Blogger Đào Nguyễn Tố Quyên
7 ngày ở Barcelona
Ngày 7,
Tôi khoác vội chiếc áo lông ngả màu kem, thả xuống đường hòa vào dòng người thưa thớt. Từ chỗ tôi có thể đi tàu điện ngầm đến Sagrada Familia, kiến trúc bằng đá kiểu Gothic ngay ở trung tâm thành phố. Chỗ nhà trọ tồi tàn trong một xóm dân nhập cư tạm làm tôi thấy thỏa mãn khi vừa đặt chân đến đây sáng nay. Một anh bạn người bản địa dẫn tôi đến chỗ trọ này khi tôi đặt vấn đề về một khách sạn mini nhỏ, có hướng nhìn ra biển hoặc trung tâm thành phố. Anh ta cười hếch môi, nói với tôi rằng chẳng có cái khách sạn mini nào đủ điều kiện rẻ, đẹp, tiện nghi và gần trung tâm như tôi yêu cầu cả. Đó là lí do tôi đang ở căn phòng trọ ẩm mốc này. Du lịch ba lô, một mình, tôi muốn vậy.
Một mình, tôi len lỏi vào các khu chợ đêm đầy màu sắc và âm vị của Barc. Tiếng người xí xô. Nói thật là tôi không biết nhiều tiếng Tây Ban Nha ngoài mấy từ Muchas Gracias vớ vẩn. Tôi tự tin với vốn tiếng Anh của mình, và cũng tin rằng ở đây mọi người có thể nói tiếng Anh. Nhưng tôi đã lầm, trong cái khu chợ đêm nhỏ xíu này, mọi người chỉ dùng tiếng bản địa là nhiều.
Khi thấy nhiều người ngồi chờ khắc chân dung của mình lên vỏ sò nhiều màu, tôi cũng muốn mua một thứ đồ lưu niệm như vậy. Người nghệ nhân có bộ râu che hết miệng, ánh mắt chăm chú nhưng dáng vẻ khoan thai, tự mãn. Giữa những cái vỏ sò nhiều màu, tôi thích cái vỏ sò màu xanh ngọc, hơi lấp lánh, to hơn bàn tay ông ta. Mon men đến gần, tôi muốn ông ta khắc cho mình một bức chân dung gồm hai người, một người con trai sẽ do tôi miêu tả, hai là một người con gái mà tôi miêu tả… Hai người ngồi chụm đầu vào nhau, không quên một chấm nhỏ ở phía núi đá xa.
Tệ thay, người nghệ nhân không biết tiếng Anh, ông ta tỏ ra luống cuống, tôi cũng thấy lúng túng không kém. Lúc ấy, may sao có một người thanh niên tóc đen tiến đến phiên dịch giùm tôi. Tôi nói với anh ta bằng tiếng Anh, anh ta diễn tả lại với người nghệ nhân già bằng tiếng bản địa. Cuối cùng, bức tranh trên vỏ sò cũng hoàn thành. Giống đến đáng kinh ngạc…
Tôi cảm thấy người thanh niên này có một cảm giác gần gũi lạ lùng. Để tỏ lòng cảm ơn, tôi mời anh ta đến một quán rượu hay hay. Tất nhiên là anh ta dẫn đường.
