Editor: Riêu
Trước khi trời tối, Khúc Nhất Huyền đang ở “Ốc đảo nhỏ” cách thung lũng sông Shule 20km dựng lều.
“Ốc đảo nhỏ” không phải ốc đảo thật sự, nó vẫn thuộc sa mạc. Nhưng so với Nhã Đan tương đối cằn cỗi hoang vu mà nói thì trên mặt đất ở đây có thể mọc cỏ, đất cát vững chắc, đã rất thích hợp làm nơi nghỉ chân tạm thời rồi.
Hạ trại xong, cô không chịu ngồi yên, đáp xe quay về sông Shule ở Nhã Đan, lại vù một cái đi ra ngoài.
Viên Dã vừa bị bắt đến thay thế, đang sắp vào lều vải rửa mặt, thấy Phó Tầm một thân một mình đứng trước Mercedes G đang bị mở toang động cơ ra, cậu ta tưởng xe gặp trục trặc, vội vàng ân cần đi tới.
Trong doanh địa ngoại trừ tổ hậu cần bảo hộ đợi trong lều, cũng chỉ có hai người bọn họ đứng ở bên ngoài. Viên Dã không thèm hạ giọng, chưa đi đến nơi đã chào to:”Giám đốc Phó.”
Phó Tầm liếc mắt, thấy người tới là Viên Dã tầm mắt vô ý thức nhìn lướt qua hướng thung lũng sông Shule — mấy chiếc xe việt dã vừa ăn đủ dầu, lần lượt theo thứ tự trước sau xếp thành đoàn xe hình thang, sánh vai nhau chạy đến Nhã Đan.
Viên Dã thuận theo ánh mắt anh, quay đầu: “Kia là Khúc gia, cô ấy đòi đổi vị trí nên tôi quay về.”
Cậu ta quan tâm nhìn Mercedes G: “Xe làm sao vậy? Bị hư cái gì sao?”
Phó Tầm thuận thế quay người, dựa vào thân xe: “Giải nhiệt.”
Bình thường, trong tình huống phải chạy nhanh thân xe tự có hệ thống giải nhiệt, không cần thiết giải nhiệt bằng cách này. Nhưng ai bảo cái xe Mercedes G này của Phó Tầm sau khi cải tiến động lực đầy đủ, lực lượng phía sau mạnh mẽ, săm lốp bền, mọi tính năng của xe đều trang bị cực sắc nhọn.
Hôm nay Khúc Nhất Huyền đã cầm Mercedes G lái năm sáu lần, đừng nói đến còn dẫn đầu quét khắp sông Shule Nhã Đan một vòng, nhiệt độ nước làm sao có thể ̉không đến giới hạn cao nhất được!
Cậu ta chỉ đứng trước đầu xe đã cảm thấy nóng đến hoảng sợ.
Nhưng về Phó Tầm, cậu ta không giống tiểu Khúc gia hoàn toàn không hề biết gì về lai lịch thân phận anh ta. Làm sao dám vứt bỏ vị đại lão gia này ở đây, không kể đến lúc Bành Thâm về sẽ gọt cậu ta, mà chính bản thân cậu ta cũng không làm nổi.
Trừ phi Phó Tầm chê cậu ta chướng mắt.
Phó Tầm nhìn mấy chiếc xe việt dã kia từ từ biến mất khỏi tầm mắt, cúi đầu, rút điếu thuốc trong hộp thuốc lá đưa cho Viên Dã: “Đội trưởng của các cậu đâu?”
Người anh hỏi là Bành Thâm, đội trưởng đội cứu viện Tinh Huy, cũng là người lĩnh đội chân chính của Tinh Huy.
Chuyến du lịch sau khi tốt nghiệp của Khúc Nhất Huyền và Giang Nguyên là do anh ấy dẫn đội.
“Đi họp.” Viên Dã cười cười, nói: “Mấy năm nay chính phủ vẫn luôn nâng đỡ các công ích của nhân dân cho đội cứu viện, thường xuyên sẽ tổ chức hội giao lưu, huấn luyện. Kiểu việc kết nối liên hệ này, bình thường đều là Bành ca đi.”
Ở lần tìm kiếm Giang Nguyên, Bành Thâm đã chịu tổn thương cực nặng, lưng eo đến nay không thể dùng được, càng không thể ngồi lái xe lâu, mang tuyến sự tình tự nhiên cũng dần đần buông xuống, nhưng lại chuyên tâm ôm đồm các công văn hành chính của đội cứu viện.
Phó Tầm biết một hai, gật gật đầu: “Thân thể của anh ấy thế nào?”
Viên Dã không trả lời trực tiếp: “Đội trưởng đêm nay máy bayvề Đôn Hoàng, anh ấy bảo tôi giữ anh một đếm, tụ họp với nhau một chốc.”
