Đến khi đứng trước cửa phòng thay đồ Tịch Ngưng đột nhiên đứng lại, đợi anh lấy đồ từ trong balo ra lại đưa balo sang cho cô. Nhìn cô rồi nói:’‘Đừng đi lung tung.’’
Tịch Ngưng nhìn anh, im lặng gật đầu.
Thời gian không quá lâu, Thương Mộ Nghiêm rất nhanh đã đi từ nhà vệ sinh ra bên ngoài, trên người còn phảng phất hơi nước vẫn còn bốc lên, đến cả hơi thở cũng tươi mát và thoải mái hơn rất nhiều.
Anh mặc trên người chiếc áo phôn và quần đen, mái tóc còn chưa sấy khô hoàn toàn mà tuỳ tiện xoã trước trán. Dáng người Thương Mộ Nghiêm rất cao, ngũ quan trên gương mặt lại có chiều sâu hơn người thường, chỉ cần mặc đơn giản một bộ đồ thôi đã trông anh rất đẹp trai rồi.
Gương mặt anh tuấn tú lại sạch sẽ, trên người mang theo hơi thở thiếu niên, có chút ngông cuồng, lại có chút gì đó chững chạc hơn tuổi thật.
Thương Mộ Nghiêm nhận balo từ trên tay cô, dẫn cô ra khỏi phòng thay đồ bằng cửa sau.
Khi ra đến cửa sau thì đó là một khu vườn với những hàng cây to lớn tán lá rộng, đi dưới không khí như thế mà lại hoà hợp đến bất ngờ. Giữa khoảng cách này…cả hai lại có chút cảm xúc gì đó ngượng ngùng cùng e thẹn.
Vài anh chị đều đi ngang qua nhìn đều nhận ra đó là Học Trưởng Thương của họ, lại còn đi cạnh một nữ sinh khác, trong lúc nhất thời ai cũng đều nghĩ cô là bạn gái của anh, bởi vì sẽ không có cô gái bình thường nào có thể có thể đứng gần anh với khoảng cách thế này.
Huống chi…ngay tầm nhìn cô không thể thấy. Ánh mắt của Thương Mộ Nghiêm nhìn cô không che giấu được sự dịu dàng trong đó.
[…]
Ra đến cổng trường Tịch Ngưng mới chợt nhớ ra một chuyện:’‘Anh Mộ Nghiêm…’’
Anh quay đầu liếc nhìn cô một cái.
Tịch Ngưng hỏi:’‘Anh không ăn uống cùng các anh ấy sao?’’
Anh im lặng một lúc, sau đó nhàn nhạt đáp:’‘Không.’’
Cô mím môi, cẩn thận nhìn anh, nhẹ hỏi:’‘Vậy còn anh Tần Quyết thì sao ạ?’’
Anh nhíu mày:’’…Em rất thân với cậu ta sao?’’
Tịch Ngưng nhìn anh, hoang mang lắc đầu:’‘Không có, em và anh Tần Quyết chỉ mới gặp hôm nay.’’
Anh cất giọng trầm lạnh:’‘Đã thế thì đừng gọi tên cậu ta.’’
Anh Tần Quyết…
Anh tự lầm bầm trong miệng.
Thật khó nghe.
Không biết lý do trong lòng là gì nhưng khi nghe cô mềm mại cất giọng gọi tên người khác trong lòng anh lại dâng lên một cảm giác khó chịu, bực bội.
Gương mặt anh chỉ hơi u ám một chút, sau đó lại đáp lời cô:’‘Cậu ta đã trở về rồi, em đừng quan tâm.’’
Cô khó hiểu:’‘Trở về? Trở về Thành Châu sao ạ?’’
Ánh mắt Thương Mộ Nghiêm sâu thẳm híp lại.
Tịch Ngưng nhạy bén phát hiện áp suất xung quanh như giảm xuống đột ngột, người cô khẽ run lên một cái, không biết làm cái gì sai nhưng bị ánh mắt sắc bén hung hăng của anh nhìn mà không dám nói năng gì.
‘‘Anh nói lần hai, em đừng quan tâm đến cậu ta.’’
