2 – Đằng sau chiếc mặt nạ đoan trang nho nhã ấy, chẳng qua mẹ cô chỉ là đồ gái điếm không biết xấu hổ.
Có lẽ vì đôi giày ấy quá đẹp, sau nhiều lần do dự, cuối cùng Tô Quân Lương cũng mở tấm danh thiếp mà hôm ấy Thẩm Ngôn đưa cho cô ấy, nhấn dãy số trên đó.
Giọng nói của Thẩm Ngôn trong điện thoại có vẻ rất vui, chị ta trêu chọc Tô Quân Lương:
- Em thật là kiên nhẫn, nếu tối nay không gọi thì ngày mai chị sẽ đi nó đi làm.
Tô Quân Lương cũng rất ngại:
- Không cần chị tặng, em mua lại của chị.
Không biết vì sao Thẩm Ngôn rất kiên quyết:
- Chị không thiếu mấy trăm tệ, đã nói tặng em là tặng em, em cứ coi như chúng ta có duyên với nhau đi.
Lúc ấy tưởng rằng sự việc rất đơn giản, tất cả đều có thể dùng hai từ “duyên phận” để giải thích. Chỉ là không hề nghĩ duyên phận cũng có lương duyên và nghiệt duyên!
Tô Quân Lương nghĩ một lúc, cuối cùng đã thỏa hiệp. Nhưng cô ấy vẫn kiên quyết không thể nhận không:
- Vậy cuối tuần em mời chị đi ăn.
Thẩm Ngôn là người rất dứt khoát:
- Cũng được, như thế em cũng an tâm rồi chứ!
Sau khi hẹn Thẩm Ngôn xong, Tô Quân Lương chạy đến nói với người đang buồn rầu là tôi:
- Đến lúc ấy cậu đi cùng mình nhé! Mình sợ ít người không biết nói gì sẽ khó xử.
Tôi xị mặt ra không nhìn cô ấy:
- Mất điện thoại rồi, mình rất xót, cậu cứ mặc kệ mình, để mình “tự sinh tự diệt đi”!
Cô ấy an ủi:
- Trời ơi, có bảo cậu đi hôm nay đâu, cuối tuần cơ mà, không biết chừng đến cuối tuần tâm trạng của cậu sẽ khá hơn!
Khá hơn? Sau này đi trên đường, chỉ cần gặp Advantis thì tâm trạng của tôi sẽ không thể tốt được!
Tôi hét lên với Tô Quân Lương:
- Không đi! Cuối tuần mình phải đến trung tâm thành phố tìm tên Advantis ấy!
Những ngày không có điện thoại tôi thật sự rất buồn, gặp phải những giáo viên giảng bài khiến người ta ngáp dài tôi chỉ có thể nằm bò ra bàn ngủ, ngay cả quyền nhắn tin quấy rối Cố Từ Viễn cũng bị tước bỏ!
Không có điện thoại, không biết giờ giấc. Không có điện thoại, không thể chụp ảnh. Không có điện thoại, tôi không thể sống được!
Buổi trưa lúc ở nhà ăn, Cố Từ Viễn phải nghe tôi làm nhảm đến nỗi không thể chịu được nữa:
- Bà cô của tôi, buổi học chiều nay anh mặc kệ thầy giáo có điểm danh hay không, anh không đi học, anh đưa em đi mua điện thoại!
Tôi giật nảy mình, sau đó tôi nhìn anh bằng ánh mắt vừa đau xót vừa căm hận:
- Anh coi em là loại người gì? Anh tưởng em ở bên anh vì tiền của anh sao? Em nói cho anh biết, không phải, em không phải loại người ấy…
Một tràng những lời nói nhảm nhí vẫn chưa nói xong, tôi đã bị anh mắng cho một trận:
- Tống Sơ Vi, em có thể đừng nhiều lời như thế được không! Tặng cho em một chiếc điện thoại thì có gì to tát, đâu cần phải nâng cấp đến mức ấy!
Tôi ngây người nhìn anh, trong lòng đang đấu tranh kịch liệt: Đi hay không đi?
Shakespeare đã từng nói, đây là một vấn đề!
Đây là một vấn đề lớn!
Của biếu là của lo, của cho là của nợ. Nếu mình nhận chiếc điện thoại anh ta tặng, nhân cơ hội ấy anh ta đưa ra yêu cầu quá đáng, vậy mình phải làm thế nào… Mặc dù mình thà chết cũng không chịu nhục nhưng cuộc sống ngăn cách với thế giới bên ngoài quả thực rất khổ sở…
Nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy rất mâu thuẫn. Cố Từ Viễn cũng hiểu tâm tư của tôi. Anh nghĩ một lúc rồi nói:
- Vậy chúng ta đi xem trước, như thế thì được chứ!
Ha ha, đi xem dĩ nhiên là được. Đi xem không mất tiền, tôi vội vàng gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.
Có thể dáng vẻ ấy của tôi trông rất ngốc, Cố Từ Viễn nở nụ cười như muốn nói “hết cách với em”. Hi hi, thực ra bạn trai của mình rất đẹp trai!
Thế là buổi chiều tôi không đi học, Cố Từ Viễn cũng không đi học. Điều kỳ lạ là chúng tôi không hề cảm thấy tội lỗi chút nào. Anh thở dài nói:
- Chúng mình đúng là một đôi hư hỏng.
Không đúng, tôi sửa lại:
- Chúng mình là kim đồng – ngọc nữ!
Xe bus lắc lư trên đường, tôi nhớ lại chuyện đã xảy ra trên xe bus vào cái hôm tôi cùng anh đi mua máy ảnh, trong lòng trào dâng cảm giác ấm áp. Tôi nghĩ không biết từ lúc nào mình đã thật sự thích anh chàng tên là Cố Từ Viễn này.
Hồi nhỏ, đọc tiểu thuyết tình cảm hay truyện tranh, lúc nào cũng thấy có đoạn hai người cãi nhau rồi cuối cùng nảy sinh tình cảm với nhau. Lúc ấy tôi nghĩ thật hoang đường, sao có thể xảy ra chuyện ấy được. Rõ ràng là thấy chướng mắt như thế, sao có thể thích được? Sao có thể yêu được?
Tôi chuyển nghi vấn ấy sang anh:
- Này, hôm ấy anh nhìn thấy tên khốn kia chụp ảnh em, có phải là có cảm giác như nhìn thấy một cô gái thuần khiết bị làm nhục không?
Anh cười rất giả tạo, lườm tôi rồi nói:
- Em điên à? Lúc ấy cảm giác mãnh liệt nhất trong anh là có phải người đó quá thèm khát không, ngay cả người như em cũng không buông tha.
Ánh nắng ấm áp của mùa thu xuyên qua cửa sổ, hất vào đôi bàn tay đang nắm chặt. Thời tiết đẹp thế này, tâm trạng của tôi cũng rất tốt, dĩ nhiên không thèm đấu khẩu với anh:
- Đúng, em cũng thấy lạ. Đối tượng bị quấy rối tình dục chẳng phải là những cô gái giống như Lâm Mộ Sắc sao?!
Anh tò mò hỏi tôi:
- Ai?
- Chính là cô gái đứng cạnh em và Quân Lương anh nhìn thấy khi anh đến đón em hôm em bị mất điện thoại ấy, không nhớ à?
Anh nghĩ một hồi lâu, cuối cùng vẫn lắc đầu, tỏ ý thật sự không có ấn tượng gì.
Mọi chuyện trên thế giới này thật thú vị. Hôm ấy Lâm Mộ Sắc nhìn thấy Cố Từ Viễn thở hổn hển chạy đến trước mặt tôi, giống như ruồi nhìn thấy phân. Ồ, cách so sánh này không hợp lý lắm, phải nói là giống như Phan Kim Liên nhìn thấy Tây Môn Khánh. Nói một cách chính xác giống như tôi vui mừng hớn hở khi nhận ra cô bán cơm đáng ghét trong nhà ăn trả thừa tiền cho mình.
Khi tôi nhắc lại với Cố Từ Viễn một lần nữa, anh tình tứ khoác vai tôi nói:
- Được rồi, đừng nói nữa, anh biết anh đẹp trai!
Đúng là tự kỷ! Những lúc như thế lẽ nào không nên nói: “Trong mắt anh ngoài em ra không có cô gái nào khác” sao?
