuyên chạy nhanh lại nhìn chằm chằm vai cô, hỏi: "Sao vai em đỏ một đống thế kia?"
"Không sao, bị dị ứng thôi, mấy ngày không về nhà, giường không sạch sẽ, chắc bị dị ứng mạt ."
Chu Vĩ Xuyên ồ một tiếng, Thích Nguyên Hàm tát tay hắn, nói: "Sao em họ của anh đêm qua lại chạy đến giường em rồi, em ấy đã giành chăn thì thôi, còn lao lên cắn người, em nể mặt anh mới nhẫn nhịn, không đạp người ta xuống."
Chu Vĩ Xuyên vò đầu, cười nói: "Trong nhà còn phòng đâu, chỉ còn cách bảo em ấy đến phòng em thôi, haizz, còn không phải do em, ai bảo em cứ không về nhà, trong nhà không có ai dọn dẹp..."
Còn đang nói, ngón tay hắn không giữ chặt, điện thoại đột nhiên phát ra tiếng thút thít, yếu ớt, nghe như cô gái đang khóc.
Chu Vĩ Xuyên vội tắt máy, nói rằng khách hàng gọi đến, sau đó chạy vào phòng sách.
Thích Nguyên Hàm không đi tìm hiểu kỹ, mà đi tắm.
Cô cởϊ qυầи áo, nhìn dấu vết trên vai, đêm qua Diệp Thanh Hà chỉ hôn một lúc, sao lại đỏ một vùng như vậy.
Nói như nào nhỉ, như thể chảy máu mao mạch.
Còn có một cách nói rất ám muội, gọi là, hickey,
Nước từ voi hoa sen rơi xuống bờ vai, Thích Nguyên Hàm nhẹ nhàng vuốt ve, ngón tay ấn lên trên, có thể cảm thấy hơi đau, cô thoa sữa tắm, đầu ngón tay xoa theo vòng ở đó.
Cô nhớ đến lời của Thẩm Dao Ngọc, cún thích cắn người.
Thẩm Dao Ngọc nói người giống như Diệp Thanh Hà, không thể nhịn lâu, không thì sau này em ấy sẽ thành một chú cún hoang nhỏ điên dại vì nhịn, không thu lại được răng nanh, sẽ cắn cho người ta cả người đầy dấu răng, thế nên phải sắm cho nàng vòng cổ và dây thừng từ sớm.
"Miêu tả như vậy, nghe giống như bệnh chó dại." Thích Nguyên Hàm không nhịn được cười ra tiếng.
Tắm xong, Thích Nguyên Hàm lau khô người, mặc bộ mới mua hôm trước, áo sơ mi trắng phối với quần yếm, thắt thêm cà vạt màu đen, cô soi gương, ngắm mãi lại thấy có chút xấu hổ.
Ngày nào cô cũng mặc quần áo chỉnh tề đi làm, nhưng nhìn tổng thể rất nghiêm trang, bộ đang mặc này trông có vẻ chỉnh tề, thực chất mang vẻ quyến rũ ẩn nhẫn.
Cô đang ở tuổi quá độ, phải từ một cô gái trẻ trung lột xác thành một người phụ nữ trưởng thành. Bây giờ đột nhiên quay ngược thời gian, trở nên tươi trẻ hơn, không khỏi có chút kích động.
Thích Nguyên Hàm lắc lư cổ, nhìn từ sau vai, mông được quần bó sát, vẽ ra vài nếp gấp, làm mông căng tròn đầy đặn, cô không nhịn được véo mình một cái, xúc cảm rắn chắc, mặt cô đỏ bừng lên, cô xoa mặt, một mình đứng ở bên trong làm dáng một lúc lâu.
Khi ra ngoài, Thích Nguyên Hàm khống chế lại cảm xúc, Diệp Thanh Hà đã dậy, đang uống nước, quay đầu nhìn về phía cô, sau đó, Diệp Thanh Hà cong môi cười, ánh nắng buổi sớm tràn vào từ ngoài cửa sổ, dung hòa với mặt nghiêng nàng.
