Editor: Tuyết Phù Dung + Beta: Riêu
Tiểu nhân đắc chí thì tiểu nhân đắc chí thôi, dù sao cũng so với mặc người làm thịt tốt hơn.
Khúc Nhất Huyền tránh khỏi kiềm chế của Phó Tầm, ngồi xuống. Ánh mắt đầu tiên của cô quét về phía con chuột bạch chỉ còn lộ ra cái đuôi vừa chui vào cổ áo liền mũ của Phó Tầm: “Cái đồ chơi này, có đuôi không có đầu, đến cùng là thứ gì?”
Cái đuôi kia lung lay, dịch xuống, ló một cái đầu ra.
Ánh mắt Khúc Nhất Huyền chưa kịp thu, vừa vặn đối diện với nó.
“Chồn tuyết.” Phó Tầm giơ tay lên, tay vừa đưa tới trước mặt, nó đã ngoan ngoãn dựa vào cái “Thang máy” này, tùy ý Phó Tầm ôm nó vào trong ngực.
Lần này, Khúc Nhất Huyền thấy rõ…
Đích thật là một con chuột trắng bự, cón là bản dài hơn to hơn.
Có lẽ là không thích người sống, con chồn tuyết trong ngực Phó Tầm chờ đợi một hồi, đầu nhẹ nhàng cọ cọ, tự mình tìm một cái lỗ, liền chui vào ống tay áo.
Khúc Nhất Huyền có chút không dám tin.
Cô vừa rồi là bị cái thứ đáng yêu quá đáng này đánh lén? Còn bởi vậy đau mất trận địa!
Cái này…. Có phải có chút quá sỉ nhục không?
Nhưng mà bây giờ, còn không phải thời điểm so đo làm sao cho thứ đồ chơi này vào nồi.
Khúc Nhất Huyền xoa cổ tay ê ẩm, liếc mắt nhìn Phó Tầm, nói: “Tôi và Hạng Hiểu Long, không quen.” Ngụ ý là, quen biết.
“Anh tìm hắn để trả thù hay là nhận người thân?” Khúc Nhất Huyền hỏi.
Phó Tầm giật giật khóe môi, cười có chút lạnh lẽo: “Trong nhà tôi có hoàng vị cần thừa kế sao? Còn nhận người thân?”
Cũng đúng.
Gia sản lớn như thế, hận không thể nuốt riêng mới tốt, sao lại nghĩ đến việc nhận thân.
Cho nên, Phó Tầm tìm hắn, là vì trả thù?
Bàn tính trong lòng Khúc Nhất Huyền đánh vang lốp bốp, trên mặt lại tỉnh táo: “Là thế này. Tôi không thể trực tiếp bán hắn, mạng người tôi đã cõng một cái, không cõng nổi cái thứ hai. Trước tiên anh cần nói cho tôi biết, mục đích anh tìm Hạng Hiểu Long.”
“Anh cũng có thể lựa chọn gạt tôi.” Khúc Nhất Huyền bổ sung: “Nhưng chỉ cần để tôi phát hiện, tôi thề, đời này sẽ cùng anh không chết không thôi.”
Phó Tầm không trả lời.
Không thể nói gì đều do Khúc Nhất Huyền định đoạt, từ trước đến nay anh không thích cục diện bị động.
Anh yên lặng nhìn Khúc Nhất Huyền vài lần.
Trong xe không có nguồn sáng, tất cả ánh sáng đều bắt nguồn từ ngọn đèn chiếu sáng ở bãi đỗ xe. Không biết là gió quá lớn hay là ốc vít cố định lỏng lẻo, ngọn đèn kia cứ lắc lư rung động, giống như là tùy thời có thể rơi xuống.
Tia sáng trong xe cũng theo đó lúc sáng lúc tối, đôi mắt của cô dưới ánh sáng ru ngủ này, sáng như sao trời.
** ** **
Phó Tầm là chuyên gia giám định văn vật, cánh cửa của vòng luẩn quẩn này nói thấp không thấp, nói cao cũng không cao.
Có người không hiểu nghề, ở điểm du lịch mở một cửa hàng, bán ít đồ cổ nhỏ chơi chơi. Làm ông chủ nhỏ, lừa dối những người càng không hiểu nghề, làm nghề sống tạm.
Miễn cưỡng đủ vào cái vòng luẩn quẩn này, danh “Sư” (Sư trong sự phụ, giáo sư, chỉ người có kiến thức, bậc thầy, hiểu biết trong lĩnh vực) cũng không thể dùng, chỉ có thể gọi là giám định viên đồ cổ, bình thường sẽ ở phòng đấu giá, giám định ở cửa hàng cầm đồ, phân biệt một vài món đồ đơn giản.
Lại hướng lên một bậc, mới có thể gọi là chuyên gia giám định đồ cổ, cấp bậc này mới tính bước vào giới giám định văn vật, tiền lương không dừng lại ở năm ngàn vạn, phân đủ loại khác biệt. Cao cấp chút, gọi là chuyên gia giám định cấp một, nhưng mà cũng không có cấp thấp hơn, cấp hai cấp ba gọi lên quá khó nghe, không ai thích.