Chúng tôi đi quanh trung tâm bán điện thoại một vòng, cuối cùng chen vào cửa hàng đông nhất. Nhìn những mẫu điện thoại long lanh trong tủ kính, mắt tôi như sắp rơi ra ngoài. Tôi biết mình đã xong!
Chết rồi, chắc chắn hôm nay không phải là “chỉ xem mà thôi”. Trên thế giới này thứ gì tôi cũng có thể chống lại được, ngoại trừ sự mê hoặc!
Cố Từ Viễn nhìn dáng vẻ muốn khóc mà không khóc được của tôi liền mỉm cười:
- Chọn đi, anh mang thẻ!
Tôi xúc động đến rớt nước mắt. Có trời biết, từ sau khi bố tôi biến mất, không có một người khác giới nào nói với tôi những lời yêu chiều như thế. Ngay cả lúc nằm mơ tôi cũng mong có một người nói với mình: “Anh không có nhiều thứ nhưng anh nguyện cho em thứ tốt nhất!”. Và ngày hôm ấy đã đến.
Có lẽ vì sự xúc động trong đôi mắt của tôi quá mức bình thường, người khác nhìn vào lại hiểu thành bợ đỡ. Anh chàng ngồi trong quầy đang giúp đỡ khách hoàn tất thủ tục mua hàng liếc nhìn tôi, khuôn mặt ẩn chứa vẻ coi thường.
Tôi cũng không chịu thua kém liếc nhìn lại. Tấm thẻ nhân viên trước ngực có ghi, Viên Tổ Vực, cũng khá hay.
Hứ, rau ngon đều bị lợn húc đổ rồi, một cái tên hay như vậy sao lại dành cho một kẻ tư tưởng đen tối như thế!
Chọn mãi chọn mãi cuối cùng chọn được một chiếc Nokia N series màu hồng nhạt, nghe nói là số lượng có hạn.
Dĩ nhiên tôi không ấu trĩ tới mức tin rằng loại sản phẩm sản xuất theo dây chuyền này lại có hạn. Nhân lúc Cố Từ Viễn xếp hàng thanh toán, tôi ngó nghiêng xung quanh, bỗng nhiên phát hiện logo của hãng Apple trên chiếc laptop trong quầy của họ là dán vào.
Phát hiện này khiến tôi không kìm được bật cười. Viên Tổ Vực dừng tay hỏi tôi:
- Cô cười cái gì?
Tôi cũng thật ngốc, ai bảo tự chuốc lấy nỗi nhục vào mình. Tôi nói với anh ta:
- Tôi cười logo Apple kia là giả.
- Thế thì liên quan quái gì đến cô?
- …
Cố Từ Viễn quay lại, nhìn thấy mặt tôi đỏ bừng, cảm thấy rất lạ:
- Em nóng à?
Tôi lắc đầu, nắm tay anh đi ra ngoài. Trước khi đi, tôi gườm gườm nhìn Viên Tổ Vực, thầm chửi rủa một câu: “Đồ dở hơi”.
Cùng lúc Cố Từ Viễn mua điện thoại cho tôi, Đỗ Tầm đang ngồi học thì nhận được tin nhắn lạ chỉ có hai chữ:
- Ra ngoài.
Đúng lúc đang học môn chung, mấy trăm người ngồi trong giảng đường, nhìn lên nhìn xuống chỉ thấy đầu người. Cậu ta nghĩ một lúc, cuối cùng trí tò mò đã chiến thắng tinh thần ham học. Thế là cậu ta khom lưng chuồn ra cửa sau.
Hành lang yên tĩnh không một bóng người. Tiếng bước chân của Đỗ Tầm nghe rất rõ. Cậu ta nhìn trước nhìn sau, sau khi chắc chắn đây là trò đùa quái đản, cậu ta định quay về lớp học. Nhưng chưa kịp phản ứng gì thì đã bị hai cánh tay ôm chặt từ phía sau.
Mùi nước hoa vô cùng quen thuộc khiến cậu trong thoáng chốc nhận ra người đứng đằng sau.
Giọng nói ngọt ngào đầy thương cảm:
- Đừng quay đầu lại, em sợ em sẽ khóc.
Một cơn gió lướt qua hành lang.
Đỗ Tầm cảm nhận được cơ thể cô đang khẽ run lên. Rất lâu sau cô mới lên tiếng:
- Có lẽ đây chỉ là một ngày bình thường trong cuộc đời của anh nhưng em sẽ nhớ mãi mãi, cho dù là qua bao nhiêu năm. Đỗ Tầm, em về rồi.
Nếu nói không hề xúc động thì đó là giả. Bao nhiêu chuyện đã qua ùa về trong đầu. Nỗi muộn phiền khó xử cũng bị nỗi xúc động sau bao ngày xa cách che lấp. Trước khi quay người lại Đỗ Tầm nhanh chóng lấy lại vẻ lạnh lùng.
- Ngốc à, nũng nịu như thế làm gì?
Đôi mắt của Trần Chỉ Tình ngấn lệ, vẫn dáng vẻ khóc như mưa lúc ở sân bay hai năm về trước.
Nhưng những chuyện khác thì đã thay đổi đến chóng mặt.
Đỗ Tầm nhìn khuôn mặt ấy. Khuôn mặt mịn màng không một tì vết, mụn ruồi đón lệ trên khóe mắt phải vẫn còn đó. Nhưng bắt đầu từ lúc nào, khuôn mặt ấy dần trở nên nhạt nhòa trong ký ức của cậu. Khi khuôn mặt ấy một lần nữa xuất hiện, nó khiến cậu cảm thấy có chút xa lạ.
Bỗng nhiên cậu nhớ tới câu nói của Bogers: “Khi một người bước vào những năm cuối đời sẽ có rất nhiều hồi ức, nhưng hình ảnh thường xuyên tự động hiện lên trong đầu có lẽ cũng không nhiều lắm. Trong đó sẽ có một khuôn mặt trẻ trung và ký ức đẹp đẽ về khuôn mặt ấy. Khuôn mặt ấy không nhất định phải là của vợ, cũng không nhất định là của mối tình đầu mà chỉ là một thoáng chốc”.
Khoảnh khắc ấy, trong đầu Đỗ Tầm chợt lóe lên dáng vẻ tươi cười của Tô Quân Lương.
Nhưng cậu vẫn gật đầu:
- Về rồi thì tốt.
Phải rất lâu sau đó cậu mới hiểu: Tình yêu có thể bùng cháy, cũng có thể vĩnh hằng nhưng cả hai không thể cùng tồn tại.
Cuối tuần, tôi cùng Tô Quân Lương đến gặp Thẩm Ngôn. Dù sao thì không biết Cố Từ Viễn đang làm gì mà lúc nào cũng tỏ ra thần bí. Nghe nói một người bạn của anh về nước, muốn tụ tập, lại còn làm ra vẻ hỏi tôi có muốn đi cùng không. Tôi đâu phải kẻ không biết gì, bạn bè họ gặp nhau, tôi chen vào giữa lại không nói được gì, chán chết đi được, chẳng thà đi ăn uống với Tô Quân Lương.
Từ xa đã thấy Thẩm Ngôn đi về phía chúng tôi. Chị ta mặc áo sơ mi trắng, toát lên khí chất thanh thoát.
Tôi không kìm được thốt lên:
- Nhìn người phụ nữ này mới hiểu thế nào là siêu phàm thoát tục!
Quân Lương cũng không ngớt lời khen ngợi:
- Lần đầu tiên gặp, chị ấy cũng mặc áo sơ mi trắng. Chị ấy đúng là người phụ nữ mặc áo sơ mi trắng đẹp nhất mà mình từng gặp.
Lúc ấy chị ta đi đến trước mặt chúng tôi, mỉm cười nói:- Các cô gái, chúng ta đi ăn lẩu nhé!
Ba người đều rất giỏi ăn cay, vì thế liền gọi lẩu cay. Lẩu tê cay rất thích hợp với tình hữu nghị nồng cháy.
Đang ăn, bỗng nhiên tôi nghe thấy sau lưng vang lên một giọng nói rất quen, ngoảnh đầu lại thì thấy Lâm Mộ Sắc.
Cô ta nhìn thấy tôi và Tô Quân Lương cũng tỏ ra rất phấn khích:
- A… a, trùng hợp quá, mình bị leo cây rồi, ăn cùng mọi người nhé!