Tịch Ngưng rất muốn hỏi tại sao, nhưng nhìn gương mặt tối sầm đó của anh lại nuốt chữ trong cổ họng xuống, gật đầu một cái.
Đằng sau chợt nghe thấy giọng nói gấp gáp của Tịch Khương. Tịch Ngưng quay đầu lại, đến khi anh ấy đứng trước mặt cô thì mới chịu dừng bước mà điều chỉnh lại hơi thở.
Sau khi bình tĩnh mới nhìn Thương Mộ Nghiêm:’‘Này, cậu không đi chơi cùng mọi người sao?’’
Thương Mộ Nghiêm lạnh nhạt nhìn Tịch Khương, lắc đầu thẳng thừng từ chối:’‘Không, tôi không thích.’’
Tịch Khương vốn đã chuẩn bị đủ số phòng cho mọi người, cuối cùng lại thiếu mất chuyện quan trọng là Mộ Nghiêm không thích tập tụ chỗ đông người. Khi ánh mắt anh ấy liếc qua Tịch Ngưng, chợt sáng bừng lên.
‘‘Ngưng Ngưng, có muốn đi biển cùng bọn anh sao?’’
Tịch Ngưng nghe từ “bọn anh” từ trong miệng anh trai nói thì trong lòng thêm sự bài xích. Lắc đầu từ chối.
Cô sẽ không đến nơi nào mà có quá nhiều con trai.
Nhưng khi ở cạnh Thương Mộ Nghiêm lại khác, từ ánh mắt sạch sẽ đó cô đã biết con người anh rất ngay thẳng và nghiêm túc.
Nên cô mới cảm nắng và yên tâm với mỗi mình anh.
Nhớ lại lúc như khi nhóm Phó Giao Hy đến dinh thự Tịch Gia chơi, Tịch Ngưng cũng chưa từng bước xuống nhà. Cũng giống như lúc bạn bè toàn nam giới anh đến nhà khi cô từ thành phố Di Hoa trở về cũng vậy.
Tịch Ngưng sẽ né tránh như phản xạ tự nhiên.
Trở lại hiện thực, Tịch Khương thấy cô từ chối liền dụ dỗ cô.
Nhìn cô cười một cái:’‘Yên tâm, ở đó còn có năm cô gái khác. Vả lại còn có anh và Tịch Khải ở đó, có muốn suy nghĩ lại không?’’
Tịch Ngưng im lặng một lúc.
Sau đó bình tĩnh nhìn anh trai:’‘Khi nào sẽ đi?’’
Đáy lòng Tịch Khương cao hứng lên rất nhiều, cười sáng lạn với cô:’‘Chiều, chiều nay! Đi trong hai ngày thôi sau đó sẽ trở về!’’
Tịch Ngưng nhìn anh trai, lại nhìn sang Thương Mộ Nghiêm đã không biết từ lúc nào mà nhìn mình chằm chằm lấy cô, cô bị ánh mắt anh làm cho doạ sợ một cái, sau đó lại gật đầu nhìn Tịch Khương.
Thương Mộ Nghiêm rũ mắt không biết là đang suy nghĩ cái gì, cầm di động lên gõ bàn phím một cái.
Cô nhìn bóng dáng của Tịch Khương đã đi xa, làn gió mát rượi thổi bay những sợi tóc ngắn của cô.
Tịch Ngưng hơi nghiêng đầu:’‘Anh không thích biển sao?’’
Anh tắt di động, chậm rãi “Ừ” một cái.
Cô cong môi với anh:’‘Còn em thì rất thích biển…’’ Ánh mắt cô chiếu ra một tầng lánh lấp cùng vui vẻ, cả gương mặt đều sáng bừng mà ngốc nghếch cười một cái, như có như không mà khó khăn nói:’‘Vì nó rất tự do, khi nhìn biển…em như thấy chính mình được tự do vậy.’’
Trong khoảng khắc ngắn ngủi đó Thương Mộ Nghiêm như có thể cảm nhận được nội tâm cô đối với biển có bao nhiêu phần yêu thích.
Tịch Ngưng nhìn anh, không biết nên nói như thế nào:’‘Anh…thật sự không đi biển sao?’’
Thương Mộ Nghiêm nhìn nét mặt bình tĩnh lại mong đợi của cô, tim anh như muốn nhũn ra.