Vòng luẩn quẩn của Phó Tầm, là từ chuyên gia giám định cấp một bắt đầu, còn muốn đi lên. Giống với trong giới điện ảnh, thành viên cơ bản cố định. Ngẫu nhiên có lưu động, ngoại trừ số ít là người mới, đại bộ phận vẫn là đồ tử đồ tôn (từ sư phụ có đồ đệ rồi có đồ tử, đồ tôn, ám chỉ con ông cháu cha).
Giống như Phó Tầm theo nghề Phó Vọng Thư, không ít chuyên gia giám định đồ cổ đều sẽ thu học trò, kế thừa tay nghề. Tỷ như: Kỹ thuật giám định và gia công Bảo ngọc thạch, giám định thư hoạ, giám định và phục chế khảo cổ, cổ điển văn hiến học.
Phân loại, một người phát triển một người, đều có lối ra.
Phó Tầm không thu đồ đệ, nhưng anh tuổi nhỏ thành danh, lại là con trai độc nhất của Phó Vọng Thư, dưới hai phe nhân mạch, tầm ảnh hưởng của anh có thể đoán được.
Trong giới đồ cổ luẩn quẩn như vực nước sâu này, nhãn lực không đủ, không chừng ngày nào sẽ bị hố (hố ở đây nghĩa là bị lọt bẫy). Có thể lên một cấp chuyên gia giám định, khẳng định chính mình cũng có chút bản lĩnh. Càng có quyền uy, thì từ kẽ hở giữa ngón tay bọn họ rò rỉ ra ngoài cũng đều là bảo bối ngàn vàng khó cầu. Cho nên, tiểu tôm tép dưới đáy không có thành tựu chen vỡ đầu cũng muốn đi vào vòng luẩn quẩn này.
Phía dưới Phó Tầm có không ít người đi theo làm việc.
Cuối tháng sáu, anh thu được tin tức từ tai mắt của tiệm cầm đồ ở Đôn Hoàng đưa tới, nói món đồ mấy năm nay anh một mực truy lùng, đã xuất hiện.
Anh cho người đi thăm dò, manh mối lại đứt đoạn trên người Hạng Hiểu Long.
Mà cuối cùng trước khi Hạng Hiểu Long mất liên lạc, liên hệ duy nhất có thể tra được là Khúc Nhất Huyền.
Tin tức qua tay của hai người, truyền đến chỗ anh có chút biến vị.
Tin tức cuối cùng Phó Tầm nhận được là: Người giúp Hạng Hiểu Long chạy ba món đồ cổ giám định là một nữ, rất trẻ. Đáng tiếc hình thu được quá mờ, không thấy rõ biển số xe.
Thế là, anh liền đích thân đến.
Anh tìm “bảo”, là món hàng bị người ta lấy đi, giá trị hơn mấy trăm vạn. Càng quý hơn cái giá này, là ý nghĩa. Đó là lễ vật trưởng thành Phó Vọng Thư tặng anh, dù có mất đi, cũng phải hao hết tâm tư tìm về, huống chi còn là bị người lấy cắp.
Mới đầu không nghĩ tới là Khúc Nhất Huyền, khi loại trừ tra ra được là người dẫn đoàn của đội xe Tinh Huy, Phó Tầm mơ hồ có dự cảm không ổn.
Đội xe Tinh Huy là một tay Bành Thâm sáng lập, là đội xe có lịch sử sâu nhất trên đường vòng tây bắc. Tên tuổi càng nổi tiếng, việc làm ăn tự nhiên cũng sẽ càng tốt.
Phó Tầm cùng đội xe không liên quan, cũng không rõ ràng lắm đội xe vận hành như thế nào, nhưng thỉnh thoảng nghe Bành Thâm nói, biết đội xe Tinh Huy rất ít tiếp việc làm thêm, cùng loại với nhận điện thoại, bao xe, cho dù anh không thiết lập lệnh cấm, không ngăn trở đội xe nhận khách, thì cũng cực ít có người tiếp khách ngoài.
Nguyên nhân thật ra anh biết.
Bởi vì đội xe Tinh Huy ngoại trừ có nghiệp vụ dẫn đoàn, còn tổ chức một đội cứu viện, đội viên đội xe phần lớn lựa chọn thời gian còn trống để chuẩn bị cứu viện cần.
Phó Tầm tài trợ thiết bị, phát kinh phí cứu viện, cực ít nhúng tay vào sự vụ của đội cứu viện. Chỉ có Bành Thâm, sẽ báo cáo những thay đổi trọng đại trong đội hoặc mua thêm thiết bị cho anh.
Trừ cái đó ra, mỗi khi cứu viện, bất kể thành bại, Bành Thâm đều sẽ gửi cho anh một phần tin vắn cứu viện.