Người trong bốn biển đều là anh em, đây đâu phải chuyện lớn. Tô Quân Lương vẫy tay:
- Mau lại đây.
Lâm Mộ Sắc ngồi cạnh tôi. Lần này cô ta trang điểm rất đẹp, váy ren đen, thắt lưng trắng, trang điểm cũng không khoa trương. Tôi phải thật lòng nói một câu, nếu tôi là con trai thì cũng bị cô ta cuốn hút.
Đang ăn thì cô ta hỏi tôi:
- Cậu mua điện thoại mới chưa, chúng mình trao đổi số điện thoại, có thời gian rỗi thì đi chơi. Dù sao mình cũng không định đi học nữa.
Tôi có chút ngạc nhiên:
- Hả, thế cậu định làm gì?
Cô ta quay sang cười:
- Đi khắp nhân gian, được rồi, mau cho mình số điện thoại.
Sau đó cả tôi, Lâm Mộ Sắc, Tô Quân Lương và Thẩm Ngôn trao đổi số điện thoại.
Thế giới này thật nhỏ bé!
Thanh toán xong, bốn người chúng tôi đứng trước chiếc gương trong nhà vệ sinh chỉnh trang nhan sắc. Lâm Mộ Sắc vừa nhai kẹo cao su vừa lấy trong túi xách một cái lọ nhỏ xịt vào cổ tay, sau đó lại bôi sau tai. Tôi tò mò hỏi cô ta:
- Lúc nào cậu cũng mang nước hoa bên mình à?
Cô ta rất thẳng thắn:
- Đúng vậy, kẹo cao su và nước hoa nhất định phải mang bên mình. Ai mà biết được lúc nào muốn hôn hay muốn lên giường, dĩ nhiên phải chuẩn bị sẵn sàng.
Ngay cả chị Thẩm Ngôn lớn hơn chúng tôi sáu, bảy tuổi cũng phải kinh hoàng vì câu nói này:
- Sốc quá!
Lâm Mộ Sắc không hề bận tâm:
- Chẳng phải cái cô Kim Sam Soon trong phim Hàn quốc đã nói: “Hãy cứ yêu như chưa từng bị tổn thương”. Câu này có hơi sướt mướt, nên nói là hãy cứ yêu giống như vẫn còn trinh!
Tôi phát hiện muốn làm bạn với Lâm Mộ Sắc thật sự cần phải có một trái tim thật khỏe mạnh, nếu không sẽ không thể “tiêu hóa” được.
Tô Quân Lương đã từng theo người mẹ đào hoa của mình đi du lịch đến Việt Nam, Lào, Campuchia. Sau khi quay về, cô ấy nói với tôi:
- Cậu biết không, ở Campuchia có rất nhiều mìn. Chúng được chôn từ thời chiến tranh nhưng đến bây giờ vẫn chưa được gỡ hết. Mỗi năm có rất nhiều người vô tội bị thương, thậm chí chết vì mìn. Vì thế những người sống ở đó đều biết những nơi cỏ mọc um tùm không được đi. Những căn phòng đóng kín cửa không được vào. Những nơi đó có mìn, không cẩn thận một chút là sẽ mất đi hai chân hoặc tính mạng. Có quả mìn chỉ to bằng lọ nước hoa Chanel No.5 nhưng phạm vi sát thương lên đến hàng chục mét.
Nghe cô ấy kể xong, tôi đã nói như đinh đóng cột, điều đó chẳng liên quan gì đến mình, mình đâu có đến Campuchia, mìn có nổ cũng không vào người mình.
Hồi ấy, tôi không hiểu được, thật ra trong cuộc sống thanh bình cũng có mìn.
Những quả mìn này là vô hình, mắt thường không nhìn thấy nhưng một khi nó nổ thì nỗi đau mà nó mang lại còn lớn hơn những quả mìn chôn dưới đất kia.
Tôi nhớ rất rõ buổi tối Tô Quân Lương không để lại giấy nhắn hay tin nhắn cho tôi mà vội vàng quay về thành phố Z, bỗng nhiên trời nổi cơn giông bão, sấm chớp xé ngang bầu trời, mưa ào ào như muốn nhấn chìm cả thế giới.
Tôi đi đi lại lại trong ký túc giống như một con thú hoang. Đường Nguyên Nguyên đã ngủ say không kìm được bảo tôi khẽ một chút. Nếu như bình thường có thể tôi còn đấu khẩu với cô ta, làm ầm lên, nhưng lúc này toàn bộ tâm trí của tôi đều dồn vào Tô Quân Lương, vì thế tôi chạy ra hành lang bên ngoài.
Không phải điện thoại của Tô Quân Lương không liên lạc được mà là không có người nhấc máy. Điều này càng khiến người ta lo lắng. Tiếng “tút… tút” từng giây từng giây như giày vò người nghe. Tôi lẩm nhẩm với chiếc điện thoại:
- Nghe đi, nghe đi, Quân Lương, cậu nghe điện thoại đi!
Chẳng phải chúng ta là bạn thân nhất của nhau sao? Có chuyện gì không thể cùng nhau gánh vác? Mình biết cậu rất kiêu ngạo nhưng mình không phải người khác. Mình là Tống Sơ Vi. Mình là người bạn duy nhất của cậu. Vì sao ngay cả mình cậu cũng muốn trốn tránh?
Trong đêm tối tĩnh lặng, lời khẩn cầu của tôi trở nên thật vô vọng và thê lương.
Giọng nói của Cố Từ Viễn trong điện thoại nghe có vẻ mơ hồ nhưng cũng rất chân thành:
- Sơ Vi, em đã đọc tin tức mới nhất trên tờ nhật báo của thành phố Z hôm nay chưa?
Tôi cảm thấy rất kỳ lạ:
- Chưa, em đâu phải sinh viên khoa truyền thông, đọc báo làm gì? Sao thế? Trường cấp ba của chúng ta được chọn làm trường trọng điểm của toàn quốc sao?
Anh im lặng đúng một phút, rồi nói:
- Bố Quân Lương bị bắt rồi.
Đột nhiên một tia chớp xé ngang bầu trời, kéo theo tiếng sấm rền vang.
Tôi cầm điện thoại đứng giữa hành lang u tối, không nói được câu nào.
Tô Quân Lương bắt chuyến tàu đêm về thành phố. Vì mua vé gấp nên không có chỗ ngồi, cô ấy chỉ có thể đứng ở chỗ hút thuốc.
Cánh cửa sổ trong đêm tối giống như một tấm gương. Đôi mắt đờ đẫn của Tô Quân Lương nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhợt nhạt trong gương.
Cô ấy bặm môi, muốn bám vào thứ gì đó để có thêm một chút sức mạnh nhưng cuối cùng đôi tay cô ấy chỉ có thể dừng lại trên tay cầm lạnh buốt.
Chiếc điện thoại đặt ở chế độ rung, sáng rồi lại tối, tối rồi lại sáng. Suốt cả buổi tối tất cả mọi người đều tìm cô ấy. Tôi, Cố Từ Viễn, Đỗ Tầm, cả mẹ cô ấy nữa nhưng cô ấy không muốn nghe điện thoại của ai.
Cô ấy không muốn nói một câu nào. Dường như chỉ có làm như vậy thì mới có thể níu lại một chút sức mạnh để gắng gượng quay về thành phố Z.
Thỉnh thoảng có một chút ánh sáng le lói giữa cánh đồng bên ngoài cửa sổ. Rất lâu, rất lâu sau, cô ấy nhắm mắt.
Trên khuôn mặt trong gương, những giọt nước mắt lã chã tuôn rơi.
Tô Quân Lương lấy chìa khóa mở cửa. Cô ấy nhìn thấy mẹ đang ngồi trên sofa xem tivi. Trên màn hình là một đôi nam nữ với vẻ mặt và động tác rất khoa trương đang giới thiệu một chiếc điện thoại giống hệt Iphone. Đó là chương trình mua sắm qua truyền hình mà họ ghét nhất.
Nếu là bình thường, nhất định Tô Quân Lương sẽ nói với giọng đầy vẻ khinh thường.
- Nhìn ra tưởng là Apple, nhìn gần thì ra là Orange!
Nhưng hôm nay cô không còn sức để mở miệng nữa. Khoảng cách từ cửa đến sofa chẳng qua chỉ có vài mét ngắn ngủi nhưng cô bước đi rất khó nhọc.
