Edit: TrangQA830810
Đêm hôm khuya khoắt, các phòng tập trung người sống sót chạy nạn đều bị đánh thức, bọn lính cầm cuốn sổ tay gọi ra hơn mười cái tên tất cả đều là đàn ông tập hợp lại một chỗ, trong đó có tên Vương Nhược Hi.
Lấy lý do phải đưa đi kiểm tra thân thể, muốn đem chồng mình dẫn đi, Lý Nhiễm Nhi vừa ôm con vừa khóc không cho Vương Nhược Hi rời đi, bị binh lính nắm cánh tay kéo, Vương Nhược Hi chỉ có thể dịu dàng an ủi Lý Nhiễm Nhi, nói chỉ đi kiểm tra thân thể mà thôi, rất nhanh anh sẽ quay về.
Nhìn người bạn bị dẫn đi, anh Lỗi nhất thời tức giận không kềm chế được, muốn xông qua liều mạng cùng đám binh lính, lại bị mấy người khác ngăn cản.
" Bọn họ có súng, anh không muốn sống nữa hay sao" Dương Tử Lam lôi cánh tay anh Lỗi nói.
" Ghê tởm, Vương Nhược Hi, hai anh em họ Dung, tất cả đều bị mang đi, hoá ra tôi chẳng làm được cái gì..." Anh Lỗi hai tay ôm đầu ảo não không thôi.
" Anh Lỗi, chuyện này chẳng thể trách anh, hãy tin vào trực giác của em, bọn họ nhất định không có việc gì "
Du Dặc vỗ vai an ủi anh Lỗi, ánh mắt dần trở nên đau thương. Chỉ mong trực giác của mình là đúng, tất cả sẽ bình an trở về.
Mà cách đó không xa trên tháp quan sát, một tên đàn ông với khuôn mặt hề đang ngồi hóng gió, nhàn nhã tự tại thổi sáo, hắn thổi một khúc có âm điệu rời rạc, lại cảm thấy bản thân mình đang thổi một khúc nhạc tươi đẹp nhất trên giới, sau một hồi, tên hề dùng ngón tay xoay tròn cây sáo, nhìn chiếc xe jeep đang chở đám người rời đi, nhếch đôi môi đỏ thẫm nở nụ cười quỷ dị
" Khà khà khà, James, thì ra ngươi cũng giống ta đều đang buồn chán a "
...
Đêm đó mấy người bị gọi tên được dẫn đến phòng quân cơ, bị nhốt cùng một chỗ với Dung Dật Thần, bất quá mỗi người đều có một buồng riêng, Vương Nhược Hi nhìn thấy Dung Dật Thần, không khỏi kích động nói
" Dung Dật Thần, cậu làm sao cũng ở chỗ này?"
Dung Dật Thần không để ý đến câu hỏi của Vương Nhược Hi, chỉ nói vấn đề bản thân đang bận tâm nhất. " Em gái tôi hiện tại ra sao?"
Vương Nhược Hi dừng một chút, có chút khó khăn nói. " Em ấy bị mang đi..."
" Ân Ân bị đem đi?" Dung Dật Thần kinh sợ xiết chặt thanh sắt của lồng giam, giọng nói gấp gáp chất vấn Vương Nhược Hi " Nói cho tôi biết, em ấy bị người nào mang đi "
" Là người trong quân đội mang đi, cái khác tôi cũng không biết "
" Hì hì, Dung Dật Thần, không nên kích động, em gái cậu không có chuyện gì " James cầm đến hơn mười cái ống chích bước tới, đi theo phía sau là mấy tên binh sĩ cao to.
Lồng ngực Dung Dật Thần nhấp nhô vì tức giận, khuôn mặt tuấn tú nghẹn đến ửng đỏ " Nói cho tôi, em gái tôi đang ở đâu?"
" Chỉ cần cậu phối hợp với chúng tôi, em gái của cậu khẳng định bình an vô sự "
James lấy cái ống chích, rút ra chất lòng màu xanh lục, hất cằm ra hiệu cho đám binh lính.
Binh sĩ kéo từng người từ lồng giam ra, đem dung dịch cổ quai tiêm vào trong cơ thể mấy người đó, sau lại đem bọn họ thả vào trong giam lại.
Vương Nhược Hi cũng bị ép tiêm vào dịch thể xanh biếc, sờ chỗ bị kim chích vào mếu máo hỏi Dung Dật Thần " Bọn họ đã tiêm cái gì vào người tôi thế?"
Dung Dật Thần im lặng, nhưng đại khái vẫn hiểu được chất lỏng xanh biếc đó là cái gì, chỉ có thể trấn an tinh thần của Vương Nhược Hi, kêu anh cố gắng nghỉ ngơi lấy sức.
