Từ Giang Lâm ra đến ngoài biển phải mất ít nhất bốn tiếng ngồi xe, trong không gian nhỏ bé này Tịch Ngưng lại cảm nhận được rõ ràng từng hơi thở mạnh mẽ của người ngồi bên cạnh, khí chất lạnh lẽo cùng sự áp bức không thể xem nhẹ.
Tịch Ngưng đã ngồi cạnh anh không biết bao nhiêu lần, nhưng không hiểu lý do nào mà bây giờ lại ngột ngạt không dám thở mạnh, lúng túng, căng thẳng, hồi hộp cũng vô cùng nhạy bén cảm nhận được cánh tay anh cứ lúc có lúc không mà đụng vào cô.
…
Ngồi trong xe một khoảng thời gian lại thêm tiếng nhạc nhè nhẹ và mùi hương gỗ dễ ngửi làm đầu óc cô vô cùng thoải mái.
Bất giác tầm mắt bắt đầu trĩu nặng xuống.
Gục đầu dựa vào cánh cửa, từ từ thiếp đi.
Thương Mộ Nghiêm một lúc sau nhận ra Tịch Ngưng cứ giữ nguyên mãi một tư thế, trong bóng tối mập mờ và ánh sáng từ những cây cột đèn đường chiếu vào cả người anh cứ như là một cái bóng đen, phát hiện Tịch Ngưng đã ngủ say.
Hàng mi cô dưới ánh sáng đèn đường đổ xuống dưới mắt tạo thành một bóng đen yếu ớt, hàng mi cô rất dài, cong vuốt lại đen nhánh, chiếc mũi cao thanh thoát, hai gò má tinh tế xinh đẹp không tuỳ vết, ngoan ngoãn lại nhu thuận đến khiến người ta không thể không yêu thi hs.
Đột nhiên hàng mi Tịch Ngưng run rẩy một cái, toàn thân Thương Mộ Nghiêm cứng đờ như vừa làm chuyện xấu bị phát hiện, ánh mắt cô từ từ chuyển động mà mở mắt ra, ngơ ngác mà nhìn Thương Mộ Nghiêm.
Ngay lúc anh còn chưa biết sẽ nên làm thế nào thì cả người Tịch Ngưng đã nghiêng sang về bên trái, khó chịu vì tư thế ngủ không thoải mái vừa rồi, loay hoay tìm tư thế ngồi thật thoải mái rồi cả người đều dựa vào người anh, một bên thái dương cô dựa vào vai Thương Mộ Nghiêm, tiếp tục nhắm mắt lại.
Giữa ấn đường hiện ra sự thoải mái mà lại ngủ say.
Nội tâm Thương Mộ Nghiêm trở nên rối loạn, trong mắt hiện lên sự lúng túng khó phát hiện, đáy mắt anh hiện lên một chút cảm xúc khó lý giải, nhìn xuống cô gái dựa vào vai mình, hơi thở cô từ từ nhẹ nhàng tựa như lông vũ.
Ánh mắt anh sâu thẳm, lại không kháng cự mà đẩy cô ra, xoay đầu nhìn ra cửa sổ phía bên trái.
…
Khi đến cô mở mắt lần nữa thì xe đã dừng lại, trong xe chỉ còn có một mình Tịch Ngưng, cô mơ mơ màng màng nhìn ra bên ngoài, bất ngờ cánh cửa xe đột ngột mở ra, Tịch Ngưng giật mình mà tỉnh táo lại.
Sợ tới mức mà tim đập loạn lên.
Thương Mộ Nghiêm nhìn cô, trầm giọng nói:’‘Lên thôi.’’
Cô bình tĩnh lại, ấp úng nói:’‘À…vâng, em biết rồi.’’
Tịch Ngưng tìm được di động rồi cầm lên ra khỏi xe, đợi cô ra ngoài Thương Mộ Nghiêm liền trở tay đóng cửa xe lại.
Tịch Ngưng nâng mí mắt nhìn quanh đánh giá nơi này, trên đường đi Tịch Khương có nói nơi họ đến sẽ là khu nghỉ dưỡng cạnh bãi biển trong xanh, Tịch Ngưng mơ hồ nghe tiếng gió và tiếng sóng biển từ khắp nơi, nội tâm cô lại cao hứng cực kì.
