Ánh Sao Ban ngày

Chương 14: Chị hát em nghe

/30


Ngô Hoạch nói: “Mình đã chẳng còn tư cách để yêu cầu anh quay lại nữa rồi”.

Tuy nhiên, Thả Hỷ không biết rằng, trong cuộc hôn nhân của cô và Triệu Vĩ Hàng, rốt cuộc có điều gì khiến anh không thể quay lại được.

* * *

Thả Hỷ ở lại Bắc Kinh chơi thêm hai ngày nữa. Cô đi đến các trung tâm mua sắm để ngắm nhìn và mua quà cho mọi người. Lần này đến Bắc Kinh, may mắn nhất là không bị lạc đường, nếu không, chắc chắn sẽ gây thêm nhiều phiền hà cho Triệu Vĩ Hàng. Mỗi ngày đến thăm vợ hai lần xem ra cũng không thuận tiện lắm. Vì vậy, khi Thả Hỷ tỏ ý muốn về, Triệu Vĩ Hàng cũng không có ý giữ cô ở lại.

Khi đưa Thả Hỷ ra ga, Triệu Vĩ Hàng chỉ nói: “Một tuần nữa anh sẽ về ăn tết.”

Thả Hỷ gật gật đầu, tỏ ý đã biết rồi. Thực ra, kết cục của những ngày ở Bắc Kinh như vậy, đối với việc anh về nhà ăn tết, Thả Hỷ cũng chẳng kỳ vọng gì nhiều. Mối quan hệ giữa hai người dường như đang rơi vào một vòng tròn kỳ lạ, tiến một bước lại lùi hai bước.

“Triệu Vĩ Hàng?” Anh vừa ra khỏi buồng tàu, Thả Hỷ ngồi xuống giường của mình trên tàu bỗng một tiếng gọi vọng tới.

Bởi vì sắp đến tết âm lịch, lượng người đi bằng tàu hoả tăng đột biến, Thả Hỷ chỉ mua được vé giường cứng. Cô cũng không muốn nhờ Triệu Vĩ Hàng mua hộ, cũng không đặt vé ở khách sạn mà mua vé ở một quầy bán vé bên đường. Như vậy, Thả Hỷ còn có cơ hội gặp được người quen trên tàu. Gặp được hay không, theo cô, đó đều là ý trời. Thả Hỷ bước ra khỏi khoang nằm, quả nhiên, Ngô Hoạch và Triệu Vĩ Hàng đang đứng đó.

“Cô giáo Ngô, trùng hợp quá nhỉ?” Thả Hỷ bước lại gần hai người, cũng đã sắp tới giờ tàu chạy, nếu cứ nhìn nhau như thế này, e rằng Triệu Vĩ Hàng không xuống nổi tàu mất.

Triệu Vĩ Hàng nắm tay Thả Hỷ một cái rồi gật đầu chào Ngô Hoạch, “Hai người nói chuyện nhé, anh phải về trường đây.”

Ngô Hoạch nhìn theo Triệu Vĩ Hàng cho tới khi anh xuống tàu mới quay lại hỏi Thả Hỷ: “Bạn biết bọn mình quen nhau chứ?”

Thả Hỷ không trả lời, bởi vì bản thân Ngô Hoạch cũng không muốn cô trả lời gì cả. Cô ấy dường như đã chờ đợi rất lâu để có dịp được nói chuyện với Thả Hỷ vậy.

Đoàn tàu từ từ chuyển bánh, bên ngoài, Triệu Vĩ Hàng vẫn đang đứng trên sân ga nhưng không giơ tay vẫy. Giường của Ngô Hoạch ở vị trí đối diện với giường của Thả Hỷ, Ngô Hoạch quả thực không có ý định buông tha cô, dường như đang đợi Thả Hỷ mở miệng hỏi vậy.

