Cô cúi đầu, dùng di động nhắn một tin nhắn cho Tịch Khương:[Anh trai, bạn cùng phòng KTX của anh có chung ngành với anh không?]
Tin nhắn vừa gửi đi một lát sau thì Tịch Khương cũng đã trả lời.
Tịch Khương:[Có, chỉ có Mộ Nghiêm là chung ngành Kinh Tế với anh, Trịnh Uân thì theo ngành Luật, còn Phó Giao Hi lại theo học ngành IT]
Tịch Ngưng:[Có thể cho em xin lịch lên lớp của anh không?]
Tịch Khương:[Em lại muốn làm gì?]
Tịch Ngưng:[Muốn gặp anh thì em sẽ loại trừ những ngày anh lên lớp.]
Không một chút nghi ngờ, Tịch Khương cao hứng đã gửi cho cô thời khoá biểu của mình, kèm theo đó là sơ đồ của toàn bộ khuôn viên Đại Học A, anh nhắn thêm:[Đến thì bảo anh ra đón]
Tịch Ngưng nhìn lịch học trên màn hình, lại nhìn tiết lên lớp của anh trai Tịch Khương, đôi mắt nhiễm ý cười, rất hài lòng gõ bàn phím:[Được.]
Tịch Ngưng tắt di động, nhìn Ngôn Cẩm Vy đang chép bài bên cạnh, cô nghiêng mình về phía cô ấy, Cẩm Vy ngừng động tác ghi chép lại, mùi hương từng cơ thể Tịch Ngưng nhè nhẹ thoang thoảng nơi đầu mũi Cẩm Vy.
Cẩm Vy nhìn cô, nín thở hỏi:''Sao thế?''
Tịch Ngưng nhìn cô ấy:''Sau giờ ra chơi tớ sẽ không về lớp, cô có hỏi thì cứ bảo rằng tớ vắng nhá.''
Ngô Cẩm Vy gật đầu:''Nhưng cậu vẫn phải chép bài đầy đủ.''
Tịch Ngưng cười nhẹ:''Một lát cho tớ mượn chụp lại, trở về tớ liền viết.''
Giữa trưa, Tịch Ngưng đi vào trường đại học A.
Cô mặc trên người áo phông đen quần bò tối màu, dựa theo sơ đồ đường đi mà đi vào một ra rẽ khác.
Dáng vẻ tự nhiên thoải mái, không ai sẽ nghĩ cô lại là người từ trường Trung học bước vào đây.
…
Bây giờ đã vào đông, ánh nắng của mặt trời vào lúc giữa trưa lại như lò sưởi ấm trong trời đông lạnh giá.
Trong lúc những sinh viên vẫn còn tập tụ ăn uống vui chơi vì chưa thoát được khỏi ngày lễ Quốc Khánh, thì Thương Mộ Nghiêm đã bắt đầu sửa bài thuyết trình của nhóm, anh nghiêm túc đọc hai bản thuyết trình, cẩn thận tìm lỗi sai rồi sửa lại tất cả, cuối cùng là sẽ để nhóm chọn một trong hai.
Mặt mày anh nghiêm nghị, tấm lưng thon gầy to lớn, mặc áo phông đen và quần Jean thoải mái, cúi đầu tập trung làm bài mà không để ý đến người đứng trước mặt mình.
Đến khi Thương Mộ Nghiêm nhìn thấy một bóng dáng nữ sinh được phản chiếu xuống bàn đá tròn thì chân mày bực bội cau lại, đôi tay thon dài lộ rõ khớp xương tháo cặp kính trên mắt mình xuống, cử chỉ tao nhã lại khong gấp gáp, ánh mắt Thương Mộ Nghiêm nhàn nhạt nhìn lên.
Vừa nhìn, gương mặt anh tuy vẫn vô cảm nhưng trong mắt có chút kinh ngạc, anh cất giọng nhàn nhạt xa cách:''Đến đây làm gì?''