Tất cả mọi người đã nhận rồi lên phòng của mình từ sớm, chỉ có cô và anh vẫn chưa nhận phòng mình, khi cô theo chân anh bước vào sâu khu nghỉ dưỡng, quả thật nó thật sự rất xa hoa và xinh đẹp.
Từ nhà xe bước ra mà sẽ dẫn đến một con đường, con đường ấy dẫn đến khuôn viên, chính giữa khuôn viên là một đài phun nước tự động rất lớn, diện tích của khuôn viên cũng rất rộng, sự trang trọng đều tràn ngập ra ngay trước mặt cô. Nhìn nó vừa hiện đại vừa công nghệ, cứ có cảm giác giống với một cung đình xoa hoa quyền quý.
Cô ngước lên nhìn những tầng nhà cao chót vót ở phía trên, âm thầm cảm thán một câu.
Thật sự rất xa hoa.
Vừa vào đến khu vực tiếp tân Tịch Ngưng thật sự phải cảm thán thêm một phen, sau đó cùng với Thương Mộ Nghiêm đi tới bàn tiếp tân.
Nhân viên phục vụ ngẩng đầu lên mỉm cười chuẩn mực, chưa kịp nói cái gì bỗng nụ cười trên môi đột nhiên cứng đờ, tròng mắt mở to kinh ngạc kèm chút kinh hãi mà nhìn Thương Mộ Nghiêm.
Thương Mộ Nghiêm đem căn cước để lên bàn, lạnh nhạt nói:’‘Phòng đã đặt trước, cho tôi hai phòng còn lại do người đặt là Tịch Khương.’’
Cô ta bàng hoàng tỉnh táo lại, hoảng loạn mở danh sách rồi đưa số phòng và hướng dẫn lối đi cho họ:’‘Quý…quý khách đi theo lối bên này ạ.’’
Thương Mộ Nghiêm liếc nhìn nhân viên phục vụ một cái, ngay khi cô ta tiếp nhận ánh mắt anh có chút khẩn trương, Thương Mộ Nghiêm bảo Tịch Ngưng đi đến thang máy đợi mình. Anh lạnh lùng nhìn nhân viên bàn tiếp tân, nhàn nhạt nói cái gì đó.
Tịch Ngưng không biết là anh cùng chị nhân viên đó nói gì, nhưng khi anh vừa xoay người rời đi thì chị ta lại gấp gáp cúi đầu xoay số gọi điện, bộ dạng không dám làm chậm trễ.
Tịch Ngưng nhìn chị ấy hồi lâu, lại trầm tư nhìn Thương Mộ Nghiêm bên cạnh.
Đến khi cả hai đã vào thang máy chuyên dụng thì người nhân viên bên cạnh nhìn đã nhìn từ đầu đến cuối khẽ hỏi:’‘Bộ cái cậu thiếu niên đó có gì nổi bật hả? Còn nữa, tại sao phòng 607 lại…’’
Chị nhân viên vẫn không giấu được sự sốt sắng trên mặt, cô ấy nhìn người bên cạnh rồi nhíu mày lại, mặt mày nghiêm túc cẩn thận nói:’‘Đó là Thương Đại Thiếu Gia, một trong ngũ gia tộc ở Thành Châu, cũng là…con trai của chủ tịch khu nghỉ dưỡng này.’’
Tịch Ngưng nhận chìa khóa phòng 607 từ trong tay anh, vừa quét màn hình ở cửa ‘‘lạch cạch’’ một cái cánh cửa đã dễ dàng mở ra.
Tịch Ngưng nhìn xung quanh tìm kiếm ổ công tắc, sau đó ấn mở lên.
Lạch cạch, lạch cạch…
Tịch Ngưng đột nhiên nhíu mày, mở đèn flash từ điện thoại di động.
Thương Mộ Nghiêm đứng ở ngoài phòng, nghiêng đầu khẽ hỏi:’‘Sao vậy?’’
Trên gương mặt cô hiện lên vẻ lúng túng và lo lắng, đi ra cửa nhìn anh:’‘Bị hư đèn hay sao rồi, em bật không được.’’
Nhìn biểu cảm của cô, anh suy nghĩ một lúc rồi giọng trầm trầm cất lên:’‘Không đèn ngủ được không?’’
Đôi con ngươi trong suốt cô vừa lánh lấp lại có sự sợ sệt, lắc đầu nhìn anh.
Thương Mộ Nghiêm:’‘Đây đã là phòng cuối cùng rồi.’’
