1.
“Thầy Hạ, anh đang làm gì vậy?”
“Có thể… sờ tai anh có được không?”
Trong căn phòng tối tăm, anh ghé cái đầu dựa ở trên vai tôi, thanh âm vừa nhỏ vừa nhẹ.
Tôi tò mò: “Tai có gì mà phải sờ?”
Anh không nói chuyện, chỉ nắm cổ tay tôi di chuyển tới trên đỉnh đầu anh.
Ủa, tai không phải là ở bên mặt sao?
Tôi nghi ngờ, anh lại kéo cổ tay tôi tới gần hơn, cuối cùng cũng dừng ở trên thứ đồ gì đó mềm mềm xù xù có lông ở trên đỉnh đầu anh.
Tôi dại ra trong nháy mắt.
Mẹ nó! Đây là tai sao!?!
2.
“Sờ sờ.”
Đại khái là bất mãn vì tôi không động đậy gì, Hạ Tri Hành giật giật đỉnh đầu, tóc đen cọ qua cổ tôi, tê tê ngứa ngứa, tôi theo bản năng lui sang bên cạnh một chút, nhưng lại bị anh nhanh chóng ôm eo kéo trở về.
“Không được đi.”
Tôi gắt gao dán lên thân thể của Hạ Tri Hành, cả người đều cứng đờ cả ra.
Cái khoảng cách này, cũng thân mật quá rồi.
Tôi cảm nhận được anh đang kìm nén cái gì đó, trạng thái bây giờ của anh không ổn lắm.
Nghĩ nghĩ, tôi cũng không biết nên hỏi thế nào, chỉ có thể chịu đựng cái khoảng cách thân mật khiến người ta bức bối kia, nghe lời vuốt vuốt sờ sờ thứ đồ kỳ quái kia của anh.
Vuốt vuốt, sờ sờ, tôi đại khái đã đoán được thứ kia là cái gì.
Là… một đôi tai của hồ ly hoặc là mèo gì gì đó đi.
Hạ Tri Hành… anh ấy có một đôi tai của động vật.
3.
Ý thức được một chuyện vượt qua tri thức của loài người, cả người tôi c**ng cứng trong nháy mắt, trái tim bỗng chốc vọt lên tận cổ, khẩn trương đến mức hô hấp cũng đều ngừng lại.
“Đừng sợ.” Dường như nhận ra tôi đang khẩn trương và sợ hãi, Hạ Tri Hành buông tay tôi ra, vươn tay mở đèn lên.
Lúc này tôi mới nhìn rõ người trước mặt.
Trên đỉnh đầu của người đàn ông có một đôi tai mèo màu trắng, vô cùng nổi bật trên nền tóc đen, lúc tôi nhìn qua, nó còn hơi run run lên, giống như là… kích động? Hoặc cũng có thể là… xấu hổ?
Tôi yên lặng lui về sau một bước, dán chặt lên cánh cửa, ngẩng đầu cảnh giác nhìn chằm chằm người đàn ông cao hơn mình tận một cái đầu ở trước mặt, trong thanh âm không có sự mềm mại nhẹ nhàng xen lẫn sự xấu hổ như trước đây khi đối diện với anh nữa: “Anh… anh bị sao vậy?”
Tay anh lại nhấc lên, chống lên trên cánh cửa đằng sau lưng tôi, lười biếng rũ đầu, đem cái tai mèo kia giơ ra trước mặt tôi: “Sờ trước đã.”
Tôi theo bản năng siết chặt tay, do dự xem có nên nghe lời anh hay không.
Kết quả anh lại đột nhiên nâng mắt nhìn tôi, trong con ngươi đen nhánh ánh lên sự hy vọng nhàn nhạt.
Anh đang cầu xin tôi sờ anh.
Tôi dừng lại một chút, cuối cùng vẫn run run chậm rãi nâng tay lên, sờ sờ hai cái tai mèo trên đầu anh.
Trong lúc đó, anh cũng cúi đầu khàn giọng giải thích nguyên nhân với tôi.
