Người trước mắt thực sự đã biến trở lại là anh trai, nhưng bất kể có phải hay không Ân Ân đều không muốn đối mặt với anh, cô khẽ cắn môi, kiên trì bước ra khỏi phòng.
Dung Dật Thần vội vàng hô lớn " Ân Ân, đừng ..." Bộp một tiếng, âm thanh người bị ngã xuống sàn nhà vang lên.
Dung Ân Ân dừng bước lại hồi lâu, cuối cùng nhịn không được chạy vào. Dung Dật Thần bị té nằm trên mặt đất, khó khăn di chuyển thân thể, khuôn mặt tái nhợt tràn đầy lo sợ, thấy em gái quay về liền xoay người lại hai tròng mắt tràn đầy vui vẻ.
Dung Ân Ân ngồi xổm xuống, lo lắng hỏi " Sao vậy anh hai, anh khó chịu ở đâu?"
Dung Dật Thần xoa xoa hai chân " Tự nhiên hai chân tê rần, lát sẽ tốt thôi"
Dung Ân Ân im lặng không nói gì, thì ra chỉ bị tê chân, nếu biết sớm cô sẽ không quay lại.
Dung Dật Thần bỗng nhiên cúi người, ôm chặt lấy em gái, thở phào nhẹ nhõm nói " Ân Ân, anh nghĩ em không cần anh hai, vì sao em lại rời đi?"
Thân thể Dung Ân Ân liền cứng đờ, buồn buồn nghĩ, có đúng hay không sau khi biến trở về bình thường, anh hai sẽ không nhớ rõ những chuyện đã xảy ra, vậy hãy xem như ngày hôm qua chỉ là một cơn ác mộng, nếu như có thể cô cũng muốn quên đi đoạn ký ức dằn vặt đó.
Thanh âm Ân Ân khô khốc trả lời " Không có, em chỉ đi kiếm chút đồ ăn, sẽ không bỏ đi ..."
" Anh nhớ rõ đang cùng người sói ác đấu,sao tỉnh dậy lại ở chỗ này?"
Dung Dật Thần ngạc nhiên ngắm nhìn xung quanh, gõ gõ đầu liều mạng muốn nhớ lại sự tình phía sau đó, nhưng đầu óc nặng như chì, đoạn ký ức như bị cắt mất nghĩ không ra.
Dung Ân Ân xanh mặt quay đầu qua chỗ khác " Đừng nghĩ nữa, chúng ta rời khỏi nơi này đã"
Dung Dật Thần vịn giường đứng dậy, phát hiện quần chưa kéo khoá, vật nam tính nóng bỏng mềm nhũn dính chất lỏng sền sệt thò ra ngoài, anh cho rằng do nằm mơ nên để lại, lúng túng nhét vào kéo khoá lên.
Dung Dật Thần vơ vét xung quanh một lần nửa, cầm theo một con dao gọt hoa quả dài mười tấc, kiếm cùng vũ khí đã để toàn bộ ở tầng hầm ngầm của tên hề, chỉ có thể miễn cưỡng cầm đỡ con dao này, những vật khác Ân Ân sớm đã thu thập xong, hai người rất nhanh chóng xuất phát.
Từ tầng bốn mươi tám đi xuống bằng thang bộ quả thực sẽ rất mệt. Dung Dật Thần thấy hai chân em gái không cách nào khép lại, giống như ở giữa có điểm thương tích, bước đi tập tễnh như con chim cánh cụt.
Dung Dật Thần đi đến phía trước cô, hơi ngồi xổm người xuống nói " Mau leo lên, anh hai cõng em xuống phía dưới"
Dung Ân Ân ngưng mắt nhìn tấm lưng dày rộng, đáy lòng đủ mọi cảm xúc " Không cần, em có thể đi, anh hai cũng rất mệt mỏi"
" Đồ ngốc, cõng một người nhỏ xíu như em không có vấn đề gì" Dung Dật Thần vòng hai tay qua, nâng em gái cõng ở trên lưng, bước nhanh chạy về hướng cầu thang .