Khẽ nói:’‘Có thể sẽ đi.’’
Tịch Ngưng nhìn anh, im lặng gật đầu.
Thời gian không quá lâu, Thương Mộ Nghiêm rất nhanh đã đi từ nhà vệ sinh ra bên ngoài, trên người còn phảng phất hơi nước vẫn còn bốc lên, đến cả hơi thở cũng tươi mát và thoải mái hơn rất nhiều.
Anh mặc trên người chiếc áo phôn và quần đen, mái tóc còn chưa sấy khô hoàn toàn mà tuỳ tiện xoã trước trán. Dáng người Thương Mộ Nghiêm rất cao, ngũ quan trên gương mặt lại có chiều sâu hơn người thường, chỉ cần mặc đơn giản một bộ đồ thôi đã trông anh rất đẹp trai rồi.
Gương mặt anh tuấn tú lại sạch sẽ, trên người mang theo hơi thở thiếu niên, có chút ngông cuồng, lại có chút gì đó chững chạc hơn tuổi thật.
Thương Mộ Nghiêm nhận balo từ trên tay cô, dẫn cô ra khỏi phòng thay đồ bằng cửa sau.
Khi ra đến cửa sau thì đó là một khu vườn với những hàng cây to lớn tán lá rộng, đi dưới không khí như thế mà lại hoà hợp đến bất ngờ. Giữa khoảng cách này…cả hai lại có chút cảm xúc gì đó ngượng ngùng cùng e thẹn.
Vài anh chị đều đi ngang qua nhìn đều nhận ra đó là Học Trưởng Thương của họ, lại còn đi cạnh một nữ sinh khác, trong lúc nhất thời ai cũng đều nghĩ cô là bạn gái của anh, bởi vì sẽ không có cô gái bình thường nào có thể có thể đứng gần anh với khoảng cách thế này.
Huống chi…ngay tầm nhìn cô không thể thấy. Ánh mắt của Thương Mộ Nghiêm nhìn cô không che giấu được sự dịu dàng trong đó.
[…]
Ra đến cổng trường Tịch Ngưng mới chợt nhớ ra một chuyện:’‘Anh Mộ Nghiêm…’’
Anh quay đầu liếc nhìn cô một cái.
Tịch Ngưng hỏi:’‘Anh không ăn uống cùng các anh ấy sao?’’
Anh im lặng một lúc, sau đó nhàn nhạt đáp:’‘Không.’’
Cô mím môi, cẩn thận nhìn anh, nhẹ hỏi:’‘Vậy còn anh Tần Quyết thì sao ạ?’’
Anh nhíu mày:’’…Em rất thân với cậu ta sao?’’
Tịch Ngưng nhìn anh, hoang mang lắc đầu:’‘Không có, em và anh Tần Quyết chỉ mới gặp hôm nay.’’
Anh cất giọng trầm lạnh:’‘Đã thế thì đừng gọi tên cậu ta.’’
Anh Tần Quyết…
Anh tự lầm bầm trong miệng.
Thật khó nghe.
Không biết lý do trong lòng là gì nhưng khi nghe cô mềm mại cất giọng gọi tên người khác trong lòng anh lại dâng lên một cảm giác khó chịu, bực bội.
Gương mặt anh chỉ hơi u ám một chút, sau đó lại đáp lời cô:’‘Cậu ta đã trở về rồi, em đừng quan tâm.’’
Cô khó hiểu:’‘Trở về? Trở về Thành Châu sao ạ?’’
Ánh mắt Thương Mộ Nghiêm sâu thẳm híp lại.
Tịch Ngưng nhạy bén phát hiện áp suất xung quanh như giảm xuống đột ngột, người cô khẽ run lên một cái, không biết làm cái gì sai nhưng bị ánh mắt sắc bén hung hăng của anh nhìn mà không dám nói năng gì.
‘‘Anh nói lần hai, em đừng quan tâm đến cậu ta.’’
Tịch Ngưng rất muốn hỏi tại sao, nhưng nhìn gương mặt tối sầm đó của anh lại nuốt chữ trong cổ họng xuống, gật đầu một cái.
