Thế mà ở trước mặt anh vẽ tranh tặng người con trai khác?
Còn hỏi ý kiến của anh. Xem anh là thánh nhân sao?
Vài phút sau anh đem ra một ly nước ép cam khác cho cô. Cô dừng động tác tô màu cho bức tranh, nhìn ánh mắt ảm đạm u ám anh mà nhíu mày hỏi:’‘Anh sao thế?’’
Thương Mộ Nghiêm nhìn cô, hồi lâu sau cũng không thèm trả lời, cứ thế mà nhìn chằm chằm cô.
Tịch Ngưng bị ánh mắt anh làm cho rùng mình một cái, cảm nhận không khí xung quanh đang mát mẻ lại đột nhiên quái đản mà lạnh dần đi.
Cô quan tâm đưa tay đặt lên vai anh muốn hỏi anh vài câu, anh lại nhích người sang chỗ khác không cho cô chạm vào người anh.
Nhàn nhạt nói.
‘‘Lo mà vẽ đi.’’ Ánh mắt anh sắc bén liếc cô.
Tịch Ngưng chắn chắc đã có cái gì đó vừa xảy ra mà mình không biết, bỏ bức tranh trong tay xuống, nhìn gương mặt anh rồi mềm mại hỏi:’‘Anh sao thế? Khó chịu ở đâu sao?’’
‘‘Không.’’
‘‘Thế làm sao vậy?’’
‘‘Không vì sao.’’
Hỏi mãi anh cũng không nói, đến cả một cái nhìn anh cũng chẳng thèm nhìn cô. Tịch Ngưng đột nhiên hỏi:’‘Anh Mộ Nghiêm thích kiểu người thế nào?’’
Ánh mắt anh ngay lúc này mới sắc bén nhìn cô, trầm lạnh phun ra vài câu:’‘Tóc dài, mắt nhỏ, mặt tròn. Tính cách thì hung dữ, phải học kém một chút, nhất là phải cao!’’
Anh lại nhìn vào mắt cô:’‘Không có tóc mái là tốt nhất.’’
Tịch Ngưng bất giác giật mình, trở nên lúng túng nhìn anh.
Tất cả những điều anh vừa nói, không có cái nào là ăn khớp với cô cả.
Chỉ có điểm giống duy nhất là trước đó tóc cô để dài thôi, nhưng mà bây giờ cô lại cắt ngắn rồi.
Đúng rồi!
Tịch Ngưng như tỉnh táo lại.
Có phải anh vì thấy cô cắt tóc ngắn không đúng kiểu người anh thích mà lại ghét bỏ cô không?
Tịch Ngưng đáng thương nhìn anh, thở dài một cái. Không phải nói chuyện nặng lời với cô là không có nguyên do…
Cô yếu ớt hỏi:’‘Không có ngoại lệ sao?’’
Thương Mộ Nghiêm nhìn cô, gầm giọng:’‘Không!’’
Trái tim Tịch Ngưng như muốn nhảy ra ngoài, anh kích động tới mức như thế luôn sao?
Vì câu nói đó mà suốt mấy ngày liền Tịch Ngưng không dám tìm gặp anh, sợ vừa gặp anh lại nói bóng nói gió ghét bỏ cô,
Vào một buổi nào đó của tháng Năm, trường đại học A và đại học Duy Thành tổ chức một cuộc thi bóng rổ đấu giao lưu giữa hai trường.
Nơi tổ chức là tại sân thi đấu của đại học A.
Tịch Khương sau đó cũng có nói với cô về chuyện này, tầm giờ chiều sẽ mặt đồ thể thao ra khỏi nhà, trở về thì trên người toàn là mồ hôi ướt đẫm cả áo.
Cô tình cờ nghe được cả anh trai và Thương Mộ Nghiêm đều sẽ tham gia.
Cô khi nghe xong gương mặt cũng không biến đổi gì, chỉ là…có chút mất mát.
Anh ấy thế mà lại không nói gì với cô.
Đêm hôm sinh nhật, cô vì bị vướng phải bài kiểm tra tháng bù mà trở về rất muộn, tầm hơn chín giờ cô mới ra khỏi trường.
Chín giờ tối gió về đêm rất buốt, mái tóc ngắn cô tung bay tán loạn, nhìn lên dãy lớp học của khối mười hai vẫn còn sáng bưng đèn, trong lòng không tự chủ mà suy nghĩ về năm học kế tiếp của mình.