Trong căn phòng rộng rãi, ngoài giọng nói của 2 nhân viên bán hàng trong tivi, không có âm thanh gì khác. Thời gian trôi đi từng phút từng giây, cuối cùng mẹ Quân Lương nói:
- Con không đi học, chạy về làm gì? Con về cũng không giúp được gì.
Tô Quân Lương uống một cốc nước mới lấy lại được một chút tinh thần:
- Mẹ có thể ly hôn nhưng con vĩnh viễn là con của bố.
Câu nói này giống như một mũi dao xé toạc chiếc mặt nạ giả vờ làm ra vẻ bi thương của mẹ. Đối diện với đứa con gái đã biết rõ sự thật, bỗng nhiên bà thấy mình không thể giấu diếm được gì nữa. Bà cảm thấy thì ra những gì mà mình đã dùng để tô đắp cho cuộc sống thái bình đều là những thủ đoạn tầm thường.
Tô Quân Lương thở dài:
- Mẹ, con không hy vọng mẹ có thể cùng bố vượt qua hoạn nạn. Điều này là không công bằng với mẹ. Những năm trước đây, cho dù ông ấy ở bên ngoài có… Nhưng dù sao ông ấy cũng chu cấp đầy đủ cho cuộc sống của mẹ và con. Điều này mẹ đừng quên.
Mẹ cô ấy tức giận đứng bật dậy, chỉ tay vào mặt cô ấy, nghiêm giọng nói:
- Tô Quân Lương, con nói chuyện với mẹ như thế sao?
Tô Quân Lương ngẩng đầu nhìn người phụ nữ bề ngoài mạnh mẽ nhưng bên trong yếu đuối trước mặt mình. Người phụ nữ ấy sẽ không hiểu khi nói ra những lời ấy, phận làm con như cô sẽ thấy buồn như thế nào.
Nếu những lời cô sắp nói giống như lưỡi dao sắc nhọn làm tổn thương mẹ thì đó cũng bởi vì rất nhiều năm trước đó, những việc mẹ đã làm giống như lưỡi dao sắc nhọn đâm vào tim cô. Con dao ấy vẫn còn ở đó.
Không phải cô chưa từng nghĩ đến rút nó ra nhưng nơi đó là tim. Cô không dám mạo hiểm. Cô không chắc mình có thể chịu đựng được nỗi đau đớn ấy hay không?
Đau đớn đến tột cùng.
Tô Quân Lương lấy lại bình tĩnh:
- Mẹ, mẹ biết những lời con nói đều là sự thật. Mẹ có dám nói mẹ chưa bao giờ làm chuyện có lỗi với bố không?
Đây là lần đầu tiên Tô Quân Lương xung đột với mẹ trong suốt bao nhiêu năm qua. Cô ấy không giống tôi. Sự đối kháng của tôi chẳng qua chỉ là khoa trương thanh thế, còn cô ấy thì chôn sâu trong tim, dần dần tích lũy, đợi đến thời cơ thích hợp sẽ giống như núi lửa phun trào không thể cứu vãn.
Đây cũng là lần đầu tiên mẹ Quân Lương ý thức được rằng trải qua thác lũ của thời gian, con gái của mình đã trưởng thành, trở thành một người có con mắt kiên định. Quân Lương không giống với tưởng tượng của bà, cô đã có nhận thức rõ ràng về gia đình này, xã hội này, thậm chí thế giới này. Cô có quan điểm về giá trị và nhân sinh của chính mình.
Quân Lương không còn là cô bé có thể dễ dàng bị lừa gạt, không hiểu biết chỉ cần dăm ba câu là có thể thuyết phục được.
Cô đã từng là cốt nhục của bà nhưng bây giờ, cô là một sinh mệnh hoàn toàn độc lập.
Giằng co một hồi rất lâu, cuối cùng mẹ Quân Lương ngồi thừ trên sofa.
Tô Quân Lương quay người đi vào phòng mình. Trước khi đóng cửa cô nghe thấy mẹ hỏi:
- Con biết từ lúc nào?
Cô khẽ gượng cười:
- Mười sáu tuổi… Hoặc là sớm hơn.
Tô Quân Lương chưa bao giờ nói với bất kỳ ai rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vào ngày sinh nhật lần thứ mười sáu của cô.
Tôi chỉ biết hôm ấy tuyết rơi trắng trời. Sau giờ tự học cô ấy cố chấp không chịu về nhà, đòi tôi phải đi cùng một đoạn.
Trong ký ức của tôi, hôm ấy chúng tôi đi dưới ánh đèn đường vàng nhạt. Cô ấy im lặng, không nói một câu nào. Đến tận lúc chia tay, cô ấy mới nói với tôi:
- Sơ Vi, cậu là người bạn duy nhất của mình.
Nhưng ngay cả người bạn duy nhất của cô ấy, cô ấy cũng không nói đã nhìn thấy những gì trong buổi trưa hôm ấy.
Một người phụ nữ đeo kính râm chặn cô ấy ở cổng trường, nói là muốn cho cô ấy xem một thứ “rất thú vị”. Quân Lương vốn rất mạnh dạn, không hề hỏi đối phương là ai mà đi theo luôn.
Trong một cửa hàng bánh ngọt đối diện khách sạn, người phụ nữ đeo kính râm ấy gọi cho cô một cốc sữa nóng.
Quân Lương nói, không cần nóng, lạnh cũng được.
Đối phương cười:
- Nóng thì tốt hơn, thứ mà lát nữa cháu nhìn thấy sẽ khiến toàn thân cháu lạnh buốt.
Nhìn thấy mẹ mình cùng một người đàn ông bước ra từ khách sạn, cảm giác ra sao? Tôi chưa từng trải qua, tôi không biết.
Nhiều năm sau, cuối cùng Quân Lương đã nói chuyện đó trước mặt tôi và Thẩm Ngôn. Cô ấy nói cảm giác lúc ấy giống như bị người ta tạt axit, toàn thân lở loét.
Nụ cười trên khuôn mặt mẹ cô giống như lưỡi dao chọc thẳng vào đôi mắt cô, làm tổn thương tuổi thanh xuân vốn trong sáng không chút tì vết.
Mặc dù mặc áo khoác dày, mặc dù còn đeo găng tay và đội mũ len nhưng khoảnh khắc ấy giống như bị ai đó lột sạch quần áo trói lên xe ngựa đi trên đường. Ánh mắt của tất cả mọi người khi nhìn về phía cô đều như cười cợt, chế nhạo, khinh bỉ. Mọi cái nhìn thật ác độc…
Bỗng nhiên cô hy vọng có một mảnh vải đủ lớn để bó người mình lại.
Bỗng nhiên cô hy vọng mình tan biến như mây khói.
Người phụ nữ kia rất thông minh, cũng rất cao tay. Đến tận lúc cuối cùng cô ta cũng không bỏ kính râm. Chỉ là trước khi đi, cô ta có nói với Quân Lương: “Cô chỉ muốn để cháu biết rằng, đằng sau chiếc mặt nạ đoan trang, nho nhã ấy, chẳng qua mẹ cháu chỉ là đồ gái điếm không biết xấu hổ.”
Gái điếm, không biết xấu hổ.
Đây là món quà sinh nhật kinh hoàng nhất mà Quân Lương nhận được trong dịp sinh nhật lần thứ mười sáu.
Nhiều năm sau đó, trong cái đêm tối sấm chớp đan xen này, cô ấy lại một lần nữa nhớ lại cảnh tượng ngày hôm ấy. Cô ấy co người trong căn phòng tối om, hai tay ôm đầu rất chặt, vùi mặt trong chăn khóc thảm thiết.
Tiếng bước chân dừng lại ở cửa phòng cô. Một lúc sau, giọng nói mệt mỏi ấy vang lên qua cánh cửa: “Trước khi chuyện đó xảy ra, bố mẹ đã làm xong thủ tục ly hôn. Ngày mai mẹ đưa con đến chỗ luật sư để tư vấn về những chuyện có liên quan.”
Căn phòng vắng lặng như tờ, không nhận được câu trả lời, người phụ nữ chần chừ một lúc rồi quay người bước đi.
Ánh sáng duy nhất trong đêm tối phát ra từ chiếc điện thoại của Quân Lương, tên của Đỗ Tầm hiện lên trên màn hình.