Thả Hỷ phải thừa nhận rằng, cô rất hứng thú với chuyện cũ của hai người bọn họ. Nhưng chính vì có hứng thú nên lại càng không muốn biết. Biết hết mọi tiểu tiết thì có ích lợi gì, tình yêu của họ có vĩ đại, có thê lương đến mấy thì cũng đã sao nào? Nếu dồn mọi chuyện vào đầu cô, phỏng có ích gì? Có chăng cũng chỉ là sự bực bội, là sợi dây vô hình ngăn cách giữa hai vợ chồng cô mà thôi. Hơn nữa, mối quan hệ của vợ chồng cô giờ đây không thể sai một bước, nếu sai một bước thì hố ngăn giữa hai người sẽ càng sâu thăm thẳm. Bởi vì ngọn lửa rầu rĩ đã bắt đầu nhen nhóm trong gia đình cô. Vì vậy, Thả Hỷ cố gắng nín nhịn, nhất quyết không chịu mở miệng.

“Anh ấy vẫn đeo chiếc đồng hồ đó.” Ngô Hoạch bỗng nói.

Thả Hỷ không tỏ vẻ chú ý lắm.

Ngô Hoạch giơ cánh tay của mình lên, chỉ cho Thả Hỷ xem mặt đồng hồ đeo phía trong lòng bàn tay. Dễ dàng nhận thấy rằng, đồng hồ của Triệu Vĩ Hàng và Ngô Hoạch là một cặp. “Chiếc đồng hồ này, mình đeo nó đã gần mười năm rồi. Những lúc đau lòng nhất cũng không nỡ bỏ nó đi.”

“Mình và Triệu Vĩ Hàng là bạn học hồi cấp ba, nhưng hồi đó, anh ấy dường như cũng không chú ý đến mình. Thật đấy, anh ấy là người không hay chú ý tới những việc vặt vãnh xung quanh. Khi đi học chỉ chú ý vào học, khi vui chơi thể thao thì chỉ tập trung làm sao để chiến thắng, không yêu đương, không quan tâm tới đám bạn gái xung quanh.”

“Ngay từ đầu, mình đã bị anh ấy hút hồn. Mặc dù Triệu Vĩ Hàng cũng giống như những bạn trai khác, đều ở độ tuổi chưa lớn hẳn và cũng chẳng còn bé nữa, nhưng khi đứng giữa các bạn khác, anh ấy luôn nổi trội hơn hẳn. Một lần, bọn họ chơi đá bóng, không may bóng bay thẳng vào người mình làm mình ngã ra đất. Mình bèn ôm đầu và ngồi lên quả bóng, nhất định không chịu trả quả bóng lại.” Ngô Hoạch bỗng nhoẻn miệng cười: “Lúc đó, mình cũng không biết rằng mình cũng là một nữ sinh rất ngang ngược.”

Thả Hỷ yên lặng lắng nghe, càng nghe càng thấy bị lôi cuốn. Hoá ra mỗi tuổi thanh xuân đều là một câu chuyện, cho dù không phải ai cũng nhớ đến nó.

“Sau đó, đám con trai đứng vây xung quanh mình, luôn miệng xin lỗi, chẳng bạn nào dám lấy lại quả bóng cả. Triệu Vĩ Hàng bỗng túm chặt cánh tay mình, kéo mình đứng lên, lấy chân đá quả bóng ra rồi buông tay mình xuống. Anh ấy chỉ đại vào một bạn bảo đưa mình tới trạm xá kiểm tra rồi tiếp tục chơi bóng, không hề nói với mình nửa tiếng.”

“Có thể cũng do anh ấy không thèm quan tâm, cũng chẳng thèm để ý tới mình, nhưng lại rất tỉ mỉ, chu đáo đã làm mình mê hoặc. Mình chỉ biết rằng, sau khi anh ta quay người đi chơi bóng, mình đã hạ quyết tâm phải chiếm lĩnh anh, không thể để anh tùy tiện bỏ mặc mình ở đó, không để cho anh ta dễ dàng quay lưng lại với mình.”


/30

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status