" Á ..." Cử động đột ngột làm Ân Ân sợ hãi, tựa ở trên lưng anh trai, dọc đường đi không có gặp zombie, vui vẻ xuống đến lầu một.
Ngay cửa lớn toà nhà tụ hợp không ít zombie, Dung Dật Thần đặt em gái ngồi xuống ghế sô pha, một thân một mình dọn dẹp bọn zombie cản đường, dắt tay em gái ra khỏi building.
Việc gấp trước mắt là tìm một chiếc xe trống, có thể tìm được chiếc xe vừa có chìa khoá vừa còn xăng tương đối khó khăn. Dung Dật Thần cạy ổ khoá đem con zombie bên trong đẩy ra ngoài giết chết, cùng Ân Ân lên xe.
" Tốt quá xăng còn nhiều, đủ chúng ta chạy năm mươi km" Dung Dật Thần thấy em gái ngây ngốc ngồi đó, không biết đang suy nghĩ cái gì. Anh cúi người giúp Ân Ân thắt dây an toàn, tay vô ý đụng vào bắp đùi em gái. Thân thể Dung Ân Ân cứng đờ, sợ hãi nhìn chằm chằm mắt anh, vẫn con ngươi đen thăm thẳm, cô chậm rãi thở phào một hơi nhưng đáy lòng không khỏi có một chút sợ sệt, dời người xích ra xa.
Dung Dật Thần thập phần phiền muộn, chẳng biết nguyên nhân từ đâu em gái đối với anh có chút xa lạ, mỗi lần đến gần, Ân Ân đều cố ý né tránh. Có lẽ thấy nhiều cảnh chém giết máu tanh, em gái luôn có cảm giác không an toàn đi. Không sao, anh sẽ đem hết tất cả sức lực để bảo hộ Ân Ân, cho dù có hi sinh cả tính mạng bản thân anh cũng không tiếc.
Dung Dật Thần vội vàng hô lớn " Ân Ân, đừng ..." Bộp một tiếng, âm thanh người bị ngã xuống sàn nhà vang lên.
Dung Ân Ân dừng bước lại hồi lâu, cuối cùng nhịn không được chạy vào. Dung Dật Thần bị té nằm trên mặt đất, khó khăn di chuyển thân thể, khuôn mặt tái nhợt tràn đầy lo sợ, thấy em gái quay về liền xoay người lại hai tròng mắt tràn đầy vui vẻ.
Dung Ân Ân ngồi xổm xuống, lo lắng hỏi " Sao vậy anh hai, anh khó chịu ở đâu?"
Dung Dật Thần xoa xoa hai chân " Tự nhiên hai chân tê rần, lát sẽ tốt thôi"
Dung Ân Ân im lặng không nói gì, thì ra chỉ bị tê chân, nếu biết sớm cô sẽ không quay lại.
Dung Dật Thần bỗng nhiên cúi người, ôm chặt lấy em gái, thở phào nhẹ nhõm nói " Ân Ân, anh nghĩ em không cần anh hai, vì sao em lại rời đi?"
Thân thể Dung Ân Ân liền cứng đờ, buồn buồn nghĩ, có đúng hay không sau khi biến trở về bình thường, anh hai sẽ không nhớ rõ những chuyện đã xảy ra, vậy hãy xem như ngày hôm qua chỉ là một cơn ác mộng, nếu như có thể cô cũng muốn quên đi đoạn ký ức dằn vặt đó.
Thanh âm Ân Ân khô khốc trả lời " Không có, em chỉ đi kiếm chút đồ ăn, sẽ không bỏ đi ..."
" Anh nhớ rõ đang cùng người sói ác đấu,sao tỉnh dậy lại ở chỗ này?"
