– Tôi có biết cậu không nhỉ?_ Nhật Anh chỉ vào mặt mình, hỏi.
– Chắc do em cải trang nên anh mới không nhận ra_ Hắn lúc này mới tháo khẩu trang trên mặt xuống.
– Ể? Là Cậu.. Cậu… Mà… Cậu Là ai ấy nhỉ?_ Khi Nhật Anh nói mấy chữ đầu còn tửơng là đã nhận ra rồi Nhưng không ngờ lại chẳng nhớ.
– Em là đàn em hay đi bên cạnh anh Tuấn đấy! Em có gặp mặt anh vài lần rồi mà… Là Minh đây!_ Minh Giải thích.
– À, là cậu à_ Lúc này trí nhớ Nhật Anh mới rõ ràng.
– Mà. Sao mọi ngừơi lại ở đây? Chẳng phải Tuấn có cho ngừơi đi thăm dò vụ việc Huyết Ảnh kia mà. Không phải là mấy cậu sao?_ Nhật Anh không hiểu hỏi.
– Thì chúng em đang làm nhiệm vụ đó đây ạ_ Minh thật thà đáp.
– Đâu có. Tôi chỉ thấy mấy cậu đi ăn hiếp 1 cô gái nhỏ thôi mà_ Nhật Anh còn ngây thơ, phán. Trong đầu có xẹt qua 1 ý nghĩ Nhưng liền gạt bỏ. Cô gái đó không thể nào là Huyết Ảnh đựơc đâu.
– Thì… Cô ta chính là Huyết Ảnh đấy thủ lĩnh_ Ngay khi Ngật Anh vừa phủ nhận cái suy nghĩ kia của mình thì Minh lại khẳng định. Hắn chỉ thẳng vào Du đang đứng phía sau.
– Ể? Cậu nói… Cô ấy là…. _ Nhật Anh không thể tin, chỉ chỉ.
– Phải, chính là cô ấy đấy!_ Minh khẳng định.
Du chỉ biết đứng im, mặt cho mấy chục con mắt đang hứơng thẳng vào mình. Lần này thì hay rồi, Nhật Anh chắc chắn sẽ biết đựơc thân phận của cô cho xem.
– Ha ha ha… Cậu nói đùa vui thật đấy_ Nhật Anh yên lặng trong giây lát rồi bỗng nhiên cừơi phá lên, vỗ bộp bộp vào lưng Minh.
– Em… Em Nói thật mà!_ Minh trợn mắt.
– Cậu… Nói thật?_ mặt Nhật Anh bỗng trầm xuống.
– Cô ấy chính là… Huyết Ảnh hả?_ hắn đưa mắt sang nhìn Du.
– Phải. Theo thông tin là như vậy_ Minh gật gật đầu trả lời.
– Cô… Là Huyết Ảnh sao?_ Nhật Anh quay sang hỏi Du.
– Đương nhiên là… Không phải rồi_ Du lắc đầu đáp. Mặc dù mồ hôi trên trán tuôn xuống như mưa.
– Tôi cũng nghĩ vậy… _ Nhật Anh cừơi gựơng đáp, quay đầu định đi. Nhưng lại đột nhiên bất ngờ quay lại vung 1 cú đấm nhắm vào Thẳng vào Du.
Vì quá bất ngờ nên theo bản năng cô đã dùng 2 tay cản lại. Phản xạ cực nhanh!
Vừa cản xong Du mới nhận ra 1 điều… “Thôi xong! Lộ rồi”
– Ngừơi duy nhất cản đựơc đòn này của tôi… Chính là Huyết Ảnh. Nhất là ở độ tuổi của cô, không có ngừơi thứ 2 làm đựơc điều này đâu_ Nhật Anh nghiến răng nghiến lợi khẳng định.
Vậy là cô ta đã lừa dối hắn bao lâu nay. Thế mà hắn còn coi cô ta là ân nhân. Lần trứơc chắc cô ta chỉ giả vờ cứu hắn để cho hắn mang ơn cô ta thôi. Hừ! Không thể nào tha thứ đựơc.
Nhật Anh vội vàng đưa ra kết luận trong đầu.
– Đây… Đây chỉ là phản xạ tự nhiên của ngừơi học võ thôi _ Du cố gắng biện hộ, chối đây đẩy.
– Có phải hay không thì đánh 1 trận là đựơc chứ gì!_ Nhật Anh đáp, trong mắt chỉ toàn lửa giận, không thèm nghe ai giải thích cả.