Phó Tầm tới lui âm thầm, nếu không phải lần này tới ghi danh cứu viện ở Tinh Huy, Viên Dã cũng sẽ không biết anh đang ở Đôn Hoàng, sau đó lại càng không có chuyện làm phiền anh tiếp viện Khúc Nhất Huyền…
Nếu biết chiếc Cruiser của Khúc gia bị mắc kẹt trong Sa Lương, cho cậu ta một trăm cơ hội, cậu ta cũng không dám gọi cú điện thoại này cho Phó Tầm.
Phó Tầm không biết Viên Dã giờ phút này đang thầm sám hối ở trong lòng, suy tư một lát, đáp lại: “Chuyện bên này giải quyết xong, tôi sẽ về Đôn Hoàng với các cậu.”
Dứt lời, hình như nhìn thấy dưới ánh tà dương đang lặn dần về phía tây trên hoang mạc có hai chiếc xe chạy song song cùng nhau trở về, anh nâng cổ tay xem giờ, nhíu mày: “Gọi mọi người trở về đi, ăn cơm.”
** ** **
Đó là xe từ nội thành Đôn Hoàng đưa đồ tiếp viện đến doanh địa.
Cả một ngày, cứu viện vẫn không có chút tiến triển nào. Sau khi Khúc Nhất Huyền hạ trại, Phó Tầm đoán cô định mạo hiểm lục soát suốt đêm, tiện thể bảo Thắng Tử còn ở Đôn Hoàng đưa đồ ăn nhanh đến.
Khúc Nhất Huyền không có khẩu vị, cơm nước xong xuôi, dọn dẹp bàn lớn, ngồi vẽ bản đồ dưới ánh đèn pha trong doanh trại.
Cô hợp Ngọc Môn quan và Sa Lương thành một tuyến đường, lại vẽ thêm mấy tòa Nhã Đan ở phía bắc Sa Lương. Lập tức dùng bút, lấy trọng điểm từ nơi Tuân Hải Siêu mất tích ở Sa Lương đến thung lũng sông Shule Nhã Đan- nơi cậu ta vứt ba lo lại.
Phó Tầm đi ngang qua, dừng chân lại khẽ liếc mắt. Khúc Nhất Huyền đang hạ ngòi bút xuống trang giấy bỗng tối sầm lại, che mất bảy tám phần ánh sáng, cô nhíu mày đang định phát cáu. Ngẩng đầu thấy là Phó Tầm, trở mặt còn nhanh hơn lật sách.
Trên mặt cô lập tức ngập tràn ý cười, đá đá chồng ghế bên cạnh, ra hiệu anh ngồi xuống nói chuyện.
Phó Tầm không khách sáo, đưa cánh tay có hình xăm ra rút lấy tấm bản đồ trên tay cô, nhìn lướt qua.
Sau đó, giương mắt, nhìn cô.
Mỗi một động tác của anh đều có thể chia tách ra, một cái nhăn mày nhăn cũng lộ ra vẻ rất rất chú tâm.
Khúc Nhất Huyền dời mắt, lấy bản đồ lại đặt lên trên đầu gối: “Tôi vẽ, anh nhìn.”
Cô chú thích đơn giản lên bản đồ.
Cô là nhóm đầu tiên đi vào hoang mạc tiến hành lục soát cứu viện. Từ Ngọc Môn quan, đi về phía tây đến Sa Lương, phát hiện nơi cuối cùng Tuân Hải Siêu mất liên lạc.
Lúc này, đội ngũ cứu viện của cô từ một người biến thành hai người, lấy nơi mất liên lạc ở Sa Lương làm điểm khởi đầu đi về hướng bắc.
Bọn họ đi dọc theo thung lũng sông Shule Nhã Đan phát hiện ba lô mà cậu ta vứt lại. Vị trí này cũng được xác định là tâm lục soát, phạm vi lục soát lấy nó làm trung tâm khuếch tán ra bên ngoài một trăm cây số.
Cô rút một tờ giấy trắng liệt kê thời gian và ghi chú.
Ba giờ chiều hôm qua, sau khi cô phát hiện nơi mất liên lạc, đội ngũ cứu viện từ Ngọc Môn quan trực tiếp đi đến Sa Lương, lục soát gần hai giờ.
Bảy giờ tối, cô phát hiện ba lô mà Tuân Hải Siêu bỏ lại Nhã Đan.
Lúc tám giờ tối vì có bão cát, toàn bộ đội ngũ cứu viện bị ép rời khỏi hoang mạc, tạm dừng lục soát.
Sáng sớm hôm sau, chín giờ, lấy cô làm đại diện có tất cả bốn người tổ cứu viện nhổ trại, tiến về Cổ Hà Nhã Đan.
