Edit: Lee
Beta: Sahara
Lục Tiểu Nhạc nghĩ mình nhất định điên rồi, nếu không tại sao lại chủ động đi tìm kẻ đáng ghét ấy, càng nghĩ càng thấy hổ thẹn, cho nên mới nhớ mãi không quên. Cứ như thế, sáng sớm thứ bảy, Lục Tiểu Nhạc đã vội vã rời giường, theo ba mẹ lên đường.
Trác Hàng được học ở trường tốt nhất – Hồng Chí, ở đây thì chỉ có học, hầu như ai cũng giống Trác Hàng – rất ưu tú nhưng lại một phút sẩy tay, điều kiện học tập cũng rất tốt, vườn trường sạch đẹp, đi trong khuôn viên trường cho người ta một cảm giác vui vẻ thoải mái.
Lục Tiểu Nhạc đi theo ba mẹ vào trong, vừa đi vừa hiếu kỳ quan sát xung quanh, rất nhanh đã đợi dưới phòng Trác Hàng được một lúc lâu. Ánh mặt trời chói chang, anh mặc áo sơ mi kẻ ca rô, tia sáng xuyên qua vòm cây, chiếu lên thân ảnh cao ngất thành những chấm sáng nhỏ, dĩ nhiên Lục Tiểu Nhạc có chút thất thần.
Nhưng vào lúc này, Trác Hàng cũng đã nhìn thấy bọn họ, anh vẫy tay về phía ba mẹ, ánh mắt vô tình lạc tới kẻ tiểu nhân rụt rè núp sau lưng.
Trong nháy mắt, ánh mắt hai người chạm phải nhau, Lục Tiểu Nhạc chột dạ càng trốn sâu sau lưng ba.
Trác Hàng thu tầm nhìn lại, nhận lấy túi xách trong tay mẹ, dẫn bọn họ lên lầu.
“Đây là phòng khách, đây là phòng trà, đây là phòng giặt đồ, bình thường quần áo đều giặt ở đây…” Trác Hàng vừa đi vừa giới thiệu, hai tháng ngắn ngủi, anh đã nắm rất rõ nơi đây, việc phải học lại dường như hoàn toàn không ảnh hưởng đến anh, điều này khiến Lâm Mai hết sức vui mừng.
“Tiểu Hàng, ba mẹ đi nói chuyện với thầy giáo, con ở lại với Tiểu Nhạc một chút.” Sau khi kiểm tra phòng ngủ của con trai, Lâm Mai quyết định đi trao đổi với thầy giáo một chút về tình hình Trác Hàng.
“Ba mẹ yên tâm đi, Tiểu Nhạc giao cho con là được.” Anh nói, cố ý nhìn về phía Lục Tiểu Nhạc.
Trong nháy mắt, một loại linh cảm chẳng lành nảy lên trong lòng Lục Tiểu Nhạc, khiến cô lo lắng không yên.
“Em đi xem xung quanh…” Ba mẹ vừa đi, Lục Tiểu Nhạc đã chuẩn bị chuồn mất, đáng tiếc cô còn chưa đi được bước nào, đã bị Trác Hàng từ phía sau kéo cổ áo lại.
“Tới cũng đã tới rồi, cần gì vội vã chứ?” Anh cười nói.
Trong lòng thầm mắng Trác Hàng một trăm lần, Lục Tiểu Nhạc quay đầu giả vờ ngoan ngoãn nói: “Anh trai, anh hiểu nhầm rồi, em muốn… muốn đi WC…”
“Trong phòng có WC, có cần phải đi ra ngoài không?”
“Nam… WC trong phòng nam sinh, em dùng có lẽ không tốt lắm đâu.”
Trác Hàng nở nụ cười xấu xa: “Em có thể vào WC nam đánh người, sao bây giờ đột nhiên lại tính toán như thế?”
Lời vừa nói ra, Lục Tiểu Nhạc không giả bộ được nữa, thẹn quá thành giận hỏi: “Anh, sao anh lại biết?”
“Sao anh lại không biết chứ? Anh không chỉ biết em vào WC nam, mà còn biết em cướp quần nam sinh, bắt con nhà người ta mặc váy của em…”
Anh nói xong như vậy, chính Lục Tiểu Nhạc cũng phải nghi ngờ mình có chút biến thái, cô vội vàng cắt đứt, “Không nói nữa, em ở đây là được chứ gì?” Cô nói xong, vội vàng chạy vào WC, còn đóng cửa cái “rầm”.
