Sau khi cúp điện thoại, Tang Yếu Miễu mệt mỏi nằm vật lên trên giường, không nhúc nhích.
Cố Nhĩ Thăng mới vừa tìm cho cô một cơ hội phỏng vấn việc làm của một đài radio, không ngờ Tang Trăn Vinh đã nhận được tin tức nhanh như vậy.
Cái này phải khen ngược mới đúng, rốt cuộc cô cũng phải đối mặt với đôi phu thê đã đưa cô ra nước ngoài.
Nói thật, đối với Tang Trăn Vinh và Cố Dao, cô luôn coi họ như một npc(*) trong các trò chơi, cố tình bọn họ lại chi phối cuộc sống của cô.
[*NPC (từ viết tắt của: non-player character) là một nhân vật trong các trò chơi mà những người chơi không thể điều khiển được.]
Khi cuộc trò chuyện đã gần kết thúc, ba Tang nói đến việc ngày mai, một nhà bốn người sẽ cùng nhau ăn một bữa cơm.
Tang Trăn Vinh chỉ biết Cố Nhĩ Thăng đang tìm việc cho cô, lại không biết mấy ngày này cô vẫn luôn ở cùng Cố Nhĩ Thăng, không chừng ông còn tưởng rằng cô và Cố Nhĩ Thăng đã sớm chia tay, khôi phục lại mối quan hệ huynh muội, xấu hổ không muốn nhờ vả ba ba, nên mới tìm anh trai hỗ trợ.
Hơn nữa nghe ý tứ của Tang Trăn Vinh trong điện thoại, tựa hồ là rất không hiểu lí do tại sao cô lại chọn công việc ở đài phát thanh.
Tang Yếu Miễu không thể nói nguyên nhân là đó là chuyên ngành kiếp trước cô học, hơn nữa cô cũng chỉ cảm thấy hứng thú với mỗi việc đó thôi!
Ngẫm lại ngày mai còn có một trận đấu ác liệt phải trải qua, thật đau đầu.
Mà càng đau đầu hơn là ngày mai cô sẽ gặp được một người không ngờ đến.
Không thể không nói, thế giới này quả thật là quá nhỏ.
*
Cố Nhĩ Thăng đã sớm biết gia đình có tiệc liên hoan.
Từ khi lên đại học, anh chưa từng về ở chung dưới một mái nhà với Cố Dao và Tang Trăn Vinh, bọn họ tuy ở chung một thành phố nhưng rất ít khi gặp mặt nhau.
Nhưng hiện tại thì không sao cả, bởi vì anh đã không còn là chàng thanh niên năm đó, một Cố Nhĩ Thăng trói gà không chặt, phải chịu uất ức xa người mình yêu.
Nhìn Tang Yếu Miễu tỏ vẻ không tình nguyện, Cố Nhĩ Thăng giúp cô chọn một bộ quần áo đẹp để cho cô thay, thì thầm trong miệng: Anh thấy em thật giống như con gái của anh.
... Trong lúc nhất thời Tang Yếu Miễu vô pháp phản bác, mấy ngày này Cố Nhĩ Thăng thực sự đã chiếu cố cô rất tỉ mỉ, có thể nói như đang nuôi dưỡng một tiểu hài tử trong vỏ bọc của người trưởng thành.
Sau khi mặc xong xuôi quần áo, Tang Yếu Miễu đứng ở trước gương ngắm nhìn bản thân, Cố Nhĩ Thăng từ sau lưng ôm cô: Bọn họ không thể đem em đi được nữa.
Tang Yếu Miễu trong lòng đau xót, nặng nề gật đầu.
Không sai, cô muốn điều chỉnh lại tâm trạng, npc trước sau chỉ là npc, thứ cô nắm trong tay là đại Boss cơ mà!
Chỉ tiếc, thật vất vả mới có lại sức sống, nhưng chỉ một giờ sau, vừa ngồi xuống ghế ăn thì đụng ngay phải Lôi Tử Đồng, khiến cho mọi thứ cô chuẩn bị đều suy sụp, quân lính tan rã.
Tang Yếu Miễu nhìn Lôi Tử Đồng mặc đồng phục nhân viên quán ăn, trong lòng bất đắc dĩ, thật sự rất khó để thay đổi cốt truyện: Thật trùng hợp, chị làm việc ở đây sao?
Lôi Tử Đồng đang muốn trả lời, nhưng vừa nhìn thấy Cố Nhĩ Thăng đi ngay sau Tang Yếu Miễu thì ngây ngẩn cả người. Cô ta vừa mới đi ra khỏi phòng bao, nên biết người đàn ông trong phòng là ba của Tang Yếu Miễu, còn người phụ nữ cô ta không biết, nhưng tám chín phần có quan hệ với Tang Yếu Miễu.