*Cổ Hà cũng chính là sông Shule, từ chương này mình sẽ để vậy cho thuận câu
Hai giờ chiều, tổng cộng có mười hai chiếc xe cứu viện và hai mươi lăm người cứu viện tập hợp bên ngoài Nhã Đan.
Cô đặt bút nhanh chóng, trật tự rõ ràng, dùng một đường chéo bao quát phạm vi lục soát ngày hôm nay, sau đó đẩy hai tờ giấy đến trước mặt Phó Tầm: “Giới hạn đi bộ lớn nhất của người bình thường là 30 đến 50 cây số, thân thể tốt hơn một chút có thể đi khoảng 70 cây số, người biến thái mới có thể vượt quá 100 cây số.”
Phạm vi lục soát của cô hôm nay luôn được không chế trong khoảng 100 cây số là hoàn toàn hợp lý.
Thế nhưng người ở đâu? Trời đã tối rồi, mà ngay cả cái bóng cũng không nhìn thấy.
Phó Tầm gần như tham dự toàn bộ giai đoạn sau của cuộc cứu viện này, cô bày binh như thế nào, bố tận ra sao, anh thấy rõ ràng rành mạch trên cơ bản không hề tìm ra được chút sai sót nào.
Thậm chí, bởi vì kinh nghiệm của cô phong phú, … ít nhất… cũng muốn đoạt lại gần hai mươi tiếng thời gian sinh tồn của Tuân Hải Siêu từ tay Diêm vương.
Thực ra đến giờ phút này cứu viện đã vào giai đoạn cuối.
Kéo dài hơn nữa, là phải nhặt xác.
Bao nhiêu bực bội tích tụ trong lòng Khúc Nhất Huyền, anh có thể hiểu được.
“Đội xe chia làm hai tổ, mỗi tổ sáu chiếc xe, chia từ trên xuống dưới, phạm vi lục soát từ thung lũng sông Cổ Hà là trung tâm tản ra trong vòng năm cây số, dùng cách lục soát kéo lưới.” Phó Tầm rút bút mực trong bàn tay cô, ở chỗ Nhã Đan Khúc Nhất Huyền vẽ vô cùng qua loa đánh dấu thêm một mũi tên, viết vài dòng chữ.
“Mỗi đội xe phải có đài radio cầm tay, đề phòng rủi ro mỗi chiếc xe còn cần mang theo một bộ đàm và đạn tín hiệu, bảo đảm đội cứu viện không bị mất liên lạc trong đêm.”
“Mặt khác…” Phó Tầm sâu liếc nhìn cô một cái.
Mạch suy nghĩ của Khúc Nhất Huyền đã được làm rõ, phản ứng nhanh nhạy: “Mặt khác, liên hệ máy bay trực thăng chờ lệnh, hừng đông ngày mai lập tức xuất phát, tham dự cứu viện.”
Trên trời có con chim ưng tuần tra có thể nhìn xa hơn đội xe rất nhiều.
Ngay từ ban đầu Khúc Nhất Huyền đã đề nghĩ với Viên Dã cho máy bay trực thnăg tham dự cứu viện, chẳng qua là lúc đó còn chưa biết rõ thân phận tin tức về Tuân Hải Siêu, càng đừng nói đến việc liên hệ thân nhân.
Dùng máy bay trực thăng cứu viện phí tổn cao, một máy bay giá bốn vạn một giờ, trong hoàn cảnh chưa xác định người thanh toán phí tổn cho lần cứu viện này, ai dám gánh chịu?
Lại thêm tối hôm qua bị ảnh hưởng bởi bão cát, tầm nhìn xuống đất còn chưa tốt. Cho dù dùng máy bay trực thăng, hiệu quả cũng quá mức nhỏ, vậy nên lúc đó Khúc Nhất Huyền mới không tiếp tục đề cập đến. Thế nhưng lúc này cũng đã đến thời khắc mấu chốt sinh tử tồn vong, rụt đầu rụt đuôi nhất định sẽ bỏ lỡ thời cơ cứu viện.
Lúc Viên Dã lại gần, vừa vặn nghe được câu này, thuận miệng hỏi: “Người nhà Tuân Hải Siêu đồng ý dùng máy bay trực thăng rồi à?”
Khúc Nhất Huyền cười cười chẳng hề để tâm, nói: “Cứ để tổ cứu viện tiểu tiếp tục là việc thì xác thật là không được, nhưng chúng ta không phải còn một nhà đầu tư giàu có đến ngu ngốc kia sao, vung tiền như rác. Mỗi lần dùng tiền mua thiết bị, đều không thấy hắn tham dự, thôi thì để hắn làm cái đệm lót cũng được chứ sao.”
