“Vết đâm khá sâu nhưng không gây tổn thương nghiêm trọng đến nội tạng hay dây thần kinh liên sườn. Tôi đã tiêm cho anh liều thuốc giảm đau cho đến khi nó hết tác dụng thì cơn đau sẽ tăng lên đến khi đó anh phải cố gắng chịu đựng, không nên lạm dụng thuốc giảm đau vì nó không tốt cho thể trạng của anh bây giờ, cũng đừng vận động mạnh tránh cho miệng vết thương bị rách. Tôi nghĩ anh nên gọi điện cho con nhỏ lùn đó biết đi, sẵn tiện kêu nó đến chăm sóc luôn vì anh phải nằm ở đây ít nhất một tuần để xem xét tình hình.”
Tiểu Hoa Đà cầm lên tờ bệnh án thản nhiên cất giọng đều đều nói với Hoàng Ân đang nằm im trên giường bệnh. Anh em nhà họ Lưu cũng có mặt ở đó vì còn nhiều chuyện cần giải quyết với anh. Vừa đọc xong Nhất Trung liền nhanh chân đi qua bên phòng điều dưỡng của Đế Ly. Vết thương của cô cũng không có ảnh hưởng gì đến sức khỏe sau này nên lúc cầm được kết quả, anh liền thở phào nhẹ nhỏm. Chiếc áo blouse trắng nhẹ nhàng phấp phới lướt theo từng chuyển động của anh, gương mặt vui vẻ đi trên hành lang dẫn đến phòng Đế Ly. Sự hưng phấn không giấu được trong con ngươi nâu sậm tuyệt đẹp càng làm cho anh giống như một hoàng tử khoác trên mình bộ âu phục trắng bước ra từ trong tranh.
“Đế Ly, tôi tới thăm chị đây...” Lớn tiếng mở tung cánh cửa, hình ảnh đầu tiên nhìn thấy liền làm cho cơ thể anh hóa đá. Trong phòng có khoảng bảy, tám người đang đùa giỡn, cười cười nói nói với người con gái mắt xanh. Cái này hẳn là bình thường đi nhưng trong bảy, tám người đó chỉ le que có hai cô gái còn lại đều là những thằng con trai cao lớn, khỏe mạnh đang ở thời xuân sắc. Tiếng nói trong phòng cũng tắt khi cửa phòng mở ra, mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người Nhất Trung. Con trai thì tặc lưỡi nhíu mày, con gái thì tròn mắt, đỏ mặt, vậy mà chỉ có mình Đế Ly là vẫn lạnh lùng ngồi nhìn chằm chằm vào anh. Đúng lúc đó, Đế Trình cầm tách coffee nóng đi vào, nhìn thấy Tiểu Hoa Đà đứng sững trước của liền hỏi.
“Sao cậu không vào đi? Đứng đây làm gì?”
“Anh vợ...khụ...Anh Trình, họ là ai vậy? Nhìn không giống như bạn cùng lớp, trông họ...”
“À, là đồng nghiệp của em gái tôi.” Lách người qua cửa đi vào đưa cốc nước cho cô. Đế Ly nhìn Tiểu Hoa Đà sau đó cúi đầu húp một ngụm coffee, khói trắng lượn lờ tỏa ra càng làm cho gương mặt cô thêm vài phần yêu mị.
“Đồng nghiệp? Chẳng phải chị là sinh viên đại học sao? Lại còn uống cái này nữa, nó không tốt cho cơ thể chị lúc này đâu.” Tiến lại gần giường, đưa tay lấy đi tách coffee cô đang thưởng thức, cằn nhằn đủ đều.
“Xin lỗi cái này là lỗi tại tôi, con bé nói nó muốn uống cái gì đó nên tôi không chú ý liền đi mua cái này. Quên nữa những người này đều thuộc đội điều tra của tổ cảnh sát chúng tôi.” Đế Trình gãi đầu thú nhận.