Cho nên... Cố Nhĩ Thăng tới đây để gặp mặt trưởng bối hai bên?
Muốn bàn chuyện cưới hỏi sao? Không biết vì sao, trong lòng Lôi Tử Đồng thực hụt hẫng. Nỗ lực làm bản thân mỉm cười, cô ta gật gật đầu nói: Đúng vậy, cuối tuần chị đi làm ở đây.
Vừa vặn lúc này Tang Trăn Vinh từ bên trong phòng bao nhìn thấy Tang Yếu Miễu, ông vẫy tay: Lại Lại, con cùng anh trai tới sao? Mau tiến vào!
Tang Yếu Miễu nghe tiếng, ban đầu cảm thấy không có gì, nhìn lên thấy bộ dáng giật mình của Lôi Tử Đồng đang nhìn cô và Cố Nhĩ Thăng: Hai người... Là anh em?
... Tang Yếu Miễu theo bản năng lui về phía sau một bước, bắt lấy tay của Cố Nhĩ Thăng, cái gì gọi là đồng đội heo? Tang Trăn Vinh hoàn toàn xứng đáng.
Cố Nhĩ Thăng mặt lạnh dắt Tang Yếu Miễu đi qua Lôi Tử Đồng, bước chân chậm rãi, đọc từng chữ rõ ràng: Chuyện của cô chắc?
...
Lôi Tử Đồng còn chưa phục hồi lại tinh thần từ sau khi ra khỏi phòng bao kia, cô ta hồi tưởng lại những chi tiết của mấy năm trước, chúng đều chứng minh Cố Nhĩ Thăng và Tang Yếu Miễu là quan hệ tình yêu.
Hiện tại, cô ta lại biết được tin Cố Nhĩ Thăng và Tang Yếu Miễu là anh em?
Cô ta lẩm bẩm nói: Này... Này... Này không phải... Loạn luân sao?
Cô ở lẩm bẩm cái gì?
Lôi Tử Đồng bị âm thanh quen thuộc làm sợ hãi, giật mình ngẩng đầu lên: Anh... Anh sao lại ở đây? Hắn không phải ở một phòng bao khác sao?
Người trước mắt so với 5 năm trước, không có nhiều thay đổi, giống là ở khí chất hiên ngang, quang mang vạn trượng, khác là có thêm chút thành thục ổn trọng.
Hắn là Lance.
Nửa giờ trước, Lôi Tử Đồng đã nhìn thấy Lance, cô ta không dám đối mặt, liền cùng một nhân viên phục vụ khác đổi phòng bao, vừa đúng là phòng bao của Tang Yếu Miễu, khiến cho cô ta phát hiện ra bí mật.
Ai ngờ vẫn không thể tránh thoát.
Bánh răng vận mệnh đã lệch khỏi quỹ đạo là không thể quay lại vạch xuất phát.
Tỷ như thời điểm vai chính gặp lại là khác nhau, cũng tỷ như sau khi gặp lại Lance và Lôi Tử Đồng sẽ vì tình yêu mà tra tấn lẫn nhau.
Đối với sự việc đang xảy ra bên ngoài kia, Tang Yếu Miễu cũng không rõ ràng, cô chỉ biết là --
Đồ ăn của khách sạn này, một chút cũng không thể ăn.
Bốn người ăn cơm, mỗi người đều mang theo một suy tính khác nhau, chẳng qua đều là người trưởng thành, không có thói quen biểu hiện cảm xúc ra bên ngoài, sống có chút giả tạo.
Từ khi nhìn Tang Yếu Miễu và Cố Nhĩ Thăng cùng nhau tiến vào phòng bao, Tang Trăn Vinh và cùng Cố Dao dường như đã đoán được điều gì đó, nhưng bọn họ không hề nói gì, giống như 5 năm trước, đều giữ im lặng.
Tang Yếu Miễu thở dài nhẹ nhõm, đều giả ngu, như vậy cũng tốt.
Đến khi nói tới chuyện công việc, Tang Trăn Vinh cũng chưa từng truy cứu, hẳn là ông rất đau Tang Yếu Miễu, kết quả là tôn trọng sở thích của cô.
Không khí bữa cơm đang ôn hòa bỗng chốc trở lên cứng nhắc.
Bởi vì Tang Trăn Vinh nói: Lại Lại, mấy ngày nay con đều ở khách sạn sao? Đã về nhà sao còn ở khách sạn được, đêm nay mau dọn dẹp đồ đạc về nhà ở.
Trong lời nói có thâm ý như trong bông có kim.
Tang Yếu Miễu còn chưa mở miệng, Cố Nhĩ Thăng liền lên tiếng: Em ấy sẽ không quay về.