Khác thường của Khúc Nhất Huyền làm Phó Tầm đưa ra phương án đầu tiên trong việc xử lý chuyện này, là lựa chọn án binh bất động.
Anh tiếp cận, quan sát, thăm dò, đến hôm nay thẳng thắn, đã làm nền thật lâu.
** ** **
“Tôi không thể thẳng thắn toàn bộ.” Phó Tầm dựa vào thành ghế, mặt mày chây lười: “Có thể nói cho cô, cũng chỉ là trong tay Hạng Hiểu Long có hàng bẩn.”
“Tôi không chiếm lợi của cô, cũng không lừa gạt cô.” Ánh mắt Phó Tầm sâu hơn, nói: “Cô thay tôi tìm Hạng Hiểu Long, tôi sẽ giúp cô tìm Giang Nguyên.”
“Tôi cùng Hạng Hiểu Long không có thù, hắn kết thù với khác người khác. Tôi truy hồi đồ vật của mình, có rất nhiều người muốn tìm hắn lấy lại công đạo.” Anh lại chế trụ phần gáy cô lần nữa, vặn cô về hướng mình: “Cô yên tâm, mạng Hạng Hiểu Long còn chưa tới phiên cô cõng.”
Nhân quả không có cách nào nói rõ, sau lưng Hạng Hiểu Long liên lụy đến kiện cáo mạng người.
Muốn giải thích, tất nhiên sẽ liên lụy đến một đống, trong lúc nhất thời nói không hết, cũng nói không rõ. Giống như Khúc Nhất Huyền không muốn nhắc tới Giang Nguyên, anh cũng có chuyện không muốn nhắc tới.
Đã không cần thiết, vậy liền không đề cập tới.
Đồ vật làm thế nào bị lấy đi, cũng khó mà nói.
Người liên lụy trong đó đã qua đời, chuyện xưa nhắc lại, không thêm tiếng xấu. Anh làm giám định, giao tiếp với văn vật, ít nhiều cũng tin chút phong thuỷ, làm phiền sự bình anh của người khác anh cũng không muốn làm.
Đây mới là mục đích của anh.
Trải tốt đường, chờ hết thảy nước chảy thành sông, quạt gió thêm củi, đạt thành hợp tác với Khúc Nhất Huyền.
Khúc Nhất Huyền nhíu mày, cô im lặng không lên tiếng dựa vào chỗ ngồi phía sau.
Cũng khó có lúc như vậy, cô cùng chiếc xe này sớm chiều ở chung, đây vẫn là lần đầu ngồi ở ghế sau.
Điều kiện Phó Tầm đề ra quá mê người, chính là bởi vì mê người, mới lộ ra sự không chắc chắn cực lớn.
Đối với Giang Nguyên, cô đã sớm vượt qua cấp bách lúc trước, bây giờ càng có thể lắng đọng xuống tỉnh táo suy nghĩ.
“Tôi không thể trả lời anh ngay được.” Ấn đường Khúc Nhất Huyền nhíu sâu, cô cần tiêu hóa, chỉnh lý lượng tin tức to lớn đêm nay trước, rồi suy xét khả năng khác nữa.
Cũng may, Phó Tầm cũng không muốn cô trả lời ngay bây giờ, cái này quá làm khó người khác.
Anh gật đầu, chỉ nói hai chữ: “Nhanh lên.”
Đột nhiên hết thảy đều kết thúc, nên nói đã nói, nên hỏi cũng hỏi, nên biết cũng biết. Trong xe yên tĩnh, trống rỗng gợn sóng mấy phần xấu hổ…
Cô nam quả nữ, ở chung trong một chiếc xe.
Chưa nói tới vừa rồi thiếu chút nữa đánh nhau, hình ảnh kia thật là có chút khó coi.
Khúc Nhất Huyền không hiểu sao bắt đầu thấy thẹn, nhưng Phó Tầm không nhúc nhích, cô cũng không tốt trực tiếp bỏ xe chạy lấy người. Châm chước một lát, chỉ có thể hắng giọng một cái, nói: “Được rồi, vậy tan họp đi.”
Phó Tầm đầu tiên là khẽ giật mình, lập tức cười rộ lên, giống ngậm một điếu thuốc, tiếng nói trầm thấp nặng nề: “Tan họp? Tư thế gậy ông đập lưng ông này của cô cũng không giống như là chỉ mở một cuộc họp.”
Anh nói đến chuyện này, Khúc Nhất Huyền liền xù lông.
Cô thờ ơ nhìn lại, khóe môi hơi cuộn lên, lộ ra nét mặt cười mà không phải cười: “Tôi làm việc từ trước đến nay đều thô bạo, anh có ý kiến?”
“Không có.” Âm sắc anh thấp xuống, thanh âm cơ hồ tan vào trong gió: “Nhưng mà lại đến mấy lần, có thể sẽ không chịu đựng nổi.”
Khúc Nhất Huyền không nghe rõ: “Anh nói cái gì?”
Phó Tầm vỗ nhẹ đầu cô, kết thúc chủ đề: “Đi thôi.”