Cuối cùng cô nhấn nút nghe.
Có lẽ vì đôi giày ấy quá đẹp, sau nhiều lần do dự, cuối cùng Tô Quân Lương cũng mở tấm danh thiếp mà hôm ấy Thẩm Ngôn đưa cho cô ấy, nhấn dãy số trên đó.
Giọng nói của Thẩm Ngôn trong điện thoại có vẻ rất vui, chị ta trêu chọc Tô Quân Lương:
- Em thật là kiên nhẫn, nếu tối nay không gọi thì ngày mai chị sẽ đi nó đi làm.
Tô Quân Lương cũng rất ngại:
- Không cần chị tặng, em mua lại của chị.
Không biết vì sao Thẩm Ngôn rất kiên quyết:
- Chị không thiếu mấy trăm tệ, đã nói tặng em là tặng em, em cứ coi như chúng ta có duyên với nhau đi.
Lúc ấy tưởng rằng sự việc rất đơn giản, tất cả đều có thể dùng hai từ “duyên phận” để giải thích. Chỉ là không hề nghĩ duyên phận cũng có lương duyên và nghiệt duyên!
Tô Quân Lương nghĩ một lúc, cuối cùng đã thỏa hiệp. Nhưng cô ấy vẫn kiên quyết không thể nhận không:
- Vậy cuối tuần em mời chị đi ăn.
Thẩm Ngôn là người rất dứt khoát:
- Cũng được, như thế em cũng an tâm rồi chứ!
Sau khi hẹn Thẩm Ngôn xong, Tô Quân Lương chạy đến nói với người đang buồn rầu là tôi:
- Đến lúc ấy cậu đi cùng mình nhé! Mình sợ ít người không biết nói gì sẽ khó xử.
Tôi xị mặt ra không nhìn cô ấy:
- Mất điện thoại rồi, mình rất xót, cậu cứ mặc kệ mình, để mình “tự sinh tự diệt đi”!
Cô ấy an ủi:
- Trời ơi, có bảo cậu đi hôm nay đâu, cuối tuần cơ mà, không biết chừng đến cuối tuần tâm trạng của cậu sẽ khá hơn!
Khá hơn? Sau này đi trên đường, chỉ cần gặp Advantis thì tâm trạng của tôi sẽ không thể tốt được!
Tôi hét lên với Tô Quân Lương:
- Không đi! Cuối tuần mình phải đến trung tâm thành phố tìm tên Advantis ấy!
Những ngày không có điện thoại tôi thật sự rất buồn, gặp phải những giáo viên giảng bài khiến người ta ngáp dài tôi chỉ có thể nằm bò ra bàn ngủ, ngay cả quyền nhắn tin quấy rối Cố Từ Viễn cũng bị tước bỏ!
Không có điện thoại, không biết giờ giấc. Không có điện thoại, không thể chụp ảnh. Không có điện thoại, tôi không thể sống được!
Buổi trưa lúc ở nhà ăn, Cố Từ Viễn phải nghe tôi làm nhảm đến nỗi không thể chịu được nữa:
- Bà cô của tôi, buổi học chiều nay anh mặc kệ thầy giáo có điểm danh hay không, anh không đi học, anh đưa em đi mua điện thoại!
Tôi giật nảy mình, sau đó tôi nhìn anh bằng ánh mắt vừa đau xót vừa căm hận:
- Anh coi em là loại người gì? Anh tưởng em ở bên anh vì tiền của anh sao? Em nói cho anh biết, không phải, em không phải loại người ấy…
Một tràng những lời nói nhảm nhí vẫn chưa nói xong, tôi đã bị anh mắng cho một trận:
- Tống Sơ Vi, em có thể đừng nhiều lời như thế được không! Tặng cho em một chiếc điện thoại thì có gì to tát, đâu cần phải nâng cấp đến mức ấy!
Tôi ngây người nhìn anh, trong lòng đang đấu tranh kịch liệt: Đi hay không đi?
Shakespeare đã từng nói, đây là một vấn đề!
Đây là một vấn đề lớn!
Của biếu là của lo, của cho là của nợ. Nếu mình nhận chiếc điện thoại anh ta tặng, nhân cơ hội ấy anh ta đưa ra yêu cầu quá đáng, vậy mình phải làm thế nào… Mặc dù mình thà chết cũng không chịu nhục nhưng cuộc sống ngăn cách với thế giới bên ngoài quả thực rất khổ sở…
Nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy rất mâu thuẫn. Cố Từ Viễn cũng hiểu tâm tư của tôi. Anh nghĩ một lúc rồi nói:
- Vậy chúng ta đi xem trước, như thế thì được chứ!
Ha ha, đi xem dĩ nhiên là được. Đi xem không mất tiền, tôi vội vàng gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.
Có thể dáng vẻ ấy của tôi trông rất ngốc, Cố Từ Viễn nở nụ cười như muốn nói “hết cách với em”. Hi hi, thực ra bạn trai của mình rất đẹp trai!
Thế là buổi chiều tôi không đi học, Cố Từ Viễn cũng không đi học. Điều kỳ lạ là chúng tôi không hề cảm thấy tội lỗi chút nào. Anh thở dài nói:
- Chúng mình đúng là một đôi hư hỏng.
Không đúng, tôi sửa lại:
- Chúng mình là kim đồng – ngọc nữ!
Xe bus lắc lư trên đường, tôi nhớ lại chuyện đã xảy ra trên xe bus vào cái hôm tôi cùng anh đi mua máy ảnh, trong lòng trào dâng cảm giác ấm áp. Tôi nghĩ không biết từ lúc nào mình đã thật sự thích anh chàng tên là Cố Từ Viễn này.
Hồi nhỏ, đọc tiểu thuyết tình cảm hay truyện tranh, lúc nào cũng thấy có đoạn hai người cãi nhau rồi cuối cùng nảy sinh tình cảm với nhau. Lúc ấy tôi nghĩ thật hoang đường, sao có thể xảy ra chuyện ấy được. Rõ ràng là thấy chướng mắt như thế, sao có thể thích được? Sao có thể yêu được?
Tôi chuyển nghi vấn ấy sang anh:
- Này, hôm ấy anh nhìn thấy tên khốn kia chụp ảnh em, có phải là có cảm giác như nhìn thấy một cô gái thuần khiết bị làm nhục không?
Anh cười rất giả tạo, lườm tôi rồi nói:
- Em điên à? Lúc ấy cảm giác mãnh liệt nhất trong anh là có phải người đó quá thèm khát không, ngay cả người như em cũng không buông tha.
Ánh nắng ấm áp của mùa thu xuyên qua cửa sổ, hất vào đôi bàn tay đang nắm chặt. Thời tiết đẹp thế này, tâm trạng của tôi cũng rất tốt, dĩ nhiên không thèm đấu khẩu với anh:
- Đúng, em cũng thấy lạ. Đối tượng bị quấy rối tình dục chẳng phải là những cô gái giống như Lâm Mộ Sắc sao?!
Anh tò mò hỏi tôi:
- Ai?
- Chính là cô gái đứng cạnh em và Quân Lương anh nhìn thấy khi anh đến đón em hôm em bị mất điện thoại ấy, không nhớ à?
Anh nghĩ một hồi lâu, cuối cùng vẫn lắc đầu, tỏ ý thật sự không có ấn tượng gì.
Mọi chuyện trên thế giới này thật thú vị. Hôm ấy Lâm Mộ Sắc nhìn thấy Cố Từ Viễn thở hổn hển chạy đến trước mặt tôi, giống như ruồi nhìn thấy phân. Ồ, cách so sánh này không hợp lý lắm, phải nói là giống như Phan Kim Liên nhìn thấy Tây Môn Khánh. Nói một cách chính xác giống như tôi vui mừng hớn hở khi nhận ra cô bán cơm đáng ghét trong nhà ăn trả thừa tiền cho mình.
Khi tôi nhắc lại với Cố Từ Viễn một lần nữa, anh tình tứ khoác vai tôi nói:
- Được rồi, đừng nói nữa, anh biết anh đẹp trai!
Đúng là tự kỷ! Những lúc như thế lẽ nào không nên nói: “Trong mắt anh ngoài em ra không có cô gái nào khác” sao?