“Học kỳ đầu anh ở trong trường bị một con mèo trắng nhỏ cào, sau đó cứ cách hai ngày thì sẽ mọc ra hai cái tai mèo, đồng thời cũng vô cùng muốn người khác sờ sờ.”
“Trước kia anh đều tự mình nhẫn nhịn hơn mười phút thì sẽ hết, nhưng lần này nhịn không được, xin lỗi.”
Nghe Hạ Tri Hành bình tĩnh giải thích, tôi liền nhớ tới hồi đầu năm lúc anh lên lớp giảng, trên mu bàn tay có một vết cào đến chảy máu.
Thì ra là bị mèo cào.
“Bé đào nhỏ, đừng nói cho chú dì biết chuyện này.”
Tôi ngẩng đầu, chạm phải cặp mắt đen nhánh tràn đầy áp lực của anh, “Vâng.”
4.
Hạ Tri Hành là con trai của bạn tốt bố tôi, năm đó bố anh qua đời vì tai nạn giao thông, mẹ anh cũng không nói một lời nào mà vứt bỏ đứa con trai gánh nặng là anh rồi biệt tích, còn cầm đi tất cả số tiền có ở trong nhà.
Lúc bố mẹ tôi nhận nuôi anh, Hạ Tri Hành mới có mười hai tuổi.
Tôi nhớ rõ, năm đó khi gia đình tôi có thêm một người anh trai rất đẹp nhưng cũng vô cùng ít nói, tôi mới 6 tuổi.
Thời gian trôi qua thực sự nhanh, thành tích anh trai rất ưu tú, năm 27 tuổi đã trở thành phó giáo sư của một trường đại học, dạy môn toán cao cấp.
Mà tôi chính là một trong số sinh viên anh dẫn dắt trong những học kỳ đầu tiên… cũng là học sinh duy nhất trong lứa đó còn học anh tới lúc này.
Lần này được nghỉ nên về nhà, buổi tối tôi đi xuống tầng lấy nước uống, đột nhiên lại bị anh kéo vào trong phòng, sau đó liền xảy ra những chuyện kì quái này đây.
Nghĩ tới thành tích 59 điểm thảm không nỡ nhìn của bản thân rồi lại nhìn qua người đàn ông đang cúi người đòi sờ ở trước mặt, sức lực trên tay cũng tăng thêm một chút.
Tôi thậm chí còn còn muốn báo cảnh sát ngay lập tức, tống anh vào viện nghiên cứu, một nhát thống khoái giải hận cho bản thân!
“Em muốn giật nó xuống luôn sao?” Hạ Tri Hành đột nhiên mở miệng, hơi nhíu mày nhìn tôi.
Tôi ho nhẹ hai tiếng, gãi gãi cái mũi: “Ngại quá, lần đầu tiên làm chuyện này, sức lực không nắm chắc lắm.
Thật ra trong lòng tôi đang gào thét: Đúng! Thì làm sao! Ngon thì đánh đi!
Anh không nói gì, chỉ nhìn tôi chằm chằm.
Tôi bị anh nhìn đến nổi cả da gà da vịt, cứ cảm thấy giống với cái lúc ở trên lớp anh gọi tôi trả lời câu hỏi mà tôi không trả lời được vậy.
Đang muốn mở miệng bảo anh đừng nhìn tôi như vậy, anh bỗng nhiên lại cong môi cười.
Kết hợp với cặp tai mèo trắng xóa kia, có chút… chết người!
Tôi hơi mất tự nhiên nghiêng mặt qua chỗ khác.
“Còn nhớ tới bài thi 59 điểm chứ?”
Tôi nói mà, anh cố ý!!!
Tôi lại lần nữa quay tầm mắt về, vô cùng khó chịu đối mặt với anh.
Nếu ánh mắt có thể giết người, tôi nhất định đã chọc cho Hạ Tri Hành thành cái sàng rồi! Tức chết tôi!
“Chỉ thiếu có 1 điểm, vì sao anh không nâng cho em? Bởi vì hồi nhỏ em trộm mặc qu@n lót cậu bé bọt biển của anh chạy loạn trước mặt người lớn sao? Thôi đi mà ~ đã qua lâu như vậy rồi…”
“Im miệng, không phải.” Nụ cười của Hạ Tri Hành biết mất không chút dấu vết, mặt không biểu cảm nhìn tôi.