Anh vừa dứt lời, từ góc rẽ nhà khách xuất hiện một chùm đèn xe trắng lóa. Ánh đèn từ xa xuôi theo góc vòng tròn, từ góc rẽ chiếu thẳng tới.
Khúc Nhất Huyền nghe tiếng động cơ quen tai kia, sắc mặt lập tức thay đổi.
Mắt thấy Phó Tầm đã kéo cửa xe ra, thân thể cô kịp phản ứng trước đại não, bổ nhào qua bọc lấy mu bàn tay anh, dùng sức đụng vào cửa xe.
Mu bàn tay Phó Tầm mát lạnh, còn chưa kịp phản ứng, đã bị Khúc Nhất Huyền gắt gao ép trở về chỗ ngồi phía sau.
Dưới tình thế cấp bách, cô lại làm một cái khóa cổ, đẩy anh dựa lưng vào ghế ngồi.
Đèn xe kia chiếu vào bên trong xe, bất động.
Khúc Nhất Huyền cũng yên lặng lại, thả nhẹ hô hấp, thời gian dần trôi qua. Phó Tầm dò xét cô, giống như nghĩ đến cái gì, cong cong khóe môi: “Viên Dã trở về rồi?”
Khúc Nhất Huyền hừ một tiếng làm trả lời.
Lúc này thả Phó Tầm ra ngoài, đừng nói mặt mũi, lớp vải lót cũng đều ném hết. Viên Dã cùng Khương Doãn sẽ nghĩ cô thế nào?
Cô mặc dù không dựa vào gương mặt này ăn cơm, nhưng cũng không thể “Không biết xấu hổ”.
Cô sợ Phó Tầm này sẽ cố ý làm trò xấu, cánh tay chống ở cổ anh dùng sức, thấp giọng cảnh cáo: “Đừng lộn xộn.”
Sau lưng, âm thanh hai tiếng cửa xe bị đụng vào vang lên.
Viên Dã “Ai” một tiéng, tiếng bước chân càng ngày càng gần: “Khúc gia sao lại ngừng xe để đây mặc kệ?”
Khương Doãn bị đông cứng đến đỏ cả chóp mũi, cô ta nhét tay vào túi áo khoác, che lấy chóp mũi lạnh lẽo bốc lên khí lạnh, thanh âm mơ hồ thầm nói: “Có phải chị ấy đi tìm Phó đại ca hỗ trợ không?”
Viên Dã đi một vòng quanh xe, mắt thấy cách ghế sau càng ngày càng gần.
Phó Tầm ôm Khúc Nhất Huyền trượt xuống, toàn bộ trượt đến vị trí từ cửa sổ xe nhìn không thấy.
Anh cúi đầu, nhẹ nhàng “Xuỵt” một tiếng.
Khúc Nhất Huyền không dám động, cô núp ở trong ngực Phó Tầm, lỗ tai dựng thẳng, thời khắc lưu ý động tĩnh ngoài xe.
Tiếng bước chân Viên Dã dừng lại ở cửa xe chỗ ghế sau, dường như đứng một hồi, lại giống như dán mắt lên cửa sổ xe nhìn. Trong xe cách âm tốt, trong tiếng gió hô hô cái gì cũng không nghe thấy.
Khương Doãn nhún nhảy một cái lại gần, nói: “Cửa xe có khóa không, anh kéo ra nhìn xem.”
Cả trái tim Khúc Nhất Huyền đều nhảy tới cổ họng.
Cô khẩn trương đến mức hô hấp cũng sắp ngừng lại, cuống họng giống như phá gió, không khí hít vào toàn bộ theo lỗ hở nghênh ngang rời đi. Trong phổi trống rỗng, giống cái bình rỉ nước, giọt nước nhỏ xuống vĩnh viễn không đầy được đến mực nước.
Cô nhẹ nhàng, thở hổn hển hai cái.
Cái thứ ba còn chưa thở được đều đặn…
Con chồn nhét trong ngực Phó Tầm, nhô cái đầu ra.
Một đôi mắt bằng hạt đậu màu xanh sáng ngời, không nháy mắt đối diện với Khúc Nhất Huyền.
…
…
…
Nhìn cái gì mà nhìn, đồ lưu manh bé!
Cô lặng lẽ đảo mắt, liếc nhìn đỉnh đầu.
Góc độ không đúng, cô không nhìn rõ được cửa sổ xe, cũng không cách nào thấy rõ Viên Dã ở ngoài xe.
Phó Tầm chê cô lộn xộn, che lại gáy cô, ép vào trong ngực mình.
Lòng bàn tay của anh ấm áp, ngón tay từ sau đầu rơi xuống phần gáy, theo thói quen nhéo nhéo.
Khúc Nhất Huyền lập tức: “…”
Hô hấp không thuận, hoa mắt chóng mặt, nhịp tim tăng mạnh, còn đặc biệt muốn ăn thịt chồn.
Thời gian đã qua bốn năm, cô mẹ nó lại bị phản ứng cao nguyên.