Viên Dã nghe xong cổ họng căng lên, yên lặng liếc nhìn “Ngốc người giàu có” trong miệng Khúc Nhất Huyền.
Xong, xong rồi.
Đôi mày cau có, ánh mắt trở nên hung ác như cười mà không phải cười, nhìn thế nào cũng thấy giống như là muốn tính sổ!
Cậu ta cảm thấy tiểu Khúc gia sắp xong đời rồi …
Phó Tầm hiểu lầm tiền đầu tư của mình chi trả không minh bạch còn có thể giải thích, nhưng nếu khiến vị thần tài này tức giận, mới là không chịu nổi đấy!
Viên Dã ‘ừng ực’ nuốt nước miếng, trong đầu suy nghĩ đối sách thật nhanh —— hay là, trực tiếp nói rõ thân phận của Phó Tầm nhỉ.
Tiểu Khúc gia khôn khéo một chút … Tốt nhất giải quyết việc này ở nơi không người là được, nếu muốn giết người còn tiện chôn xác luôn!
Cậu ta vừa thanh thanh cuống họng, Phó Tầm tựa như chợt phát hiện, yên lặng đưa ánh mắt qua.
Viên Dã nháy mắt, lại chớp chớp, cũng yên lặng ngậm miệng lại.
Cậu ta cảm thấy cậu ta cần nghỉ một thời gian, đến bắc cực hoặc nam cực …
Càng xa càng tốt!
** ** **
Tám giờ tối, cuộc cứu viện tiếp tục.
Cứu viện đi đến bước này thì đã không cần hàm lượng kỹ thuật, mà phải hoàn toàn giành giật từng giây với thời gian.
Khúc Nhất Huyền tự mình dẫn đội, tuần tra từ nửa đêm hôm trước đến rạng sáng hôm sau, đèn pin đã tốn hai lượt, mắt thấy phía chân trời hiện lên tầng sáng bạc, cô khép mí mắt chua xót, quay đầu nhìn Phó Tầm: “Anh cứ nghỉ một lát đi, tôi xuống xe đi một chút.”
Cô nói xong, tự mở cửa xuống xe.
Hoang mạc trước tờ mờ sáng, yên tĩnh, ôn hòa.
Nơi xa có xe chiếc đèn xe chiếu sáng một vùng trời, giống như màu sắc giọt mực đọng lại, lộ ra màu xanh đậm.
Khúc Nhất Huyền dừng lại, cắn điếu thuốc, vẩy cái bạt lửa trên tay.
Sau khi thuốc cháy, cô hít sâu mấy hơi, từ từ phun từng vòng khói. Đầu ngón tay nhẹ búng điếu thuốc.
Tro tàn còn chưa rơi xuống đất đã bị gió cát cuốn đi, giốnghệt con đom đóm trong bóng tối, nhào xuống rồi cưỡi gió bay đi. Rất nhanh, biến mất không còn một đốm tàn.
Cô hút hết một điếu thuốc, đầu óc tỉnh táo hơn một chút.
Lúc vào xe, đang định để mình và Phó Tầm nghỉ ngơi nửa tiếng. Vừa ngồi vào chỗ liền nghe Phó Tầm gọi cô: “Khúc Nhất Huyền.”
Khúc Nhất Huyền quay đầu, cái ngáp dở chưa kịp thu hồi thì nghe thấy anh nói: “Chúng ta đều bỏ quên đến một sự kiện.”
Sau một lát yên lặng ngắn ngủi.
Phó Tầm chỉ chỉ mô đất cô vừa đứng hút thuốc: “Tối hôm qua có bão cát.”
Khúc Nhất Huyền cảm thấy sau đó anh sẽ nói lời cực kỳ trọng yếu, vểnh tai nghe.
“Chúng ta tư duy theo quán tính là dưới thời tiết ác liệt cậu ta sẽ tìm nơi tránh bão cát. Sau khi trời sáng cũng sẽ đứng tại chỗ chờ cứu viện.” Mắt anh rũ xuống, nhìn cô: “Ngay cả một gõ đất Nhã Đan cũng có thể bị dời đi chỉ sau một đêm, có phải chúng ta đã quên chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất không?”
Vừa rồi anh nhìn cô hút thuốc qua kính chắn gió, thấy gió cuốn tro tàn lăn vào đất, bỗng nhiên như được chỉ điểm mà thông suốt một việc.
Phương án cứu viện của Khúc Nhất Huyền không có bất kỳ sai lầm gì, sắp xếp cũng rất thỏa đáng, nhưng tại sao vẫn luôn không tìm thấy người? Có lẽ là người kia… Trong cơn bão tối qua đã bị chôn dưới cát rồi.