Chúng tôi đi quanh trung tâm bán điện thoại một vòng, cuối cùng chen vào cửa hàng đông nhất. Nhìn những mẫu điện thoại long lanh trong tủ kính, mắt tôi như sắp rơi ra ngoài. Tôi biết mình đã xong!
Chết rồi, chắc chắn hôm nay không phải là “chỉ xem mà thôi”. Trên thế giới này thứ gì tôi cũng có thể chống lại được, ngoại trừ sự mê hoặc!
Cố Từ Viễn nhìn dáng vẻ muốn khóc mà không khóc được của tôi liền mỉm cười:
- Chọn đi, anh mang thẻ!
Tôi xúc động đến rớt nước mắt. Có trời biết, từ sau khi bố tôi biến mất, không có một người khác giới nào nói với tôi những lời yêu chiều như thế. Ngay cả lúc nằm mơ tôi cũng mong có một người nói với mình: “Anh không có nhiều thứ nhưng anh nguyện cho em thứ tốt nhất!”. Và ngày hôm ấy đã đến.
Có lẽ vì sự xúc động trong đôi mắt của tôi quá mức bình thường, người khác nhìn vào lại hiểu thành bợ đỡ. Anh chàng ngồi trong quầy đang giúp đỡ khách hoàn tất thủ tục mua hàng liếc nhìn tôi, khuôn mặt ẩn chứa vẻ coi thường.
Tôi cũng không chịu thua kém liếc nhìn lại. Tấm thẻ nhân viên trước ngực có ghi, Viên Tổ Vực, cũng khá hay.
Hứ, rau ngon đều bị lợn húc đổ rồi, một cái tên hay như vậy sao lại dành cho một kẻ tư tưởng đen tối như thế!
Chọn mãi chọn mãi cuối cùng chọn được một chiếc Nokia N series màu hồng nhạt, nghe nói là số lượng có hạn.
Dĩ nhiên tôi không ấu trĩ tới mức tin rằng loại sản phẩm sản xuất theo dây chuyền này lại có hạn. Nhân lúc Cố Từ Viễn xếp hàng thanh toán, tôi ngó nghiêng xung quanh, bỗng nhiên phát hiện logo của hãng Apple trên chiếc laptop trong quầy của họ là dán vào.
Phát hiện này khiến tôi không kìm được bật cười. Viên Tổ Vực dừng tay hỏi tôi:
- Cô cười cái gì?
Tôi cũng thật ngốc, ai bảo tự chuốc lấy nỗi nhục vào mình. Tôi nói với anh ta:
- Tôi cười logo Apple kia là giả.
- Thế thì liên quan quái gì đến cô?
- …
Cố Từ Viễn quay lại, nhìn thấy mặt tôi đỏ bừng, cảm thấy rất lạ:
- Em nóng à?
Tôi lắc đầu, nắm tay anh đi ra ngoài. Trước khi đi, tôi gườm gườm nhìn Viên Tổ Vực, thầm chửi rủa một câu: “Đồ dở hơi”.
Cùng lúc Cố Từ Viễn mua điện thoại cho tôi, Đỗ Tầm đang ngồi học thì nhận được tin nhắn lạ chỉ có hai chữ:
- Ra ngoài.
Đúng lúc đang học môn chung, mấy trăm người ngồi trong giảng đường, nhìn lên nhìn xuống chỉ thấy đầu người. Cậu ta nghĩ một lúc, cuối cùng trí tò mò đã chiến thắng tinh thần ham học. Thế là cậu ta khom lưng chuồn ra cửa sau.
Hành lang yên tĩnh không một bóng người. Tiếng bước chân của Đỗ Tầm nghe rất rõ. Cậu ta nhìn trước nhìn sau, sau khi chắc chắn đây là trò đùa quái đản, cậu ta định quay về lớp học. Nhưng chưa kịp phản ứng gì thì đã bị hai cánh tay ôm chặt từ phía sau.
Mùi nước hoa vô cùng quen thuộc khiến cậu trong thoáng chốc nhận ra người đứng đằng sau.
Giọng nói ngọt ngào đầy thương cảm:
- Đừng quay đầu lại, em sợ em sẽ khóc.
Một cơn gió lướt qua hành lang.
Đỗ Tầm cảm nhận được cơ thể cô đang khẽ run lên. Rất lâu sau cô mới lên tiếng:
- Có lẽ đây chỉ là một ngày bình thường trong cuộc đời của anh nhưng em sẽ nhớ mãi mãi, cho dù là qua bao nhiêu năm. Đỗ Tầm, em về rồi.
Nếu nói không hề xúc động thì đó là giả. Bao nhiêu chuyện đã qua ùa về trong đầu. Nỗi muộn phiền khó xử cũng bị nỗi xúc động sau bao ngày xa cách che lấp. Trước khi quay người lại Đỗ Tầm nhanh chóng lấy lại vẻ lạnh lùng.
- Ngốc à, nũng nịu như thế làm gì?
Đôi mắt của Trần Chỉ Tình ngấn lệ, vẫn dáng vẻ khóc như mưa lúc ở sân bay hai năm về trước.
Nhưng những chuyện khác thì đã thay đổi đến chóng mặt.
Đỗ Tầm nhìn khuôn mặt ấy. Khuôn mặt mịn màng không một tì vết, mụn ruồi đón lệ trên khóe mắt phải vẫn còn đó. Nhưng bắt đầu từ lúc nào, khuôn mặt ấy dần trở nên nhạt nhòa trong ký ức của cậu. Khi khuôn mặt ấy một lần nữa xuất hiện, nó khiến cậu cảm thấy có chút xa lạ.
Bỗng nhiên cậu nhớ tới câu nói của Bogers: “Khi một người bước vào những năm cuối đời sẽ có rất nhiều hồi ức, nhưng hình ảnh thường xuyên tự động hiện lên trong đầu có lẽ cũng không nhiều lắm. Trong đó sẽ có một khuôn mặt trẻ trung và ký ức đẹp đẽ về khuôn mặt ấy. Khuôn mặt ấy không nhất định phải là của vợ, cũng không nhất định là của mối tình đầu mà chỉ là một thoáng chốc”.
Khoảnh khắc ấy, trong đầu Đỗ Tầm chợt lóe lên dáng vẻ tươi cười của Tô Quân Lương.
Nhưng cậu vẫn gật đầu:
- Về rồi thì tốt.
Phải rất lâu sau đó cậu mới hiểu: Tình yêu có thể bùng cháy, cũng có thể vĩnh hằng nhưng cả hai không thể cùng tồn tại.
Cuối tuần, tôi cùng Tô Quân Lương đến gặp Thẩm Ngôn. Dù sao thì không biết Cố Từ Viễn đang làm gì mà lúc nào cũng tỏ ra thần bí. Nghe nói một người bạn của anh về nước, muốn tụ tập, lại còn làm ra vẻ hỏi tôi có muốn đi cùng không. Tôi đâu phải kẻ không biết gì, bạn bè họ gặp nhau, tôi chen vào giữa lại không nói được gì, chán chết đi được, chẳng thà đi ăn uống với Tô Quân Lương.
Từ xa đã thấy Thẩm Ngôn đi về phía chúng tôi. Chị ta mặc áo sơ mi trắng, toát lên khí chất thanh thoát.
Tôi không kìm được thốt lên:
- Nhìn người phụ nữ này mới hiểu thế nào là siêu phàm thoát tục!
Quân Lương cũng không ngớt lời khen ngợi:
- Lần đầu tiên gặp, chị ấy cũng mặc áo sơ mi trắng. Chị ấy đúng là người phụ nữ mặc áo sơ mi trắng đẹp nhất mà mình từng gặp.
Lúc ấy chị ta đi đến trước mặt chúng tôi, mỉm cười nói:- Các cô gái, chúng ta đi ăn lẩu nhé!
Ba người đều rất giỏi ăn cay, vì thế liền gọi lẩu cay. Lẩu tê cay rất thích hợp với tình hữu nghị nồng cháy.
Đang ăn, bỗng nhiên tôi nghe thấy sau lưng vang lên một giọng nói rất quen, ngoảnh đầu lại thì thấy Lâm Mộ Sắc.
Cô ta nhìn thấy tôi và Tô Quân Lương cũng tỏ ra rất phấn khích:
- A… a, trùng hợp quá, mình bị leo cây rồi, ăn cùng mọi người nhé!
