Edit: TrangQA830810
Hoá ra xe vận tải bị một chiếc xe quân dụng ngăn cản, binh lính trang bị áo giáp cùng súng ống rất nhanh nhảy xuống, giơ súng hướng về phía xe vận tải bao vây lại, ở tình huống không biết đối phương là địch hay bạn, nên không một ai dám tuỳ tiện mở của xe
Anh Lỗi ngồi trên ghế lái đã thủ sẵn súng trong tay, bị một tên lính đứng kế bên phát hiện, lập tức cầm súng chỉa vào đầu anh Lỗi, ngăn lại hành động muốn phản kháng của anh
Dẫn đầu đại đội trưởng là một tên to con, qua âm thanh giọng nói cho thấy là người phương Bắc, cách nói chuyện có phần thô kệch lại vang dội
" Bỏ vũ khí xuống, chỉ cần các anh không mang bệnh độc trong người, sẽ chẳng có bất kỳ thương tổn nào, hơn nữa còn được quân đội bảo vệ "
Vương Nhược Hi mặt lộ ra vẻ vui mừng, vừa mới tính bước lên đem cửa xe mở ra, đã bị anh Lỗi lớn tiếng mắng
" Cậu là đồ ngu, hắn nói gì cũng tin, quân đội có phải nơi tốt đẹp gì ?"
Dung Dật Thần trầm giọng nói " Mở cửa đi, hắn nói chắc là lời thật "
" Cái gì, tên ẻo lả này không muốn sống nữa sao !"
Sau khi cửa xe được mở ra, đám binh lính cũng không có nổ súng, mà để cho từng người một bước xuống, kiểm tra xem xét trên người bọn họ có vết thương hay không
Đại đội trưởng trừng mắt nhìn chăm chú Dung Dật Thần, chỉ vào băng gạc trên đùi anh lạnh lùng nói
" Chân người sao bị thương, có phải hay không bị zombie cắn ?"
Dung Dật Thần nói " Là vết thương do đạn bắn, không tin anh có thể kiểm tra"
Đại khái giọng của Dung Dật Thần hết sức thờ ơ bình tĩnh, đại đội trưởng hoàn toàn tin anh, đối với đám binh lính bên cạnh ra lệnh
" Hai người lên trước lái xe vận tải, chở bọn họ đến trại tập trung, ba người các cậu vào trong xem chừng bọn họ, đừng gây thêm rắc rối cho tôi "
Mọi người lại lần nữa trở về trong xe vận tải, anh Lỗi cũng bị kéo vào trong, ba tên lính tay cầm súng ngồi đối diện canh chừng, anh Lỗi vì chuyện vừa rồi, đối với Dung Dật Thần sinh oán hận rất lớn, dọc theo đường đi hùng hổ nói không ngừng, nội dung mắng chửi Dung Dật Thần là một tên nhu nhược vô tích sự
Dung Dật Thần cũng lười tốn nước bọt đôi co với anh Lỗi, Du Dặc lại nhìn không vừa mắt cố gắng khuyên can anh Lỗi
" Anh Dật Thần làm rất đúng, bên quân đội súng ống đạn dược đều mạnh hơn chúng ta, mấy người chúng ta không có khả năng chống lại, hơn nữa nếu bọn họ thực sự có địch ý, liền trực tiếp phá cửa xông vào"
Một tên binh lính đen gầy nghe được lời của Du Dặc cười nói " Lời của người anh em này không sai nha, bọn tôi chẳng phải giết người cướp của, là người trong quân đội được đào tạo có kỷ luật, hại dân thường làm chi "
Anh Lỗi hỏi " Vậy trước đây quân đội các ngươi sao đem chúng tôi ngăn ở tường cách ly ?"