Cố Nhĩ Thăng mới vừa tìm cho cô một cơ hội phỏng vấn việc làm của một đài radio, không ngờ Tang Trăn Vinh đã nhận được tin tức nhanh như vậy.
Cái này phải khen ngược mới đúng, rốt cuộc cô cũng phải đối mặt với đôi phu thê đã đưa cô ra nước ngoài.
Nói thật, đối với Tang Trăn Vinh và Cố Dao, cô luôn coi họ như một npc(*) trong các trò chơi, cố tình bọn họ lại chi phối cuộc sống của cô.
[*NPC (từ viết tắt của: non-player character) là một nhân vật trong các trò chơi mà những người chơi không thể điều khiển được.]
Khi cuộc trò chuyện đã gần kết thúc, ba Tang nói đến việc ngày mai, một nhà bốn người sẽ cùng nhau ăn một bữa cơm.
Tang Trăn Vinh chỉ biết Cố Nhĩ Thăng đang tìm việc cho cô, lại không biết mấy ngày này cô vẫn luôn ở cùng Cố Nhĩ Thăng, không chừng ông còn tưởng rằng cô và Cố Nhĩ Thăng đã sớm chia tay, khôi phục lại mối quan hệ huynh muội, xấu hổ không muốn nhờ vả ba ba, nên mới tìm anh trai hỗ trợ.
Hơn nữa nghe ý tứ của Tang Trăn Vinh trong điện thoại, tựa hồ là rất không hiểu lí do tại sao cô lại chọn công việc ở đài phát thanh.
Tang Yếu Miễu không thể nói nguyên nhân là đó là chuyên ngành kiếp trước cô học, hơn nữa cô cũng chỉ cảm thấy hứng thú với mỗi việc đó thôi!
Ngẫm lại ngày mai còn có một trận đấu ác liệt phải trải qua, thật đau đầu.
Mà càng đau đầu hơn là ngày mai cô sẽ gặp được một người không ngờ đến.
Không thể không nói, thế giới này quả thật là quá nhỏ.
*
Cố Nhĩ Thăng đã sớm biết gia đình có tiệc liên hoan.
Từ khi lên đại học, anh chưa từng về ở chung dưới một mái nhà với Cố Dao và Tang Trăn Vinh, bọn họ tuy ở chung một thành phố nhưng rất ít khi gặp mặt nhau.
Nhưng hiện tại thì không sao cả, bởi vì anh đã không còn là chàng thanh niên năm đó, một Cố Nhĩ Thăng trói gà không chặt, phải chịu uất ức xa người mình yêu.
Nhìn Tang Yếu Miễu tỏ vẻ không tình nguyện, Cố Nhĩ Thăng giúp cô chọn một bộ quần áo đẹp để cho cô thay, thì thầm trong miệng: Anh thấy em thật giống như con gái của anh.
... Trong lúc nhất thời Tang Yếu Miễu vô pháp phản bác, mấy ngày này Cố Nhĩ Thăng thực sự đã chiếu cố cô rất tỉ mỉ, có thể nói như đang nuôi dưỡng một tiểu hài tử trong vỏ bọc của người trưởng thành.
Sau khi mặc xong xuôi quần áo, Tang Yếu Miễu đứng ở trước gương ngắm nhìn bản thân, Cố Nhĩ Thăng từ sau lưng ôm cô: Bọn họ không thể đem em đi được nữa.
Tang Yếu Miễu trong lòng đau xót, nặng nề gật đầu.
Không sai, cô muốn điều chỉnh lại tâm trạng, npc trước sau chỉ là npc, thứ cô nắm trong tay là đại Boss cơ mà!
Chỉ tiếc, thật vất vả mới có lại sức sống, nhưng chỉ một giờ sau, vừa ngồi xuống ghế ăn thì đụng ngay phải Lôi Tử Đồng, khiến cho mọi thứ cô chuẩn bị đều suy sụp, quân lính tan rã.
Tang Yếu Miễu nhìn Lôi Tử Đồng mặc đồng phục nhân viên quán ăn, trong lòng bất đắc dĩ, thật sự rất khó để thay đổi cốt truyện: Thật trùng hợp, chị làm việc ở đây sao?
Lôi Tử Đồng đang muốn trả lời, nhưng vừa nhìn thấy Cố Nhĩ Thăng đi ngay sau Tang Yếu Miễu thì ngây ngẩn cả người. Cô ta vừa mới đi ra khỏi phòng bao, nên biết người đàn ông trong phòng là ba của Tang Yếu Miễu, còn người phụ nữ cô ta không biết, nhưng tám chín phần có quan hệ với Tang Yếu Miễu.