Tiểu nhân đắc chí thì tiểu nhân đắc chí thôi, dù sao cũng so với mặc người làm thịt tốt hơn.
Khúc Nhất Huyền tránh khỏi kiềm chế của Phó Tầm, ngồi xuống. Ánh mắt đầu tiên của cô quét về phía con chuột bạch chỉ còn lộ ra cái đuôi vừa chui vào cổ áo liền mũ của Phó Tầm: “Cái đồ chơi này, có đuôi không có đầu, đến cùng là thứ gì?”
Cái đuôi kia lung lay, dịch xuống, ló một cái đầu ra.
Ánh mắt Khúc Nhất Huyền chưa kịp thu, vừa vặn đối diện với nó.
“Chồn tuyết.” Phó Tầm giơ tay lên, tay vừa đưa tới trước mặt, nó đã ngoan ngoãn dựa vào cái “Thang máy” này, tùy ý Phó Tầm ôm nó vào trong ngực.
Lần này, Khúc Nhất Huyền thấy rõ…
Đích thật là một con chuột trắng bự, cón là bản dài hơn to hơn.
Có lẽ là không thích người sống, con chồn tuyết trong ngực Phó Tầm chờ đợi một hồi, đầu nhẹ nhàng cọ cọ, tự mình tìm một cái lỗ, liền chui vào ống tay áo.
Khúc Nhất Huyền có chút không dám tin.
Cô vừa rồi là bị cái thứ đáng yêu quá đáng này đánh lén? Còn bởi vậy đau mất trận địa!
Cái này…. Có phải có chút quá sỉ nhục không?
Nhưng mà bây giờ, còn không phải thời điểm so đo làm sao cho thứ đồ chơi này vào nồi.
Khúc Nhất Huyền xoa cổ tay ê ẩm, liếc mắt nhìn Phó Tầm, nói: “Tôi và Hạng Hiểu Long, không quen.” Ngụ ý là, quen biết.
“Anh tìm hắn để trả thù hay là nhận người thân?” Khúc Nhất Huyền hỏi.
Phó Tầm giật giật khóe môi, cười có chút lạnh lẽo: “Trong nhà tôi có hoàng vị cần thừa kế sao? Còn nhận người thân?”
Cũng đúng.
Gia sản lớn như thế, hận không thể nuốt riêng mới tốt, sao lại nghĩ đến việc nhận thân.
Cho nên, Phó Tầm tìm hắn, là vì trả thù?
Bàn tính trong lòng Khúc Nhất Huyền đánh vang lốp bốp, trên mặt lại tỉnh táo: “Là thế này. Tôi không thể trực tiếp bán hắn, mạng người tôi đã cõng một cái, không cõng nổi cái thứ hai. Trước tiên anh cần nói cho tôi biết, mục đích anh tìm Hạng Hiểu Long.”
“Anh cũng có thể lựa chọn gạt tôi.” Khúc Nhất Huyền bổ sung: “Nhưng chỉ cần để tôi phát hiện, tôi thề, đời này sẽ cùng anh không chết không thôi.”
Phó Tầm không trả lời.
Không thể nói gì đều do Khúc Nhất Huyền định đoạt, từ trước đến nay anh không thích cục diện bị động.
Anh yên lặng nhìn Khúc Nhất Huyền vài lần.
Trong xe không có nguồn sáng, tất cả ánh sáng đều bắt nguồn từ ngọn đèn chiếu sáng ở bãi đỗ xe. Không biết là gió quá lớn hay là ốc vít cố định lỏng lẻo, ngọn đèn kia cứ lắc lư rung động, giống như là tùy thời có thể rơi xuống.
Tia sáng trong xe cũng theo đó lúc sáng lúc tối, đôi mắt của cô dưới ánh sáng ru ngủ này, sáng như sao trời.
** ** **
Phó Tầm là chuyên gia giám định văn vật, cánh cửa của vòng luẩn quẩn này nói thấp không thấp, nói cao cũng không cao.
Có người không hiểu nghề, ở điểm du lịch mở một cửa hàng, bán ít đồ cổ nhỏ chơi chơi. Làm ông chủ nhỏ, lừa dối những người càng không hiểu nghề, làm nghề sống tạm.
Miễn cưỡng đủ vào cái vòng luẩn quẩn này, danh “Sư” (Sư trong sự phụ, giáo sư, chỉ người có kiến thức, bậc thầy, hiểu biết trong lĩnh vực) cũng không thể dùng, chỉ có thể gọi là giám định viên đồ cổ, bình thường sẽ ở phòng đấu giá, giám định ở cửa hàng cầm đồ, phân biệt một vài món đồ đơn giản.
Lại hướng lên một bậc, mới có thể gọi là chuyên gia giám định đồ cổ, cấp bậc này mới tính bước vào giới giám định văn vật, tiền lương không dừng lại ở năm ngàn vạn, phân đủ loại khác biệt. Cao cấp chút, gọi là chuyên gia giám định cấp một, nhưng mà cũng không có cấp thấp hơn, cấp hai cấp ba gọi lên quá khó nghe, không ai thích.