Lục Tiểu Nhạc vừa đóng cửa WC, cửa phòng đột nhiên bị mở, La Thắng, bạn cùng phòng Trác Hàng nhễ nhại mồ hôi bước vào: “Mẹ nó qua tháng mười rồi sao còn nóng như thế, đá một trận mà nóng muốn chết, Trác huynh có cái áo sơ mi nào sạch sẽ một chút không, cho anh em mượn một cái?”
Trác Hàng thản nhiên nhìn hắn một cái, ánh mắt dừng lại ở đống quần áo bẩn La Thắng chất trên giường.
La Thắng đột nhiên ủ rũ, chỉ cười ngây ngô hai tiếng: “Nói sau nha, mình đi tắm.” Vừa nói, vừa cởi quần áo đi về phía WC.
“Chờ một chút!” Trác Hàng còn chưa kịp ngăn cản, cửa WC đã bị mở ra, Lục Tiểu Nhạc và La Thắng mặt đối mặt, hai người đều ngây ra.
Một lát sau, trong phòng ngủ vang lên tiếng kêu ai oán như lợn bị giết: “Cái gì thế này, trong phòng ngủ sao lại có con gái a! Mẹ nó, lão tử không mặc áo a, trong sạch cả đời của lão tử cũng bị hủy rồi, lão tử không muốn sống nữa!”
Mồ hôi Lục Tiểu Nhạc lã chã rơi xuống, cố nén cơn giận muốn đánh người, đưa ánh mắt về phía Trác Hàng cầu cứu.
Trác Hàng bất đắc dĩ lắc đầu, đi về phía bọn họ, đẩy tên nửa thân trần đang khoa tay múa chân trước mặt em gái ra, kéo Lục Tiểu Nhạc về phía mình: “Có hai việc, thứ nhất cậu không mặc áo nhưng có mặc quần, vốn dĩ không sao cả. Thứ hai, nếu như cậu còn ầm ĩ nữa, mình đảm bảo cậu cũng không cần sống nữa đâu.”
Lời vừa nói xong, cuối cùng La Thắng cũng chịu câm miệng, nhìn chằm chằm Lục Tiểu Nhạc: “Trác huynh, cô ta là ai?”
“Em gái mình.”
“Tình em gái?? Không phải chứ, nhỏ tuổi như vậy, cậu cũng ra tay được … hả!” Còn chưa nói xong, hắn đã bị đánh xong, chỉ biết ôm bụng rên hừ hừ.
Bên cạnh, Lục Tiểu Nhạc hướng nắm đấm về phía hắn: “Anh trai tôi cho anh ầm ĩ hả? Lần sau còn dám, đánh cho anh úp mặt xuống đất nha!”
Thì ra đúng là em gái, La Thắng ôm bụng đau lâm râm, dở khóc dở cười.
Sư tử Hà Đông a!
Sau khi từ trường ôn thi về, mỗi ngày của Lục Tiểu Nhạc chậm rãi trôi qua, chớp mắt một cái đã tới cuối năm.
Cuối năm, nhà trường bận tối ngày, mặc kệ thầy giáo lẫn học sinh đều vùi đầu vào chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ, vào đầu tháng ba, không khí ôn tập trong lớp vô cùng sôi nổi, bạn học nào cũng cố gắng hết sức để đạt được thành tích tốt nhất, chỉ có mình Lục Tiểu Nhạc không thèm quan tâm, dạy mãi vẫn không thay đổi.
Thầy chủ nhiệm thật hết cách, không thể làm gì khác hơn là lần thứ n gọi Lục Tạ Quốc đến trường.
Không ngờ nhất chính là, lần này Lục Tạ Quốc không quở trách con gái như mọi khi, chỉ là sau khi nói chuyện với thầy giáo, lặng lẽ đưa con gái về nhà. Điều này làm cho Lục Tiểu Nhạc vốn quen bị ăn mắng cảm thấy kì lạ, vài lần cô muốn mở miệng, đều bị vẻ mặt nghiêm túc của Lục Tạ Quốc chặn lại, đành phải hậm hực ngồi trong xe không nói lời nào.
Trong lúc đó, điện thoại của Lục Tạ Quốc nhiều lần đổ chuông, nhưng ông không hề nghe máy.
“Ba, điện thoại của ba…” Lục Tiểu Nhạc phải nhắc nhở ông.
“Con đừng quan tâm.” Ông lạnh lùng nói.
Lục Tiểu Nhạc tự thấy mất mặt, buộc phải câm miệng.