Cho nên... Cố Nhĩ Thăng tới đây để gặp mặt trưởng bối hai bên?
Muốn bàn chuyện cưới hỏi sao? Không biết vì sao, trong lòng Lôi Tử Đồng thực hụt hẫng. Nỗ lực làm bản thân mỉm cười, cô ta gật gật đầu nói: Đúng vậy, cuối tuần chị đi làm ở đây.
Vừa vặn lúc này Tang Trăn Vinh từ bên trong phòng bao nhìn thấy Tang Yếu Miễu, ông vẫy tay: Lại Lại, con cùng anh trai tới sao? Mau tiến vào!
Tang Yếu Miễu nghe tiếng, ban đầu cảm thấy không có gì, nhìn lên thấy bộ dáng giật mình của Lôi Tử Đồng đang nhìn cô và Cố Nhĩ Thăng: Hai người... Là anh em?
... Tang Yếu Miễu theo bản năng lui về phía sau một bước, bắt lấy tay của Cố Nhĩ Thăng, cái gì gọi là đồng đội heo? Tang Trăn Vinh hoàn toàn xứng đáng.
Cố Nhĩ Thăng mặt lạnh dắt Tang Yếu Miễu đi qua Lôi Tử Đồng, bước chân chậm rãi, đọc từng chữ rõ ràng: Chuyện của cô chắc?
...
Lôi Tử Đồng còn chưa phục hồi lại tinh thần từ sau khi ra khỏi phòng bao kia, cô ta hồi tưởng lại những chi tiết của mấy năm trước, chúng đều chứng minh Cố Nhĩ Thăng và Tang Yếu Miễu là quan hệ tình yêu.
Hiện tại, cô ta lại biết được tin Cố Nhĩ Thăng và Tang Yếu Miễu là anh em?
Cô ta lẩm bẩm nói: Này... Này... Này không phải... Loạn luân sao?
Cô ở lẩm bẩm cái gì?
Lôi Tử Đồng bị âm thanh quen thuộc làm sợ hãi, giật mình ngẩng đầu lên: Anh... Anh sao lại ở đây? Hắn không phải ở một phòng bao khác sao?
Người trước mắt so với 5 năm trước, không có nhiều thay đổi, giống là ở khí chất hiên ngang, quang mang vạn trượng, khác là có thêm chút thành thục ổn trọng.
Hắn là Lance.
Nửa giờ trước, Lôi Tử Đồng đã nhìn thấy Lance, cô ta không dám đối mặt, liền cùng một nhân viên phục vụ khác đổi phòng bao, vừa đúng là phòng bao của Tang Yếu Miễu, khiến cho cô ta phát hiện ra bí mật.
Ai ngờ vẫn không thể tránh thoát.
Bánh răng vận mệnh đã lệch khỏi quỹ đạo là không thể quay lại vạch xuất phát.
Tỷ như thời điểm vai chính gặp lại là khác nhau, cũng tỷ như sau khi gặp lại Lance và Lôi Tử Đồng sẽ vì tình yêu mà tra tấn lẫn nhau.
Đối với sự việc đang xảy ra bên ngoài kia, Tang Yếu Miễu cũng không rõ ràng, cô chỉ biết là --
Đồ ăn của khách sạn này, một chút cũng không thể ăn.
Bốn người ăn cơm, mỗi người đều mang theo một suy tính khác nhau, chẳng qua đều là người trưởng thành, không có thói quen biểu hiện cảm xúc ra bên ngoài, sống có chút giả tạo.
Từ khi nhìn Tang Yếu Miễu và Cố Nhĩ Thăng cùng nhau tiến vào phòng bao, Tang Trăn Vinh và cùng Cố Dao dường như đã đoán được điều gì đó, nhưng bọn họ không hề nói gì, giống như 5 năm trước, đều giữ im lặng.
Tang Yếu Miễu thở dài nhẹ nhõm, đều giả ngu, như vậy cũng tốt.
Đến khi nói tới chuyện công việc, Tang Trăn Vinh cũng chưa từng truy cứu, hẳn là ông rất đau Tang Yếu Miễu, kết quả là tôn trọng sở thích của cô.
Không khí bữa cơm đang ôn hòa bỗng chốc trở lên cứng nhắc.
Bởi vì Tang Trăn Vinh nói: Lại Lại, mấy ngày nay con đều ở khách sạn sao? Đã về nhà sao còn ở khách sạn được, đêm nay mau dọn dẹp đồ đạc về nhà ở.
Trong lời nói có thâm ý như trong bông có kim.
Tang Yếu Miễu còn chưa mở miệng, Cố Nhĩ Thăng liền lên tiếng: Em ấy sẽ không quay về.
/33
|