Trước khi trời tối, Khúc Nhất Huyền đang ở “Ốc đảo nhỏ” cách thung lũng sông Shule 20km dựng lều.
“Ốc đảo nhỏ” không phải ốc đảo thật sự, nó vẫn thuộc sa mạc. Nhưng so với Nhã Đan tương đối cằn cỗi hoang vu mà nói thì trên mặt đất ở đây có thể mọc cỏ, đất cát vững chắc, đã rất thích hợp làm nơi nghỉ chân tạm thời rồi.
Hạ trại xong, cô không chịu ngồi yên, đáp xe quay về sông Shule ở Nhã Đan, lại vù một cái đi ra ngoài.
Viên Dã vừa bị bắt đến thay thế, đang sắp vào lều vải rửa mặt, thấy Phó Tầm một thân một mình đứng trước Mercedes G đang bị mở toang động cơ ra, cậu ta tưởng xe gặp trục trặc, vội vàng ân cần đi tới.
Trong doanh địa ngoại trừ tổ hậu cần bảo hộ đợi trong lều, cũng chỉ có hai người bọn họ đứng ở bên ngoài. Viên Dã không thèm hạ giọng, chưa đi đến nơi đã chào to:”Giám đốc Phó.”
Phó Tầm liếc mắt, thấy người tới là Viên Dã tầm mắt vô ý thức nhìn lướt qua hướng thung lũng sông Shule — mấy chiếc xe việt dã vừa ăn đủ dầu, lần lượt theo thứ tự trước sau xếp thành đoàn xe hình thang, sánh vai nhau chạy đến Nhã Đan.
Viên Dã thuận theo ánh mắt anh, quay đầu: “Kia là Khúc gia, cô ấy đòi đổi vị trí nên tôi quay về.”
Cậu ta quan tâm nhìn Mercedes G: “Xe làm sao vậy? Bị hư cái gì sao?”
Phó Tầm thuận thế quay người, dựa vào thân xe: “Giải nhiệt.”
Bình thường, trong tình huống phải chạy nhanh thân xe tự có hệ thống giải nhiệt, không cần thiết giải nhiệt bằng cách này. Nhưng ai bảo cái xe Mercedes G này của Phó Tầm sau khi cải tiến động lực đầy đủ, lực lượng phía sau mạnh mẽ, săm lốp bền, mọi tính năng của xe đều trang bị cực sắc nhọn.
Hôm nay Khúc Nhất Huyền đã cầm Mercedes G lái năm sáu lần, đừng nói đến còn dẫn đầu quét khắp sông Shule Nhã Đan một vòng, nhiệt độ nước làm sao có thể ̉không đến giới hạn cao nhất được!
Cậu ta chỉ đứng trước đầu xe đã cảm thấy nóng đến hoảng sợ.
Nhưng về Phó Tầm, cậu ta không giống tiểu Khúc gia hoàn toàn không hề biết gì về lai lịch thân phận anh ta. Làm sao dám vứt bỏ vị đại lão gia này ở đây, không kể đến lúc Bành Thâm về sẽ gọt cậu ta, mà chính bản thân cậu ta cũng không làm nổi.
Trừ phi Phó Tầm chê cậu ta chướng mắt.
Phó Tầm nhìn mấy chiếc xe việt dã kia từ từ biến mất khỏi tầm mắt, cúi đầu, rút điếu thuốc trong hộp thuốc lá đưa cho Viên Dã: “Đội trưởng của các cậu đâu?”
Người anh hỏi là Bành Thâm, đội trưởng đội cứu viện Tinh Huy, cũng là người lĩnh đội chân chính của Tinh Huy.
Chuyến du lịch sau khi tốt nghiệp của Khúc Nhất Huyền và Giang Nguyên là do anh ấy dẫn đội.
“Đi họp.” Viên Dã cười cười, nói: “Mấy năm nay chính phủ vẫn luôn nâng đỡ các công ích của nhân dân cho đội cứu viện, thường xuyên sẽ tổ chức hội giao lưu, huấn luyện. Kiểu việc kết nối liên hệ này, bình thường đều là Bành ca đi.”
Ở lần tìm kiếm Giang Nguyên, Bành Thâm đã chịu tổn thương cực nặng, lưng eo đến nay không thể dùng được, càng không thể ngồi lái xe lâu, mang tuyến sự tình tự nhiên cũng dần đần buông xuống, nhưng lại chuyên tâm ôm đồm các công văn hành chính của đội cứu viện.
Phó Tầm biết một hai, gật gật đầu: “Thân thể của anh ấy thế nào?”
Viên Dã không trả lời trực tiếp: “Đội trưởng đêm nay máy bayvề Đôn Hoàng, anh ấy bảo tôi giữ anh một đếm, tụ họp với nhau một chốc.”