Quán rượu mà Lance, tên người thanh niên ấy, dẫn tôi tới bề ngoài nhìn trông hơi chán, nhưng bên trong quả như một thiên đường. Quán nằm sâu dưới tầng hầm, đặc chất flamenco với những chàng trai ôm đàn gảy dọc lối vào. Đi ngang đường vào, chất bụi được thể hiện rõ trong cách bài trí. Vũ điệu flamenco dập dìu, sô với các cô gái Bôhêmiêng. Chúng tôi gọi hai cốc sangria, nhâm nhi và trò chuyện. Cảm giác như gặp được người thân quen…
Tôi nhìn rõ mặt của Lance, rõ là có chất Châu Á, mắt xanh, nhưng tóc đen và cả cái mũi không cao như tây. Quả thật Lance có mẹ là người Việt. Kể cũng lạ, Lance kể về chuyện gia đình không mấy lý tưởng cho tôi - kẻ xa lạ nghe. Rồi anh kể về cuộc sống nay đây mai đó trên những chuyến tàu. Lance là một thủy thủ viễn dương đối mặt với đời sóng và những cơn gió biển. Tôi kể Lance nghe về chuyện tình của mình. Lý do khiến tôi đi ba lô…
Mắc kẹt giữa một mối tình tay ba căng nghẹt thở giữa bộ ba được coi là thân nhất xứ. hai đứa con gái đứa nào cũng có thể khai hết mọi chuyện, trừ chuyện mình thích gã trai chung nhóm. Hùng đối với ai cũng nhiệt tình thế, lãng du thế. Vô tư đến đau hết cả lòng…
Ngày Hùng đến phòng trọ của tôi, vắt chiếc áo khoác jeans lên vai, ngoảnh mặt: “Chỉ cần Hùng tuyên bố chọn ai là chúng ta lại chơi như xưa chứ? Quyên biết câu trả lời mà!” Chưa bao giờ tôi ghét Hùng đến vậy. Ghét đến trào nước mắt…
Ngày tôi tuyên bố đi du lịch xa, Diệp đòi đi theo. “Tao đi với mày, con gái con đứa có một mình…” Tôi gạt tay Diệp “Ở nhà chờ tao, sẽ khác…”
Tôi kể cho Lance nghe thật tự nhiên, như không phải là xa lạ. Bằng thứ ngôn ngữ thứ hai nên không thể nào diễn tả lại được hết cảm xúc. Nhưng có vẻ Lance rất hiểu. Hiểu hết. Đôi mắt xanh kia nhìn thấu từng nhịp tim đã luống cuống say…
Điệu flamenco quen thuộc vang lên. Thường khi xem tivi, tôi thường thấy người ta nhảy điệu này, cũng đôi lần bắt chước. Men rượu trong người hòa cùng không khí cuồng nhiệt, bản nhạc quyến rũ và niềm vui người bạn mới khiến tôi như được tiêm thêm chất hăng say. Tôi kéo tay Lance ra khỏi ghế, hòa vào điệu nhạc chung với mọi người. Say rượu… Say Flamenco… Nỗi niềm tan bay như những cánh bồ công anh.
Ngày 6
Tỉnh dậy ngắc ngư trên chiếc giường hôi mùi xì gà. Tôi bật dậy, nheo mắt nhìn quanh quất. Đây là “khách sạn mini” của mình, cửa sổ nhìn ra cây sồi già. Một tờ giấy để bên cạnh chỗ tôi nằm. “U’re drunk, but I stil know how 2 bring you home. Nice dream. Call me when wakin’ up…” B dãy số điện thoại dài ngoằng…
Cả ngày hôm đó, và những ngày sau đó, ngày 5, ngày 4, 3, 2, tôi và Lance như hình với bóng san sát bên nhau cả ngày, cả (một nửa) đêm. Ngày chúng tôi đi xe điện ngầm tới những nơi nổi tiếng, phố đi bộ mua sắm xanh rì La Rambla, Barri Gotic, những bãi biển rực nắng… Là một thủy thủ có khác, Lance nói cho tôi nhiều điều về biển, đại dương, cảng, và hải sản. Những khi mệt rã rời, chúng tôi ghé những quán ăn hải sản nhỏ ven biển, những tôm, những mực, được chế biến theo nhiều cách đặc biệt của người Tây Ban Nha.
Tối đến, chúng tôi lại cùng flamenco, đôi khi hòa cùng dòng người dưới đường. Hay lại lang thang ra biển, ngắm những cánh chim về tổ muộn, ngắm những vì sao mọc lên. Những vì sao ở Tây Ban Nha. Tôi kể anh nghe về sự tích hoa bồ công anh, về gia đình và cuộc đời, về mối tình đầu chẳng buồn chẳng vui… Có lẽ khi gặp một người không quen biết, người ta dễ dàng hơn với chính nội tâm của mình. Tôi ngênh mặt hát bài “Đếm lá ngoài sân” cho anh nghe: Từ ngày quen em, tôi thật là vui, tôi vui như thể tôi chẳng là tôi/ Từ ngày xa em, tôi thật là buồn, tôi buồn như thể tôi chính là tôi… rồi cười nắc nẻ... Chàng cứ gật gù chừng như tâm đắc lắm.
Your smile knows how to shine... (Nụ cười của em dường như tỏa sáng!)