Tịch Ngưng đặt balo xuống, ngồi xuống đối diện Thương Mộ Nghiêm, cô đặt hai tay lên bàn, cười nhẹ với anh:''Em tới tìm anh trai. Anh biết Tịch Khương ở đâu không?''
Anh rũ mi xuống hình, thản nhiên đáp:''Không.''
Tịch Ngưng nhìn những bản thuyết trình được in ra rồi lại bị nét chữ nghiêm nghị dứt khoát của ai đó viết đè lên. Cô trong mắt không giấu nổi sự ngưỡng mộ trong ánh mắt, thật lòng khen:''Chăm chỉ thật đấy.''
''Đúng rồi anh Mộ Nghiêm, anh ăn cơm trưa chưa?''
Thương Mộ Nghiêm như không nghe thấy, chỉ tập trung xem lại giấy tờ rồi xếp nó theo trình tự, mở balo đặt vào, xách balo đen lên rời đi.
Đến cả ánh mắt cũng không nhìn cô lấy một cái.
Tịch Ngưng nhìn bóng lưng lạnh lùng dứt khoát đó, trong lòng tức đến bật cười, cô cũng đeo balo lên vai rồi chạy theo anh.
Cả hai không ai nói với nhau câu gì, cô không nói, anh thì lại càng không hỏi, đi trên con đường lát đá dẫn đến vườn hoa, Tịch Ngưng không giấu được mà trầm trồ vẻ đẹp của những loài hoa được trồng ở đây.
Có nhiều loại hoa đủ màu sắc, mùa đông tuyết rơi xuống nhưng không quá lạnh, lớp tuyết mỏng đã bị ánh nắng làm cho tan chảy ra không ý, nhiều nơi đã có thể thấy được màu sắc của hoa, chuyển động theo từng tiết tấu của làn gió.
Tịch Ngưng bất tri bất giác nhìn về con đường mình đi, thấy Thương Mộ Nghiêm đã bỏ xa mình một đoạn khá xa. Tịch Ngưng dùng di động chụp lại tấm ảnh ở vườn hoa đó, đôi chân tăng tốc độ mà đuổi theo Thương Mộ Nghiêm.
Cô không biết Thương Mộ Nghiêm đi đâu, xung quanh không ít đàn chị sinh viên nhìn chăm chú Tịch Ngưng rồi bắt đầu thảo luận, cô không hiểu cái gì, nhíu mày dùng di động làm gương xem lại gương mặt mình.
Không phát hiện có điểm nào khác thường, thế họ thảo luận cái gì về cô?
Cô không để ý tới phía trước, đâm sầm vào tấm lưng của Thương Mộ Nghiêm một cái, ''Úi!''
Tịch Ngưng choáng váng lùi về phía sau, nơi đầu mũi vẫn còn chút mùi hương thanh mát sạch sẽ, hơi ấm vừa chạm vào khiến tim cô đập loạn lên, vừa xoa xoa trán lại ngước lên nhìn vào ánh mắt tĩnh lặng của anh, không biết là đang nhìn cô về cái gì, nhưng cô cảm thấy trong mắt anh có chút phức tạp không thể hiểu được.
Dưới ánh nắng, màu tóc đỏ rượu vang của cô trong vô cùng hút mắt, Tịch Ngưng cúi đầu nhìn đuôi tóc của mình, nghi hoặc hỏi:''Thật ra trường cũ không có cấm học sinh nhuộm, chỉ cần ăn mặc đơn giản lịch sự thì còn lại đều được.''
Thương Mộ Nghiêm liếc nhìn cô, yết hầu chuyển động lên xuống, anh nhìn cô, ánh mắt kiên định:''Đừng theo tôi.''
Tịch Ngưng đút hai tay vào túi áo khoác, sau đó lại khẽ xì một tiếng khinh thường, cáu kỉnh nói:''Anh cũng không phải bạn trai em, quản nhiều thế làm gì?''