Người trong bốn biển đều là anh em, đây đâu phải chuyện lớn. Tô Quân Lương vẫy tay:
- Mau lại đây.
Lâm Mộ Sắc ngồi cạnh tôi. Lần này cô ta trang điểm rất đẹp, váy ren đen, thắt lưng trắng, trang điểm cũng không khoa trương. Tôi phải thật lòng nói một câu, nếu tôi là con trai thì cũng bị cô ta cuốn hút.
Đang ăn thì cô ta hỏi tôi:
- Cậu mua điện thoại mới chưa, chúng mình trao đổi số điện thoại, có thời gian rỗi thì đi chơi. Dù sao mình cũng không định đi học nữa.
Tôi có chút ngạc nhiên:
- Hả, thế cậu định làm gì?
Cô ta quay sang cười:
- Đi khắp nhân gian, được rồi, mau cho mình số điện thoại.
Sau đó cả tôi, Lâm Mộ Sắc, Tô Quân Lương và Thẩm Ngôn trao đổi số điện thoại.
Thế giới này thật nhỏ bé!
Thanh toán xong, bốn người chúng tôi đứng trước chiếc gương trong nhà vệ sinh chỉnh trang nhan sắc. Lâm Mộ Sắc vừa nhai kẹo cao su vừa lấy trong túi xách một cái lọ nhỏ xịt vào cổ tay, sau đó lại bôi sau tai. Tôi tò mò hỏi cô ta:
- Lúc nào cậu cũng mang nước hoa bên mình à?
Cô ta rất thẳng thắn:
- Đúng vậy, kẹo cao su và nước hoa nhất định phải mang bên mình. Ai mà biết được lúc nào muốn hôn hay muốn lên giường, dĩ nhiên phải chuẩn bị sẵn sàng.
Ngay cả chị Thẩm Ngôn lớn hơn chúng tôi sáu, bảy tuổi cũng phải kinh hoàng vì câu nói này:
- Sốc quá!
Lâm Mộ Sắc không hề bận tâm:
- Chẳng phải cái cô Kim Sam Soon trong phim Hàn quốc đã nói: “Hãy cứ yêu như chưa từng bị tổn thương”. Câu này có hơi sướt mướt, nên nói là hãy cứ yêu giống như vẫn còn trinh!
Tôi phát hiện muốn làm bạn với Lâm Mộ Sắc thật sự cần phải có một trái tim thật khỏe mạnh, nếu không sẽ không thể “tiêu hóa” được.
Tô Quân Lương đã từng theo người mẹ đào hoa của mình đi du lịch đến Việt Nam, Lào, Campuchia. Sau khi quay về, cô ấy nói với tôi:
- Cậu biết không, ở Campuchia có rất nhiều mìn. Chúng được chôn từ thời chiến tranh nhưng đến bây giờ vẫn chưa được gỡ hết. Mỗi năm có rất nhiều người vô tội bị thương, thậm chí chết vì mìn. Vì thế những người sống ở đó đều biết những nơi cỏ mọc um tùm không được đi. Những căn phòng đóng kín cửa không được vào. Những nơi đó có mìn, không cẩn thận một chút là sẽ mất đi hai chân hoặc tính mạng. Có quả mìn chỉ to bằng lọ nước hoa Chanel No.5 nhưng phạm vi sát thương lên đến hàng chục mét.
Nghe cô ấy kể xong, tôi đã nói như đinh đóng cột, điều đó chẳng liên quan gì đến mình, mình đâu có đến Campuchia, mìn có nổ cũng không vào người mình.
Hồi ấy, tôi không hiểu được, thật ra trong cuộc sống thanh bình cũng có mìn.
Những quả mìn này là vô hình, mắt thường không nhìn thấy nhưng một khi nó nổ thì nỗi đau mà nó mang lại còn lớn hơn những quả mìn chôn dưới đất kia.
Tôi nhớ rất rõ buổi tối Tô Quân Lương không để lại giấy nhắn hay tin nhắn cho tôi mà vội vàng quay về thành phố Z, bỗng nhiên trời nổi cơn giông bão, sấm chớp xé ngang bầu trời, mưa ào ào như muốn nhấn chìm cả thế giới.
Tôi đi đi lại lại trong ký túc giống như một con thú hoang. Đường Nguyên Nguyên đã ngủ say không kìm được bảo tôi khẽ một chút. Nếu như bình thường có thể tôi còn đấu khẩu với cô ta, làm ầm lên, nhưng lúc này toàn bộ tâm trí của tôi đều dồn vào Tô Quân Lương, vì thế tôi chạy ra hành lang bên ngoài.
Không phải điện thoại của Tô Quân Lương không liên lạc được mà là không có người nhấc máy. Điều này càng khiến người ta lo lắng. Tiếng “tút… tút” từng giây từng giây như giày vò người nghe. Tôi lẩm nhẩm với chiếc điện thoại:
- Nghe đi, nghe đi, Quân Lương, cậu nghe điện thoại đi!
Chẳng phải chúng ta là bạn thân nhất của nhau sao? Có chuyện gì không thể cùng nhau gánh vác? Mình biết cậu rất kiêu ngạo nhưng mình không phải người khác. Mình là Tống Sơ Vi. Mình là người bạn duy nhất của cậu. Vì sao ngay cả mình cậu cũng muốn trốn tránh?
Trong đêm tối tĩnh lặng, lời khẩn cầu của tôi trở nên thật vô vọng và thê lương.
Giọng nói của Cố Từ Viễn trong điện thoại nghe có vẻ mơ hồ nhưng cũng rất chân thành:
- Sơ Vi, em đã đọc tin tức mới nhất trên tờ nhật báo của thành phố Z hôm nay chưa?
Tôi cảm thấy rất kỳ lạ:
- Chưa, em đâu phải sinh viên khoa truyền thông, đọc báo làm gì? Sao thế? Trường cấp ba của chúng ta được chọn làm trường trọng điểm của toàn quốc sao?
Anh im lặng đúng một phút, rồi nói:
- Bố Quân Lương bị bắt rồi.
Đột nhiên một tia chớp xé ngang bầu trời, kéo theo tiếng sấm rền vang.
Tôi cầm điện thoại đứng giữa hành lang u tối, không nói được câu nào.
Tô Quân Lương bắt chuyến tàu đêm về thành phố. Vì mua vé gấp nên không có chỗ ngồi, cô ấy chỉ có thể đứng ở chỗ hút thuốc.
Cánh cửa sổ trong đêm tối giống như một tấm gương. Đôi mắt đờ đẫn của Tô Quân Lương nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhợt nhạt trong gương.
Cô ấy bặm môi, muốn bám vào thứ gì đó để có thêm một chút sức mạnh nhưng cuối cùng đôi tay cô ấy chỉ có thể dừng lại trên tay cầm lạnh buốt.
Chiếc điện thoại đặt ở chế độ rung, sáng rồi lại tối, tối rồi lại sáng. Suốt cả buổi tối tất cả mọi người đều tìm cô ấy. Tôi, Cố Từ Viễn, Đỗ Tầm, cả mẹ cô ấy nữa nhưng cô ấy không muốn nghe điện thoại của ai.
Cô ấy không muốn nói một câu nào. Dường như chỉ có làm như vậy thì mới có thể níu lại một chút sức mạnh để gắng gượng quay về thành phố Z.
Thỉnh thoảng có một chút ánh sáng le lói giữa cánh đồng bên ngoài cửa sổ. Rất lâu, rất lâu sau, cô ấy nhắm mắt.
Trên khuôn mặt trong gương, những giọt nước mắt lã chã tuôn rơi.
Tô Quân Lương lấy chìa khóa mở cửa. Cô ấy nhìn thấy mẹ đang ngồi trên sofa xem tivi. Trên màn hình là một đôi nam nữ với vẻ mặt và động tác rất khoa trương đang giới thiệu một chiếc điện thoại giống hệt Iphone. Đó là chương trình mua sắm qua truyền hình mà họ ghét nhất.
Nếu là bình thường, nhất định Tô Quân Lương sẽ nói với giọng đầy vẻ khinh thường.
- Nhìn ra tưởng là Apple, nhìn gần thì ra là Orange!
Nhưng hôm nay cô không còn sức để mở miệng nữa. Khoảng cách từ cửa đến sofa chẳng qua chỉ có vài mét ngắn ngủi nhưng cô bước đi rất khó nhọc.