Lance quan tâm đến tôi hơn, gần tôi hơn, tôi thì ngày càng trải rộng lòng mình. Mắt anh nhìn tôi ngày một khác, càng ngày càng ấm nóng, tựa hồ như vũ điệu nồng say… Anh nói tôi đặc biệt, nhưng không theo cách mà mọi người thường nghĩ, đặc biệt riêng lắm, theo cách của anh cơ. Trong lòng tôi không thể tránh khỏi dâng lên một cảm giác lạ kỳ, say say, mê mê. Trước một Reino de España đẹp cổ kính diệu kỳ, trước một “Spanish man” đẹp, ấm áp và kiêu hãnh.
...
Ngày 1,
Tôi lục lại tấm vé máy bay khứ hồi giá rẻ. Moi những đồng còn lại trong ba lô, xếp quần áo trong bần thần. Mùi của những bộ quần áo cả tuần chưa được giặt ủi dường như không làm tôi thu xếp nhanh hơn. Tâm trí tôi xa đẩu đâu ấy, ngao du ở đâu ấy, như là ở nơi những con song biển cũng nên. Cây sồi già bắt đầu rụng vài chiếc lá…
Cả ngày hôm đó, Lance không đến dẫn tôi đi thăm thú nữa. Tôi ngồi ở nhà trọ và bắt đầu những suy nghĩ. Lance bảo, có hôm tôi say, lại nhắc đến Hùng, anh bảo anh không nghe được nhiều, chỉ nghe chữ Hung Hung mà đoán. Tôi cười.Tôi vẫn chưa thể quên. Chưa thể quyết định
6h chiều, đột nhiên Lance bước vào phòng, kéo tay tôi ra khỏi khu phố ẩm thấp ấy, lên tàu điện, đến một nhà hàng. Lần đầu tiên Lance dẫn tôi đến một nhà hàng sang trọng chứ không phải quán ăn bình dân như mọi hôm. Kéo ghế cho tôi như hành vi của một quý ông thực sự, anh buồn một cách kì lạ, đôi mắt sâu xanh thăm thẳm cứ như chực khóc. Nụ cười vẫn rười rượi. Chúng tôi gọi một vài món nhẹ và rượu vang. Nhà hàng bắt đầu chơi nhạc, đêm nay là đêm nhạc nhẹ trữ tình. Nếu chúng tôi đến đây vào ngày khác, có lẽ lại là những đêm với flamenco thì sao. Hẳn là Lance đã cố ý chọn một khung cảnh lãng mạn như thế này.
Ban nhạc bắt đầu chơi đến Just one last dance. Giai điệu làm tôi thẫn thờ. Anh mời tôi nhảy, tôi lúng túng:
- I don’t know how to dance (Em không biết khiêu vũ!)
- I’m here! (Có anh ở đây!)
Dập dìu trong nỗi tha thiết của bài hát, trái tim tôi như bị bóp nghẹt.
Cảm xúc gì đây?
Hoang mang,
sợ hãi,
mê đắm,
yêu…?
We meet in the night in the Spanish cafe
I look in your eyes just don’t know what to say
It feels like I’m drowning in salty water
A few hours left ’til the sun’s gonna rise
tomorrow will come an it’s time to realize
our love has finished forever
Nhìn vào mắt anh em lặng câm, em đã rơi tõm vào biển xanh rồi đấy. Vài giờ nữa thôi, mặt trời sẽ mọc, em sẽ phải ra đi, đi về phía một mặt trời rạng ngời khác. Ngày mai sẽ đến phải không anh, và những cảm xúc này cũng sẽ tan biến như hoa bồ công anh phải không anh, mãi mãi
...
The wine and the lights and the Spanish guitar
I’ll never forget how romantic they are
but I know, tomorrow I’ll lose the one I love
...
Rượu vang và ánh nến, réo rắt tiếng đàn. Em không thể quên được giây phút ấy, giây phút em biết còn được bên anh. Và biết rằng ngày mai, khi mặt trời bị đẩy lên khỏi mặt biển, em sẽ mất anh…
how I wish to come with you
how I wish we make it through
Ước gì được bên anh, ước gì có thể rũ bỏ tất cả, rũ bỏ những điều vô thực, chỉ mang theo dại khờ và chạy đến bên anh. Danh vọng kéo em ra xa khỏi anh, khỏi những điều ấm áp nhất trong đôi mắt ấy… Em phải làm sao đây? Em còn làm gì được đây?
...
