Đã hơn hai tuần mọi chuyện giữa cô và cậu vẫn dậm chân ngay tại chỗ, mới vài ngày trước còn nói đùa vui vẻ vậy mà chỉ vì một chuyện cỏn con lại giận nhau ra mặt. Ăn sáng thì như im lìm không nói, dùng bữa tối thì lại xin phép được ăn riêng, tệ hơn nữa là khi đến trường cũng tách nhau mà đi. Bình thường không khí xung quanh anh em nhà họ Lưu vẫn rất vui tươi nay chỉ còn lại hàn khí lượn lờ xung quanh làm cho nhiều cô gái vây quanh đại thiếu gia chỉ dám nhìn chứ không dám tiến.
Tiểu Hoa Đà là khốn khổ nhất, mấy ngày trước còn nghĩ phải nên theo phe ai vậy mà từ khi hai người họ giận nhau cũng không thèm nói chuyện với anh. Không phải là anh không muốn cho đại thiếu gia cùng nhị tiểu thư làm hòa với nhau nhưng thử hết mọi cách cho dù từ việc nói chuyện đến việc rủ nhau đi chơi thì kết quả thu về là sự im lặng hoặc một câu nói vỏn vẹn vài chữ: “Tớ bận rồi.”, thật khiến cho người ta rơi vào bế tắc.
“Vậy sao không đẩy họ vào trong tình cảnh nguy hiểm ấy.” Đế Ly đặt trước mặt anh một miếng bánh gato mới cắt xong.
“Tình cảnh nguy hiểm?” Đế Trình nuốt xuống ngụm coffee thơm phức, tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi lại.
“Như vậy thì rất là khó.” Bối Vân hai tay chống cằm đăm chiêu nhìn tách trà trước mặt. Nhất Trung ngồi đối diện cũng gật đầu phù họa theo. Cô gái với đôi mắt xanh thẳm khẽ cười kéo ghế ngồi xuống làm bộ mặt nghiêm túc trả lời.
“Những chuyện như vậy nhiều khi tưởng là rất phức tạp nhưng thật sự lại đơn giản đến không ngờ, bây giờ bọn họ giận nhau nhưng không có nghĩa là trong lòng mỗi người không nghĩ về đối phương. Cả Thiên Phiết lẫn Thiên Tuệ đều là những người cứng đầu chỉ cố chấp chờ đến khi một trong hai người chịu mở miệng thì ngay lập tức sự việc này sẽ được giải quyết thôi.”
“Nói thì dễ nhưng làm thì khó, huống chi ngay cả khi bọn họ đối diện với nhau cũng chẳng thèm chào hỏi một tiếng nữa là.”
Nhất Trung khoanh tay, mày nhíu chặt đưa mắt nhìn hết một loạt người đang ngồi nghĩ cách giúp anh. Đám người này ngồi suốt nguyên một ngày tại nhà Đế Trình cũng chỉ để tìm biện pháp giải hòa giúp anh em nhà họ Lưu nhưng chẳng thu được kết quả gì cả vì mọi biện pháp khi đưa ra đều bị bác bỏ bởi vô số lý do hợp lý và thiết thực.
“Hay là rủ bọn họ đi bơi, hồ bơi luôn là địa điểm lý tưởng cho những cuộc giải nguy như thế này.” Đế Ly hớn hở vỗ bàn.
“Lý tưởng sao? Chị nghĩ rằng sẽ xuất hiện cảnh anh hùng cứu mỹ nhân à? Thiên Tuệ dù gì đi nữa cũng là người từng trải qua đợt huấn luyện kỹ năng thể chất, muốn dìm ngất cậu ấy coi bộ rất khó, mọi di chuyển của cậu ta rất linh hoạt cho dù chiến đấu dưới nước cũng không làm khó Thiên Tuệ được đâu.” Người mẹ trẻ lắc đầu.
“Ai nói đối tượng bị dìm sẽ là em ấy đâu, người mà tôi muốn nói đến đó chính là đại thiếu gia của gia đình nhà họ Lưu ấy.”
“Hả?”
“Đế Ly, chị đang nghĩ cái gì vậy?”
“Cậu chủ sao?”
