Tịch Ngưng đang ngồi dưới bậc thềm ở ven đường, chăm chú nhìn chiếc hộp nhỏ trên tay mà nghiềm ngẫm, đang trong lúc ngắm nghía thì từ con đường ở bên trong cánh cửa sắt đó loé lên trùm ánh sáng của đèn ô tô. Chú bảo vệ nhận ra đó là Đại thiếu gia nhà họ Thương liền ấn vào nút mở cổng, cánh cổng từ từ mở ra.
Khi nãy là do cô không để ý đến phía trong, khi cánh cửa được mở ra, bên trong giống như là một con đường khác, cô nhìn thì chỉ thấy mỗi con đường dài len lỏi những cây đèn chiếu sáng, con đường xây như một quốc lộ nhỏ, không lẽ đây là sân nhà học Thương anh sao?
Có một khu đất riêng xây đường lộ, đây là quá giàu rồi đi!
Đang trong lúc suy nghĩ thì bên cạnh vang lên tiếng bước chân, Tịch Ngưng đứng dậy rồi nhìn về hướng anh, vẩy tay với Thương Mộ Nghiêm.
Thương Mộ Nghiêm mặc một chiếc áo thun đen, bên ngoài mặc thêm một cái ác khoác đen, bên dưới là một chiếc quần thể theo đen, trên đầu đội mũ lưỡi chai, anh ngừng lại khẽ ngẩng đầu lên, trên gương mặt hắt lên một chút ánh sáng của đèn đường nhưng lại bị mũ lưỡi chai của anh che mất, trong bóng tối Thương Mộ Nghiêm lẳng lặng nhìn cô.
Sau đó anh lại cúi đầu xuống nhìn đường đi rồi bước tới chỗ cô.
Khi Thương Mộ Nghiêm đi tới, nụ cười trên môi cô càng tươi rói hơn.
Thương Mộ Nghiêm vẫn cúi thấp đầu, cô chỉ có thể thấy từ đầu mũi trở xuống, anh nói:’‘Thẻ sd anh để ở nhà cũ, ngày mai anh sẽ đưa nó cho em.’’
Tịch Ngưng không trả lời anh, ánh mắt cô chăm chú nhìn gương mặt bị mũi lưỡi chai che mất kia, như là cảm nhận được một chút gì đó bất thường từ anh, cô vươn cánh tay ra, kéo Thương Mộ Nghiêm lên một bước, ngay vị trí đèn đường rọi xuống.
Tròng mắt cô kinh ngạc mở to, mày cô nhíu lại, giọng nói trở nên nghiêm túc.
‘‘Anh Mộ Nghiêm, mặt anh sao thế?’’
Thương Mộ Nghiêm cúi đầu, trầm giọng đáp:’‘Không có gì.’’
Tịch Ngưng chỉ nhìn thấy vết máu còn ứa ở trên khoé môi anh, làn da Thương Mộ Nghiêm trắng nõn càng tương phản với vết máu đỏ kia, vừa nhìn đã làm tròng mắt cô thêm nhứt nhói, còn chưa kịp nhìn rõ cái gì thì Thương Mộ Nghiêm lại sải bước chân rời đi.
Đợi đến khi anh ngồi xuống chiếc ghế đá ở ven đường, Tịch Ngưng mới định thần lại nhìn hai bên đường rồi chạy nhanh qua lộ, đi tới chỗ Thương Mộ Nghiêm rồi ngồi xuống bên cạnh anh.
Cô nghiêm đầu cố gắng nhìn nét mặt anh:’‘Anh Mộ Nghiêm, có chuyện gì sao?’’
Đối phương vẫn im lặng.
Quanh thân anh toả ra một loại sát khí u ám yên tĩnh đến đáng sợ.
Anh trầm mặc mà chống hai khuỷu tay lên đầu gối mình, nửa gương mặt chôn trong bàn tay anh.
Cô nhói lòng, vội vàng đứng dậy khuỵ gối trước người anh, hạ bàn tay của anh xuống, cô lo lắng nhìn gương mặt vốn đẹp như tranh giờ lại xuất hiện không ít vết thương. Khi nhìn rõ mới thấy trên gò má anh cũng hiện lên vết bầm rõ ràng, trên trán còn có một vệt rách đã khô mài, cuối cùng là vết máu động lại ở khoé môi.