Tịch Ngưng nhìn lại vào trong phòng lần nữa, trong lòng có chút rối loạn, tình huống tiến thoái lưỡng nan cô khong biết xử lý như thế nào, cô tắt đèn flash di động, mím môi rồi nói:’‘Vậy…để em thuê một chỗ khác cũng được.’’
‘‘Không đến chỗ mấy cô gái kia?’’
Tịch Ngưng lắc đầu:’‘Mấy chị đó thuê một phòng năm giường, không còn chỗ.’’
Gương mặt Thương Mộ Nghiêm đanh lại, khẽ hỏi:’‘Vậy ngủ cùng anh đi? Em trên giường, anh sẽ ở sofa.’’
Tịch Ngưng thử suy nghĩ một cái, xấu hổ mà từ chối ý tốt của anh:’‘Không ổn đâu ạ. Anh cũng đi đường xa rất mệt rồi, sofa không thoải mái đâu.’’
Cô nhìn gương mặt ngàn năm không đổi của anh hoàn toàn không nhận ra cái gì khác thường, đến cả lời nói mời cô ngủ cùng cũng tự nhiên đến không ngờ đến, lại như chỉ thuần khiết muốn giúp đỡ cô.
Cô cũng biết anh là có ý tốt, nhưng cũng không dám nhận.
Tịch Ngưng nghe nói nhóm Tịch Khương là nhóm nam hai phòng nhiều giường, nhét cả đóng con trai vào chung một phòng đó, cô lại càng không thể ở cùng.
Chỉ có cô và anh là mỗi người một phòng riêng.
Nhưng phòng cô lại là căn phòng hư đèn, hình như đến cả đường điện cũng có vấn đèn.
Tịch Ngưng lại không có cảm giác an toàn khi xung quanh đều là màn đêm đen kịt, cảm giác cứ như bị bóp nghẹt.
Xui xẻo hơn nữa đây lại là phòng cuối cùng còn trống.
Thương Mộ Nghiêm nhìn gương mặt lúng túng của cô, cứng ngắt nói:’‘Không sao. Đến phòng tôi đi.’’
Sau đó anh nhận balo từ trong tay cô, xoay người rời đi.
Có trời mới biết, đây lại là một cái bẫy tinh vi tới mức không ai có thể nhìn ra…để khiến chú thỏ nhỏ ngây thơ tự chui đầu vào rọ.
Chú thỏ con còn cảm động mà cho rằng con sói đó thật tốt.
Tịch Ngưng đã ngồi cạnh anh không biết bao nhiêu lần, nhưng không hiểu lý do nào mà bây giờ lại ngột ngạt không dám thở mạnh, lúng túng, căng thẳng, hồi hộp cũng vô cùng nhạy bén cảm nhận được cánh tay anh cứ lúc có lúc không mà đụng vào cô.
…
Ngồi trong xe một khoảng thời gian lại thêm tiếng nhạc nhè nhẹ và mùi hương gỗ dễ ngửi làm đầu óc cô vô cùng thoải mái.
Bất giác tầm mắt bắt đầu trĩu nặng xuống.
Gục đầu dựa vào cánh cửa, từ từ thiếp đi.
Thương Mộ Nghiêm một lúc sau nhận ra Tịch Ngưng cứ giữ nguyên mãi một tư thế, trong bóng tối mập mờ và ánh sáng từ những cây cột đèn đường chiếu vào cả người anh cứ như là một cái bóng đen, phát hiện Tịch Ngưng đã ngủ say.
Hàng mi cô dưới ánh sáng đèn đường đổ xuống dưới mắt tạo thành một bóng đen yếu ớt, hàng mi cô rất dài, cong vuốt lại đen nhánh, chiếc mũi cao thanh thoát, hai gò má tinh tế xinh đẹp không tuỳ vết, ngoan ngoãn lại nhu thuận đến khiến người ta không thể không yêu thi hs.
Đột nhiên hàng mi Tịch Ngưng run rẩy một cái, toàn thân Thương Mộ Nghiêm cứng đờ như vừa làm chuyện xấu bị phát hiện, ánh mắt cô từ từ chuyển động mà mở mắt ra, ngơ ngác mà nhìn Thương Mộ Nghiêm.
Ngay lúc anh còn chưa biết sẽ nên làm thế nào thì cả người Tịch Ngưng đã nghiêng sang về bên trái, khó chịu vì tư thế ngủ không thoải mái vừa rồi, loay hoay tìm tư thế ngồi thật thoải mái rồi cả người đều dựa vào người anh, một bên thái dương cô dựa vào vai Thương Mộ Nghiêm, tiếp tục nhắm mắt lại.