Phó Tầm tới lui âm thầm, nếu không phải lần này tới ghi danh cứu viện ở Tinh Huy, Viên Dã cũng sẽ không biết anh đang ở Đôn Hoàng, sau đó lại càng không có chuyện làm phiền anh tiếp viện Khúc Nhất Huyền…
Nếu biết chiếc Cruiser của Khúc gia bị mắc kẹt trong Sa Lương, cho cậu ta một trăm cơ hội, cậu ta cũng không dám gọi cú điện thoại này cho Phó Tầm.
Phó Tầm không biết Viên Dã giờ phút này đang thầm sám hối ở trong lòng, suy tư một lát, đáp lại: “Chuyện bên này giải quyết xong, tôi sẽ về Đôn Hoàng với các cậu.”
Dứt lời, hình như nhìn thấy dưới ánh tà dương đang lặn dần về phía tây trên hoang mạc có hai chiếc xe chạy song song cùng nhau trở về, anh nâng cổ tay xem giờ, nhíu mày: “Gọi mọi người trở về đi, ăn cơm.”
** ** **
Đó là xe từ nội thành Đôn Hoàng đưa đồ tiếp viện đến doanh địa.
Cả một ngày, cứu viện vẫn không có chút tiến triển nào. Sau khi Khúc Nhất Huyền hạ trại, Phó Tầm đoán cô định mạo hiểm lục soát suốt đêm, tiện thể bảo Thắng Tử còn ở Đôn Hoàng đưa đồ ăn nhanh đến.
Khúc Nhất Huyền không có khẩu vị, cơm nước xong xuôi, dọn dẹp bàn lớn, ngồi vẽ bản đồ dưới ánh đèn pha trong doanh trại.
Cô hợp Ngọc Môn quan và Sa Lương thành một tuyến đường, lại vẽ thêm mấy tòa Nhã Đan ở phía bắc Sa Lương. Lập tức dùng bút, lấy trọng điểm từ nơi Tuân Hải Siêu mất tích ở Sa Lương đến thung lũng sông Shule Nhã Đan- nơi cậu ta vứt ba lo lại.
Phó Tầm đi ngang qua, dừng chân lại khẽ liếc mắt. Khúc Nhất Huyền đang hạ ngòi bút xuống trang giấy bỗng tối sầm lại, che mất bảy tám phần ánh sáng, cô nhíu mày đang định phát cáu. Ngẩng đầu thấy là Phó Tầm, trở mặt còn nhanh hơn lật sách.
Trên mặt cô lập tức ngập tràn ý cười, đá đá chồng ghế bên cạnh, ra hiệu anh ngồi xuống nói chuyện.
Phó Tầm không khách sáo, đưa cánh tay có hình xăm ra rút lấy tấm bản đồ trên tay cô, nhìn lướt qua.
Sau đó, giương mắt, nhìn cô.
Mỗi một động tác của anh đều có thể chia tách ra, một cái nhăn mày nhăn cũng lộ ra vẻ rất rất chú tâm.
Khúc Nhất Huyền dời mắt, lấy bản đồ lại đặt lên trên đầu gối: “Tôi vẽ, anh nhìn.”
Cô chú thích đơn giản lên bản đồ.
Cô là nhóm đầu tiên đi vào hoang mạc tiến hành lục soát cứu viện. Từ Ngọc Môn quan, đi về phía tây đến Sa Lương, phát hiện nơi cuối cùng Tuân Hải Siêu mất liên lạc.
Lúc này, đội ngũ cứu viện của cô từ một người biến thành hai người, lấy nơi mất liên lạc ở Sa Lương làm điểm khởi đầu đi về hướng bắc.
Bọn họ đi dọc theo thung lũng sông Shule Nhã Đan phát hiện ba lô mà cậu ta vứt lại. Vị trí này cũng được xác định là tâm lục soát, phạm vi lục soát lấy nó làm trung tâm khuếch tán ra bên ngoài một trăm cây số.
Cô rút một tờ giấy trắng liệt kê thời gian và ghi chú.
Ba giờ chiều hôm qua, sau khi cô phát hiện nơi mất liên lạc, đội ngũ cứu viện từ Ngọc Môn quan trực tiếp đi đến Sa Lương, lục soát gần hai giờ.
Bảy giờ tối, cô phát hiện ba lô mà Tuân Hải Siêu bỏ lại Nhã Đan.
Lúc tám giờ tối vì có bão cát, toàn bộ đội ngũ cứu viện bị ép rời khỏi hoang mạc, tạm dừng lục soát.
Sáng sớm hôm sau, chín giờ, lấy cô làm đại diện có tất cả bốn người tổ cứu viện nhổ trại, tiến về Cổ Hà Nhã Đan.