Just one last dance
before we say goodbye
when we sway and turn round and round and round
it’s like the first time
Just one more chance
hold me tight and keep me warm
cause the night is getting cold
and I don’t know where I belong
Just one last dance
...
Chỉ còn một điệu nhảy cuối cùng… Khi em dựa đầu vào ngực anh, trái tim ấm nóng đập thổn thức. Cảm giác như lân đầu tiên flamenco cùng nhau. Em không say, chưa say, nhưng vẫn thấy chuếch choáng. Hãy ôm em thật chặt, hãy truyền hơi ấm cho em. Đêm lạnh lắm. Mai xa rồi, gần thêm một người, xa hơn một người. Đã đến lúc quyết định con đường sắp đi cho bản thân. Nhưng giờ cô đơn lắm, em bơ vơ lắm, em không biết dựa vào đâu. Chỉ còn đêm cuối, chỉ còn điệu nhảy cuối cùng này mà thôi.
There’s no way to come with you
it’s the only thing to do
Khoảng cách quá xa, không gian giữa chúng ta quá rộng.
No way to go… no way back… Just one last dance…
Ngày 0...
Buổi sáng, Barc mưa nhẹ. Khoác balô. Tôi lần theo những thanh vịn ở sân bay, đầu trống rỗng. Tiếng Lance gọi nhẹ kéo tôi ra khỏi mớ bông gòn bùi nhùi trong trí óc, dúi vào tay tôi một phong thư, bảo cất đi, về Việt Nam hãy đọc. Đoạn, hai chúng tôi cùng ngồi ăn chung một túi bánh ngô Lance vừa mua. Giờ tôi không còn nhớ vị giác của mình đã cảm nhận được gì khi ăn chúng. Chỉ nhớ Lance có nói rằng: Don’t try to be brave on your way, sometimes, unmanliness is better (Đừng cố tỏ ra mạnh mẽ, đôi khi yếu đuối một chút lại tốt hơn!). Tôi đã khóc. Anh ôm nhẹ tôi vào lòng, vòng tay rắn chắc chẳng muốn rời buông.
7 ngày ở Barcelona, 7 ngày tôi chìm trong đại dương kia sâu xanh thăm thẳm.
...
Khi về tới Sài Gòn, nghe Diệp nói Hùng hẹn gặp mặt để nói rõ mọi chuyện. Hôm ấy, ở quán café Salsa, tôi đã được gặp bạn gái Hùng. Diệp buồn, tôi thì không rõ…
...
Khi về tới Sài Gòn, nghe Diệp nói Hùng hẹn gặp mặt để nói rõ mọi chuyện. Hôm ấy, ở quán café Salsa, tôi đã được gặp bạn gái Hùng. Diệp buồn, tôi thì không rõ…
Tôi mở phong thư của Lane, những dòng chữ như những điệu flameco dập dìu hôm nào...
“Quyên,
Thật đường đột khi nói những điều này, nhưng a không thể giấu em thêm nữa. Anh biết tiếng Việt, lúc nhỏ anh sống với mẹ, mẹ đã dạy cho anh trước khi đi xa. Anh ở đây, Barcelona của anh và em, tự lập với cuộc sống sinh viên ngành Marine. Tình cờ anh gặp em, nhìn em anh biết ngay là con gái Việt. Có vẻ gì ngô ngố, mà cũng nghênh nghênh. Anh thấy là thủy thủ cũng không khác sinh viên Marine mấy, nên tự tạo cho mình một cái mác phong trần và sương gió như vậy. Chỉ mong có thể từ những câu chuyện về biển, có thể tâm sự và trút bỏ hết nỗi niềm. Xin lỗi vì đã không nói tiếng Việt với em, vì anh nghĩ nói bằng tiếng mẹ đẻ chắc em sẽ khóc nhiều. Mà anh không muốn em khóc, muốn thấy em cười như những đêm say flamenco.
Hãy can đảm lên em, hãy yếu đuối khi cần thiết. Có thể anh chỉ bên cạnh em được 7 ngày, nhưng những gì chúng ta đã trải qua, cảm giác đó, ánh nhìn đó, là thật, chứ không như hoa bồ công anh đâu…
Mong được gặp lại em, có thể ở Sài Gòn, cũng có thể ở Barc,..”
Just one more chance, and I wont release it…
(Chỉ còn một cơ hội nữa thôi và anh sẽ không để mất nó...)