Giữa ấn đường hiện ra sự thoải mái mà lại ngủ say.
Nội tâm Thương Mộ Nghiêm trở nên rối loạn, trong mắt hiện lên sự lúng túng khó phát hiện, đáy mắt anh hiện lên một chút cảm xúc khó lý giải, nhìn xuống cô gái dựa vào vai mình, hơi thở cô từ từ nhẹ nhàng tựa như lông vũ.
Ánh mắt anh sâu thẳm, lại không kháng cự mà đẩy cô ra, xoay đầu nhìn ra cửa sổ phía bên trái.
…
Khi đến cô mở mắt lần nữa thì xe đã dừng lại, trong xe chỉ còn có một mình Tịch Ngưng, cô mơ mơ màng màng nhìn ra bên ngoài, bất ngờ cánh cửa xe đột ngột mở ra, Tịch Ngưng giật mình mà tỉnh táo lại.
Sợ tới mức mà tim đập loạn lên.
Thương Mộ Nghiêm nhìn cô, trầm giọng nói:’‘Lên thôi.’’
Cô bình tĩnh lại, ấp úng nói:’‘À…vâng, em biết rồi.’’
Tịch Ngưng tìm được di động rồi cầm lên ra khỏi xe, đợi cô ra ngoài Thương Mộ Nghiêm liền trở tay đóng cửa xe lại.
Tịch Ngưng nâng mí mắt nhìn quanh đánh giá nơi này, trên đường đi Tịch Khương có nói nơi họ đến sẽ là khu nghỉ dưỡng cạnh bãi biển trong xanh, Tịch Ngưng mơ hồ nghe tiếng gió và tiếng sóng biển từ khắp nơi, nội tâm cô lại cao hứng cực kì.
Tất cả mọi người đã nhận rồi lên phòng của mình từ sớm, chỉ có cô và anh vẫn chưa nhận phòng mình, khi cô theo chân anh bước vào sâu khu nghỉ dưỡng, quả thật nó thật sự rất xa hoa và xinh đẹp.
Từ nhà xe bước ra mà sẽ dẫn đến một con đường, con đường ấy dẫn đến khuôn viên, chính giữa khuôn viên là một đài phun nước tự động rất lớn, diện tích của khuôn viên cũng rất rộng, sự trang trọng đều tràn ngập ra ngay trước mặt cô. Nhìn nó vừa hiện đại vừa công nghệ, cứ có cảm giác giống với một cung đình xoa hoa quyền quý.
Cô ngước lên nhìn những tầng nhà cao chót vót ở phía trên, âm thầm cảm thán một câu.
Thật sự rất xa hoa.
Vừa vào đến khu vực tiếp tân Tịch Ngưng thật sự phải cảm thán thêm một phen, sau đó cùng với Thương Mộ Nghiêm đi tới bàn tiếp tân.
Nhân viên phục vụ ngẩng đầu lên mỉm cười chuẩn mực, chưa kịp nói cái gì bỗng nụ cười trên môi đột nhiên cứng đờ, tròng mắt mở to kinh ngạc kèm chút kinh hãi mà nhìn Thương Mộ Nghiêm.
Thương Mộ Nghiêm đem căn cước để lên bàn, lạnh nhạt nói:’‘Phòng đã đặt trước, cho tôi hai phòng còn lại do người đặt là Tịch Khương.’’
Cô ta bàng hoàng tỉnh táo lại, hoảng loạn mở danh sách rồi đưa số phòng và hướng dẫn lối đi cho họ:’‘Quý…quý khách đi theo lối bên này ạ.’’
Thương Mộ Nghiêm liếc nhìn nhân viên phục vụ một cái, ngay khi cô ta tiếp nhận ánh mắt anh có chút khẩn trương, Thương Mộ Nghiêm bảo Tịch Ngưng đi đến thang máy đợi mình. Anh lạnh lùng nhìn nhân viên bàn tiếp tân, nhàn nhạt nói cái gì đó.
Tịch Ngưng không biết là anh cùng chị nhân viên đó nói gì, nhưng khi anh vừa xoay người rời đi thì chị ta lại gấp gáp cúi đầu xoay số gọi điện, bộ dạng không dám làm chậm trễ.