Bầu không khí kì dị như vậy, vẫn kéo dài tới khi cơm tối kết thúc, ăn xong, Lục Tiểu Nhạc đi về phòng, lúc ngang qua phòng khách thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Cô không hề nghĩ ngợi, nhấc điện thoại lên, đang định hỏi là ai, chợt nghe đầu dây bên kia truyền đến giọng một người phụ nữ: “Tạ Quốc, anh đừng như vậy, cho tôi gặp con gái đi!”
Tim Lục Tiểu Nhạc thắt lại, đột nhiên ống nghe bị Lục Tạ Quốc đoạt lấy: “Tôi nói với cô bao nhiêu lần rồi, đừng gọi điện tới nữa, trước đây là chính cô lựa chọn, cũng không cần đến bây giờ mới hối hận!” Nói xong, ông tức giận cúp điện thoại xuống, xoay người nhìn Lục Tiểu Nhạc nói, “Còn không mau đi làm bài tập.”
Vài giây trôi qua, mắt Lục Tiểu Nhạc đỏ lên, đứng im hỏi: “Là ai gọi điện?”
“Con không biết, đừng quan tâm.”
“Ba gạt con!” Lục Tiểu Nhạc hét to một tiếng, “Con nghe thấy hết rồi, là mẹ gọi đến! Vì sao ba không cho con gặp mẹ? Vì sao?!”
Sắc mặt Lục Tạ Quốc trầm xuống: “Con nghe lầm rồi, cô ta không phải mẹ con.”
“Ba còn muốn gạt con? Ba nghĩ rằng con còn nhỏ sao? Con 16 tuổi rồi! Con biết hết, người vừa gọi điện chính là mẹ con, ba tránh ra, con muốn gọi điện cho mẹ! Muốn nói chuyện với mẹ!” Cô nói, muốn đi đến đoạt lấy điện thoại.
Lục Tạ Quốc không đồng ý, vội vàng ngăn cản, giằng co qua lại, cuối cùng điện thoại nặng nề rơi xuống, lập tức vỡ tan tành.
Mong muốn duy nhất tan biến trong nháy mắt, Lục Tiểu Nhạc cảm thấy trái tim mình cũng tan nát như điện thoại kia rồi: “Ba làm hỏng rồi! Ba không cho con gặp mẹ, con tự đi tìm mẹ.” Cô nói xong, không biết lấy sức mạnh ở đâu, hai tay đẩy Lục Tạ Quốc ra, chạy nhanh ra khỏi cửa.
Beta: Sahara
Lục Tiểu Nhạc nghĩ mình nhất định điên rồi, nếu không tại sao lại chủ động đi tìm kẻ đáng ghét ấy, càng nghĩ càng thấy hổ thẹn, cho nên mới nhớ mãi không quên. Cứ như thế, sáng sớm thứ bảy, Lục Tiểu Nhạc đã vội vã rời giường, theo ba mẹ lên đường.
Trác Hàng được học ở trường tốt nhất – Hồng Chí, ở đây thì chỉ có học, hầu như ai cũng giống Trác Hàng – rất ưu tú nhưng lại một phút sẩy tay, điều kiện học tập cũng rất tốt, vườn trường sạch đẹp, đi trong khuôn viên trường cho người ta một cảm giác vui vẻ thoải mái.
Lục Tiểu Nhạc đi theo ba mẹ vào trong, vừa đi vừa hiếu kỳ quan sát xung quanh, rất nhanh đã đợi dưới phòng Trác Hàng được một lúc lâu. Ánh mặt trời chói chang, anh mặc áo sơ mi kẻ ca rô, tia sáng xuyên qua vòm cây, chiếu lên thân ảnh cao ngất thành những chấm sáng nhỏ, dĩ nhiên Lục Tiểu Nhạc có chút thất thần.
Nhưng vào lúc này, Trác Hàng cũng đã nhìn thấy bọn họ, anh vẫy tay về phía ba mẹ, ánh mắt vô tình lạc tới kẻ tiểu nhân rụt rè núp sau lưng.
Trong nháy mắt, ánh mắt hai người chạm phải nhau, Lục Tiểu Nhạc chột dạ càng trốn sâu sau lưng ba.
Trác Hàng thu tầm nhìn lại, nhận lấy túi xách trong tay mẹ, dẫn bọn họ lên lầu.
“Đây là phòng khách, đây là phòng trà, đây là phòng giặt đồ, bình thường quần áo đều giặt ở đây…” Trác Hàng vừa đi vừa giới thiệu, hai tháng ngắn ngủi, anh đã nắm rất rõ nơi đây, việc phải học lại dường như hoàn toàn không ảnh hưởng đến anh, điều này khiến Lâm Mai hết sức vui mừng.