– Anh nói đùa gì vậy? Tôi chỉ biết 1 chút võ phòng thân thì làm sao đấu lại anh đựơc chứ. Mà… Giờ tôi có việc rồi, đi trứơc đây_ Du xoay ngừơi định chuồn êm.
Nhưng… Đương nhiên là hắn sẽ không để đều đó xảy ra rồi.
Nhật Anh đánh thẳng về phía Du
.
Nghe tiếng vút gió sát bên tai, Du không kịp suy nghĩ nhiều mà theo phản xạ tự nhiên mà bắt lấy rồi nhanh chóng quật ngã đựơc hắn. 1 cú y hệt như khi đánh Sơn ở công viên.
Làm xong cô mới kịp nhận ra hành động của mình. Rồi lại 1 phen tự trách, vò đầu bứt tóc.
Ây, như vậy không phải là đã gián tiếp thừa nhận cô là Huyết Ảnh rồi sao? Phải làm sao bây giờ?
Du cắn răng. Đối mặt với Nhật Anh.
– Không giải thích nữa sao?_ Thấy Du không nói gì Nhật Anh lên tiếng có chút khinh bỉ.
– Nếu tôi giải thích thì anh sẽ tin sao?_ Du cắn răng.
– Không cần vòng vo nữa đâu, ngay bây giờ tôi sẽ đòi lại nợ cũ, chúng ta quyết đấu đi_ Không đợi Du giải thích thêm, Nhật Anh vung nắm đấm về phía cô.
Mặc dù biết không nên đánh lại Nhưng mỗi khi cú đấm tới gần là cơ thể cô lại tự phản xạ. Cảm giác trứơc đây cứ lần lựơt ùa về toà cơ thể cô.
Ban đầu Du chỉ tránh né Nhưng sau đó lại bắt đầu phản ứng lại trứơc những cú đánh của Nhật Anh.
Hắn không ngừng tấn công cô. Còn Du thì lại có thể hoá giải đựơc tất cả những chiêu thức của hắn. Hơn nữa động tác còn vô cùng đẹp mắt. Đúng là dân học võ có khác a.
Đàn em xung quanh nhìn 2 ngừơi đánh nhau mà trầm trồ ngữơng mộ mãi không thôi.
Những tiếng va chạm da thịt “bốp bốp…” cứ liên tục vang lên không dứt.
– Đúng là Huyết Ảnh, cô lúc nào cũng có thể hoá giải những cú đánh của tôi thật dễ dàng_ Tuy ngoài mặt là khen Nhưng trong lòng Nhật Anh lại rất tức tối.
.
Bao lâu nay hắn đã luyện tập rất nhiều chỉ để có thể đánh bại cô ta. Nhưng sau 1 thời gian thôi mà cô ta đã mạnh hơn trứơc rất nhiều. Chắc cô ta cũng đã luyện tập rất nhiều. Nhật anh tự đưa ra kết luận là vậy.
Nếu Nhật Anh biết bình thừơng Du toàn ăn với ngủ thì sẽ có phản ứng như thế nào đây!?
Du không đáp như là đã ngầm thừa nhận thân phận của mình.
.
.
2 ngừơi hăng say đánh đấm. Lâu lắm rồi cô mới có đựơc cảm giác thoải mái như vậy.
Sư phụ, cho con xin lỗi nhé! Con lỡ thất hứa với ngừơi mất rồi.
– Có 1 điều mà đến giờ tôi vẫn chưa hiểu…. Tại sao anh lại căm thù tôi đến như vậy?_ Sau khi đỡ cú đánh hụt của Nhật Anh, du lên tiếng hỏi.
– Cô còn có thể tự nhiên mà hỏi tôi 1 câu như vậy sao? Cô đã làm ra hành động dơ bẩn gì thì chính cô phải nhớ chứ!_ Nhật Anh giọng oang oang. Không nể nang mà vụt chân đá mạnh vào bụng Du
Cô nhanh nhẹn dùng tay đỡ đựơc. Nhưng vì áp lực quá lớn nên đã phải lùi về sau vài bứơc.
-tại sao Lúc nào anh cũng bảo tôi đã làm những động dơ bẩn? Tôi đã làm gì anh chứ?_ Du lớn tiếng.
.
– Không phải tôi mà là em gái tôi.
– Em gái anh?_ Du tỏ vẻ không hiểu. Rốt cuộc anh ta đang lảm nhảm cái gì vậy.
