Edit: TrangQA830810
Bởi vì đây là lần đầu tiên Dung Ân Ân nổ súng bắn người bị thương, không khỏi có chút bối rối, nhưng khi nhìn thấy vết thương nhiễm đầy máu tươi của anh trai, thần sắc cô trở nên kiên định hơn
" Buông anh trai tôi ra, nếu không đếm tới ba tôi sẽ nổ súng ..."
Dung Ân Ân giơ súng ngắn lên cao, lần này nhắm thẳng vào ót của Thượng Trí Văn
Thượng Trí Văn dùng tay đè lên vết thương trên ngực do đạn bắn, hướng Dung Dật Thần nhếch miệng cười dữ tợn
" Dung Dật Thần, cậu thật biết cách giáo dục em gái "
" Một , hai ..." Dung Ân Ân đếm số chuẩn bị bóp cò, tới số ba sẽ bắn chết Thượng Trí Văn tại chỗ
Thượng Trí Văn đột nhiên uốn cong thắt lưng, khom xuống phóng như mèo chạy ra khỏi gian phòng, trong tình thế cấp bách Dung Ân Ân liền nổ súng bắn theo bóng dáng Thượng Trí Văn, kết quả họng súng lệch đi rơi vào hư không
" Anh hai, bị thương có sao không ?"
Dung Ân Ân rúc vào người Dung Dật Thần, viền mắt ửng đỏ, nước mắt đảo quanh, cố gắng kiềm chế không cho nước mắt chảy xuống
" Ân Ân đừng sợ, chỉ bị vài vết thương trên da thịt thôi "
Dung Dật Thần cố giơ cánh tay xụi lơ, lau khoé mắt ẩm ướt của em gái, bày ra khuôn mặt tươi cười
Kỳ thật vết thương trên xương quai xanh mặc dù không sâu, nhưng viên đạn ghim trong bắp chân vẫn chưa lấy ra, khiến mỗi bước đi thập phần khó khăn
" Tình thế hiện giờ chẳng phải lúc để lo lắng những vết thương này, chờ giải quyết xong mọi chuyện sẽ chậm rãi dạy em cách chữa thương tích " Thấy em gái tay chân luống cuống muốn trị liệu vết thương cho anh, Dung Dật Thần cầm tay em gái dịu dàng nói
Nghe anh trai nói như thế, sắc mặt Dung Ân Ân trở nên nghiêm túc, nắm chặt súng lục trong tay, cho dù có hi sinh tính mạng cũng phải bảo vệ thật tốt cho anh trai
Dung Dật Thần ôm em gái trấn an nói " Ân Ân bắn phát súng vừa rồi rất tốt, tên đó nếu không điều trị kịp thời, chống đỡ cũng chẳng được bao lâu "
Lúc này cả người Thượng Trí Văn co quắp cố hết sức bò lên trên lầu bốn, mỗi một bước đi đều cảm thấy hồn như sắp lìa khỏi xác, máu tươi đem tấm thảm lông nhuộm đỏ một đường, hắn không muốn hướng Dư Nhân Dĩnh xin giúp đỡ, ý niệm duy nhất trong đầu hắn bây giờ là trở lại căn phòng phong kín trên lầu bốn
Ấn vào nút mở cửa trên vách tường, Thượng Trí Văn tập tễnh đi vào, bên trong ánh đèn yếu ớt, một cô gái đang ngồi trên băng ghế dài, mái tóc ngắn màu đen hết sức bẩn thỉu buông xuống che đi khuôn mặt, cổ họng cô không ngừng phát ra tiếng gào thét chói tai, giật mạnh sợi dây thừng đang trói chặt tay chân mình, giống như con thú đang chán chường vì lâm vào cảnh giam cầm. Mà xung quanh chân cô rải rác xương cốt, thi thể tán loạn, mùi hôi thối phát ra tràn đầy căn phòng
" Em yêu, có đói bụng không ?"