“Đúng vậy, là Thiên Phiết.” Cô gật đầu hài lòng. Trước sự ngỡ ngàng của mọi người cô không hề đùa cợt, con ngươi xanh lam trong vắt ánh lên vẻ kiên định như xoáy vào trong tâm can người đối diện, Đế Ly cúi thấp người xuống thấp và bắt đầu phân tích.
“Cậu ta không phải là người luyện võ, nên nếu nói về phòng bị thì rất mơ hồ. Những người ở trong phòng này trừ tôi ra thì ai cũng có kỹ năng chiến đấu cả, tiện nhất là cậu đấy.” Cô liếc nhìn Tiểu Hoa Đà, anh bỗng giật mình, ngớ ngẩn chỉ ngón tay vào mặt, giọng nói run rẩy: “Tôi...tôi hả?”
“Người thân cận với cậu chủ chỉ có mình chú thôi đó.” Đế Trình vỗ trán như hiểu ra, bật thốt.
“Không...không được đâu. Lá gan chuột nhắt của tôi bé lắm không thể làm được mấy chuyện đó đâu.”
“Đừng lo, có bọn tôi yểm trợ ở phía sau mà. Dạo gần đây cũng nhiều người đến hồ bơi lắm, dựa vào điều có coi như cách này là tối ưu nhất rồi. Được rồi, tám giờ ngày mai có mặt tại hồ bơi Hải Dương, lang băm nghèo, chuyện lôi kéo coi như thuộc quyền của cậu đấy.” Bối Vân mỉm cười nhìn anh, còn có cả anh em nhà họ Hồ kia nữa. Bây giờ Nhất Trung muốn khóc cũng không được, khuôn mặt méo mó vặn vẹo. Cùng lúc đó, hai nhân vật chủ chốt của kế hoạch này đang ở trong phòng đều đồng thời hắt xì, rùng mình.
..................................................
8:00 AM.
Hồ bơi Hải Dương, một khu vui chơi nước trong nhà, với diện tích rộng lớn cùng sức chứa khổng lồ, đây có thể được coi là nơi lý tưởng để cho mọi người thư giản cũng như giảm stress trong những ngày nắng nóng hành hạ. Đám người của đại thiếu gia vừa đặt chân đến đã thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt của người khác. Những đường cong mê người, ánh mắt quyến rũ, đôi môi dụ hoặc, mái tóc dài như thác đổ nhuốm màu thủy ngân trắng tinh khôi, nhị tiểu thư nổi bật giữa rừng người. Trong khi đó đại thiếu gia lại không hề kém cạnh, con ngươi đen tuyền, trong suốt tựa như đầm sâu không đáy, mắt phượng khép hờ với hàng mi dài thanh tú. Xương quai xanh tinh tế ẩn hiện sau chiếc áo khoác mỏng mặc qua loa bên ngoài. Vòng eo đó...đôi chân đó...thật muốn khiến cho kẻ khác trở thành tội đồ mà.Hai người vừa chạm mặt nhau không khí xung quanh liền giảm xuống.
“Tiểu Hoa, đây là sao?” Nhị tiểu thư trừng mắt nhìn cậu, giọng nói khàn khàn yêu mị vang lên.
“Luôn luôn nghèo, chủ ý của ai vậy?” Khoanh tay, nhướng mày.
“Ực...a...à, dạo này trời nóng quá nên muốn rủ mấy cậu đi tắm hồ bơi ấy mà.” Khó khăn nuốt xuống một ngụm nước bọt, hai chân lùi ra xa.
“Không phải cậu chỉ rủ một mình tớ đi thôi sao? Cớ gì lại có thêm cái bản mặt đáng ghét này xuất hiện nữa chứ. Có anh hai thì không có tớ, có tớ thì không có anh hai. Tiểu Hoa, cậu chọn đi.”
“Cái này...”
Anh bối rối cầu cứu đám người đứng đằng sau nào ngờ kẻ nhìn trời, tên nhìn đất, chẳng ai quan tâm đến đôi mắt bị tia máu vây kín kia. Trong khi hai đồng chí trên vẫn đứng chờ câu trả lời của Tiểu Hoa Đà. Mồ hôi bắt đầu túa đầy người, không khí càng ngày càng căng thẳng hơn cho đến khi chủ mưu lên tiếng thì mọi việc mới dịu đi vài phần.
“Được rồi, bây giờ mua hết vé cả rồi, không đi uổng lắm. Vào mau đi, định đứng chắn đường ra lối vào của người khác sao?”