Một lúc sau, mấy người bị nhốt trong lồng chưa có bất kỳ khác thường gì, nhưng qua năm, sáu tiếng, thân thể mỗi người bắt đầu co quắp.
Vương Nhược Hi giống như người mắc bệnh động kinh, nằm trên mặt đất, sùi bọt mép, tay chân đồng loạt run rẩy, đưa mắt nhìn về phía buồng giam của Dung Dật Thần, trong miệng phát ra âm thanh dứt gãy.
" Cứu...cứu tôi...đau...đau quá...Á á..."
" Vương Nhược Hi, cố gắng chống đỡ, nghĩ đến vợ và con của cậu, hai người đang chờ cậu trở về " Dung Dật Thần một mực cổ động cho Vương Nhược Hi, nhen nhóm ý chí sống sót trong cậu.
Những người khác sau nửa giờ lên cơn, từng cái đều chết trong sự dằn vặt đau đớn của bệnh độc, mà Vương Nhược Hi vẫn còn lưu lại hơi thở mỏng manh, nhưng qua thêm nửa giờ anh cũng nhắm lại hai mắt.
Dung Dật Thần thở dài. " Anh Lỗi sẽ chăm sóc tốt cho vợ con cậu "
Đúng lúc này, Vương Nhược Hi chợt mở mắt, cánh tay giơ lên huy động " Á á á...ạch ạch..."
Dung Dật Thần gọi tên Vương Nhược Hi, thấy hắn đột nhiên đứng lên, làn da giống như bị cháy, từng mảng xé rách, lộ ra màu đỏ máu thịt, cơ thể không ngừng bành trướng, giống như khinh khí cầu bị thổi phồng lên chẳng còn dáng dấp của một con người
Mới đây chỉ trong ít phút, Vương Nhược Hi từ một người dáng vẻ thanh tú, đã biến thành con quái vật cao hơn ba mét, hai tay móng vuốt mọc dài ra, đầu lưỡi đỏ lòm như lưỡi rắn, vươn ra khỏi miệng khua động trong không khí.
Quái vật to lớn giống như con thú đang tức giận, hướng về phía người sống duy nhất là Dung Dật Thần, phát ra tiếng gào thét vang trời, vung móng vuốt nhọn cắt đứt ống sắt, vọt về phía Dung Dật Thần...
Đêm hôm khuya khoắt, các phòng tập trung người sống sót chạy nạn đều bị đánh thức, bọn lính cầm cuốn sổ tay gọi ra hơn mười cái tên tất cả đều là đàn ông tập hợp lại một chỗ, trong đó có tên Vương Nhược Hi.
Lấy lý do phải đưa đi kiểm tra thân thể, muốn đem chồng mình dẫn đi, Lý Nhiễm Nhi vừa ôm con vừa khóc không cho Vương Nhược Hi rời đi, bị binh lính nắm cánh tay kéo, Vương Nhược Hi chỉ có thể dịu dàng an ủi Lý Nhiễm Nhi, nói chỉ đi kiểm tra thân thể mà thôi, rất nhanh anh sẽ quay về.
Nhìn người bạn bị dẫn đi, anh Lỗi nhất thời tức giận không kềm chế được, muốn xông qua liều mạng cùng đám binh lính, lại bị mấy người khác ngăn cản.
" Bọn họ có súng, anh không muốn sống nữa hay sao" Dương Tử Lam lôi cánh tay anh Lỗi nói.
" Ghê tởm, Vương Nhược Hi, hai anh em họ Dung, tất cả đều bị mang đi, hoá ra tôi chẳng làm được cái gì..." Anh Lỗi hai tay ôm đầu ảo não không thôi.
" Anh Lỗi, chuyện này chẳng thể trách anh, hãy tin vào trực giác của em, bọn họ nhất định không có việc gì "
Du Dặc vỗ vai an ủi anh Lỗi, ánh mắt dần trở nên đau thương. Chỉ mong trực giác của mình là đúng, tất cả sẽ bình an trở về.
Mà cách đó không xa trên tháp quan sát, một tên đàn ông với khuôn mặt hề đang ngồi hóng gió, nhàn nhã tự tại thổi sáo, hắn thổi một khúc có âm điệu rời rạc, lại cảm thấy bản thân mình đang thổi một khúc nhạc tươi đẹp nhất trên giới, sau một hồi, tên hề dùng ngón tay xoay tròn cây sáo, nhìn chiếc xe jeep đang chở đám người rời đi, nhếch đôi môi đỏ thẫm nở nụ cười quỷ dị
" Khà khà khà, James, thì ra ngươi cũng giống ta đều đang buồn chán a "
...