Trong bụng có chút đói, Tịch Ngưng định ra khỏi trường sẽ ghé vào một hàng quán nào ăn lót dạ, nhưng vừa mới bước tới cổng trường thì ánh mắt cô chợt thấy một thân ảnh cao ráo quen thuộc.
Bước chân cũng vì thế mà ngừng lại.
Trong màn đêm ánh mắt của người nọ nhìn chằm chằm vào cô. Tịch Ngưng cất bước, đi tới gần hơn với họ.
Cô giương mắt nhìn anh:’‘Sao anh lại đến đây vậy?’’
Thương Mộ Nghiêm im lặng nhìn cô, môi mỏng hé mở:’‘Không được?’’
Tịch Ngưng chưa kịp hiểu, nhưng sau đó lại vội xua xua tay, trở nên gấp gáp:’‘Không phải thế…’’
Chỉ là cô có chút bất ngờ thôi, cô đã từng bất ngờ vì Thương Mộ Nghiêm đứng đợi cô ở trước cổng của Đại Học A khu P.
Bây giờ lại càng bất ngờ hơn, anh thế mà lại chủ động đến tìm cô. Không phải anh…
Cô lén lút nhìn anh.
…đã từ chối khéo cô rồi sao?
Tìm cô là có ý gì chứ?
‘‘Đói không?’’
Tịch Ngưng đang trầm tư, không suy nghĩ gì mà gật đầu:’‘Đói ạ.’’
Bỗng một cánh tay dài vươn tới, balo trên vai như mất trọng lượng rời khỏi bả vai cô.
Tịch Ngưng nín thở mở to mắt nhìn anh đang cầm cặp của mình.
Giây tiếp theo cánh tay cô bị một bàn tay to của anh túm chặt, cô ngạc nhiên nhìn vào đôi mắt bình tĩnh lại sâu thẳm kia của anh.
Một câu cũng không nói mà kéo cô rời đi.
Bước đi của Thương Mộ Nghiên rất dài, chân cô lại không thể nào so được với anh, kéo đi được vài phút cô đã thật sự thở dốc, lồng ngực phập phồng nói:’‘Anh Mộ Nghiêm, đi chậm thôi…’’
Thương Mộ Nghiêm trầm ổn liếc nhìn cô đang thở hổn hển ở phía sau, tốc độ chân đột ngột chậm dần
Cô nhìn nửa bên sườn mặt của anh, không thấy anh trả lời còn cho rằng anh không nghe thấy, nào ngờ bước chân đã chậm lại không ít.
Tịch Ngưng nở nụ cười, giận dỗi nói:’‘Chẳng phải anh thích kiểu con gái tóc dài sao? Nắm tay đứa con gái tóc ngắn như em làm cái gì chứ? Buông em ra.’’
Nói rồi cũng không đợi anh nói cái gì liền tách từng ngón tay anh ra khỏi cổ tay mình. Cô trề môi nhìn vào đôi con ngươi đen láy đó, cứ tức giận không thôi.
Anh hờ hững nhìn cổ tay cô lại nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay của mình.
Im lặng không nói gì.
‘‘Hôm nay là ngày sinh nhật của em.’’
Tịch Ngưng kinh ngạc nhìn anh, sau đó lại nhoẻn miệng cười:’‘Anh nhớ luôn ngày sinh nhật của em sao?’’
Cô còn cho rằng anh sẽ gật đầu.
Nào ngờ anh chỉ lạnh nhạt như thường ngày nhìn cô, không nhanh không chậm đáp:’‘Em từng tặng quà sinh nhật cho tôi, tôi cũng không chỉ nhận mà không trả.’’
Anh nói thêm:’‘Rất mắc nợ.’’
Tịch Ngưng nhìn anh, cố gắng bình tĩnh dùng giọng mềm mại lại nghiêm túc nói:’‘Vậy, quà của em đâu? Nếu anh đã không muốn mắc nợ em thì cứ đưa quà là được, không cần dẫn em đi xa tới vậy đâu.’’ Cô cười dịu dàng.
Vừa nãy cô tức giận vung tay ra chỉ là muốn chọc anh, nhưng…nhìn thái độ anh nghiêm túc đến thế. Cô vừa nhìn là biết anh đối với cô không có tình cảm gì.
Thì ra chỉ là muốn trả nợ cho cô thôi. Ôi Tịch Ngưng, từ khi nào mày lại ảo tưởng rằng anh ấy bắt đầu thích mình rồi chứ?