Cuối cùng thì cả cô và cậu đều phải tham gia nhưng có một sự việc ngoài dự kiến của mọi người. Thay vì cả hai người đều xuống hồ bơi thì chỉ có đại thiếu gia chịu đi, còn Thiên Tuệ kiên quyến ngồi ở trên, sống chết cũng chẳng hề thay đổi ý kiến. Đám người của Đế Ly cứ ninh ninh ở trong bụng chỉ cần cậu gặp chuyện thì cô sẽ lao xuống cứu liền, nào ngờ khi vị đồng chí tiên phong – Nhất Trung ra tay thì nhị tiểu thư đã đi xuống căn tin kiếm đồ ăn từ lâu, để lại người con trai bị dìm đến suýt nữa tắt thở và người phụ trách hô hấp nhân tạo lúc đó không ai khác đó chính là người bạn thân nối khố nhưng luôn xui xẻo.
Chờ cho đến khi cậu ọc hết nước trong miệng ra, nhóm người Đế Ly liền để cậu nằm nghỉ sau đó di tản ngay lập tức. Thiên Tuệ miệng nhai chóp chép bánh snack trở về, chứng kiến thấy cảnh cậu nằm nguyên con trên ghế nghỉ, gương mặt tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, tóc tai ướt sũng đến đáng thương vậy mà một câu hỏi thăm hay quan tâm cũng chẳng có. Chờ đến khi nạn nhân vụ dìm nước tỉnh dậy, đập vào mắt cậu chính là cảnh một chàng trai trẻ trung, cao ráo đến bắt chuyện với nhị tiểu thư, nếu bình thường thì cô gái nào đó sẽ lập tức xù lông, tránh xa, còn bây giờ sự việc đang diễn biến...ngược lại.
Dù trong đầu không để tâm đến nhưng sao thân thể cậu cứ tự động di chuyển đến chỗ cô. Càng lại gần, chứng kiến thấy nụ cười của Thiên Tuệ càng thêm đậm thì hàng chân mày của đại thiếu gia lại nhíu chặt hơn. Cơ thể không còn thấy mát lạnh nữa mà thay vào đó là cảm giác nóng bừng từ từ lan ra khắp người.
“Thiên Tuệ...” Khô phốc cất tiếng làm cho tầm nhìn của nhị tiểu thư chuyển dời sang mình.
“Ở đây nắng quá hay chúng ta sang kia nói chuyện tiếp đi.” Cô không thèm đếm xỉa đến cậu, ngoảnh mặt bước đi.
“Thiên Tuệ, là anh sai vì đã nói nặng lời với em. Anh xin lỗi được chưa.” Thiên Phiết nghiến răng nói ra, hai tay không ngừng giữa chặt lấy bờ vai nhỏ nhắn của người con gái phía trước. Chàng trai bên cạnh tỏ vẻ bực bội, xông lên gạt phắt cánh tay của cậu xuống, lớn tiếng nói.
“Thằng kia biến đi, kiếm chỗ khác mà chơi.”
Lực tay không mạnh không nhẹ cố tình đẩy ngã Thiên Phiết xuống hồ bơi. Nhị tiểu thư vừa liếc mắt sang liền thấy thân người của cậu mất thăng bằng loạng choạng rơi xuống. Một tiếng kêu nhỏ xẹt qua trong đầu, ngay tức khắc cô giơ tay ôm lấy eo cậu, tay còn lại nắm cổ tay anh chàng bên cạnh, phía dưới bàn chân xoay nhẹ liền đảo ngược tình thế. Tiếng động lớn vang lên trên mặt nước, chàng trai khi nãy còn đang đứng nay lại ngã xuống dưới hồ bơi, đột ngột ngoi lên ngỡ ngàng nhìn cô.
“Chỉ có mình tôi là có quyền đẩy anh ấy thôi, còn anh thì miễn đi.” Hừ mũi, lớn giọng quát. Nói xong liền kéo đại thiếu gia đi chỗ khác. Mọi hành động khi nãy của cô đều được tám cái camera di động bắt lấy, Nhất Trung nham nhở nhún nhảy dưới nước.
“Này, này coi bộ kế hoạch cũng thành công dữ dội ha.”
“Cũng nhờ cái tên kia, nên mới được như vậy đấy.” Bối Vân nằm trên phao bơi đáp lại.