“Thì ra là vậy, xin chào mọi tôi là bác sĩ phụ trách sức khỏe của người này, nếu ai muốn hỏi han bệnh tình của chị ấy cứ việc hỏi tôi là được.”
Nở nụ cười vạn người mê như trăm hoa đua nở, như cánh én lượn trên bầu trời. Sức công phá nặng nề chưa gì hai người con gái kia đã choáng váng mặt mày, bọn con trai thì hai má ẩn ẩn sắc hồng. Quả là bách phát bách trúng.
“Đế Ly, em phải mau chóng khỏe lại để quay về bên chúng tôi nữa chứ, phải không bác sĩ.”
Một thanh niên cường tráng nắm chặt lấy đôi bàn tay trắng nõn của cô, vài giây sau lần lượt hết tên này cầm đến tên này sờ khiến cho hai mắt Tiểu Hoa Đà như muốn lọt ra ngoài. Gân xanh có chiều hướng sắp bung ra máu. Anh tiến tới kéo mạnh cái tay thô to của một tên con trai đang có ý định đụng vào cô, mọi người ai nấy đều ngạc nhiên nhìn Nhất Trung. Hành động này đến cả anh cũng không nhận thức được, anh bối rối giải thích.
“Ờ... này, anh trai, tôi thấy sắc mặt của anh khá xanh xao (Mặt heo của ngươi ửng hồng thì đúng hơn). Hơi thở dồn dập khá gấp (Dê xồm bộc phát xuất chiêu sao?). Ánh mắt mệt mỏi (Cầu cho mắt ngươi đui luôn cho rồi).Chắc chắn là làm việc quá độ dẫn đến cơ thể không đáp ứng đủ dinh dưỡng (Chết luôn đi cho thiên hạ thái bình). Nếu không ngại tôi có thể kê cho anh một toa thuốc bồi bổ cơ thể.”
“Không...không cần đâu.” Tên đó cười ngượng lắc đầu.
“Nể mặt là người quen biết với chị ấy, tất cả toa thuốc đều miễn phí.”
Câu nói vừa ra, khắp phòng đều vang lên tiếng tranh giành, người này đẩy người kia, người kia đá người nọ, bọn họ tranh nhau kể triệu chứng mà mình thường gặp, trong đó Đế Trình cũng có tham gia đầy quyết tâm. Nhất Trung nhã nhặn mời tất cả những thành phần có nhu cầu đi ra ngoài để tránh cho người bệnh cảm thấy phiền phức. Đấng mày râu chưa gì đã hùng hồn nhanh chóng bước ra khỏi phòng đi theo sau lưng anh. Căn phòng liền trở lại yên tĩnh vốn có của nó. Hai cô bạn đồng nghiệp của Đế Ly là vẫn còn ngồi đó, đưa ánh mắt mơ mộng nhìn ra phía ngoài cửa.
“Đế Ly, anh ấy là ai vậy? Có người yêu hay vợ chưa?”
“Tên nhóc đó còn nhỏ tuổi lắm không hoàn hảo như hai chị nghĩ đâu.” Cô ngồi khoanh tay trên giường, khuôn mặt xinh đẹp như đang ngẫm nghĩ điều gì đó rất phức tạp.
“Không sao...không sao, lớn nhỏ chị đây đều thích nhưng đều quan trọng là anh ấy có người yêu không vậy?”
“Người yêu hay bạn gái thì chưa có.”
“Tốt quá, vậy tụi mình vẫn còn có hy vọng.” Hai đồng nghiệp hớn hở ăn mừng, hét lớn. Cho dù trong phòng có nhiều tên con trai ồn ào đi chăng nữa cũng không phải đối thủ với “giọng hét trời ban vang xa tám dặm” của hai người này được đâu. Đế Ly nhíu mày che tai, cô cảm thấy như màng nhĩ của mình sắp thăng thiên rồi.