Cô đưa tay sờ lên mặt anh, đầu ngón tay hơi run nhẹ chạm vào vết thương, đôi mắt cô càng trở nên lấp lánh hơn, như có hơi nước bao phủ:’‘Vì sao không xử lý vết thương? Anh có uống thuốc gì chưa?’’
Thương Mộ Nghiêm không đáp, chỉ lắc đầu. Anh nắm chặt lấy bàn tay cô đang đặt trên má mình, nhìn cô trầm giọng nói:’‘Không phải chuyện lớn, vài hôm sẽ lành thôi.’’
Tịch Ngưng cau mày, tức giận nói:’‘Gương mặt này mà bị trầy một vết nhỏ thôi là chuyện lớn rồi!’’
Toàn thân anh thoáng cứng đờ, ngơ ngẩn nhìn nét mặt tức giận của cô.
Anh ngạc nhiên cũng không phải chuyện khác lạ gì, anh biết tính khí cô rất tốt, chuyện gì cũng thấy cô không tính toán mà ngược lại còn rất nhường nhịn, cũng chưa từng thấy qua nét mặt tức giận như thế này của cô.
Huống chi, là còn là tức giận vì anh.
Tịch Ngưng:’‘Nếu không xử lý vết thương, rất dễ bị…’’
Còn chưa nói hết câu cánh tay cô đã bị Thương Mộ Nghiêm túm chặt, kéo mạnh cô vào trong lòng mình, anh cúi người dựa đầu vào vai cô, ôm cô chặt trong lòng.
Tịch Ngưng hoảng hốt đến sững sờ, đến cả thở cũng không dám thở mạnh, cô bất ngờ vì cái ôm của anh, lại có chút cảm giác gì đó không tin đây là sự thật, cô chưa từng cảm nhận được mùi hương anh rõ ràng đến thế này. Bây giờ, toàn bộ khứu giác cô chỉ còn có mỗi mùi hương đặc trưng của anh.
Lực đạo của anh không nhỏ, sau khi hồi phục lại tinh thần thì từ phía sau lưng truyền đến chút cảm giác đau nhói, Tịch Ngưng thở dài một, dỗ nhẹ vào lưng anh như an ủi, dịu dàng hỏi:’‘Mộ Nghiêm, chúng ta đến bệnh viện xử lý vết thương nhá?’’
Thương Mộ Nghiêm vùi đầu vào cổ cô, không kháng cự cũng không đồng ý, chỉ là lực tay càng lúc càng siết chặt, bờ vai cô truyền tới một sức nặng kinh khủng, như thể anh đem toàn bộ trọng lực cơ thể đổ dồn vào vai cô vậy.
…
Cách chỗ họ ngồi không xa có một chiếc xe màu đen đắc tiền đang chậm rãi chạy tới, cửa sổ phía sau xe hạ xuống, một đôi mắt bảy phần giống với Thương Mộ Nghiêm lộ ra từ trong ô kính cửa sổ.
Tại Bệnh viện Nam Dương Quốc Tế.
Từ lúc bước vào trong bệnh viện Tịch Ngưng không rời anh một phút giây nào mà cùng anh tiến vào phòng bệnh riêng của bác sĩ để xử lý vết thương.
Khi cánh cửa đóng lại thì tiếng ồn bên ngoài cũng từ từ nhỏ lại, bác sĩ trung niên nhìn anh rồi lại đưa mắt nhìn nét mặt lo lắng của cô, sau đó thấm thuốc khử trùng nhìn anh:’‘Tuổi cô cậu thật nóng nảy, không hài lòng một chút là sử dụng đến nắm đấm.’’
Thương Mộ Nghiêm không giải thích gì, im lặng ngồi đó đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ông bác sĩ thấy tính cách Thương Mộ Nghiêm hệt như một tảng băng cũng không nhiều lời nữa, chuyên tâm mà làm công việc của mình.
Sau khi xử lý xong vết thương bác sĩ có viết ra một toa thuốc rồi đưa cho Tịch Ngưng:’‘Cháu gái, cháu cầm toa thuốc này rồi ra kia lấy thuốc đi nhá?’’
Tịch Ngưng nhận lấy toa thuốc, sau đó cảm ơn bác sĩ rồi dặn dò anh một hai câu lại vội vàng chạy đi.
Bác sĩ Trần thấy bộ dáng lo lắng này của cô mà khẽ bật cười:’‘Bạn gái của cậu trông rất lo lắng, sau này đừng khiến bản thân bị thương để cô bé nhỏ sợ hãi nữa.’’