Đằng sau chợt nghe thấy giọng nói gấp gáp của Tịch Khương. Tịch Ngưng quay đầu lại, đến khi anh ấy đứng trước mặt cô thì mới chịu dừng bước mà điều chỉnh lại hơi thở.
Sau khi bình tĩnh mới nhìn Thương Mộ Nghiêm:’‘Này, cậu không đi chơi cùng mọi người sao?’’
Thương Mộ Nghiêm lạnh nhạt nhìn Tịch Khương, lắc đầu thẳng thừng từ chối:’‘Không, tôi không thích.’’
Tịch Khương vốn đã chuẩn bị đủ số phòng cho mọi người, cuối cùng lại thiếu mất chuyện quan trọng là Mộ Nghiêm không thích tập tụ chỗ đông người. Khi ánh mắt anh ấy liếc qua Tịch Ngưng, chợt sáng bừng lên.
‘‘Ngưng Ngưng, có muốn đi biển cùng bọn anh sao?’’
Tịch Ngưng nghe từ “bọn anh” từ trong miệng anh trai nói thì trong lòng thêm sự bài xích. Lắc đầu từ chối.
Cô sẽ không đến nơi nào mà có quá nhiều con trai.
Nhưng khi ở cạnh Thương Mộ Nghiêm lại khác, từ ánh mắt sạch sẽ đó cô đã biết con người anh rất ngay thẳng và nghiêm túc.
Nên cô mới cảm nắng và yên tâm với mỗi mình anh.
Nhớ lại lúc như khi nhóm Phó Giao Hy đến dinh thự Tịch Gia chơi, Tịch Ngưng cũng chưa từng bước xuống nhà. Cũng giống như lúc bạn bè toàn nam giới anh đến nhà khi cô từ thành phố Di Hoa trở về cũng vậy.
Tịch Ngưng sẽ né tránh như phản xạ tự nhiên.
Trở lại hiện thực, Tịch Khương thấy cô từ chối liền dụ dỗ cô.
Nhìn cô cười một cái:’‘Yên tâm, ở đó còn có năm cô gái khác. Vả lại còn có anh và Tịch Khải ở đó, có muốn suy nghĩ lại không?’’
Tịch Ngưng im lặng một lúc.
Sau đó bình tĩnh nhìn anh trai:’‘Khi nào sẽ đi?’’
Đáy lòng Tịch Khương cao hứng lên rất nhiều, cười sáng lạn với cô:’‘Chiều, chiều nay! Đi trong hai ngày thôi sau đó sẽ trở về!’’
Tịch Ngưng nhìn anh trai, lại nhìn sang Thương Mộ Nghiêm đã không biết từ lúc nào mà nhìn mình chằm chằm lấy cô, cô bị ánh mắt anh làm cho doạ sợ một cái, sau đó lại gật đầu nhìn Tịch Khương.
Thương Mộ Nghiêm rũ mắt không biết là đang suy nghĩ cái gì, cầm di động lên gõ bàn phím một cái.
Cô nhìn bóng dáng của Tịch Khương đã đi xa, làn gió mát rượi thổi bay những sợi tóc ngắn của cô.
Tịch Ngưng hơi nghiêng đầu:’‘Anh không thích biển sao?’’
Anh tắt di động, chậm rãi “Ừ” một cái.
Cô cong môi với anh:’‘Còn em thì rất thích biển…’’ Ánh mắt cô chiếu ra một tầng lánh lấp cùng vui vẻ, cả gương mặt đều sáng bừng mà ngốc nghếch cười một cái, như có như không mà khó khăn nói:’‘Vì nó rất tự do, khi nhìn biển…em như thấy chính mình được tự do vậy.’’
Trong khoảng khắc ngắn ngủi đó Thương Mộ Nghiêm như có thể cảm nhận được nội tâm cô đối với biển có bao nhiêu phần yêu thích.
Tịch Ngưng nhìn anh, không biết nên nói như thế nào:’‘Anh…thật sự không đi biển sao?’’
Thương Mộ Nghiêm nhìn nét mặt bình tĩnh lại mong đợi của cô, tim anh như muốn nhũn ra.
Khẽ nói:’‘Có thể sẽ đi.’’
/72
|