“Nhưng...” Cô cố gắng kéo dài chữ gây sự chú ý lên niềm phấn khích kia. Quả nhiên âm thanh như “ma âm dưới cửu tuyền” cũng kết thúc. Hai đôi mắt trợn trắng nhìn thẳng vào mặt cô.
“Còn nhưng nhị gì nữa? Chẳng phải em bảo anh ấy chưa có ý trung nhân sao, hay là anh ấy không thích con gái? Trời ơi, tại sao con trai đẹp đều như vậy trong khi con gái như miếng kẹo bông gòn chỉ cần cắn một miếng là tan ngay vào trong miệng thôi mà, lại còn ngọt lịm nữa chứ. Hoàn mỹ quá rồi còn gì...”
Một cô gái đau đớn xuất khẩu thành văn, người còn lại gật đầu đồng ý. Đế Ly ngớ người không ngờ mình làm trong tổ điều tra bấy lâu nay mà không hề biết những thành viên trong đây đều là những nhà văn ẩn mình. Cô biết công việc cũng đôi khi có áp lực nặng nề nhưng đâu phải đến mức ảnh hưởng đến lối suy nghĩ của một con người như thế này đâu.
“Không phải, hai chị nghĩ đi đâu vậy? Ý em nói là tên đó đang theo đuổi một người nên không có việc nhận lời tỏ tình của bấy kì ai cả.”
“Là trai hay là gái?” Đôi mắt đỏ ngầu của cô bạn đồng nghiệp ghì sát vào mặt Đế Ly.
“Con...con gái.” Khuôn mặt như diêm la lúc nãy liền biến mất, cô bạn thanh tao ngồi ngay ngắn trên ghế, lấy tay vén mớ tóc dài óng ả qua một bên, cô mỉm cười.
“Vậy là tốt, ông trời vẫn còn có mắt, hy vọng vẫn không bỏ rơi chị đây. Đợi đến khi anh ấy bỏ cuộc thì chị sẽ đớp liền.” Người con gái mắt xanh ngồi trên giường thở dài, mỉm cười cầm lấy cốc nước lọc uống vào nhưng tại sao cô lại cảm thấy nó vừa đắng lại vừa chát đến khó chịu như vậy? Ồ, chắc là tách cofee hồi nãy rồi.
Tiểu Hoa Đà cầm lên tờ bệnh án thản nhiên cất giọng đều đều nói với Hoàng Ân đang nằm im trên giường bệnh. Anh em nhà họ Lưu cũng có mặt ở đó vì còn nhiều chuyện cần giải quyết với anh. Vừa đọc xong Nhất Trung liền nhanh chân đi qua bên phòng điều dưỡng của Đế Ly. Vết thương của cô cũng không có ảnh hưởng gì đến sức khỏe sau này nên lúc cầm được kết quả, anh liền thở phào nhẹ nhỏm. Chiếc áo blouse trắng nhẹ nhàng phấp phới lướt theo từng chuyển động của anh, gương mặt vui vẻ đi trên hành lang dẫn đến phòng Đế Ly. Sự hưng phấn không giấu được trong con ngươi nâu sậm tuyệt đẹp càng làm cho anh giống như một hoàng tử khoác trên mình bộ âu phục trắng bước ra từ trong tranh.
“Đế Ly, tôi tới thăm chị đây...” Lớn tiếng mở tung cánh cửa, hình ảnh đầu tiên nhìn thấy liền làm cho cơ thể anh hóa đá. Trong phòng có khoảng bảy, tám người đang đùa giỡn, cười cười nói nói với người con gái mắt xanh. Cái này hẳn là bình thường đi nhưng trong bảy, tám người đó chỉ le que có hai cô gái còn lại đều là những thằng con trai cao lớn, khỏe mạnh đang ở thời xuân sắc. Tiếng nói trong phòng cũng tắt khi cửa phòng mở ra, mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người Nhất Trung. Con trai thì tặc lưỡi nhíu mày, con gái thì tròn mắt, đỏ mặt, vậy mà chỉ có mình Đế Ly là vẫn lạnh lùng ngồi nhìn chằm chằm vào anh. Đúng lúc đó, Đế Trình cầm tách coffee nóng đi vào, nhìn thấy Tiểu Hoa Đà đứng sững trước của liền hỏi.