" Anh là người từ thành phố Y chạy đến thành phố A sao?" Binh sĩ khẽ gãi đầu suy nghĩ, chợt bừng tỉnh nói " Đúng là có chuyện này, trong đám đông đó khẳng định có người mang bệnh độc, quân đội nào dám thả mọi người đi vào. Bất quá nói đến thật đáng sợ, anh cố gắng nghĩ coi bức tường cách ly cùng quân đội vùng phụ cận không phải tan tác hết sao, là một tên quái vật tóc trắng mắt tím..."
" Suỵt, nói lung tung với bọn họ làm gì " Một tên lính khác vội vàng nói.
Dung Ân Ân nghe xong đối thoại của mấy người đó, sắc mặt không khỏi trầm xuống, len lén nhìn về phía anh trai
Anh Lỗi kinh ngạc nói " Quái vật tóc bạch kim mắt tím? Không phải các người đang nói chuyện trong phim đó chứ?"
Tên binh sĩ đen gầy khoát tay một cái nói " Việc này là cơ mật không thể tiết lộ nhiều, bất quá tôi có thể nói cho các người biết, sau khi về trại tập trung mỗi người đều phải lấy máu kiểm tra, nếu như trên người có nhiễm bệnh độc, ha ha ha, tôi đây đành xin lỗi thôi "
Du Dặc tiếp lời " Quân đội dám thu nhận chúng tôi, là bởi vì đã tìm ra phương pháp kiểm tra được bệnh độc ?"
Tên binh sĩ đen gầy gật đầu " Ý tứ này không sai đi "
Hàng xe nối nhau chạy hết một ngày trời, đến thành phố A ở phương bắc xa xôi, chỗ đó vốn có một căn cứ quân sự bỏ hoang, chiếm diện tích cở năm sân bóng đá gộp lại, hiện tại sửa sang thành trại tập trung thu lưu người sống sót
Xung quanh trại tập trung đều có hàng rào thép bao lại, mỗi một khoảng cách luôn có binh sĩ thay phiên đứng gác, phòng ngừa người phía ngoài cùng zombie tự ý xâm nhập, binh lính trong xe vân tải sau khi trao đổi cùng lính trên đài quan sát, liền thả cho xe vận tải chạy vào bên trong trại tập trung
Đám người Dung Dật Thần vừa bước xuống đã bị áp giải về phía phòng cách ly, theo lời tên binh sĩ là đi kiểm tra xác nhận cơ thể có mang bệnh độc hay không, sau đó mới trở về trại tập trung
Sau khi lấy máu cần thời gian một ngày mới có kết quả, mọi người phải ngủ ở phòng cách ly một đêm, phòng cách ly không có giường cũng chẳng có chăn nệm, Dung Dật Thần ôm em gái ngủ ở trong lòng, sợ Ân Ân nửa đêm lạnh. Những người khác ai cũng đuổi theo suy nghĩ của riêng bản thân mình, nên chẳng ai chú ý sự ái muội của hai anh em họ, chỉ có Dương Tử Lam híp mắt lâu lâu liếc nhìn về phía hai người
Ngày kế tiếp, trời vừa tảng sáng, cánh cửa phòng cách ly bị đẩy ra, thân hình cao lớn của Đại đội trưởng bước vào, khuôn mặt nghiêm túc nói
" Đã có kết quả kiểm tra, trong các ngươi chỉ có một người mang bệnh độc "
Anh Lỗi đứng lên kích động nói " Điều đó không có khả năng! Trong chúng tôi không một ai từng bị zombie cắn qua "
" Nhưng kết quả sẽ không gạt người " Đại đội trưởng đột nhiên bước tới trước mặt Dung Dật Thần, thở dài một tiếng " Lần đầu tiên thấy cậu, tôi luôn cảm thấy cậu không giống người bình thường, thật đáng tiếc, cậu là người mang theo bệnh độc "
Đại đội trưởng phất tay ra lệnh với binh sĩ phía sau
" Mấy người đem hắn ra bên ngoài trói lại rồi tiến hành xử bắn "
.