Thượng Trí Văn không để ý vết thương ngồi xổm xuống, nhặt lên một cánh tay bị nhai hết phân nửa đưa tới trước miệng cô, nhìn cô cắn nuốt liên tục, trong khi đó vết thương do đạn bắn máu tươi ồ ồ chảy ra không ngừng
Cô gái ngửi được mùi máu tươi gay mũi, ngẩng đầu lộ ra khuôn mặt hư thối, con ngươi trắng dã nhìn chằm chằm miệng vết thương của anh, thân thể càng điên cuồng giãy dụa, trong miệng nước bọt tuông ra ào ạt
Đáy mắt Thượng Trí Văn tràn đầy đau thương nhìn khuôn mặt xốc xếch đến không còn hình dạng, cố gắng từ trong đó nhìn ra dáng vẻ xinh đẹp trước đó của cô
" Mặc kệ anh yêu em bao nhiêu, nhưng mỗi khi nhìn thấy anh, ý nghĩ duy nhất của em là ăn hết anh. Có một bộ lạc ở Châu Phi, tồn tại tập tục mỗi khi vợ chết sẽ ăn hết di hài vợ, sau đó có thể khiến cho linh hồn hai người vĩnh viễn giao hoà thuộc về nhau. Trước đây nghe nói đến anh đều không tin, nhưng bây giờ anh tình nguyện tin tưởng một lần "
Thượng Trí Văn ôm thật chặt lấy nữ zombie, đem chiếc cổ trắng nõn đưa đến miệng cô, tuỳ cô ấy cắn phá động mạch chủ, máu tươi như thác nước phun đầy trên thân thể bọn họ
Mà tay anh sẽ chẳng bao giờ buông cho đến lúc mi mắt khe khẽ khép lại, khoé miệng mỉm cười, một nụ cười rất thoả mãn...
Khi Dư Nhân Dĩnh đến mở cửa phòng, thấy nữ zombie nằm sấp trên mặt đất, tay chân bị buộc dính trên băng ghế dài, vùi đầu vào một cỗ thi thể máu me đầm đìa, tham lam gặm cắn da thịt trên thi thể đó
" Trí Văn tìm được ở đâu một thi thể còn tươi mới như thế này " Dư Nhân Dĩnh ghét bỏ đá bay nữ zombie ra ngoài, trong lúc vô tình nhìn thấy khuôn mặt của thi thể, đôi mắt màu hổ phách đột nhiên co rút lạ
" Trí Văn, sao có thể là anh ?" Cô ngồi xổm xuống sau khi xác định đó thật là Thượng Trí Văn, bộc phát ra tiếng thét thê lương gào rú
Nữ zombie giống như còn muốn ăn tiếp Thượng Trí Văn nên bò lại, Dư Nhân Dĩnh móc súng lục ra nhắm ngay đầu nữ zombie, hung tợn nổ liên tục mấy phát súng, thẳng đến khi hết đạn
" Mình nên sớm làm như vậy " Cô cười khổ vứt súng, ôn nhu ôm lấy thi thể Thượng Trí Văn, trong miệng lại phát ra lời nguyền độc ác.
" Nhất định là do Dung Dật Thần làm, Trí Văn, em sẽ báo thù cho anh, để cho hai anh em bọn họ nếm thử cảm giác bị một đám zombie gặm cắn đến chết "
Bởi vì đây là lần đầu tiên Dung Ân Ân nổ súng bắn người bị thương, không khỏi có chút bối rối, nhưng khi nhìn thấy vết thương nhiễm đầy máu tươi của anh trai, thần sắc cô trở nên kiên định hơn
" Buông anh trai tôi ra, nếu không đếm tới ba tôi sẽ nổ súng ..."
Dung Ân Ân giơ súng ngắn lên cao, lần này nhắm thẳng vào ót của Thượng Trí Văn
Thượng Trí Văn dùng tay đè lên vết thương trên ngực do đạn bắn, hướng Dung Dật Thần nhếch miệng cười dữ tợn
" Dung Dật Thần, cậu thật biết cách giáo dục em gái "
" Một , hai ..." Dung Ân Ân đếm số chuẩn bị bóp cò, tới số ba sẽ bắn chết Thượng Trí Văn tại chỗ
Thượng Trí Văn đột nhiên uốn cong thắt lưng, khom xuống phóng như mèo chạy ra khỏi gian phòng, trong tình thế cấp bách Dung Ân Ân liền nổ súng bắn theo bóng dáng Thượng Trí Văn, kết quả họng súng lệch đi rơi vào hư không
" Anh hai, bị thương có sao không ?"