Cố ý nhắc tới chuyện cũ chọc cho anh xù lông khiến lòng tôi bỗng nhiên trở nên rất vui vẻ, thậm chí còn có tâm tình lè lưỡi làm mặt xấu trước mặt anh, một bộ dáng kiểu, “Em không im đấy, anh làm gì em”.
Hạ Tri Hành lạnh lùng cười một cái, lại mở miệng chọc trúng tim đen của tôi, “Có tin anh không cho em cơ hội thi lại không?”
Mẹ kiếp!
Tôi nháy mắt liền an tĩnh lại, nghe lời sắm vai cái máy mát xa chuyên nghiệp, trên thực tế, ánh mắt nhìn Hạ Tri Hành sắp tóe ra tia lửa đến nơi rồi!
Hạ Tri Hành lại được xoa tới thoải mái, thậm chí còn có tâm tình híp cả mắt lại.
Trong lòng tôi điên cuồng mắng anh là đồ tiểu nhân, trên mặt nghiến răng nghiến lợi, anh hơi hơi ngẩng cằm hưởng thụ híp cả hai mắt lại, sau đó lại lười biếng rũ mắt nhìn tôi.
Giống như một con mèo con kiêu ngạo.
Nhưng thật ra… anh chính là chó! Đồ đàn ông thối! Chỉ biết lấy việc thi lại uy hiếp tôi!!
“Lại thầm mắng cái gì rồi? Bé đào nhỏ?”
Đuôi mắt anh hơi nhướng lên, thanh âm lười biếng, trầm khàn, vô cùng dễ nghe.
Tôi trợn mắt liếc anh một cái, nhanh chóng dỗi lại: “Liên quan gì tới anh!”
“Chậc, nếu lúc đi học em cũng tích cực trả lời câu hỏi như vậy thì tốt rồi.”
“Hừ!”
Tôi hất đầu sang một bên, không muốn để ý tới anh nữa, giận dỗi nói: “Lúc nào mới sờ xong?! Em muốn đi về ngủ!”
Hạ Tri Hành trầm mặc một hồi lâu, ngay lúc tôi nhịn không được mà quay đầu nhìn anh, anh mới mở miệng: “Đừng giận, nghỉ hè anh giúp em học bù.”
“Để em có một kỳ nghỉ hè trọn vẹn có được không, cầu xin anh trai đấy!”
“Em muốn sau khai giảng lại học lại lớp của anh?”
Lại một cú nhất tiễn xuyên tim.
5.
Đại khái là khoảng ba, bốn phút sau, tôi nhận ra được cái tai mèo trắng trong tay tôi chậm rãi biến mất, lúc này tôi mới buông bàn tay đã mỏi nhừ xuống, dùng sức vẩy vẩy mấy cái.
Hạ Tri Hành chắc là cảm thấy có lỗi vì đã bóc lột sức lao động của tôi, liền vươn tay với tôi: “Anh xoa cho em?”
Tôi – kẻ đang vô cùng vô cùng muốn đi về ngủ nghiêm túc từ chối anh: “Không cần! Anh để em thi lại lần nữa là được rồi, về ngủ đây.”
Tay anh dừng giữa chừng một lát rồi mới thu về: “Vậy phải xem thái độ kỳ hè này của em.”
Điều gì!? Điều gì đã khiến Hạ Tri Hành trầm mặc ít nói lúc nhỏ trở nên đáng ghét như thế này!
Là toán cao cấp!
Tôi tức giận đùng đùng xoay người vặn cửa tính về phòng ngủ, Hạ Tri Hành lại ngay lúc này nhẹ giọng gọi tôi.
“Bé đào nhỏ.”
Tôi quay qua, sợ sẽ đánh thức bố mẹ nên chỉ hung dữ lẩm bẩm làm cái khẩu hình: “Làm sao!?”
Anh cười, cũng học theo tôi mở miệng mà không phát ra tiếng, nhưng tôi cũng có thể đọc hiểu khẩu hình của anh.
Anh nói, “Cảm ơn.”