Hoá ra xe vận tải bị một chiếc xe quân dụng ngăn cản, binh lính trang bị áo giáp cùng súng ống rất nhanh nhảy xuống, giơ súng hướng về phía xe vận tải bao vây lại, ở tình huống không biết đối phương là địch hay bạn, nên không một ai dám tuỳ tiện mở của xe
Anh Lỗi ngồi trên ghế lái đã thủ sẵn súng trong tay, bị một tên lính đứng kế bên phát hiện, lập tức cầm súng chỉa vào đầu anh Lỗi, ngăn lại hành động muốn phản kháng của anh
Dẫn đầu đại đội trưởng là một tên to con, qua âm thanh giọng nói cho thấy là người phương Bắc, cách nói chuyện có phần thô kệch lại vang dội
" Bỏ vũ khí xuống, chỉ cần các anh không mang bệnh độc trong người, sẽ chẳng có bất kỳ thương tổn nào, hơn nữa còn được quân đội bảo vệ "
Vương Nhược Hi mặt lộ ra vẻ vui mừng, vừa mới tính bước lên đem cửa xe mở ra, đã bị anh Lỗi lớn tiếng mắng
" Cậu là đồ ngu, hắn nói gì cũng tin, quân đội có phải nơi tốt đẹp gì ?"
Dung Dật Thần trầm giọng nói " Mở cửa đi, hắn nói chắc là lời thật "
" Cái gì, tên ẻo lả này không muốn sống nữa sao !"
Sau khi cửa xe được mở ra, đám binh lính cũng không có nổ súng, mà để cho từng người một bước xuống, kiểm tra xem xét trên người bọn họ có vết thương hay không
Đại đội trưởng trừng mắt nhìn chăm chú Dung Dật Thần, chỉ vào băng gạc trên đùi anh lạnh lùng nói
" Chân người sao bị thương, có phải hay không bị zombie cắn ?"
Dung Dật Thần nói " Là vết thương do đạn bắn, không tin anh có thể kiểm tra"
Đại khái giọng của Dung Dật Thần hết sức thờ ơ bình tĩnh, đại đội trưởng hoàn toàn tin anh, đối với đám binh lính bên cạnh ra lệnh
" Hai người lên trước lái xe vận tải, chở bọn họ đến trại tập trung, ba người các cậu vào trong xem chừng bọn họ, đừng gây thêm rắc rối cho tôi "
Mọi người lại lần nữa trở về trong xe vận tải, anh Lỗi cũng bị kéo vào trong, ba tên lính tay cầm súng ngồi đối diện canh chừng, anh Lỗi vì chuyện vừa rồi, đối với Dung Dật Thần sinh oán hận rất lớn, dọc theo đường đi hùng hổ nói không ngừng, nội dung mắng chửi Dung Dật Thần là một tên nhu nhược vô tích sự
Dung Dật Thần cũng lười tốn nước bọt đôi co với anh Lỗi, Du Dặc lại nhìn không vừa mắt cố gắng khuyên can anh Lỗi
" Anh Dật Thần làm rất đúng, bên quân đội súng ống đạn dược đều mạnh hơn chúng ta, mấy người chúng ta không có khả năng chống lại, hơn nữa nếu bọn họ thực sự có địch ý, liền trực tiếp phá cửa xông vào"
Một tên binh lính đen gầy nghe được lời của Du Dặc cười nói " Lời của người anh em này không sai nha, bọn tôi chẳng phải giết người cướp của, là người trong quân đội được đào tạo có kỷ luật, hại dân thường làm chi "
Anh Lỗi hỏi " Vậy trước đây quân đội các ngươi sao đem chúng tôi ngăn ở tường cách ly ?"