Dung Ân Ân rúc vào người Dung Dật Thần, viền mắt ửng đỏ, nước mắt đảo quanh, cố gắng kiềm chế không cho nước mắt chảy xuống
" Ân Ân đừng sợ, chỉ bị vài vết thương trên da thịt thôi "
Dung Dật Thần cố giơ cánh tay xụi lơ, lau khoé mắt ẩm ướt của em gái, bày ra khuôn mặt tươi cười
Kỳ thật vết thương trên xương quai xanh mặc dù không sâu, nhưng viên đạn ghim trong bắp chân vẫn chưa lấy ra, khiến mỗi bước đi thập phần khó khăn
" Tình thế hiện giờ chẳng phải lúc để lo lắng những vết thương này, chờ giải quyết xong mọi chuyện sẽ chậm rãi dạy em cách chữa thương tích " Thấy em gái tay chân luống cuống muốn trị liệu vết thương cho anh, Dung Dật Thần cầm tay em gái dịu dàng nói
Nghe anh trai nói như thế, sắc mặt Dung Ân Ân trở nên nghiêm túc, nắm chặt súng lục trong tay, cho dù có hi sinh tính mạng cũng phải bảo vệ thật tốt cho anh trai
Dung Dật Thần ôm em gái trấn an nói " Ân Ân bắn phát súng vừa rồi rất tốt, tên đó nếu không điều trị kịp thời, chống đỡ cũng chẳng được bao lâu "
Lúc này cả người Thượng Trí Văn co quắp cố hết sức bò lên trên lầu bốn, mỗi một bước đi đều cảm thấy hồn như sắp lìa khỏi xác, máu tươi đem tấm thảm lông nhuộm đỏ một đường, hắn không muốn hướng Dư Nhân Dĩnh xin giúp đỡ, ý niệm duy nhất trong đầu hắn bây giờ là trở lại căn phòng phong kín trên lầu bốn
Ấn vào nút mở cửa trên vách tường, Thượng Trí Văn tập tễnh đi vào, bên trong ánh đèn yếu ớt, một cô gái đang ngồi trên băng ghế dài, mái tóc ngắn màu đen hết sức bẩn thỉu buông xuống che đi khuôn mặt, cổ họng cô không ngừng phát ra tiếng gào thét chói tai, giật mạnh sợi dây thừng đang trói chặt tay chân mình, giống như con thú đang chán chường vì lâm vào cảnh giam cầm. Mà xung quanh chân cô rải rác xương cốt, thi thể tán loạn, mùi hôi thối phát ra tràn đầy căn phòng
" Em yêu, có đói bụng không ?"
Thượng Trí Văn không để ý vết thương ngồi xổm xuống, nhặt lên một cánh tay bị nhai hết phân nửa đưa tới trước miệng cô, nhìn cô cắn nuốt liên tục, trong khi đó vết thương do đạn bắn máu tươi ồ ồ chảy ra không ngừng
Cô gái ngửi được mùi máu tươi gay mũi, ngẩng đầu lộ ra khuôn mặt hư thối, con ngươi trắng dã nhìn chằm chằm miệng vết thương của anh, thân thể càng điên cuồng giãy dụa, trong miệng nước bọt tuông ra ào ạt
Đáy mắt Thượng Trí Văn tràn đầy đau thương nhìn khuôn mặt xốc xếch đến không còn hình dạng, cố gắng từ trong đó nhìn ra dáng vẻ xinh đẹp trước đó của cô
" Mặc kệ anh yêu em bao nhiêu, nhưng mỗi khi nhìn thấy anh, ý nghĩ duy nhất của em là ăn hết anh. Có một bộ lạc ở Châu Phi, tồn tại tập tục mỗi khi vợ chết sẽ ăn hết di hài vợ, sau đó có thể khiến cho linh hồn hai người vĩnh viễn giao hoà thuộc về nhau. Trước đây nghe nói đến anh đều không tin, nhưng bây giờ anh tình nguyện tin tưởng một lần "
Thượng Trí Văn ôm thật chặt lấy nữ zombie, đem chiếc cổ trắng nõn đưa đến miệng cô, tuỳ cô ấy cắn phá động mạch chủ, máu tươi như thác nước phun đầy trên thân thể bọn họ
Mà tay anh sẽ chẳng bao giờ buông cho đến lúc mi mắt khe khẽ khép lại, khoé miệng mỉm cười, một nụ cười rất thoả mãn...
Khi Dư Nhân Dĩnh đến mở cửa phòng, thấy nữ zombie nằm sấp trên mặt đất, tay chân bị buộc dính trên băng ghế dài, vùi đầu vào một cỗ thi thể máu me đầm đìa, tham lam gặm cắn da thịt trên thi thể đó
" Trí Văn tìm được ở đâu một thi thể còn tươi mới như thế này " Dư Nhân Dĩnh ghét bỏ đá bay nữ zombie ra ngoài, trong lúc vô tình nhìn thấy khuôn mặt của thi thể, đôi mắt màu hổ phách đột nhiên co rút lạ
" Trí Văn, sao có thể là anh ?" Cô ngồi xổm xuống sau khi xác định đó thật là Thượng Trí Văn, bộc phát ra tiếng thét thê lương gào rú
Nữ zombie giống như còn muốn ăn tiếp Thượng Trí Văn nên bò lại, Dư Nhân Dĩnh móc súng lục ra nhắm ngay đầu nữ zombie, hung tợn nổ liên tục mấy phát súng, thẳng đến khi hết đạn
" Mình nên sớm làm như vậy " Cô cười khổ vứt súng, ôn nhu ôm lấy thi thể Thượng Trí Văn, trong miệng lại phát ra lời nguyền độc ác.
" Nhất định là do Dung Dật Thần làm, Trí Văn, em sẽ báo thù cho anh, để cho hai anh em bọn họ nếm thử cảm giác bị một đám zombie gặm cắn đến chết "
/62
|