7 ngày ở Barcelona
Ngày 7,
Tôi khoác vội chiếc áo lông ngả màu kem, thả xuống đường hòa vào dòng người thưa thớt. Từ chỗ tôi có thể đi tàu điện ngầm đến Sagrada Familia, kiến trúc bằng đá kiểu Gothic ngay ở trung tâm thành phố. Chỗ nhà trọ tồi tàn trong một xóm dân nhập cư tạm làm tôi thấy thỏa mãn khi vừa đặt chân đến đây sáng nay. Một anh bạn người bản địa dẫn tôi đến chỗ trọ này khi tôi đặt vấn đề về một khách sạn mini nhỏ, có hướng nhìn ra biển hoặc trung tâm thành phố. Anh ta cười hếch môi, nói với tôi rằng chẳng có cái khách sạn mini nào đủ điều kiện rẻ, đẹp, tiện nghi và gần trung tâm như tôi yêu cầu cả. Đó là lí do tôi đang ở căn phòng trọ ẩm mốc này. Du lịch ba lô, một mình, tôi muốn vậy.
Một mình, tôi len lỏi vào các khu chợ đêm đầy màu sắc và âm vị của Barc. Tiếng người xí xô. Nói thật là tôi không biết nhiều tiếng Tây Ban Nha ngoài mấy từ Muchas Gracias vớ vẩn. Tôi tự tin với vốn tiếng Anh của mình, và cũng tin rằng ở đây mọi người có thể nói tiếng Anh. Nhưng tôi đã lầm, trong cái khu chợ đêm nhỏ xíu này, mọi người chỉ dùng tiếng bản địa là nhiều.
Khi thấy nhiều người ngồi chờ khắc chân dung của mình lên vỏ sò nhiều màu, tôi cũng muốn mua một thứ đồ lưu niệm như vậy. Người nghệ nhân có bộ râu che hết miệng, ánh mắt chăm chú nhưng dáng vẻ khoan thai, tự mãn. Giữa những cái vỏ sò nhiều màu, tôi thích cái vỏ sò màu xanh ngọc, hơi lấp lánh, to hơn bàn tay ông ta. Mon men đến gần, tôi muốn ông ta khắc cho mình một bức chân dung gồm hai người, một người con trai sẽ do tôi miêu tả, hai là một người con gái mà tôi miêu tả… Hai người ngồi chụm đầu vào nhau, không quên một chấm nhỏ ở phía núi đá xa.
Tệ thay, người nghệ nhân không biết tiếng Anh, ông ta tỏ ra luống cuống, tôi cũng thấy lúng túng không kém. Lúc ấy, may sao có một người thanh niên tóc đen tiến đến phiên dịch giùm tôi. Tôi nói với anh ta bằng tiếng Anh, anh ta diễn tả lại với người nghệ nhân già bằng tiếng bản địa. Cuối cùng, bức tranh trên vỏ sò cũng hoàn thành. Giống đến đáng kinh ngạc…
Tôi cảm thấy người thanh niên này có một cảm giác gần gũi lạ lùng. Để tỏ lòng cảm ơn, tôi mời anh ta đến một quán rượu hay hay. Tất nhiên là anh ta dẫn đường.