‘’…’’ Thương Mộ Nghiêm liếc mắt hờ hững nhìn ông ta, không đáp lời ông ta nói.
Khi nãy là do cô không để ý đến phía trong, khi cánh cửa được mở ra, bên trong giống như là một con đường khác, cô nhìn thì chỉ thấy mỗi con đường dài len lỏi những cây đèn chiếu sáng, con đường xây như một quốc lộ nhỏ, không lẽ đây là sân nhà học Thương anh sao?
Có một khu đất riêng xây đường lộ, đây là quá giàu rồi đi!
Đang trong lúc suy nghĩ thì bên cạnh vang lên tiếng bước chân, Tịch Ngưng đứng dậy rồi nhìn về hướng anh, vẩy tay với Thương Mộ Nghiêm.
Thương Mộ Nghiêm mặc một chiếc áo thun đen, bên ngoài mặc thêm một cái ác khoác đen, bên dưới là một chiếc quần thể theo đen, trên đầu đội mũ lưỡi chai, anh ngừng lại khẽ ngẩng đầu lên, trên gương mặt hắt lên một chút ánh sáng của đèn đường nhưng lại bị mũ lưỡi chai của anh che mất, trong bóng tối Thương Mộ Nghiêm lẳng lặng nhìn cô.
Sau đó anh lại cúi đầu xuống nhìn đường đi rồi bước tới chỗ cô.
Khi Thương Mộ Nghiêm đi tới, nụ cười trên môi cô càng tươi rói hơn.
Thương Mộ Nghiêm vẫn cúi thấp đầu, cô chỉ có thể thấy từ đầu mũi trở xuống, anh nói:’‘Thẻ sd anh để ở nhà cũ, ngày mai anh sẽ đưa nó cho em.’’
Tịch Ngưng không trả lời anh, ánh mắt cô chăm chú nhìn gương mặt bị mũi lưỡi chai che mất kia, như là cảm nhận được một chút gì đó bất thường từ anh, cô vươn cánh tay ra, kéo Thương Mộ Nghiêm lên một bước, ngay vị trí đèn đường rọi xuống.
Tròng mắt cô kinh ngạc mở to, mày cô nhíu lại, giọng nói trở nên nghiêm túc.
‘‘Anh Mộ Nghiêm, mặt anh sao thế?’’
Thương Mộ Nghiêm cúi đầu, trầm giọng đáp:’‘Không có gì.’’
Tịch Ngưng chỉ nhìn thấy vết máu còn ứa ở trên khoé môi anh, làn da Thương Mộ Nghiêm trắng nõn càng tương phản với vết máu đỏ kia, vừa nhìn đã làm tròng mắt cô thêm nhứt nhói, còn chưa kịp nhìn rõ cái gì thì Thương Mộ Nghiêm lại sải bước chân rời đi.
Đợi đến khi anh ngồi xuống chiếc ghế đá ở ven đường, Tịch Ngưng mới định thần lại nhìn hai bên đường rồi chạy nhanh qua lộ, đi tới chỗ Thương Mộ Nghiêm rồi ngồi xuống bên cạnh anh.
Cô nghiêm đầu cố gắng nhìn nét mặt anh:’‘Anh Mộ Nghiêm, có chuyện gì sao?’’
Đối phương vẫn im lặng.
Quanh thân anh toả ra một loại sát khí u ám yên tĩnh đến đáng sợ.
Anh trầm mặc mà chống hai khuỷu tay lên đầu gối mình, nửa gương mặt chôn trong bàn tay anh.
Cô nhói lòng, vội vàng đứng dậy khuỵ gối trước người anh, hạ bàn tay của anh xuống, cô lo lắng nhìn gương mặt vốn đẹp như tranh giờ lại xuất hiện không ít vết thương. Khi nhìn rõ mới thấy trên gò má anh cũng hiện lên vết bầm rõ ràng, trên trán còn có một vệt rách đã khô mài, cuối cùng là vết máu động lại ở khoé môi.
Cô đưa tay sờ lên mặt anh, đầu ngón tay hơi run nhẹ chạm vào vết thương, đôi mắt cô càng trở nên lấp lánh hơn, như có hơi nước bao phủ:’‘Vì sao không xử lý vết thương? Anh có uống thuốc gì chưa?’’