" Anh là người từ thành phố Y chạy đến thành phố A sao?" Binh sĩ khẽ gãi đầu suy nghĩ, chợt bừng tỉnh nói " Đúng là có chuyện này, trong đám đông đó khẳng định có người mang bệnh độc, quân đội nào dám thả mọi người đi vào. Bất quá nói đến thật đáng sợ, anh cố gắng nghĩ coi bức tường cách ly cùng quân đội vùng phụ cận không phải tan tác hết sao, là một tên quái vật tóc trắng mắt tím..."
" Suỵt, nói lung tung với bọn họ làm gì " Một tên lính khác vội vàng nói.
Dung Ân Ân nghe xong đối thoại của mấy người đó, sắc mặt không khỏi trầm xuống, len lén nhìn về phía anh trai
Anh Lỗi kinh ngạc nói " Quái vật tóc bạch kim mắt tím? Không phải các người đang nói chuyện trong phim đó chứ?"
Tên binh sĩ đen gầy khoát tay một cái nói " Việc này là cơ mật không thể tiết lộ nhiều, bất quá tôi có thể nói cho các người biết, sau khi về trại tập trung mỗi người đều phải lấy máu kiểm tra, nếu như trên người có nhiễm bệnh độc, ha ha ha, tôi đây đành xin lỗi thôi "
Du Dặc tiếp lời " Quân đội dám thu nhận chúng tôi, là bởi vì đã tìm ra phương pháp kiểm tra được bệnh độc ?"
Tên binh sĩ đen gầy gật đầu " Ý tứ này không sai đi "
Hàng xe nối nhau chạy hết một ngày trời, đến thành phố A ở phương bắc xa xôi, chỗ đó vốn có một căn cứ quân sự bỏ hoang, chiếm diện tích cở năm sân bóng đá gộp lại, hiện tại sửa sang thành trại tập trung thu lưu người sống sót
Xung quanh trại tập trung đều có hàng rào thép bao lại, mỗi một khoảng cách luôn có binh sĩ thay phiên đứng gác, phòng ngừa người phía ngoài cùng zombie tự ý xâm nhập, binh lính trong xe vân tải sau khi trao đổi cùng lính trên đài quan sát, liền thả cho xe vận tải chạy vào bên trong trại tập trung
Đám người Dung Dật Thần vừa bước xuống đã bị áp giải về phía phòng cách ly, theo lời tên binh sĩ là đi kiểm tra xác nhận cơ thể có mang bệnh độc hay không, sau đó mới trở về trại tập trung
Sau khi lấy máu cần thời gian một ngày mới có kết quả, mọi người phải ngủ ở phòng cách ly một đêm, phòng cách ly không có giường cũng chẳng có chăn nệm, Dung Dật Thần ôm em gái ngủ ở trong lòng, sợ Ân Ân nửa đêm lạnh. Những người khác ai cũng đuổi theo suy nghĩ của riêng bản thân mình, nên chẳng ai chú ý sự ái muội của hai anh em họ, chỉ có Dương Tử Lam híp mắt lâu lâu liếc nhìn về phía hai người
Ngày kế tiếp, trời vừa tảng sáng, cánh cửa phòng cách ly bị đẩy ra, thân hình cao lớn của Đại đội trưởng bước vào, khuôn mặt nghiêm túc nói
" Đã có kết quả kiểm tra, trong các ngươi chỉ có một người mang bệnh độc "
Anh Lỗi đứng lên kích động nói " Điều đó không có khả năng! Trong chúng tôi không một ai từng bị zombie cắn qua "
" Nhưng kết quả sẽ không gạt người " Đại đội trưởng đột nhiên bước tới trước mặt Dung Dật Thần, thở dài một tiếng " Lần đầu tiên thấy cậu, tôi luôn cảm thấy cậu không giống người bình thường, thật đáng tiếc, cậu là người mang theo bệnh độc "
Đại đội trưởng phất tay ra lệnh với binh sĩ phía sau
" Mấy người đem hắn ra bên ngoài trói lại rồi tiến hành xử bắn "
.
/62
|