“Tiểu Hàng, ba mẹ đi nói chuyện với thầy giáo, con ở lại với Tiểu Nhạc một chút.” Sau khi kiểm tra phòng ngủ của con trai, Lâm Mai quyết định đi trao đổi với thầy giáo một chút về tình hình Trác Hàng.
“Ba mẹ yên tâm đi, Tiểu Nhạc giao cho con là được.” Anh nói, cố ý nhìn về phía Lục Tiểu Nhạc.
Trong nháy mắt, một loại linh cảm chẳng lành nảy lên trong lòng Lục Tiểu Nhạc, khiến cô lo lắng không yên.
“Em đi xem xung quanh…” Ba mẹ vừa đi, Lục Tiểu Nhạc đã chuẩn bị chuồn mất, đáng tiếc cô còn chưa đi được bước nào, đã bị Trác Hàng từ phía sau kéo cổ áo lại.
“Tới cũng đã tới rồi, cần gì vội vã chứ?” Anh cười nói.
Trong lòng thầm mắng Trác Hàng một trăm lần, Lục Tiểu Nhạc quay đầu giả vờ ngoan ngoãn nói: “Anh trai, anh hiểu nhầm rồi, em muốn… muốn đi WC…”
“Trong phòng có WC, có cần phải đi ra ngoài không?”
“Nam… WC trong phòng nam sinh, em dùng có lẽ không tốt lắm đâu.”
Trác Hàng nở nụ cười xấu xa: “Em có thể vào WC nam đánh người, sao bây giờ đột nhiên lại tính toán như thế?”
Lời vừa nói ra, Lục Tiểu Nhạc không giả bộ được nữa, thẹn quá thành giận hỏi: “Anh, sao anh lại biết?”
“Sao anh lại không biết chứ? Anh không chỉ biết em vào WC nam, mà còn biết em cướp quần nam sinh, bắt con nhà người ta mặc váy của em…”
Anh nói xong như vậy, chính Lục Tiểu Nhạc cũng phải nghi ngờ mình có chút biến thái, cô vội vàng cắt đứt, “Không nói nữa, em ở đây là được chứ gì?” Cô nói xong, vội vàng chạy vào WC, còn đóng cửa cái “rầm”.
Lục Tiểu Nhạc vừa đóng cửa WC, cửa phòng đột nhiên bị mở, La Thắng, bạn cùng phòng Trác Hàng nhễ nhại mồ hôi bước vào: “Mẹ nó qua tháng mười rồi sao còn nóng như thế, đá một trận mà nóng muốn chết, Trác huynh có cái áo sơ mi nào sạch sẽ một chút không, cho anh em mượn một cái?”
Trác Hàng thản nhiên nhìn hắn một cái, ánh mắt dừng lại ở đống quần áo bẩn La Thắng chất trên giường.
La Thắng đột nhiên ủ rũ, chỉ cười ngây ngô hai tiếng: “Nói sau nha, mình đi tắm.” Vừa nói, vừa cởi quần áo đi về phía WC.
“Chờ một chút!” Trác Hàng còn chưa kịp ngăn cản, cửa WC đã bị mở ra, Lục Tiểu Nhạc và La Thắng mặt đối mặt, hai người đều ngây ra.
Một lát sau, trong phòng ngủ vang lên tiếng kêu ai oán như lợn bị giết: “Cái gì thế này, trong phòng ngủ sao lại có con gái a! Mẹ nó, lão tử không mặc áo a, trong sạch cả đời của lão tử cũng bị hủy rồi, lão tử không muốn sống nữa!”
Mồ hôi Lục Tiểu Nhạc lã chã rơi xuống, cố nén cơn giận muốn đánh người, đưa ánh mắt về phía Trác Hàng cầu cứu.
Trác Hàng bất đắc dĩ lắc đầu, đi về phía bọn họ, đẩy tên nửa thân trần đang khoa tay múa chân trước mặt em gái ra, kéo Lục Tiểu Nhạc về phía mình: “Có hai việc, thứ nhất cậu không mặc áo nhưng có mặc quần, vốn dĩ không sao cả. Thứ hai, nếu như cậu còn ầm ĩ nữa, mình đảm bảo cậu cũng không cần sống nữa đâu.”
Lời vừa nói xong, cuối cùng La Thắng cũng chịu câm miệng, nhìn chằm chằm Lục Tiểu Nhạc: “Trác huynh, cô ta là ai?”
“Em gái mình.”
“Tình em gái?? Không phải chứ, nhỏ tuổi như vậy, cậu cũng ra tay được … hả!” Còn chưa nói xong, hắn đã bị đánh xong, chỉ biết ôm bụng rên hừ hừ.