Thích Nguyên Hàm nhìn lóa mắt, ngây người một lúc, cô không được tự nhiên mà hỏi: "Em không có quần áo để thay hả?"
Diệp Thanh Hà vẫn còn mặc váy ngủ, ừm một tiếng, "Lát nữa về nhà một chuyến cũng được, em không vội đến công ty."
Thích Nguyên Hàm về phòng, lấy một bộ quần áo đưa cho nàng, mấy ngày trước nàng giúp cô chọn quần áo, bản thân mặc thử cũng vừa ý, xem như quà đáp lễ vậy.
Diệp Thanh Hà nhận lấy quần áo vào phòng tắm.
Chu Vĩ Xuyên gọi điện thoại xong từ phòng sách đi ra, hắn nói với Thích Nguyên Hàm, "Vợ à, em đúng là miệng dao găm, tâm đậu phụ, thật ra em cũng không ghét Thanh Hà đến mức đó nhỉ, anh thấy em có thể tiếp nhận em ấy, làm bạn với em ấy."
Thích Nguyên Hàm lườm hắn một cái, Chu Vĩ Xuyên càng cười tươi hơn.
Vẻ bề ngoài Chu Vĩ Xuyên không tồi, xem như là trai đẹp trong đám đàn ông, thân hình một mét tám tám, dáng người cũng chuẩn, nhưng mà bên ngoài mạ vàng, bên trong tồi tàn thối nát, nói chuyện còn không thèm suy nghĩ.
Họ không ăn sáng ở nhà, lái xe đi ăn ở ngoài, nhưng lúc này nhà hàng bên ngoài chưa mở cửa, quán ăn ven đường thì, Chu Vĩ Xuyên chê bần hèn, không chịu đi.
Vì vậy đi lượn một vòng, ba người để bụng đói meo, hắn chở Thích Nguyên Hàm cùng Diệp Thanh Hà đến cửa công ty, Thích Nguyên Hàm và Diệp Thanh Hà xuống xe cùng lúc, hắn vẫn ngồi ở ghế lái.
Thích Nguyên Hàm hỏi hắn: "Anh không đi làm?"
Chu Vĩ Xuyên đáp: "Không đi, đợi thẳng đến sinh nhật ông thôi, hai người đi làm đi, anh về nhà nấu cơm cho."
Thích Nguyên Hàm nhìn hắn, nghĩ xem hắn là đang nói thật, hay là cố ý đùa cợt, sao hắn có thể nói ra câu kiểu này.
"Sao vậy?" Chu Vĩ Xuyên không hề giả tạo, hắn muốn về nhà nấu cơm, sau đó đưa cho vợ cùng tình nhân của mình ăn.
Thích Nguyên Hàm nói: "Không có gì, chỉ cảm thấy anh rất biết nghĩ cho người khác."
Chu Vĩ Xuyên cười haha, "Anh thỉnh thoảng cũng muốn lười, dù sao đến công ty cũng không có chuyện gì làm, còn bị một đám người bàn tán, haizz, cái miệng của đám người kia không nhả được câu nào tốt lành, anh sắp không chịu nổi rồi."
Thích Nguyên Hàm cười nói: "Anh cũng biết họ hàng nhà anh không ra gì nhỉ."
Chu Vĩ Xuyên than thở, "Nếu như là một gia đình thường, có khi còn hòa thuận vui vẻ, bây giờ trên mặt lợi ích, tình cảm gia đình tự nhiên sẽ giảm đi nhiều."
Thích Nguyên Hàm xoay người đi vào công ty.
Diệp Thanh Hà chậm rãi theo sau cô, lúc nàng không nói chuyện rất yên tĩnh, rất dễ quên nàng còn ở bên, nhưng tiếng giày cao gót giẫm lên trên nền đất rất rõ ràng, Thích Nguyên Hàm luôn nghe thấy.
Người đợi thang máy rất đông, Thích Nguyên Hàm quen thói đứng trong góc, như thế này cô luôn nhìn thấy gáy của Diệp Thanh Hà.
Người người chen chúc vào, qua một lúc đã không còn nhìn thấy Diệp Thanh Hà nữa.