Vòng luẩn quẩn của Phó Tầm, là từ chuyên gia giám định cấp một bắt đầu, còn muốn đi lên. Giống với trong giới điện ảnh, thành viên cơ bản cố định. Ngẫu nhiên có lưu động, ngoại trừ số ít là người mới, đại bộ phận vẫn là đồ tử đồ tôn (từ sư phụ có đồ đệ rồi có đồ tử, đồ tôn, ám chỉ con ông cháu cha).
Giống như Phó Tầm theo nghề Phó Vọng Thư, không ít chuyên gia giám định đồ cổ đều sẽ thu học trò, kế thừa tay nghề. Tỷ như: Kỹ thuật giám định và gia công Bảo ngọc thạch, giám định thư hoạ, giám định và phục chế khảo cổ, cổ điển văn hiến học.
Phân loại, một người phát triển một người, đều có lối ra.
Phó Tầm không thu đồ đệ, nhưng anh tuổi nhỏ thành danh, lại là con trai độc nhất của Phó Vọng Thư, dưới hai phe nhân mạch, tầm ảnh hưởng của anh có thể đoán được.
Trong giới đồ cổ luẩn quẩn như vực nước sâu này, nhãn lực không đủ, không chừng ngày nào sẽ bị hố (hố ở đây nghĩa là bị lọt bẫy). Có thể lên một cấp chuyên gia giám định, khẳng định chính mình cũng có chút bản lĩnh. Càng có quyền uy, thì từ kẽ hở giữa ngón tay bọn họ rò rỉ ra ngoài cũng đều là bảo bối ngàn vàng khó cầu. Cho nên, tiểu tôm tép dưới đáy không có thành tựu chen vỡ đầu cũng muốn đi vào vòng luẩn quẩn này.
Phía dưới Phó Tầm có không ít người đi theo làm việc.
Cuối tháng sáu, anh thu được tin tức từ tai mắt của tiệm cầm đồ ở Đôn Hoàng đưa tới, nói món đồ mấy năm nay anh một mực truy lùng, đã xuất hiện.
Anh cho người đi thăm dò, manh mối lại đứt đoạn trên người Hạng Hiểu Long.
Mà cuối cùng trước khi Hạng Hiểu Long mất liên lạc, liên hệ duy nhất có thể tra được là Khúc Nhất Huyền.
Tin tức qua tay của hai người, truyền đến chỗ anh có chút biến vị.
Tin tức cuối cùng Phó Tầm nhận được là: Người giúp Hạng Hiểu Long chạy ba món đồ cổ giám định là một nữ, rất trẻ. Đáng tiếc hình thu được quá mờ, không thấy rõ biển số xe.
Thế là, anh liền đích thân đến.
Anh tìm “bảo”, là món hàng bị người ta lấy đi, giá trị hơn mấy trăm vạn. Càng quý hơn cái giá này, là ý nghĩa. Đó là lễ vật trưởng thành Phó Vọng Thư tặng anh, dù có mất đi, cũng phải hao hết tâm tư tìm về, huống chi còn là bị người lấy cắp.
Mới đầu không nghĩ tới là Khúc Nhất Huyền, khi loại trừ tra ra được là người dẫn đoàn của đội xe Tinh Huy, Phó Tầm mơ hồ có dự cảm không ổn.
Đội xe Tinh Huy là một tay Bành Thâm sáng lập, là đội xe có lịch sử sâu nhất trên đường vòng tây bắc. Tên tuổi càng nổi tiếng, việc làm ăn tự nhiên cũng sẽ càng tốt.
Phó Tầm cùng đội xe không liên quan, cũng không rõ ràng lắm đội xe vận hành như thế nào, nhưng thỉnh thoảng nghe Bành Thâm nói, biết đội xe Tinh Huy rất ít tiếp việc làm thêm, cùng loại với nhận điện thoại, bao xe, cho dù anh không thiết lập lệnh cấm, không ngăn trở đội xe nhận khách, thì cũng cực ít có người tiếp khách ngoài.
Nguyên nhân thật ra anh biết.
Bởi vì đội xe Tinh Huy ngoại trừ có nghiệp vụ dẫn đoàn, còn tổ chức một đội cứu viện, đội viên đội xe phần lớn lựa chọn thời gian còn trống để chuẩn bị cứu viện cần.
Phó Tầm tài trợ thiết bị, phát kinh phí cứu viện, cực ít nhúng tay vào sự vụ của đội cứu viện. Chỉ có Bành Thâm, sẽ báo cáo những thay đổi trọng đại trong đội hoặc mua thêm thiết bị cho anh.
Trừ cái đó ra, mỗi khi cứu viện, bất kể thành bại, Bành Thâm đều sẽ gửi cho anh một phần tin vắn cứu viện.
Khác thường của Khúc Nhất Huyền làm Phó Tầm đưa ra phương án đầu tiên trong việc xử lý chuyện này, là lựa chọn án binh bất động.