Tịch Ngưng nhìn chị ấy hồi lâu, lại trầm tư nhìn Thương Mộ Nghiêm bên cạnh.
Đến khi cả hai đã vào thang máy chuyên dụng thì người nhân viên bên cạnh nhìn đã nhìn từ đầu đến cuối khẽ hỏi:’‘Bộ cái cậu thiếu niên đó có gì nổi bật hả? Còn nữa, tại sao phòng 607 lại…’’
Chị nhân viên vẫn không giấu được sự sốt sắng trên mặt, cô ấy nhìn người bên cạnh rồi nhíu mày lại, mặt mày nghiêm túc cẩn thận nói:’‘Đó là Thương Đại Thiếu Gia, một trong ngũ gia tộc ở Thành Châu, cũng là…con trai của chủ tịch khu nghỉ dưỡng này.’’
Tịch Ngưng nhận chìa khóa phòng 607 từ trong tay anh, vừa quét màn hình ở cửa ‘‘lạch cạch’’ một cái cánh cửa đã dễ dàng mở ra.
Tịch Ngưng nhìn xung quanh tìm kiếm ổ công tắc, sau đó ấn mở lên.
Lạch cạch, lạch cạch…
Tịch Ngưng đột nhiên nhíu mày, mở đèn flash từ điện thoại di động.
Thương Mộ Nghiêm đứng ở ngoài phòng, nghiêng đầu khẽ hỏi:’‘Sao vậy?’’
Trên gương mặt cô hiện lên vẻ lúng túng và lo lắng, đi ra cửa nhìn anh:’‘Bị hư đèn hay sao rồi, em bật không được.’’
Nhìn biểu cảm của cô, anh suy nghĩ một lúc rồi giọng trầm trầm cất lên:’‘Không đèn ngủ được không?’’
Đôi con ngươi trong suốt cô vừa lánh lấp lại có sự sợ sệt, lắc đầu nhìn anh.
Thương Mộ Nghiêm:’‘Đây đã là phòng cuối cùng rồi.’’
Tịch Ngưng nhìn lại vào trong phòng lần nữa, trong lòng có chút rối loạn, tình huống tiến thoái lưỡng nan cô khong biết xử lý như thế nào, cô tắt đèn flash di động, mím môi rồi nói:’‘Vậy…để em thuê một chỗ khác cũng được.’’
‘‘Không đến chỗ mấy cô gái kia?’’
Tịch Ngưng lắc đầu:’‘Mấy chị đó thuê một phòng năm giường, không còn chỗ.’’
Gương mặt Thương Mộ Nghiêm đanh lại, khẽ hỏi:’‘Vậy ngủ cùng anh đi? Em trên giường, anh sẽ ở sofa.’’
Tịch Ngưng thử suy nghĩ một cái, xấu hổ mà từ chối ý tốt của anh:’‘Không ổn đâu ạ. Anh cũng đi đường xa rất mệt rồi, sofa không thoải mái đâu.’’
Cô nhìn gương mặt ngàn năm không đổi của anh hoàn toàn không nhận ra cái gì khác thường, đến cả lời nói mời cô ngủ cùng cũng tự nhiên đến không ngờ đến, lại như chỉ thuần khiết muốn giúp đỡ cô.
Cô cũng biết anh là có ý tốt, nhưng cũng không dám nhận.
Tịch Ngưng nghe nói nhóm Tịch Khương là nhóm nam hai phòng nhiều giường, nhét cả đóng con trai vào chung một phòng đó, cô lại càng không thể ở cùng.
Chỉ có cô và anh là mỗi người một phòng riêng.
Nhưng phòng cô lại là căn phòng hư đèn, hình như đến cả đường điện cũng có vấn đèn.
Tịch Ngưng lại không có cảm giác an toàn khi xung quanh đều là màn đêm đen kịt, cảm giác cứ như bị bóp nghẹt.
Xui xẻo hơn nữa đây lại là phòng cuối cùng còn trống.
Thương Mộ Nghiêm nhìn gương mặt lúng túng của cô, cứng ngắt nói:’‘Không sao. Đến phòng tôi đi.’’
Sau đó anh nhận balo từ trong tay cô, xoay người rời đi.
Có trời mới biết, đây lại là một cái bẫy tinh vi tới mức không ai có thể nhìn ra…để khiến chú thỏ nhỏ ngây thơ tự chui đầu vào rọ.
Chú thỏ con còn cảm động mà cho rằng con sói đó thật tốt.
/72
|