Thang máy đến tầng hai mươi, Diệp Thanh Hà lại giống với mấy ngày trước, thang máy mở ra, nàng không do dự mà đi thẳng ra ngoài, còn trò chuyện cười nói với đồng nghiệp bên cạnh.
Thích Nguyên Hàm cau mày, đến bộ phận tính toán rủi ro, còn chưa bước vào cửa đã cảm giác được một tầng áp lực. Cô đang muốn mở cửa, Tiểu Chu đã từ bên trong kéo cửa ra, Tiểu Chu cầm ly cà phê vẻ mặt thê lương nói nhỏ: "Thích tổng, em sắp chịu không nổi rồi, phu nhân chủ tịch, thật sự... làm khổ người khác quá..."
Thích Nguyên Hàm vỗ vỗ vai cô ta, an ủi: "Nhịn thêm chút nữa, qua hai ngày nữa thôi, bà ấy muốn uống cà phê, thì em pha ba cốc, một cốc nóng, một cốc ấm, một cốc lạnh, chắc chắc sẽ có một cốc bà ta muốn uống."
Mắt Tiểu Chu sáng rực, "Em đi pha liền!"
Trong phòng làm việc, Khương Lâm Nguyệt ngồi vào vị trí của Thích Nguyên Hàm, người ngả ra sau, tư thế rất thoải mái, bà ta nhàn nhã xoay ghế, nhìn về phía Thích Nguyên Hàm, ánh mắt khinh khỉnh.
Thích Nguyên Hàm biết bà ta nghĩ gì, chỉ là muốn dằn vặt người của bộ phận này, nhân viên không làm gì được bà ta, nhưng thời gian trôi qua, bất bình phẫn nộ tích tụ lâu ngày, mọi người sẽ quay sang trách cứ Thích Nguyên Hàm, nói Thích Nguyên Hàm hại bọn họ cùng chịu trận.
Cô đứng một lúc, gõ cửa đi vào.
Khương Lâm Nguyệt không nhường chỗ, hỏi: "Hôm nay cô đến công ty cùng Diệp Thanh Hà?"
Từ ban công bên văn phòng làm việc, có thể nhìn thấy được cửa công ty, Chu Vĩ Xuyên không xuống xe, ắt hẳn bà ta không nhìn thấy, Thích Nguyên Hàm nói: "Vĩ Xuyên chở chúng tôi đến."
Khương Lâm Nguyệt nói: "Vĩ Xuyên ở đảo còn chưa về, cô nghĩ tôi dễ lừa thế hả? Nói dối mà cũng không biết."
Đôi môi Thích Nguyên Hàm động đậy, trong lòng nghi hoặc, nhưng không nói ra.
Không biết hai mẹ con nhà này đang làm gì, trực giác mách bảo Thích Nguyên Hàm, tạm thời không nói với Khương Lâm Nguyệt, Chu Vĩ Xuyên quay về có lợi cho cô, cô sẽ lựa chọn im lặng.
Khương Lâm Nguyệt nói: "Đừng tưởng ở công ty hai cô giả vờ như không quen biết, thì tôi sẽ không biết giữa hai cô có gian tình. Tôi nói cho cô biết, chỉ cần cô vụиɠ ŧяộʍ, phản bội Vĩ Xuyên, tôi sẽ lần ra dấu vết, tìm được bằng chứng."
Thích Nguyên Hàm còn có việc phải làm, không muốn đấu võ mồm với bà ta, cô lấy tài liệu ở trên bà, đem ra chiếc bàn nhỏ gần kệ sách để xử lý.
Khương Lâm Nguyệt rảnh rỗi, không có việc gì làm, mồm miệng nói liến thoắng, nghe rất phiền.
Chỉ được cái, tài liệu cô đều đã xem rồi, Thích Nguyên Hàm không cần mất công sức đọc hiểu, mà có thể trực tiếp đặt bút ký tên.
Sau đó, công ty mở cuộc họp, Thích Nguyên Hàm đi cùng Khương Lâm Nguyệt, Thích Nguyên Hàm thay mặt Chu Vĩ Xuyên tham gia, ngồi ở phía sau. Trong này đa phần là họ hàng thân thích của nhà họ Chu, không ai chú ý đến cô.