“Tội nghiệp, lại vướng vào hai người đó. Đụng ai không đụng lại đụng trúng cậu chủ.” Đế Trình lắc đầu làm vẻ mặt xót thương.
“Coi như ngoài dự kiến đi.” Đế Ly cười khảy chen thêm một câu.
Tiểu Hoa Đà là khốn khổ nhất, mấy ngày trước còn nghĩ phải nên theo phe ai vậy mà từ khi hai người họ giận nhau cũng không thèm nói chuyện với anh. Không phải là anh không muốn cho đại thiếu gia cùng nhị tiểu thư làm hòa với nhau nhưng thử hết mọi cách cho dù từ việc nói chuyện đến việc rủ nhau đi chơi thì kết quả thu về là sự im lặng hoặc một câu nói vỏn vẹn vài chữ: “Tớ bận rồi.”, thật khiến cho người ta rơi vào bế tắc.
“Vậy sao không đẩy họ vào trong tình cảnh nguy hiểm ấy.” Đế Ly đặt trước mặt anh một miếng bánh gato mới cắt xong.
“Tình cảnh nguy hiểm?” Đế Trình nuốt xuống ngụm coffee thơm phức, tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi lại.
“Như vậy thì rất là khó.” Bối Vân hai tay chống cằm đăm chiêu nhìn tách trà trước mặt. Nhất Trung ngồi đối diện cũng gật đầu phù họa theo. Cô gái với đôi mắt xanh thẳm khẽ cười kéo ghế ngồi xuống làm bộ mặt nghiêm túc trả lời.
“Những chuyện như vậy nhiều khi tưởng là rất phức tạp nhưng thật sự lại đơn giản đến không ngờ, bây giờ bọn họ giận nhau nhưng không có nghĩa là trong lòng mỗi người không nghĩ về đối phương. Cả Thiên Phiết lẫn Thiên Tuệ đều là những người cứng đầu chỉ cố chấp chờ đến khi một trong hai người chịu mở miệng thì ngay lập tức sự việc này sẽ được giải quyết thôi.”
“Nói thì dễ nhưng làm thì khó, huống chi ngay cả khi bọn họ đối diện với nhau cũng chẳng thèm chào hỏi một tiếng nữa là.”
Nhất Trung khoanh tay, mày nhíu chặt đưa mắt nhìn hết một loạt người đang ngồi nghĩ cách giúp anh. Đám người này ngồi suốt nguyên một ngày tại nhà Đế Trình cũng chỉ để tìm biện pháp giải hòa giúp anh em nhà họ Lưu nhưng chẳng thu được kết quả gì cả vì mọi biện pháp khi đưa ra đều bị bác bỏ bởi vô số lý do hợp lý và thiết thực.
“Hay là rủ bọn họ đi bơi, hồ bơi luôn là địa điểm lý tưởng cho những cuộc giải nguy như thế này.” Đế Ly hớn hở vỗ bàn.
“Lý tưởng sao? Chị nghĩ rằng sẽ xuất hiện cảnh anh hùng cứu mỹ nhân à? Thiên Tuệ dù gì đi nữa cũng là người từng trải qua đợt huấn luyện kỹ năng thể chất, muốn dìm ngất cậu ấy coi bộ rất khó, mọi di chuyển của cậu ta rất linh hoạt cho dù chiến đấu dưới nước cũng không làm khó Thiên Tuệ được đâu.” Người mẹ trẻ lắc đầu.
“Ai nói đối tượng bị dìm sẽ là em ấy đâu, người mà tôi muốn nói đến đó chính là đại thiếu gia của gia đình nhà họ Lưu ấy.”
“Hả?”
“Đế Ly, chị đang nghĩ cái gì vậy?”
“Cậu chủ sao?”
“Đúng vậy, là Thiên Phiết.” Cô gật đầu hài lòng. Trước sự ngỡ ngàng của mọi người cô không hề đùa cợt, con ngươi xanh lam trong vắt ánh lên vẻ kiên định như xoáy vào trong tâm can người đối diện, Đế Ly cúi thấp người xuống thấp và bắt đầu phân tích.