– Phải. Cô… Chính cô là ngừơi đã hãm hại em gái tôi._ Nhật Anh chỉ thẳng vào mặt Du, đáp.
.
– Anh nói gì vậy chứ? Tôi thậm chí còn không biết em gái anh là ai mà_ Du vừa cố gắng giải thích vừa né những đòn tấn công liên tục của Nhật Anh.
– Đừng có chối nữa. Lúc đó có rất nhiều đàn em của tôi chứng kiến thấy cô ở đó. Khi đến đó tìm thì chỉ thấy con bé nằm gục 1 góc, toàn thân tơi tả không hề nhúch nhích, hơi thở thì yếu ớt. Nếu không kịp thời cứu chữa thì con bé đã tắt thở rồi_ Nhật Anh đau đớn khi nói ra sự thật, giọng nói gần như khàn đi.
– Tôi chưa bao giờ làm ra những hành động như vậy cả. Tại sao anh không đem cô gái đó tới đây để đối chứng hả?_ Du muốn tìm cách giải quyết chuyện này.
– Không đựơc đâu. Con bé… Sau ngày hôm đó đã không hề tỉnh lại. Bác sĩ bảo các dây thần kinh não bị thương tổn trầm trọng và có thể nó sẽ không bao giờ tỉnh lại đựơc nữa_ Nhật Anh nghẹn ngào hơi lạc giọng đi.
Du ngạc nhiên, không thể tin rằng Nhật Anh lại mang trên mình nỗi khổ lớn như vậy.
– Đừng làm bộ mặt như thể mình không liên quan đến chuyện này_ Ngay lúc Du mất cảnh giác Nhật Anh nhằm thẳng mặt cô mà đánh.
Du có hơi lảo đảo Nhưng không ngã. Má phải vì vậy mà sưng lên 1 chút.
15 phút sau, cả 2 ngừơi cứ đánh qua đánh lại 1 hồi bây giờ đều đã thấm mệt.
– Du, em làm gì ở đây vậy?_ Bỗng nhiên 1 giọng nói vang lên làm tất cả đều đồng loạt quay lại nhìn.
– Anh Kiệt_ Du ngạc nhiên thốt lên.
– Hửm? 2 ngừơi… Đang đánh nhau?_ Kiệt đánh giá tình hình 1 chút rồi hỏi.
– Chuyện này…
– Tốt nhất là mày đừng xen vào chuyện của tụi tao_ Nhật Anh có vẻ hơi điên tiết, còn cắt ngang lời nói của Du.
– Chuyện này là thế nào hả? _ Kiệt không hề để ý đến lời nói của Nhật Anh mà quay sang hỏi Du.
Du cắn cắn môi không biết giải thích thế nào cho đúng.
– mày là ai mà dám xen vào chuyện của tao hả?_ Nhật Anh điên tiết gần như rống lên vì bị phá bĩnh.
– Hử/ Tao không có nói chuyện với mày. Vả lại, cô ấy là bạn gái của tao tại sao tao lại không đựơc xen vào_ Kiệt lên giọng. Tay thân mật khoác qua vai Du như để chứng minh lời nói của mình.
Cả Nhật Anh và Du đều bị lời nói này làm cho giật mình. Tim Du bắt đầu đập “thình thịch” không ngừng.
Không phải là anh em mà là ngừơi yên sao?
– Hừ! Nếu vậy, có vẻ như ngươi chưa biết bộ mặt thật của cô ta_ Nhật Anh nhếch môi.
– Thân phận gì cơ?_ Kiệt cũng có hơi tò mò, hắn không biết chuyện gì đã xảy ra giữa 2 ngừơi.
.
Khi nghe những Lời này vai của Du như run lên. Sẽ như thế nào nếu Kiệt cũng biết sự thật về cô. Hắn… Hắn sẽ không ghét cô chứ.!!
Kiệt cũng nhận thấy sự khác thừơng của cô. Hắn nắm chặt lấy vai cô như để trấn an.
– Cô ta không phải là 1 cô gái yếu ớt bình thừơng đâu. Mà là Huyết Ảnh l- thủ lĩnh của hắc bang Hắc Ảnh mà ai ai cũng phải sợ hãi đấy_ Nhật Anh khanh tay, nhàn nhã nói.
Bầu không khí dừơng như rơi vào im lăng.
…….
Xin lỗi mọi ngừơi. Bữa giờ bệnh hoài chưa hết nên giờ mới đăng đựơc.