Thương Mộ Nghiêm không đáp, chỉ lắc đầu. Anh nắm chặt lấy bàn tay cô đang đặt trên má mình, nhìn cô trầm giọng nói:’‘Không phải chuyện lớn, vài hôm sẽ lành thôi.’’
Tịch Ngưng cau mày, tức giận nói:’‘Gương mặt này mà bị trầy một vết nhỏ thôi là chuyện lớn rồi!’’
Toàn thân anh thoáng cứng đờ, ngơ ngẩn nhìn nét mặt tức giận của cô.
Anh ngạc nhiên cũng không phải chuyện khác lạ gì, anh biết tính khí cô rất tốt, chuyện gì cũng thấy cô không tính toán mà ngược lại còn rất nhường nhịn, cũng chưa từng thấy qua nét mặt tức giận như thế này của cô.
Huống chi, là còn là tức giận vì anh.
Tịch Ngưng:’‘Nếu không xử lý vết thương, rất dễ bị…’’
Còn chưa nói hết câu cánh tay cô đã bị Thương Mộ Nghiêm túm chặt, kéo mạnh cô vào trong lòng mình, anh cúi người dựa đầu vào vai cô, ôm cô chặt trong lòng.
Tịch Ngưng hoảng hốt đến sững sờ, đến cả thở cũng không dám thở mạnh, cô bất ngờ vì cái ôm của anh, lại có chút cảm giác gì đó không tin đây là sự thật, cô chưa từng cảm nhận được mùi hương anh rõ ràng đến thế này. Bây giờ, toàn bộ khứu giác cô chỉ còn có mỗi mùi hương đặc trưng của anh.
Lực đạo của anh không nhỏ, sau khi hồi phục lại tinh thần thì từ phía sau lưng truyền đến chút cảm giác đau nhói, Tịch Ngưng thở dài một, dỗ nhẹ vào lưng anh như an ủi, dịu dàng hỏi:’‘Mộ Nghiêm, chúng ta đến bệnh viện xử lý vết thương nhá?’’
Thương Mộ Nghiêm vùi đầu vào cổ cô, không kháng cự cũng không đồng ý, chỉ là lực tay càng lúc càng siết chặt, bờ vai cô truyền tới một sức nặng kinh khủng, như thể anh đem toàn bộ trọng lực cơ thể đổ dồn vào vai cô vậy.
…
Cách chỗ họ ngồi không xa có một chiếc xe màu đen đắc tiền đang chậm rãi chạy tới, cửa sổ phía sau xe hạ xuống, một đôi mắt bảy phần giống với Thương Mộ Nghiêm lộ ra từ trong ô kính cửa sổ.
Tại Bệnh viện Nam Dương Quốc Tế.
Từ lúc bước vào trong bệnh viện Tịch Ngưng không rời anh một phút giây nào mà cùng anh tiến vào phòng bệnh riêng của bác sĩ để xử lý vết thương.
Khi cánh cửa đóng lại thì tiếng ồn bên ngoài cũng từ từ nhỏ lại, bác sĩ trung niên nhìn anh rồi lại đưa mắt nhìn nét mặt lo lắng của cô, sau đó thấm thuốc khử trùng nhìn anh:’‘Tuổi cô cậu thật nóng nảy, không hài lòng một chút là sử dụng đến nắm đấm.’’
Thương Mộ Nghiêm không giải thích gì, im lặng ngồi đó đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ông bác sĩ thấy tính cách Thương Mộ Nghiêm hệt như một tảng băng cũng không nhiều lời nữa, chuyên tâm mà làm công việc của mình.
Sau khi xử lý xong vết thương bác sĩ có viết ra một toa thuốc rồi đưa cho Tịch Ngưng:’‘Cháu gái, cháu cầm toa thuốc này rồi ra kia lấy thuốc đi nhá?’’
Tịch Ngưng nhận lấy toa thuốc, sau đó cảm ơn bác sĩ rồi dặn dò anh một hai câu lại vội vàng chạy đi.
Bác sĩ Trần thấy bộ dáng lo lắng này của cô mà khẽ bật cười:’‘Bạn gái của cậu trông rất lo lắng, sau này đừng khiến bản thân bị thương để cô bé nhỏ sợ hãi nữa.’’
‘’…’’ Thương Mộ Nghiêm liếc mắt hờ hững nhìn ông ta, không đáp lời ông ta nói.
/72
|