Cho đến khi Khương Lâm Nguyệt lên tiếng, "Ai bảo Vĩ Xuyên của chúng tôi sợ, hòn đảo có mất, nhưng lòng hiếu thảo của nó dành cho ông vẫn còn, tuy Vĩ Xuyên ở đảo không về được, nhưng nó có thể để Nguyên Hàm tham dự thay nó."
Nói đến đây Thích Nguyên Hàm liền có chút hoang mang, giọng điệu của Khương Lâm Nguyệt, hình như thật sự không biết là Chu Vĩ Xuyên đã về.
Thích Nguyên Hàm đứng lên gật đầu với mọi người, "Vĩ Xuyên đã nói với tôi là anh ấy rất nhớ ông, chuẩn bị cho ông một món quà lớn, bảo tôi đem đến cho ông anh ấy."
Mấy người kia nhìn thấy cô, không còn trách móc Chu Vĩ Xuyên nữa.
Khương Lâm Nguyệt hài lòng nhướng mày, vẻ đắc ý rõ rệt hiện ra trên mặt.
Thích Nguyên Hàm nghĩ ra một điểm, chẳng lẽ là Khương Lâm Nguyệt bảo Chu Vĩ Xuyên lén lút quay về, dặn dò hắn không được nói cho ai biết, nhưng tên ngu Chu Vĩ Xuyên này không nhịn được, lén lút nói với vợ cùng tình nhân? Sau đó bản thân chạy về trước?"
Cuộc họp kết thúc, điện thoại Thích Nguyên Hàm reo một tiếng, ra khỏi phòng họp cô mới mở ra xem, Chu Vĩ Xuyên gửi tin nhắn cho cô.
Chu Vĩ Xuyên: [Lát nữa có người đem đồ ăn đến công ty.]
Thích Nguyên Hàm trả lời: [Mẹ anh ở đây, chắc không ăn được.]
Chu Vĩ Xuyên nói: [Thế em với Thanh Hà lén trốn mà ăn, đừng để mẹ phát hiện ra, hai người lên sân thượng công ty, ở đó không có người.]
Hắn rất khéo léo trong phương diện vụиɠ ŧяộʍ này, nên truyền dạy kiến thức cho Thích Nguyên Hàm, nói: [Hai người đừng đi cùng lúc, nhân lúc không đông người, em ấy lên trước, xác định là an toàn rồi, em hãy lên.]
Thích Nguyên Hàm nhìn thấy tin nhắn này của hắn liền cười.
Thú vị.
Mẹ anh trông chừng tôi, sợ tôi nɠɵạı ŧìиɦ.
Anh lại mua đồ ăn, xúi giục tôi đi ăn sáng cùng tình nhân anh.
Anh đúng là con trai tốt của mẹ.
Lúc này vẫn chưa đến giờ ăn, Chu Vĩ Xuyên không dám khoa trương đem đến, liền gọi Diệp Thanh Hà ra ngoài công ty lấy.
Thích Nguyên Hàm kí xong mấy tài liệu, đặt bút xuống khẽ chỉnh lại quần áo, giả vờ đi đưa tài liệu, quay người vào thẳng thang máy lên sân thượng.
Cô ở công ty lâu như vậy, chưa bao giờ lên sân thượng, chỉ nghe mấy người Tiểu Chu thường nói, cái gì mà trong tiểu thuyết với phim truyền hình, nam nữ chính toàn gặp nhau trên sân thượng, sau đó viết nên một câu chuyện tình tươi đẹp, bọn họ phải lên đó đợi tình yêu tìm đến.
Vì vậy, ngày nào bọn họ cũng dành một chút xíu thời gian lên sân thượng, ngắm nhìn những tòa nhà cao tầng xung quanh, tận hưởng tương lai tươi đẹp của cuộc sống định cư nơi thành phố.
Thật không thể không khen Chu Vĩ Xuyên, thế mà có thể tìm được danh lam thắng cảnh như này, để cô lên đây dùng bữa cùng Diệp Thanh Hà.