Quán rượu mà Lance, tên người thanh niên ấy, dẫn tôi tới bề ngoài nhìn trông hơi chán, nhưng bên trong quả như một thiên đường. Quán nằm sâu dưới tầng hầm, đặc chất flamenco với những chàng trai ôm đàn gảy dọc lối vào. Đi ngang đường vào, chất bụi được thể hiện rõ trong cách bài trí. Vũ điệu flamenco dập dìu, sô với các cô gái Bôhêmiêng. Chúng tôi gọi hai cốc sangria, nhâm nhi và trò chuyện. Cảm giác như gặp được người thân quen…
Tôi nhìn rõ mặt của Lance, rõ là có chất Châu Á, mắt xanh, nhưng tóc đen và cả cái mũi không cao như tây. Quả thật Lance có mẹ là người Việt. Kể cũng lạ, Lance kể về chuyện gia đình không mấy lý tưởng cho tôi - kẻ xa lạ nghe. Rồi anh kể về cuộc sống nay đây mai đó trên những chuyến tàu. Lance là một thủy thủ viễn dương đối mặt với đời sóng và những cơn gió biển. Tôi kể Lance nghe về chuyện tình của mình. Lý do khiến tôi đi ba lô…
Mắc kẹt giữa một mối tình tay ba căng nghẹt thở giữa bộ ba được coi là thân nhất xứ. hai đứa con gái đứa nào cũng có thể khai hết mọi chuyện, trừ chuyện mình thích gã trai chung nhóm. Hùng đối với ai cũng nhiệt tình thế, lãng du thế. Vô tư đến đau hết cả lòng…
Ngày Hùng đến phòng trọ của tôi, vắt chiếc áo khoác jeans lên vai, ngoảnh mặt: “Chỉ cần Hùng tuyên bố chọn ai là chúng ta lại chơi như xưa chứ? Quyên biết câu trả lời mà!” Chưa bao giờ tôi ghét Hùng đến vậy. Ghét đến trào nước mắt…
Ngày tôi tuyên bố đi du lịch xa, Diệp đòi đi theo. “Tao đi với mày, con gái con đứa có một mình…” Tôi gạt tay Diệp “Ở nhà chờ tao, sẽ khác…”
Tôi kể cho Lance nghe thật tự nhiên, như không phải là xa lạ. Bằng thứ ngôn ngữ thứ hai nên không thể nào diễn tả lại được hết cảm xúc. Nhưng có vẻ Lance rất hiểu. Hiểu hết. Đôi mắt xanh kia nhìn thấu từng nhịp tim đã luống cuống say…
Điệu flamenco quen thuộc vang lên. Thường khi xem tivi, tôi thường thấy người ta nhảy điệu này, cũng đôi lần bắt chước. Men rượu trong người hòa cùng không khí cuồng nhiệt, bản nhạc quyến rũ và niềm vui người bạn mới khiến tôi như được tiêm thêm chất hăng say. Tôi kéo tay Lance ra khỏi ghế, hòa vào điệu nhạc chung với mọi người. Say rượu… Say Flamenco… Nỗi niềm tan bay như những cánh bồ công anh.
Ngày 6
Tỉnh dậy ngắc ngư trên chiếc giường hôi mùi xì gà. Tôi bật dậy, nheo mắt nhìn quanh quất. Đây là “khách sạn mini” của mình, cửa sổ nhìn ra cây sồi già. Một tờ giấy để bên cạnh chỗ tôi nằm. “U’re drunk, but I stil know how 2 bring you home. Nice dream. Call me when wakin’ up…” B dãy số điện thoại dài ngoằng…
Cả ngày hôm đó, và những ngày sau đó, ngày 5, ngày 4, 3, 2, tôi và Lance như hình với bóng san sát bên nhau cả ngày, cả (một nửa) đêm. Ngày chúng tôi đi xe điện ngầm tới những nơi nổi tiếng, phố đi bộ mua sắm xanh rì La Rambla, Barri Gotic, những bãi biển rực nắng… Là một thủy thủ có khác, Lance nói cho tôi nhiều điều về biển, đại dương, cảng, và hải sản. Những khi mệt rã rời, chúng tôi ghé những quán ăn hải sản nhỏ ven biển, những tôm, những mực, được chế biến theo nhiều cách đặc biệt của người Tây Ban Nha.
Tối đến, chúng tôi lại cùng flamenco, đôi khi hòa cùng dòng người dưới đường. Hay lại lang thang ra biển, ngắm những cánh chim về tổ muộn, ngắm những vì sao mọc lên. Những vì sao ở Tây Ban Nha. Tôi kể anh nghe về sự tích hoa bồ công anh, về gia đình và cuộc đời, về mối tình đầu chẳng buồn chẳng vui… Có lẽ khi gặp một người không quen biết, người ta dễ dàng hơn với chính nội tâm của mình. Tôi ngênh mặt hát bài “Đếm lá ngoài sân” cho anh nghe: Từ ngày quen em, tôi thật là vui, tôi vui như thể tôi chẳng là tôi/ Từ ngày xa em, tôi thật là buồn, tôi buồn như thể tôi chính là tôi… rồi cười nắc nẻ... Chàng cứ gật gù chừng như tâm đắc lắm.
Your smile knows how to shine... (Nụ cười của em dường như tỏa sáng!)