Dung Dật Thần ngạc nhiên ngắm nhìn xung quanh, gõ gõ đầu liều mạng muốn nhớ lại sự tình phía sau đó, nhưng đầu óc nặng như chì, đoạn ký ức như bị cắt mất nghĩ không ra.
Dung Ân Ân xanh mặt quay đầu qua chỗ khác " Đừng nghĩ nữa, chúng ta rời khỏi nơi này đã"
Dung Dật Thần vịn giường đứng dậy, phát hiện quần chưa kéo khoá, vật nam tính nóng bỏng mềm nhũn dính chất lỏng sền sệt thò ra ngoài, anh cho rằng do nằm mơ nên để lại, lúng túng nhét vào kéo khoá lên.
Dung Dật Thần vơ vét xung quanh một lần nửa, cầm theo một con dao gọt hoa quả dài mười tấc, kiếm cùng vũ khí đã để toàn bộ ở tầng hầm ngầm của tên hề, chỉ có thể miễn cưỡng cầm đỡ con dao này, những vật khác Ân Ân sớm đã thu thập xong, hai người rất nhanh chóng xuất phát.
Từ tầng bốn mươi tám đi xuống bằng thang bộ quả thực sẽ rất mệt. Dung Dật Thần thấy hai chân em gái không cách nào khép lại, giống như ở giữa có điểm thương tích, bước đi tập tễnh như con chim cánh cụt.
Dung Dật Thần đi đến phía trước cô, hơi ngồi xổm người xuống nói " Mau leo lên, anh hai cõng em xuống phía dưới"
Dung Ân Ân ngưng mắt nhìn tấm lưng dày rộng, đáy lòng đủ mọi cảm xúc " Không cần, em có thể đi, anh hai cũng rất mệt mỏi"
" Đồ ngốc, cõng một người nhỏ xíu như em không có vấn đề gì" Dung Dật Thần vòng hai tay qua, nâng em gái cõng ở trên lưng, bước nhanh chạy về hướng cầu thang .
" Á ..." Cử động đột ngột làm Ân Ân sợ hãi, tựa ở trên lưng anh trai, dọc đường đi không có gặp zombie, vui vẻ xuống đến lầu một.
Ngay cửa lớn toà nhà tụ hợp không ít zombie, Dung Dật Thần đặt em gái ngồi xuống ghế sô pha, một thân một mình dọn dẹp bọn zombie cản đường, dắt tay em gái ra khỏi building.
Việc gấp trước mắt là tìm một chiếc xe trống, có thể tìm được chiếc xe vừa có chìa khoá vừa còn xăng tương đối khó khăn. Dung Dật Thần cạy ổ khoá đem con zombie bên trong đẩy ra ngoài giết chết, cùng Ân Ân lên xe.
" Tốt quá xăng còn nhiều, đủ chúng ta chạy năm mươi km" Dung Dật Thần thấy em gái ngây ngốc ngồi đó, không biết đang suy nghĩ cái gì. Anh cúi người giúp Ân Ân thắt dây an toàn, tay vô ý đụng vào bắp đùi em gái. Thân thể Dung Ân Ân cứng đờ, sợ hãi nhìn chằm chằm mắt anh, vẫn con ngươi đen thăm thẳm, cô chậm rãi thở phào một hơi nhưng đáy lòng không khỏi có một chút sợ sệt, dời người xích ra xa.
Dung Dật Thần thập phần phiền muộn, chẳng biết nguyên nhân từ đâu em gái đối với anh có chút xa lạ, mỗi lần đến gần, Ân Ân đều cố ý né tránh. Có lẽ thấy nhiều cảnh chém giết máu tanh, em gái luôn có cảm giác không an toàn đi. Không sao, anh sẽ đem hết tất cả sức lực để bảo hộ Ân Ân, cho dù có hi sinh cả tính mạng bản thân anh cũng không tiếc.
/62
|