“Thầy Hạ, anh đang làm gì vậy?”
“Có thể… sờ tai anh có được không?”
Trong căn phòng tối tăm, anh ghé cái đầu dựa ở trên vai tôi, thanh âm vừa nhỏ vừa nhẹ.
Tôi tò mò: “Tai có gì mà phải sờ?”
Anh không nói chuyện, chỉ nắm cổ tay tôi di chuyển tới trên đỉnh đầu anh.
Ủa, tai không phải là ở bên mặt sao?
Tôi nghi ngờ, anh lại kéo cổ tay tôi tới gần hơn, cuối cùng cũng dừng ở trên thứ đồ gì đó mềm mềm xù xù có lông ở trên đỉnh đầu anh.
Tôi dại ra trong nháy mắt.
Mẹ nó! Đây là tai sao!?!
2.
“Sờ sờ.”
Đại khái là bất mãn vì tôi không động đậy gì, Hạ Tri Hành giật giật đỉnh đầu, tóc đen cọ qua cổ tôi, tê tê ngứa ngứa, tôi theo bản năng lui sang bên cạnh một chút, nhưng lại bị anh nhanh chóng ôm eo kéo trở về.
“Không được đi.”
Tôi gắt gao dán lên thân thể của Hạ Tri Hành, cả người đều cứng đờ cả ra.
Cái khoảng cách này, cũng thân mật quá rồi.
Tôi cảm nhận được anh đang kìm nén cái gì đó, trạng thái bây giờ của anh không ổn lắm.
Nghĩ nghĩ, tôi cũng không biết nên hỏi thế nào, chỉ có thể chịu đựng cái khoảng cách thân mật khiến người ta bức bối kia, nghe lời vuốt vuốt sờ sờ thứ đồ kỳ quái kia của anh.
Vuốt vuốt, sờ sờ, tôi đại khái đã đoán được thứ kia là cái gì.
Là… một đôi tai của hồ ly hoặc là mèo gì gì đó đi.
Hạ Tri Hành… anh ấy có một đôi tai của động vật.
3.
Ý thức được một chuyện vượt qua tri thức của loài người, cả người tôi c**ng cứng trong nháy mắt, trái tim bỗng chốc vọt lên tận cổ, khẩn trương đến mức hô hấp cũng đều ngừng lại.
“Đừng sợ.” Dường như nhận ra tôi đang khẩn trương và sợ hãi, Hạ Tri Hành buông tay tôi ra, vươn tay mở đèn lên.
Lúc này tôi mới nhìn rõ người trước mặt.
Trên đỉnh đầu của người đàn ông có một đôi tai mèo màu trắng, vô cùng nổi bật trên nền tóc đen, lúc tôi nhìn qua, nó còn hơi run run lên, giống như là… kích động? Hoặc cũng có thể là… xấu hổ?
Tôi yên lặng lui về sau một bước, dán chặt lên cánh cửa, ngẩng đầu cảnh giác nhìn chằm chằm người đàn ông cao hơn mình tận một cái đầu ở trước mặt, trong thanh âm không có sự mềm mại nhẹ nhàng xen lẫn sự xấu hổ như trước đây khi đối diện với anh nữa: “Anh… anh bị sao vậy?”
Tay anh lại nhấc lên, chống lên trên cánh cửa đằng sau lưng tôi, lười biếng rũ đầu, đem cái tai mèo kia giơ ra trước mặt tôi: “Sờ trước đã.”
Tôi theo bản năng siết chặt tay, do dự xem có nên nghe lời anh hay không.
Kết quả anh lại đột nhiên nâng mắt nhìn tôi, trong con ngươi đen nhánh ánh lên sự hy vọng nhàn nhạt.
Anh đang cầu xin tôi sờ anh.
Tôi dừng lại một chút, cuối cùng vẫn run run chậm rãi nâng tay lên, sờ sờ hai cái tai mèo trên đầu anh.
Trong lúc đó, anh cũng cúi đầu khàn giọng giải thích nguyên nhân với tôi.