Lúc Thích Nguyên Hàm lên, Diệp Thanh Hà đã ở đó đợi cô, sân thượng không có ghế, Diệp Thanh Hà tựa vào lan can, một tay cầm hộp thức ăn.
Nàng cười hỏi: "Hình như ăn hơi muộn, đói rồi phải không."
"Cũng bình thường."
Bình thường Thích Nguyên Hàm mà ngủ dậy muộn, toàn bỏ ăn sáng mà đến công ty, đợi đến trưa mới lại nhà ăn công ty ăn cho qua bữa.
Lúc này đã hơn mười giờ, mùa hè mặt trời mọc sớm, Diệp Thanh Hà cầm hộp cơm, đi ra sau, nói: "Ở đằng kia không nắng, lại đó đi."
Thích Nguyên Hàm đi theo, giây sau liền sửng sốt, dưới đất trải một tấm thảm màu tím, có lẽ là do sợ gió thổi bay, bên trên còn đặt hai ly trà trái cây đè lên.
Diệp Thanh Hà mặc váy, chỉ có thể ngồi chéo chân, đôi chân dài cong lên, nàng mở hộp cơm ra, lấy thức ăn ra, sau đó... bày ra.
Thích Nguyên Hàm thi thoảng cũng xem phim hoạt hình và cuốn sách ảnh, luôn cảm thấy Diệp Thanh Hà cực kỳ giống với cô hầu gái quyến rũ, kỳ công bày biện món ăn, sau đó cười nói: "Chủ nhân, mời dùng bữa."
Nếu như đeo thêm tai cún thì càng giống.
Thích Nguyên Hàm bừng tỉnh, đang tự hỏi không biết có nên ngừng nói chuyện với Thẩm Dao Ngọc hay không, nhất định là do Thẩm Dao Ngọc đầu độc cô, nên cô mới có suy nghĩ như vậy.
"Thích tổng?" Diệp Thanh Hà nhỏ giọng gọi cô.
"Ừm."
Thích Nguyên Hàm ngồi sang một bên, trời hơi nắng nóng, cô cầm ly trà lên trước, nói: "Mấy thứ này chắc là anh ta đi mua, tay nghề anh ta không tốt như vậy."
Diệp Thanh Hà liền nói: "Đồ ăn là anh ta mua, đồ uống là em mua."
Nàng còn chỉ rõ ra, phân biệt rõ rệt, ai không biết còn tưởng nàng đang đòi tiền Thích Nguyên Hàm.
Trà hoa quả chua chua, có thêm đá viên, uống một ngụm cũng ngon, nhưng câu cảm ơn Thích Nguyên Hàm còn chưa kịp nói, Diệp Thanh Hà đẩy điện thoại sang, bên trên là mã QR chuyển khoản.
Không phải chứ, sao mà thật sự đòi tiền cô rồi.
Thích Nguyên Hàm ngượng ngùng, nhưng mà nghĩ lại, một ly trà hoa quả mà thôi, Diệp Thanh Hà đòi tiền cô, Diệp Thanh Hà còn không ngại cô ngại cái gì.
Thích Nguyên Hàm quét mã, hỏi nàng: "Bao nhiêu tiền."
Diệp Thanh Hà nói: "520 Thích tổng."
(*520: phát âm gần giống 我爱你: em yêu chị.)
Ngón tay Thích Nguyên Hàm khựng lại, nhìn Diệp Thanh Hà, Diệp Thanh Hà mím môi, đôi mắt sáng long lanh nhìn cô, không giống với nói đùa, Thích Nguyên Hàm cúi đầu nhập số tiền: "Chặt chém giá."
"Đích thực là cái giá này mà, quán này hôm nay có sự kiện lễ tình nhân."
Thích Nguyên Hàm nói: "Họ biết hôm nay là ngày lễ của em, nên đặc biệt tăng giá cho em hả?"
"Chắc vậy."
Lừa tiền thì lừa, còn ngụy biện.
Thích Nguyên Hàm chuyển tiền cho nàng, nói chuyện được lúc thì bụng bắt đầu kêu, cô lấy đồ ăn ăn.