Còn hỏi ý kiến của anh. Xem anh là thánh nhân sao?
Vài phút sau anh đem ra một ly nước ép cam khác cho cô. Cô dừng động tác tô màu cho bức tranh, nhìn ánh mắt ảm đạm u ám anh mà nhíu mày hỏi:’‘Anh sao thế?’’
Thương Mộ Nghiêm nhìn cô, hồi lâu sau cũng không thèm trả lời, cứ thế mà nhìn chằm chằm cô.
Tịch Ngưng bị ánh mắt anh làm cho rùng mình một cái, cảm nhận không khí xung quanh đang mát mẻ lại đột nhiên quái đản mà lạnh dần đi.
Cô quan tâm đưa tay đặt lên vai anh muốn hỏi anh vài câu, anh lại nhích người sang chỗ khác không cho cô chạm vào người anh.
Nhàn nhạt nói.
‘‘Lo mà vẽ đi.’’ Ánh mắt anh sắc bén liếc cô.
Tịch Ngưng chắn chắc đã có cái gì đó vừa xảy ra mà mình không biết, bỏ bức tranh trong tay xuống, nhìn gương mặt anh rồi mềm mại hỏi:’‘Anh sao thế? Khó chịu ở đâu sao?’’
‘‘Không.’’
‘‘Thế làm sao vậy?’’
‘‘Không vì sao.’’
Hỏi mãi anh cũng không nói, đến cả một cái nhìn anh cũng chẳng thèm nhìn cô. Tịch Ngưng đột nhiên hỏi:’‘Anh Mộ Nghiêm thích kiểu người thế nào?’’
Ánh mắt anh ngay lúc này mới sắc bén nhìn cô, trầm lạnh phun ra vài câu:’‘Tóc dài, mắt nhỏ, mặt tròn. Tính cách thì hung dữ, phải học kém một chút, nhất là phải cao!’’
Anh lại nhìn vào mắt cô:’‘Không có tóc mái là tốt nhất.’’
Tịch Ngưng bất giác giật mình, trở nên lúng túng nhìn anh.
Tất cả những điều anh vừa nói, không có cái nào là ăn khớp với cô cả.
Chỉ có điểm giống duy nhất là trước đó tóc cô để dài thôi, nhưng mà bây giờ cô lại cắt ngắn rồi.
Đúng rồi!
Tịch Ngưng như tỉnh táo lại.
Có phải anh vì thấy cô cắt tóc ngắn không đúng kiểu người anh thích mà lại ghét bỏ cô không?
Tịch Ngưng đáng thương nhìn anh, thở dài một cái. Không phải nói chuyện nặng lời với cô là không có nguyên do…
Cô yếu ớt hỏi:’‘Không có ngoại lệ sao?’’
Thương Mộ Nghiêm nhìn cô, gầm giọng:’‘Không!’’
Trái tim Tịch Ngưng như muốn nhảy ra ngoài, anh kích động tới mức như thế luôn sao?
Vì câu nói đó mà suốt mấy ngày liền Tịch Ngưng không dám tìm gặp anh, sợ vừa gặp anh lại nói bóng nói gió ghét bỏ cô,
Vào một buổi nào đó của tháng Năm, trường đại học A và đại học Duy Thành tổ chức một cuộc thi bóng rổ đấu giao lưu giữa hai trường.
Nơi tổ chức là tại sân thi đấu của đại học A.
Tịch Khương sau đó cũng có nói với cô về chuyện này, tầm giờ chiều sẽ mặt đồ thể thao ra khỏi nhà, trở về thì trên người toàn là mồ hôi ướt đẫm cả áo.
Cô tình cờ nghe được cả anh trai và Thương Mộ Nghiêm đều sẽ tham gia.
Cô khi nghe xong gương mặt cũng không biến đổi gì, chỉ là…có chút mất mát.
Anh ấy thế mà lại không nói gì với cô.
Đêm hôm sinh nhật, cô vì bị vướng phải bài kiểm tra tháng bù mà trở về rất muộn, tầm hơn chín giờ cô mới ra khỏi trường.
Chín giờ tối gió về đêm rất buốt, mái tóc ngắn cô tung bay tán loạn, nhìn lên dãy lớp học của khối mười hai vẫn còn sáng bưng đèn, trong lòng không tự chủ mà suy nghĩ về năm học kế tiếp của mình.