– Chắc do em cải trang nên anh mới không nhận ra_ Hắn lúc này mới tháo khẩu trang trên mặt xuống.
– Ể? Là Cậu.. Cậu… Mà… Cậu Là ai ấy nhỉ?_ Khi Nhật Anh nói mấy chữ đầu còn tửơng là đã nhận ra rồi Nhưng không ngờ lại chẳng nhớ.
– Em là đàn em hay đi bên cạnh anh Tuấn đấy! Em có gặp mặt anh vài lần rồi mà… Là Minh đây!_ Minh Giải thích.
– À, là cậu à_ Lúc này trí nhớ Nhật Anh mới rõ ràng.
– Mà. Sao mọi ngừơi lại ở đây? Chẳng phải Tuấn có cho ngừơi đi thăm dò vụ việc Huyết Ảnh kia mà. Không phải là mấy cậu sao?_ Nhật Anh không hiểu hỏi.
– Thì chúng em đang làm nhiệm vụ đó đây ạ_ Minh thật thà đáp.
– Đâu có. Tôi chỉ thấy mấy cậu đi ăn hiếp 1 cô gái nhỏ thôi mà_ Nhật Anh còn ngây thơ, phán. Trong đầu có xẹt qua 1 ý nghĩ Nhưng liền gạt bỏ. Cô gái đó không thể nào là Huyết Ảnh đựơc đâu.
– Thì… Cô ta chính là Huyết Ảnh đấy thủ lĩnh_ Ngay khi Ngật Anh vừa phủ nhận cái suy nghĩ kia của mình thì Minh lại khẳng định. Hắn chỉ thẳng vào Du đang đứng phía sau.
– Ể? Cậu nói… Cô ấy là…. _ Nhật Anh không thể tin, chỉ chỉ.
– Phải, chính là cô ấy đấy!_ Minh khẳng định.
Du chỉ biết đứng im, mặt cho mấy chục con mắt đang hứơng thẳng vào mình. Lần này thì hay rồi, Nhật Anh chắc chắn sẽ biết đựơc thân phận của cô cho xem.
– Ha ha ha… Cậu nói đùa vui thật đấy_ Nhật Anh yên lặng trong giây lát rồi bỗng nhiên cừơi phá lên, vỗ bộp bộp vào lưng Minh.
– Em… Em Nói thật mà!_ Minh trợn mắt.
– Cậu… Nói thật?_ mặt Nhật Anh bỗng trầm xuống.
– Cô ấy chính là… Huyết Ảnh hả?_ hắn đưa mắt sang nhìn Du.
– Phải. Theo thông tin là như vậy_ Minh gật gật đầu trả lời.
– Cô… Là Huyết Ảnh sao?_ Nhật Anh quay sang hỏi Du.
– Đương nhiên là… Không phải rồi_ Du lắc đầu đáp. Mặc dù mồ hôi trên trán tuôn xuống như mưa.
– Tôi cũng nghĩ vậy… _ Nhật Anh cừơi gựơng đáp, quay đầu định đi. Nhưng lại đột nhiên bất ngờ quay lại vung 1 cú đấm nhắm vào Thẳng vào Du.
Vì quá bất ngờ nên theo bản năng cô đã dùng 2 tay cản lại. Phản xạ cực nhanh!
Vừa cản xong Du mới nhận ra 1 điều… “Thôi xong! Lộ rồi”
– Ngừơi duy nhất cản đựơc đòn này của tôi… Chính là Huyết Ảnh. Nhất là ở độ tuổi của cô, không có ngừơi thứ 2 làm đựơc điều này đâu_ Nhật Anh nghiến răng nghiến lợi khẳng định.
Vậy là cô ta đã lừa dối hắn bao lâu nay. Thế mà hắn còn coi cô ta là ân nhân. Lần trứơc chắc cô ta chỉ giả vờ cứu hắn để cho hắn mang ơn cô ta thôi. Hừ! Không thể nào tha thứ đựơc.
Nhật Anh vội vàng đưa ra kết luận trong đầu.
– Đây… Đây chỉ là phản xạ tự nhiên của ngừơi học võ thôi _ Du cố gắng biện hộ, chối đây đẩy.
– Có phải hay không thì đánh 1 trận là đựơc chứ gì!_ Nhật Anh đáp, trong mắt chỉ toàn lửa giận, không thèm nghe ai giải thích cả.