Chu Vĩ Xuyên như thể sợ hai người họ ăn không no, chuẩn bị hai tầng thức ăn, tầng thứ nhất là sushi và bánh kem, tầng thứ hai là đồ ăn vặt linh tinh.
Ăn được lúc, nhìn ra xa, thật sự có thể get được cái lãng mạn mà mấy người Tiểu Chu nói, ở thành phố sa hoa này, những lúc rảnh rang sau chuỗi ngày bận tối mắt tối mũi, yên lặng ngồi ăn một bữa cơm, tìm kiếm sự yên bình trong giây lát, thật thảnh thơi thoải mái.
Ăn gần xong, nhiệt độ dần dần tăng lên, ánh nắng đã tràn qua đây, hắt lên người họ, Thích Nguyên Hàm hỏi Diệp Thanh Hà, "Em ăn xong chưa?"
Diệp Thanh Hà lấy hai chai nước súc miệng trong hộp ra, đưa cho Thích Nguyên Hàm một chai, Thích Nguyên Hàm nhận lấy, thuận miệng đùa, "Cái này bao nhiêu tiền?"
Đùa xong Thích Nguyên Hàm lại hối hận, Diệp Thanh Hà không khách sáo nói: "Cái này hơi đắt, Thích tổng, 1314 nhé."
(*1314: phát âm gần giống 一生一世:trọn đời trọn kiếp.)
Thích Nguyên Hàm trả được, nhưng không quen Diệp Thanh Hà cứ mấy phút lại bật ra mấy lời yêu đương thắm thiết như thế, người khác nói ra, cô sẽ cảm thấy sến súa, nhưng Diệp Thanh Hà nói, thì những lời ngon tiếng ngọt đó lại trở thành sự tán tỉnh mập mờ.
Nói như thế nào nhỉ.
Vẫn là do nhan sắc Diệp Thanh Hà đủ tiêu chuẩn, nói gì cũng không thấy sến, điểm cộng cho nhan sắc vậy.
Thích Nguyên Hàm dùng nước súc miệng xong, nhặt rác gom lại, lấy khăn ướt của Diệp Thanh Hà lau tay, cô liếc về phía Diệp Thanh Hà, sau đó nhìn thấy có một bóng người đằng sau tường.
Chỉ nhìn lướt qua, Thích Nguyên Hàm liền biết là ai.
Chẳng trách lúc cô ra ngoài, Khương Lâm Nguyệt không ngăn cô lại, chắc là âm mưu thả con săn sắt bắt con cá rô, đoán được cô sẽ đi gặp Diệp Thanh Hà, giả vờ buông lỏng cảnh giác, sau đó đến bắt quả tang họ.
Nắng như thế này, cũng không thấy nóng.
Thích Nguyên Hàm lười để ý đến bà ta, thích xem thì cho xem.
Dù sao cũng là Chu Vĩ Xuyên bảo cô lên đây.
Diệp Thanh Hà lại đưa bánh kem cho cô, nói: "Chị, cái này ngon, bánh sữa chua, ngập kem, ăn thêm cái này đi."
Thích Nguyên Hàm nói được, nhận lấy bánh sữa chua, trong lòng lại cảm thấy lạ, sao lúc này em ấy lại gọi chị rồi, gọi nhầm sao?
Cô vừa mới cho sữa chua vào miệng, ngón tay của Diệp Thanh Hà lần mò theo, nắm lấy lọn tóc rơi bên mặt cô, đầu ngón tay xoa vòng tròn.
Thích Nguyên Hàm quay mặt, tránh đi động tác ám muội này.
Ngón tay của Diệp Thanh Hà khựng lại, sau đó luồn tay vào mái tóc cô, ngón tay dán lên mặt cô, nhẹ nhàng vuốt ve.
Ngón tay của Diệp Thanh Hà, lành lạnh, mang theo chút ẩm ướt.
Đây là đang làm gì vậy.
Mẹ của Chu Vĩ Xuyên còn như con chuột nhìn chăm chăm họ đấy.
Thích Nguyên Hàm muốn đẩy tay nàng ra, đầu ngón tay của Diệp Thanh Hà lại trượt xuống dưới, chạm đến cằm Thích Nguyên Hàm, tính toán nâng lên.