“Sao cậu không vào đi? Đứng đây làm gì?”
“Anh vợ...khụ...Anh Trình, họ là ai vậy? Nhìn không giống như bạn cùng lớp, trông họ...”
“À, là đồng nghiệp của em gái tôi.” Lách người qua cửa đi vào đưa cốc nước cho cô. Đế Ly nhìn Tiểu Hoa Đà sau đó cúi đầu húp một ngụm coffee, khói trắng lượn lờ tỏa ra càng làm cho gương mặt cô thêm vài phần yêu mị.
“Đồng nghiệp? Chẳng phải chị là sinh viên đại học sao? Lại còn uống cái này nữa, nó không tốt cho cơ thể chị lúc này đâu.” Tiến lại gần giường, đưa tay lấy đi tách coffee cô đang thưởng thức, cằn nhằn đủ đều.
“Xin lỗi cái này là lỗi tại tôi, con bé nói nó muốn uống cái gì đó nên tôi không chú ý liền đi mua cái này. Quên nữa những người này đều thuộc đội điều tra của tổ cảnh sát chúng tôi.” Đế Trình gãi đầu thú nhận.
“Thì ra là vậy, xin chào mọi tôi là bác sĩ phụ trách sức khỏe của người này, nếu ai muốn hỏi han bệnh tình của chị ấy cứ việc hỏi tôi là được.”
Nở nụ cười vạn người mê như trăm hoa đua nở, như cánh én lượn trên bầu trời. Sức công phá nặng nề chưa gì hai người con gái kia đã choáng váng mặt mày, bọn con trai thì hai má ẩn ẩn sắc hồng. Quả là bách phát bách trúng.
“Đế Ly, em phải mau chóng khỏe lại để quay về bên chúng tôi nữa chứ, phải không bác sĩ.”
Một thanh niên cường tráng nắm chặt lấy đôi bàn tay trắng nõn của cô, vài giây sau lần lượt hết tên này cầm đến tên này sờ khiến cho hai mắt Tiểu Hoa Đà như muốn lọt ra ngoài. Gân xanh có chiều hướng sắp bung ra máu. Anh tiến tới kéo mạnh cái tay thô to của một tên con trai đang có ý định đụng vào cô, mọi người ai nấy đều ngạc nhiên nhìn Nhất Trung. Hành động này đến cả anh cũng không nhận thức được, anh bối rối giải thích.
“Ờ... này, anh trai, tôi thấy sắc mặt của anh khá xanh xao (Mặt heo của ngươi ửng hồng thì đúng hơn). Hơi thở dồn dập khá gấp (Dê xồm bộc phát xuất chiêu sao?). Ánh mắt mệt mỏi (Cầu cho mắt ngươi đui luôn cho rồi).Chắc chắn là làm việc quá độ dẫn đến cơ thể không đáp ứng đủ dinh dưỡng (Chết luôn đi cho thiên hạ thái bình). Nếu không ngại tôi có thể kê cho anh một toa thuốc bồi bổ cơ thể.”
“Không...không cần đâu.” Tên đó cười ngượng lắc đầu.
“Nể mặt là người quen biết với chị ấy, tất cả toa thuốc đều miễn phí.”