Trong căn phòng rộng rãi, ngoài giọng nói của 2 nhân viên bán hàng trong tivi, không có âm thanh gì khác. Thời gian trôi đi từng phút từng giây, cuối cùng mẹ Quân Lương nói:
- Con không đi học, chạy về làm gì? Con về cũng không giúp được gì.
Tô Quân Lương uống một cốc nước mới lấy lại được một chút tinh thần:
- Mẹ có thể ly hôn nhưng con vĩnh viễn là con của bố.
Câu nói này giống như một mũi dao xé toạc chiếc mặt nạ giả vờ làm ra vẻ bi thương của mẹ. Đối diện với đứa con gái đã biết rõ sự thật, bỗng nhiên bà thấy mình không thể giấu diếm được gì nữa. Bà cảm thấy thì ra những gì mà mình đã dùng để tô đắp cho cuộc sống thái bình đều là những thủ đoạn tầm thường.
Tô Quân Lương thở dài:
- Mẹ, con không hy vọng mẹ có thể cùng bố vượt qua hoạn nạn. Điều này là không công bằng với mẹ. Những năm trước đây, cho dù ông ấy ở bên ngoài có… Nhưng dù sao ông ấy cũng chu cấp đầy đủ cho cuộc sống của mẹ và con. Điều này mẹ đừng quên.
Mẹ cô ấy tức giận đứng bật dậy, chỉ tay vào mặt cô ấy, nghiêm giọng nói:
- Tô Quân Lương, con nói chuyện với mẹ như thế sao?
Tô Quân Lương ngẩng đầu nhìn người phụ nữ bề ngoài mạnh mẽ nhưng bên trong yếu đuối trước mặt mình. Người phụ nữ ấy sẽ không hiểu khi nói ra những lời ấy, phận làm con như cô sẽ thấy buồn như thế nào.
Nếu những lời cô sắp nói giống như lưỡi dao sắc nhọn làm tổn thương mẹ thì đó cũng bởi vì rất nhiều năm trước đó, những việc mẹ đã làm giống như lưỡi dao sắc nhọn đâm vào tim cô. Con dao ấy vẫn còn ở đó.
Không phải cô chưa từng nghĩ đến rút nó ra nhưng nơi đó là tim. Cô không dám mạo hiểm. Cô không chắc mình có thể chịu đựng được nỗi đau đớn ấy hay không?
Đau đớn đến tột cùng.
Tô Quân Lương lấy lại bình tĩnh:
- Mẹ, mẹ biết những lời con nói đều là sự thật. Mẹ có dám nói mẹ chưa bao giờ làm chuyện có lỗi với bố không?
Đây là lần đầu tiên Tô Quân Lương xung đột với mẹ trong suốt bao nhiêu năm qua. Cô ấy không giống tôi. Sự đối kháng của tôi chẳng qua chỉ là khoa trương thanh thế, còn cô ấy thì chôn sâu trong tim, dần dần tích lũy, đợi đến thời cơ thích hợp sẽ giống như núi lửa phun trào không thể cứu vãn.
Đây cũng là lần đầu tiên mẹ Quân Lương ý thức được rằng trải qua thác lũ của thời gian, con gái của mình đã trưởng thành, trở thành một người có con mắt kiên định. Quân Lương không giống với tưởng tượng của bà, cô đã có nhận thức rõ ràng về gia đình này, xã hội này, thậm chí thế giới này. Cô có quan điểm về giá trị và nhân sinh của chính mình.
Quân Lương không còn là cô bé có thể dễ dàng bị lừa gạt, không hiểu biết chỉ cần dăm ba câu là có thể thuyết phục được.
Cô đã từng là cốt nhục của bà nhưng bây giờ, cô là một sinh mệnh hoàn toàn độc lập.
Giằng co một hồi rất lâu, cuối cùng mẹ Quân Lương ngồi thừ trên sofa.
Tô Quân Lương quay người đi vào phòng mình. Trước khi đóng cửa cô nghe thấy mẹ hỏi:
- Con biết từ lúc nào?
Cô khẽ gượng cười:
- Mười sáu tuổi… Hoặc là sớm hơn.
Tô Quân Lương chưa bao giờ nói với bất kỳ ai rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vào ngày sinh nhật lần thứ mười sáu của cô.
Tôi chỉ biết hôm ấy tuyết rơi trắng trời. Sau giờ tự học cô ấy cố chấp không chịu về nhà, đòi tôi phải đi cùng một đoạn.
Trong ký ức của tôi, hôm ấy chúng tôi đi dưới ánh đèn đường vàng nhạt. Cô ấy im lặng, không nói một câu nào. Đến tận lúc chia tay, cô ấy mới nói với tôi:
- Sơ Vi, cậu là người bạn duy nhất của mình.
Nhưng ngay cả người bạn duy nhất của cô ấy, cô ấy cũng không nói đã nhìn thấy những gì trong buổi trưa hôm ấy.
Một người phụ nữ đeo kính râm chặn cô ấy ở cổng trường, nói là muốn cho cô ấy xem một thứ “rất thú vị”. Quân Lương vốn rất mạnh dạn, không hề hỏi đối phương là ai mà đi theo luôn.
Trong một cửa hàng bánh ngọt đối diện khách sạn, người phụ nữ đeo kính râm ấy gọi cho cô một cốc sữa nóng.
Quân Lương nói, không cần nóng, lạnh cũng được.
Đối phương cười:
- Nóng thì tốt hơn, thứ mà lát nữa cháu nhìn thấy sẽ khiến toàn thân cháu lạnh buốt.
Nhìn thấy mẹ mình cùng một người đàn ông bước ra từ khách sạn, cảm giác ra sao? Tôi chưa từng trải qua, tôi không biết.
Nhiều năm sau, cuối cùng Quân Lương đã nói chuyện đó trước mặt tôi và Thẩm Ngôn. Cô ấy nói cảm giác lúc ấy giống như bị người ta tạt axit, toàn thân lở loét.
Nụ cười trên khuôn mặt mẹ cô giống như lưỡi dao chọc thẳng vào đôi mắt cô, làm tổn thương tuổi thanh xuân vốn trong sáng không chút tì vết.
Mặc dù mặc áo khoác dày, mặc dù còn đeo găng tay và đội mũ len nhưng khoảnh khắc ấy giống như bị ai đó lột sạch quần áo trói lên xe ngựa đi trên đường. Ánh mắt của tất cả mọi người khi nhìn về phía cô đều như cười cợt, chế nhạo, khinh bỉ. Mọi cái nhìn thật ác độc…
Bỗng nhiên cô hy vọng có một mảnh vải đủ lớn để bó người mình lại.
Bỗng nhiên cô hy vọng mình tan biến như mây khói.
Người phụ nữ kia rất thông minh, cũng rất cao tay. Đến tận lúc cuối cùng cô ta cũng không bỏ kính râm. Chỉ là trước khi đi, cô ta có nói với Quân Lương: “Cô chỉ muốn để cháu biết rằng, đằng sau chiếc mặt nạ đoan trang, nho nhã ấy, chẳng qua mẹ cháu chỉ là đồ gái điếm không biết xấu hổ.”
Gái điếm, không biết xấu hổ.
Đây là món quà sinh nhật kinh hoàng nhất mà Quân Lương nhận được trong dịp sinh nhật lần thứ mười sáu.
Nhiều năm sau đó, trong cái đêm tối sấm chớp đan xen này, cô ấy lại một lần nữa nhớ lại cảnh tượng ngày hôm ấy. Cô ấy co người trong căn phòng tối om, hai tay ôm đầu rất chặt, vùi mặt trong chăn khóc thảm thiết.
Tiếng bước chân dừng lại ở cửa phòng cô. Một lúc sau, giọng nói mệt mỏi ấy vang lên qua cánh cửa: “Trước khi chuyện đó xảy ra, bố mẹ đã làm xong thủ tục ly hôn. Ngày mai mẹ đưa con đến chỗ luật sư để tư vấn về những chuyện có liên quan.”
Căn phòng vắng lặng như tờ, không nhận được câu trả lời, người phụ nữ chần chừ một lúc rồi quay người bước đi.
Ánh sáng duy nhất trong đêm tối phát ra từ chiếc điện thoại của Quân Lương, tên của Đỗ Tầm hiện lên trên màn hình.
Cuối cùng cô nhấn nút nghe.
/22
|