Tin nhắn vừa gửi đi một lát sau thì Tịch Khương cũng đã trả lời.
Tịch Khương:[Có, chỉ có Mộ Nghiêm là chung ngành Kinh Tế với anh, Trịnh Uân thì theo ngành Luật, còn Phó Giao Hi lại theo học ngành IT]
Tịch Ngưng:[Có thể cho em xin lịch lên lớp của anh không?]
Tịch Khương:[Em lại muốn làm gì?]
Tịch Ngưng:[Muốn gặp anh thì em sẽ loại trừ những ngày anh lên lớp.]
Không một chút nghi ngờ, Tịch Khương cao hứng đã gửi cho cô thời khoá biểu của mình, kèm theo đó là sơ đồ của toàn bộ khuôn viên Đại Học A, anh nhắn thêm:[Đến thì bảo anh ra đón]
Tịch Ngưng nhìn lịch học trên màn hình, lại nhìn tiết lên lớp của anh trai Tịch Khương, đôi mắt nhiễm ý cười, rất hài lòng gõ bàn phím:[Được.]
Tịch Ngưng tắt di động, nhìn Ngôn Cẩm Vy đang chép bài bên cạnh, cô nghiêng mình về phía cô ấy, Cẩm Vy ngừng động tác ghi chép lại, mùi hương từng cơ thể Tịch Ngưng nhè nhẹ thoang thoảng nơi đầu mũi Cẩm Vy.
Cẩm Vy nhìn cô, nín thở hỏi:''Sao thế?''
Tịch Ngưng nhìn cô ấy:''Sau giờ ra chơi tớ sẽ không về lớp, cô có hỏi thì cứ bảo rằng tớ vắng nhá.''
Ngô Cẩm Vy gật đầu:''Nhưng cậu vẫn phải chép bài đầy đủ.''
Tịch Ngưng cười nhẹ:''Một lát cho tớ mượn chụp lại, trở về tớ liền viết.''
Giữa trưa, Tịch Ngưng đi vào trường đại học A.
Cô mặc trên người áo phông đen quần bò tối màu, dựa theo sơ đồ đường đi mà đi vào một ra rẽ khác.
Dáng vẻ tự nhiên thoải mái, không ai sẽ nghĩ cô lại là người từ trường Trung học bước vào đây.
…
Bây giờ đã vào đông, ánh nắng của mặt trời vào lúc giữa trưa lại như lò sưởi ấm trong trời đông lạnh giá.
Trong lúc những sinh viên vẫn còn tập tụ ăn uống vui chơi vì chưa thoát được khỏi ngày lễ Quốc Khánh, thì Thương Mộ Nghiêm đã bắt đầu sửa bài thuyết trình của nhóm, anh nghiêm túc đọc hai bản thuyết trình, cẩn thận tìm lỗi sai rồi sửa lại tất cả, cuối cùng là sẽ để nhóm chọn một trong hai.
Mặt mày anh nghiêm nghị, tấm lưng thon gầy to lớn, mặc áo phông đen và quần Jean thoải mái, cúi đầu tập trung làm bài mà không để ý đến người đứng trước mặt mình.
Đến khi Thương Mộ Nghiêm nhìn thấy một bóng dáng nữ sinh được phản chiếu xuống bàn đá tròn thì chân mày bực bội cau lại, đôi tay thon dài lộ rõ khớp xương tháo cặp kính trên mắt mình xuống, cử chỉ tao nhã lại khong gấp gáp, ánh mắt Thương Mộ Nghiêm nhàn nhạt nhìn lên.
Vừa nhìn, gương mặt anh tuy vẫn vô cảm nhưng trong mắt có chút kinh ngạc, anh cất giọng nhàn nhạt xa cách:''Đến đây làm gì?''