Đêm đó mấy người bị gọi tên được dẫn đến phòng quân cơ, bị nhốt cùng một chỗ với Dung Dật Thần, bất quá mỗi người đều có một buồng riêng, Vương Nhược Hi nhìn thấy Dung Dật Thần, không khỏi kích động nói
" Dung Dật Thần, cậu làm sao cũng ở chỗ này?"
Dung Dật Thần không để ý đến câu hỏi của Vương Nhược Hi, chỉ nói vấn đề bản thân đang bận tâm nhất. " Em gái tôi hiện tại ra sao?"
Vương Nhược Hi dừng một chút, có chút khó khăn nói. " Em ấy bị mang đi..."
" Ân Ân bị đem đi?" Dung Dật Thần kinh sợ xiết chặt thanh sắt của lồng giam, giọng nói gấp gáp chất vấn Vương Nhược Hi " Nói cho tôi biết, em ấy bị người nào mang đi "
" Là người trong quân đội mang đi, cái khác tôi cũng không biết "
" Hì hì, Dung Dật Thần, không nên kích động, em gái cậu không có chuyện gì " James cầm đến hơn mười cái ống chích bước tới, đi theo phía sau là mấy tên binh sĩ cao to.
Lồng ngực Dung Dật Thần nhấp nhô vì tức giận, khuôn mặt tuấn tú nghẹn đến ửng đỏ " Nói cho tôi, em gái tôi đang ở đâu?"
" Chỉ cần cậu phối hợp với chúng tôi, em gái của cậu khẳng định bình an vô sự "
James lấy cái ống chích, rút ra chất lòng màu xanh lục, hất cằm ra hiệu cho đám binh lính.
Binh sĩ kéo từng người từ lồng giam ra, đem dung dịch cổ quai tiêm vào trong cơ thể mấy người đó, sau lại đem bọn họ thả vào trong giam lại.
Vương Nhược Hi cũng bị ép tiêm vào dịch thể xanh biếc, sờ chỗ bị kim chích vào mếu máo hỏi Dung Dật Thần " Bọn họ đã tiêm cái gì vào người tôi thế?"
Dung Dật Thần im lặng, nhưng đại khái vẫn hiểu được chất lỏng xanh biếc đó là cái gì, chỉ có thể trấn an tinh thần của Vương Nhược Hi, kêu anh cố gắng nghỉ ngơi lấy sức.
Một lúc sau, mấy người bị nhốt trong lồng chưa có bất kỳ khác thường gì, nhưng qua năm, sáu tiếng, thân thể mỗi người bắt đầu co quắp.
Vương Nhược Hi giống như người mắc bệnh động kinh, nằm trên mặt đất, sùi bọt mép, tay chân đồng loạt run rẩy, đưa mắt nhìn về phía buồng giam của Dung Dật Thần, trong miệng phát ra âm thanh dứt gãy.
" Cứu...cứu tôi...đau...đau quá...Á á..."
" Vương Nhược Hi, cố gắng chống đỡ, nghĩ đến vợ và con của cậu, hai người đang chờ cậu trở về " Dung Dật Thần một mực cổ động cho Vương Nhược Hi, nhen nhóm ý chí sống sót trong cậu.
Những người khác sau nửa giờ lên cơn, từng cái đều chết trong sự dằn vặt đau đớn của bệnh độc, mà Vương Nhược Hi vẫn còn lưu lại hơi thở mỏng manh, nhưng qua thêm nửa giờ anh cũng nhắm lại hai mắt.
Dung Dật Thần thở dài. " Anh Lỗi sẽ chăm sóc tốt cho vợ con cậu "
Đúng lúc này, Vương Nhược Hi chợt mở mắt, cánh tay giơ lên huy động " Á á á...ạch ạch..."
Dung Dật Thần gọi tên Vương Nhược Hi, thấy hắn đột nhiên đứng lên, làn da giống như bị cháy, từng mảng xé rách, lộ ra màu đỏ máu thịt, cơ thể không ngừng bành trướng, giống như khinh khí cầu bị thổi phồng lên chẳng còn dáng dấp của một con người
Mới đây chỉ trong ít phút, Vương Nhược Hi từ một người dáng vẻ thanh tú, đã biến thành con quái vật cao hơn ba mét, hai tay móng vuốt mọc dài ra, đầu lưỡi đỏ lòm như lưỡi rắn, vươn ra khỏi miệng khua động trong không khí.
Quái vật to lớn giống như con thú đang tức giận, hướng về phía người sống duy nhất là Dung Dật Thần, phát ra tiếng gào thét vang trời, vung móng vuốt nhọn cắt đứt ống sắt, vọt về phía Dung Dật Thần...
/62
|