*Cổ Hà cũng chính là sông Shule, từ chương này mình sẽ để vậy cho thuận câu
Hai giờ chiều, tổng cộng có mười hai chiếc xe cứu viện và hai mươi lăm người cứu viện tập hợp bên ngoài Nhã Đan.
Cô đặt bút nhanh chóng, trật tự rõ ràng, dùng một đường chéo bao quát phạm vi lục soát ngày hôm nay, sau đó đẩy hai tờ giấy đến trước mặt Phó Tầm: “Giới hạn đi bộ lớn nhất của người bình thường là 30 đến 50 cây số, thân thể tốt hơn một chút có thể đi khoảng 70 cây số, người biến thái mới có thể vượt quá 100 cây số.”
Phạm vi lục soát của cô hôm nay luôn được không chế trong khoảng 100 cây số là hoàn toàn hợp lý.
Thế nhưng người ở đâu? Trời đã tối rồi, mà ngay cả cái bóng cũng không nhìn thấy.
Phó Tầm gần như tham dự toàn bộ giai đoạn sau của cuộc cứu viện này, cô bày binh như thế nào, bố tận ra sao, anh thấy rõ ràng rành mạch trên cơ bản không hề tìm ra được chút sai sót nào.
Thậm chí, bởi vì kinh nghiệm của cô phong phú, … ít nhất… cũng muốn đoạt lại gần hai mươi tiếng thời gian sinh tồn của Tuân Hải Siêu từ tay Diêm vương.
Thực ra đến giờ phút này cứu viện đã vào giai đoạn cuối.
Kéo dài hơn nữa, là phải nhặt xác.
Bao nhiêu bực bội tích tụ trong lòng Khúc Nhất Huyền, anh có thể hiểu được.
“Đội xe chia làm hai tổ, mỗi tổ sáu chiếc xe, chia từ trên xuống dưới, phạm vi lục soát từ thung lũng sông Cổ Hà là trung tâm tản ra trong vòng năm cây số, dùng cách lục soát kéo lưới.” Phó Tầm rút bút mực trong bàn tay cô, ở chỗ Nhã Đan Khúc Nhất Huyền vẽ vô cùng qua loa đánh dấu thêm một mũi tên, viết vài dòng chữ.
“Mỗi đội xe phải có đài radio cầm tay, đề phòng rủi ro mỗi chiếc xe còn cần mang theo một bộ đàm và đạn tín hiệu, bảo đảm đội cứu viện không bị mất liên lạc trong đêm.”
“Mặt khác…” Phó Tầm sâu liếc nhìn cô một cái.
Mạch suy nghĩ của Khúc Nhất Huyền đã được làm rõ, phản ứng nhanh nhạy: “Mặt khác, liên hệ máy bay trực thăng chờ lệnh, hừng đông ngày mai lập tức xuất phát, tham dự cứu viện.”
Trên trời có con chim ưng tuần tra có thể nhìn xa hơn đội xe rất nhiều.
Ngay từ ban đầu Khúc Nhất Huyền đã đề nghĩ với Viên Dã cho máy bay trực thnăg tham dự cứu viện, chẳng qua là lúc đó còn chưa biết rõ thân phận tin tức về Tuân Hải Siêu, càng đừng nói đến việc liên hệ thân nhân.
Dùng máy bay trực thăng cứu viện phí tổn cao, một máy bay giá bốn vạn một giờ, trong hoàn cảnh chưa xác định người thanh toán phí tổn cho lần cứu viện này, ai dám gánh chịu?
Lại thêm tối hôm qua bị ảnh hưởng bởi bão cát, tầm nhìn xuống đất còn chưa tốt. Cho dù dùng máy bay trực thăng, hiệu quả cũng quá mức nhỏ, vậy nên lúc đó Khúc Nhất Huyền mới không tiếp tục đề cập đến. Thế nhưng lúc này cũng đã đến thời khắc mấu chốt sinh tử tồn vong, rụt đầu rụt đuôi nhất định sẽ bỏ lỡ thời cơ cứu viện.
Lúc Viên Dã lại gần, vừa vặn nghe được câu này, thuận miệng hỏi: “Người nhà Tuân Hải Siêu đồng ý dùng máy bay trực thăng rồi à?”
Khúc Nhất Huyền cười cười chẳng hề để tâm, nói: “Cứ để tổ cứu viện tiểu tiếp tục là việc thì xác thật là không được, nhưng chúng ta không phải còn một nhà đầu tư giàu có đến ngu ngốc kia sao, vung tiền như rác. Mỗi lần dùng tiền mua thiết bị, đều không thấy hắn tham dự, thôi thì để hắn làm cái đệm lót cũng được chứ sao.”