“Cậu ta không phải là người luyện võ, nên nếu nói về phòng bị thì rất mơ hồ. Những người ở trong phòng này trừ tôi ra thì ai cũng có kỹ năng chiến đấu cả, tiện nhất là cậu đấy.” Cô liếc nhìn Tiểu Hoa Đà, anh bỗng giật mình, ngớ ngẩn chỉ ngón tay vào mặt, giọng nói run rẩy: “Tôi...tôi hả?”
“Người thân cận với cậu chủ chỉ có mình chú thôi đó.” Đế Trình vỗ trán như hiểu ra, bật thốt.
“Không...không được đâu. Lá gan chuột nhắt của tôi bé lắm không thể làm được mấy chuyện đó đâu.”
“Đừng lo, có bọn tôi yểm trợ ở phía sau mà. Dạo gần đây cũng nhiều người đến hồ bơi lắm, dựa vào điều có coi như cách này là tối ưu nhất rồi. Được rồi, tám giờ ngày mai có mặt tại hồ bơi Hải Dương, lang băm nghèo, chuyện lôi kéo coi như thuộc quyền của cậu đấy.” Bối Vân mỉm cười nhìn anh, còn có cả anh em nhà họ Hồ kia nữa. Bây giờ Nhất Trung muốn khóc cũng không được, khuôn mặt méo mó vặn vẹo. Cùng lúc đó, hai nhân vật chủ chốt của kế hoạch này đang ở trong phòng đều đồng thời hắt xì, rùng mình.
..................................................
8:00 AM.
Hồ bơi Hải Dương, một khu vui chơi nước trong nhà, với diện tích rộng lớn cùng sức chứa khổng lồ, đây có thể được coi là nơi lý tưởng để cho mọi người thư giản cũng như giảm stress trong những ngày nắng nóng hành hạ. Đám người của đại thiếu gia vừa đặt chân đến đã thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt của người khác. Những đường cong mê người, ánh mắt quyến rũ, đôi môi dụ hoặc, mái tóc dài như thác đổ nhuốm màu thủy ngân trắng tinh khôi, nhị tiểu thư nổi bật giữa rừng người. Trong khi đó đại thiếu gia lại không hề kém cạnh, con ngươi đen tuyền, trong suốt tựa như đầm sâu không đáy, mắt phượng khép hờ với hàng mi dài thanh tú. Xương quai xanh tinh tế ẩn hiện sau chiếc áo khoác mỏng mặc qua loa bên ngoài. Vòng eo đó...đôi chân đó...thật muốn khiến cho kẻ khác trở thành tội đồ mà.Hai người vừa chạm mặt nhau không khí xung quanh liền giảm xuống.
“Tiểu Hoa, đây là sao?” Nhị tiểu thư trừng mắt nhìn cậu, giọng nói khàn khàn yêu mị vang lên.
“Luôn luôn nghèo, chủ ý của ai vậy?” Khoanh tay, nhướng mày.
“Ực...a...à, dạo này trời nóng quá nên muốn rủ mấy cậu đi tắm hồ bơi ấy mà.” Khó khăn nuốt xuống một ngụm nước bọt, hai chân lùi ra xa.
“Không phải cậu chỉ rủ một mình tớ đi thôi sao? Cớ gì lại có thêm cái bản mặt đáng ghét này xuất hiện nữa chứ. Có anh hai thì không có tớ, có tớ thì không có anh hai. Tiểu Hoa, cậu chọn đi.”
“Cái này...”
Anh bối rối cầu cứu đám người đứng đằng sau nào ngờ kẻ nhìn trời, tên nhìn đất, chẳng ai quan tâm đến đôi mắt bị tia máu vây kín kia. Trong khi hai đồng chí trên vẫn đứng chờ câu trả lời của Tiểu Hoa Đà. Mồ hôi bắt đầu túa đầy người, không khí càng ngày càng căng thẳng hơn cho đến khi chủ mưu lên tiếng thì mọi việc mới dịu đi vài phần.
“Được rồi, bây giờ mua hết vé cả rồi, không đi uổng lắm. Vào mau đi, định đứng chắn đường ra lối vào của người khác sao?”