Anh tiếp cận, quan sát, thăm dò, đến hôm nay thẳng thắn, đã làm nền thật lâu.
** ** **
“Tôi không thể thẳng thắn toàn bộ.” Phó Tầm dựa vào thành ghế, mặt mày chây lười: “Có thể nói cho cô, cũng chỉ là trong tay Hạng Hiểu Long có hàng bẩn.”
“Tôi không chiếm lợi của cô, cũng không lừa gạt cô.” Ánh mắt Phó Tầm sâu hơn, nói: “Cô thay tôi tìm Hạng Hiểu Long, tôi sẽ giúp cô tìm Giang Nguyên.”
“Tôi cùng Hạng Hiểu Long không có thù, hắn kết thù với khác người khác. Tôi truy hồi đồ vật của mình, có rất nhiều người muốn tìm hắn lấy lại công đạo.” Anh lại chế trụ phần gáy cô lần nữa, vặn cô về hướng mình: “Cô yên tâm, mạng Hạng Hiểu Long còn chưa tới phiên cô cõng.”
Nhân quả không có cách nào nói rõ, sau lưng Hạng Hiểu Long liên lụy đến kiện cáo mạng người.
Muốn giải thích, tất nhiên sẽ liên lụy đến một đống, trong lúc nhất thời nói không hết, cũng nói không rõ. Giống như Khúc Nhất Huyền không muốn nhắc tới Giang Nguyên, anh cũng có chuyện không muốn nhắc tới.
Đã không cần thiết, vậy liền không đề cập tới.
Đồ vật làm thế nào bị lấy đi, cũng khó mà nói.
Người liên lụy trong đó đã qua đời, chuyện xưa nhắc lại, không thêm tiếng xấu. Anh làm giám định, giao tiếp với văn vật, ít nhiều cũng tin chút phong thuỷ, làm phiền sự bình anh của người khác anh cũng không muốn làm.
Đây mới là mục đích của anh.
Trải tốt đường, chờ hết thảy nước chảy thành sông, quạt gió thêm củi, đạt thành hợp tác với Khúc Nhất Huyền.
Khúc Nhất Huyền nhíu mày, cô im lặng không lên tiếng dựa vào chỗ ngồi phía sau.
Cũng khó có lúc như vậy, cô cùng chiếc xe này sớm chiều ở chung, đây vẫn là lần đầu ngồi ở ghế sau.
Điều kiện Phó Tầm đề ra quá mê người, chính là bởi vì mê người, mới lộ ra sự không chắc chắn cực lớn.
Đối với Giang Nguyên, cô đã sớm vượt qua cấp bách lúc trước, bây giờ càng có thể lắng đọng xuống tỉnh táo suy nghĩ.
“Tôi không thể trả lời anh ngay được.” Ấn đường Khúc Nhất Huyền nhíu sâu, cô cần tiêu hóa, chỉnh lý lượng tin tức to lớn đêm nay trước, rồi suy xét khả năng khác nữa.
Cũng may, Phó Tầm cũng không muốn cô trả lời ngay bây giờ, cái này quá làm khó người khác.
Anh gật đầu, chỉ nói hai chữ: “Nhanh lên.”
Đột nhiên hết thảy đều kết thúc, nên nói đã nói, nên hỏi cũng hỏi, nên biết cũng biết. Trong xe yên tĩnh, trống rỗng gợn sóng mấy phần xấu hổ…
Cô nam quả nữ, ở chung trong một chiếc xe.
Chưa nói tới vừa rồi thiếu chút nữa đánh nhau, hình ảnh kia thật là có chút khó coi.
Khúc Nhất Huyền không hiểu sao bắt đầu thấy thẹn, nhưng Phó Tầm không nhúc nhích, cô cũng không tốt trực tiếp bỏ xe chạy lấy người. Châm chước một lát, chỉ có thể hắng giọng một cái, nói: “Được rồi, vậy tan họp đi.”
Phó Tầm đầu tiên là khẽ giật mình, lập tức cười rộ lên, giống ngậm một điếu thuốc, tiếng nói trầm thấp nặng nề: “Tan họp? Tư thế gậy ông đập lưng ông này của cô cũng không giống như là chỉ mở một cuộc họp.”
Anh nói đến chuyện này, Khúc Nhất Huyền liền xù lông.
Cô thờ ơ nhìn lại, khóe môi hơi cuộn lên, lộ ra nét mặt cười mà không phải cười: “Tôi làm việc từ trước đến nay đều thô bạo, anh có ý kiến?”
“Không có.” Âm sắc anh thấp xuống, thanh âm cơ hồ tan vào trong gió: “Nhưng mà lại đến mấy lần, có thể sẽ không chịu đựng nổi.”
Khúc Nhất Huyền không nghe rõ: “Anh nói cái gì?”
Phó Tầm vỗ nhẹ đầu cô, kết thúc chủ đề: “Đi thôi.”