Viên Dã nghe xong cổ họng căng lên, yên lặng liếc nhìn “Ngốc người giàu có” trong miệng Khúc Nhất Huyền.
Xong, xong rồi.
Đôi mày cau có, ánh mắt trở nên hung ác như cười mà không phải cười, nhìn thế nào cũng thấy giống như là muốn tính sổ!
Cậu ta cảm thấy tiểu Khúc gia sắp xong đời rồi …
Phó Tầm hiểu lầm tiền đầu tư của mình chi trả không minh bạch còn có thể giải thích, nhưng nếu khiến vị thần tài này tức giận, mới là không chịu nổi đấy!
Viên Dã ‘ừng ực’ nuốt nước miếng, trong đầu suy nghĩ đối sách thật nhanh —— hay là, trực tiếp nói rõ thân phận của Phó Tầm nhỉ.
Tiểu Khúc gia khôn khéo một chút … Tốt nhất giải quyết việc này ở nơi không người là được, nếu muốn giết người còn tiện chôn xác luôn!
Cậu ta vừa thanh thanh cuống họng, Phó Tầm tựa như chợt phát hiện, yên lặng đưa ánh mắt qua.
Viên Dã nháy mắt, lại chớp chớp, cũng yên lặng ngậm miệng lại.
Cậu ta cảm thấy cậu ta cần nghỉ một thời gian, đến bắc cực hoặc nam cực …
Càng xa càng tốt!
** ** **
Tám giờ tối, cuộc cứu viện tiếp tục.
Cứu viện đi đến bước này thì đã không cần hàm lượng kỹ thuật, mà phải hoàn toàn giành giật từng giây với thời gian.
Khúc Nhất Huyền tự mình dẫn đội, tuần tra từ nửa đêm hôm trước đến rạng sáng hôm sau, đèn pin đã tốn hai lượt, mắt thấy phía chân trời hiện lên tầng sáng bạc, cô khép mí mắt chua xót, quay đầu nhìn Phó Tầm: “Anh cứ nghỉ một lát đi, tôi xuống xe đi một chút.”
Cô nói xong, tự mở cửa xuống xe.
Hoang mạc trước tờ mờ sáng, yên tĩnh, ôn hòa.
Nơi xa có xe chiếc đèn xe chiếu sáng một vùng trời, giống như màu sắc giọt mực đọng lại, lộ ra màu xanh đậm.
Khúc Nhất Huyền dừng lại, cắn điếu thuốc, vẩy cái bạt lửa trên tay.
Sau khi thuốc cháy, cô hít sâu mấy hơi, từ từ phun từng vòng khói. Đầu ngón tay nhẹ búng điếu thuốc.
Tro tàn còn chưa rơi xuống đất đã bị gió cát cuốn đi, giốnghệt con đom đóm trong bóng tối, nhào xuống rồi cưỡi gió bay đi. Rất nhanh, biến mất không còn một đốm tàn.
Cô hút hết một điếu thuốc, đầu óc tỉnh táo hơn một chút.
Lúc vào xe, đang định để mình và Phó Tầm nghỉ ngơi nửa tiếng. Vừa ngồi vào chỗ liền nghe Phó Tầm gọi cô: “Khúc Nhất Huyền.”
Khúc Nhất Huyền quay đầu, cái ngáp dở chưa kịp thu hồi thì nghe thấy anh nói: “Chúng ta đều bỏ quên đến một sự kiện.”
Sau một lát yên lặng ngắn ngủi.
Phó Tầm chỉ chỉ mô đất cô vừa đứng hút thuốc: “Tối hôm qua có bão cát.”
Khúc Nhất Huyền cảm thấy sau đó anh sẽ nói lời cực kỳ trọng yếu, vểnh tai nghe.
“Chúng ta tư duy theo quán tính là dưới thời tiết ác liệt cậu ta sẽ tìm nơi tránh bão cát. Sau khi trời sáng cũng sẽ đứng tại chỗ chờ cứu viện.” Mắt anh rũ xuống, nhìn cô: “Ngay cả một gõ đất Nhã Đan cũng có thể bị dời đi chỉ sau một đêm, có phải chúng ta đã quên chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất không?”
Vừa rồi anh nhìn cô hút thuốc qua kính chắn gió, thấy gió cuốn tro tàn lăn vào đất, bỗng nhiên như được chỉ điểm mà thông suốt một việc.
Phương án cứu viện của Khúc Nhất Huyền không có bất kỳ sai lầm gì, sắp xếp cũng rất thỏa đáng, nhưng tại sao vẫn luôn không tìm thấy người? Có lẽ là người kia… Trong cơn bão tối qua đã bị chôn dưới cát rồi.
/110
|