Cuối cùng thì cả cô và cậu đều phải tham gia nhưng có một sự việc ngoài dự kiến của mọi người. Thay vì cả hai người đều xuống hồ bơi thì chỉ có đại thiếu gia chịu đi, còn Thiên Tuệ kiên quyến ngồi ở trên, sống chết cũng chẳng hề thay đổi ý kiến. Đám người của Đế Ly cứ ninh ninh ở trong bụng chỉ cần cậu gặp chuyện thì cô sẽ lao xuống cứu liền, nào ngờ khi vị đồng chí tiên phong – Nhất Trung ra tay thì nhị tiểu thư đã đi xuống căn tin kiếm đồ ăn từ lâu, để lại người con trai bị dìm đến suýt nữa tắt thở và người phụ trách hô hấp nhân tạo lúc đó không ai khác đó chính là người bạn thân nối khố nhưng luôn xui xẻo.
Chờ cho đến khi cậu ọc hết nước trong miệng ra, nhóm người Đế Ly liền để cậu nằm nghỉ sau đó di tản ngay lập tức. Thiên Tuệ miệng nhai chóp chép bánh snack trở về, chứng kiến thấy cảnh cậu nằm nguyên con trên ghế nghỉ, gương mặt tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, tóc tai ướt sũng đến đáng thương vậy mà một câu hỏi thăm hay quan tâm cũng chẳng có. Chờ đến khi nạn nhân vụ dìm nước tỉnh dậy, đập vào mắt cậu chính là cảnh một chàng trai trẻ trung, cao ráo đến bắt chuyện với nhị tiểu thư, nếu bình thường thì cô gái nào đó sẽ lập tức xù lông, tránh xa, còn bây giờ sự việc đang diễn biến...ngược lại.
Dù trong đầu không để tâm đến nhưng sao thân thể cậu cứ tự động di chuyển đến chỗ cô. Càng lại gần, chứng kiến thấy nụ cười của Thiên Tuệ càng thêm đậm thì hàng chân mày của đại thiếu gia lại nhíu chặt hơn. Cơ thể không còn thấy mát lạnh nữa mà thay vào đó là cảm giác nóng bừng từ từ lan ra khắp người.
“Thiên Tuệ...” Khô phốc cất tiếng làm cho tầm nhìn của nhị tiểu thư chuyển dời sang mình.
“Ở đây nắng quá hay chúng ta sang kia nói chuyện tiếp đi.” Cô không thèm đếm xỉa đến cậu, ngoảnh mặt bước đi.
“Thiên Tuệ, là anh sai vì đã nói nặng lời với em. Anh xin lỗi được chưa.” Thiên Phiết nghiến răng nói ra, hai tay không ngừng giữa chặt lấy bờ vai nhỏ nhắn của người con gái phía trước. Chàng trai bên cạnh tỏ vẻ bực bội, xông lên gạt phắt cánh tay của cậu xuống, lớn tiếng nói.
“Thằng kia biến đi, kiếm chỗ khác mà chơi.”
Lực tay không mạnh không nhẹ cố tình đẩy ngã Thiên Phiết xuống hồ bơi. Nhị tiểu thư vừa liếc mắt sang liền thấy thân người của cậu mất thăng bằng loạng choạng rơi xuống. Một tiếng kêu nhỏ xẹt qua trong đầu, ngay tức khắc cô giơ tay ôm lấy eo cậu, tay còn lại nắm cổ tay anh chàng bên cạnh, phía dưới bàn chân xoay nhẹ liền đảo ngược tình thế. Tiếng động lớn vang lên trên mặt nước, chàng trai khi nãy còn đang đứng nay lại ngã xuống dưới hồ bơi, đột ngột ngoi lên ngỡ ngàng nhìn cô.
“Chỉ có mình tôi là có quyền đẩy anh ấy thôi, còn anh thì miễn đi.” Hừ mũi, lớn giọng quát. Nói xong liền kéo đại thiếu gia đi chỗ khác. Mọi hành động khi nãy của cô đều được tám cái camera di động bắt lấy, Nhất Trung nham nhở nhún nhảy dưới nước.
“Này, này coi bộ kế hoạch cũng thành công dữ dội ha.”
“Cũng nhờ cái tên kia, nên mới được như vậy đấy.” Bối Vân nằm trên phao bơi đáp lại.
“Tội nghiệp, lại vướng vào hai người đó. Đụng ai không đụng lại đụng trúng cậu chủ.” Đế Trình lắc đầu làm vẻ mặt xót thương.
“Coi như ngoài dự kiến đi.” Đế Ly cười khảy chen thêm một câu.
/63
|