Bên cạnh, Lục Tiểu Nhạc hướng nắm đấm về phía hắn: “Anh trai tôi cho anh ầm ĩ hả? Lần sau còn dám, đánh cho anh úp mặt xuống đất nha!”
Thì ra đúng là em gái, La Thắng ôm bụng đau lâm râm, dở khóc dở cười.
Sư tử Hà Đông a!
Sau khi từ trường ôn thi về, mỗi ngày của Lục Tiểu Nhạc chậm rãi trôi qua, chớp mắt một cái đã tới cuối năm.
Cuối năm, nhà trường bận tối ngày, mặc kệ thầy giáo lẫn học sinh đều vùi đầu vào chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ, vào đầu tháng ba, không khí ôn tập trong lớp vô cùng sôi nổi, bạn học nào cũng cố gắng hết sức để đạt được thành tích tốt nhất, chỉ có mình Lục Tiểu Nhạc không thèm quan tâm, dạy mãi vẫn không thay đổi.
Thầy chủ nhiệm thật hết cách, không thể làm gì khác hơn là lần thứ n gọi Lục Tạ Quốc đến trường.
Không ngờ nhất chính là, lần này Lục Tạ Quốc không quở trách con gái như mọi khi, chỉ là sau khi nói chuyện với thầy giáo, lặng lẽ đưa con gái về nhà. Điều này làm cho Lục Tiểu Nhạc vốn quen bị ăn mắng cảm thấy kì lạ, vài lần cô muốn mở miệng, đều bị vẻ mặt nghiêm túc của Lục Tạ Quốc chặn lại, đành phải hậm hực ngồi trong xe không nói lời nào.
Trong lúc đó, điện thoại của Lục Tạ Quốc nhiều lần đổ chuông, nhưng ông không hề nghe máy.
“Ba, điện thoại của ba…” Lục Tiểu Nhạc phải nhắc nhở ông.
“Con đừng quan tâm.” Ông lạnh lùng nói.
Lục Tiểu Nhạc tự thấy mất mặt, buộc phải câm miệng.
Bầu không khí kì dị như vậy, vẫn kéo dài tới khi cơm tối kết thúc, ăn xong, Lục Tiểu Nhạc đi về phòng, lúc ngang qua phòng khách thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Cô không hề nghĩ ngợi, nhấc điện thoại lên, đang định hỏi là ai, chợt nghe đầu dây bên kia truyền đến giọng một người phụ nữ: “Tạ Quốc, anh đừng như vậy, cho tôi gặp con gái đi!”
Tim Lục Tiểu Nhạc thắt lại, đột nhiên ống nghe bị Lục Tạ Quốc đoạt lấy: “Tôi nói với cô bao nhiêu lần rồi, đừng gọi điện tới nữa, trước đây là chính cô lựa chọn, cũng không cần đến bây giờ mới hối hận!” Nói xong, ông tức giận cúp điện thoại xuống, xoay người nhìn Lục Tiểu Nhạc nói, “Còn không mau đi làm bài tập.”
Vài giây trôi qua, mắt Lục Tiểu Nhạc đỏ lên, đứng im hỏi: “Là ai gọi điện?”
“Con không biết, đừng quan tâm.”
“Ba gạt con!” Lục Tiểu Nhạc hét to một tiếng, “Con nghe thấy hết rồi, là mẹ gọi đến! Vì sao ba không cho con gặp mẹ? Vì sao?!”
Sắc mặt Lục Tạ Quốc trầm xuống: “Con nghe lầm rồi, cô ta không phải mẹ con.”
“Ba còn muốn gạt con? Ba nghĩ rằng con còn nhỏ sao? Con 16 tuổi rồi! Con biết hết, người vừa gọi điện chính là mẹ con, ba tránh ra, con muốn gọi điện cho mẹ! Muốn nói chuyện với mẹ!” Cô nói, muốn đi đến đoạt lấy điện thoại.
Lục Tạ Quốc không đồng ý, vội vàng ngăn cản, giằng co qua lại, cuối cùng điện thoại nặng nề rơi xuống, lập tức vỡ tan tành.
Mong muốn duy nhất tan biến trong nháy mắt, Lục Tiểu Nhạc cảm thấy trái tim mình cũng tan nát như điện thoại kia rồi: “Ba làm hỏng rồi! Ba không cho con gặp mẹ, con tự đi tìm mẹ.” Cô nói xong, không biết lấy sức mạnh ở đâu, hai tay đẩy Lục Tạ Quốc ra, chạy nhanh ra khỏi cửa.
/42
|