– Anh nói đùa gì vậy? Tôi chỉ biết 1 chút võ phòng thân thì làm sao đấu lại anh đựơc chứ. Mà… Giờ tôi có việc rồi, đi trứơc đây_ Du xoay ngừơi định chuồn êm.
Nhưng… Đương nhiên là hắn sẽ không để đều đó xảy ra rồi.
Nhật Anh đánh thẳng về phía Du
.
Nghe tiếng vút gió sát bên tai, Du không kịp suy nghĩ nhiều mà theo phản xạ tự nhiên mà bắt lấy rồi nhanh chóng quật ngã đựơc hắn. 1 cú y hệt như khi đánh Sơn ở công viên.
Làm xong cô mới kịp nhận ra hành động của mình. Rồi lại 1 phen tự trách, vò đầu bứt tóc.
Ây, như vậy không phải là đã gián tiếp thừa nhận cô là Huyết Ảnh rồi sao? Phải làm sao bây giờ?
Du cắn răng. Đối mặt với Nhật Anh.
– Không giải thích nữa sao?_ Thấy Du không nói gì Nhật Anh lên tiếng có chút khinh bỉ.
– Nếu tôi giải thích thì anh sẽ tin sao?_ Du cắn răng.
– Không cần vòng vo nữa đâu, ngay bây giờ tôi sẽ đòi lại nợ cũ, chúng ta quyết đấu đi_ Không đợi Du giải thích thêm, Nhật Anh vung nắm đấm về phía cô.
Mặc dù biết không nên đánh lại Nhưng mỗi khi cú đấm tới gần là cơ thể cô lại tự phản xạ. Cảm giác trứơc đây cứ lần lựơt ùa về toà cơ thể cô.
Ban đầu Du chỉ tránh né Nhưng sau đó lại bắt đầu phản ứng lại trứơc những cú đánh của Nhật Anh.
Hắn không ngừng tấn công cô. Còn Du thì lại có thể hoá giải đựơc tất cả những chiêu thức của hắn. Hơn nữa động tác còn vô cùng đẹp mắt. Đúng là dân học võ có khác a.
Đàn em xung quanh nhìn 2 ngừơi đánh nhau mà trầm trồ ngữơng mộ mãi không thôi.
Những tiếng va chạm da thịt “bốp bốp…” cứ liên tục vang lên không dứt.
– Đúng là Huyết Ảnh, cô lúc nào cũng có thể hoá giải những cú đánh của tôi thật dễ dàng_ Tuy ngoài mặt là khen Nhưng trong lòng Nhật Anh lại rất tức tối.
.
Bao lâu nay hắn đã luyện tập rất nhiều chỉ để có thể đánh bại cô ta. Nhưng sau 1 thời gian thôi mà cô ta đã mạnh hơn trứơc rất nhiều. Chắc cô ta cũng đã luyện tập rất nhiều. Nhật anh tự đưa ra kết luận là vậy.
Nếu Nhật Anh biết bình thừơng Du toàn ăn với ngủ thì sẽ có phản ứng như thế nào đây!?
Du không đáp như là đã ngầm thừa nhận thân phận của mình.
.
.
2 ngừơi hăng say đánh đấm. Lâu lắm rồi cô mới có đựơc cảm giác thoải mái như vậy.
Sư phụ, cho con xin lỗi nhé! Con lỡ thất hứa với ngừơi mất rồi.
– Có 1 điều mà đến giờ tôi vẫn chưa hiểu…. Tại sao anh lại căm thù tôi đến như vậy?_ Sau khi đỡ cú đánh hụt của Nhật Anh, du lên tiếng hỏi.
– Cô còn có thể tự nhiên mà hỏi tôi 1 câu như vậy sao? Cô đã làm ra hành động dơ bẩn gì thì chính cô phải nhớ chứ!_ Nhật Anh giọng oang oang. Không nể nang mà vụt chân đá mạnh vào bụng Du
Cô nhanh nhẹn dùng tay đỡ đựơc. Nhưng vì áp lực quá lớn nên đã phải lùi về sau vài bứơc.
-tại sao Lúc nào anh cũng bảo tôi đã làm những động dơ bẩn? Tôi đã làm gì anh chứ?_ Du lớn tiếng.
.
– Không phải tôi mà là em gái tôi.
– Em gái anh?_ Du tỏ vẻ không hiểu. Rốt cuộc anh ta đang lảm nhảm cái gì vậy.