Câu nói vừa ra, khắp phòng đều vang lên tiếng tranh giành, người này đẩy người kia, người kia đá người nọ, bọn họ tranh nhau kể triệu chứng mà mình thường gặp, trong đó Đế Trình cũng có tham gia đầy quyết tâm. Nhất Trung nhã nhặn mời tất cả những thành phần có nhu cầu đi ra ngoài để tránh cho người bệnh cảm thấy phiền phức. Đấng mày râu chưa gì đã hùng hồn nhanh chóng bước ra khỏi phòng đi theo sau lưng anh. Căn phòng liền trở lại yên tĩnh vốn có của nó. Hai cô bạn đồng nghiệp của Đế Ly là vẫn còn ngồi đó, đưa ánh mắt mơ mộng nhìn ra phía ngoài cửa.
“Đế Ly, anh ấy là ai vậy? Có người yêu hay vợ chưa?”
“Tên nhóc đó còn nhỏ tuổi lắm không hoàn hảo như hai chị nghĩ đâu.” Cô ngồi khoanh tay trên giường, khuôn mặt xinh đẹp như đang ngẫm nghĩ điều gì đó rất phức tạp.
“Không sao...không sao, lớn nhỏ chị đây đều thích nhưng đều quan trọng là anh ấy có người yêu không vậy?”
“Người yêu hay bạn gái thì chưa có.”
“Tốt quá, vậy tụi mình vẫn còn có hy vọng.” Hai đồng nghiệp hớn hở ăn mừng, hét lớn. Cho dù trong phòng có nhiều tên con trai ồn ào đi chăng nữa cũng không phải đối thủ với “giọng hét trời ban vang xa tám dặm” của hai người này được đâu. Đế Ly nhíu mày che tai, cô cảm thấy như màng nhĩ của mình sắp thăng thiên rồi.
“Nhưng...” Cô cố gắng kéo dài chữ gây sự chú ý lên niềm phấn khích kia. Quả nhiên âm thanh như “ma âm dưới cửu tuyền” cũng kết thúc. Hai đôi mắt trợn trắng nhìn thẳng vào mặt cô.
“Còn nhưng nhị gì nữa? Chẳng phải em bảo anh ấy chưa có ý trung nhân sao, hay là anh ấy không thích con gái? Trời ơi, tại sao con trai đẹp đều như vậy trong khi con gái như miếng kẹo bông gòn chỉ cần cắn một miếng là tan ngay vào trong miệng thôi mà, lại còn ngọt lịm nữa chứ. Hoàn mỹ quá rồi còn gì...”
Một cô gái đau đớn xuất khẩu thành văn, người còn lại gật đầu đồng ý. Đế Ly ngớ người không ngờ mình làm trong tổ điều tra bấy lâu nay mà không hề biết những thành viên trong đây đều là những nhà văn ẩn mình. Cô biết công việc cũng đôi khi có áp lực nặng nề nhưng đâu phải đến mức ảnh hưởng đến lối suy nghĩ của một con người như thế này đâu.
“Không phải, hai chị nghĩ đi đâu vậy? Ý em nói là tên đó đang theo đuổi một người nên không có việc nhận lời tỏ tình của bấy kì ai cả.”
“Là trai hay là gái?” Đôi mắt đỏ ngầu của cô bạn đồng nghiệp ghì sát vào mặt Đế Ly.
“Con...con gái.” Khuôn mặt như diêm la lúc nãy liền biến mất, cô bạn thanh tao ngồi ngay ngắn trên ghế, lấy tay vén mớ tóc dài óng ả qua một bên, cô mỉm cười.
“Vậy là tốt, ông trời vẫn còn có mắt, hy vọng vẫn không bỏ rơi chị đây. Đợi đến khi anh ấy bỏ cuộc thì chị sẽ đớp liền.” Người con gái mắt xanh ngồi trên giường thở dài, mỉm cười cầm lấy cốc nước lọc uống vào nhưng tại sao cô lại cảm thấy nó vừa đắng lại vừa chát đến khó chịu như vậy? Ồ, chắc là tách cofee hồi nãy rồi.
/63
|