Lance quan tâm đến tôi hơn, gần tôi hơn, tôi thì ngày càng trải rộng lòng mình. Mắt anh nhìn tôi ngày một khác, càng ngày càng ấm nóng, tựa hồ như vũ điệu nồng say… Anh nói tôi đặc biệt, nhưng không theo cách mà mọi người thường nghĩ, đặc biệt riêng lắm, theo cách của anh cơ. Trong lòng tôi không thể tránh khỏi dâng lên một cảm giác lạ kỳ, say say, mê mê. Trước một Reino de España đẹp cổ kính diệu kỳ, trước một “Spanish man” đẹp, ấm áp và kiêu hãnh.
...
Ngày 1,
Tôi lục lại tấm vé máy bay khứ hồi giá rẻ. Moi những đồng còn lại trong ba lô, xếp quần áo trong bần thần. Mùi của những bộ quần áo cả tuần chưa được giặt ủi dường như không làm tôi thu xếp nhanh hơn. Tâm trí tôi xa đẩu đâu ấy, ngao du ở đâu ấy, như là ở nơi những con song biển cũng nên. Cây sồi già bắt đầu rụng vài chiếc lá…
Cả ngày hôm đó, Lance không đến dẫn tôi đi thăm thú nữa. Tôi ngồi ở nhà trọ và bắt đầu những suy nghĩ. Lance bảo, có hôm tôi say, lại nhắc đến Hùng, anh bảo anh không nghe được nhiều, chỉ nghe chữ Hung Hung mà đoán. Tôi cười.Tôi vẫn chưa thể quên. Chưa thể quyết định
6h chiều, đột nhiên Lance bước vào phòng, kéo tay tôi ra khỏi khu phố ẩm thấp ấy, lên tàu điện, đến một nhà hàng. Lần đầu tiên Lance dẫn tôi đến một nhà hàng sang trọng chứ không phải quán ăn bình dân như mọi hôm. Kéo ghế cho tôi như hành vi của một quý ông thực sự, anh buồn một cách kì lạ, đôi mắt sâu xanh thăm thẳm cứ như chực khóc. Nụ cười vẫn rười rượi. Chúng tôi gọi một vài món nhẹ và rượu vang. Nhà hàng bắt đầu chơi nhạc, đêm nay là đêm nhạc nhẹ trữ tình. Nếu chúng tôi đến đây vào ngày khác, có lẽ lại là những đêm với flamenco thì sao. Hẳn là Lance đã cố ý chọn một khung cảnh lãng mạn như thế này.
Ban nhạc bắt đầu chơi đến Just one last dance. Giai điệu làm tôi thẫn thờ. Anh mời tôi nhảy, tôi lúng túng:
- I don’t know how to dance (Em không biết khiêu vũ!)
- I’m here! (Có anh ở đây!)
Dập dìu trong nỗi tha thiết của bài hát, trái tim tôi như bị bóp nghẹt.
Cảm xúc gì đây?
Hoang mang,
sợ hãi,
mê đắm,
yêu…?
We meet in the night in the Spanish cafe
I look in your eyes just don’t know what to say
It feels like I’m drowning in salty water
A few hours left ’til the sun’s gonna rise
tomorrow will come an it’s time to realize
our love has finished forever
Nhìn vào mắt anh em lặng câm, em đã rơi tõm vào biển xanh rồi đấy. Vài giờ nữa thôi, mặt trời sẽ mọc, em sẽ phải ra đi, đi về phía một mặt trời rạng ngời khác. Ngày mai sẽ đến phải không anh, và những cảm xúc này cũng sẽ tan biến như hoa bồ công anh phải không anh, mãi mãi
...
The wine and the lights and the Spanish guitar
I’ll never forget how romantic they are
but I know, tomorrow I’ll lose the one I love
...
Rượu vang và ánh nến, réo rắt tiếng đàn. Em không thể quên được giây phút ấy, giây phút em biết còn được bên anh. Và biết rằng ngày mai, khi mặt trời bị đẩy lên khỏi mặt biển, em sẽ mất anh…
how I wish to come with you
how I wish we make it through
Ước gì được bên anh, ước gì có thể rũ bỏ tất cả, rũ bỏ những điều vô thực, chỉ mang theo dại khờ và chạy đến bên anh. Danh vọng kéo em ra xa khỏi anh, khỏi những điều ấm áp nhất trong đôi mắt ấy… Em phải làm sao đây? Em còn làm gì được đây?
...