Tịch Ngưng đặt balo xuống, ngồi xuống đối diện Thương Mộ Nghiêm, cô đặt hai tay lên bàn, cười nhẹ với anh:''Em tới tìm anh trai. Anh biết Tịch Khương ở đâu không?''
Anh rũ mi xuống hình, thản nhiên đáp:''Không.''
Tịch Ngưng nhìn những bản thuyết trình được in ra rồi lại bị nét chữ nghiêm nghị dứt khoát của ai đó viết đè lên. Cô trong mắt không giấu nổi sự ngưỡng mộ trong ánh mắt, thật lòng khen:''Chăm chỉ thật đấy.''
''Đúng rồi anh Mộ Nghiêm, anh ăn cơm trưa chưa?''
Thương Mộ Nghiêm như không nghe thấy, chỉ tập trung xem lại giấy tờ rồi xếp nó theo trình tự, mở balo đặt vào, xách balo đen lên rời đi.
Đến cả ánh mắt cũng không nhìn cô lấy một cái.
Tịch Ngưng nhìn bóng lưng lạnh lùng dứt khoát đó, trong lòng tức đến bật cười, cô cũng đeo balo lên vai rồi chạy theo anh.
Cả hai không ai nói với nhau câu gì, cô không nói, anh thì lại càng không hỏi, đi trên con đường lát đá dẫn đến vườn hoa, Tịch Ngưng không giấu được mà trầm trồ vẻ đẹp của những loài hoa được trồng ở đây.
Có nhiều loại hoa đủ màu sắc, mùa đông tuyết rơi xuống nhưng không quá lạnh, lớp tuyết mỏng đã bị ánh nắng làm cho tan chảy ra không ý, nhiều nơi đã có thể thấy được màu sắc của hoa, chuyển động theo từng tiết tấu của làn gió.
Tịch Ngưng bất tri bất giác nhìn về con đường mình đi, thấy Thương Mộ Nghiêm đã bỏ xa mình một đoạn khá xa. Tịch Ngưng dùng di động chụp lại tấm ảnh ở vườn hoa đó, đôi chân tăng tốc độ mà đuổi theo Thương Mộ Nghiêm.
Cô không biết Thương Mộ Nghiêm đi đâu, xung quanh không ít đàn chị sinh viên nhìn chăm chú Tịch Ngưng rồi bắt đầu thảo luận, cô không hiểu cái gì, nhíu mày dùng di động làm gương xem lại gương mặt mình.
Không phát hiện có điểm nào khác thường, thế họ thảo luận cái gì về cô?
Cô không để ý tới phía trước, đâm sầm vào tấm lưng của Thương Mộ Nghiêm một cái, ''Úi!''
Tịch Ngưng choáng váng lùi về phía sau, nơi đầu mũi vẫn còn chút mùi hương thanh mát sạch sẽ, hơi ấm vừa chạm vào khiến tim cô đập loạn lên, vừa xoa xoa trán lại ngước lên nhìn vào ánh mắt tĩnh lặng của anh, không biết là đang nhìn cô về cái gì, nhưng cô cảm thấy trong mắt anh có chút phức tạp không thể hiểu được.
Dưới ánh nắng, màu tóc đỏ rượu vang của cô trong vô cùng hút mắt, Tịch Ngưng cúi đầu nhìn đuôi tóc của mình, nghi hoặc hỏi:''Thật ra trường cũ không có cấm học sinh nhuộm, chỉ cần ăn mặc đơn giản lịch sự thì còn lại đều được.''
Thương Mộ Nghiêm liếc nhìn cô, yết hầu chuyển động lên xuống, anh nhìn cô, ánh mắt kiên định:''Đừng theo tôi.''
Tịch Ngưng đút hai tay vào túi áo khoác, sau đó lại khẽ xì một tiếng khinh thường, cáu kỉnh nói:''Anh cũng không phải bạn trai em, quản nhiều thế làm gì?''
/72
|