Trong bụng có chút đói, Tịch Ngưng định ra khỏi trường sẽ ghé vào một hàng quán nào ăn lót dạ, nhưng vừa mới bước tới cổng trường thì ánh mắt cô chợt thấy một thân ảnh cao ráo quen thuộc.
Bước chân cũng vì thế mà ngừng lại.
Trong màn đêm ánh mắt của người nọ nhìn chằm chằm vào cô. Tịch Ngưng cất bước, đi tới gần hơn với họ.
Cô giương mắt nhìn anh:’‘Sao anh lại đến đây vậy?’’
Thương Mộ Nghiêm im lặng nhìn cô, môi mỏng hé mở:’‘Không được?’’
Tịch Ngưng chưa kịp hiểu, nhưng sau đó lại vội xua xua tay, trở nên gấp gáp:’‘Không phải thế…’’
Chỉ là cô có chút bất ngờ thôi, cô đã từng bất ngờ vì Thương Mộ Nghiêm đứng đợi cô ở trước cổng của Đại Học A khu P.
Bây giờ lại càng bất ngờ hơn, anh thế mà lại chủ động đến tìm cô. Không phải anh…
Cô lén lút nhìn anh.
…đã từ chối khéo cô rồi sao?
Tìm cô là có ý gì chứ?
‘‘Đói không?’’
Tịch Ngưng đang trầm tư, không suy nghĩ gì mà gật đầu:’‘Đói ạ.’’
Bỗng một cánh tay dài vươn tới, balo trên vai như mất trọng lượng rời khỏi bả vai cô.
Tịch Ngưng nín thở mở to mắt nhìn anh đang cầm cặp của mình.
Giây tiếp theo cánh tay cô bị một bàn tay to của anh túm chặt, cô ngạc nhiên nhìn vào đôi mắt bình tĩnh lại sâu thẳm kia của anh.
Một câu cũng không nói mà kéo cô rời đi.
Bước đi của Thương Mộ Nghiên rất dài, chân cô lại không thể nào so được với anh, kéo đi được vài phút cô đã thật sự thở dốc, lồng ngực phập phồng nói:’‘Anh Mộ Nghiêm, đi chậm thôi…’’
Thương Mộ Nghiêm trầm ổn liếc nhìn cô đang thở hổn hển ở phía sau, tốc độ chân đột ngột chậm dần
Cô nhìn nửa bên sườn mặt của anh, không thấy anh trả lời còn cho rằng anh không nghe thấy, nào ngờ bước chân đã chậm lại không ít.
Tịch Ngưng nở nụ cười, giận dỗi nói:’‘Chẳng phải anh thích kiểu con gái tóc dài sao? Nắm tay đứa con gái tóc ngắn như em làm cái gì chứ? Buông em ra.’’
Nói rồi cũng không đợi anh nói cái gì liền tách từng ngón tay anh ra khỏi cổ tay mình. Cô trề môi nhìn vào đôi con ngươi đen láy đó, cứ tức giận không thôi.
Anh hờ hững nhìn cổ tay cô lại nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay của mình.
Im lặng không nói gì.
‘‘Hôm nay là ngày sinh nhật của em.’’
Tịch Ngưng kinh ngạc nhìn anh, sau đó lại nhoẻn miệng cười:’‘Anh nhớ luôn ngày sinh nhật của em sao?’’
Cô còn cho rằng anh sẽ gật đầu.
Nào ngờ anh chỉ lạnh nhạt như thường ngày nhìn cô, không nhanh không chậm đáp:’‘Em từng tặng quà sinh nhật cho tôi, tôi cũng không chỉ nhận mà không trả.’’
Anh nói thêm:’‘Rất mắc nợ.’’
Tịch Ngưng nhìn anh, cố gắng bình tĩnh dùng giọng mềm mại lại nghiêm túc nói:’‘Vậy, quà của em đâu? Nếu anh đã không muốn mắc nợ em thì cứ đưa quà là được, không cần dẫn em đi xa tới vậy đâu.’’ Cô cười dịu dàng.
Vừa nãy cô tức giận vung tay ra chỉ là muốn chọc anh, nhưng…nhìn thái độ anh nghiêm túc đến thế. Cô vừa nhìn là biết anh đối với cô không có tình cảm gì.
Thì ra chỉ là muốn trả nợ cho cô thôi. Ôi Tịch Ngưng, từ khi nào mày lại ảo tưởng rằng anh ấy bắt đầu thích mình rồi chứ?
/72
|