“Học kỳ đầu anh ở trong trường bị một con mèo trắng nhỏ cào, sau đó cứ cách hai ngày thì sẽ mọc ra hai cái tai mèo, đồng thời cũng vô cùng muốn người khác sờ sờ.”
“Trước kia anh đều tự mình nhẫn nhịn hơn mười phút thì sẽ hết, nhưng lần này nhịn không được, xin lỗi.”
Nghe Hạ Tri Hành bình tĩnh giải thích, tôi liền nhớ tới hồi đầu năm lúc anh lên lớp giảng, trên mu bàn tay có một vết cào đến chảy máu.
Thì ra là bị mèo cào.
“Bé đào nhỏ, đừng nói cho chú dì biết chuyện này.”
Tôi ngẩng đầu, chạm phải cặp mắt đen nhánh tràn đầy áp lực của anh, “Vâng.”
4.
Hạ Tri Hành là con trai của bạn tốt bố tôi, năm đó bố anh qua đời vì tai nạn giao thông, mẹ anh cũng không nói một lời nào mà vứt bỏ đứa con trai gánh nặng là anh rồi biệt tích, còn cầm đi tất cả số tiền có ở trong nhà.
Lúc bố mẹ tôi nhận nuôi anh, Hạ Tri Hành mới có mười hai tuổi.
Tôi nhớ rõ, năm đó khi gia đình tôi có thêm một người anh trai rất đẹp nhưng cũng vô cùng ít nói, tôi mới 6 tuổi.
Thời gian trôi qua thực sự nhanh, thành tích anh trai rất ưu tú, năm 27 tuổi đã trở thành phó giáo sư của một trường đại học, dạy môn toán cao cấp.
Mà tôi chính là một trong số sinh viên anh dẫn dắt trong những học kỳ đầu tiên… cũng là học sinh duy nhất trong lứa đó còn học anh tới lúc này.
Lần này được nghỉ nên về nhà, buổi tối tôi đi xuống tầng lấy nước uống, đột nhiên lại bị anh kéo vào trong phòng, sau đó liền xảy ra những chuyện kì quái này đây.
Nghĩ tới thành tích 59 điểm thảm không nỡ nhìn của bản thân rồi lại nhìn qua người đàn ông đang cúi người đòi sờ ở trước mặt, sức lực trên tay cũng tăng thêm một chút.
Tôi thậm chí còn còn muốn báo cảnh sát ngay lập tức, tống anh vào viện nghiên cứu, một nhát thống khoái giải hận cho bản thân!
“Em muốn giật nó xuống luôn sao?” Hạ Tri Hành đột nhiên mở miệng, hơi nhíu mày nhìn tôi.
Tôi ho nhẹ hai tiếng, gãi gãi cái mũi: “Ngại quá, lần đầu tiên làm chuyện này, sức lực không nắm chắc lắm.
Thật ra trong lòng tôi đang gào thét: Đúng! Thì làm sao! Ngon thì đánh đi!
Anh không nói gì, chỉ nhìn tôi chằm chằm.
Tôi bị anh nhìn đến nổi cả da gà da vịt, cứ cảm thấy giống với cái lúc ở trên lớp anh gọi tôi trả lời câu hỏi mà tôi không trả lời được vậy.
Đang muốn mở miệng bảo anh đừng nhìn tôi như vậy, anh bỗng nhiên lại cong môi cười.
Kết hợp với cặp tai mèo trắng xóa kia, có chút… chết người!
Tôi hơi mất tự nhiên nghiêng mặt qua chỗ khác.
“Còn nhớ tới bài thi 59 điểm chứ?”
Tôi nói mà, anh cố ý!!!
Tôi lại lần nữa quay tầm mắt về, vô cùng khó chịu đối mặt với anh.
Nếu ánh mắt có thể giết người, tôi nhất định đã chọc cho Hạ Tri Hành thành cái sàng rồi! Tức chết tôi!
“Chỉ thiếu có 1 điểm, vì sao anh không nâng cho em? Bởi vì hồi nhỏ em trộm mặc qu@n lót cậu bé bọt biển của anh chạy loạn trước mặt người lớn sao? Thôi đi mà ~ đã qua lâu như vậy rồi…”
“Im miệng, không phải.” Nụ cười của Hạ Tri Hành biết mất không chút dấu vết, mặt không biểu cảm nhìn tôi.