Mỗi lần Diệp Thanh Hà có động tác này, đa phần là muốn hôn cô.
Thích Nguyên Hàm trừng nàng, "Bỏ ra."
Diệp Thanh Hà không những không bỏ ra, mà còn ngồi dậy, quỳ trước mặt cô, thành thật hỏi cô: "Chị, em có thể hôn chị không?"
Thích Nguyên Hàm kinh ngạc, đè giọng hỏi nàng, "Em đang nói linh tinh cái gì thế? Em cho rằng lúc này có thể sao?"
Diệp Thanh Hà gật đầu, nói: "Em thấy có thể."
Thích Nguyên Hàm nghĩ nàng không biết Khương Lâm Nguyệt ở đằng sau, nhắc nhở cô, "Mẹ của Chu Vĩ Xuyên đang nhìn trộm, bà ấy luôn theo dõi chúng ta, em đừng quậy, mau bỏ ra."
Diệp Thanh Hà nói: "Vậy thì vụиɠ ŧяộʍ cho bà đó xem đi."
Nàng nói rất nhẹ nhàng, không chút quan tâm, Thích Nguyên Hàm lại sững người, vô tình bóp chặt cái bánh sữa chua trong tay.
Đầu ngón tay Diệp Thanh Hà vuốt ve mặt cô, nói: "Bà ấy chăm chăm nhìn chị như vậy, cho rằng chị nɠɵạı ŧìиɦ, cho rằng chị vụиɠ ŧяộʍ, vậy thì vụиɠ ŧяộʍ cho bà ấy xem, xem bà ấy có tức chết không."
Những ngày này, biểu hiện của Diệp Thanh Hà ở công ty rất tốt, bỗng nhiên cường thế muốn hôn cô bằng được, Thích Nguyên Hàm rất khó hiểu.
Diệp Thanh Hà là không giả tạo nổi nữa, dứt khoát phá bỏ hoàn toàn, hay là nàng đang có kế hoạch gì?
Thích Nguyên Hàm còn chưa nghĩ xong, Diệp Thanh Hà đã hôn lên, đôi môi mỏng áp lên môi cô, đầu óc cô vẫn mê mang, kem bơ đặc sánh chảy ra lòng bàn tay, muốn đẩy Diệp Thanh Hà ra nhưng không còn tay nào.
Lưỡi Diệp Thanh Hà cạy môi cô, muốn chui vào miệng cô.
Bàn tay nhớp nháp của Thích Nguyên Hàm đặt lên vai Diệp Thanh Hà, đẩy hai cái, không đẩy được người ra, cho đến khi Diệp Thanh Hà chủ động lùi về phía sau một chút, môi nàng ánh lên một đường trong suốt, nàng đưa tay vuốt sợi tóc rơi trước trán của Thích Nguyên Hàm ra sau tai, nói: "Chị, hôn lại em."
Động tĩnh hôn nhau rất lớn, người đứng ở đằng kia nghe thấy âm thanh, lại không biết họ đang làm gì, nên to gan nhìn về phía họ.
Thích Nguyên Hàm có thể cảm nhận được ánh mắt phẫn nộ đang nhìn họ của Khương Lâm Nguyệt, lăng trì hai người họ, áp lực bức bách trên người Khương Lâm Nguyệt, phóng thẳng ra, dường như đang muốn lao lại đây bắt gian họ.
Con tim đập dữ dội, Thích Nguyên Hàm và Diệp Thanh Hà dây dưa đã lâu, lần đầu tiên bị người ta thẳng thừng vạch trần như vậy, cô dường như quên cả suy nghĩ, cũng không biết nên nghĩ kiểu gì.
Diệp Thanh Hà khích lệ cắn vào môi cô.
Thích Nguyên Hàm chỉ theo bản năng không chế cơ thể, mang theo lòng báo thù mà rũ mi, ánh mắt cô rơi theo sườn mũi của Diệp Thanh Hà, nhìn đôi môi đang hé mở kia nhẹ nhàng liếm qua.
Giây phút đó, đại não cô tê liệt, chỉ còn vang vọng một chữ.
Sướng.
/127
|