Anh vừa dứt lời, từ góc rẽ nhà khách xuất hiện một chùm đèn xe trắng lóa. Ánh đèn từ xa xuôi theo góc vòng tròn, từ góc rẽ chiếu thẳng tới.
Khúc Nhất Huyền nghe tiếng động cơ quen tai kia, sắc mặt lập tức thay đổi.
Mắt thấy Phó Tầm đã kéo cửa xe ra, thân thể cô kịp phản ứng trước đại não, bổ nhào qua bọc lấy mu bàn tay anh, dùng sức đụng vào cửa xe.
Mu bàn tay Phó Tầm mát lạnh, còn chưa kịp phản ứng, đã bị Khúc Nhất Huyền gắt gao ép trở về chỗ ngồi phía sau.
Dưới tình thế cấp bách, cô lại làm một cái khóa cổ, đẩy anh dựa lưng vào ghế ngồi.
Đèn xe kia chiếu vào bên trong xe, bất động.
Khúc Nhất Huyền cũng yên lặng lại, thả nhẹ hô hấp, thời gian dần trôi qua. Phó Tầm dò xét cô, giống như nghĩ đến cái gì, cong cong khóe môi: “Viên Dã trở về rồi?”
Khúc Nhất Huyền hừ một tiếng làm trả lời.
Lúc này thả Phó Tầm ra ngoài, đừng nói mặt mũi, lớp vải lót cũng đều ném hết. Viên Dã cùng Khương Doãn sẽ nghĩ cô thế nào?
Cô mặc dù không dựa vào gương mặt này ăn cơm, nhưng cũng không thể “Không biết xấu hổ”.
Cô sợ Phó Tầm này sẽ cố ý làm trò xấu, cánh tay chống ở cổ anh dùng sức, thấp giọng cảnh cáo: “Đừng lộn xộn.”
Sau lưng, âm thanh hai tiếng cửa xe bị đụng vào vang lên.
Viên Dã “Ai” một tiéng, tiếng bước chân càng ngày càng gần: “Khúc gia sao lại ngừng xe để đây mặc kệ?”
Khương Doãn bị đông cứng đến đỏ cả chóp mũi, cô ta nhét tay vào túi áo khoác, che lấy chóp mũi lạnh lẽo bốc lên khí lạnh, thanh âm mơ hồ thầm nói: “Có phải chị ấy đi tìm Phó đại ca hỗ trợ không?”
Viên Dã đi một vòng quanh xe, mắt thấy cách ghế sau càng ngày càng gần.
Phó Tầm ôm Khúc Nhất Huyền trượt xuống, toàn bộ trượt đến vị trí từ cửa sổ xe nhìn không thấy.
Anh cúi đầu, nhẹ nhàng “Xuỵt” một tiếng.
Khúc Nhất Huyền không dám động, cô núp ở trong ngực Phó Tầm, lỗ tai dựng thẳng, thời khắc lưu ý động tĩnh ngoài xe.
Tiếng bước chân Viên Dã dừng lại ở cửa xe chỗ ghế sau, dường như đứng một hồi, lại giống như dán mắt lên cửa sổ xe nhìn. Trong xe cách âm tốt, trong tiếng gió hô hô cái gì cũng không nghe thấy.
Khương Doãn nhún nhảy một cái lại gần, nói: “Cửa xe có khóa không, anh kéo ra nhìn xem.”
Cả trái tim Khúc Nhất Huyền đều nhảy tới cổ họng.
Cô khẩn trương đến mức hô hấp cũng sắp ngừng lại, cuống họng giống như phá gió, không khí hít vào toàn bộ theo lỗ hở nghênh ngang rời đi. Trong phổi trống rỗng, giống cái bình rỉ nước, giọt nước nhỏ xuống vĩnh viễn không đầy được đến mực nước.
Cô nhẹ nhàng, thở hổn hển hai cái.
Cái thứ ba còn chưa thở được đều đặn…
Con chồn nhét trong ngực Phó Tầm, nhô cái đầu ra.
Một đôi mắt bằng hạt đậu màu xanh sáng ngời, không nháy mắt đối diện với Khúc Nhất Huyền.
…
…
…
Nhìn cái gì mà nhìn, đồ lưu manh bé!
Cô lặng lẽ đảo mắt, liếc nhìn đỉnh đầu.
Góc độ không đúng, cô không nhìn rõ được cửa sổ xe, cũng không cách nào thấy rõ Viên Dã ở ngoài xe.
Phó Tầm chê cô lộn xộn, che lại gáy cô, ép vào trong ngực mình.
Lòng bàn tay của anh ấm áp, ngón tay từ sau đầu rơi xuống phần gáy, theo thói quen nhéo nhéo.
Khúc Nhất Huyền lập tức: “…”
Hô hấp không thuận, hoa mắt chóng mặt, nhịp tim tăng mạnh, còn đặc biệt muốn ăn thịt chồn.
Thời gian đã qua bốn năm, cô mẹ nó lại bị phản ứng cao nguyên.
/110
|