Just one last dance
before we say goodbye
when we sway and turn round and round and round
it’s like the first time
Just one more chance
hold me tight and keep me warm
cause the night is getting cold
and I don’t know where I belong
Just one last dance
...
Chỉ còn một điệu nhảy cuối cùng… Khi em dựa đầu vào ngực anh, trái tim ấm nóng đập thổn thức. Cảm giác như lân đầu tiên flamenco cùng nhau. Em không say, chưa say, nhưng vẫn thấy chuếch choáng. Hãy ôm em thật chặt, hãy truyền hơi ấm cho em. Đêm lạnh lắm. Mai xa rồi, gần thêm một người, xa hơn một người. Đã đến lúc quyết định con đường sắp đi cho bản thân. Nhưng giờ cô đơn lắm, em bơ vơ lắm, em không biết dựa vào đâu. Chỉ còn đêm cuối, chỉ còn điệu nhảy cuối cùng này mà thôi.
There’s no way to come with you
it’s the only thing to do
Khoảng cách quá xa, không gian giữa chúng ta quá rộng.
No way to go… no way back… Just one last dance…
Ngày 0...
Buổi sáng, Barc mưa nhẹ. Khoác balô. Tôi lần theo những thanh vịn ở sân bay, đầu trống rỗng. Tiếng Lance gọi nhẹ kéo tôi ra khỏi mớ bông gòn bùi nhùi trong trí óc, dúi vào tay tôi một phong thư, bảo cất đi, về Việt Nam hãy đọc. Đoạn, hai chúng tôi cùng ngồi ăn chung một túi bánh ngô Lance vừa mua. Giờ tôi không còn nhớ vị giác của mình đã cảm nhận được gì khi ăn chúng. Chỉ nhớ Lance có nói rằng: Don’t try to be brave on your way, sometimes, unmanliness is better (Đừng cố tỏ ra mạnh mẽ, đôi khi yếu đuối một chút lại tốt hơn!). Tôi đã khóc. Anh ôm nhẹ tôi vào lòng, vòng tay rắn chắc chẳng muốn rời buông.
7 ngày ở Barcelona, 7 ngày tôi chìm trong đại dương kia sâu xanh thăm thẳm.
...
Khi về tới Sài Gòn, nghe Diệp nói Hùng hẹn gặp mặt để nói rõ mọi chuyện. Hôm ấy, ở quán café Salsa, tôi đã được gặp bạn gái Hùng. Diệp buồn, tôi thì không rõ…
...
Khi về tới Sài Gòn, nghe Diệp nói Hùng hẹn gặp mặt để nói rõ mọi chuyện. Hôm ấy, ở quán café Salsa, tôi đã được gặp bạn gái Hùng. Diệp buồn, tôi thì không rõ…
Tôi mở phong thư của Lane, những dòng chữ như những điệu flameco dập dìu hôm nào...
“Quyên,
Thật đường đột khi nói những điều này, nhưng a không thể giấu em thêm nữa. Anh biết tiếng Việt, lúc nhỏ anh sống với mẹ, mẹ đã dạy cho anh trước khi đi xa. Anh ở đây, Barcelona của anh và em, tự lập với cuộc sống sinh viên ngành Marine. Tình cờ anh gặp em, nhìn em anh biết ngay là con gái Việt. Có vẻ gì ngô ngố, mà cũng nghênh nghênh. Anh thấy là thủy thủ cũng không khác sinh viên Marine mấy, nên tự tạo cho mình một cái mác phong trần và sương gió như vậy. Chỉ mong có thể từ những câu chuyện về biển, có thể tâm sự và trút bỏ hết nỗi niềm. Xin lỗi vì đã không nói tiếng Việt với em, vì anh nghĩ nói bằng tiếng mẹ đẻ chắc em sẽ khóc nhiều. Mà anh không muốn em khóc, muốn thấy em cười như những đêm say flamenco.
Hãy can đảm lên em, hãy yếu đuối khi cần thiết. Có thể anh chỉ bên cạnh em được 7 ngày, nhưng những gì chúng ta đã trải qua, cảm giác đó, ánh nhìn đó, là thật, chứ không như hoa bồ công anh đâu…
Mong được gặp lại em, có thể ở Sài Gòn, cũng có thể ở Barc,..”
Just one more chance, and I wont release it…
(Chỉ còn một cơ hội nữa thôi và anh sẽ không để mất nó...)
/25
|