– Phải. Cô… Chính cô là ngừơi đã hãm hại em gái tôi._ Nhật Anh chỉ thẳng vào mặt Du, đáp.
.
– Anh nói gì vậy chứ? Tôi thậm chí còn không biết em gái anh là ai mà_ Du vừa cố gắng giải thích vừa né những đòn tấn công liên tục của Nhật Anh.
– Đừng có chối nữa. Lúc đó có rất nhiều đàn em của tôi chứng kiến thấy cô ở đó. Khi đến đó tìm thì chỉ thấy con bé nằm gục 1 góc, toàn thân tơi tả không hề nhúch nhích, hơi thở thì yếu ớt. Nếu không kịp thời cứu chữa thì con bé đã tắt thở rồi_ Nhật Anh đau đớn khi nói ra sự thật, giọng nói gần như khàn đi.
– Tôi chưa bao giờ làm ra những hành động như vậy cả. Tại sao anh không đem cô gái đó tới đây để đối chứng hả?_ Du muốn tìm cách giải quyết chuyện này.
– Không đựơc đâu. Con bé… Sau ngày hôm đó đã không hề tỉnh lại. Bác sĩ bảo các dây thần kinh não bị thương tổn trầm trọng và có thể nó sẽ không bao giờ tỉnh lại đựơc nữa_ Nhật Anh nghẹn ngào hơi lạc giọng đi.
Du ngạc nhiên, không thể tin rằng Nhật Anh lại mang trên mình nỗi khổ lớn như vậy.
– Đừng làm bộ mặt như thể mình không liên quan đến chuyện này_ Ngay lúc Du mất cảnh giác Nhật Anh nhằm thẳng mặt cô mà đánh.
Du có hơi lảo đảo Nhưng không ngã. Má phải vì vậy mà sưng lên 1 chút.
15 phút sau, cả 2 ngừơi cứ đánh qua đánh lại 1 hồi bây giờ đều đã thấm mệt.
– Du, em làm gì ở đây vậy?_ Bỗng nhiên 1 giọng nói vang lên làm tất cả đều đồng loạt quay lại nhìn.
– Anh Kiệt_ Du ngạc nhiên thốt lên.
– Hửm? 2 ngừơi… Đang đánh nhau?_ Kiệt đánh giá tình hình 1 chút rồi hỏi.
– Chuyện này…
– Tốt nhất là mày đừng xen vào chuyện của tụi tao_ Nhật Anh có vẻ hơi điên tiết, còn cắt ngang lời nói của Du.
– Chuyện này là thế nào hả? _ Kiệt không hề để ý đến lời nói của Nhật Anh mà quay sang hỏi Du.
Du cắn cắn môi không biết giải thích thế nào cho đúng.
– mày là ai mà dám xen vào chuyện của tao hả?_ Nhật Anh điên tiết gần như rống lên vì bị phá bĩnh.
– Hử/ Tao không có nói chuyện với mày. Vả lại, cô ấy là bạn gái của tao tại sao tao lại không đựơc xen vào_ Kiệt lên giọng. Tay thân mật khoác qua vai Du như để chứng minh lời nói của mình.
Cả Nhật Anh và Du đều bị lời nói này làm cho giật mình. Tim Du bắt đầu đập “thình thịch” không ngừng.
Không phải là anh em mà là ngừơi yên sao?
– Hừ! Nếu vậy, có vẻ như ngươi chưa biết bộ mặt thật của cô ta_ Nhật Anh nhếch môi.
– Thân phận gì cơ?_ Kiệt cũng có hơi tò mò, hắn không biết chuyện gì đã xảy ra giữa 2 ngừơi.
.
Khi nghe những Lời này vai của Du như run lên. Sẽ như thế nào nếu Kiệt cũng biết sự thật về cô. Hắn… Hắn sẽ không ghét cô chứ.!!
Kiệt cũng nhận thấy sự khác thừơng của cô. Hắn nắm chặt lấy vai cô như để trấn an.
– Cô ta không phải là 1 cô gái yếu ớt bình thừơng đâu. Mà là Huyết Ảnh l- thủ lĩnh của hắc bang Hắc Ảnh mà ai ai cũng phải sợ hãi đấy_ Nhật Anh khanh tay, nhàn nhã nói.
Bầu không khí dừơng như rơi vào im lăng.
…….
Xin lỗi mọi ngừơi. Bữa giờ bệnh hoài chưa hết nên giờ mới đăng đựơc.
/82
|