Cố ý nhắc tới chuyện cũ chọc cho anh xù lông khiến lòng tôi bỗng nhiên trở nên rất vui vẻ, thậm chí còn có tâm tình lè lưỡi làm mặt xấu trước mặt anh, một bộ dáng kiểu, “Em không im đấy, anh làm gì em”.
Hạ Tri Hành lạnh lùng cười một cái, lại mở miệng chọc trúng tim đen của tôi, “Có tin anh không cho em cơ hội thi lại không?”
Mẹ kiếp!
Tôi nháy mắt liền an tĩnh lại, nghe lời sắm vai cái máy mát xa chuyên nghiệp, trên thực tế, ánh mắt nhìn Hạ Tri Hành sắp tóe ra tia lửa đến nơi rồi!
Hạ Tri Hành lại được xoa tới thoải mái, thậm chí còn có tâm tình híp cả mắt lại.
Trong lòng tôi điên cuồng mắng anh là đồ tiểu nhân, trên mặt nghiến răng nghiến lợi, anh hơi hơi ngẩng cằm hưởng thụ híp cả hai mắt lại, sau đó lại lười biếng rũ mắt nhìn tôi.
Giống như một con mèo con kiêu ngạo.
Nhưng thật ra… anh chính là chó! Đồ đàn ông thối! Chỉ biết lấy việc thi lại uy hiếp tôi!!
“Lại thầm mắng cái gì rồi? Bé đào nhỏ?”
Đuôi mắt anh hơi nhướng lên, thanh âm lười biếng, trầm khàn, vô cùng dễ nghe.
Tôi trợn mắt liếc anh một cái, nhanh chóng dỗi lại: “Liên quan gì tới anh!”
“Chậc, nếu lúc đi học em cũng tích cực trả lời câu hỏi như vậy thì tốt rồi.”
“Hừ!”
Tôi hất đầu sang một bên, không muốn để ý tới anh nữa, giận dỗi nói: “Lúc nào mới sờ xong?! Em muốn đi về ngủ!”
Hạ Tri Hành trầm mặc một hồi lâu, ngay lúc tôi nhịn không được mà quay đầu nhìn anh, anh mới mở miệng: “Đừng giận, nghỉ hè anh giúp em học bù.”
“Để em có một kỳ nghỉ hè trọn vẹn có được không, cầu xin anh trai đấy!”
“Em muốn sau khai giảng lại học lại lớp của anh?”
Lại một cú nhất tiễn xuyên tim.
5.
Đại khái là khoảng ba, bốn phút sau, tôi nhận ra được cái tai mèo trắng trong tay tôi chậm rãi biến mất, lúc này tôi mới buông bàn tay đã mỏi nhừ xuống, dùng sức vẩy vẩy mấy cái.
Hạ Tri Hành chắc là cảm thấy có lỗi vì đã bóc lột sức lao động của tôi, liền vươn tay với tôi: “Anh xoa cho em?”
Tôi – kẻ đang vô cùng vô cùng muốn đi về ngủ nghiêm túc từ chối anh: “Không cần! Anh để em thi lại lần nữa là được rồi, về ngủ đây.”
Tay anh dừng giữa chừng một lát rồi mới thu về: “Vậy phải xem thái độ kỳ hè này của em.”
Điều gì!? Điều gì đã khiến Hạ Tri Hành trầm mặc ít nói lúc nhỏ trở nên đáng ghét như thế này!
Là toán cao cấp!
Tôi tức giận đùng đùng xoay người vặn cửa tính về phòng ngủ, Hạ Tri Hành lại ngay lúc này nhẹ giọng gọi tôi.
“Bé đào nhỏ.”
Tôi quay qua, sợ sẽ đánh thức bố mẹ nên chỉ hung dữ lẩm bẩm làm cái khẩu hình: “Làm sao!?”
Anh cười, cũng học theo tôi mở miệng mà không phát ra tiếng, nhưng tôi cũng có thể đọc hiểu khẩu hình của anh.
Anh nói, “Cảm ơn.”
/7
|